• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-436

Chương 360: Chuyện xấu (2)






Trong phủ Trần Khác.

- Ôi, hay Triệu Tông Thực thật sự là thiên mệnh sở quy? Ngay cả Vương Bàng kiêu ngạo nhất cũng uể oải vạn phần, nói: - Mắt thấy kéo được y xuống ngựa rồi, lại để y tránh được. Từ nay về sau, cuộc sống của chúng ta cũng không dễ chịu lắm đâu

- An tâm chút đi, đừng vội. Trần Khác cũng chỉ cười khổ trong lòng: - Ông trời không đùa người như thế đâu!

Kỳ thật, từ Lạc Dương, hắn đã sớm biết được mẫu thân của Phú Bật bệnh nặng khó qua, đã hấp hối sắp đi. Cả mùa hè Trần Khác đều đợi vị lão thái thái kia thăng tiên, ai ngờ đợi tới đợi lui, đợi đến tận khi sông Nhị Cổ vỡ đê, mắt thấy khó khăn lắm mới thoát khỏi vụ này, có hy vọng xoay chuyển Càn Khôn, vậy mà lão thái thái vào đúng lúc này lăn ra chết.

Lúc này, Phú Bật vừa đi, Hàn Kỳ lên nắm hết quyền hành, khẳng định muốn lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, quấy cho long trời lở đất

Đừng nói là Vương Bàng, ngay cả Trần Khác cũng âm thầm kinh hãi. Hay thật sự Triệu Tông Thực là thiên mệnh chi chủ, cho nên nơi chốn đều có quỷ thần bảo hộ?

Bất quá, hắn cũng không tin vào mấy thứ mê tín này, định tâm rất nhanh, an ủi Vương Bàng: - Tái ông mất ngựa, phúc họa khôn lường, Tái ông được ngựa, làm sao biết không phải họa?

- Có ý gì? Hai mắt Vương Bàng sáng lên, nhưng không hiểu được ý chính, đành phải hỏi.

- Chính là, còn phải xem xem ai mới là người cười cuối cùng! Trần Khác nói to hơn.

- Mong cho Phú tướng công sớm quay lại đi. Vương Bàng cũng biết, Trần Khác có tài cũng không với tới trung tâm triều đình, có nói thêm cũng chỉ gây khó chịu. Y thở dài nói: - Hy vọng trong khoảng thời gian này không quá khó chịu.

Kết quả không như mong muốn, khoảng thời gian gió thu hiu quạnh này thật sự là gian nan cực kỳ.

Đầu tiên là, Ngự Sử Trung Thừa Đường Giới xin được giải quyết nhanh án sông Nhị Hà, lại bị Hàn kỳ lấy cớ đây là chuyện Thủ tướng xử lý nên tạm thời gác lại, chờ Thủ tướng quay về rồi tính.

Lúc đó, trong mắt cả triều dân, nhiều nhất là hơn một tháng Phú tướng công sẽ quay lại rồi, cách xử lý này không ai thấy không ổn, ngay cả Đường Giới cũng tiếp nhận. Đối với chuyện này, căm tức nhất chính là Trần Khác, bởi vì án này vốn không quan hệ tới hắn, không biết phải chờ đến khi nào mới có thể giải thoát.

Nhưng càng căm tức hơn là mấy ngày sau, triều đình tiếp báo giặc muối Giang Tây giết quan tạo phản, công chiếm thành trấn, theo đề nghị của Xu Mật Phó sử Ngô Khuê, mệnh Triệu Tông Tích và Tôn Miện tiện đường đi tiêu diệt nhúm kẻ cướp.

An ủi thay, Hoàng thượng chuẩn bị sau khi Triệu Tông Tích về kinh mới trao tước Quận vương trước thời hạn. Triệu Tông Tích được phong làm Đông Bình Quận vương, tuy nhiên cũng dễ như khi phong vương cho Triệu Tông Thực và Triệu Tòng Cổ, lại để cho người ta kêu oan dùm y Quả nhiên trong triều có người thì dễ làm quan, hóa ra hoàng tử cũng không ngoại lệ.

Hiện giờ mới thấy Phú tướng công thật là tốt, có vị lão đại nhân đôn hậu này ở đây, sao có thể để cho Hàn Kỳ ngang ngược như thế?

Tuy nhiên Trần Khác cũng không để ý nhiều như vậy, căn cứ theo tình báo của hiệu buôn Tứ Hải truyền đến, tình hình bên Giang Tây kia khác xa những gì Ngô Khuê miêu tả, phức tạp gấp bội! Rất hiển nhiên, đó là cái hố to đào sẵn cho Triệu Tông Tích.

Ngay khi Trần Khác đang hao tâm tổn trí vì chuyện Đông Bình Quận vương chinh phạt Giang Tây, lại có một tin tức ngoài lề oanh động Biện Kinh.

Trước phong thu, Giám sát Ngự sử Lý Hành Tương dâng lên một đạo tấu chương, buộc tội Tham tri Chính sự Âu Dương Tu cấu kết với con dâu trưởng Ngô thị, làm mất thể diện đại thần, không nên để lão lưu lại chính phủ!

Nói thẳng ra thì là lão già Âu Dương Tu loạn luân với con dâu mình, cái loại không bằng cầm thú này sao có thể chấp chính được?

Đối với chuyện này, Hoàng thượng chỉ cười nhạt, nói: - Bây giờ Ngôn quan ngày càng kỳ cục, hết chuyện lại thêm mắm dặm muối cho đủ bản tấu rồi. Triệu Trinh nói vậy là vì triều Tống quy định, Ngôn quan mỗi tháng ít nhất phải tấu sự một lần.

Buộc tội một người gọi là Nguyệt khóa, nếu trong trăm ngày không sửa thì sẽ bãi miễn cách chức, hoặc phạt Nhục đài tiền. Chỉ cần có gan tấu, bất kể thực giả, đều có thưởng!

Tương Chi Kỳ dám không kiêng nể gì công hãn chấp chính là vì dù sao cũng sẽ không bị truy cứu.
Cho nên Triệu Trinh chỉ cho người cảnh cáo miệng với Tương Chi Kỳ, đồng thời lệnh cho Ngân đài ti áp chế tấu chương này lại, hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Ai ngờ Tương Chi Kỳ lại quyết không chịu bỏ qua. Vì chứng minh mình buộc tội là có chứng cứ xác thực, lại dâng bản tấu nữa, nói chuyện này không phải ta bịa dặt, là cấp trên Bành Tư Vĩnh của ta nói cho ta biết chuyện đó. Cứ như thế, sự tình rất nhanh truyền đi ồn ào huyên náo, khắp triều dã thành Biện Kinh, kỹ viện quán trà, khi trà dư tửu hậu đều lấy ra để bàn. Không còn cách nào nữa, trên đời này thứ truyền bá nhanh nhất chính là những thứ tin sắc dục thế này, huống chi là tin đồn Tể tướng đương triều và con dâu loạn luân?

Sau khi Âu Dương Tu biết được đã giận điên lên, lập tức dâng sớ tự biện nói: - Thần thẹn cho nhóm chính phủ, bị vu cáo hãm hại, chỉ mong triều đình tìm hiểu và kiểm tra hư thật, để tội được trả về, mãnh liệt yêu cầu triều đình công thẩm án này, trả lại sự trong sạch cho ta.

Ngoài ông ta ra, còn có người nữa ngồi không yên, chính là thông gia của ông, Tam Ti Phó sứ Ngô Sung. Có tin đồn con gái của mình và công công thông dâm, đương nhiên ông ta muốn thượng tấu kháng nghị Duy chỉ xin triều đình phân biệt được thị phi hư thật, để môn hộ không phải chịu ô nhục oan ức. Ngay lúc đó, trong điện, Ngự Sử Bành Tư Vĩnh cũng không phải đèn cạn dầu, dâng sớ phụ họa Tương Chi Kỳ, nói rằng chuyện này đúng là mình nói cho y biết, rất xác thực, xin Hoàng thượng quyết định, phải xử công bằng!

Ban đầu Hoàng thượng còn muốn xử lý chuyện này qua loa, nhưng náo một hồi, rốt cuộc che không được. Triệu Trinh đành phải cho gọi Đường Giới tới, mệnh cho lão làm rõ chuyện này.

Đường Giới biết, Âu Dương Tu tuy rằng còn trẻ tính tình phong lưu, nhưng vẫn là một quân tử không hơn không kém, chắc chắn sẽ không làm chuyện cầm thú kia. Đương nhiên lão thiên về hướng Âu Dương Tu, đối với thủ hạ hành động tự tiện đương nhiên nổi giận. Tuy Ngôn quan Ngự Sử Đài đều có quyền một mình thượng tấu, nhưng theo lệ, khi buộc tội đại quan Tứ phẩm trở lên thì phải trao đổi qua với Trung Thừa.

Quay lại Ô Đài nha môn, lão gọi Bành Tư Vĩnh và Tương Chi Kỳ tới chửi mắng một trận, nhưng hai người vốn câm như hến lại một mực chắc chắn, việc này có chứng cứ rõ ràng.

- Tương Chi Kỳ nói là nghe được từ ngươi. Đường Giới căm tức nhìn Bành Tư Vĩnh, hỏi: - Vậy ngươi nghe được từ đâu?

- Thưa Trung thừa, tôi nghe được Tiết Tông Nhụ em vợ của Âu Dương Tu nói. Bành Tư Vĩnh ương bướng nói: - Đại cữu chỉ trích tỷ phu, chuyện gì không nói, lại chỉ nói duy nhất một chuyện riêng tư này??? Nói xong, lấy ra một tấm giấy ghi chép từ trong tay áo: - Đây là bản từ Túy Bồng lai do Tiết Tông Nhụ chép lại của Âu Dương Tu, có thể làm bằng chứng! Đường Giới thản nhiên nhận lấy, chỉ thấy trong đó rõ ràng là bài từ yêu đương vụng trộm:

Kiến tu dung liễm thúy, nôn kiểm quân hồng, tố yêu niểu na Hồng dược lan biên, não bất giáo y quá.

Bán yểm kiều tu, ngữ thanh đê chiến, vấn đạo hữu nhân tri yêu. Cường chỉnh la quần, thâu hồi ba nhãn, dương hành dương tọa.

Canh vấn giả như, sự hoàn thành hậu, loạn liễu vân hoàn, bị nương sai phá. Ngã thả quy gia, nhĩ nhi kim hưu a. Canh vi nương hành, hữu ta châm tuyến, thỉnh vị tăng thu la. Khước đãi canh lan, đình hu ảnh hạ, trọng lai tắc cá.

(Khuôn mặt thẹn thùng má nàng hồng nhuận, đáy ong lả lướt. Thược dược ở bên, muộn phiền tan biến tự lúc nào.

Hững hờ thẹn thùng, giọng nói run run, hỏi người có biết vì sao. Nhấc váy sửa tà, lén đưa mắt, giả vờ ngồi.

Tự hỏi giả như sau khi thành chuyện, búi tóc rối loạn, bị mẹ đoán ra. Ta phải về nhà, nàng nghỉ đi thôi.

Lại vì nàng, có chút hàng thêu, trách móc ta sao không nhận lấy. Đợi tới đêm khuya, đình hoa mờ ảo, ta lại tương ngộ.)

- Trung thừa minh giám!

Thấy Đường Giới không nói gì, Bành Tư Vĩnh ở bên cạnh vẫn tỉnh táo, thêm mắm dặm muối nói: - Đợi tới đêm khuya, đình hoa mờ ảo, hỏi người có biết sao?, thử hỏi trong số nữ tử của Âu phủ, ngoại trừ con dâu ông ta, còn ai cần lén lút cùng ông ta như vậy?

- Đúng thế đúng thế. Khuôn mặt thẹn thùng má nàng hồng nhuận, đáy ong lả lướt. Rõ ràng đang tả con dâu cả Ngô thị của ông ta. Tương Chi Kỳ đứng một bên oang oang cắt nghĩa: - Nghe nói, trước khi Ngô thị xuất giá là mỹ nhân nổi danh kinh thành. Tự hỏi giả như sau khi thành chuyện, búi tóc rối loạn, bị mẹ đoán ra, ai ngờ, mẹ còn chưa đoán ra, cậu đã đoán ra!

- Nói bậy nói bạ! Đường Giới vỗ bàn thật mạnh mắng:

- Văn nhân viết chữ có lời hư cấu, sao có thể coi là chứng cứ? - Nếu theo như tiêu chuẩn của Trung thừa, chỉ có thể bắt gian tại giường thôi. Bành Tư Vĩnh bĩu môi nói: - Đây cũng không phải nghề của Ngự sử chúng ta..

- Khốn kiếp! Đường Giới nổi giận mắng: - Đừng tưởng rằng có người làm chỗ dựa, các ngươi có thể làm xằng làm bậy. Bản quan sẽ không để yên cho các ngươi được như ý đâu!

Hai người kia vẫn bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nghe vậy thì không ai lên tiếng nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom