• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (5 Viewers)

  • Chap-375

Chương 344: Vi hữu nguyên đầu hoạt thủy lai (4)






Lý Duy Hiền cảm thấy đồng bệnh tương liên nói:

- Đúng vậy, chúng ta cũng có điều cần cầu người khác. Nếu tất cả đều cự tuyệt, về sau còn có mặt mũi nào nhờ vả bọn họ.

- Tuy nhiên, nếu cứ có người nhờ vả là mắt nhắm mắt mở cho vào.

Trần Khác thở dài nói:

- Vậy thì học viện võ thuật chẳng khác gì một Quốc Tử Giám khác.

Lý Duy Hiền là người kinh thành, hiển nhiên là biết trong Quốc Tử Giám toàn là con cháu quan lại không học vấn, không nghề nghiệp. Những học quy giới luật trong đó hầu hết là bài trí, các giáo viên căn bản đều không dám quản lý học sinh, chướng khí mù mịt, đã không thể trị được nữa.

Lý Duy Hiền cũng không muốn công việc để đời của mình trở nên hỏng bét, y chỉ buồn rầu nói:

- Không biết có biện pháp nào vẹn toàn đôi bên không?

- Để ta suy nghĩ xem...

Trần Khác chậm rãi nói.

Suy nghĩ tìm phương án thì đã là mười ngày nửa tháng sau. Mắt thấy gần tới năm mới, phải đi tới thân bằng cố hữu chúc tết, nếu không có một lời chính xác thì khó tránh khỏi bị sứt đầu mẻ trán. Trưa hôm nay, Lý Duy Hiền lôi kéo Trần Khác vào trong phòng. Đầu tiên nói một tràng chuyện đông tây, rồi mới cười hỏi:

- Việc kia, huynh đã suy nghĩ ra chưa?

- Việc kia à.

Trần Khác cũng không giả ngu, gật đầu nói:

- Ta chính đang muốn thương lượng với huynh đây.

Lý Duy Hiền thầm mắng, nếu không phải là mình tìm hắn, chẳng biết hắn có đến tìm mình không? Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hỏi:

- Không cần thương lượng, cứ nói, ta sẽ lắng nghe.

- Bảo Thần huynh quá lời.

Trần Khác cười nói:

- Ta trước thả con tép, bắt con tôm, nói qua suy nghĩ của mình.

- Đầu tiên, chúng ta phải vì lợi ích của Đại Tống, bồi dưỡng ra được những quan quân tài giỏi cho quốc gia.

Lý Duy Hiền gật đầu tán thành, Trần Khác lại nói tiếp:

- Đại Tống lúc cường thịnh còn không vượt qua được Tây Vực, nói gì đến U Yến. Ngày nay Lý gia ở Lũng Tây phản nghịch đã lâu, Khiết Đan Da Luật lại tự xưng là Bắc triều, đúng là sự nhục nhã của người luyện võ trong nước.

- Kỳ thực U Yến khó phục, Tây Hạ mưu phản là tại chúng ta không dám chiến, cũng không nên trách tội những người luyện võ.

Lý Duy Hiền cười khổ nói:

- Hai người chúng ta nói chuyện không cần phải kiêng kỵ gì. Ta nghĩ Trọng Phương huynh cũng biết, người luyện võ của triều Tống chúng ta thực có quá nhiều bi ai.

- Đúng vậy...

Trần Khác gật đầu nói:

- Chẳng lẽ cứ phải chịu đựng như vậy cho đến khi thiết kỵ của dị tộc đạp phá non sông hay sao?

- Ôi..

Đây là bóng ma vĩnh viễn không thoát khỏi của triều Tống, Lý Duy Hiền chỉ cười khổ:

- Điều này không phải là thứ chúng ta có thể thay đổi.

- Ta sẽ không nói những lời nói nhảm như ‘Không thử một chút làm sao biết’.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Nhưng học viện võ thuật hoàng gia chỉ là một bước đầu tiên để cải cách quân sự của triều Tống, quan gia và nhóm tướng công đều đặt rất nhiều hy vọng vào nó. Nếu chúng ta ở ngay bước đầu tiên này đã đạp vào vũng bùn lầy, vậy thì các bước tiếp theo làm sao có thể đi tới được?

Dừng một lát lại nói:

- Được rồi, kỳ thực ta không có quá tin tưởng vào việc cải cách quân sự, có lẽ các bước tiếp theo chưa chắc đã thực hiện được, nhưng bước đầu tiên này không thể hỏng ở trong tay chúng ta! Bằng không trách nhiệm cải cách thất bại, chúng ta phải cõng trên lưng. Làm hỏng chuyện này, trong tương lai sử sách sẽ liệt chúng ta vào tội loạn quốc, danh tiếng của chúng ta cũng bị đời sau bôi bác.

Lời lẽ của Trần Khác hùng hồn, Lý Duy Hiền nghe được đã đổ mồ hôi lạnh. Vấn đề này y chưa từng nghĩ tới, tuy cảm thấy lời này có chút gượng ép, nhưng vẫn có đạo lý...

Lại nghe Trần Khác nói tiếp:

- Nếu như nói có quan văn nhờ vả ta đi cửa sau thì vẫn có thể lý giải, nhưng để cho ta không thể tin nổi là việc những vị tướng ủng hộ kiên trì việc cải cách nhất không ngờ cũng làm như vậy!

Nói xong, hắn nhìn Lý Duy Hiền hỏi:

- Quả thật, cải cách quân sự trong một khoảng thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng tới một ít ích lợi của nhà tướng. Nhưng theo lâu dài mà xem, rốt cuộc là ai được lợi? Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, có thể có địa vị ngang hàng với quan văn sao?

- Cái này...
Lý Duy Hiền chỉ cười khổ:

- Trọng Phương nói về cải cách quân sự, ta từ đầu đến cuối còn chưa rõ cải cách quân sự là cái gì?

- Nếu ngay từ đầu, ta đem kế hoạch này miêu tả ra hết.

Trần Khác cười lạnh nói:

- Huynh nói xem, các quan văn có thể đáp ứng hay không?

- Cái này cũng đúng, bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng chúng ta như đề phòng cướp.

Lý Duy Hiền gật đầu nói:

- Nhưng Trọng Phương huynh cũng nói, chính mình không có đủ lòng tin đấy thôi?

- Bất luận cải cách gì đều phải có người kiên định ủng hộ, hơn nữa lực lượng ủng hộ không thể yếu hơn lực lượng phản đối, nếu không nhất định sẽ thất bại.

Trần Khác nói:

- Ngay cả nhà tướng cũng không ủng hộ cải cách quân sự, huynh nói làm sao có thể thành công đây?

- Cái này...

Lý Duy Hiền lấy khăn tay lau mồ hôi nói:

- Nếu cải cách có thể thành công, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ.

- Việc này cũng không thể trách bọn họ.

Trần Khác lộ vẻ thành khẩn:

- Những người nên ủng hộ lại không ủng hộ, chính là do chúng ta chưa làm tốt việc câu thông.

Lại cười cười nói:

- Cho nên Bảo Thần huynh à, còn phải làm tốt công việc của bọn họ.

- Ừ.

Lý Duy Hiền nói xong gãi đầu, bất đắc dĩ cười khổ:

- Trọng Phương huynh, huynh đang lôi kéo ta vào trong ống cống phải không?

- Bảo Thần huynh, những lời ta nói không phải là nói quá.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Huynh không ngại nói thẳng với bọn họ, có thể cho bọn họ đi vào học viện, nhưng muốn vào cửa của võ thành vương miếu thì không có vương tôn công tử gì hết. Tất cả chỉ là võ sinh bình thường, nhất định phải tuân thủ nghiêm khắc nội quy của trường học. Nếu có vi phạm, tuyệt đối không dung thứ, nếu bọn họ đáp ứng thì tốt, còn không cũng đừng cho vào, đỡ phải bị mất mặt.

(*) Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ: Nghĩa là “năm mới đến trong tiếng pháo nổ đêm 30”, một câu trong bài thơ “Nguyên nhật” (mùng 1 Tết) của Vương An Thạch.

Bất kể Trần Khác hiên ngang lẫm liệt cỡ nào, cuối cùng cũng nhượng bộ rồi, trong lòng Lý Duy Hiền rất an tâm... Rốt cuộc có thể khai báo rồi, về phần cải cách quân sự gần như mù mờ này, hắn vẫn giữ thái độ quan sát. Những con cháu nhà tướng kia chỉ biết đến kỹ viện vui đùa cùng với nữ nhân, thực ra cũng nên rèn luyện bọn họ, không thì làm sao đấu với quan văn như hổ báo?

Hơn nữa, Trần Khác thực ra cũng là hành động bất đắc dĩ. Bởi vì trước đó Triệu Tông Tích và nhà tướng làm căng quá nên đem công danh phú quý vốn ở thế trung lập tại Biện Kinh tới bên Triệu Tông Thực. Hành động này bị Vương Bàng kịch liệt phê bình... Nhờ vào biểu hiện xuất sắc của Triệu Doãn Nhượng trước khi chết, hiện giờ Vương Nguyên Trạch đã trở thành thượng khách của Triệu Tông Tích, rốt cuộc không cần thông qua Trần Khác truyền lời.

Đối với thay đổi này, Trần Khác là giữ thái độ ôn hòa, bởi vì bên cạnh Triệu Tông Tích cần có một người có thể âm thầm tung chiêu tàn độc, do bản thân hắn có nhiều nguyên nhân nên không muốn vào vai nhân vật như vậy, hiển nhiên sẽ tìm người thay thế.

Về phần mối quan hệ với Triệu Tông Tích, liệu có chặt chẽ giống như trước hay không thì hắn cũng không lo lắng. Bởi vì Triệu Tông Tích đang trưởng thành từng ngày, ý thức đã trở nên tốt hơn, Trần Khác nếu tự cho mình là đại ca nữa thì rõ ràng là tìm cái chết. Có lẽ hiện giờ Triệu Tông Tích vì sự nghiệp lớn nên trong lòng rất rối rắm, loại cảm xúc này tích lũy theo tháng ngày, sớm muộn gì cũng hủy hoại mối quan hệ của hai người.

Cho nên chi bằng phòng ngừa chu đáo, cứ để tự nhiên điều chỉnh quan hệ của hai người, đây là đạo mưu thân. Từ xa xưa chỉ mưu quốc không mưu thân (nghĩ cho đất nước, không tính toán nhiều đến lợi ích cá nhân), cả hai đều có kết cục bi thảm, Trần Khác có nhà có ăn, không muốn theo vết xe đổ của bọn họ.

Song mọi việc đều có lợi và hại, làm như thế thì việc hỏng ở chỗ Triệu Tông Tích không chỉ nghe lời một mình hắn. Vương Bàng nói với Triệu Tông Tích, hiện tại Trần Trọng Phương quản lý viện Võ học hoàng gia, vừa hay có thể cải thiện quan hệ với nhà tướng, là cơ hội tuyệt diệu để buộc chặt họ lên chiến xa này. Cái gọi là trời cho không lấy, tất yếu sẽ chịu phạt, nếu cự tuyệt đám con cháu của nhà tướng thì bọn họ có thể hoàn toàn trở mặt với chúng ta.

Triệu Tông Tích nói:

- Cải cách quân sự kia từ đâu mà có?

- Thứ nhất, không đúng việc của mình thì đừng nên làm, mục tiêu hiện tại của điện hạ chính là ngôi vị Thái tử mà không phải cải cách quân sự. Cho dù là quan gia có đánh giá cao ngài, cũng sẽ không để một người đơn độc lên làm Thái tử.

Vương Bàng lạnh lùng nói:

- Dù là cứng rắn nâng đỡ ngài thì ngài cũng bị người khác dồn xuống dưới, tin không?

Triệu Tông Tích không ngừng đổ mồ hôi trán, gật đầu.

Thứ hai, trong quân đội Đại Tống có rắc rối khó gỡ, quan quân cấp trung trở lên, phần lớn có liên quan với nhà tướng, dứt bỏ cải cách quân sự nhà tướng có thể thành công sao?

Vương Bàng nói:

- Vì sao không thông qua viện Võ học, gây ảnh hưởng và khống chế đám con cháu nhà tướng này? Bọn họ là nhà tướng tương lai mà, Trần Trọng Phương tài giỏi đến thế, nhất định có thể làm được!

Triệu Tông Tích rất đồng tình, liền cùng Trần Khác thương lượng việc này. Thực ra Trần Khác cũng không muốn loại nhà tướng ra bên ngoài, chỉ có điều phải trấn áp vị thế của bọn họ để tiện sau này sửa chữa, đây là điều mà Vương Bàng nghĩ đến. Chỉ là đối với thủ đoạn ngoài khen trong chê này của Vương Bàng thì hắn có chút khó chịu, tuy nhiên ngẫm lại hết thảy đều là do bản thân lựa chọn, nên hắn chỉ tự cười bản thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom