• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-383

Chương 347: Thái độ (3)






- Làm càn! Ngươi nói điều bẩn thỉu gì đó!

Khuôn mặt của Cổn Quốc công chúa nhất thời trắng bệch.

- Lời của ta có bẩn, cũng sạch sẽ hơn chuyện các ngươi làm gấp trăm lần!

Trong chớp mắt, Dương thị dường như trở về nơi chợ búa, gập thắt lưng lại mắng:

- Hai người các ngươi có gan nói vừa rồi đã làm việc bẩn thỉu gì bên trong không? Ta nhổ vào, tìm nam nhân không tìm lại tìm một tên hoạn quan, không biết các ngươi có thể chơi cái gì a!

Nói về cãi nhau, Công chúa đương nhiên không phải đối thủ của Dương thị, khuôn mặt tức đến mức trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.

Loại người đàn bà chanh chua phường chợ như Dương thị, ngôn ngữ ô uế nói như mưa trút xuống, tựa như muốn đem lửa giận tích tụ mấy năm qua phát tiết ra hết.

Lương Hoài Cát vội vàng lớn tiếng cắt ngang lời Dương thị nói:

- Quốc cữu phu nhân đã hiểu lầm rồi. Mới vừa rồi công chúa đêm khuya trong lòng bứt rứt, mới gọi nô tài đến nói chuyện!

Y nhấn mạnh hai chữ “Nô tài”.

- Cho dù là công chúa nửa đêm không ngủ được, cũng nên đi tìm Phò mã nói chuyện mới đúng!

Dương thị cả giận nói:

- Đều là do tên hoạn quan như ngươi ở giữa làm khó dễ, mới làm cho bọn họ đến nay cũng chưa có động phòng!

Nàng túm lấy đứa con không nên thân của nàng, lớn tiếng nói:

- Từ bây giờ về sau, ngươi nằm ngủ ở chỗ này!

Nói xong lại khiêu khích nhìn Cổn Quốc công chúa:

- Công chúa, chờ người cùng Phò mã động phòng thì sẽ hiểu rõ. Việc tìm nam nhân này không phải là một tên hoạn quan mặt trắng có thể so sánh!

Công chúa tức giận đến mức nói không ra lời. Lý Vĩ cúi đầu không dám nhìn công chúa, cũng không dám làm trái ý mẹ mình. Khuôn mặt của Lương Hoài Cát bị Dương thị mắng lúc xanh lúc trắng.

Dương thị căm hận nhiều năm, một khi phun ra, càng vênh váo tự đắc nói:

- Mau chóng đem tên hoạn quan coi trời bằng vung này dẫn đi. Ngày mai đem tất cả những tên này đuổi ra đi, quý phủ của chúng ta không thể có loại đồ vật như thế này... A...

Một tiếng kêu thảm thiết trong miệng Dương thị phát ra, lại giống như tiếng một lão mèo đang gọi bạn tình.

Sau đó, thấy bà ôm đầu lại kêu đau, trên đó có máu tươi rỉ ra.

Hóa ra là công chúa tức giận, tháo chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay hung hăng ném vào đầu bà.

- Tiện nhân này...

Thấy mình bị chảy máu, Dương thị tức giận không kiềm được, nhưng bà còn chưa lên tiếng thì thấy công chúa đã lao đến.

Là bạn khuê phòng của Liễu Nguyệt Nga, Cổn Quốc công chúa cũng học được một ít công phu. Giờ phú này tức giận ra tay, xem Dương thị giống như một cái bao cát mà đánh.

Hành động này quá mức kinh người, làm cho mọi người sửng sốt một lúc lâu mới vội vàng nhào lên tách hai người ra. Lương Hoài Cát bởi vì trong lòng có quỷ cho nên không dám ra tay, vẫn là do Lý Vĩ ngăn nàng lại.

Công chúa liền đem hết lửa giận phát tiết ra trên người y. Vừa đá lại vừa đánh y, Lý Vĩ chỉ biết ôm đầu rụt cổ lại làm gì dám đánh lại.

Thấy đứa con không dám đánh lại, Dương thị khóc lớn lên ngay tại chỗ, vỗ tay lên đất khóc lóc nỉ non:

- Trời ơi, ta đây là sinh ra một tên khiếp nhược. Cưới một người vợ, bị người ta đánh, leo lên đầu tác oai tác quái cũng không dám kêu lên một tiếng. Hiện tại ta bị con dâu đánh, y cũng không dám đánh lại. Ta đây là tạo nghiệt gì đây, sớm biết như vậy lúc trước thà bóp chết hắn lúc mới sinh còn hơn...

Lý Vĩ bị mẫu thân y nói như vậy, nắm lấy cánh tay phải của công chúa, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nói:

- Mau xin lỗi mẫu thân của ta!

- Đừng hòng!

Cổn Quốc công chúa giơ tay trái lên, tát y một cát thật mạnh.

Lý Vĩ nhất thời máu nóng lên đầu, rốt cuộc cũng bạt tai công chúa một cái.

Đường đường là công chúa Đại Tống không ngờ lại bị tát... Thế giới này bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ có Dương thị sảng khoái lớn tiếng cười:

- Nhi tử tốt...

Cổn Quốc công chúa che gò má bị đánh đỏ lại, thấp giọng nói:

- Hồi cung...

- Muội hiểu rõ con người Công chúa.

Nói xong chân tướng, Liễu Nguyệt Nga cũng giải thích dùm tỷ muội tốt của mình:

- Nàng tuyệt đối sẽ không làm ra việc xấu xa kia đó! Nhất định là do Dương thị vu oan.

- Nhưng người khác lại không biết.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Công chúa lần này sẽ tạo cớ cho quần thần lên án rồi.

Vốn tưởng việc này đến đây sẽ chấm dứt, nhưng hiện tại xem ra phiền toái vẫn còn lại phía sau.

- Bọn họ quản được sao?

Liễu Nguyệt Nga cả giận nói.

- Quốc gia dùng lễ trị thiên hạ. Gia đình Đế vương hết thảy đều phải theo quy phạm giáo hóa, việc này có quan hệ đến tính hợp pháp hoàng quyền.
Trần Khác giải thích:

- Hiện tại nữ nhi của hoàng đế đã hai năm không cùng phòng với Phò mã, đánh mẹ chồng, còn nửa đêm kêu oan, chạy về nhà mẹ đẻ, việc này ảnh hưởng rất nghiêm trọng...

Vào lúc này, Triệu Trinh cũng đã về tới nội cung, lão gọi Lý Vĩ tới hỏi kĩ nguyên do. Lý Vĩ cũng không chịu nói ra chuyện Công chúa và Lương Hoài Cát tư tình, cũng không nói tới mẫu thân của mình, mà chỉ nói phu thê cãi nhau, chính mình nhất thời kích động đã đánh công chúa.

Nhưng Triệu Trinh cũng không chỉ hỏi một người mà gọi tất cả mọi người gọi tới để hỏi. Dưới sự uy nghiêm của hoàng đế, không phải ai cũng dám giấu diếm, bởi vậy chân tượng sự việc đều bị Hoàng thượng hỏi ra rõ hết.

Nhưng mà Triệu Trinh cũng tuyệt đối không tin nữ nhi cao ngạo của mình sẽ cùng một thái giám phóng đãng, theo Lương Hoài Cát nói y chỉ bồi công chúa uống rượu giải sầu hẳn là sự thật. Nhưng loại chuyện nam nữ, từ trước đến nay luôn là dạng bùn đất rơi vào đũng quần không phải phân cũng cho là phân, làm sao mà có thể làm rõ cho được?

- Hoàng thượng, người cần phải giữ gìn thanh danh cho Huy Nhu...

Miêu Hiền Phi trong lòng bất an mở miệng thỉnh cầu.

- Ta hiện tại không muốn truy cứu tiếp, chỉ mong việc này có thể mau chóng yên tĩnh lại, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.

Triệu Trinh xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng phân phó nói:

- Nói cho mọi người nhất định phải thống nhất lời nói lại. Lấy lí do phò mã thoái thác làm chuẩn, nói là công chúa và phò mã giận dỗi, ngàn vạn không nên lôi Lương Hoài Cát vào, cũng không có liên quan gì đến Quốc cữu phu nhân! Không được lộ ra chút gì để cho người ta nắm nhược điểm!

- Vâng!

Miêu Hiền Phi gật đầu đáp.

- Còn phía bên Quốc cữu phu nhân, nàng đi...

Triệu Trinh lại phân phó tiếp:

- Ái phi và Hoàng hậu cùng nhau tới đó trấn an bà ấy, đừng để bà ấy lộ ra tin tức gì.

- Chắc có lẽ không sao, loại việc này mà truyền đi thì Lý gia của nàng cũng bị mất mặt.

- Người mợ kia của trẫm làm sao có thể dùng cách nhìn của người bình thường?

Hoàng thượng nói tiếp:

- Nói cho nàng biết. Công chúa phạm sai lầm ta sẽ trừng phạt, những người hầu bên cạnh nàng cũng không thoát tội, còn Lương Hoài Cát kia cũng sẽ không xuất hiện trong phủ Công chúa nữa.

- Việc này...

Miêu Hiền Phi có chút không vui nói:

- Như vậy chẳng phải mọi lỗi lầm đều là của Huy Nhu sao?

Huy Nhu là tên gọi của công chúa lúc mới sinh, phụ mẫu nàng đương nhiên sẽ không đổi cách xưng hô.

- Việc này là trừng phạt nhỏ để che dấu một sai lầm lớn!

Triệu Trinh không chút nào nể nang:

- Nếu như việc này không thể giải quyết tốt, nữ nhi mình làm sao còn mặt mũi bước ra khỏi cửa cung một bước?

- Vậy...

Miêu Hiền Phi hỏi:

- Vậy sau này sẽ an bài Huy Nhu như thế nào?

- Trước hết cứ để cho nó ở trong cung một thời gian đi.

Triệu Trinh nói:

- Đợi hai bên tỉnh táo lại, các nàng lại mang nó đi nhận lỗi với Quốc cữu phu nhân, sau này lại sống cho thật tốt là được...

Miêu Hiền Phi không nhịn được phàn nàn:

- Ba năm rồi, có thể ở chung mà nói cũng đã ở chung rồi, phu thê như vậy không bằng ly dị thôi!

- Hoang đường!

Triệu Trinh tức giận nói:

- Việc này là do Huy Nhu sai, cho dù là phải bỏ, cũng chỉ có thể là “tỷ ly”!

Trượng phu viết phong thư bỏ vợ gọi là “tỷ ly”.

- Nhưng đó là do Dương thị làm sai trước...

- Ái phi định dùng lý luận này nói sao.

Triệu Trinh nổi giận đùng đùng nói:

- Xem người ta có thể nói ra việc khuê nữ nàng ba năm không ở cùng phòng với Phò mã, còn đánh trượng phu, đánh mẹ chồng hay không!

- ...

Miêu Hiền Phi bị dọa sợ ngây người.

Sau giờ ngọ, Tào Hoàng hậu cùng Miêu Hiền Phi đi đến phủ Công chúa vấn an Quốc cữu phu nhân. Dương thị đương nhiên khóc lóc kể lể việc công chúa đánh cho Hoàng hậu nghe. Tào Hoàng hậu nhẹ giọng khuyên bảo, Miêu Hiền Phi thì mềm giọng nói chuyện, nói hết lời hay ý đẹp mới miễn cưỡng để bà đồng ý không đem việc này nói ra ngoài.

Hoàng hậu và Miêu Hiền Phi lúc này mới yên tâm trở về cung báo cáo kết quả. Triệu Trinh lúc này cũng thật sự rất tức giận, nghe xong tin rồi cũng chỉ gật đầu một chút nói:

- Gọi mấy người gác cổng đến, quả nhân có việc muốn cùng bọn họ thương lượng... Ngày hôm sau, trong cung truyền ra ý chỉ, ba người gác cổng hôm trước tất cả đều bị giáng chức đi đến các nơi Tây Kinh, Nam Kinh... Thật ra Triệu Trinh đã âm thầm hứa hẹn với ba người bọn họ, trong vòng một hai năm sẽ triệu hồi bọn họ về.

Đồng thời, dưới sự bày mưu tính kế của Triệu Trinh, Lý Vĩ cũng đã tự thú tội, đưa ra một chút việc cụ thể. Nói là do mình say rượu không kiềm chế, không làm tròn trách nhiệm đối với Công chúa, khẩn cầu Hoàng thượng trách phạt, v. V... Vì thế, Triệu Trinh cũng đồng ý sẽ không truy cứu việc y đánh công chúa, còn cam đoan sẽ xử lý gọn gàng người bên cạnh Công chúa, nhất là tên Lương Hoài Cát kia. Sau đó còn cho Công chúa đi thỉnh tội với mẫu thân của y, về sau sẽ chung sống thật tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom