• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-391

Chương 349: Hạ (4)






]

- Điều này...

Sắc mặt Tư Mã Quang buồn bã, cúi đầu nói:

- Bệ hạ xin thứ cho thần không thể phụng chiếu, biên soạn Khởi Cư Chú vốn là nên viết đúng sự thật, nếu quan gia có chỗ tự thấy không ổn, cẩn phải sửa chữa thì vi thần cũng liền cắn răng theo lệnh. Nhưng nếu từng giây từng phút đều phải viết sai sự thật thì vi thần muôn lần chết cũng không thể tuân theo.

- Ha ha...

Triệu Trinh cực kỳ vừa lòng với đáp án này, vốn chính vì sự cẩn thận này nên ông ta mới dùng Tư Mã Quang, nhưng càng gần gũi tiếp xúc về sau, ông ta mới phát hiện thì ra đây là một người tài. Thế nên ông ta liền kiên định hơn với ý nghĩ của chính mình, mỉm cười nói:

- Ngươi đã hiểu lầm rồi, quả nhân đã ở ngôi vị này hơn bốn mươi năm, mấy trăm vạn chữ trong Khởi Cư Chú gần như chưa sửa chữ nào. Quả nhân tự nhận cúi đầu, ngẩng đầu đều không thẹn với lương tâm, mặc cho người đời sau bình luận!

Tư Mã Quang lên làm chức quan này thì có thể xem bản ghi chép của những người tiền nhiệm, tất nhiên biết được lời của Hoàng đế là thật hay giả. Nhưng đến lúc mình làm, tại sao lại bắt đầu chuyển giọng? Điều này sẽ khiến cho hậu nhân đánh giá mình như thế nào? Có thể coi mình là một loại nhu nhược hay không?

- Trước có xe, sau có vết bánh xe, không biết bệ hạ vì sao lại muốn thay đàn đổi dây?

Ông ta đành phải kiên trì đến cùng, hỏi.

- Bởi vì tình thế không giống lúc trước.

Triệu Trinh thở dài, trầm giọng nói:

- Thân thể của quả nhân mỗi năm càng yếu đi, nhiệm vụ sau này chính là vì Đại Tống mà tuyển chọn ra một vị quân vương xứng đáng, khiến cho quốc gia vững vàng trải qua thời kỳ quá độ. Xã tắc nặng tựa Thái Sơn, lúc này trước mắt, những việc khác đều có thể lui lại, rõ chưa?

Nghe xong lời Hoàng đế vừa nói, Tư Mã Quang khẩn trương trả lời:

- Bệ hạ chẳng qua mới năm mươi tuổi, thánh thể khỏe mạnh...

- Không cần phải theo ý kiến của đám thường nhân đâu!

Triệu Trinh bình tĩnh xen lời gã:

- Quả nhân từ năm trước tới nay, thân thể ngày càng suy yếu, đám thái y không dám nói thật, nhưng ta tự biết. Hoàng Khảo, hoàng tổ thánh thọ cũng chưa vượt qua được sáu mươi tuổi, ta nghĩ ta cũng khó có thể ngoại lệ rồi.

- Mỗi người có một thọ hạn khác nhau, sao có thể vơ đũa cả nắm được?

Tư Mã Quang hạ giọng nói:

- Chỉ cần quan gia bồi dưỡng nguyên khí, điều dưỡng sinh cơ, thì không còn phải lo đến việc kéo dài thánh thọ.

- Ha ha, các bậc đế vương từ xưa tới nay, bất kể là anh minh hay hôn quân, ai nấy đều muốn trường sinh, đều kiêng kỵ chữ “tử” này. Nhưng tự thiên cổ, ai có thể thoát khỏi?

Triệu Trinh lắc đầu nói:

- Không đề cập tới chẳng qua là tự lừa mình mà thôi. Nhưng nhân lúc tỉnh táo mà không nghĩ tới hậu sự, sau này trước lúc lâm nguy có muốn nói cũng không nói được, thậm chí còn bị bọn đạo chích giả truyền di chiếu, mang đến tai họa lớn cho xã tắc, thậm chí còn có cả họa mất nước. Ngươi là Sử gia, chẳng lẽ thấy không đủ loại sự tình này được ghi chép trong sách vở ngày xưa sao?

Loại chuyện như vậy đương nhiên rất nhiều, Tư Mã Quang gật đầu. Sau một lúc trầm mặc, mới thấp giọng nói:

- Thần... Tuân chỉ.

- Tốt lắm.

Triệu Trinh vuốt cằm khen ngợi, sau đó liền bày mưu đặt kế cho Tư Mã Quang, đem chuyện vừa rồi Triệu Tòng Cổ cầu được lĩnh quân mà không được, rồi việc phái Triệu Tông Tích làm giám quân, sửa chữa thành, Triệu Tòng Cổ tự đề cử bản thân cùng Tông Tích giám quân hoặc làm tướng, vân vân.

- Thật ra thì Tòng Cổ và Tông Tích đều thích hợp, có biết vì sao quả nhân lại không cho Tòng Cổ đi không?

Triệu Trinh suy nghĩ một lúc, hỏi.

- Vi thần không dám đoán bừa.

❤đọc truyện tại http://truyencuatui.net/ Tư Mã Quang thấp giọng nói.

- Nhưng nói thì không sao cả.

Triệu Trinh thản nhiên nói:

- Hôm nay những gì nói ở đây chỉ có ta biết, ngươi biết. Quyết không được tiết lộ cho người ngoài, đã hiểu chưa?

- Vi thần đã hiểu.

Tư Mã Quang đành phải cắn răng nói:

- Vi thần cho rằng binh quyền vẫn là nên nằm trong tay của hệ Thái Tông.

- Không sai...

Triệu Trinh chợt liếc Tư Mã Quang một cái, đột nhiên phát hiện người này không đơn giản, thấp giọng nói:

- Hãy để cho người có chữ lót “Tông” nắm quân đi, dù thịt nát thì vẫn nên ở trong nồi.

Tư Mã Quang cảm thấy rùng mình, quả nhiên đoán trúng. Triệu Trinh sở dĩ không cho Triệu Tòng Cổ lãnh binh, có lẽ là đã nhìn trúng Triệu Tông Tích, nhưng hơn thế nữa, vẫn là lo lắng hệ Thái Tổ một lần nữa nắm binh quyền. Triệu Nhị năm đó xử lý Đại Phòng rất sạch sẽ. Bất kể thế nào, Triệu Trinh cũng không muốn chuyện giống như vậy xảy ra lần nữa.

Gã cảm thấy lạnh buốt dọc theo sống lưng, tính toán trong lòng đế vương quả thật khiến người khác sợ hãi!

Triệu Trinh thấy gã ngẩn người, thản nhiên nói:

- Tin rằng ngươi đã hiểu nỗi khổ tâm của quả nhân, nhưng ngươi không thể nói toạc ra, như thế đối với mọi người đều không có lợi.

- Thần ghi nhớ.

Tư Mã Quang khẩn trương đáp... Lúc đó là giữa mùa hè, giải thi đấu đá cầu lần thứ nhất ở Biện Kinh đã kết thúc, quyết định được sáu mươi bốn đội mạnh sẽ đấu giải tổ chức vào đầu mùa thu.

Thiên hạ thái bình đã lâu, sống trong giàu sang phú quý đã khiến cho người Biện Lương điên cuồng theo đuổi những trò tiêu khiển. Mặc dù các thể loại tiêu khiển, giải trí vẫn không thể so sánh với sau này, nhưng sự cuồng nhiệt và nhập tâm của người Tống đối với giải trí thì đời sau lại không cách nào so sánh được.

Ví dụ như đô vật, chẳng qua chỉ là hai người đàn ông mặc khố vật mà thôi, nhưng lại có thể khiến người triều Tống như si như say trên trăm năm, đồng thời nuôi sống hơn một trăm hội đô vật lớn nhỏ trong thành Biện Kinh, mỗi ngày tiền thu được từ việc đánh bạc có thể lên đến hàng triệu quan.

Hơn nữa, đô vật còn không phải là môn thể thao toàn dân, dù sao chỉ có những người cao to lực lưỡng, cậy mạnh mới dám tham gia đấu vật. Từ mức độ say mê và trình độ tham gia mà nói, môn thể thao đứng đầu tại thành Biện Kinh không thể có gì khác ngoài đá cầu.

Mỗi khi mùa xuân đến, dân chúng thành Biện Kinh đều thi nhau đổ về vườn hoa để đá cầu. Nam nữ già trẻ ai nấy đều có thể làm đối thủ của nhau, người tới ta đi, sao băng đầy trời. Bên trong thành, hễ chỗ nào rộng rãi thì đều có thể biến thành nơi luyện tập đá cầu. Loại hình thể dục thể thao sôi nổi rầm rộ mang tính toàn dân này về sau ở Trung Quốc không thể thấy được.

Trong khi môn đá cầu ở triều Tống chủ yếu lấy vài người làm thành một vòng, rồi đá tới đá lui, thử xem ai có thể khiến cho cầu không rơi xuống đất, ai có thể làm những động tác điệu nghệ. Chỉ có đá cầu có lưới mới được xem như có đôi chút tính đối kháng, tuy vẫn dư sức cuốn hút, nhưng tính đối kháng không đủ. Cho nên mặc dù môn thể thao này có nhiều người tham gia cùng chơi, nhưng lại không thể giống như đô vật có vạn người chăm chú xem trận đấu.

Trần Khác mời tiểu quận chúa nghiên cứu ra “Đá cầu thời Đường”, đồng thời dựa theo luật bóng đá hiện đại để sửa chữa thêm vào, sau đó hoàn thiện thành luật lệ. Dưới mức tiền thưởng hậu hĩnh và sự tuyên truyền rộng khắp, giải thi đấu bóng đá đầu tiên xuất hiện trên thế giới là vào mùa xuân năm Gia Hựu thứ năm, chính thức được khai mạc tại thành Biện Kinh.

Giai đoạn chuẩn bị ban đầu đều đã hoàn thành, giai đoạn làm nóng kéo dài thêm nửa năm nữa. Nhằm tuyên truyền cho giải đấu Trần Khác đã sai người quảng cáo khắp nơi trong thành Biện Kinh, hắn còn xuất bản tờ “Biện Kinh cầu báo” phát miễn phí cho các quán rượu, quán trà, nơi đánh bạc, kỹ viện, đồng thời còn bỏ tiền mời những kẻ nhàn rỗi giảng giải cho những người khách nghe.

Dưới sự tuyên truyền rầm rộ như vậy, thành Biện Kinh không ai không biết về giải thi đấu này. Ngay cả Hoàng thượng trong thâm cung cũng hiểu rất rõ quy tắc của trận đấu, giá trị giải thưởng và phương pháp cá cược bóng đá. Người từng hỏi Tư Mã Quang, nghe nói nếu như có thể giành chức quán quân thì tiền thưởng tích lũy có thể đạt tới hơn mười ngàn quan.

Tư Mã Quang cũng không rõ lắm, nên ông ta nhanh chóng tìm một tờ “cầu báo” để xem. Ngày hôm sau, ông ta bẩm báo lại, nói rằng giải thi đấu bóng đá tổ chức vào mùa xuân được chia làm ba mươi hai nhóm nhỏ tham gia, mỗi đội trong từng nhóm đều phải thi đấu vòng tròn một lượt, thắng thì được một trăm quan, thua thì cũng được hai mươi quan tiền thi đấu.

Cuối cùng, hai đội đứng đầu trong mỗi nhóm sẽ được chọn thi đấu tranh giải mùa thu, sau đó những đội này lại được chia nhóm tiến hành đấu loại, nếu vượt qua vòng một thì được thưởng ba trăm quan, qua vòng hai được năm trăm quan, vòng ba được tám trăm quan, vòng bốn được một ngàn quan, vòng bán kết được một ngàn năm trăm quan, chung kết được hai ngàn quan. Trong đó, những đội thua cuộc thì chỉ được một trăm quan tiền thi đấu.

Theo cách tính như vậy, nếu mỗi đội bóng có thể duy trì toàn thắng tại cả giải thi đấu thì trên lý thuyết bọn họ có thể đạt được tới mười ngàn quan tiền thưởng.

- Người nào mà dư tiền thế?

Triệu Trinh kỳ quái nói.

- Nghe đồn là Ngũ Hoàng tử và Trần Trọng Phương. Lúc còn ở nước Liêu hai người đã từng tham gia cưỡi ngựa đánh cầu, nhận thấy những hoạt động có tính chất đối kháng mới có thể giúp dân chúng khỏe mạnh, bồi dưỡng dũng khí. Nhưng Đại Tống chúng ta thiếu ngựa nên việc tổ chức thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng là không thực tế, vừa hay quận chúa tại Trường An nghiên cứu ra “Đá cầu thời Đường”, thấy rằng trình độ kịch liệt của môn này không kém gì thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng, vì thế mà hai người đi thuyết phục đám phú hộ bỏ vốn, thiết lập nên giải thi đấu này.

- Xem ra đám phú hộ thành Biện Kinh rất là nể mặt hai người này.

Triệu Trinh thản nhiên nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom