• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-398

Chương 351: Đông (3)






- Mấy năm nay ngân khố quốc gia eo hẹp, chiến sự nơi biên cương vô cùng căng thẳng, triều đình để có được khoản tiền trị thủy đã tốn bao nhiêu công sức rồi, điều này chúng ta ai cũng hiểu.

Triệu Tông Thực lắc đầu nói:

- Sang năm muốn trang bị thêm cho cấm quân phía nam thành, chiến sự ở vùng tây bắc cũng chưa biết chừng nào mới kết thúc? Làm sao còn có tiền làm lại một lần nữa?

- Vâng.

Hàm Cương phụ họa nói.

Triệu Tòng Cổ mặc dù gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm cười khinh bỉ, y cuối cùng cũng đã hiểu được Triệu Tông Thực vì sao sau khi đắc tội với tập đoàn tướng gia, lại nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của bọn họ.

Hóa ra lúc trước đi thanh tra chỗ trống trong quân, Tông Thực có hứa hẹn với bọn họ, không lâu sau đó, sẽ quay lại bổ sung số người từ nơi khác vào. Quả nhiên, tháng trước trong triều nghe thấy tin đồn nói binh lực phía nam còn mỏng yếu, khi xảy ra chuyện gì thì sẽ tăng cường trang bị một số cấm vệ quân ở phía nam sông Trường Giang.

Xem ra việc tăng cường trang bị cho cấm vệ quân cũng là bởi vì sự xâm chiếm của nội quân Ấp La, điều này coi như hợp tình hợp lý. Nhưng khi Triệu Tòng Cổ biết được chính sách tăng cường trang bị cho cấm vệ quân phía nam, y thầm mắng đồ vô liêm sỉ.

Bảy cánh quân được tăng cường trang bị gồm có cánh quân Dương Châu thuộc tuyến đông Hoài Nam, cánh quân Lư Châu thuộc tuyến tây Hoài Nam, cánh quân Giang Ninh tuyến đông Giang Nam, quân Hồng Châu tuyến tây Giang Nam, quân Đàm Châu tuyến nam Kinh Hồ, cánh quân Việt Châu tuyến đông Chiết Giang, cánh quân Phúc Châu tuyến Phúc Kiến... Ở vùng Lĩnh Nam cần được tăng cường nhiều nhất, còn lại vẫn chưa có kế hoạch gì.

Lần này, theo lời giải thích của Xu Mật thì khoảng cách Lĩnh Nam quá xa, đường xá ghập ghềnh, rất khó khăn để tiếp tế. Quân đội đóng quân tại đây tiêu tốn quá cao, không bằng ở các tuyến quân khác như ở Phúc Kiến, Hồ Nam, Quảng Đông, Quảng Tây...

Nhưng kỳ thực ai cũng biết rằng, đây chẳng qua do các môn tướng nuông chiều con cái từ bé nên không muốn cho con cháu mình làm quan ở những vùng đất xa xôi... Hồ Nam thời kỳ này là một vùng biên cương xa xôi hẻo lánh chưa được khai phá, còn Lĩnh Nam trong mắt của những người dân sinh sống gần biên ải thì là một khu vực có âm khí và độc trùng khắp nơi.

Xét cho cùng, những cấm quân này được chuẩn bị bởi những vị quan võ bị mất chức đang chờ sắp xếp việc làm trong số quân giải trừ. Trong điều khoản mà Xu Mật viện ban bố ngay sau đó cũng không phủ nhận chút nào, yêu cầu “tướng lĩnh tại các tuyến phòng ngự đã từng làm võ thần sẽ đảm nhiệm vị trí quan đô giám binh mã.”

Dĩ nhiên, lúc mới có tin đồn này, Triệu Tông Thực đã ở Hà Bắc từ lâu rồi, ngay từ đầu không ai ngờ rằng y có liên quan. Nhưng Triệu Tòng Cổ sau khi tiếp nhận công vụ của Triệu Tông Tích thì ngày nào cũng chạm trán với y, dù đối phương trốn tránh mình, Tòng Cổ cũng thấy Đại Doanh phủ doãn Lý Chiêu Lượng có giao tình qua lại không ít với Triệu Tông Thực.

Bây giờ thấy Tông Thực vì không muốn ảnh hưởng tới kế hoạch tăng cường trang bị cấm quân vào năm tới, mà bắt dân phu chịu đói chịu lạnh để đẩy nhanh tốc độ thi công, Tòng Cổ càng thêm chắc chắn một điều, đằng sau chuyện này chắc chắn có sự trao đổi và hẹn ước gì đó.

Triệu Tòng Cổ cười khẩy lạnh lùng, có câu “quân dĩ thử hưng, tất dĩ thử vong” (hưng thịnh vì một người hoặc việc, cũng có thể chết vì người hoặc việc đó), cổ nhân quả nói không sai. Tên Triệu Tông Thực này có lẽ không có ai sánh kịp, toàn bộ đều dựa vào xây dựng mối quan hệ không ngừng giữa hai đời, liên kết thành một mạng lưới trong người có ta, trong ta có người.

Có tấm lưới lớn này ủng hộ, y mới có thể có tiếng nói như ngày hôm nay. Nhưng những người này ủng hộ y không phải vì nghĩa vụ mà là một hình thức đầu tư, tất cả mọi người đều hi vọng có thể nhận được những báo đáp từ phía y. Mặc dù kì vọng được báo đáp dài lâu, nhưng nếu có báo đáp ngắn hạn của “đại cục không chướng ngại” thì bọn họ cũng sẽ đề xuất không chút khách khí.

Triệu Tông Thực vì làm thỏa mãn đám người này, nên nhất định phải làm một số việc không hợp tình hợp lý. Những việc này thoạt nhìn tưởng nhỏ bé, không có ảnh hưởng gì tại thời điểm đó, nhưng chỉ vì một tổ kiến mà làm vỡ cả con đê dài nghìn dặm, một ngày nào đó trong tương lai sẽ xảy ra chuyện, đây cũng chính là giọt nước làm tràn ly... Triệu Tòng Cổ hơi thất thần một chút, khi nghe Triệu Tông Thực nói gì đó, y mới định thần lại hỏi:

- Huynh nói gì cơ?

- Ta nói, tất cả đều lấy đại cục làm trọng.

Triệu Tông Thực mất kiên nhẫn nói:

- Chỉ khổ cho bách tính, hãy đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công trình đi.

Rồi y quay ra nói với Hàn Cương:

- Đêm tới, hãy cho mỗi lều một chậu than để sưởi ấm, cấp cho bọn họ nhiều chăn nệm nữa, không thể để xảy ra tình trạng người chết nữa.

- Điện hạ thật nhân nghĩa.

Rồi Hàn Cương cung kính nói:

- Tuân lệnh điện hạ.

- Những người đã chết rồi thì phải làm thế nào?

Không thấy bọn họ đề cập tới, Triệu Tòng Cổ đành phải lên tiếng hỏi:

- Không ít gia quyến của người đã mất đến làm nhiễu, đều đã bị bắt về huyện, việc này truyền ra ngoài e rằng không hay cho lắm.

- Ngươi đi hỏi xem sao, nếu bắt bọn họ rồi thì mau thả họ ra.

Triệu Tông Thực vẫy tay một cái nói:

- Lấy ít tiền trích từ công trình bồi thường cho bọn họ.

- Vâng.

Triệu Tòng Cổ gật đầu, thấy mọi người không nói gì nữa, liền biết điều đi ra ngoài.

Rời khỏi nha môn, y trở lại tiểu viện nhỏ ở gần đó, nơi đây đều là thư phòng làm việc tạm thời để giám sát công trình thủy lợi. Điều kiện hiển nhiên không thể so bì với nơi ở của Triệu Tông Thực, nhưng vẫn có thể tránh được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Vừa tiến vào, Đô thủy giám thừa Giáp Đản vội tiếp đón nồng hậu, ra lệnh cho bọn thuộc hạ mang lò sưởi tới, đỡ lấy chiếc áo khoác của y nói:

- Thế nào đại nhân, có đình công không?

Triệu Tòng Cổ lắc đầu giận dữ nói:

- Ta đã trở mặt với y, y không thèm để ý tới ta.

Câu nói này nửa thật nửa đùa, khuyên cũng khuyên rồi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, thay vì khuyên can y, chi bằng tự hạ mình xuống:

- Y nói, chăm lo tới vấn đề giữ ấm cho dân phu là được, nhưng vẫn phải tiếp tục đẩy nhanh thi công công trình.

Giáp Đản dậm chân nói:

- Vấn đề ở đây không phải về dân phu, mà là về thời tiết, thời tiết bây giờ hoàn toàn không thể thi công được. Bây giờ cứ coi như dựng được cả đường sông lên, cũng không có cách nào tạo thành một thể thống nhất với phần đóng băng trước đó! Như vậy năm sau nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!

- Không thể nào, lần tu sửa này chúng ta còn có xi măng.

Triệu Tòng Cổ nói:

- Chẳng phải đã thử nghiệm ở sông Hồng Thủy sao, đê phòng thủy rất kiên cố rồi còn gì?

- Điện hạ đã nhìn thấy sông Hồng Thủy sửa chữa như thế nào chưa?

Giáp Đản thở dài nói:

- Thuộc hạ đã đích thân đi khảo sát, Trần Trọng Phương tu sửa sông Hồng Thủy đã sử dụng sọt sắt chất đầy đá, các sọt sắt được gắn chặt với nhau tạo thành một khối thống nhất, sau đó lại dùng xi măng lấp đầy các khe! Đương nhiên vô cùng kiên cố!

- Nhưng ở đây phải làm như thế nào?

Giáp Đản thở dài nói:

- Số xi măng trong bao chỉ là bột mịn, phần chân đê xây dựng trên lớp đá non, một khi mực nước dâng cao ngập kín, đê rất dễ bị tơi xốp. Lớp đất dưới chân đê sẽ bị nhão ra, khi gặp trận hồng thủy lớn rất dễ bị lún sụp!

Triệu Tòng Cổ không hiểu những thuật ngữ của Giáp Đản, nhưng y biết Triệu Tông Thực nghĩ mọi cách để đẩy nhanh tiến độ thi công. Vì ở nơi đồng bằng này, nội trong năm mươi dặm đều không có núi, việc lấy đá rất khó khăn, dùng đất đóng trong các bao thay cho đá cũng là một cách mà công trình trị thủy trước kia vẫn làm, nhưng rõ ràng nó không thể chắc chắn như đá được.

Hơn nữa, số xi măng ủy thác cho các thương nhân Hà Bắc sản xuất dường như chất lượng cũng không được tốt, đoạn đê được tu sửa đầu tiên cũng đã xuất hiện tình trạng bị nứt nhũn...

- Hơn nữa, để kịp tiến độ thi công, đoạn đê bị sửa quá hẹp.

Giáp Đản nói tiếp:

- Nếu xảy ra trận lũ lớn thì sức va đập vào mạn đê là rất lớn, với chất lượng trước mắt chỉ sợ rằng...

Gã là người của Triệu Tông Tích điều tới làm Đô thủy giám, sau này Triệu Tông Tích xuống phía nam, hỏi gã có muốn theo mình rời khỏi đây không.

Giáp Đản sau khi cân nhắc, thấy mình chỉ giỏi về vấn đề trị thủy, còn những lĩnh vực khác đều chẳng đâu vào đâu, gã liền từ chối ý tốt của Triệu Tông Tích, tiếp tục ở lại làm Đô giám thủy, muốn đem chút tài mọn này cống hiến cho các công trình thủy. Nhưng Triệu Tòng Cổ không bằng Triệu Tông Tích, người sau không dám đập bàn trừng mắt với Triệu Tông Thực, người trước lại càng không dám. Cho nên mấy tháng này, chức Đô thủy giám cũng chẳng có tác dụng gì, Giáp Đản gấp đến độ phát hỏa, y muốn tính kế hoãn binh, hi vọng công trình có thể tạm ngừng để trở về tìm Trần Khác thương lượng đối sách.

- Không cần phải nói nữa!

Nhưng Triệu Tòng Cổ dường như không muốn đắc tội với Triệu Tông Thực, lắc đầu nói:

- Chuyện này cứ tính như vây đi.

- Điện hạ...

Giáp Đản khó có thể nói tiếp.

- Ây,

Triệu Tòng Cổ thở dài nói:

- Ta hỏi ngươi một câu, nếu tồn tại nhiều vấn đề như vậy, sao không sớm bẩm báo?

- Cái này...

Giáp Đản trán đẫm mồ hôi nói:

- Bởi vì bọn họ không làm trái với chương trình đã định ra lúc đầu, mà trong khi đo đạc thử nghiệm mới phát hiện ra, bản thiết kế có chút vấn đề...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom