• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-389

Chương 349: Hạ (2)






Vương Củng Thần đến hôm nay cuối cùng cũng đạt được ước muốn, thăng chức lên làm Xu Mật Sứ, nói:

- Có thể điều binh hiện tại không ngoài ba nơi là Quảng Đông, Hồ Nam, và Đại Lý. Nhưng binh lính Hồ Nam nhiều năm qua chỉ biết luyện binh, không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ sợ là không gánh nổi trọng trách. Quảng Châu binh ít, lại là nơi trọng yếu, cho dù phát binh cũng chỉ như muối bỏ biển, cuối cùng cũng là vô ích.

Dừng lại một lúc, nói:

- Chỉ có khoảng năm mươi nghìn quân đội đóng ở Đại Lý, hơn nữa lại có kinh nghiệm thực chiến, có thể chịu được thuyên chuyển.

Chúng tướng công vừa nghe xong, ai cũng hiểu đây là gã lấy việc công làm việc tư. Đảng phái của Triệu Tông Thực từ trước tới nay vẫn luôn muốn năm mươi nghìn quân Đông Xuyên – thành phần nòng cốt của Triệu Tông Tích, sớm rời khỏi Đại Lý. Chỉ sợ đội quân này một khi rời khỏi tỉnh Điền thì ngay lập tức sẽ gặp phải số mệnh trước tiêu hao sau chia tách thôi.

- Không thể được, Đại Lý vừa mới phụ thuộc, lòng người chưa định. Ba nhà Đoàn thị, Cao thị, Dương Thị thực lực hùng hậu, dã tâm bừng bừng. Nếu đại quân rút khỏi tỉnh Điền mà bị người khác nhân cơ hội chiến thành Đông Xuyên, lúc đó Đại Tống chúng ta không chỉ mất đi một đồng nguyên mà còn vứt bỏ cả nỗi âu lo về Đại Lý!

Vương Khuê không thể không cứng miệng nói.

- Vũ Ngọc huynh không biết rồi.

Vương Củng Thần cười nói:

- Chúng ta có thể để cho ba nhà kia đồng thời xuất binh hỗ trợ tiêu diệt, để cho quân Đông Xuyên đem theo bọn họ ra khỏi tỉnh Điền, có con tin của ba nhà ở trong tay, ai còn dám có chủ ý với thành Đông Xuyên nữa chứ?

- Ý Hàn ái khanh thế nào?

Triệu Trinh nhìn chằm chằm Hàn Kỳ hỏi. Từ sau khi trở thành trợ thủ của Phú Bật, Hàn Kỳ liền im lặng là vàng, quan gia không hỏi thì ông ta tuyệt đối không mở miệng.

- Vương xu tướng nói rất đúng.

Hàn Kỳ liền đáp:

- Quả thật điều động binh lính ở Đại Lý là thích hợp nhất.

- Nhưng nếu cứ như vậy thì đội quân này liền biến thành một món thập cẩm.

Tăng Công Lượng nói:

t r u y e❤n c u a t u
i N e t - Ba nhà kia vốn có rất nhiều mâu thuẫn, thêm vào đó, bọn họ chưa chắc đã thành tâm với hoàng triều chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó mỗi người đều có mục đích riêng thì bọn họ lại trở thành vật cản thôi.

- Vấn đề này không khó. Long Đồ Các Trực học sĩ – Phạm Trấn nắm giữ quân Đông Xuyên, trấn thủ ở Đại Lý nhiều năm, đối với thủ lĩnh của ba nhà vẫn còn có sức uy hiếp.

Vương Củng Thần nói:

- Có y ở đó, hẳn là không ai có thể lật trời.

- Phạm Trấn không nên nắm giữ ấn soái.

Tôn Biện thản nhiên nói:

- Đây là tổ chế.

Triều Đại Tống vì phòng ngừa quân đội tư nhân hóa, nên từ trước đến nay vẫn là luyện binh không mang theo binh, mà mang theo binh thì không tác chiến.

- Cái này...

Vương Củng Thần không nhịn được nói:

- Chuyện khác nhau có cách giải quyết khác nhau chứ...

- Đại Lý vốn là trời ở cao, đất ở xa, nên càng phải tuân theo tổ chế một cách nghiêm ngặt.

Tôn Biện chậm rãi nói.

- Được rồi, được rồi.

Triệu Trinh không cho hai người bọn họ ầm ĩ nữa, nói:

- Hay là đổi người khác đi vậy.

Nhưng có thể phái ai đi đây? Trong những danh tướng của triều Đại Tống thì Vương Đức Dụng, Lý Chiêu Lượng đã già, Địch Thanh phải ở bên cạnh vua, Tôn Miện nổi danh vì tham lam tàn khốc, vả lại gã vừa mới phạm tội mà bị giáng chức, còn lại một người là Dương Văn Quảng thì phải trấn thủ biên giới phía tây, không thể dễ dàng điều động.

Suy nghĩ một chút, có thể thấy trong vòng một hai chục năm qua, ngay cả một võ tướng cũng không xuất hiện, điều này cho thấy viện Võ học cần thiết tới mức nào.

Triệu Trinh không khỏi tự giễu cười nói:

- Từ trước đến nay, mỗi khi Đại Tống ta có việc, luôn không thiếu những danh tướng đứng ra gánh vác. Nhưng hiện tại, ngay cả một tướng quân xử lý quân vụ cũng không thể chọn ra...

Bốn vị tướng công của Xu Mật Viện khẩn trương khom người thỉnh tội nói:

- Chúng thân không làm tròn bổn phận!

- Đã biết không làm tròn bổn phận, vậy hãy nhanh chóng tổ chức cho tốt viện Võ Học cho trẫm, đừng lúc nào cũng nghĩ trộn lẫn cát bụi trong đó.
Triệu Trinh không nặng không nhẹ dạy dỗ vài câu, Vương Củng Thần nghe được thì lạnh gáy, ý quan gia chính là ám chỉ ông ta chứ ai.

Chẳng qua lúc này không phải lúc truy cứu, Phú Bật hạ giọng nói:

- Bệ hạ không cần thương cảm. Danh tướng đều là từ chiến trường mà ra, hiện nay thiên hạ thái bình lâu ngày, tất nhiên sẽ không có danh tướng xuất hiện, đây cũng là hạnh phúc của thiên hạ.

Vẻ mặt Triệu Trinh lúc này mới khá hơn đôi chút.

- Theo thần được biết, quan quân Đông Xuyên đều là những binh lính xuất thân từ Tây quân, dũng mãnh thiện chiến, chỉ thiếu một Thống soái để điều khiển toàn cục mà thôi.

Tôn Biện nói tiếp:

- Nếu nhất thời không thể tuyển ra người thích hợp, sao không từ trong những hoàng tử chọn ra một người, đến Quảng Tây điều khiển tất cả quân đội.

- Hồ đồ, hoàng tử nào có thể đánh giặc chứ?

Triệu Trinh quả quyết lắc đầu nói.

- Cũng không cần y phải bày mưu nghĩ kế gì, chỉ cần phối hợp tốt các bộ phận, nếu nhất thời không thể toàn thắng thì chỉ cần đem các bộ phận dân chúng bảo vệ cho tốt, rồi cùng Lý Nhất Tồngiằng co là được. Ấp La chẳng qua chỉ là nước nhỏ, bất kể là quốc lực, quân lực, hậu viên lương bổng căn bản không thể sánh ngang với ta được. Nếu cứ kéo dài lâu ngày, tất nhiên bọn chúng không chiến tự lui!

- Nhi thần nguyện đi!

Tôn Biện vừa mới nói xong thì một giọng nói hùng dũng vang lên, dọa cho đám tướng công nhảy dựng lên.

Giọng nói phát ra từ Ngự Tiền Quan Chính này là của “Hoàng trưởng tử” Triệu Tòng Cổ. Trong khi Quan gia và đám tướng công bàn luận chính sự, y luôn luôn dụng tâm lắng nghe. Khi nghe Tôn Biện nói như vậy, đột nhiên tim trong người nhảy loạn, máu chảy lên não, liền không kìm nổi phát ra câu này từ cổ họng. Thấy mọi người đều quay lại nhìn mình, y cắn răng, ngẩng đầu lên nói:

- Nhi thần thuở nhỏ khổ công đọc binh thư, cũng coi như có chút thành tựu. Mặc dù chưa từng trải qua chiến trường, nhưng theo những gì Tôn tướng vừa nói thì nhi thần có thể đảm đương nhiệm vụ này! Có nhi thần trấn thủ Nam Cương chặt chẽ, phụ hoàng có thể yên tâm kê cao gối ngủ!

Triệu Trinh giật mình, trầm ngâm nhìn chằm chằm Triệu Tòng Cổ, sau một lúc lâu mới nói:

- Tòng Cổ đúng là một người con tốt của Triệu gia ta. Chẳng qua quả nhân đã có sắp xếp khác dành cho con, ta không thể để con đi Quảng Tây được.

Thấy khuôn mặt Triệu Tòng Cổ lộ vẻ thất vọng, Triệu Trinh nhẹ nhàng giải thích nói:

- Con cũng biết, công việc quan trọng nhất hiện nay là trị thủy, nhưng hai người đệ gàn dở kia của con một thì muốn nhanh chóng, một thì muốn trì hoãn, còn không phải là càng đấu đá nhau túi bụi hay sao? Quả nhân nếu không quản thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nói xong ông ta nhìn Triệu Tòng Cổ:

- Cho nên quả nhân muốn con đến đó thay Tông Tích, con lão luyện thành thục nên quả nhân rất yên tâm.

- Vâng...

Triệu Tòng Cổ cũng không biết là vui mừng hay thất vọng nữa, lĩnh mệnh nói:

- Nhi thần xin nghe theo sắp xếp của phụ hoàng.

- Lòng trẫm cũng được an ủi rồi.

Triệu Trinh khen gợi gật đầu, chuyển đề tài nói:

- Về phần ứng cử viên nắm giữ ấn soái, quả nhân thấy vẫn phải dùng lão tướng, bằng không chủ soái vô năng thì chỉ khổ ba quân mà thôi!

- Quan gia nói rất phải.

Tăng Công Lượng cung kính nói.

- Hãy để cho Tôn Miện nắm ấn soái đi.

Triệu Trinh lại nói.

- Cái này...

Tăng Công Lượng lập tức nghẹn họng. Tôn Miện là trợ thủ của Địch Thanh khi bình định phía nam. Địch Thanh bởi vì bị nghi kỵ nên sau khi bình định nổi loạn đã không còn lãnh binh, Tôn Miện liền tiếp quản quân đội của ông ta, nơi nào có phản loạn thì liền phái gã tới trấn áp. Sau đó, Địch Thanh lại thăng chức làm Xu Mật Sứ, gã thì làm Xu Mật Phó Sứ.

Năng lực của Tôn Miện tất nhiên không cần bàn cãi, nhưng tên này cũng nổi tiếng tham tiền háo sắc. Theo lẽ thường chỉ cần là nam nhân thì không thể không có hai tính không tốt này, nhưng lộ liễu, không kiêng nể gì như gã thì quả thực là không có ai...

Binh lính thủ hạ của Tôn Miện, cả ngày bôn ba, cũng chẳng nhàn rỗi gì. Nhưng không phải luyện ra để hành quân, mà là đi buôn bán hàng hóa kiếm tiền. Việc này khiến người khác vô cùng khinh bỉ, nhưng đây lại là hoàn cảnh cho phép, bởi vì người khác cũng làm như thế.

Sự tàn nhẫn của Tôn Miện nằm ở chỗ ai dám cản con đường phát tài của gã thì đều phải nhà tan cửa nát! Những đối thủ không thức thời này cuối cùng đều chết một cách oan uổng. Mặc dù gã chưa bao giờ để lại chứng cớ phạm tội, nhưng sự tình xảy ra nhiều lần, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Vì sao ngươi bị xui xẻo thì phải đi gặp Diêm Vương báo cáo? Chẳng lẽ Tôn mỗ là con riêng của Diêm Vương hay sao?

Ngoài tàn nhẫn ra, người này còn đặc biệt nham hiểm và thâm độc. Sau khi Địch Thanh bị xa lánh mà phải rời kinh, gã cũng ra tay với Hàng Châu.

Hàng Châu là một vùng đất tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, tập hợp rất nhiều phú hộ, chính là rất hợp với khẩu vị của Tôn đại nhân.

Nhưng vừa nghe nói Tôn Diêm Vương sắp tới thì đám phú hộ Hàng Châu đều vội vã chuyển nhà...

Sau khi Tôn Miện biết được việc này, cũng đành phải chấp nhận... Thay vì hối hận vì mất đi, không bằng nắm chắc những thứ hiện tại. Vì thế gã cho người điều tra những phú hộ còn lưu lại Hàng Châu, xem những người này có gì tốt để vơ vét hay không.

Kết quả biết được một ông chủ lớn tên Hứa Minh có giấu một trăm viên châu báu quý hiếm, cùng với một bức “Ưng đồ”... Chính là một loại đồ cổ càng hiếm thấy! Những thứ này khiến một Tôn Miện vốn sẵn tính tham lam càng thèm muốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom