Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-445
Chương 361: Quan ti (4)
- Hạ quan cũng không sai.
Triệu Khái cũng không cam lòng yếu thế nói:
- Hạ quan cũng có điều tử của Chính sự đường, cũng giấy trắng mực đen, ghi rõ họ tên kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương Tôn Khải Công.
Triệu Biện tiếp nhận giấy của hai người, vừa thấy không khỏi cười khổ nói:
- Tại hạ chỉ có một Tôn Khải Công, cũng không thể chia làm hai cho hai vị mỗi người mang một nửa về.
Hình như đã xem Tôn Khải Công kia thành lợn sống rồi.
- Tại sao lại như vậy?
Hàn Giáng đột nhiên tỉnh ngộ lại, hỏi Triệu Khái:
- Điều tử trong tay nhân huynh là của vị tướng công nào?
- Văn tướng công.
Triệu Khái nói.
- Hàn tướng công đã xem qua sao?
Hàn Giáng truy vấn.
- Lời này...
Triệu Khái có vẻ buồn cười, nói:
- Phê văn của Văn tướng công nhất định phải do Hàn tướng công xem qua sao?
- Đương nhiên!
Hàn Giáng cao giọng nói:
- Hàn tướng công là Thủ tướng, điều tử ngài chưa xem qua, ai dám đóng dấu Trung thư tỉnh? Điều tử không có dấu, có tác dụng sao?
- Tử Hoa lão đệ có phải váng đầu rồi không?
Triệu Khái cau mày nói:
- Ba phòng Chính Sự đường Văn tướng công được phân công quản, trong đó bao gồm cả Hình ngục sự. Chưa kể, đây cũng không phải thẩm quyết kết án, chỉ là dựa theo pháp luật triều đình, chuyển vụ án của phủ Khai Phong tới Đại Lý Tự mà thôi. Dựa theo quy chế, chỉ cần có công văn của Hình phòng, quan lại sẽ làm theo. Tử Hoa lão đệ làm quan đã mười mấy năm, sao lại không biết?
- Huống chi, theo lệ, tất cả vụ án đều do Đại Lý Tự tiếp nhận, đợi bản Tự thẩm tra xong mới chuyển giao Hình bộ.
Triệu Khái nói tiếp:
- Hiện tại chúng ta còn chưa thẩm, Hình bộ các ngươi gấp gáp cái gì?
- Cái này...
Hàn Giáng bị Triệu Khái trách móc, tức đến lỗ mũi xì ra khói, bực tức nói:
- Đây là ý của Hàn tướng công. Ngày mai lâm triều, nhân huynh cứ giáp mặt mà hỏi là được!
- Hàn tướng công và Văn tướng công đã phân chưởng quản Chính sự đường, như vậy sẽ không tiện nhúng tay vào việc của Hình ngục.
Triệu Khái lắc đầu nói:
- Tử Hoa lão đệ là quan Hình bộ, hình như giống ta, cũng phải nghe theo Văn tướng công? Đạo lý kia, có tới đối diện Hàn tướng công nói cũng không tác dụng gì.
Hàn Giáng cũng không phải kẻ ngu, cũng biết sau lưng Triệu Khái có chỗ dựa mạnh, nếu không làm sao dám vuốt râu Hàn tướng công? Y biết đã làm quá, liền lạnh lùng nói:
- Được lắm. Nhân huynh nghe Văn tướng công, ta nghe Hàn tướng công!
Nói xong, cao giọng tới mức hạ đường cũng nghe thấy, nói:
- Tông Khải Công có mang thiên đại án tử trên người, nhất định phải do Hình bộ trực tiếp thẩm tra xử lý. Đêm nay, người này, chúng ta nhất định phải đưa đi!
- Y nhất định phải đi cùng Đại Lý Tự!
Triệu Khái cũng không nhượng bộ chút nào nói:
- Thiên đại án tử, các ngươi có thể tấu mời Tam Ti hội thẩm trước, không cần can thiệp công vụ của bản Tự!
Trên công đường, hai vị đại nhân đối chọi gay gắt, binh lính hai nhà mang đến cũng giương cung bạt kiếm, tư thế muốn sống mái với nhau ngay trong phủ nha Khai Phong.
- Tất cả dừng lại!
Triệu Biện không nhịn nổi, hét lớn một tiếng:
- Nơi này không phải nha môn Hình bộ, cũng không phải Đại Lý Tự. Đây là phủ nha Khai Phong, còn không tới lượt các người tới đây đấu uy phong!
- Đúng đúng đúng...
Sắc mặt Triệu Khái biến đổi thật nhanh, cười nói theo Triệu Biện:
- Đã khiến cho nhân huynh tức giận, lão đệ xin thứ lỗi.
- Hừ..
Hàn Giáng không khéo đưa đẩy như Triệu Khái, quay đầu sang một bên.
- Nếu hai vị đều có điều tử của Chính Sự Đường, lại tranh chấp không chịu nhường.
Triệu Biện thở sâu trầm giọng nói với hai người:
- Nữ tử khó chọn hai chồng, hạ quan cũng không có biện pháp tốt, chỉ có thể trước tiên giữ người ở lại Khai Phong phủ, đợi tới khi hai vị thống nhất ý kiến. Yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm mất nửa sợi tóc gáy của y.
- Có thể!
Triệu Khái một lời đáp ứng, ôm quyền với Triệu biện:
- Hôm nay đã để lão đệ chê cười, nghe theo lời lão đệ là được rồi!
Triệu Khái đáp ứng rồi, Hàn Giáng cũng không cách nào khác, đành gật gật đầu.
Một khi đã vậy, hai người đành cáo từ dẫn thủ hạ rời đi.
Đợi hai người này rời đi, Triệu Biện nhẹ nhàng thở ra, Chu thôi quan nói:
- Đại nhân, ra hậu nha nghỉ tạm đi.
- Ta về đại lao.
Triệu Biện lắc đầu nói:
- Chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu.
- Ai?
Chu thôi quan hơi đường đột hỏi:
- Bọn họ hay là bọn họ?
- Đều có khả năng.
Triệu Biện ý vị thâm trường nói:
- Tóm lại... Cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.
Vừa nói chuyện vừa đi vào đại lao, thấy mấy ngục tốt còn ở đó, Triệu Biện nói với họ:
- Các ngươi nếm thử trước đi.
Ngục tốt ngẩn ra nói:
- Phủ tôn, đây chính là cơm tù.
Triệu Biện hờ hững không nói.
Vài ngục tốt đành cầm muôi gỗ, rất gian nan, mỗi người xới lên một ít cơm đưa lên miệng, nhất thời vẻ mặt đau khổ.
Bởi vì cái gọi là “làm người chớ nên phạm pháp, phạm pháp thì không phải người”, mặc kệ là triều đại nào, lao đầu ngục tốt đều vụng trộm bán lương thực trong lao đi, không dùng tới một nửa giá tiền, gạo mua vào mốc từ đời nào, lại trộn vỏ trấu, trộn cả cát vào lương thực. Cái thứ cơm gia súc cũng không ăn này là cơm tù phạm ăn... Đương nhiên, nêu ngươi có tiền, đám lính canh ngục sẽ thiên vị cho ngươi, sơn hào hải vị gì cũng đều có thể chuẩn bị cho ngươi.
Quay lại chuyện chính, vài ngục tốt tuy rằng ăn đến mặt mày nhăn nhó, nhưng tốt xấu gì cũng không ai trúng độc, Triệu Biện mới nói:
- Từ hôm nay cho đến khi Tôn Khải Công kia đi, sẽ do chính các ngươi đưa cơm. Nói cho biết, không cần biết ai hạ độc trong cơm như thế nào. Độc chết một phạm nhân, người nấu cơm đưa cơm sẽ phải tự ăn hết cơm.
Mọi người liền nói “không dám”, Triệu Biện mới cho đưa cơm vào.
Chu thôi quan thấy thế nhỏ giọng hỏi:
- Ý của đại nhân là Tôn Khải Công này nhất thời không đi được?
- Đoán chừng là thế.
Triệu Biện gật đầu nói:
- Hiện giờ đã biến thành hai tướng công đấu sức, ngươi đoán là ai sẽ thắng?
- Hàn tướng công là Thủ tướng, Văn tướng công là tướng công được phân công quản lý Hình danh, lẽ ra nên thuộc về Văn tướng công quản. Nhưng với tính tình của Hàn tướng công...
Chu thôi quan không khỏi líu lưỡi nói:
- Vừa mới hợp tác vài ngày đã đọ sức sao?
- Không khác biệt lắm.
Triệu Biện lạnh nhạt nói:
- Chỉ sợ lần này Hàn tướng công tính sai rồi, chúng ta chỉ cần bảo vệ người cho tốt, không rước họa vào thân là được.
- Vâng.
Chu thôi quan nhẹ giọng đáp.
Thực ra tâm tư Triệu Biện còn xa hơn những gì lão nói. Đại Tống triều vẫn còn một vài người vẫn xem trọng Triệu Tông Tích, lão là một trong đó. Bởi vì trong hành trình trên thảo nguyên năm đó lão đã thấy được năng lực và sự quyết đoán của hai người trẻ tuổi. Khi đó, lão vẫn thường nghĩ, nếu đây là quân vương thì... Có thể rót thêm sức sống vào cho Tống triều không?
Cho nên tối nay, lão hoàn toàn có thể để cho Hàn Giáng đưa người đi trước khi Triệu Khái đến, nhưng lão không làm vậy. Làm quan sơ thẩm, lão ý thức được, việc này hình như là mũi tên hai người trẻ tuổi kia bắn về phía Triệu Tông Thực.
Triệu Biện cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại còn ngại bọn họ ra tay hơi chậm, đã bị bức đến nước này mới ra tay, cũng không biết có hữu dụng không nữa. Cho đến khi thấy điều tử của Văn Ngạn Bác mới bừng tỉnh ngộ, hai người trẻ tuổi này thật quá xảo quyệt mà, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Văn Ngạn Bác xưa nay vốn không qua lại với mình đồng ý ra tay vì mình.
Bây giờ mới có chút bộ dáng tranh giành, trước đó quả thực là... Quá nhược!
Nhìn khoảng không đen như mực, Triệu Biện nhớ lại năm đó rong ruổi trên thảo nguyên, nghe hai người kia nói toàn từ mới lạ. Tuy lúc ấy còn lắc đầu, nhưng thực ra đã để lại ấn tượng rất sâu. Lão cười, nói không ra tiếng:
- Tuy ta không có cách nào làm chỗ dựa cho các ngươi, nhưng phất cờ ủng hộ cũng không thành vấn đề!
Hoàng cung, trong tẩm cung điện Phúc Ninh.
Từ sau chuyện kia, Triệu Trinh cũng không gần nữ sắc, hai năm qua vẫn sống một mình trong tẩm cung. Ngài mắc chứng mất ngủ trầm trọng, cuối cùng cũng phải tới nửa đêm về sáng mới chợp mắt được. Các tùy tùng đều biết giờ này khẳng định ngài đang đọc sách.
Lý Hiến khe khẽ đi tới, thấy Triệu Trinh đang nheo mắt để cuốn sách thật xa mà đọc. Mắt Hoàng thượng đã bị viễn thị nặng quá rồi, vừa rồi không có kính lão, đám hoạn quan Hàn lâm thư nghệ cục đành phải chép chữ to cho ngài, mới khiến cho Triệu Trinh không đến mức ngay cả sách cũng không đọc được.
Xem hết một đoạn Các hạ thư, dùng khăn nóng xoa xoa mắt, Triệu Trinh cử động mắt một chút mới phát hiện Lý Hiến đứng đó, liền hỏi:
- Tôn Khải Công kia đã đến đại lao Hình bộ chưa?
- Chưa đến.
Lý Hiến lắc đầu nói:
- Đại Lý Tự cũng đi đòi người, hai bên tranh giành, kết quả Phủ Khai Phong để cho bọn họ tranh giành đến giờ mão, người vẫn ở đại lao phủ Khai Phong.
- Hả?
Triệu Trinh có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nói:
- Phú tướng công quả nhiên không nhìn lầm người, trước mắt Quả nhân vẫn chưa yên tâm đâu.
Lý Hiến biết nói nhiều dễ lỡ lời, chỉ nghe Hoàng thượng cảm thán, cũng không nói gì.
Hôm sau là ngày lệ triều.
Đã là lệ triều, thì đối với bách quan thăng triều của thành Biện Kinh mà nói, đã là quá quen thuộc, nhưng không khí buổi thiết triều hôm nay lại khác hẳn. Bởi vì chuyện hai bên đòi người đêm qua ở Khai Phong phủ đã truyền khắp trong viện.
Văn tướng công nhậm chức gần sáu ngày đã xảy ra xung đột với Hàn tướng công, chuyện này giống như một tia sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, khiến cho mạch nước ngầm của triều dã Biện Kinh lại càng thêm xáo động. Quan viên lớn nhỏ trong triều đều bị tin tức này trêu chọc cho đứng ngồi không yên, chỉ có điều tâm tư thì mỗi người một khác.
- Hạ quan cũng không sai.
Triệu Khái cũng không cam lòng yếu thế nói:
- Hạ quan cũng có điều tử của Chính sự đường, cũng giấy trắng mực đen, ghi rõ họ tên kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương Tôn Khải Công.
Triệu Biện tiếp nhận giấy của hai người, vừa thấy không khỏi cười khổ nói:
- Tại hạ chỉ có một Tôn Khải Công, cũng không thể chia làm hai cho hai vị mỗi người mang một nửa về.
Hình như đã xem Tôn Khải Công kia thành lợn sống rồi.
- Tại sao lại như vậy?
Hàn Giáng đột nhiên tỉnh ngộ lại, hỏi Triệu Khái:
- Điều tử trong tay nhân huynh là của vị tướng công nào?
- Văn tướng công.
Triệu Khái nói.
- Hàn tướng công đã xem qua sao?
Hàn Giáng truy vấn.
- Lời này...
Triệu Khái có vẻ buồn cười, nói:
- Phê văn của Văn tướng công nhất định phải do Hàn tướng công xem qua sao?
- Đương nhiên!
Hàn Giáng cao giọng nói:
- Hàn tướng công là Thủ tướng, điều tử ngài chưa xem qua, ai dám đóng dấu Trung thư tỉnh? Điều tử không có dấu, có tác dụng sao?
- Tử Hoa lão đệ có phải váng đầu rồi không?
Triệu Khái cau mày nói:
- Ba phòng Chính Sự đường Văn tướng công được phân công quản, trong đó bao gồm cả Hình ngục sự. Chưa kể, đây cũng không phải thẩm quyết kết án, chỉ là dựa theo pháp luật triều đình, chuyển vụ án của phủ Khai Phong tới Đại Lý Tự mà thôi. Dựa theo quy chế, chỉ cần có công văn của Hình phòng, quan lại sẽ làm theo. Tử Hoa lão đệ làm quan đã mười mấy năm, sao lại không biết?
- Huống chi, theo lệ, tất cả vụ án đều do Đại Lý Tự tiếp nhận, đợi bản Tự thẩm tra xong mới chuyển giao Hình bộ.
Triệu Khái nói tiếp:
- Hiện tại chúng ta còn chưa thẩm, Hình bộ các ngươi gấp gáp cái gì?
- Cái này...
Hàn Giáng bị Triệu Khái trách móc, tức đến lỗ mũi xì ra khói, bực tức nói:
- Đây là ý của Hàn tướng công. Ngày mai lâm triều, nhân huynh cứ giáp mặt mà hỏi là được!
- Hàn tướng công và Văn tướng công đã phân chưởng quản Chính sự đường, như vậy sẽ không tiện nhúng tay vào việc của Hình ngục.
Triệu Khái lắc đầu nói:
- Tử Hoa lão đệ là quan Hình bộ, hình như giống ta, cũng phải nghe theo Văn tướng công? Đạo lý kia, có tới đối diện Hàn tướng công nói cũng không tác dụng gì.
Hàn Giáng cũng không phải kẻ ngu, cũng biết sau lưng Triệu Khái có chỗ dựa mạnh, nếu không làm sao dám vuốt râu Hàn tướng công? Y biết đã làm quá, liền lạnh lùng nói:
- Được lắm. Nhân huynh nghe Văn tướng công, ta nghe Hàn tướng công!
Nói xong, cao giọng tới mức hạ đường cũng nghe thấy, nói:
- Tông Khải Công có mang thiên đại án tử trên người, nhất định phải do Hình bộ trực tiếp thẩm tra xử lý. Đêm nay, người này, chúng ta nhất định phải đưa đi!
- Y nhất định phải đi cùng Đại Lý Tự!
Triệu Khái cũng không nhượng bộ chút nào nói:
- Thiên đại án tử, các ngươi có thể tấu mời Tam Ti hội thẩm trước, không cần can thiệp công vụ của bản Tự!
Trên công đường, hai vị đại nhân đối chọi gay gắt, binh lính hai nhà mang đến cũng giương cung bạt kiếm, tư thế muốn sống mái với nhau ngay trong phủ nha Khai Phong.
- Tất cả dừng lại!
Triệu Biện không nhịn nổi, hét lớn một tiếng:
- Nơi này không phải nha môn Hình bộ, cũng không phải Đại Lý Tự. Đây là phủ nha Khai Phong, còn không tới lượt các người tới đây đấu uy phong!
- Đúng đúng đúng...
Sắc mặt Triệu Khái biến đổi thật nhanh, cười nói theo Triệu Biện:
- Đã khiến cho nhân huynh tức giận, lão đệ xin thứ lỗi.
- Hừ..
Hàn Giáng không khéo đưa đẩy như Triệu Khái, quay đầu sang một bên.
- Nếu hai vị đều có điều tử của Chính Sự Đường, lại tranh chấp không chịu nhường.
Triệu Biện thở sâu trầm giọng nói với hai người:
- Nữ tử khó chọn hai chồng, hạ quan cũng không có biện pháp tốt, chỉ có thể trước tiên giữ người ở lại Khai Phong phủ, đợi tới khi hai vị thống nhất ý kiến. Yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm mất nửa sợi tóc gáy của y.
- Có thể!
Triệu Khái một lời đáp ứng, ôm quyền với Triệu biện:
- Hôm nay đã để lão đệ chê cười, nghe theo lời lão đệ là được rồi!
Triệu Khái đáp ứng rồi, Hàn Giáng cũng không cách nào khác, đành gật gật đầu.
Một khi đã vậy, hai người đành cáo từ dẫn thủ hạ rời đi.
Đợi hai người này rời đi, Triệu Biện nhẹ nhàng thở ra, Chu thôi quan nói:
- Đại nhân, ra hậu nha nghỉ tạm đi.
- Ta về đại lao.
Triệu Biện lắc đầu nói:
- Chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu.
- Ai?
Chu thôi quan hơi đường đột hỏi:
- Bọn họ hay là bọn họ?
- Đều có khả năng.
Triệu Biện ý vị thâm trường nói:
- Tóm lại... Cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.
Vừa nói chuyện vừa đi vào đại lao, thấy mấy ngục tốt còn ở đó, Triệu Biện nói với họ:
- Các ngươi nếm thử trước đi.
Ngục tốt ngẩn ra nói:
- Phủ tôn, đây chính là cơm tù.
Triệu Biện hờ hững không nói.
Vài ngục tốt đành cầm muôi gỗ, rất gian nan, mỗi người xới lên một ít cơm đưa lên miệng, nhất thời vẻ mặt đau khổ.
Bởi vì cái gọi là “làm người chớ nên phạm pháp, phạm pháp thì không phải người”, mặc kệ là triều đại nào, lao đầu ngục tốt đều vụng trộm bán lương thực trong lao đi, không dùng tới một nửa giá tiền, gạo mua vào mốc từ đời nào, lại trộn vỏ trấu, trộn cả cát vào lương thực. Cái thứ cơm gia súc cũng không ăn này là cơm tù phạm ăn... Đương nhiên, nêu ngươi có tiền, đám lính canh ngục sẽ thiên vị cho ngươi, sơn hào hải vị gì cũng đều có thể chuẩn bị cho ngươi.
Quay lại chuyện chính, vài ngục tốt tuy rằng ăn đến mặt mày nhăn nhó, nhưng tốt xấu gì cũng không ai trúng độc, Triệu Biện mới nói:
- Từ hôm nay cho đến khi Tôn Khải Công kia đi, sẽ do chính các ngươi đưa cơm. Nói cho biết, không cần biết ai hạ độc trong cơm như thế nào. Độc chết một phạm nhân, người nấu cơm đưa cơm sẽ phải tự ăn hết cơm.
Mọi người liền nói “không dám”, Triệu Biện mới cho đưa cơm vào.
Chu thôi quan thấy thế nhỏ giọng hỏi:
- Ý của đại nhân là Tôn Khải Công này nhất thời không đi được?
- Đoán chừng là thế.
Triệu Biện gật đầu nói:
- Hiện giờ đã biến thành hai tướng công đấu sức, ngươi đoán là ai sẽ thắng?
- Hàn tướng công là Thủ tướng, Văn tướng công là tướng công được phân công quản lý Hình danh, lẽ ra nên thuộc về Văn tướng công quản. Nhưng với tính tình của Hàn tướng công...
Chu thôi quan không khỏi líu lưỡi nói:
- Vừa mới hợp tác vài ngày đã đọ sức sao?
- Không khác biệt lắm.
Triệu Biện lạnh nhạt nói:
- Chỉ sợ lần này Hàn tướng công tính sai rồi, chúng ta chỉ cần bảo vệ người cho tốt, không rước họa vào thân là được.
- Vâng.
Chu thôi quan nhẹ giọng đáp.
Thực ra tâm tư Triệu Biện còn xa hơn những gì lão nói. Đại Tống triều vẫn còn một vài người vẫn xem trọng Triệu Tông Tích, lão là một trong đó. Bởi vì trong hành trình trên thảo nguyên năm đó lão đã thấy được năng lực và sự quyết đoán của hai người trẻ tuổi. Khi đó, lão vẫn thường nghĩ, nếu đây là quân vương thì... Có thể rót thêm sức sống vào cho Tống triều không?
Cho nên tối nay, lão hoàn toàn có thể để cho Hàn Giáng đưa người đi trước khi Triệu Khái đến, nhưng lão không làm vậy. Làm quan sơ thẩm, lão ý thức được, việc này hình như là mũi tên hai người trẻ tuổi kia bắn về phía Triệu Tông Thực.
Triệu Biện cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại còn ngại bọn họ ra tay hơi chậm, đã bị bức đến nước này mới ra tay, cũng không biết có hữu dụng không nữa. Cho đến khi thấy điều tử của Văn Ngạn Bác mới bừng tỉnh ngộ, hai người trẻ tuổi này thật quá xảo quyệt mà, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Văn Ngạn Bác xưa nay vốn không qua lại với mình đồng ý ra tay vì mình.
Bây giờ mới có chút bộ dáng tranh giành, trước đó quả thực là... Quá nhược!
Nhìn khoảng không đen như mực, Triệu Biện nhớ lại năm đó rong ruổi trên thảo nguyên, nghe hai người kia nói toàn từ mới lạ. Tuy lúc ấy còn lắc đầu, nhưng thực ra đã để lại ấn tượng rất sâu. Lão cười, nói không ra tiếng:
- Tuy ta không có cách nào làm chỗ dựa cho các ngươi, nhưng phất cờ ủng hộ cũng không thành vấn đề!
Hoàng cung, trong tẩm cung điện Phúc Ninh.
Từ sau chuyện kia, Triệu Trinh cũng không gần nữ sắc, hai năm qua vẫn sống một mình trong tẩm cung. Ngài mắc chứng mất ngủ trầm trọng, cuối cùng cũng phải tới nửa đêm về sáng mới chợp mắt được. Các tùy tùng đều biết giờ này khẳng định ngài đang đọc sách.
Lý Hiến khe khẽ đi tới, thấy Triệu Trinh đang nheo mắt để cuốn sách thật xa mà đọc. Mắt Hoàng thượng đã bị viễn thị nặng quá rồi, vừa rồi không có kính lão, đám hoạn quan Hàn lâm thư nghệ cục đành phải chép chữ to cho ngài, mới khiến cho Triệu Trinh không đến mức ngay cả sách cũng không đọc được.
Xem hết một đoạn Các hạ thư, dùng khăn nóng xoa xoa mắt, Triệu Trinh cử động mắt một chút mới phát hiện Lý Hiến đứng đó, liền hỏi:
- Tôn Khải Công kia đã đến đại lao Hình bộ chưa?
- Chưa đến.
Lý Hiến lắc đầu nói:
- Đại Lý Tự cũng đi đòi người, hai bên tranh giành, kết quả Phủ Khai Phong để cho bọn họ tranh giành đến giờ mão, người vẫn ở đại lao phủ Khai Phong.
- Hả?
Triệu Trinh có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nói:
- Phú tướng công quả nhiên không nhìn lầm người, trước mắt Quả nhân vẫn chưa yên tâm đâu.
Lý Hiến biết nói nhiều dễ lỡ lời, chỉ nghe Hoàng thượng cảm thán, cũng không nói gì.
Hôm sau là ngày lệ triều.
Đã là lệ triều, thì đối với bách quan thăng triều của thành Biện Kinh mà nói, đã là quá quen thuộc, nhưng không khí buổi thiết triều hôm nay lại khác hẳn. Bởi vì chuyện hai bên đòi người đêm qua ở Khai Phong phủ đã truyền khắp trong viện.
Văn tướng công nhậm chức gần sáu ngày đã xảy ra xung đột với Hàn tướng công, chuyện này giống như một tia sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, khiến cho mạch nước ngầm của triều dã Biện Kinh lại càng thêm xáo động. Quan viên lớn nhỏ trong triều đều bị tin tức này trêu chọc cho đứng ngồi không yên, chỉ có điều tâm tư thì mỗi người một khác.
Bình luận facebook