• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-397

Chương 351: Đông (2)






- Tiên sinh nói phải đọc sách, vậy xin hỏi ở đâu có sách về nông học?

Mọi người lại ồ lên cười:

- Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy có người đắc đạo nhờ nông học.

- “Tề dân yếu thuật”, “Sách về tỷ thắng”, “Tứ thì toản yếu”, “Lỗi tỷ kinh”, “Triệu nhân bản nghiệp”, “Bảo sinh nguyệt lục”, “Thuật gieo trồng”, “Tương mã kinh”, “Bốn mùa ký”, “Thừa dư nguyệt lệnh”, “Kỷ lịch toát yếu”, “Nông gia sự lược”, “Canh thổ”, “Tàm thư”, “Sơn cư yếu thuật”, “Ti mục an ký tập”, “Vương thị tứ thì lục”, “Tàm kinh”...

Trần Khác cười nói:

- Ta chỉ là liệt kê sơ qua như vậy, chứ nông thư cổ thì có rất nhiều, vì sao các vị lại nói như vậy chứ?

Bọn học sĩ xấu hổ tới đỏ mặt, bọn họ đọc sách chỉ vì khoa cử chức vị, ngoại trừ thập tam kinh thì bọn họ đọc rất ít sách, nếu có xem thì cũng là sách thuộc thể loại tiêu khiển truyền kỳ. Có ai nhàn rỗi không có việc gì làm, lại đi xem mấy cuốn nông thư này đâu?

- Đối với những người lấy nông nhập đạo, người nổi tiếng nhất có lẽ là Viêm Đế Thần Nông thị.

Trần Khác lại bổ sung thêm:

- Thực ra những học gia nông học thời cổ đại đâu đâu cũng có, chỉ có điều Hán Nho đã xóa bỏ trong bách gia, độc tôn Nho Giáo, hạn chế mọi người đi theo con đường lấy bách gia nhập đạo. Mà thực ra phải lấy Nho Gia làm thể, bách gia làm dụng, để Nho gia đi vào nội tâm, còn để bách gia đi vào vạn vật, như thế mới có thể đắc đạo!

- Vậy điều mà ngài nghiên cứu thuộc trường phái nào?

Có người đặt nghi vấn, thực ra người hỏi câu hỏi này cơ bản đã đồng ý học thuyết của hắn

- Ta nghiên cứu từ Nho học mà ra, ngoài ra nghiên cứu về các nguyên lý.

Trần Khác cũng nói luôn:

- Ta cũng từng thử tìm xem các quy luật hiện hữu đằng sau các hiện tượng trong thế giới này. Ví dụ như, tại sao đồ vật lại rơi xuống đất, thuyến tại sao có thể chạy trên mặt nước, tại sao cầu vồng lại có bảy mầu; Mặt trời, mặt trăng và các tinh thể cuối cùng vận động theo quy luật nào?

- Nếu có thể am hiểu hết về các quy luật này, đương nhiên có thể giải thích được cả thế giới.

Trần Khác lại nói:

- Nhưng trước mắt ta cũng chỉ đạt được một bộ phận của lý mà thôi, hơn nữa một bộ phận trong đó vẫn còn chưa được thực nghiệm trên thực tế, nên có chỗ vẫn chưa xác đáng.

Những lời này của hắn, quả nhiên kích thích mãnh liệt trí tò mò của các học sĩ, bọn họ vội hỏi:

- Vì sao đồ vật lại rơi xuống đất?

- Bởi vì trọng tâm của Trái Đất tồn tại một lực hút.

Trần Khác đáp:

- Cho nên con người có thể trọng, vì vậy con người nhảy lên cao, lại rơi xuống đất, cho nên mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao đều chuyển động quay quanh Trái Đất.

- Cầu vồng vì sao có bảy màu?

So với hiện tượng thứ nhất, thì bọn họ quan tâm hiện tượng này hơn. Bởi vì hiện tượng cầu vồng trong thời đại này được cho là “đòn gánh nước”, “rồng hút nước”, mọi người đều cho rằng cầu vồng sẽ hút cạn những chỗ có nước. Cho nên mọi người khi thấy cầu vồng xuất hiện, sẽ gõ nồi gõ chén để dọa cầu vồng.

Đối với những hiện tượng chưa biết, người xưa gán cho nó những câu chuyện mang màu sắc thần thoại, để phủ nhận những câu chuyện thần thoại này, đương nhiên phải lập luận vô cùng thuyết phục, sắc sảo.

Trần Khác liền giải thích rằng:

- Cầu vồng là do ánh sáng mặt trời chiếu vào những giọt nước mưa trong không trung, ánh sáng bị khúc xạ và phản xạ lên vòm trời, hình thành lên bảy màu quang phổ. Vì vậy sau khi mưa, cùng với điều kiện khí tượng lúc chạng vạng, là thời điểm tốt nhất để cầu vồng xuất hiện, cho nên mọi người sẽ thấy nó vào lúc đó.

Mọi người nghe vậy không nhịn nổi cười nói:

- Tiên sinh nói đùa rồi, ánh sáng của mặt trời là màu trắng, còn cầu vồng có tới bảy màu, làm sao lại liên quan tới nhau được?

❤Truyện Của
Tui . net
- Ánh sáng mặt trời có bảy màu mới đúng,

Trần Khác điềm tĩnh nói:

- Chỉ cần hợp chúng lại sẽ trở thành màu trắng. Sau khi được khúc xạ và tán xạ, lại tách ra thành bảy màu.

Thấy các môn sinh không tin, hắn cười nói:

- Ta có thể kiểm nghiệm cho các ngươi thấy.

Từ trong một chiếc hộp, hắn lấy ra một lăng kính có ba mặt, để cho mọi người chuyền tay xem, mọi người đều nói:
- Đây chỉ là một khối thủy tinh bình thường thôi mà?

Tại thời điểm này, thủy tinh Tây Dương ở Đại Tống mặc dù bán rất đắt, nhưng cũng không phải là hiếm thấy. Các đồ đệ của Nho Gia đều là gia đình trung thượng... Mà ngay cả những gia đình cơm không đủ no, không có tiền cho con cái đi học, đối với lăng kính cũng không lấy gì làm xa lạ, chỉ là biết được rằng khối thủy tinh trong suốt như thế này nhất định đắt rồi.

Để khối thủy tinh vào lỗ trống, Trần Khác áp dụng nguyên lý khúc xạ và phản xạ ánh sáng, vì đều là những kiến thức vật lý cơ bản nhất, đối với các bạn trẻ mà nói thì điều này vô cùng dễ hiểu, hơn nữa nghe xong sẽ mở mang đầu óc hơn. Hóa ra ngày xưa soi gương thấy chính mình, đem đôi đũa cắm vào trong nước, thấy chiếc đũa giống như bị gãy, tất cả đều có đạo lý của nó!

Chờ lăng kính chuyền trở lại, Trần Khác cho mọi người kéo một khe nhỏ trên chiếc mành cửa sổ bên trái, để cho chùm ánh sáng chiếu vào, Trần Khác dùng lăng kính hứng lấy chùm ánh sáng đó, các học sĩ nhìn thấy chùm ánh sáng mặt trời đi vào trong lăng kính, bị khúc xạ, một dải màu bảy sắc lập tức xuất hiện trên tường...

Chứng minh được ánh sáng mặt trời có bảy màu, Trần Khác lại dẫn mọi người đến sân luyện võ, cho thị vệ dựng vòi hoa sen đầu rồng về phía đối diện với mặt trời, dùng chân đạp mạnh bàn đạp, vô số các tia nước phun lên, khiến cho hơi nước phủ đầy khắp nơi.

Mọi người thấy cầu vồng hiện lên đẹp tuyệt vời, kéo dài thành một dải trên không sân tập.

Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, bái phục Trần Khác sát đất, trong đó có tới hơn nửa người từ đó về sau trở thành những người ủng hộ hắn. Điều đó thì không có gì phải bàn cãi.

Đương nhiên, Trần Khác mỗi lần giảng bài, các thử nghiệm đều không giống nhau. Nhưng tất cả đều là những thí nghiệm vật lý học từ thời trung học ở kiếp trước.

Cho nên lúc còn nhỏ, phải ra sức làm các thí nghiệm nhỏ, nếu ngày nào đó phải xuyên việt, cũng coi như một kỹ năng phòng thân...

Năm Gia Hựu thứ năm, Hà Bắc vào tháng chạp, nước đóng thành băng, thở ra cả khói; Gió bắc thổi vù vù, cây cối khô héo, cảnh vật vô cùng tiêu điều xơ xác.

Sông Hoàng Hà lúc này đã đóng băng, trông nó giống như một con rồng bạc nằm im lìm dưới chân đê, khung cảnh trước mặt khiến người ta liên tưởng tới một trận thiên tai nào đó. Hai bên bờ đê, ngàn vạn dân phu đang khuân gánh, kéo xe, người thì cầm thuổng, kẻ thì cầm xẻng giơ lên hạ xuống, chẳng khác nào đàn kiến tha cây, lao động vô cùng cực nhọc.

Vào những năm trước, công trình trị thủy muộn nhất sẽ không kéo dài qua tận đông chí, nhưng vì mấy ngày sau đông chí thời tiết lạnh giá, mọi người không chỉ dễ bị nhiễm phong hàn, mà còn hao tâm tổn sức lo đối phó với những con đê bị đóng băng, năm sau dễ xảy ra chuyện hơn.

Nhưng năm nay đông chí đã qua được nửa tháng, công trình trị thủy vẫn chưa có lệnh dừng lại, dân phu phải ngủ trong những túp lều đơn sơ, vừa đói vừa mệt, ngày nào cũng có rất nhiều người chết vì lạnh. Trời vừa sáng, lại thấy có người không tỉnh dậy nữa, đợi sau khi đôn đốc dân phu dậy, mấy tên lính mới chuẩn bị xe lôi người chết ra bên ngoài... Ở phía mặt trời mọc cách con đê về phía bắc chừng hai dặm có một viện tử mới xây, đây là chỗ làm việc của nha môn chịu trách nhiệm xây dựng công trình trị thủy.

Mặc dù là nơi tạm thời, nhưng được xây dựng khá kỹ càng, tường viện cao hàng mấy trượng, viện tử tam tiến từ ngoài vào trong đều được xây bằng gạch, các cửa sổ đều được đóng chốt chặt chẽ. Bên trong còn có cả lò sưởi ấm áp chẳng khác gì đang là mùa xuân, khác xa so với thế giới ngoài kia.

Trong thư phòng ở hậu viện, Triệu Tông Thực đang ngồi trên chiếc giường lò, nghe nói đêm qua lại có mười mấy người chết, trong lòng vô cùng thương xót:

- A Di Đà Phật, thật tội ngiệp...

- Thời tiết này lạnh quá.

Triệu Tòng Cổ từ bên ngoài đi vào, lần này y kiên trì đi tuần tra trên sông, mặc dù đã mặc một chiếc áo lông dày nhưng mặt và tai vẫn bị lạnh cóng, khiến mặt mày y có chút mất tự nhiên, y nói:

- Chi bằng chúng ta dừng thi công lại, đợi tới năm sau thực hiện tiếp?

- Làm sao có thể như thế được?

Triệu Tông Thực vẫn chưa lên tiếng, trợ thủ của y là Thượng thư thủy bộ lang trung Hàn Cương đã lắc đầu ngoay ngoảy nói:

- Lần này xem ra cũng sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ mà ngừng lại thì phải tới mùa thu năm sau mới xong!

- Nếu tiếp tục thì sẽ có thêm người phải chết!

Triệu Tòng Cổ tối sầm mặt lại, dáng người y cao lớn, có mấy tháng phơi nắng đã đen sạm đi, nhìn rất có phong thái của Thái Tổ.

Nhưng sau khi Hàn Cương có được chút chức vị, lại có Triệu Tông Thực làm chỗ dựa, lão ta không còn sợ y nữa.

Thấy hai người lặng im không nói gì nữa, Triệu Tông Thực mới nói:

t r u❤y e n c u a t u i n e t - Nếu thời tiết ổn định, thì cần bao lâu mới có thể nối lại.

- Nhiều nhất là mười ngày.

Hàn Cương cướp lời.

- Phải mất nửa tháng!

Triệu Tòng Cổ cau mày nói.

- Mười ngày thì cũng gần nửa tháng...

Triệu Tông Thực đi giày vào, bước vài bước nói:

- Nếu lúc này cho dừng thi công lại, những thứ khác không nói tới, nhưng còn số vật liệu chất như núi bên ngoài, lại còn có mấy mươi vạn cân xi măng, không thể để tới sang năm mới thi công được, như thế phải vất đi cả rồi.

- Vâng...

Hàn Cương vội vàng gật đầu nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom