• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-413

Chương 356: Thi Chế khoa (1)






Giữa muôn hoa, đình đài nước chảy, chủ nhân thiết yến tiệc, đầu tóc quần áo đều ngát hương thơm, các kỹ nữ bắt đầu gảy đàn, vừa hát vừa nhảy múa, tiếng ca hát cùng cánh hoa tung bay trong gió, thấm vào tận trong tâm đám sĩ phu.

Trần Khác vẫn chưa bị hoa tươi rượu ngon trước mắt làm cho mê đắm, hắn vẫn chưa quên mục đích mình đến đây, nhưng đối phương ngược lại dường như không có hứng thú nói chuyện nhiều với hắn.

Các tân khách cũng mơ hồ nhận ra Văn Ngạn Bác dường như có chút xa cách với vị khách không mời mà đến này. Trần Khác vài lần muốn bắt chuyện đều bị lão tránh khéo, nếu nhớ lại những bất hòa ngày trước của hai người thì điều này cũng chẳng có gì lạ.

Mới qua ba tuần rượu, gia nhân của Văn Ngạn Bác báo có chuyện trong nha môn, giục tướng công mau chóng trở về.

- Lão sư, chuyện thế tục quấn thân, khó được nửa ngày rảnh rỗi.

Văn Ngạn Bác xin lỗi Long Xương Kỳ nói:

- Học sinh xin được cáo lui trước.

- Mất hứng mất hứng.

Long Xương Kỳ không vui nói.

- Đều là học sinh không phải, ngày khác sẽ nhận lỗi với lão sư.

Nói xong Văn Ngạn Bác giơ chén rượu lên nói với Trần Khác:

- Trọng Phương xin cứ tự nhiên, hết mình tận hưởng.

- Tướng công xin cứ tự nhiên.

Trần Khác cạn xa với lão một ly, sau khi uống hết một chén, Văn Ngạn Bác vội vàng ra đi.

Chính chủ đi rồi, Trần Khác và chúng tân khách trái lại liền thảnh thơi hẳn đi, không khí trong bữa tiệc lại rất hòa hợp. Long Xương Kỳ liên tiếp nâng chén, Văn Ngạn Bác liên tiếp thêm rượu, chư vị sĩ phu liên tiếp kính khách, Trần Khác nhận từng chén rượu mời một cách vô cùng hào sảng, lại liên tiếp đáp lễ cám ơn các chủ nhân, nhất thời chỉ thấy vui vẻ hòa thuận, cảnh vật hiền hòa, thực là say quên cả sầu.

Đại khái tới hoàng hôn tiệc rượu mới chấm dứt, các ca vũ lần lượt tiễn khách, khách và chủ chào nhau, lưu luyến chia tay.

Xe ngựa của Trần Khác chạy qua, Long Xương Kỳ kéo tay hắn, sắc mặt ái ngại nói:

- Trọng Phương, thật xin lỗi.

Lần này lại làm cho ngươi khó chịu, vốn ý ta...

- Ý tốt của lão tiên sinh, vãn sinh vô cùng cảm kích.

Trần Khác cười nói:

- Hơn nữa có thể uống chén rượu cùng với Văn Tướng công, tôi đã hài lòng rồi, không thể tham lam yêu cầu nhiều hơn nữa.

Chỉ có điều, nụ cười của hắn trong mắt mọi người dường như mang đầy chua xót.

- Trọng Phương ở lại thêm vài ngày nữa, để lão phu thu xếp lần nữa.

Long Xương Kỳ chân thành nói.

- Vãn sinh thân gánh vác hoàng minh, không dám ở lâu, sáng sớm mai phải khởi hành rồi.

- Như thế sao...

Sắc mặt Long Xương Kỳ đầy thất vọng nói:

- Vậy chỉ đành để lần sau.

- Được, để lần sau đi.

Trần Khác nắm chặt tay ông ta, nói:

- Lão tiên sinh bảo trọng...

Sáng sớm hôm sau, Trần Khác rời Lạc Dương về kinh. Không ngoài dự đoán của các học sinh, lại là lặng lẽ ra đi, rất ít người đưa tiễn. Không ít người thầm than, ôi, lão sư chuyện này thật phức tạp, cũng thật thảm quá đi.

Dọc đường đi, tâm tình của Trần Khác ngược lại vô cùng tốt, ra roi thúc ngựa, hai ngày đã về đến Biện Kinh.

Ngày hôm sau lên triều, hắn thức dậy hơi trễ, khi đến chầu viện, các quan viên khác phần lớn đều đã đến.

Khi hắn đi vào, đám quan viên đang tập trung lại một chỗ nói ra nói vào, cái gì mà “Mặt nóng dán vào mông lạnh”, “Hiện giờ nước đến chân mới nhảy, cũng không nghĩ tới ban đầu là ai hại người ta thảm như vậy”, “Cho dù không kể đến hiềm khích lúc trước, người thông minh như vậy cũng không thể chôn cùng bọn họ”.

Nhưng vừa thấy hắn tiến vào, câu chuyện lập tức đổi thành “Hôm nay thời tiết thật đẹp”, “Đúng vậy, trở về phải mang chăn ra phơi mới được...”, hồn nhiên mà quên mất bên ngoài trời đang mưa nhỏ.

Trần Khác vẫn tiến vào như không có việc gì, ăn xong hai phần cháo thì có tiếng chuông báo giờ lên triều vang lên.

Cả ban thượng triều phục chỉ, Quan gia nhẹ nhàng khen ngợi một hồi, mệnh cho Hữu Ti ban thưởng rồi cho Trần Khác lui xuống.

Vì Tây Hạ và Ấp La đều yên tĩnh, Hoàng Hà cũng sửa xong, quân thần rất thoải mái nhẹ nhõm, không bao lâu sau buổi tảo triều đã tan.

Ra đến cửa Tuyên Đức, Trần Khác đi đến bên cạnh xe ngựa của mình, vừa định lên xe đã thấy Giáp Đản đến gần, cười nói:

- Cho đệ đi nhờ xe.

- Xe của ta không được chắc chắn lắm.

Trần Khác cười đáp.

- Xe đổ đứt ruột đệ cũng chấp nhận.

Giáp Đản nói xong, liền chui vào xe.

Trần Khác lắc đầu, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút cảm động, trong tình hình này còn dám lên xe của mình, đó mới là huynh đệ thật sự.

Ngồi trên xe, nét mặt Giáp Đản không còn mỉm cười nữa, mà đầy phẫn nộ nói:

- Huynh có biết đám khốn kiếp kia lúc nãy đang nói gì không?

- Đại khái là đang nói mấy chuyện thị phi về ta.

Hắn cười cười đáp:

- Nếu không, khi ta vừa vào, bọn họ cần gì phải như ngỗng bị bóp cổ chứ?

- Huynh hiểu được thì tốt.

Giáp Đản nhìn hắn, nói:

- Bọn họ nói huynh khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm. Ở Lạc Dương tìm Thiệu Ung đoán mệnh, còn muốn nối dây với Văn Ngạn Bác thông qua Long Xương Kỳ, kết quả là... Mất mặt.

- Tin tức thật nhanh nhạy đấy.

Trần Khác hơi bất ngờ nói:

- Không ngờ còn đến Biện Kinh sớm hơn cả ta.

- Nhất cử nhất động của huynh sớm đã bị bọn chúng để mắt tới rồi.

Giáp Đản thở dài nói:

- Ca, đúng như lời bọn họ nói sao?

- Bọn họ nói đúng đấy.

Trần Khác cười cười trả lời:

- Có thể khiến cho mọi người vui, ta coi như cũng không uổng một chuyến.

- Ca, huynh còn không nhận ra...

Sắc mặt Giáp Đản đầy ưu tư:

- Lòng người, hoàn toàn nghiêng về phía bên kia rồi.
- Tiểu tử ngươi, chuyên tâm làm chuyện thủy lợi của ngươi đi...

Trần Khác cười mắng một tiếng:

- Đừng có cả ngày đi lo chuyện người khác.

- Đệ sẽ đi với huynh đến cùng.

Giáp Đản lại thở dài nói:

- Cũng không phải tất cả đồng niên đều dự tính treo cổ trên một thân cây, huynh phải làm cho an lòng người đi.

- Đệ đã dùng sàng lực thức ăn chưa?

Trần Khác lại thản nhiên đáp lại:

- Nếu đệ không lắc nó thì sẽ không rơi một hạt cát, cho nên náo động nhiều một chút cũng có cái tốt.

- Đến giờ này mà huynh vẫn còn có lòng tin sao?

Sự chú ý của Giáp Đản đều đặt cả vào câu nói đầy tự tin của hắn.

- Không tự tin thì ta vất vả làm gì?

Trần Khác lườm y một cái:

- Hay là đệ thực sự nghĩ rằng ta đang vùng vẫy giãy chết.

- Nhưng huynh cũng thấy đấy, tuyệt đại đa số đại thần cũng không đứng về phía chúng ta.

Ngay cả Giáp Đản là một quan viên kỹ thuật rất không nhạy cảm với triều cục cũng cảm thấy sợ hãi, điều này có thể thấy được sự nghiêm trọng của tình hình.

- Không có gì to tát đâu.

Trần Khác cười nói:

- Dạy đệ một đạo lý tuyệt đối không bao giờ truyền ra ngoài. Trên đời này, mãi mãi là một nửa phần tinh anh, nửa phần bại hoại, chín phần còn lại thì phần lớn không có chủ kiến.

- Là ý gì?

Giáp Đản mở to mắt, điều này hoàn toàn trái với những lời Thánh nhân mà y được học.

- Ý là, không nên bị cục diện trước mắt dọa cho sợ. Nhiều khi lòng người còn quý hơn vàng bạc, nhưng có khi nó lại là thứ không đáng tiền nhất. Bởi vì đại đa số người đều chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy, nước chảy bèo trôi thôi.

Trần Khác thản nhiên giải thích:

- Cho nên, quyết định thắng bại vẫn là do một số rất ít, người thắng sẽ được hết thảy, đương nhiên bao gồm cả lòng người.

- Đây là thuật Đế vương sao?

Giáp Đản bị kinh sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

- Ha ha...

Trần Khác không nhận xét, cười cười, kỳ thật đây là lý luận của Tô Liên Nhân.

- Dường như có vẻ rất lợi hại...

Giáp Đản ngẫm nghĩ một chút, gãi đầu nói:

- Thôi bỏ đi, quả nhiên đệkhông lo được chuyện này, vẫn là nên đi làm công việc thủy lợi của mình thôi.

Dứt lời, y biến sắc nói tiếp:

- Thiếu chút nữa thì quên chính sự, sông Nhị Cổ đã xảy ra vấn đề lớn rồi!

- Không phải chứ!

Trần Khác há hốc miệng:

- Bỏ ra nhiều tiền như vậy, vừa mới sửa lại...

- Nhiều nguyên nhân khác nhau tạo thành.

Giáp Đản cau mày nói:

- Thứ nhất là khi thiết kế, áp dụng theo cách “thúc thủy xung sa” nên đường sông lệch hẹp. Nay mưa xuân nhiều nước, lượng nước còn lớn hơn năm ngoái. Thứ hai là, sau Đông Chí cũng đẩy nhanh tốc độ, kết quả đầu xuân băng tan, trên đê lớn đâu đâu cũng là vết rạn, nơi rộng nhất có thể nhét cả nắm tay vào. Hai điều đó kết hợp với nhau thì cực kỳ nguy hiểm, một khi hạ đến, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi...

Nghe nói nghiêm trọng như vậy, Trần Khác cũng sợ ngây người, trừng mắt hói:

- Sao đệ không nói sớm?

- Lúc ấy cũng không nhìn ra có điểm gì xấu, tới khi xảy ra vấn đề mới tìm được nguyên nhân.

Giáp Đản đau khổ trả lời.

- Việc xảy ra rồi mới nói!

Trần Khác mắng:

- Đệ báo lên trên chưa?

- Chưa báo. Đệ vừa mới đi tuần tra toàn đê về, báo cáo còn chưa viết xong.

Lại dò hỏi thử:

- Huynh sẽ không muốn giấu diếm chứ?

- Ta với đệ có thù oán sao?

Trần Khác mắng tiếp một câu:

- Tấn tình như quân tình, khẩn trương báo cáo!

- Đệ biết rồi!

Giáp Đản gật đầu.

- Còn kịp bổ cứu không?

Trầm tư một lát, Trần Khác lại hỏi.

- Chỉ có thể nghe thiên mệnh.

Giáp Đản khổ sở đáp:

- Nếu ông trời thấy mùa xuân mưa nhiều quá rồi, có thể mùa hè mưa ít hơn một chút thì còn có thể cứu.

- Ừ.

Trần Khác gật đầu.

Lúc này xe ngựa dừng lại, Trần Khác hỏi:

- Ta tới chỗ Trượng nhân gia, đệ đi không?

- Không đi không đi!

Giáp Đản vén rèm xe lên, nhìn thấy Tô Phủ, vội lắc đầu:

- Đệ thực sự sợ Tô lão bá, vẫn là quay về viết báo cáo của đệ thì hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom