• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-393

Chương 350: Thu (2)






Quân đội là cái gương của dân tộc, phản ánh tính cách cộng đồng của toàn thể dân tộc. Sự sa sút của quân đội cũng là sự sa sút của cả dân tộc. Nếu muốn chấn hưng một dân tộc đang suy tàn thì trước tiên phải khiến quân đội của dân tộc đó tỉnh lại!

Trong giai đoạn lịch sử ban đầu là sỉ nhục của Tĩnh Khanh, là Nhị Đế bắc thú, là bị mất một nửa non sông, sắp trở thành vong quốc bị nô dịch, mới có thể khiến ý chí chiến đấu và nhiệt huyết của bọn họ sống lại, một lần nữa sôi sục sức chiến đấu hùng mạnh, đánh bại người Nữ Chân đang ở đỉnh cao, bảo vệ một nửa non sông...

Trần Khác không muốn tái hiện lại nỗi hổ thẹn Tĩnh Khanh, nên chỉ đành dùng biện pháp khác. Trước tiên là làm sống lại nhiệt huyết trong tâm can của từng người Hán, đây chính là mục đích mà hắn áp dụng quân kỷ nghiêm khắc cùng cách huấn luyện ma quỷ... Trần Khác biết, cách huấn luyện quỷ quái này của hắn, rất dễ khiến người khác không thể nói gì, hắn dùng phương pháp xử lý khiến các học sinh tâm phục khẩu phục đó là cùng huấn luyện chung với bọn họ. Tất cả các môn học Trần Khác đều hoàn thành trước nhất, mỗi ngày từ sáng tới tối, hắn đều ở ngay tại đó.

Bởi vậy, các giáo viên dạy võ thường hay nói một câu, đó là “Ngay cả một người đọc sách như Viện phán đại nhân cũng có thể hoàn thành các môn học, thì các ngươi là những người tự cho là mình giỏi võ không biết xấu hổ hay sao?”

Mỗi lúc như thế, chúng võ sinh ai nấy nhất tề trợn tròn mắt, Viện phán đại nhân là người đọc sách không sai, nhưng luận về công phu, võ thuật của ngài cũng nói cứng là rất tốt a!

Chẳng qua bất kể ra sao thì thân là người lãnh đạo nếu tự mình thực hiện thì luôn là phương pháp tốt nhất làm cho người khác cam tâm tình nguyện đi theo.

Chỉ có một điều phiền toái duy nhất đó chính là đám Ngự Sử lúc nào cũng soi mói Trần Khác, buộc tội hắn cả ngày làm ra “vẻ mặt tù tội, rất mất thể thống”. Tuy vậy nhưng Trần Khác không thèm để ý bọn họ, bởi vì hắn sớm phát hiện một điều, đó là chỉ cần Quan Gia không muốn đá hắn ra khỏi kinh thành thì ai cũng không thể chạm vào hắn.

Hôm nay là ngày thứ mười liên tiếp sau khi nhập học, khó có được một ngày nghỉ ngơi như vậy nên các võ sinh phần lớn đều dành thời gian để ngủ bù, Trần Khác lại đón xe ngựa đi tới mười ba cửa tiệm ở thành Đông.

Đã hơn bốn năm kể từ buổi đấu giá đó diễn ra, mười ba cửa tiệm ngày đó đến nay đã không còn cảnh hoàng tàn khắp nơi như trước. Trên đường đi tới, nhìn ra từ cửa sổ trên xe, chỉ thấy đường đi bằng phẳng chỉnh tề, sạch sẽ, rìa đường có xây cống thoát nước bằng gạch, trong đó vẫn cố gắng trồng hoa sen.

Lúc này đang đúng là mùa sen nở, chỉ thấy hai bên đường là những bông hoa sen màu hồng nhạt xen giữa đám lá xanh, là hàng liễu biếc tỏa bóng râm bên đường. Sau những cây hoa được trồng là bức tường màu trắng dưới hàng ngói xanh đen, mái cong tầng gác, có những cô cậu trẻ tuổi vừa đi vừa khóc, từng ngôi phủ đệ của các vương công quý tộc đều tọa lạc ở đó.

Xe ngựa đi vào trong ngõ, tới phía nam Quan Âm Viện, đi qua một bức tường bao khá rộng vào cửa sân trước.

Lúc này, xe ngựa dừng lại trước cửa, có một vài thị vệ đại nội đang đứng cảnh giới nghiêm ngặt, nhưng sau khi nhìn thấy xe của Trần Khác và đám vệ sĩ của hắn thì những người này thì không hề hỏi thăm, mặc kệ hắn đi vào nhà của chủ nhân mình.

Xe dừng hẳn, Trần Khác nhanh chóng xuống xe, bước nhanh đến cỗ xe ngựa phía trước, ôm quyền nói:

- Khiến điện hạ đợi lâu.

- Ha ha.

Màn xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt phong trần lâu ngày trở nên ngăm đen của Triệu Tông Tích, y đá Trần Khác một cước, nói:

- Theo ta qua kia.

- Lễ không thể bỏ.

Trần Khác cười gượng nói:

- Bằng không đám Ngự Sử lại tố cáo ta nữa cho coi.

- Người mà cũng sợ bị buộc tội à? Từ mùa xuân tới giờ ít ra ngươi cũng bị buộc tới vài chục lần rồi?

Triệu Tông Tích nhảy xuống xe, nhìn thăm dò Trần Khác nói:

- Tại sao ngươi lại đen như phơi nắng vậy?

- Cái này đang là trào lưu bây giờ đấy.

Trần Khác cười nói:

- Đàn ông có làn da ngăm đen mới có khí khái đàn ông.

- Nói bừa. Bảo ngươi đến chỗ ta uống rượu thì không đi, lại kéo ta tới chỗ này.

Triệu Tông Tích vỗ vỗ cánh tay của hắn, cười mắng:

- Bây giờ nói ngay cho ta biết, ngươi dùng chỉ tiêu của ta mua mảnh đất này, sao đến bây giờ vẫn còn hoang tàn như vậy?

- Mặc dù bỏ hoang bốn năm, nhưng trong bốn năm mảnh đất này đã tăng giá lên gấp mười, hiện giờ ba trăm ngàn quan cũng không mua được đâu.

Trần Khác cười nói:

- Lúc này đang là thời điểm kinh tế căng thẳng, ta cuối cùng cũng không nhịn được, có ý muốn bán nơi này đi.

- Ách, từ từ...

Triệu Tông Tích đột nhiên nhớ tới một chuyện nói:

- Ta nhớ hình như ngươi đã đưa mảnh đất này cho Liễu gia thì phải?

- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu, bình tĩnh nói:

- Nhưng lão gia tử lại làm như đồ cưới trả lại rồi, còn cho thêm một mảnh đất kế bên nữa.

- Ta bảo sao lúc trước ngươi lại hào phóng tới vậy.

❤Truyện Của
Tui . net
Triệu Tông Tích chợt nói:

- Hóa ra là đã toan tính cả rồi.

- Mảnh đất này vẫn là của Nguyệt Nga đấy chứ.

Trần Khác có chút xấu hổ cười nói:

- Chỉ có điều cho ta mượn dùng thôi.

- Chỉ sợ là giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu mà thôi.
Triệu Tông Tích cười ha ha nói.

- Hắc.

Trần Khác cười gượng nói:

- Người học được tên Vương Bàng kia ngày càng khắc bạc thế.

- Cũng là ngày ngày gây lộn ầm ỹ cùng Triệu Tông Thực đó.

Giờ lại đến lượt Triệu Tông Tích cười gượng:

- Lần này quan gia để cho ta xuôi xuống phía nam, thật sự là cầu còn không được.

Dừng một chút lại hỏi:

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, mảnh đất này chuẩn bị để làm gì đấy.

- Xây dựng một học viện phiên dịch.

Trần Khác nói xong rồi sai người mở cửa chính, hai người cùng nhau tiến vào bãi cỏ dại trong viện:

- Sau khi xây xong, nơi này sẽ tập trung thống nhất một thể phiên dịch, lưu giữ và dạy học làm một, gọi là Đại Tống Trí Tuệ Quán!

- Ngươi cho ta quyển sách kia, những lúc rỗi rãi ta đem ra đọc tới đọc lui bảy lần.

Triệu Tông Tích nghe vậy cảm khái nói:

- Không thể ngờ được, phương Tây cũng có những nhà hiền triết như thế, không hề thua kém bách gia chư tử của Đại Tống chút nào.

- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu nói:

- Từ sau khi Đổng Trọng Thư trục xuất bách gia, độc tôn Nho giáo thì Đại Tống đã không còn tiếp tục sinh ra thánh hiền nữa. Sau khi Hán nho suy vi, đám học giả vẫn luôn tìm kiếm một loại tư tưởng tín ngưỡng có thể đại biểu cho cộng đồng quốc gia này. Sự hỗn loạn và sụp đổ của xã hội bắt nguồn từ việc thiếu thốn tín ngưỡng, trong khi Phật giáo cũng không thể đảm đương được nhiệm vụ này, đến cuối cùng vẫn phải quay về với Nho gia, lấy lực lượng của người thời nay mà nghiên cứu học vấn tiên nho. Một lần nữa vì dân chúng Đại Tống tìm được một tín ngưỡng tích cực và chính xác. Đây là cơ sở để phục hưng Đại Tống chúng ta, nếu không có niềm tin tuyệt đối, bất luận đại nghiệp cải cách gì thì cũng chỉ có con đường thất bại mà thôi.

Triệu Tông Tích cẩn thận nhai nuốt những lời của Trần Khác vừa nói, y vẫn luôn muốn biết, tên tiểu tử này hao tổn hết gia tài để làm cái gọi là “Dịch thư vận động” gì đó, rốt cuộc ý đồ là gì.

Lại nghe Trần Khác nói tiếp:

- Trên thực tế thì thời Thái tổ đã rõ ràng nhận thức được điểm này. Trải qua nhiều đời tiên nho bạc đầu, dốc hết tâm huyết, tìm kiếm hết gần trăm năm nhưng cũng không tìm được đáp án. Ta nghĩ, nếu như tại Hắc Y Đại Thực* có một bảo tàng trí tuệ vô cùng vô tận như vậy thì tại sao lại không đem về đây cho chúng ta sử dụng? Có câu “đá trong núi của người cũng có thể có ngọc”, nói không chừng có thể khai mở ý tưởng gì đó cho đám sĩ phu.

*: Vương triều Abbasid là một vương triều của để quốc Khalifgh - đạo Islam, là một vương triều thế tập thứ hai chính trị giáo phái hợp nhất của đế quốc Ả Rập, do cờ hiệu của vương triều Abbasid màu đen, nên trong sử sách Trung Quốc gọi vương triều này là “Hắc Y Đại Thực”.

- Lui vạn bước mà nói, cho dù không có được ý tưởng gì thì cũng có thể mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt cho người Đại Tống chúng ta. Học được những tri thức mới này có thể khiến cho mọi người thoát khỏi lề thói suy nghĩ cũ.

Trần Khác hạ giọng nói:

- Cũng là tốt tạo điều kiện cải cách cho ngươi sau này.

- Thì ra là thế.

Triệu Tông Tích không khỏi tán thán nói:

- Chỉ cần dựa vào Trí Tuệ Quán này thôi thì ngươi cũng có thể ghi tên vào sử sách rồi.

- Ai mà biết được.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Cây trí tuệ quá yếu ớt, nhất là thời kỳ còn non yếu, nếu không có lực lượng mạnh mẽ bảo hộ thì không cách nào trở thành đại thụ che trời, che đất được!

- Vậy hãy để con cháu chúng ta, đời đời kiếp kiếp bảo vệ nó đi!

Triệu Tông Tích trầm giọng nói...

Hai người cầm tấm bản đồ mà Thôi Bạch Sở vẽ, đi một vòng quanh khu vườn hoang, sau đó ngồi xuống một tảng đá lớn uống nước nói chuyện.

- Lần này Hoàng thượng triệu ngươi về, xác định là cần làm chuyện gì chưa?

Trần Khác uống một ngụm rượu nói.

- Đã diện thánh rồi, người lệnh cho ta giám quân Quảng Tây.

- Thì ra thế.

Trần Khác cười nói

- Đây là một chuyện tốt.

- Tốt chỗ nào?

- Để cho ngươi biến khỏi tầm mắt người khác.

- Tức là sao?

- Bởi vì quân Đông Xuyên là do một tay ta gây nên.

Trần Khác cười nhạt nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom