• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (4 Viewers)

  • Chap-385

Chương 348: Xuân (1)






Lương Hoài Cát biết, lần này ra đi là âm dương cách biệt, không khỏi lưu luyến nhìn nàng một cái.

Ai ngờ cái nhìn này lại khiến công chúa bừng tỉnh lại, lớn tiếng kêu lên:

- Ai dám dẫn y đi ra khỏi cửa này, ta sẽ chết cho các ngươi xem!

“Bốp” một tiếng, trả lời nàng là một cái tát thật mạnh của Hoàng thượng.

Đây là lần đầu tiên Triệu Trinh đánh người. Không thể ngờ được, lại là đánh nữ nhi mà mình yêu thương nhất.

Nhưng đáp lại lão là việc công chúa lấy kim trâm đâm vào chiếc cổ thon thả của nàng.

Huyết châu nổi bật trên làn da tái nhợt, làm Triệu Trinh không cách nào nhìn thẳng.

- Oan nghiệt...

Lão thở dài đầy thương cảm, xua tay ra hiệu cho thị vệ thả Lương Hoài Cát ra, liền xoay người bỏ đi... Từ ngày đó, Công chúa và Lương Hoài Cát bị cấm túc ở trong Nghi Phượng Các, ngay cả Tào hoàng hậu và Miêu Hiền Phi cũng không thể gặp.

Triệu Trinh cũng tức đến nỗi đổ bệnh, nằm ở trên giường không thể lên triều. Hoặc có thể là không dám vào triều, lão thật sự không có mặt mũi nào đối mặt với sự chất vấn của các đại thần.

Biết được “phụ hoàng” bị bệnh, đám hoàng tử đương nhiên muốn vào cung vấn an.

Khi đó Trần Khác đang ở bên trong phủ Triệu Tông Tích, cùng y quyết định chi tiết cuối cùng của “hội cầu Biện Kinh”. Sau khi biết được tin tức này, Triệu Tông Tích không khỏi cau mày nói:

- Huy Nhu hoàng muội thật sự là có chút quá đáng, dám làm Phụ... Hoàng thượng tức đến bệnh!

Từ sau khi thay đổi phụ thân, lúc đối mặt thì kêu không sao, nhưng trong lúc nói ra thì có chút ngượng ngùng.

Với tình báo trong cung của Triệu Tông Tích, đương nhiên biết rõ sự tình. Y đối với việc công chúa ngỗ nghịch với mẹ chồng, lạnh nhạt với phò mã, ở cùng nô tài cảm thấy rất khó chịu.

- Cha và con gái nào có thù lâu, cẩn thận sau cùng không việc nào thành.

Trần Khác lại nói:

- Nên cất giấu tâm tình của mình đi.

- Vậy nếu Hoàng thượng hỏi tới thì sao?

Triệu Tông Tích cau mày nói:

- Ta nên trả lời như thế nào?

- Nói giúp vài lời cho công chúa, an ủi hoàng thượng nhiều một chút.

Trần Khác đưa ra ý kiến.

- Ngươi không phải vẫn nói với ta nên nói chuyện thật lòng sao?

Triệu Tông Tích bất mãn:

- Tại sao lại không cho ta nói thật lòng?

- Tình huống lần này rất đặc biệt.

Trần Khác cười nói:

- Phải biết rằng, người ta là cha con thân thiết hai mươi năm, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút. Làm một người phụ thân, cho dù ngoài miệng nói tức giận thế nào, trong lòng vẫn mong nữ nhi của mình có thể sống tốt.

- Phải.

Triệu Tông Tích gật đầu nói:

- Nhưng các đại thần sẽ nhìn ta như thế nào?

- Thanh quan khó quản việc nhà, loại việc này không ai đúng tuyệt đối.

Trần Khác nói:

- Hơn nữa, hiện tại mọi người đều lầm lẫn cho rằng Hoàng thượng đã lỗi thời rồi, ý kiến của người không bằng cách nhìn của các đại thần.

- Không phải vậy sao?

- Đương nhiên không phải.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Cho dù người khác nói như thế nào, ngươi còn phải dựa vào Hoàng thượng mới có thể chống lại Triệu Tông Thực.

Nói xong lại thấp giọng

- Ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Hoàng thượng sắp giao giang sơn này cho các ngươi rồi, đương nhiên sẽ hy vọng các ngươi có thể chiếu cố tốt nữ nhi của ngài.

Nói một cách khác, ai đối với nữ nhi của lão tốt, lão sẽ nghiêng về phía người đó. Đây là bệnh chung của người làm phụ thân, Hoàng thượng cũng không có khả năng ngoại lệ.

- Ba phải đương nhiên là được.

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Nhưng phải nói ra được cách giải quyết.

- Có câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Trần Khác cười nói:

- Có một người có thể giúp được.

- Ai?

- Vợ của ta...

Triệu Tông Tích rất nhanh đã chạy tới trong cung, phát hiện bốn người khác cũng đã đến rồi, chính là đang chờ y cùng nhau yết kiến.

- Thật có lỗi, thật có lỗi, đã tới trễ rồi.

Triệu Tông Tích chắp tay. Năm người sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, khẽ khàng đi vào tẩm cung.

Năm người này theo thứ tự là Tòng Cổ, Tông Ngạc, Tông Hữu, Tông Thực, Tông Tích...
Triệu Trinh đang nằm trên long sàng, buồn phiền nhìn các khung trang trí, nghe nói “các con” đến đây thì thở dài, cho gặp.

Năm người đi vào, sau khi hỏi thăm. Triệu Tòng Cổ lớn tuổi nhất ân cần nói:

- Phụ thân long thể từ trước đến nay khỏe mạnh, lần này sao đột nhiên lại bị bệnh?

- Ôi...

Triệu Trinh thở dài nói:

- Đều là do Huy Nhu chọc tức.

- Việc của Huy Nhu, các con đều đã nghe nói.

Triệu Tông Hữu nói tiếp:

- Muội muội đúng là thật tùy hứng.

- Đâu chỉ là tùy hứng!

Triệu Trinh kêu lên một tiếng trầm đục:

- Các ngươi còn chưa biết...

Ngập ngừng một chút, lão ngừng câu chuyện lại, than một tiếng:

- Các ngươi nói, nó làm sao lại trở nên như vậy?

Tẩm cung trong chốc lát bỗng im lặng, Triệu Tông Ngạc mới phá tan sự yên lặng:

- Muội muội có lẽ có chút kiêu căng, nhưng bản tính đơn thuần thiện lương, chỉ có điều bên cạnh có gian nhân. Hiện giờ huyên náo ồn ào, tất cả mọi người đều nói Công chúa và nhà chồng không hợp là do nội thần ly gián. Nhất là Lương Hoài Cát kia, từ trước đến giờ lời nói và việc làm đều không cẩn trọng. Nghe nói y ở cùng với công chúa không mặc phục trang của nội thần, trước mặt người ngoài tự cho mình là Đô úy, thậm chí ly gián công chúa và phò mã, làm cho vợ chồng bất hòa...

Triệu Trinh hai mắt đăm đăm nhìn khung trang trí, rốt cuộc cũng nghe y trách móc Lương Hoài Cát xong:

- Huy Nhu muội muội là cành vàng lá ngọc, có thể có tình cảm gì với một hoạn quan? Đây chỉ là tâm lý phản kháng mà thôi. Cho nên nhi thần nghĩ, tốt nhất là phải nhanh chóng để y rời khỏi công chúa. Công chúa có lẽ lúc đầu sẽ tức giận, nhưng mấy ngày sau sẽ tốt hơn thôi.

Triệu Trinh lắc đầu, khổ sở nói:

- Hiện tại Huy Nhu không cho ai vào cửa, nó đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt. Không cần nghi ngờ, nếu bức bách, nó sẽ quyết tâm tìm cái chết.

- Huy Nhu có phải bị Lương Hoài Cát kia hạ cổ (dùng bùa) hay không?

Triệu Tông Hữu khó có thể tin nói:

- Hoặc là bị nguyền rủa cái gì đó?

Triệu Trinh trên mặt lộ lên vẻ không vui nói:

- Quả nhân không tin tưởng những chuyện đó.

Nói xong lại nhìn Triệu Tông Tích và Triệu Tông Thực:

- Hai người các ngươi thấy thế nào?

- Theo cách nhìn của nhi thần.

Triệu Tông Thực nay đã hơn xưa, nghiêm mặt nói:

- Việc này nhất định phải nhanh chóng chấm dứt, kéo dài càng lâu thì ảnh hưởng đối với danh dự của Huy Nhu càng lớn!

- Ừ.

Triệu Trinh đáp một tiếng, đây đúng là suy nghĩ của lão.

- Huy Nhu sở dĩ mắc thêm lỗi lầm, nói trắng ra chính là không biết kính sợ. Vì một hoạn quan lại trở mặt thành thù với phụ thân mình, thế nào cũng phải làm cho muội ấy biết, mọi việc là do phụ thân làm chủ!

Nhưng những lời nói tiếp theo của Triệu Tông Thực lại làm cho lão không rét mà run:

- Dùng một chút mê hương làm cho Huy Nhu ngủ say một giấc, sau đó bắt Lương Hoài Cát đi. Đợi cho Huy Nhu tỉnh lại, cho người xem chừng muội ấy. Qua một thời gian thì việc này cũng dần dần lắng xuống, đợi đến khi tinh thần của muội ấy tốt hơn một chút thì cho đọc các loại sách linh tinh như “nữ giới” (sách về đạo làm người cho nữ nhân, gồm chuyện phu phụ, kính cẩn,...), để cho muội ấy và Phò mã hòa hợp tốt là được.

Tuy rằng cảm thấy Triệu Tông Thực quá ngoan độc rồi, nhưng Triệu Trinh không thể không thừa nhận dường như đây là phương án tốt nhất. Nhưng trước khi quyết định, lão vẫn có thói quen nhìn Triệu Tông Tích nói:

- Ngươi cảm thấy như thế nào?

- Nhi thần cảm thấy các vị hoàng huynh nói đều rất đúng.

Triệu Tông Tích thấp giọng nói:

- Tuy nhiên Huy Nhu là muội muội của chúng con, làm ca ca bảo hộ muội muội thì còn cần phải hỏi muội ấy đúng hay sai sao?

Nghe xong lời này bốn người không khỏi sửng sốt, bộ mặt nhăn nhó của Triệu Trinh trở nên dịu dàng hơn. Đây mới chính là đáp án lão muốn nghe nhất!

- Vương tử phạm pháp thì đồng tội với thứ dân, suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi.

Nhưng ngoài miệng Triệu Trinh lại nói thế.

- Lúc đầu nhi thần cũng nghĩ như vậy, nhưng mới vừa nghe Huy Nhu bốn đêm không chợp mắt.

Triệu Tông Tích thấp giọng nói:

- Nhi thần trong lòng cảm thấy rất đau xót, cũng không quan tâm đến những thứ đại nghĩa kia rồi.

Dừng một chút lại nói:

- Nói cho cùng muội ấy cũng chỉ là một tiểu nữ tử, cho dù tùy hứng một chút, chẳng lẽ sẽ phá hư tam cương ngũ thường sao? Các ngôn quan có chút chuyện bé xé ra to rồi...

Mặc dù đã là cuối tháng giêng, Biện Kinh vẫn se lạnh như mùa xuân.

Trong hoa viên Nghi Phượng Các, tuyết đọng lóa mắt, hoa cỏ tiêu điều. Một đám thị vệ mặt không chút biểu tình, vây quanh một tòa lầu cực kỳ chặt chẽ. Nơi này là nơi nhốt Cổn Quốc công chúa và Lương Hoài Cát.

Có tiếng đàn từ trong cửa sổ vọng ra, nhẹ nhàng mà an bình, làm tan biến sự tiêu điều trong hoa viên.

Xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh màu vàng nhạt, có thể nhìn thấy bên trong có lư khói thoang thoảng quyện vào lớp màn. Nếu không phải trong bình hoa trên bàn có cành hoa mai tố tâm đã héo rũ, thì không ai nghĩ đến chủ nhân chỗ này đã bị nhốt nhiều ngày.

Người đánh đàn chính là Lương Hoài Cát kia. Đây là hoạn quan hơn hai mươi tuổi, trắng trẻo gầy yếu, đường nét khuôn mặt nhu hòa, là loại người làm người khác sinh ra cảm giác gần gũi.

Công chúa đã năm ngày bốn đêm không chợp mắt, y bày cho nàng một ghế nằm thoải mái. Sau đó đặc biệt chọn những khúc nhẹ nhàng chậm rãi, đánh đàn cho nàng, muốn làm cho tâm thần nàng dần dần thả lỏng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom