• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-441

Chương 361: Chọn người (3)






Nhưng quy định là quy định, trên thực tế cho tới bây giờ cũng không phải như vậy, bởi vì quan trường chú ý hòa hợp êm thấm, trong Chính Sự Đường lại càng cần phải như vậy. Cho nên ngoại trừ chuyện cực kỳ trọng đại, tuyệt đại đa số đều là thống nhất ý kiến nội bộ.

Nếu cả ngày hai vị Tể tướng ầm ỹ khắp nơi, không chỉ tổn hại đến thể diện triều đình, chỉ sợ làm không được lâu dài, cho nên phân quyền cũng là chuyện tất yếu.

Còn phân chia thế nào, trước kia khi Văn Ngạn bác và Phú Bật còn ở trong chính phủ là chia quốc chính làm hai phần, mỗi người lo một phần. Tới khi Phú Bật và Hàn Kỳ cùng tại phủ, vì Hàn tướng công cực kỳ lười biếng nên đại bộ phận quốc sự đều do Phú Bật quyết đoán. Tuy nhiên, để phòng ngừa bị người ta nói là chuyên quyền, tất cả văn kiện của Phú tướng công đều để cho lão ký.

Hai cách này, đến cuối cùng là chọn cách nào, đương nhiên Hàn Kỳ đã sớm nghĩ kỹ, nhưng vẫn phải hỏi Văn Tướng công một chút.

Văn Ngạn Bác rất rộng lượng, nói hết thảy mặc cho Thủ tướng an bài.

- Vậy làm theo phương pháp Văn Tướng công quen thuộc đi.

Hàn Kỳ nói:

- Chúng ta phân công, mỗi người một việc.

Văn Ngạn Bác đương nhiên đáp ứng. Vì thế, sáu bộ của Chính Sự Đường, theo như phân công, Hàn Kỳ quản lý Xá nhân viện, Khổng mục phòng, Lại phòng; Còn lại Hộ phòng, Binh lễ phòng, Hình phòng thì do Văn Ngạn Bác quản hạt, thoạt nhìn mỗi người quản ba phòng, hợp lý!

Nhưng thực hợp lý sao? Hợp mới lạ!

Trên danh nghĩa Hàn Kỳ quản lý ba phòng, Xá nhân viện là nơi xử lý việc của Tri Chế Cáo, phụ trách soạn chiếu chỉ, hết thảy dụ lệnh của triều đình đều cần phải từ nơi này mà ra, thậm chí còn có thể phong trả “từ đầu” của Hoàng thượng.

Khổng mục phòng chưởng quản công văn vụ án, con dấu, tín phù, tất cả văn án của Trung thư tỉnh đều phải đi qua nơi này, đóng dấu xong mới có hiệu lực.

Còn Lại phòng lại càng không cần nói, nắm chặt tiền đồ quan viên trong tay...

Ấn quan và mũ quan của cả triều Đại Tống đều do Hàn Kỳ nắm rồi, ba phòng còn lại tuy cũng rất quan trọng nhưng không phải cùng cấp bậc.

Quay về từ trị phòng Tập Hiền tướng của Hàn Kỳ, trong phòng không có người ngoài, Văn Ngạn Bác tức giận hiện rõ trên mặt.

Văn Ngạn Bác cũng không có cách nào phản ứng với sự phân chia của Hàn Kỳ, bởi vì cũng không khác Phú Bật phân chia.

Chỉ khác duy nhất một điểm, lúc ấy Phú Bật nhận được chính là những thứ lão đang nhận. Nhưng vì Phú Bật muốn yên ổn ẩn nhẫn, cho dù lòng không thoải mái cũng sẽ không giận lão.

Nhưng Văn Ngạn Bác ta lại là người yên ổn ẩn nhẫn sao? Nếu không ta đã ở lại Lạc Dương cùng với Phú Bật an nhàn ở ẩn rồi.

Nghĩ đến Phú Bật, lão lại nhớ lại khi nói chuyện trong phủ của Phú Bật nửa tháng trước.

- Hiền đệ, ta hỏi đệ mấy vấn đề, đệ cần phải trả lời đúng sự thực.

Phú Bật nhìn Văn Ngạn Bác, trầm giọng nói:

- Theo ý kiến của đệ, hiện giờ triều cục sẽ đi theo hướng nào?

Lòng Văn Ngạn Bác vừa động, đặt câu hỏi trịnh trọng như thế, hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng, liền trầm giọng đáp:

- Chỉ sợ cần phải hòa mình theo thôi!

- Ồ, cách nhìn của hiền đệ quả nhiên độc đáo.

Phú Bật như cười như không nói:

- Nhưng hiện tại, khắp triều dã đều cho rằng giờ đại cục đã định, chỉ một chút trò mèo cũng sẽ không dậy nên nổi sóng gió đâu.

- Trò mèo?

Văn Ngạn Bác thản nhiên cười hỏi:

- Ngạn Quốc huynh cũng cho là vậy sao?

- Đệ lại hỏi ngược lại ta.

Phú Bật cũng thản nhiên cười nói:

- Tuy nhiên, trả lời đệ cũng không sao, thực ra ta cũng có cái nhìn gần giống như đệ.

Văn Ngạn Bác thầm nghĩ, quả nhiên ta không đoán sai. Nếu thực sự lão nghĩ rằng Phú Bật là loại người thậm tệ có thể bị người ta dùng dăm ba câu nói lăng mạ thì cũng quá coi thường đường đường Tể tướng Đại Tống, càng sỉ nhục trí tuệ của mình. Kỳ thật Văn Ngạn Bác đã sớm đoán được, Phú Bật đang tương kế tựu kế muốn tránh thị phi ở thành Biện Kinh thôi.

- Với cách nhìn của Ngạn Quốc huynh, loạn ở nơi nào?

Văn Ngạn Bác nói:

- Hiện giờ, trong triều đình Hàn mỗ một tay che trời, vị điện hạ kia lại bị vây ở Giang Tây, nhìn thế nào cũng là bộ dạng đại cục đã định.

- Lão quỷ đệ vừa mới nói phải hòa theo đó còn gì.

Phú Bật không nhịn nổi cười nói:

- Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, tuy nhiên đại đa số người trong cuộc thường mê muội thôi.

- Hả?
Văn Ngạn Bác hơi giật mình, lão ý thức được, tuy Phú Bật cùng phán đoán với mình nhưng luận cứ lại không giống. Theo như Văn Ngạn Bác, bởi vì biết thực lực chân chính của Triệu Tông Tích, kỳ thật chưa từng tổn thương, chỉ có điều vẫn bị người nào đó cưỡng ép nên mới có vẻ yếu như vậy thôi. Âu Dương Tu kia tuy rằng có quan hệ chặt chẽ với Trần Khác, nhưng cũng không phải cùng đảng với Tông Tích, vị thần tử trung thành thực sự này sẽ trở thành vật hy sinh đầu tiên cho trận đại chiến lần này.

Nhưng Phú Bật lại nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ cao hơn.

Chỉ nghe ông ta chậm rãi phân tích:

- Rất nhiều người đều lén bàn luận về Hoàng thượng, nói rằng ngài vì lợi ích riêng mà làm tổn hại đến xã tắc, chậm chạp không chịu lập Thái tử mới dẫn đến nhân tâm bất ổn như thế này.

- Đệ cũng có nghe qua lời này.

Văn Ngạn Bác gật đầu nói.

- Thực ra, lời của các đại thần chỉ là nói một nửa... Oán giận thật sự của bọn họ chính là vì chậm chạp không chịu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử

Phú Bật nhìn Văn Ngạn Bác nói:

- Hẳn hiền đệ cũng có ý đó phải không?

Văn Ngạn Bác đành phải nói:

- Khánh Lăng Quận Vương luận tướng mạo, tài học, khí độ, quả thật là nổi bật trong số các Hoàng tử, tính cách cũng rộng rãi ôn hòa, rất giống Hoàng thượng. Mọi người cũng quen cuộc sống an nhàn cho nên đều rất muốn y kế vị.

- Ta hỏi ý tứ của hiền đệ.

Phú Bật không hề buông tha.

- Cái này...

Văn Ngạn Bác trán đầy mồ hôi. Đây mới thực sự là điều Phú Bật muốn biết! Nhưng lời này có thể tùy tiện nói sao? Nếu chẳng may không hợp với quan điểm của ông ta thì chẳng phải mọi sự đều xôi hỏng bỏng không... Nhưng nếu lừa gạt ông ta, sau này mình không thể sống yên ổn trong giới sĩ lâm rồi. Đây chính là sức mạnh của quân tử!

Nhìn sắc mặt Phú Bật không có bất kỳ gợi ý nào, điều này khiến cho bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của lão không có đất dụng võ. Trong phút chốc, tâm niệm của Văn Ngạn Bác xoay chuyển vô số lần, cuối cùng quyết định đánh cuộc một lần.

- Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, nhờ vào tài kinh tế của Ngạn Quốc huynh, nay thiên hạ thái bình, đã hơn mười năm không động binh qua, nước thái dân phong, là kỳ thịnh thế...

- Hiền đệ không cần nể nang mặt mũi của ta.

Phú Bật cười tự giễu nói:

- Nhìn khắp lịch sử có thịnh thế nào mà phải cầu hòa tiến cống với cường địch bên cạnh? Có thịnh thế nào mà ngân khố quốc gia mấy năm liên tục thu không đủ bù chi? Bất quá chỉ là ỷ vào mấy năm nay mưa thuận gió hòa, hai nước Liêu Hạ đều có khó khăn mới vượt qua được vài năm thái bình, như vậy mà dám gọi là thịnh thế? Dù sao da mặt ta cũng không có dày như thế!

- Ha ha, đương nhiên, dưới thời thịnh thế cũng có tai họa ngầm nghiêm trọng, tệ nạn văn dốt võ nát kéo dài đã lâu rất cần được chỉnh đốn. Tuy nhiên, đây cũng không phải chuyện chỉ một người có thể làm, cần trên dưới đồng tâm!

Văn Ngạn Bác cũng đơn giản là buông tay, trầm giọng nói:

- Bởi vậy nếu muốn cách cách, loại trừ loạn trong giặc ngoài cho Đại Tống ta, chọn người kế nghiệp nhất định phải có ba điều kiện lớn. Một là phải anh minh cơ trí. Anh minh cơ trí mới có thể hiểu rõ được tình thế nguy hiểm hôm nay, đưa ra quyết sách hốt thuốc đúng bệnh. Mà phải là người có tâm chí kiên định mới có thể dũng cảm kiên quyết dám đảm đương, khắc chế khó khăn, công kích kiên định, quyết chí thề không bỏ cuộc!

- Ừ.

Hai mắt Phú Bật sáng lên, gật đầu, ra hiệu lão nói tiếp.

- Thứ ba...

Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:

- Liên quan với đại thần hoàng thân phải cực kỳ ít, càng liên quan nhiều, ràng buộc cũng càng nhiều, làm sao có thể thay đổi?

- A...

Ánh mắt Phú Bật chớp động, nói:

- Ba điểm này của đệ hình như mỗi cái đều đánh vào điểm yếu của Khánh Lăng Quận Vương.

- Ta ngoảnh mặt làm thinh, cho nên Hoàng thượng cũng chậm chạp không chịu lập làm Thái tử - nguyên nhân là như thế.

Văn Ngạn Bác nhấn mạnh từng chữ.

Lão nói xong, trong thư phòng lại lặng xuống.

Rất lâu sau, Phú Bật mới u uất thở dài nói:

- Không sai...

Nghe được hai tiếng này, tóc gáy Văn Ngạn Bác cũng đều dựng đứng hết cả lên, quả nhiên, Hoàng thượng đúng như dự đoán, không hề nhìn trúng Triệu Tông Thực!

- Kỳ thật đề Ngự thí Chế khoa năm nay, Hoàng thượng dùng một đoạn văn năm trăm chữ đã đập vỡ vụn cái mặt nạ thịnh thế, lộ ra thực lực quốc gia đáng thương như bờ đê vỡ. Đây là đại hy sinh, đại nhân từ, đại dũng khí, là tuyên cáo của Hoàng thượng cho người trong thiên hạ tỉnh dậy từ trong cơn mê, không cần tiếp tục ca tụng thái bình thịnh thế nữa, lo mà nghĩ biện pháp sửa chữa đi thôi!

Giọng nói của Phú Bật đột nhiên cao lên, bi phẫn nói:

- Nhưng hiện tại, bách quan triều dã đều một lòng một dạ “tòng long công thần” (*), một người đắc đạo, gà chó lên trời. Có rất ít người hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng...

(*) Tòng long công thần: Cách gọi một đại thần lập được đại công, thân cận với hoàng thượng khi chưa lên ngôi (hoàng thượng còn là thái tử).
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom