Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-444
Chương 361: Quan ti (3)
- Có thể lần này số lượng hơi nhiều...
Hàn Cương lúng túng nói:
- Nghe nói Tề Châu có nhiều thổ phỉ, không dễ bị hù dọa như dân chúng nơi khác.
- Ngu ngốc!
Hàn Kỳ cười lạnh nói:
- Khẳng định có người xúi bẩy sau lưng!
- A?
Hàn Cương trợn tròn mắt:
- Tại sao nói vậy?
- Lão phu nói có là có!
Hàn Kỳ ngang ngược nói:
- Tuy nhiên Triệu Biện xảo quyệt đó sẽ không xuất lực vì chúng ta đâu. Ta viết một phong thư cho Hình bộ, ngươi đi bảo Tam đệ ngươi đi một chuyến, bắt Tôn Khải Công kia vào thiên lao đi, y tự nhiên sẽ hỏi ra khẩu cung thích hợp!
- Vâng!
Hàn Cương đã hiểu, gật đầu đáp ứng.
Hàn Kỳ khá lịch sự với Hàn Cương, là vì một người không thể viết được hai chữ Hàn. Hàn gia Tống triều chia làm chi lớn là Hàn thị Tề châu và Hàn thị Chân Định. Hàn Kỳ là Hàn thị Tương Châu, tuy hiện giờ hô mưa gọi gió nhưng bàn về căn cơ cũng không được như Hàn thị Chân Định đã làm đại tộc nhiều thế hệ. Phụ thân Hàn Cương Hàn Ức là tể tướng ba triều, tám huynh đệ đều làm quan trong triều, lắm cành nhiều lá, môn sinh trải khắp thiên hạ, mà ngay cả Hàn Kỳ cũng cần bọn họ hiệp trợ, mới có thể nắm được triều đình trong tay...
Tam đệ của Hàn Cương là Hàn Giáng, chính là Hàn Lâm Học Sĩ Quyền phán Hình bộ, nói đơn giản, chính là lão đại của Hình bộ. Từ chỗ huynh trưởng, gã biết Hàn tướng công có việc cần, bèn bảo Hàn Cương đi về trước, sau đó mệnh thư lại tới phủ Khai Phong, hoàn thành thủ tục bắt người hợp pháp, nhưng vẫn phải chờ tới khi trời tối đen mới mang theo binh sĩ tới đại lao phủ Khai Phong đòi người.
Trong đại lao phủ Khai Phong.
Bất kể phủ châu huyện nha, ngoại trừ quy mô, quy chế nhà tù cũng đều giống nhau. Thông đạo, lưới sắt, lan can, tường đá, ngoài cửa lưới sắt còn có binh sĩ canh gác, đường ra vào đại lao chỉ có một, ra ngoài có trị phòng. Tối nay trấn giữ trong đại lao Khai Phong phủ không ngờ chính là Phủ doãn đại nhân Triệu Biện.
Mà trong phòng giam, có Thiếu doãn Khai Phong phủ Trần Hi Lượng, tự mình ngồi tù cùng với Tôn Khải Công kia. Cũng không phải Tiểu Lượng ca phạm phải chuyện gì, mà là Phủ doãn đại nhân lo lắng Tôn Khải Công sẽ chết trong đại lao nên mới đưa ra hạ sách này.
Triệu Biện không yên lòng liếc nhìn hồ sơ trong tay, khóe mắt thi thoảng lại liếc đồng hồ cát trên bàn, cảm thấy thời gian chưa bao giờ chậm như thế.
Lúc này, cửa lưới sắt đã mở, Triệu Biện bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Đã đến rồi sao?
Lao đầu bên cạnh lão nghe tiếng liền biết không phải, nhỏ giọng nói:
- Hẳn là đưa cơm tù.
Quả nhiên, còn chưa dứt lời đã thấy vài ngục tốt mang hai thùng cơm và một rổ bát đũa tiến vào.
- Hôm nay ăn muộn một chút.
Triệu Biện lắc đầu:
[ truy
en cua tui |❤Net ] - Các ngươi đi ra ngoài một chút đi.
- Cái này...
Đám lính canh ngục nhìn lao đầu, lao đầu vội vàng áp chế:
- Không nghe thấy lời phủ tôn sao? Mau cút ra ngoài!
Đám canh ngục lại mang ra ngoài, Triệu Biện cười tự giễu:
- Vương lao đầu, ngươi đang cười thầm bản quan quá nhát gan sao?
- Phủ tôn, chuyện này...
Lao đầu cười bồi nói:
- Cẩn thận chẳng phải sẽ đi thuyền vạn năm được sao.
- Không sai.
Triệu Biện nói xong, đặt hồ sơ xuống, cầm lấy một phần lên, thở dài:
- Đêm nay lão gia ta rơi vào tình huống khó xử rồi.
- Nếu Hình bộ đùa bỡn Tôn Khải Công kia, chúng ta cầu còn không được.
Lao đầu cười nói:
- Dù sao bọn họ đòi người cũng là hợp lý hợp pháp, phủ tôn giao người sẽ không còn dính sáng, thanh thanh tĩnh tĩnh, còn buồn gì nữa?
- Đáng tiếc...
Triệu Biện cười khổ nói:
- Ta không có hai Tôn Khai Công, cũng không cách nào chia y làm hai nửa.
- A?
Lao đầu kỳ quái hỏi:
- Phủ tôn vẫn không muốn bỏ y?
Triệu Biện lắc đầu, không muốn nói thêm, nhắm mắt dưỡng thần.
Lao đầu cũng yên lặng, đứng một bên cẩn thận hầu hạ.
Hồi lâu sau, Triệu Biện mở mắt ra nói:
- Đến rồi.
Lao đầu cũng có nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, chớp mắt, thấy thôi quan phủ Khai Phong đẩy cửa tiến vào, bẩm báo:
- Phủ tôn, Hình bộ Hàn đại nhân đích thân dẫn người đến.
- Hả?
Triệu Biện và Hàn Giáng là cùng cấp, đều là Hàn Lâm Học Sĩ, theo lý hẳn là nên ra ngoài nghênh đón. Ông theo thói quen bèn đứng dậy, bước vài bước ra ngoài, lại đứng lại nói:
- Bảo Hàn đại nhân ngồi tạm, nói lão phu... Lão phu đang đi nhà xí rồi.
- Phụt.
Chu thôi quan há hốc miệng, vội vàng sửa:
- Đổi lại một lý do nho nhã hơn cũng không sao chứ?
- Lão biết lão phu bị táo bón!
Triệu Biện lắc lắc đầu nói:
- Lý do khác không kéo dài được như vậy.
Chu thôi quan toát mồ hôi, đành phải đi ra ngoài gặp Hàn Giáng.
Trong đại lao, Triệu Biện ngồi lại sau bàn, cầm hồ sơ xem tiếp, thần sắc lại thêm lo lắng sốt ruột.
Lao đầu thầm nghĩ phủ tôn trông sao ngóng trăng, cuối cùng cũng trông được người đến, rồi lại kéo dài, thật đúng là rối rắm.
Sau khoảng thời gian một chén trà, thôi quan lại tiến vào, vẻ mặt đồng cảm bẩm báo:
- Đại Lý Tự Triệu Tự Khanh đến, còn mang theo thiêm văn của Trung thư tỉnh, cũng muốn bắt Tôn Khải Công kia!
- Ồ.
Triệu Biện kêu lên một tiếng, nhưng lại vẫn thong dong:
- Ta bắt một Tôn Khải Công, để cho bọn họ tranh giành đi thôi.
Lao đầu kia giờ mới hiểu lúc nãy phủ tôn đại nhân nói “Mong có hai Tôn Khải Công” là ý gì. Hóa ra lão đã sớm đoán được đêm nay sẽ xuất hiện tình thế “Nhị nữ tranh phu” này. Cao, thật sự cao!
Ngoài tiền viện, khách đường đèn đuốc sáng trưng, hai tốp người của Hình bộ và Đại Lý Tự phân biệt rõ ràng.
Là hai cơ quan tư pháp song song cao nhất Đại Tống. Hình bộ và Đại Lý Tự, thực ra cũng ngược lại với đời sau. Đời Minh Thanh, Hình bộ là cơ cấu sơ thẩm, Đại Lý Tự phụ trách phúc thẩm. Ở Tống triều, là Đại Lý Tự phụ trách đoạn quyết các vụ án đăng báo trên cả nước, Hình bộ phụ trách duyệt lại các đại án. Đương nhiên, giữa hai nha môn vẫn có quan hệ giám sát và bổ sung cho nhau.
Quan hệ hai bên xưa nay vốn không tốt lắm, hiện giờ oan gia gặp nhau ngõ hẹp, đương nhiên khó tránh khỏi giương cung bạt kiếm.
Tới trước là người Hình bộ, Hàn Giáng đang ở trong khách đường thản nhiên dùng trà chờ. Công phu dưỡng khí của con cháu quý tộc rất cao, cho dù trong long vô cùng khó chịu, cũng vẫn có thể giả bộ bình thản mà chịu đựng gian khổ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại Lý Tự khanh Triệu Khái tiến vào, vẫn không kìm nổi hai mắt trợn trừng.
Triệu Khái một thân áo bào tím, lưng đeo đai ngọc, từ từ tiến vào, thấy Hàn Giáng, giật mình nói:
- Từ Hoa lão đệ sao cũng ở đây?
- Ngu đệ có việc công trong người.
Hàn Giáng hồ nghi nhìn Triệu Khái nói:
- Nhưng thật ra nhân huynh vì sao cũng tới?
- Đương nhiên ta cũng có việc công trong người.
Triệu Khái cười nói.
- Thật là trùng hợp.
Hàn Giáng nói:
- Triệu phủ doãn hẳn sẽ ra đây nhanh thôi, nhân huynh cùng đợi đi.
- Ừ.
Triệu Khái gật gật đầu, cười nói:
- Mời lão đệ ngồi.
- Mời nhân huynh ngồi.
Hai người ngồi đối diện, câu được câu không nói vài câu chuyện phiếm, nhìn qua muốn bao nhiêu giả có bấy nhiêu giả.
Cũng may Triệu Biện cũng không táo bón nữa, rất nhanh ra ngoài gặp. Một đường tươi cười đi ra, ôm quyền nói:
- Xin lỗi hai vị, tại hạ đến chậm!
Hai người đứng dậy đáp lễ, Hàn Giáng tự nhủ: Cừ thật, ngâm cứt hơn nửa canh giờ kia à!
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Biện hỏi:
- Không biết đêm khuya hai vị tới có chuyện gì?
Triệu Khái và Hàn Giáng liếc nhau, người trước nói:
- Tử Hoa đến trước thì để cho Từ Hoa nói trước đi.
Hàn Giáng thấy Triệu Khái áy náy, nhưng cũng không có chút ý tứ lảng tránh, không khỏi thầm mắng:
- Lão hỗn đản kia tám phần là kẻ thiện thì không đến, kẻ đến thì không thiện.
Bất quá, lão ỷ có Hàn Kỳ làm chỗ dựa, cũng không lo lắng gì, đứng dậy ôm quyền nói:
- Triệu đại nhân, Hình bộ có gửi văn thư phải đưa một phạm nhân sang, công văn ngài đã nhận được chứ?
- Nhận được rồi.
Triệu Biện gật đầu nói:
- Hàn đại nhân ngồi tạm, tại hạ sẽ dẫn người tới cho ngài.
Nói xong chuyển hướng nói với Triệu Khái:
- Thúc Bình lão đệ, đệ có chuyện gì?
- Ha ha, trùng hợp.
Triệu Khái cũng hô “Trùng hợp”, cười nói:
- Hạ quan cũng đến đòi người.
- Thật sao?
Triệu Biện có vẻ giật mình hỏi:
- Chưa từng nhận được công văn của Đại Lý Tự.
- Hạ quan cũng vừa mới nhận được lệnh.
Triệu Khái cười xin lỗi:
- Cái này là bổ sung theo thủ tục đi.
- Cũng được.
Triệu Biện nhìn thôi quan:
- Ngươi đưa cho Triệu đại nhân ký tên.
Rồi nhìn sang Hàn Giáng nói:
- Hàn đại nhân, tại hạ dẫn ngài đi nhận Tôn Khải Công.
- Làm phiền.
Hàn Giáng vừa đứng dậy định đi, lại nghe tiếng Triệu Khái gào to:
- Khoan đã!
- Triệu đại nhân, ngài có chuyện gì?
Hàn Giáng hơi tức giận nói.
- Xin hỏi Triệu đại nhân.
Triệu Khái không để ý tới lão, lập tức nói với Triệu Biện:
- Trong lao giam giữ mấy Tôn Khải Công?
Dừng một lát, lão ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Thật trùng hợp nữa, người ta muốn đưa đi cũng tên Tôn Khải Công.
- Cái gì?
Triệu Biện và Hàn Giáng đều giật mình kinh hãi, chỉ có điều là một giả một thật.
- Có chuyện này sao?
Triệu Biện nói:
- Trong đại lao chỉ có một Tôn Khải Công, là người Tề Châu, điều này không cần nghi ngờ.
Nói xong cau mày:
- Xem ra hai vị là muốn cùng một người rồi, xem lại xem có phải hiểu lầm không?
- Ta thì không có sai đâu.
Hàn Giáng quả quyết lắc đầu nói:
- Ta có điều tử (giấy chuyển lệnh) của Chính Sự Đường, ghi rõ danh tính Tôn Khải Công kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương.
- Có thể lần này số lượng hơi nhiều...
Hàn Cương lúng túng nói:
- Nghe nói Tề Châu có nhiều thổ phỉ, không dễ bị hù dọa như dân chúng nơi khác.
- Ngu ngốc!
Hàn Kỳ cười lạnh nói:
- Khẳng định có người xúi bẩy sau lưng!
- A?
Hàn Cương trợn tròn mắt:
- Tại sao nói vậy?
- Lão phu nói có là có!
Hàn Kỳ ngang ngược nói:
- Tuy nhiên Triệu Biện xảo quyệt đó sẽ không xuất lực vì chúng ta đâu. Ta viết một phong thư cho Hình bộ, ngươi đi bảo Tam đệ ngươi đi một chuyến, bắt Tôn Khải Công kia vào thiên lao đi, y tự nhiên sẽ hỏi ra khẩu cung thích hợp!
- Vâng!
Hàn Cương đã hiểu, gật đầu đáp ứng.
Hàn Kỳ khá lịch sự với Hàn Cương, là vì một người không thể viết được hai chữ Hàn. Hàn gia Tống triều chia làm chi lớn là Hàn thị Tề châu và Hàn thị Chân Định. Hàn Kỳ là Hàn thị Tương Châu, tuy hiện giờ hô mưa gọi gió nhưng bàn về căn cơ cũng không được như Hàn thị Chân Định đã làm đại tộc nhiều thế hệ. Phụ thân Hàn Cương Hàn Ức là tể tướng ba triều, tám huynh đệ đều làm quan trong triều, lắm cành nhiều lá, môn sinh trải khắp thiên hạ, mà ngay cả Hàn Kỳ cũng cần bọn họ hiệp trợ, mới có thể nắm được triều đình trong tay...
Tam đệ của Hàn Cương là Hàn Giáng, chính là Hàn Lâm Học Sĩ Quyền phán Hình bộ, nói đơn giản, chính là lão đại của Hình bộ. Từ chỗ huynh trưởng, gã biết Hàn tướng công có việc cần, bèn bảo Hàn Cương đi về trước, sau đó mệnh thư lại tới phủ Khai Phong, hoàn thành thủ tục bắt người hợp pháp, nhưng vẫn phải chờ tới khi trời tối đen mới mang theo binh sĩ tới đại lao phủ Khai Phong đòi người.
Trong đại lao phủ Khai Phong.
Bất kể phủ châu huyện nha, ngoại trừ quy mô, quy chế nhà tù cũng đều giống nhau. Thông đạo, lưới sắt, lan can, tường đá, ngoài cửa lưới sắt còn có binh sĩ canh gác, đường ra vào đại lao chỉ có một, ra ngoài có trị phòng. Tối nay trấn giữ trong đại lao Khai Phong phủ không ngờ chính là Phủ doãn đại nhân Triệu Biện.
Mà trong phòng giam, có Thiếu doãn Khai Phong phủ Trần Hi Lượng, tự mình ngồi tù cùng với Tôn Khải Công kia. Cũng không phải Tiểu Lượng ca phạm phải chuyện gì, mà là Phủ doãn đại nhân lo lắng Tôn Khải Công sẽ chết trong đại lao nên mới đưa ra hạ sách này.
Triệu Biện không yên lòng liếc nhìn hồ sơ trong tay, khóe mắt thi thoảng lại liếc đồng hồ cát trên bàn, cảm thấy thời gian chưa bao giờ chậm như thế.
Lúc này, cửa lưới sắt đã mở, Triệu Biện bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Đã đến rồi sao?
Lao đầu bên cạnh lão nghe tiếng liền biết không phải, nhỏ giọng nói:
- Hẳn là đưa cơm tù.
Quả nhiên, còn chưa dứt lời đã thấy vài ngục tốt mang hai thùng cơm và một rổ bát đũa tiến vào.
- Hôm nay ăn muộn một chút.
Triệu Biện lắc đầu:
[ truy
en cua tui |❤Net ] - Các ngươi đi ra ngoài một chút đi.
- Cái này...
Đám lính canh ngục nhìn lao đầu, lao đầu vội vàng áp chế:
- Không nghe thấy lời phủ tôn sao? Mau cút ra ngoài!
Đám canh ngục lại mang ra ngoài, Triệu Biện cười tự giễu:
- Vương lao đầu, ngươi đang cười thầm bản quan quá nhát gan sao?
- Phủ tôn, chuyện này...
Lao đầu cười bồi nói:
- Cẩn thận chẳng phải sẽ đi thuyền vạn năm được sao.
- Không sai.
Triệu Biện nói xong, đặt hồ sơ xuống, cầm lấy một phần lên, thở dài:
- Đêm nay lão gia ta rơi vào tình huống khó xử rồi.
- Nếu Hình bộ đùa bỡn Tôn Khải Công kia, chúng ta cầu còn không được.
Lao đầu cười nói:
- Dù sao bọn họ đòi người cũng là hợp lý hợp pháp, phủ tôn giao người sẽ không còn dính sáng, thanh thanh tĩnh tĩnh, còn buồn gì nữa?
- Đáng tiếc...
Triệu Biện cười khổ nói:
- Ta không có hai Tôn Khai Công, cũng không cách nào chia y làm hai nửa.
- A?
Lao đầu kỳ quái hỏi:
- Phủ tôn vẫn không muốn bỏ y?
Triệu Biện lắc đầu, không muốn nói thêm, nhắm mắt dưỡng thần.
Lao đầu cũng yên lặng, đứng một bên cẩn thận hầu hạ.
Hồi lâu sau, Triệu Biện mở mắt ra nói:
- Đến rồi.
Lao đầu cũng có nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, chớp mắt, thấy thôi quan phủ Khai Phong đẩy cửa tiến vào, bẩm báo:
- Phủ tôn, Hình bộ Hàn đại nhân đích thân dẫn người đến.
- Hả?
Triệu Biện và Hàn Giáng là cùng cấp, đều là Hàn Lâm Học Sĩ, theo lý hẳn là nên ra ngoài nghênh đón. Ông theo thói quen bèn đứng dậy, bước vài bước ra ngoài, lại đứng lại nói:
- Bảo Hàn đại nhân ngồi tạm, nói lão phu... Lão phu đang đi nhà xí rồi.
- Phụt.
Chu thôi quan há hốc miệng, vội vàng sửa:
- Đổi lại một lý do nho nhã hơn cũng không sao chứ?
- Lão biết lão phu bị táo bón!
Triệu Biện lắc lắc đầu nói:
- Lý do khác không kéo dài được như vậy.
Chu thôi quan toát mồ hôi, đành phải đi ra ngoài gặp Hàn Giáng.
Trong đại lao, Triệu Biện ngồi lại sau bàn, cầm hồ sơ xem tiếp, thần sắc lại thêm lo lắng sốt ruột.
Lao đầu thầm nghĩ phủ tôn trông sao ngóng trăng, cuối cùng cũng trông được người đến, rồi lại kéo dài, thật đúng là rối rắm.
Sau khoảng thời gian một chén trà, thôi quan lại tiến vào, vẻ mặt đồng cảm bẩm báo:
- Đại Lý Tự Triệu Tự Khanh đến, còn mang theo thiêm văn của Trung thư tỉnh, cũng muốn bắt Tôn Khải Công kia!
- Ồ.
Triệu Biện kêu lên một tiếng, nhưng lại vẫn thong dong:
- Ta bắt một Tôn Khải Công, để cho bọn họ tranh giành đi thôi.
Lao đầu kia giờ mới hiểu lúc nãy phủ tôn đại nhân nói “Mong có hai Tôn Khải Công” là ý gì. Hóa ra lão đã sớm đoán được đêm nay sẽ xuất hiện tình thế “Nhị nữ tranh phu” này. Cao, thật sự cao!
Ngoài tiền viện, khách đường đèn đuốc sáng trưng, hai tốp người của Hình bộ và Đại Lý Tự phân biệt rõ ràng.
Là hai cơ quan tư pháp song song cao nhất Đại Tống. Hình bộ và Đại Lý Tự, thực ra cũng ngược lại với đời sau. Đời Minh Thanh, Hình bộ là cơ cấu sơ thẩm, Đại Lý Tự phụ trách phúc thẩm. Ở Tống triều, là Đại Lý Tự phụ trách đoạn quyết các vụ án đăng báo trên cả nước, Hình bộ phụ trách duyệt lại các đại án. Đương nhiên, giữa hai nha môn vẫn có quan hệ giám sát và bổ sung cho nhau.
Quan hệ hai bên xưa nay vốn không tốt lắm, hiện giờ oan gia gặp nhau ngõ hẹp, đương nhiên khó tránh khỏi giương cung bạt kiếm.
Tới trước là người Hình bộ, Hàn Giáng đang ở trong khách đường thản nhiên dùng trà chờ. Công phu dưỡng khí của con cháu quý tộc rất cao, cho dù trong long vô cùng khó chịu, cũng vẫn có thể giả bộ bình thản mà chịu đựng gian khổ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại Lý Tự khanh Triệu Khái tiến vào, vẫn không kìm nổi hai mắt trợn trừng.
Triệu Khái một thân áo bào tím, lưng đeo đai ngọc, từ từ tiến vào, thấy Hàn Giáng, giật mình nói:
- Từ Hoa lão đệ sao cũng ở đây?
- Ngu đệ có việc công trong người.
Hàn Giáng hồ nghi nhìn Triệu Khái nói:
- Nhưng thật ra nhân huynh vì sao cũng tới?
- Đương nhiên ta cũng có việc công trong người.
Triệu Khái cười nói.
- Thật là trùng hợp.
Hàn Giáng nói:
- Triệu phủ doãn hẳn sẽ ra đây nhanh thôi, nhân huynh cùng đợi đi.
- Ừ.
Triệu Khái gật gật đầu, cười nói:
- Mời lão đệ ngồi.
- Mời nhân huynh ngồi.
Hai người ngồi đối diện, câu được câu không nói vài câu chuyện phiếm, nhìn qua muốn bao nhiêu giả có bấy nhiêu giả.
Cũng may Triệu Biện cũng không táo bón nữa, rất nhanh ra ngoài gặp. Một đường tươi cười đi ra, ôm quyền nói:
- Xin lỗi hai vị, tại hạ đến chậm!
Hai người đứng dậy đáp lễ, Hàn Giáng tự nhủ: Cừ thật, ngâm cứt hơn nửa canh giờ kia à!
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Biện hỏi:
- Không biết đêm khuya hai vị tới có chuyện gì?
Triệu Khái và Hàn Giáng liếc nhau, người trước nói:
- Tử Hoa đến trước thì để cho Từ Hoa nói trước đi.
Hàn Giáng thấy Triệu Khái áy náy, nhưng cũng không có chút ý tứ lảng tránh, không khỏi thầm mắng:
- Lão hỗn đản kia tám phần là kẻ thiện thì không đến, kẻ đến thì không thiện.
Bất quá, lão ỷ có Hàn Kỳ làm chỗ dựa, cũng không lo lắng gì, đứng dậy ôm quyền nói:
- Triệu đại nhân, Hình bộ có gửi văn thư phải đưa một phạm nhân sang, công văn ngài đã nhận được chứ?
- Nhận được rồi.
Triệu Biện gật đầu nói:
- Hàn đại nhân ngồi tạm, tại hạ sẽ dẫn người tới cho ngài.
Nói xong chuyển hướng nói với Triệu Khái:
- Thúc Bình lão đệ, đệ có chuyện gì?
- Ha ha, trùng hợp.
Triệu Khái cũng hô “Trùng hợp”, cười nói:
- Hạ quan cũng đến đòi người.
- Thật sao?
Triệu Biện có vẻ giật mình hỏi:
- Chưa từng nhận được công văn của Đại Lý Tự.
- Hạ quan cũng vừa mới nhận được lệnh.
Triệu Khái cười xin lỗi:
- Cái này là bổ sung theo thủ tục đi.
- Cũng được.
Triệu Biện nhìn thôi quan:
- Ngươi đưa cho Triệu đại nhân ký tên.
Rồi nhìn sang Hàn Giáng nói:
- Hàn đại nhân, tại hạ dẫn ngài đi nhận Tôn Khải Công.
- Làm phiền.
Hàn Giáng vừa đứng dậy định đi, lại nghe tiếng Triệu Khái gào to:
- Khoan đã!
- Triệu đại nhân, ngài có chuyện gì?
Hàn Giáng hơi tức giận nói.
- Xin hỏi Triệu đại nhân.
Triệu Khái không để ý tới lão, lập tức nói với Triệu Biện:
- Trong lao giam giữ mấy Tôn Khải Công?
Dừng một lát, lão ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Thật trùng hợp nữa, người ta muốn đưa đi cũng tên Tôn Khải Công.
- Cái gì?
Triệu Biện và Hàn Giáng đều giật mình kinh hãi, chỉ có điều là một giả một thật.
- Có chuyện này sao?
Triệu Biện nói:
- Trong đại lao chỉ có một Tôn Khải Công, là người Tề Châu, điều này không cần nghi ngờ.
Nói xong cau mày:
- Xem ra hai vị là muốn cùng một người rồi, xem lại xem có phải hiểu lầm không?
- Ta thì không có sai đâu.
Hàn Giáng quả quyết lắc đầu nói:
- Ta có điều tử (giấy chuyển lệnh) của Chính Sự Đường, ghi rõ danh tính Tôn Khải Công kẻ đã cáo trạng Khánh Lăng Quận Vương.
Bình luận facebook