• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-438

Chương 360: Chuyện xấu (4)






Lý Hiến đợi một chút, nhẹ giọng giục:

- Lão công tướng, tiếp chỉ đi.

- Thượng sai thứ tội, Bật không thể tiếp chỉ.

Cuối cùng Phú Bật cũng lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu nói:

- Khổng Tử viết: Chính nhân tiên chính kỷ (muốn người khác theo pháp thì chính mình phải làm gương trước). Tể tướng thân là bách quan chi sư, là người đi đầu thi thành theo luật pháp triều đình, chứ không phải hưởng thụ đặc quyền.

- Cái này cũng không phải đặc quyền gì.

Lý Hiến dịu giọng khuyên:

- Công là quốc khí, là triều đình không thể rời khỏi tướng công. Chỉ có thể đành để Tướng công dời hiếu tận trung thôi, không thể không đoạt tình. Mong công lấy quốc sự làm trọng, bớt đau buồn đi.

Dừng một chút, y nhỏ giọng cười nói:

- Nói lại, Tể tướng có tang khởi phục cũng là lệ thường, tướng công cũng không nên phá hỏng quy củ...

- Kim cách biến lễ, không thể dùng cho thời bình.

Phú Bật còn kiên quyết hơn, nói:

- Lão phu cũng không để cho thượng sai khó xử, mời lên phòng nghỉ tạm một đêm, ngày mai cầm theo sớ của lão phu hồi kinh để hồi báo.

- Ôi, tướng công phải suy nghĩ kỹ đó.

Cái gì nên nói cũng nói rồi, Lý Hiến cũng không cứng rắn khuyên nữa. Trong mắt y đây cũng là cái lễ nghĩa hợp lý. Chung quy mà nói, cho dù là lệ thường, Tể tướng cũng không thể một chiếu ban ra liền nhận luôn, như vậy lại có vẻ quá mê quan rồi.

http://truyencuatui.
net Ngay cả khi trong lòng ngàn vạn lần đồng ý, cũng phải dây dưa thêm hai ba lần, đợi tới khi có thể trôi qua êm ả, các tướng công mói “vạn bất đắc dĩ” tiếp chỉ, lòng thầm vui sướng hồi kinh.

Sáng sớm hôm sau, nhận lấy sớ của Phú Bật, Lý Hiến liền rời Phú phủ, lên ngựa đi về phía tây.

Tùy tùng Tiểu Hoàng Môn vội nhắc:

- Công công, về Biện Kinh ở hướng đông.

- Chúng ta cũng không phải chạy tới chạy lui trên đường.

Lý Hiến lắc đầu nói:

- Tới dịch quán chờ rồi hãy truyền chỉ đi.

- Công công quả là cao kiến.

Tiểu Hoàng Môn cười nói:

- Chúng tôi sao lại không nghĩ tới nhỉ?

Nói xong cũng thúc ngựa đi về phía tây.

- Hay là các ngươi đi về hướng đông đi.

Lý Hiến cười ha hả nói:

- Nếu không ai sẽ đem bản tấu của Phú tướng công về? Ai sẽ đem thánh chỉ của Hoàng thượng tới?

- A...

Một đám hoạn quan nhất thời mặt đầy đau khổ.

- Nói với Hồ công công một tiếng, trên đường đi ta bị cảm phong hàn, nhất định phải ở lại Lạc Dương nghỉ ngơi mấy ngày.

Lý Hiến nói dối không chớp mắt, sau đó mới biến sắc gào to:

- Có nghe không?

- Vâng!

Tiểu Hoàng Môn sợ tới mức vội thúc ngựa chạy về phía đông.

Lý Hiến ở lại dịch quán. Bốn ngày sau, đạo Thánh chỉ khởi phục thứ hai đã đến, sức khỏe của y cũng khá lên, lại lần nữa đến phủ của Phú Bật tuyên chỉ.

Phú Bật lại một lần cự tuyệt.

Từ trong Phú phủ đi ra, Lý Hiến ném bản tấu “Thỉnh chuẩn phục mãn lần thứ hai” (xin cho được phục tang hết hạn) cho người bên cạnh, nói:

- Bất quá tam, lần truyền chỉ sau có thể có kết quả.

Bốn ngày sau, đạo thánh chỉ khởi phục thứ ba cũng đến.

Lần này, Lý Hiến tràn đầy tin tưởng, lại đi vào Phú phủ, vốn tưởng rằng Phú tướng công thanh liêm đủ rồi, cũng nên có chừng mực. Ai ngờ Phú Bật vẫn một bộ tâm gang dạ sắt, kiên quyết không chịu nhận lệnh.

- Tướng công.

Lý Hiến nhận ra hình như Phú Bật thực không có ý định khởi phục, lập tức lo lắng. Tuy rằng quan viên triều Tống chống chỉ từ quan là chuyện thường như cơm bữa, nhưng lão nhân gia ngươi ngàn vạn lần không thể như xe tuột xích! Không khỏi đau khổ khuyên nhủ:

- Đại Tống một ngày cũng không thể không có tướng công, ngài không ở đó hơn một tháng, thành Biện Kinh loạn hết cả, rất cần lão nhân gia ngài quay về chủ trì đại cục!

- Xin triều đình tìm hiền năng khác đi thôi...

Phú Bật sắc mặt buồn bã lắc đầu nói:

- Mời thượng sứ về.

Lý Hiến choáng váng. Từ trong phủ Phú Bật đi ra, đứng trên đường cái lòng đầy hoang mang. Nếu Phú Bật không quay về, còn ai khống chế được Hàn Kỳ? Điện hạ kia đừng nói đến tranh vị, mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là cả một vấn đề...

Khi còn đang ngây ngẩn, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi:

- Đây không phải là Lý Hiến sao?

Với địa vị hiện nay của Lý Hiến, dám gọi thẳng kỳ danh cũng không còn mấy ai nữa, y căm tức ngẩng đầu, muốn nhìn một chút xem ai có lá gan to như thế. Nhưng vừa thấy người đến, mặt đã cười tươi, tiến lên thở dài:

- Thì ra là Văn tướng công, thân thể của ngài luôn tốt chứ?

Văn Ngạn Bác từ trên xe xuống, cười gật đầu nói:

- Tốt, năm đó ta rời kinh, ngươi còn là một Tiểu Hoàng Môn, hiện giờ cũng đã là cung phụng quan Tây đầu, quả thực là ngày càng tiến bộ.

- Lão nhân gia ngài nói đùa rồi.

Lý Hiến cười khổ nói:

- Tiểu Hoàng Môn và Cung Phụng quan, không phải đều là làm người chạy việc sao?

- Sao nào?

Văn Ngạn Bác hỏi:

- Ngươi đã đến đây mấy chuyến rồi?

- Ba chuyến.

Lý Hiến nói xong, ôm quyền khẩn khoản nhờ:

- Nhưng ý từ chối của Phú tướng công quá mức kiên định, cầu tướng công giúp đỡ khuyên bảo vài câu, để tiểu nhân có thể báo cáo kết quả.

- Ừ...

Văn Ngạn Bác trầm ngâm nói:

- Có thể, vừa lúc ta tiện đường qua thăm Phú tướng công, đến lúc đó nói hộ ngươi một chút.
- Đa tạ tướng công!

Lý Hiến nói xong, chớp chớp mắt với Văn Ngạn Bác.

Văn Ngạn Bác khẽ gật đầu, lướt qua y đi vào phủ của Phú Bật.

...

Hai người Văn, Phú năm đó cùng làm tể tướng tương kính như tân, hợp tác rất ăn ý. Sau đó, Văn Ngạn Bác rời kinh làm Tây Kinh Lưu thủ, trở thành quan ở quê hương Phú Bật. Ông rất quan tâm tới Phú gia, tình thân giữa hai người lúc này còn cao hơn năm đó một bậc.

Phú Bật mời Văn Ngạn Bác vào thư phòng nói chuyện, sau khi ngồi xuống, đứng dậy thi lễ nói:

- Gia mẫu sinh bệnh qua đời, ít nhiều cũng nhờ Khoan Phu huynh chiếu ứng, ngu huynh khắc ghi trong lòng.

- Ôi. Ngạn Quốc huynh sao lại nói vậy.

Văn Ngạn Bác vội đỡ lấy, cười nói:

- Ngu đệ từ nhỏ mất mẹ, cả đời vẫn luôn tiếc nuối, có thể hiếu kính lão phụ nhân thay huynh là phúc khí của ta.

- Thật hổ thẹn...

Nói ra lời này, nước mắt Phú Bật cũng rơi, một hồi lâu mới xoa xoa khóe mắt, tiếp tục nói chuyện.

- Ta cũng vừa thấy Lý Hiến ủ rũ đi ra ngoài.

Văn Ngạn Bác bắt chuyện:

- Người này đã đến đây mấy lần rồi?

- Ba lần.

- Ba lần, cũng không ít...

Văn Ngạn Bác chậm rãi nói.

- Không nói dối hiền đệ, nếu ta có chút tâm khởi phục, ba lần quả thật không ít.

Phú Bật trầm ngâm một lát, mới thấp giọng nói:

- Nhưng hiện giờ ý định tang phục của ta kiên định như sắt đá, kể cả là ba mươi lần cũng không nghĩa lý gì!

- A...

Sự kinh ngạc trên mặt Văn Ngạn Bác cũng không phải giả vờ, trong lòng nhất thời sông cuộn biển gầm, hỏi:

- Ca ca, huynh sao vậy?

- Không có gì, chỉ là không muốn phá lệ này...

Phú Bật dừng một lát nói:

- Khiến cho người ta chê cười.

- Ai dám chê cười?

Văn Ngạn Bác dựng đứng cả râu tóc, cả giận nói:

- Huynh cứ nói ra đi!

Truy vấn mãi, Phú Bật đành phải kể về lần đối thoại với Hàn Kỳ trước khi rời kinh cho Văn Ngạn Bác nghe.

- Huynh cũng thế, tại sao phải hỏi lão?

Văn Ngạn Bác cả giận:

- Đây không phải bảo hổ lột da sao?

- Ôi, lúc ấy còn đang đau buồn không tỉnh táo, chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Sắc mặt Phú Bật cực kỳ ức chế:

- Nói lại, ta chỉ là thuận miệng khách khí một chút, không nghĩ đến đã bị lão tóm lấy.

- Cứ coi như lão ta không nói gì hết là được.

Văn Ngạn Bác khác với quân tử thuần nhất như Phú Bật, ông ta là quan liêu đỉnh cấp, nhất thời hoàn toàn thất vọng:

- Lẽ nào lão ta lại đi tuyên dương khắp nơi?

Phú Bật lắc đầu, là người quân tử, cho dù người trong thiên hạ không biết, ông cũng không qua được ải của chính mình.

Văn Ngạn Bác còn định khuyên bảo, Phú Bật đã thản nhiên nói:

- Ý ta đã quyết, hiền đệ cũng đừng khuyên nữa.

- Ôi.

Văn Ngạn Bác biết, triều Đại Tống trời đất bao la, phẩm đức là lớn nhất, Phú tướng công chắc là sẽ không quay về làm Tể tướng nữa rồi. Trong lòng ông ta tự hỏi, nếu đổi thành chính mình, tối đa cũng chỉ có thể tận lực không vạch ra cho người khác xem, nếu chẳng may rơi vào khốn cảnh đạo đức này, sợ cũng chỉ có thể yên ổn lui đi. Nghĩ kỹ rồi, ông ta không khỏi giận dữ nói:

- Làm sao lại biến thành như vậy?

- Có lẽ cái đạo quân tử đã không còn hợp nữa rồi.

Phú Bật cười tự giễu:

- Bây giờ là thời đại của quyền mưu.

- Nói rất đúng.

Đây là lời trong lòng của Văn Ngạn Bác, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói:

- Chúng ta đều có chút lỗi thời rồi.

- Thực ra cũng không phải.

Phú Bật lại lắc đầu nói:

- Thánh hiền chính là đi theo đạo quân tử, làm sao trở thành lỗi thời được? Là do ta, từ sau thất bại của Khánh Lịch tân chính, dần dần chỉ muốn bo bo giữ mình mà thôi.

Cho dù ngươi có quyền vị cao tới đâu, mất đi dũng khí thì nhất định sẽ thất bại...

Nói xong y ngẩng đầu, nói với Văn Ngạn Bác:

- Cho nên, chức Tể tướng này, ta không làm đâu.

Văn Ngạn Bác bị Phú Bật làm chấn động, một hồi lâu sau mới có thể lấy lại tinh thần, nói:

- Không được. Nếu huynh không lo, ai có thể khống chế được Hàn Kỳ?

- Lời ấy của hiền đệ sai rồi...

Phú Bật lắc đầu mỉm cười nói:

- Trên đời này, người có thể giữ thế cân bằng với Hàn Kỳ, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ một mình ngu huynh.

Nói xong, liếc nhìn Văn Ngạn Bác:

- Đệ có thể làm...

Văn Ngạn Bác mừng như điên, vừa muốn khiêm tốn vài câu, lại nghe Phú Bật hạ giọng nói nốt nửa câu cuối:

- Cổ Tử Minh cũng có thể!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom