• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-439

Chương 361: Chọn người (1)






- Khụ khụ...

Văn Ngạn Bác thiếu chút nữa thì nhịn đến chết, vội mượn trà che đi sự bối rối.

- Hiền đệ.

Phật Bật cười nhìn ông ta bối rối, chậm rãi nói:

- Ngu huynh hỏi đệ một câu, đệ cần phải thật tâm trả lời!

- Ngạn Quốc huynh xin cứ nói.

Trong thành Biện Kinh, tin nóng nhất gần dây chính là Phú tướng công kiên quyết không chịu khởi phục, Quan gia hạ liên tiếp ba đạo dụ chỉ đều bị ông ta cự tuyệt, điều này khiến cho mọi người đều nghị luận, chẳng lẽ Phú tướng công thật muốn phá vỡ lệ thường Tể tướng chịu tang?

Càng khiến cho người ta nghị luận nhiều hơn là trong tấu chương thứ ba, Phú Bật cực lực từ chối khởi phục: “Thần từng bàn luận với Hàn Kỳ, nay có hiềm nghi, tất không chịu tin bản tấu của vi thần. Xin bệ hạ chớ dò hỏi nhiều nữa, thức đêm suy nghĩ, xin được chung tang”. Phú Bật nói “Thần cùng Hàn Kỳ đã từng thảo luận qua, Tể tướng có nên khởi phục hay không? Hàn Kỳ nói” Đây không phải là thịnh lễ của triều đình “, thần nói” Kim cách biến lễ, không thể dùng cho bình thế “, hai người chúng thần đều có chung nhận thức. Với thân phận hiện tại của ông ấy, quả thật rất khó nói chuyện giúp thần. Tán thành khởi phục sẽ vi phạm nhận thức chung hai người đã có, còn nếu phản đối khởi phục sẽ bị đánh giá có dã tâm tham quyền. Cho nên xin Bệ hạ không nên làm khó ông ấy, xin Người cho phép thần tận tang”.

Lời này, nhìn qua thế nào cũng là Phú Tướng công đang suy nghĩ cho hảo hữu Hàn Kỳ của mình, không muốn làm cho lão khó xử.

Nhưng cũng đưa ra nguyên nhân ông ta không muốn khởi phục, nói rõ cho khắp triều dã bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Hàn Tướng công đã chặn một cách hoàn hảo, vậy thì làm sao chen chân lên được nữa.

Hàn Kỳ cũng thẳng thắn, cũng không phủ nhận mình đã nói lời này, nhưng phản ứng của lão lại càng dũng mãnh hơn, chẳng những không chút áy náy, ngược lại còn cực kỳ tức giận, công khai phàn nàn:

- Ta chỉ là thuận miệng nói thế, ông ta lại trách ta!

Đây thật sự là vô lễ cũng muốn tranh ba phần. Phú Bật người ta vừa gặp tang mẹ, ngươi lại nói lời này với người ta, còn là tùy tiện nói sao? “Cao thượng thị cao thượng giả đích mộ chí minh, ti bỉ thị ti bỉ giả đích thông hành chứng”, câu này quả không sai!

(Sự thấp hèn là giấy thông hành của kẻ thấp hèn,

Sự cao thượng luôn khắc trên bia mộ của của người cao thượng - thơ của Bắc Đảo, ý nói kẻ ti tiện luôn dùng thủ đoạn ti tiện, người cao thượng thì chết vì sự cao thượng của mình).

Với quyền thế hiện tại của Hàn tướng công, còn ai đui mù dám vuốt râu hùm?

Cả triều quan lại không ai dám nói, Quan gia Triệu Trinh dường như cũng đành bất lực, chỉ có thể liên tiếp hạ hai đạo chỉ dụ khởi phục nữa, đạo sau lại càng khẩn thiết hơn đạo trước.

Trong khi đó, Phú tướng công cũng không nghĩ tới suy nghĩ khởi phục của Quan gia lại mạnh như thế. Nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng đành đâm lao theo lao, nếu lúc này thay đổi chủ ý, thì tất cả hành động trước đó đều thành giả vờ mua danh chuộc tiếng mà thôi, nghi ngờ của mọi người vốn đang dồn trên Hàn Kỳ sẽ chuyển hết sang mình.

Cho nên chỉ có thể tiếp tục tiến lên, Phú Bật cắn răng kiên quyết từ chối khởi phục lần thứ tư, thứ năm, khiến cho Bệ hạ trong kinh cũng chỉ đành buông tay.

Như vậy thì phải chúc mừng Hàn tướng công rồi, hai chữ “Thự Lý” (thay quyền) trong “Thự Lý Trung Thư Môn Hạ Tỉnh” cuối cùng cũng có thể bỏ đi.

Dựa theo lệ thường Hàn Kỳ sẽ tiếp nhận Chiêu Văn Tướng, mới có thể danh chính ngôn thuận nhận chưởng ấn.

Nhưng Tăng Công Lượng lại khuyên Hàn Kỳ:

- Phú công phục các, phải trả về cho ông ta, Công độc không thể từ chối nhận Chiêu Văn để đợi Phú công sao?

Hàn Kỳ không vui nói:

- Chức này giữ lâu được sao? Đợi Phú công phục các, lúc đó không biết ta đã ở đâu rồi! Nếu theo như lời ngươi nói, từ chối nhận Chiêu Văn đợi Phú công, có nghĩa là ta muốn giữ chức này lâu dài, vậy ta dùng lời nào để tự thanh minh đây?

Lời này của Hàn Kỳ theo lý mà nói không có sơ hở. Ba năm tang kỳ không phải khoảng thời gian ngắn, mà nhiệm kỳ của mỗi tể tướng chỉ có hai năm. Để vị trí đó cho Phú Bật thì chẳng khác nào mình định làm Thủ tướng ba năm sao? Lời này sao có thể tâu với Hoàng đế?

Tăng Công Lượng cũng giống như Phú Bật, đều là quân tử ôn hòa hiền hậu, nói về cơ biến thậm chí không bằng Phú Bật, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nhìn cái tên không có sức chiến đấu này, trong lòng Hàn Kỳ rất khinh thường, nhưng mặt vẫn tươi cười nói:

- Nếu Tăng Công nguyện ý vào Tụ Hiền Tướng, mỗ có thể giúp ngài.

- A...

Tăng Công Lượng nuốt nước miếng. Tuy nói hai phủ đối nghịch văn võ này kia, nhưng trong thời đại văn tôn võ cao này, trừ phi Hàn Kỳ làm Xu Mật Sứ, nếu không Tây phủ sao có thể đặt song song với Đông phủ?

Tuy rằng từ Xu mật Sứ lên làm Tập Hiền Tướng chỉ có thể coi là điều chuyển ngang, nhưng giống như Hàn Kỳ nói: “Chức này giữ lâu được sao?”, một khi Hàn tướng công bỏ đi, mình có thể tiếp quản Tướng ấn!

Cho nên Tăng Công Lượng cũng sẽ không cự tuyệt loại điều chuyển ngang này, nhưng điều kiện tiên quyết là Thủ tướng không thể là Hàn Kỳ! Làm trợ thủ vốn là khó, làm trợ thủ cho Hàn Kỳ còn không bị biến thành con của rùa sao? Ngẫm lại, y thấy lòng mình chợt rét, vội khéo léo từ chối:

- Hạ quan vẫn thích ở Tây phủ hơn!

- Thôi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình!

Hàn Kỳ cũng biết, Tăng Công Lượng có thể hơi yếu đuối, nhưng không ngốc chút nào, bèn bỏ ý niệm đẩy Chính Sự Đường vào tay người hiền lành.

Quay về Chính Sự Đường, Hàn Kỳ vào Thiêm áp phòng xưa kia của Phú bật. Vừa mới ngồi yên, Ngô Bản đã cười cười đi vào, nhìn lão già áo bào tím ngồi ngay ngắn trên vị trí Tể tướng, nhìn lại bày biện trong phòng, lão xoa tay cười cười:

- Căn phòng này mới xứng với Tướng công!

Hôm nay Hàn Kỳ cũng đắc chí vừa lòng, vê râu cười nói:

- Không phải đã nói với ngươi, con mẹ nó ít chạy tới đây rồi sao?

- Tướng công bái Chiêu Văn Tướng, theo lệ trưởng quan các bộ, Trung Xu chính phó đều phải đến chúc mừng.


[ truyen❤cua tui . net ]

Ngô Khuê kêu lên đầy ủy khuất:

- Thuộc hạ chỉ muốn đến đầu tiên, không nghĩ lại khiến cho Tướng công không vui.

- Ta không vui không phải chuyện này!

Hàn Kỳ dựa vào ghế, hừ một tiếng:

- Ngươi con mẹ nó quá thất đức, dám bôi nhọ Túy ông!
Ngô Phụng chỉ sợ người ta nghe được, theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, thấy ba cửa phòng đều được đóng chặt mới xả cơn giận:

- Đây cũng không phải hạ quan bịa đặt, là cậu em vợ của Âu Công phao tin đồn nhảm, Tương Chi Kỳ kia vừa lúc lao vào chỗ Bành Vĩnh Tư. Ta chỉ là chỉ điểm Bành Vĩnh Tư một chút thôi!

- Không thể tưởng được, ngươi còn là một kẻ cực tàn độc!

Hàn Kỳ lạnh lùng nói:

- Tùy tiện tìm một sai lầm, đá Túy ông ra ngoài là được rồi, cần gì phải làm tuyệt tình như thế?

Lão càng nói càng giận, đập bàn:

- Ngươi có biết đây là muốn để tiếng xấu muôn đời không!!!

- Lão thối lão ngửi, liên quan gì tới ta đâu!

Ngô Phụng cẩn thận cười nói.

- Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi đi!

Hàn Kỳ tức tối:

- Không phải là Túy ông để tiếng xấu muôn đời, mà là đám tiểu nhân các người đó! Mặc dù ông ta không làm chính sự không xong, nhưng lại có cống hiến rất lớn cho văn học, lại càng hơn Hàn Văn Công. Chỉ sợ mấy trăm năm sau, chỉ cần trong thiên hạ còn người đọc sách thì họ sẽ vẫn coi lão như sư tôn. Đến lúc đó, ngươi bị chửi thành tro cũng mặc kệ, chỉ sợ liên lụy ta cũng bị mắng!

Có câu trèo lên Đông Sơn tè xuống cái khe, trèo lên Thái Sơn tè xuống cả thiên hạ. Tầm mắt của Ngô Khuê chỉ chăm chú nhìn vào một mẫu ruộng và ba phần đất trong nhà, cũng không giống như Hàn tướng công, đã nghĩ đến địa vị của mình trong lịch sử.

Hàn Kỳ nhắc vậy, y mới hối hận không ngừng nói:

- Cái này nên làm sao cho phải?

Rất tội nghiệp nói tiếp:

- Có cách nào bổ cứu không?

- Nước đổ đi rồi hốt lại làm sao?

Hàn Kỳ khinh thường hỏi:

- Nếu đã làm thì đừng sợ bị mắng!

Dừng một lát nói:

- Huống chi, Bành Vĩnh Tư cũng không dám nói hươu nói vượn!

Lúc này Ngô Khuê mới biết thì ra Hàn Kỳ đã chùi mông cho mình, cảm kích nói:

- Khiến cho Tướng công hao tâm...

- Hừ!

Hàn Kỳ hừ một tiếng:

- Túy ông chắc chắn sẽ không quay lại, chờ tới khi ông ta chính thức ra ngoài, vị trí đó sẽ là của ngươi!

- Ha ha...

Ngô Khuê lớn gan nghiêm mặt nói:

- Không cần chờ Âu Công đi, hiện nay đã có khoảng trống.

- Hả?

Hàn Kỳ hơi sửng sốt, mới chợt hiểu ra, không ngờ y muốn chỗ Tập Hiền Tướng, nhất thời nhổ một bãi đờm:

- Phì, soi mặt vào nước tiểu xem, ngươi có tư cách sao?

- Hạ quan...

Ngô Khuê mặt đỏ tai hồng nói:

- Hạ quan là tiến sĩ năm Thiên Thánh thứ năm, đã làm qua Hàn Lâm Học Sĩ Tri Chế Cáo, cũng từng qua Khai Phong phủ, bây giờ làm Phó sứ Xu Mật, miễn cưỡng cũng coi như đủ tư cách đi...

- Ngu xuẩn!

Lúc này Hàn Kỳ mới thấp giọng nói:

- Địa vị Tướng quốc chưa bao giờ phân biệt đối xử, ta hỏi ngươi một câu, ngươi dám đối nghịch với ta sao?

- Hạ quan tuyệt đối không dám!

Ngô Khuê lắc đầu như trống bỏi:

- Cho dù có làm tới Tập Hiền Tướng, cũng sẽ như Thiên Lôi của Tướng công, sai đâu đánh đó!

- Vậy không phải là kết thúc sao? Quan gia tuyệt đối không cần ngươi, bằng không, Chính Sự Đường vẫn do ta độc đoán sao? Ai có thể yên tâm?

- ...

Ngô Khuê hối hận, trong lòng thầm nhủ sớm biết vậy đã đổi đáp án. Tuy nhiên nghĩ lại, nếu đổi lại đáp án, phỏng chừng đã bị Hàn Kỳ đánh cho thành cặn bã. Lúc này mới không còn tâm đoạt của nữa, vội vàng vãn hồi:

- Kỳ thật hạ quan cũng là sợ, ngồi trên vị trí đó cũng là đối nghịch với Tướng công đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom