Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-414
Chương 356: Thi Chế khoa (2)
- Đưa Giáp đại nhân về.
Trần Khác dặn một tiếng, bèn đi vào đại môn Tô phủ.
Vào trong cửa này, Trần Khác thật sự hơi nhức đầu, bởi vì nhạc phụ đại nhân của hắn ngày càng khó đoán. Tuy nhiên, ngẫm lại mình chỉ cần nhẫn nhịn một chút, còn huynh đệ Tô gia ngày nào cũng phải chịu đựng, tâm tình của hắn lập tức khá lên nhiều.
Nói lại, từ năm Gia Hựu thứ tư, hai huynh đệ phục khuyết về Kinh, cho đến giờ đã hơn hai năm rồi, huynh đệ Tô gia vẫn ở lại trong kinh, chưa đi làm quan.
Cũng không phải triều đình quên anh em họ. Trên thực tế, hai người vừa hồi kinh, Trần Khác đã thu xếp ổn thỏa cho họ. Tô Thức được phân làm Chủ bộ huyện Phúc Xương, Tô Triệt được bổ nhiệm làm Chủ bộ huyện Thằng Trì, quan không lớn nhưng cũng có thực quyền, so với các đồng niên trước tiên phải kiến tập ba năm đã là rất hạnh phúc rồi.
Nhận được bổ nhiệm, huynh đệ hai người cũng không có ý kiến gì, họ chuẩn bị thu xếp một chút rồi đi nhậm chức. Tô Lão Tuyền lại không vui, lão ngại quan Chủ bộ quá nhỏ, không biết tới năm tháng nào đứa con tài năng của mình mới có thể thăng chức. Kỳ thực chủ yếu là đang so sánh với Trần Khác đấy, lão Tô vẫn cảm thấy con trai mình còn ưu tú hơn con rể, sao con rể còn có thể làm đến Học sĩ, còn con mình chỉ là một Chủ bộ?
Thế là, lão bảo nhị Tô cùng từ chối không nhận, nghĩ ra đủ mọi lý do để ở lại kinh thành. Bởi vì từ chỗ Phú Tướng công, lão xác nhận được một tin: Rất có thể trong vòng một hai năm, triều đình sẽ tiến hành thi Chế khoa.
Chế khoa này cũng được gọi là đại khoa, còn quan trọng hơn cả khoa cử. Nếu hai đứa con có thể đạt được thứ hạng tốt, ngày sau tất một bước lên mây.
Tổ tiên của một vị phu nhân của Trần Khác, vị Cuồng nho Liễu Khai kia, năm đó vì nổi danh đã xếp đầy một xe với hơn một ngàn quyển sách mình viết, tới khi thi bèn tự mình đẩy xe vào trường thi, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nhưng bất kể thế nào, Liễu Khai kia sau đó cũng đã nổi danh, có thể nói là rất am hiểu nghệ thuật tiếp thị.
Ai biết được, nhà mẹ đẻ của vị phu nhân còn lại cũng là cao thủ trong lĩnh vực này. Vì muốn thay đổi hình tượng tài tử phóng đãng không biết kiềm chế trong quá khứ của con trai, khiến cho y giống Trần Khác, xây dựng hình tượng quốc sĩ, Tô Tuân không cho phép Tô Thức lãng phí tinh hoa ở trong làng chơi. Bản thân cũng lấy cớ thân thể không tốt cáo bệnh, ở nhà ngày đêm đốc thúc, buộc y phải động bút nghiên, viết liền một lúc hai mươi lăm bài “Tiến sách”, hai mươi lăm bài “Tiến luận” tổng cộng năm bài sách luận công chúng.
Năm mươi bài sách luận này Trần Khác đều đã xem rồi, nội dung trong đó khá toàn diện, từ chỉnh đốn quan viên, kế hoạch tài chính lâu dài, trấn an dân chúng, quản lý hộ khẩu, chính sách thuế má, trị an xã hội cho đến cường hóa quân sự,... Cái gì cũng có. Quả thực là thần đồng sinh ra đã biết, toàn trí toàn năng, năm trăm năm, ồ không, tám trăm năm mới có một.
Người trước đó ư? Chính là Gia Cát Lượng đó.
Xét về tổng thể, năm mươi cuốn sách luận của Tô Thức lặp đi lặp lại cũng là một vấn đề - thiên hạ mặc dù đang an, nhưng kỳ thực khắp nơi đều tồn tại mầm họa, một khi gặp chuyện không may liền có nguy hiểm lớn!
Cho nên thế đạo này không thay đổi nhất định không được, hy vọng Quan gia có thể “Phấn kỳ cương kiện chi uy”, tức là “người thông thái nguyện bày mưu này, người dũng vui vẻ thực hiện”, chỉ cần trên dưới một lòng, thiên hạ đại sự không có gì không thể làm.
Đương nhiên ngoại trừ việc hô khẩu hiệu, Tô Thức cũng có chủ trương cụ thể, chính là lăp lại tinh thần nhân ái, dùng đức trị thiên hạ của Nho gia. Tuy y thừa nhận loại tai họa ngầm trước mắt cũng có khuyết điểm của lập pháp, nhưng hơn hết chính là con người tự làm mất. Cái gọi là “mất do con người, chứ không phải do cái sai của lập pháp”, y cũng chủ trương “Pháp giả, mạt dã” (người lập pháp là ngọn), cũng kiên trì “Lễ giả, bản dã” (người dùng lễ, là gốc), chính là lấy lễ trị quốc, dùng đức trị quốc.
Đồng thời y kiên quyết phản đối đám “Hủ nho tiểu sinh” muốn cải cách, công kích bọn họ là mê hoặc thế chủ!
Y lấy ví dụ nói, quốc gia giống như một người bệnh thời kỳ đầu, trước mắt thì ngôn ngữ, ăn uống, sinh hoạt, hành động, không khác gì người thường, nhìn không ra bệnh chứng. Gặp tình huống này, đám lang băm đều vô tri vô giác, nhưng nếu để cho Biển Thước Thương Công (danh y thời chiến quốc) nhìn qua, thì chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ.
Cho nên quốc gia chỉ cần có hiền giả tại vị, dùng người không nghi ngờ người, phát huy hết kỳ tài mới thành công thì có thể phòng ngừa chu đáo, ở vào thời kỳ đầu của bệnh liền điều trị để quốc gia khỏe mạnh. Nếu tùy tiện dùng thứ thuốc hổ lang “Biến pháp”, sẽ chỉ khiến cho “thiên hạ không thể trị” thậm chí gây ra “Loạn tượng lập sinh”.
Cho nên quan điểm chính y muốn trình bày là: Chỉ cần dùng người thích đáng, sẽ không cần cải cách chính trị!
Vậy dùng người thế nào? Đương nhiên là một cao nhân như ta... Đương nhiên lời này phải là lời nói ngầm!
Tuy ngàn năm về sau, tất cả mọi người đều có thể hiểu được chủ trương Nhân trị của Tô Thức căn bản không giải quyết được cố tật quốc gia, nhưng ở thời đại này chủ trương của y vẫn có chỗ đứng.
Bởi vì cho dù kêu gọi biến cách hiện giờ là chủ lưu, nhưng đối với việc cải cách chính trị thế nào, khắp nơi đều không có cái nhìn giống nhau, khẩn thiết hô to cải cách. Phái bảo thủ lại không muốn phá hỏng luật lệ cũ của tổ tông, hy vọng thông qua năng lực và giác ngộ của quân thần, mà giải quyết được nguy cơ quốc gia đang gặp phải trong khuôn khổ nội bộ.
Cho nên bài văn của Tô Thức rất hợp với khẩu vị của các vị lão thần.
Hơn nữa tài văn chương của y thực sự rất cao, mấy cuốn tranh luận đều hùng hồn, nhẹ nhàng cuốn hút. Nghe nói lúc ấy Âu Dương Tu phát sốt, đọc xong mấy cuốn sách luận này của Tô Thức thì mừng đến toát mồ hôi đầy người, xem xong không ngờ hạ sốt luôn.
Âu Dương Tu chẳng qua chỉ là có cùng ý kiến...
Còn có các danh thần Phú Bật, Hàn Kỳ, Bao Chửng, sau khi đọc văn của Tô Thức đều khen không dứt miệng, cho là y chính là kỳ tài không lộ diện. Cái tên Tam Tô vốn là thiên hạ đều biết, hiện giờ người ta lại truyền miệng với tốc độ che trời phủ đất, hiệu quả chấn động mà nó tạo nên đương nhiên vượt xa Liễu Khai năm đó.
Cuối cùng, trong đêm trước cử hành Chế khoa, đại danh của Tô Thức lên như diều gặp gió, chấn phục thiên hạ, ngay cả đại thẩm bán đồ ăn cũng biết.
Tuy nhiên, để Trần Khác ném đi tình cảm riêng mà nhận xét thì, bài văn của Tô Thức cố nhiên khí thế hùng hồn, không hổ là văn hào nổi danh trong tương lai, nhưng về nội dung thì chỉ là nhặt nhạnh trí tuệ của cổ nhân mà thôi. Có thể nói là hết bài này đến bài kia chỉ là lời nói suông. Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao cho tới giờ Tô Thức cũng chưa tiếp xúc với bất cứ quốc chính đại lược gì, thậm chí ngay cả những khó nhọc trong dân gian, những việc vặt trong phủ cũng đều không biết. Đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống Trường Giang cũng không thể nhìn hết, một khi đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể là lời nói sáo rỗng, không có ý nghĩa gì.
Lời đầu môi của Tô Đại Cữu tử vẫn thường nói là “Đầu bút ngàn chữ, trong ngực vạn cuốn sách, làm nên Nghiêu Thuấn, có gì mà khó?”. Những sĩ phu mới ra đời, chưa gặp nhieuu62 chuyện đều có suy nghĩ như thế này... Tuy nhiên, bất kể thế nào, dưới sự khổ tâm tạo thế của Tô Tuân, trong đại khoa sắp tới, vị trí của Tô Thức hẳn là nắm chắc rồi.
Mắt thấy cuộc thi sắp tới, Trần Khác đương nhiên muốn quan tâm một chút.
Đối với cảnh ngộ huynh đệ Tô gia, hắn dĩ nhiên có nghe qua, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi thôi.
- Không nói chuyện của ta nữa.
Trần Khác cười với Tô Thức:
- Từ nay trở đi là vào cuộc thi rồi, sao nhìn ngươi không khẩn trương chút nào vậy?
- Ôi!
Tô Tuân không ở nhà, Tô Thức mới dám cười khổ nói:
- Ai hơi đâu mà nghĩ tới nó, nghĩ đến sau khi thi xong sẽ có thể phóng ra ngoài, ta đã thấy thoải mái cả người.
- Ha ha, ca ca bị phụ thân quản giáo thảm rồi.
Tô Triệt he miệng cười nói:
- Chỗ sách luận đó đều là phụ thân nói ý chính trước, sau đó bắt ca ca làm, ca ca chẳng vui thích chút nào.
- Thật muốn đổi chỗ với Tử Do.
Tô Thức buồn bực nói:
- Có ta đứng trước đỡ đòn, nó thoải mái hơn hẳn.
- Lại nói tới,
Trần Khác nhìn Tô Triệt nói:
- Tử Chiêm ta không lo lắng, nhưng Tử Do ngươi có lòng tin không?
- Văn chương của ta so với ca ca không thể nói là xuất sắc.
Tô Triệt hạ giọng nói:
- Nếu muốn trúng tuyển thì... Chỉ đành đọ sức một chút.
- Đọ sức như thế nào?
Trần Khác hỏi.
- Nếu đã thi khoa Cực ngôn trực gián.
Tô Triệt hạ giọng nói:
- Ta cũng không ngại can gián một lần.
- Chẳng lẽ ngươi muốn khai đao với Quan Gia?
Trong lòng Trần Khác thót một cái.
- Làm sao ngươi biết?
Tô Triệt đầu tiên là cả kinh, sau đó chợt hiểu ra nói:
- Cái gì cũng không qua mắt được ngươi.
- Ha ha.
Trần Khác cười nói:
- Ta còn không rõ Tô Tử Do ngươi hay sao?
Tiểu Tô là một người kỳ lạ, nói thật, ở bên cạnh ca ca thiên tài của y, một Tô Triệt lặng lẽ cũng dễ khiến cho người ta xem nhẹ. Nhưng nếu luận đến tài năng chính trị, Tiểu Tô còn vượt xa tam ca của mình. Y thà rằng im lặng, không động không nóng nảy, có tố dưỡng chính trị cực kỳ cao, tâm tính cực kỳ kiên nhẫn, có thể khiến cho người khác không chú ý mình.
- Đưa Giáp đại nhân về.
Trần Khác dặn một tiếng, bèn đi vào đại môn Tô phủ.
Vào trong cửa này, Trần Khác thật sự hơi nhức đầu, bởi vì nhạc phụ đại nhân của hắn ngày càng khó đoán. Tuy nhiên, ngẫm lại mình chỉ cần nhẫn nhịn một chút, còn huynh đệ Tô gia ngày nào cũng phải chịu đựng, tâm tình của hắn lập tức khá lên nhiều.
Nói lại, từ năm Gia Hựu thứ tư, hai huynh đệ phục khuyết về Kinh, cho đến giờ đã hơn hai năm rồi, huynh đệ Tô gia vẫn ở lại trong kinh, chưa đi làm quan.
Cũng không phải triều đình quên anh em họ. Trên thực tế, hai người vừa hồi kinh, Trần Khác đã thu xếp ổn thỏa cho họ. Tô Thức được phân làm Chủ bộ huyện Phúc Xương, Tô Triệt được bổ nhiệm làm Chủ bộ huyện Thằng Trì, quan không lớn nhưng cũng có thực quyền, so với các đồng niên trước tiên phải kiến tập ba năm đã là rất hạnh phúc rồi.
Nhận được bổ nhiệm, huynh đệ hai người cũng không có ý kiến gì, họ chuẩn bị thu xếp một chút rồi đi nhậm chức. Tô Lão Tuyền lại không vui, lão ngại quan Chủ bộ quá nhỏ, không biết tới năm tháng nào đứa con tài năng của mình mới có thể thăng chức. Kỳ thực chủ yếu là đang so sánh với Trần Khác đấy, lão Tô vẫn cảm thấy con trai mình còn ưu tú hơn con rể, sao con rể còn có thể làm đến Học sĩ, còn con mình chỉ là một Chủ bộ?
Thế là, lão bảo nhị Tô cùng từ chối không nhận, nghĩ ra đủ mọi lý do để ở lại kinh thành. Bởi vì từ chỗ Phú Tướng công, lão xác nhận được một tin: Rất có thể trong vòng một hai năm, triều đình sẽ tiến hành thi Chế khoa.
Chế khoa này cũng được gọi là đại khoa, còn quan trọng hơn cả khoa cử. Nếu hai đứa con có thể đạt được thứ hạng tốt, ngày sau tất một bước lên mây.
Tổ tiên của một vị phu nhân của Trần Khác, vị Cuồng nho Liễu Khai kia, năm đó vì nổi danh đã xếp đầy một xe với hơn một ngàn quyển sách mình viết, tới khi thi bèn tự mình đẩy xe vào trường thi, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nhưng bất kể thế nào, Liễu Khai kia sau đó cũng đã nổi danh, có thể nói là rất am hiểu nghệ thuật tiếp thị.
Ai biết được, nhà mẹ đẻ của vị phu nhân còn lại cũng là cao thủ trong lĩnh vực này. Vì muốn thay đổi hình tượng tài tử phóng đãng không biết kiềm chế trong quá khứ của con trai, khiến cho y giống Trần Khác, xây dựng hình tượng quốc sĩ, Tô Tuân không cho phép Tô Thức lãng phí tinh hoa ở trong làng chơi. Bản thân cũng lấy cớ thân thể không tốt cáo bệnh, ở nhà ngày đêm đốc thúc, buộc y phải động bút nghiên, viết liền một lúc hai mươi lăm bài “Tiến sách”, hai mươi lăm bài “Tiến luận” tổng cộng năm bài sách luận công chúng.
Năm mươi bài sách luận này Trần Khác đều đã xem rồi, nội dung trong đó khá toàn diện, từ chỉnh đốn quan viên, kế hoạch tài chính lâu dài, trấn an dân chúng, quản lý hộ khẩu, chính sách thuế má, trị an xã hội cho đến cường hóa quân sự,... Cái gì cũng có. Quả thực là thần đồng sinh ra đã biết, toàn trí toàn năng, năm trăm năm, ồ không, tám trăm năm mới có một.
Người trước đó ư? Chính là Gia Cát Lượng đó.
Xét về tổng thể, năm mươi cuốn sách luận của Tô Thức lặp đi lặp lại cũng là một vấn đề - thiên hạ mặc dù đang an, nhưng kỳ thực khắp nơi đều tồn tại mầm họa, một khi gặp chuyện không may liền có nguy hiểm lớn!
Cho nên thế đạo này không thay đổi nhất định không được, hy vọng Quan gia có thể “Phấn kỳ cương kiện chi uy”, tức là “người thông thái nguyện bày mưu này, người dũng vui vẻ thực hiện”, chỉ cần trên dưới một lòng, thiên hạ đại sự không có gì không thể làm.
Đương nhiên ngoại trừ việc hô khẩu hiệu, Tô Thức cũng có chủ trương cụ thể, chính là lăp lại tinh thần nhân ái, dùng đức trị thiên hạ của Nho gia. Tuy y thừa nhận loại tai họa ngầm trước mắt cũng có khuyết điểm của lập pháp, nhưng hơn hết chính là con người tự làm mất. Cái gọi là “mất do con người, chứ không phải do cái sai của lập pháp”, y cũng chủ trương “Pháp giả, mạt dã” (người lập pháp là ngọn), cũng kiên trì “Lễ giả, bản dã” (người dùng lễ, là gốc), chính là lấy lễ trị quốc, dùng đức trị quốc.
Đồng thời y kiên quyết phản đối đám “Hủ nho tiểu sinh” muốn cải cách, công kích bọn họ là mê hoặc thế chủ!
Y lấy ví dụ nói, quốc gia giống như một người bệnh thời kỳ đầu, trước mắt thì ngôn ngữ, ăn uống, sinh hoạt, hành động, không khác gì người thường, nhìn không ra bệnh chứng. Gặp tình huống này, đám lang băm đều vô tri vô giác, nhưng nếu để cho Biển Thước Thương Công (danh y thời chiến quốc) nhìn qua, thì chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ.
Cho nên quốc gia chỉ cần có hiền giả tại vị, dùng người không nghi ngờ người, phát huy hết kỳ tài mới thành công thì có thể phòng ngừa chu đáo, ở vào thời kỳ đầu của bệnh liền điều trị để quốc gia khỏe mạnh. Nếu tùy tiện dùng thứ thuốc hổ lang “Biến pháp”, sẽ chỉ khiến cho “thiên hạ không thể trị” thậm chí gây ra “Loạn tượng lập sinh”.
Cho nên quan điểm chính y muốn trình bày là: Chỉ cần dùng người thích đáng, sẽ không cần cải cách chính trị!
Vậy dùng người thế nào? Đương nhiên là một cao nhân như ta... Đương nhiên lời này phải là lời nói ngầm!
Tuy ngàn năm về sau, tất cả mọi người đều có thể hiểu được chủ trương Nhân trị của Tô Thức căn bản không giải quyết được cố tật quốc gia, nhưng ở thời đại này chủ trương của y vẫn có chỗ đứng.
Bởi vì cho dù kêu gọi biến cách hiện giờ là chủ lưu, nhưng đối với việc cải cách chính trị thế nào, khắp nơi đều không có cái nhìn giống nhau, khẩn thiết hô to cải cách. Phái bảo thủ lại không muốn phá hỏng luật lệ cũ của tổ tông, hy vọng thông qua năng lực và giác ngộ của quân thần, mà giải quyết được nguy cơ quốc gia đang gặp phải trong khuôn khổ nội bộ.
Cho nên bài văn của Tô Thức rất hợp với khẩu vị của các vị lão thần.
Hơn nữa tài văn chương của y thực sự rất cao, mấy cuốn tranh luận đều hùng hồn, nhẹ nhàng cuốn hút. Nghe nói lúc ấy Âu Dương Tu phát sốt, đọc xong mấy cuốn sách luận này của Tô Thức thì mừng đến toát mồ hôi đầy người, xem xong không ngờ hạ sốt luôn.
Âu Dương Tu chẳng qua chỉ là có cùng ý kiến...
Còn có các danh thần Phú Bật, Hàn Kỳ, Bao Chửng, sau khi đọc văn của Tô Thức đều khen không dứt miệng, cho là y chính là kỳ tài không lộ diện. Cái tên Tam Tô vốn là thiên hạ đều biết, hiện giờ người ta lại truyền miệng với tốc độ che trời phủ đất, hiệu quả chấn động mà nó tạo nên đương nhiên vượt xa Liễu Khai năm đó.
Cuối cùng, trong đêm trước cử hành Chế khoa, đại danh của Tô Thức lên như diều gặp gió, chấn phục thiên hạ, ngay cả đại thẩm bán đồ ăn cũng biết.
Tuy nhiên, để Trần Khác ném đi tình cảm riêng mà nhận xét thì, bài văn của Tô Thức cố nhiên khí thế hùng hồn, không hổ là văn hào nổi danh trong tương lai, nhưng về nội dung thì chỉ là nhặt nhạnh trí tuệ của cổ nhân mà thôi. Có thể nói là hết bài này đến bài kia chỉ là lời nói suông. Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao cho tới giờ Tô Thức cũng chưa tiếp xúc với bất cứ quốc chính đại lược gì, thậm chí ngay cả những khó nhọc trong dân gian, những việc vặt trong phủ cũng đều không biết. Đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống Trường Giang cũng không thể nhìn hết, một khi đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể là lời nói sáo rỗng, không có ý nghĩa gì.
Lời đầu môi của Tô Đại Cữu tử vẫn thường nói là “Đầu bút ngàn chữ, trong ngực vạn cuốn sách, làm nên Nghiêu Thuấn, có gì mà khó?”. Những sĩ phu mới ra đời, chưa gặp nhieuu62 chuyện đều có suy nghĩ như thế này... Tuy nhiên, bất kể thế nào, dưới sự khổ tâm tạo thế của Tô Tuân, trong đại khoa sắp tới, vị trí của Tô Thức hẳn là nắm chắc rồi.
Mắt thấy cuộc thi sắp tới, Trần Khác đương nhiên muốn quan tâm một chút.
Đối với cảnh ngộ huynh đệ Tô gia, hắn dĩ nhiên có nghe qua, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi thôi.
- Không nói chuyện của ta nữa.
Trần Khác cười với Tô Thức:
- Từ nay trở đi là vào cuộc thi rồi, sao nhìn ngươi không khẩn trương chút nào vậy?
- Ôi!
Tô Tuân không ở nhà, Tô Thức mới dám cười khổ nói:
- Ai hơi đâu mà nghĩ tới nó, nghĩ đến sau khi thi xong sẽ có thể phóng ra ngoài, ta đã thấy thoải mái cả người.
- Ha ha, ca ca bị phụ thân quản giáo thảm rồi.
Tô Triệt he miệng cười nói:
- Chỗ sách luận đó đều là phụ thân nói ý chính trước, sau đó bắt ca ca làm, ca ca chẳng vui thích chút nào.
- Thật muốn đổi chỗ với Tử Do.
Tô Thức buồn bực nói:
- Có ta đứng trước đỡ đòn, nó thoải mái hơn hẳn.
- Lại nói tới,
Trần Khác nhìn Tô Triệt nói:
- Tử Chiêm ta không lo lắng, nhưng Tử Do ngươi có lòng tin không?
- Văn chương của ta so với ca ca không thể nói là xuất sắc.
Tô Triệt hạ giọng nói:
- Nếu muốn trúng tuyển thì... Chỉ đành đọ sức một chút.
- Đọ sức như thế nào?
Trần Khác hỏi.
- Nếu đã thi khoa Cực ngôn trực gián.
Tô Triệt hạ giọng nói:
- Ta cũng không ngại can gián một lần.
- Chẳng lẽ ngươi muốn khai đao với Quan Gia?
Trong lòng Trần Khác thót một cái.
- Làm sao ngươi biết?
Tô Triệt đầu tiên là cả kinh, sau đó chợt hiểu ra nói:
- Cái gì cũng không qua mắt được ngươi.
- Ha ha.
Trần Khác cười nói:
- Ta còn không rõ Tô Tử Do ngươi hay sao?
Tiểu Tô là một người kỳ lạ, nói thật, ở bên cạnh ca ca thiên tài của y, một Tô Triệt lặng lẽ cũng dễ khiến cho người ta xem nhẹ. Nhưng nếu luận đến tài năng chính trị, Tiểu Tô còn vượt xa tam ca của mình. Y thà rằng im lặng, không động không nóng nảy, có tố dưỡng chính trị cực kỳ cao, tâm tính cực kỳ kiên nhẫn, có thể khiến cho người khác không chú ý mình.
Bình luận facebook