• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (4 Viewers)

  • Chap-443

Chương 361: Quan ti (2)






Thực ra, dưới chân thiên tử, nào có nhiều đại án như thế, hơn chín phần đều chỉ là các án nhỏ tranh cãi, ẩu đả, tranh giành tài sản, cái này thì các Thôi quan, thông phán, thiếu doãn có thể xử lý.

Khi giở đến tờ ở giữa, Triệu Biện đột nhiên ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày không có động tĩnh gì. Một viên thôi quan ở bên cạnh thấy vậy đến gần, vừa thấy cũng hoảng sợ. Chỉ thấy một tờ đơn kiện trên đó viết dày đặc tên người, mỗi cái tên đều có dấu tay màu đỏ.

- Nhiều người liên danh cáo trạng như vậy sao?

Thôi quan lật lật vài tờ, những người khác đứng cạnh cũng không khỏi thấp giọng hỏi.

- Bốn trăm tám mươi ba dân phu sông Nhị Cổ liên danh kiện lên cấp trên.

Triệu Biện phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm nói:

- Chuyện vui này lớn đây...

Bình tĩnh lại nói:

- Người kiện ở đâu?

- Đạng chờ dưới đường.

- Gọi lên!

- Vâng!

Thôi quan nhìn tên người trên đầu cáo trạng, hô to:

- Truyền Tôn Khải Công lên đường.

Nghe tiếng gọi, liền có một người hơn hai mươi tuổi bước nhanh lên đại sảnh. Sau khi thi lễ, Triệu Biện bảo y đứng lên, cẩn thận quan sát, chỉ thấy người này tuy quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao, nhưng vẻ mặt lại kiên nghị.

- Ngươi tên Tôn Khải Công?

Triệu Biện hỏi.

- Vâng.

Người nọ gật đầu.

- Ngươi ở đâu?

- Là người Tề Châu Kinh Đông lộ.

- Nếu là ở Tề Châu, sao không cáo trạng ở Tề Châu, chạy lên Biện Kinh làm gì?

Triệu Biện lạnh lùng hỏi.

- Bởi vì Tề Châu không chịu thụ lý, Đề Hình ti Kinh Đông lộ cũng không chịu thụ lý. Không những không chịu thụ lý, còn phái người theo dõi chúng tôi, người nào dám rời khỏi Tề Châu, sẽ bị bắt vào đại lao, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sung quân đi Thương Châu!

Người trẻ tuổi đầy bi phẫn nói:

- Tiểu nhân là ngồi thuyền từ Đăng Châu, đi vòng qua Dương Châu, ăn xin dọc theo một đường sông Biện mới tới được Biện Kinh!

Lời vừa nói ra, chúng quan lại trên công đường đều phải sợ hãi, án gì mà lại khiến hai cấp nha môn Kinh Đông lộ phải kiêng kị như thế?

Triệu Biện cũng âm thầm kêu khổ. Thực ra ban đầu lão đang nghĩ có nên để chìm vụ án này xuống không, nhưng nghĩ cẩn thận thì không được. Vụ này can hệ thật sự quá lớn, giấy gói không được lửa, mình không đáng phải nhận thay trách nhiệm của kẻ khác. Tuy nhiên, nếu ném được củ khoai nóng này ra ngoài thì thật là không thể tốt hơn rồi.

- Cho dù Đề hình ti không chịu thụ lý, ngươi cũng nên đến Hình Bộ chống án.

Triệu Biện lớn tiếng nói với Tôn Khai Công kia:

- Nơi này là phủ Khai Phong, chỉ thụ lý chuyện Đông Kinh, không xem vào Kinh Đông lộ ngươi!

- Tại sao có thể như vậy?

Tôn Khải Công kia vừa nghe nổi nóng lên, lớn tiếng hỏi:

- Ở quê nhà tiểu nhân có nghe nói, Phủ doãn Khai Phong Bao Long đồ chuyên giải oan cho bách tính, mặc kệ là ai, chỉ cần bẩm báo, ngài nhất định sẽ trả cho sự công bằng!

Quan lại trên công đường nghe vậy không khỏi bật cười, có ai không biết Phủ doãn Khai Phong bây giờ là họ Triệu chứ không phải họ Bao. Triệu Biện mặt đỏ tai hồng, không chút hổ thẹn:

- Ngươi tìm nhầm người. Hiện giờ Bao Long đồ đã là Bao Tướng công, không ở Khai Phong phủ nữa.

- Ta đi tìm ngài!

Tôn Khải Công cũng nói rõ ràng:

- Đại nhân cho tiểu nhân lấy lại đơn kiện!

- Nói cái gì!

Bất kể thế nào, Triệu Biện cũng không thể để y đi tìm lão Bao, nếu không mặt mũi mình xem như mất hết! Liền sa sầm mặt nói:

- Chẳng lẽ không có Bao Lông đồ, phủ Khai Phong sẽ không có ai thẩm án sao?

- Ngài vừa nói sẽ không xen vào chuyện ở Kinh đông lộ đấy.

Tôn Khải Công nhỏ giọng lầm bầm.

- Nhưng người ngươi kiện chính là Khánh Lăng Quận Vương, Quận Vương phủ ở Biện Kinh, đương nhiên phủ Khai Phong quản được.

Triệu Biện tự hỏi, sao ta lại bị tên lưu manh này ép thế này?

- Vậy thì tốt quá, là thảo dân quá vội, không để đại nhân nói hết lời.

Tôn Khải Công vui mừng quá đỗi, nói:

- Hóa ra đại nhân cũng là thanh thiên!

- Thanh thiên không dám nhận.

Triệu Biện lạnh lùng nói:

- Ngươi kiện Khánh Lăng Quận Vương chuyện gì?

- Thảo dân kiện y...

Tôn Khải Công nghe vậy sắc mặt trầm xuống, bi phẫn nói:

- Chúng thảo dân kiện y hại chết dân phu, nói xấu người chết!

Nói xong, gã nói hết chân tướng.

Hóa ra năm ngoái sửa sông, vì công trình làm vào tháng chạp, lại thêm mấy năm nay lạnh giá khác thường, mùa đông này đã lạnh chết vô số người. Chỉ riêng Tề Châu, hai vạn dân phu đã lạnh chết năm trăm người. Nhưng càng làm cho người ta khiếp sợ hơn, là khi nha môn công bố danh sách những người chết vì tai nạn cũng chỉ có hai mươi người ít ỏi, còn lại bốn trăm tám mươi người, tất cả đều bị xem như chạy trốn.

Điều này khiến cho người nhà của bốn trăm tám mươi người kia sợ hãi, mặc dù Tống triều không có tội liên đới, nhưng làm cho người nhà phạm nhân đương nhiên cũng không ngẩng đầu lên được, con cháu cũng không được tham gia khoa cử, làm ăn kiếm cơm, thậm chí vì thân gia không trong sạch, ngay cả hôn sự của con cái cũng thành vấn đề.

Nhưng rất nhanh, mọi người đã biết được chân tướng... Mặc dù quan phủ đe dọa dân phu quay về, nhưng muốn để cho hai vạn cái mồm giữ yên lặng không nói thì thần tiên cũng không làm được. Theo như lời các dân phu kia, bốn trăm tám mươi người đó căn bản không phải chạy trốn, mà là chết rét, sau đó bị đốt thành tro...

Người nhà của những người này liền bắt đầu kiện lên, và xảy ra tình hình như Tôn Khải Công đã nói. Về phần vì sao lại lôi Triệu Tông Thực ra làm người bị kiện đầu tiên, nghe nói là được cao nhân chỉ điểm, làm như vậy có thể khiến cho triều đình coi trọng.
- Tôn Khải Công!

Triệu Biện lớn tiếng quát:

- Dám cả gan nói xấu Quận Vương, lưu đày ba ngàn dặm, ngươi có biết không?

- Chết thảo dân còn không sợ, còn sợ gì chuyện đó!

Tôn Khải Công lớn tiếng nói:

- Chỉ cầu Thanh thiên đại lão gia có thể trả cho người nhà của năm trăm người đã chết một sự trong sạch! Thảo dân chết cũng đáng!

- Người đâu, trước tiên bắt giam gã lại!

Triệu Biện phất tay nói:

- Đợi ngày sau bản quan tái thẩm.

- Vì sao phải bắt thảo dân?

Tôn Khải Công kinh hãi hỏi.

- Ngươi có hiềm nghi nói xấu Quận Vương!

Triệu Biện lạnh lùng nói:

- Dẫn đi!

Bọn nha dịch không nói lời nào liền lôi Tôn Khải Công đi.

Trong thư phòng phủ Khánh Lăng Quận Vương.

Triệu Tông Thực đang cùng phụ tá của y là Mạnh Dương đánh cờ. Triệu Tông Thực là một người cực kỳ thông minh và khắc kỷ, chơi cờ là một trong số không nhiều thú tiêu khiển của y, bởi vậy cũng đạt đến được công phu người thường khó có.

Tuy kỳ nghệ Mạnh Dương cao siêu, nhưng đọ sức với Triệu Tông Thực vẫn là thua nhiều thắng ít, bởi vậy không dám sơ hở chút nào, hết sức chăm chú chơi cờ.

Hai người đang đánh cờ, hết sức chăm chú, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

Triệu Tông Thực khẽ nhíu mày, y không cho rằng, cho tới bây giờ có chuyện gì có thể khiến cho người bên cạnh vội vàng hấp tấp như thế.

Nhưng ngay sau đó, người kích động đã là y.

- Cái gì!

Nghe Triệu Tông Huy nói lại xong, sắc mặt Triệu Tông Thực đại biến.

- Triệu Biện phái người đến bẩm báo, người nọ thực sự đã bị phủ Khai Phong bắt giam.

Triệu Tông Huy sa sầm mặt nói:

- Đệ xem, muốn xử y không?

- Không được!

Mạnh Dương quả quyết nói:

- Không thể tự tiện chủ trương, vẫn nên khẩn trương thông báo cho Hàn tướng công đi.

- Có cần nhiều chuyện thế không?

Triệu Tông Huy không vui nói:

- Chỉ là một điêu dân mà thôi, đừng để cho Hàn tướng công cười chúng ta vô năng!

- Không phải vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

Mạnh Dương lắc đầu nói:

- Trong tình thế này chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Dừng một lát lại nói:

- Hãy để cho Hàn tướng công xử lý mới thỏa đáng.

- Không sai.

Triệu Tông Thưc gật đầu nói:

- Tuy nhiên không cần đi thông báo đâu, Hàn tướng công khẳng định đã sớm biết rồi.

Nói xong, hạ một quân cờ đen nói:

- Chúng ta tiếp tục chơi cờ đi.

- Hiện giờ Vương gia đã điềm tĩnh hơn rồi.

Mạnh Dương khen một tiếng, lại chìm vào trận đấu.

Không ngoài sở liệu, Hàn Kỳ biết tin tức này còn sớm hơn cả Triệu Tông Thực. Lúc này lão đang gọi Hàn Cương vào hỏi thăm chân tướng.

Ban đầu Hàn Cương còn không nói thật, nhưng nghe một câu “Vậy ta sẽ mặc kệ!” Của lão, thì sợ tới mức nói tất tật.

- Lúc ấy, bởi vì kỳ hạn công trình lùi lại, trời lại lạnh khác thường, quả có dân phu bị lạnh chết không dưới hai ba ngàn.

Hàn Cương sợ hãi nhìn Hàn Kỳ, nói ra chân tướng:

- Vương gia sầu lo con số tử vong lớn như thế sẽ không thích hợp với hình tượng nhân ái xưa nay của mình, lo lắng sẽ bị Ngự sử buộc tội, bèn có người xung phong nhận việc nói “Điện hạ đừng lo, công trình nào mà không có vài người chết? Thực ra có cách giảm con số đấy...”

- Bọn họ nói xử lý người tử vong thành kẻ chạy trốn, thì không cần tính toán gì nữa. Lúc đó hạ quan và Vương gia đều lo lắng người nhà họ có chịu không. Nhưng bọn họ thề son sắt sẽ không thành vấn đề, nói rằng dân chúng nhát gan, chuyện này bị khui ra, quan phu không tới tìm phiền toái đã cám ơn trời đất rồi, đâu còn dám tới tìm quan phủ?

Hàn Cương nuốt nước bọt nói:

- Lúc ấy mấy người hạ quan cũng cảm thấy có lý, cũng không phản đối nữa, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này!

- Ừ.

Hai tay Hàn Kỳ ôm ngực, trầm tư thật lâu nói:

- Thực ra biện pháp thế này xem như cũng quá quen thuộc rồi.

- Đúng vậy đúng vậy!

Hàn Cương gật đầu như gà mổ thóc.

- Đúng cái rắm!

Hàn Kỳ trở mặt như giở sách, nổi giận mắng:

- Người ta chùi mông đều sạch sẽ, tại sao các ngươi lần nào cũng để lão phu phải chùi đít cho?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom