• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-415

Chương 356: Thi Chế khoa (3)






Nhưng khi cần phát lực, Tô Triệt cũng sẽ không chút do dự, bày ra dã tâm hừng hực của mình. Tuy nhiên Tô Triệt cũng không kích động, bởi vì y biết rõ, cho dù không thể được như ý nguyện, nhưng với quy tắc không giết sĩ phu của triều Tống trăm năm qua, tất cũng không cần lo đến tính mạng. Canh bạc này xác nhận hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi nhưng không nguy hiểm).

- Sao? Ngươi cảm thấy có được không?

Tô Triệt chăm chú nhìn Trần Khác, trầm giọng nói:

- Ta thật lòng muốn giúp ngươi một phen, có điều nếu không gây trở ngại vẫn tốt hơn.

- Ừ...

Trần Khác suy nghĩ một lát, gật đầu thật mạnh:

- Không sao.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Tô Triệt thở phào nhẹ nhõm nói:

- Đúng rồi, Tứ Lang, Đoan Bình, Chương Tử Hậu, Vương Tử Thuần, Lã Cát Phủ cũng muốn tham gia.

- Ta biết.

Trần Khác gật đầu, cười nói

- Ta còn nghe nói, Cát Phủ gần đây cũng rất sôi nổi.

- Nghe đồn có hy vọng nhất khoa này chính là Cát Phủ và ca ca ta.

- Tên tiểu tử Lã Cát Phủ nàykhông thật thà.

Tô Thức có chút khinh thường nói:

- Từ khi vào kinh, y liền chui ngay vào Khánh Lăng Quận Vương phủ, cũng không thèm lui tới với chúng ta, muốn leo cành cao khác.

- Chim khôn chọn cây mà đậu, điều này cũng không có gì đáng trách.

Trần Khác cũng không để tâm, cười cười:

- Cát Phủ cũng có quyền chọn lựa.

Bởi vì hai người sắp tham gia cuộc thi, Trần Khác nói một lát liền cáo từ đi về. Ba ngày sau, Chế khoa khảo thí bắt đầu. Chế khoa là cuộc thi cấp bậc cao nhất của triều đình, trên danh nghĩa không hạn chế thân phận, bất cứ kẻ nào cũng có thể tham gia, nhằm thể hiện thái độ trọng dụng duy tài, duy hiền của thiên tử. Nhưng muốn đứng trên điện Sùng Chính, được đích thân Hoàng đế khảo thí, tuyệt đối khó như lên trời.

Điều kiện tiên quyết là, ngươi nhất định phải nhận được sự tiến cửu của hai trọng thần triều đình trở lên mới có tư cách báo danh tham gia thi. Sau đó, còn phải qua ba cửa nữa: Đầu tiên là trình sách luận của mình lên lưỡng chế, tức là Hàn Lâm Học Sĩ, Tri Chế Cáo của chưởng nội chế và ngoại chế, dâng lên sách luận tổng cộng năm mươi bài, do lưỡng chế lựa chọn ra người được tham gia thi. Đây cũng là nguyên nhân Tô Tuân buộc Tô Thức nước tới chân mới nhảy, ai bảo tiểu tử này bình thường chỉ biết điền từ làm thơ tặng các hoa khôi nương tử, một chút vốn trong tay cũng không có.

Sau khi qua được cửa lưỡng chế này, tiếp theo là thi lục luận Bí các (thi mật); Cuối cùng mới có thể tham gia Ngự thí của Hoàng đế.

Từ điều này, mọi người đều hiểu được, vì sao ba trăm năm lưỡng Tống cũng chỉ có hơn hai mươi người trúng Chế khoa. Thật sự là quá khó khăn.

Nhưng vì như thế mới tìm được kỳ trân hiếm có, có thể thi đậu Chế khoa chính là giấc mộng của mỗi quan viên... Dù bài văn của người không phải là tiến sĩ làm tốt tới mức nào cũng không thể thông qua cửa lưỡng chế kia, cho nên Chế khoa được xưng là “Duy tài thị cử” (chỉ có tài mới được trọng dụng) thực ra đã sớm đổi thành độc quyền của đám tiến sĩ rồi.

Đến ngày hết hạn, lưỡng chế tổng cộng thu được một ngàn năm trăm bài sách luận của hơn ba trăm người. Hàn Lâm Học Sĩ hiện nay thừa chỉ là Lưu Sưởng, Tri Chế Cáo là Vương An Thạch. Hai người tăng giờ làm việc, dùng thời gian năm ngày chọn ra từ trong số đó năm mươi người có văn từ nổi bật xuất sắc để tiến vào vòng thi Bí các sau đó.

Khi công bố, Trần Khác phát hiện, Tống Đoan Bình, Vương Thiều, Tằng Bố, Giáp Đản đều không có tên trên bảng... Có thể thấy nơi này thực sự tàn khốc.

Đương nhiên cũng không có tên của hắn, có điều đó không phải vì văn của hắn không hợp nhãn lưỡng chế, mà là hắn được bổ nhiệm làm Trực Bí Các, làm trợ thủ cho đám người Tham tri Chính sự Vương Khuê, Âu Dương Tu, là Đồng tri của vòng thi Bí các.

Trần Khác được bổ nhiệm cũng vô cùng bất ngờ. Chính là một ngày trước cuộc thi, vì có công đẩy lui Tây Hạ nên hắn được tấn thăng làm chính ngũ phẩm Triều Phụng Đại Phu, Trực Bí Các, Phán Hoàng gia võ học viện.

Lần bổ nhiệm này khiến cho cả triều phải sợ hãi, bởi vì từ nay về sau, Trần Khác sẽ có thể tham dự bàn bạc giải quyết chuyện quân cơ, hơn nữa viện Võ học được gây dựng càng ngày hưng thịnh vẫn còn nằm trong tay hắn.

Không phải nói Trần Khác bị ghẻ lạnh không được dùng sao? Nếu đây được coi là bị ghẻ lạnh không được dùng, thì chín phần quan viên còn lại chẳng phải đều thành rác rưởi cả sao?

Tuy nhiên rất nhanh, sự chú ý của mọi người đều bị cuốn đi, bởi vì lại có một loạt cấp quan trọng được bổ nhiệm – Nhằm tăng cường biên phòng, Tham tri Chính sự Tống Tường ra phòng thủ Lân Châu, Tri phủ Khai Phong Âu Dương Tu làm Tham Tri Chính sự. Xu Mật phó sứ Tôn Biện quản lý trong coi việc của phủ Đại Danh, nguyên Tri Đại Danh phủ sự Lý Chiêu Lượng tuổi già về hưu, Ti Sử Bao Chửng chuyển làm Xu Mật Phó sứ.

Một chuỗi bổ nhiệm quan trọng này sớm không đến muộn không tới, cố tình hạ xuống đúng ngày diễn ra Chế khoa khảo thí. Rõ ràng là Quan gia hy vọng giảm bớt sự chú ý cũng như lực cản. Bởi vì hai vị trọng thần rời kinh lần này đều là người kiên định ủng hộ Triệu Tông Thực, Lý Chiêu Lượng nghe nói cũng đã rất thân thiết với y, mà người mới gia nhập vào trung tâm triều đình là Âu Dương Tu và Bao Chửng lại có giao tình với Trần Khác không ít, từ trước đến nay vẫn không cùng một bầu trời với Triệu Tông Thực.

Lại liên tưởng đến lời đồn khi Triệu Tông Tích hồi kinh sẽ được phong Vương, khiến cho người ta rất khó mà không nhìn ra, Quan Gia đang chèn ép Triệu Tông Thực, bồi dưỡng phe Triệu Tông Tích.

Nhưng tại sao lại như vậy? Rõ ràng khi diễn ra khoa cử vẫn còn để cho Khánh Lăng Quận Vương làm quan tổng tài thi đình, bồi dưỡng y tư thế kế vị, vậy mà tại sao khi kỳ thi đình vừa qua một cái đã bắt đầu rút củi dưới đáy nồi?

Không riêng gì đám triều thần không hiểu, mà ngay cả Triệu Tông Thực cũng mơ hồ.

Sau khi biết được những bổ nhiệm quan trọng này, y ngồi ngây ra một hồi lâu, mới hỏi mưu sĩ Mạnh Dương của mình:

- Thế này là ý gì?

- Điện hạ, có phải người đã đắc tội chỗ nào với Hoàng thượng?

- Không có.

Triệu Tông Thực có chút bực bội trả lời:
- Mỗi ngày sớm chiều thỉnh an, theo đúng khuôn phép, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.

- Thế mới lạ.

Triệu Tông Hữu líu lưỡi nói:

- Tại sao Quan Gia lại làm như thế? Không hợp lý! Hay thật sự vì muốn tăng cường biên phòng?

- Không thể nào!

Mạnh Dương quả quyết lắc đầu nói:

- Tôn Biện và Tống Tường là người của chúng ta. Âu Dương Tu và Bao Chửng đều nổi danh là vừa thối vừa cứng, vả lại từ trước tới nay đều không dính dáng chút nào với điện hạ. Trung tâm triều đình hai vào hai ra, chúng ta hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.

- Không phải chứ?

Triệu Tông Hữu kinh ngạc nói.

- Thật sự là thế.

Mạnh Dương thở dài nói:

- Hiện tại hai phủ tám công, chúng ta có ba người là Hàn tướng công và Vương Xu tướng, còn có Ngô Khuê Ngô Phó Xu, năm người còn lại, tất cả đều không phải người của chúng ta...

- Nhưng cũng không phải người của tiểu tử Triệu Tông Tích kia chứ?

Triệu Tông Hữu không phục nói.

- Nói thế nào nhỉ? Như có như không.

Mạnh Dương nói đầy khổ sở:

- Thanh danh của năm người này đều rất tốt, dường như là công bằng không thiên vị, là những quần thần chỉ nghe theo lệnh của Hoàng thượng. Nhưng bọn họ không thể nào không có thiên vị... Âu Dương Tu là thầy của Trần Khác, Vương Khuê là đồng hương của Trần Khác, Tằng Công Lượng là người giám định và ủng hộ cải cách võ học của Trần Khác, Bao Chửng cũng rất khen ngợi Trần Khác và Triệu Tông Tích, từng nhiều lần lên tiếng vì bọn họ... Tên cáo già Phú Bật này sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, nhưng một khi Quan Gia có khuynh hướng nào đó, lão sẽ thuận nước đẩy thuyền.

- Cho nên chúng ta là ba so với bốn, thậm chí là ba so với năm sao?

Triệu Tông Hữu sợ ngây người. Không phải nói đại cục đã định sao, sao trong nháy mắt đã thay đổi rồi?

- Có mối nguy này.

Mạnh Dương nghiêm mặt nói:

- Cho nên chúng ta nhất định phải biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà Quan Gia lại hạ độc thủ!

- Cái đó...

Triệu Tông Thực cuối cùng cũng nói thật:

- Có phải chuyện ta câu thông trong kỳ thi đình đã bị phát hiện rồi không?

- Hả?

Mạnh Dương và Triệu Tông Hữu cùng trợn tròn mắt hỏi:

- Không phải ngươi đã nói kiên quyết không tiếp nhận bất cứ nhờ vả nào sao?

- Ôi...

Triệu Tông Thực buồn bực nói:

- Nói là một chuyện, làm thì mới

Khó. Sở sĩ mọi người ủng hộ ta, đơn giản là vì ta nhân nghĩa, đi theo ta tương lai sau này sẽ có lợi. Ta nghĩ thi đình chẳng qua cũng chỉ là xếp thứ tự, lại không truất phế, huống chi người từ chối không được cũng không nhiều, nên chuyển tên của mười mấy người lên trên, nhưng chỉ là tiện tay chuyển thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hà cớ gì động vào oán niệm của bọn họ chứ?

- Lời này cũng không sai.

Mạnh Dương nói:

- Có phải để lộ phong thanh gì mà bị người khác nắm được điểm yếu rồi không?

- Không thể nào.

Triệu Tông Thực lắc đầu nói:

- Chuyện như thế này một khi tiết lộ ra ngoài, đời này con cháu của nhà bọn họ đều bị hủy hết, ai dám tiết lộ chứ?

- Nếu Quan gia thực sự nhận thấy được cái gì, trực tiếp đánh rớt bọn họ khỏi tam giáp, hoặc tìm lý do cho bọn họ loại kém thì đều có thể đấy.

Mạnh Dương chậm rãi nói:

- Sau khi yết bảng, nếu bọn họ đều đứng đầu danh sách, thì có thể thấy được hẳn là không để lộ điều gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom