Có lẽ là mối quan hệ của Tống Hải trên thương trường rất tốt, lại có lẽ là thể diện Nguyên Dịch đủ lớn, khách mời tới tham gia dự tiệc đều nhiệt tình chúc mừng cho Tống Hải, quay đầu lại khen Nguyên Dịch, nói anh và Nhan Khê yêu nhau bao nhiêu xứng đôi bao nhiêu.
Tống Hải đeo đồng hồ kim cương Nguyên Dịch tặng, khi mọi người khen ngợi, cũng không có đắc ý vênh váo, cách nói chuyện và hành động cũng không có gì bất đồng so với lúc trước.
Tiệc sinh nhật còn chưa kết thúc, về việc Nguyên Dịch lấy lòng ba vợ tương lai, tin tức khách mời yến tiệc, đã được đưa lên trang tin tức, thậm chí có phóng viên tin tức nói, Nguyên Dịch mới vừa tiếp nhận khách sạn, mời ba vợ tương lai tới dùng cơm, có thể thấy được anh đối với người nhà của bạn gái coi trọng bao nhiêu vân vân.
Một ngày trước mới đưa tin trưởng bối Từ gia bởi vì yêu thích Nhan Khê, cho nên đưa nhà hàng cho Nguyên Dịch, ngày hôm sau Nguyên Dịch đã vì ba vợ tương lai chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy, làm cho những người ban đầu còn không tin mấy bài báo kia nói, cũng nhịn không được bắt đầu dao động. Còn có bạn trên mạng trêu chọc, xem vị Nguyên Dịch này ân cần hết mực như vậy, không khéo để cho anh ở rể, anh cũng chấp nhận đó chứ.
Dân mạng ở trên mạng nói chuyện cùng lắm chỉ là nói đùa, nhưng đối với Nguyên Á Sâm người đã xem tin tức mà nói, cái này không thể nghi ngờ là đánh vào mặt ông. Đúng là khách sạn kia là ba vợ cho, ngay cả phóng viên báo tài chính và kinh tế trên mạng, cũng là ba vợ bỏ tiền mời, bây giờ cho dù ông có không thoải mái, cũng không thể phát tác ra.
Đọc những bình luận trên mạng này, thiếu chút nữa ông nhịn không được mà đập bể điện thoại, chỉ là có vợ ở đây, ông không muốn để cho bà biết việc này, chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Nhã Nhã, chuyện ba ở bên kia, bà có biết không?" Trong lòng Nguyên Á Sâm có chút không nỡ, một khách sạn lớn như vậy, ba vợ không nói cho bọn họ đã vội cho Nguyên Dịch, đây là cảm thấy bất mãn với bọn họ rồi sao?
"Sao vậy?" Từ Nhã để tập thơ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyên Á Sâm, "Khoảng thời gian trước thân thể ba không tốt lắm, hôm nay chúng ta lại không bận việc gì, đi về thăm ông đi."
Quả nhiên bà không biết chuyện này.
Trong lòng Nguyên Á Sâm có chút không thoải mái, Nhã Nhã là con gái của ba vợ, loại việc này có thể gạt ông, vì sao ngay cả Nhã Nhã cũng không nói?
"Được." Từ trước đến nay ông không có cách nào từ chối yêu cầu của Từ Nhã, lập tức đồng ý.
Lúc nghe được con gái lớn và con rể đến, ông cụ Từ đang chơi cờ trên mạng, bởi vì đã hạ được đối phương, ông sảng khoái thoát khỏi trò chơi
"Ba." Từ Nhã đưa quà lấy lòng cho dì giúp việc, nhìn thấy ông cụ Từ từ trên lầu đi xuống, bước lên phía trước đi đỡ ông, ông cụ Từ bỏ tay bà ra, "Không cần, không cần, ta còn có thể tự đi."
Từ Nhã biết tính tình ông cụ, không cố làm nữa, nhưng vẫn như cũ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau ông. Ông cụ Từ liếc mắt đứng nhìn Nguyên Á Sâm đứng bên cạnh, chỉ chỉ sô pha: "Ngồi đi."
"Cảm ơn ba." Nguyên Á Sâm theo lời ngồi xuống, từ trước đến nay ông luôn tâm cao khí ngạo, ở trước mặt ông cụ Từ, có chút bó tay bó chân.
"Thế nào, nghe nói ta đưa khách sạn cho Bánh Trôi nhỏ, hai đứa ngồi không yên sao?" Không đợi hai vợ chồng mở miệng, ông cụ Từ đã nói trước, "Dù sao cô nhóc Nhan Khê kia ta rất thích, nếu mục đích của hai đứa hôm nay tới đây là nói xấu con bé, thì không cần mở miệng nữa."
"Ba, chúng con cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Nhị. Cô gái Nhan Khê kia tính tình quả thật khá tốt, nhưng công việc của cô ta luôn xuất đầu lộ diện như vậy, chỉ sợ không rất thích hợp làm vợ của Tiểu Nhị." Từ Nhã vỗ về trấn an cảm xúc của ông cụ, "Không phải cô ta không tốt, chỉ là Tiểu Nhị và cô ta không hợp."
"Nói hưu nói vượn, cái gì xuất đầu lộ diện, ta thấy mấy năm nay hai đứa đều đã sống trong bụng chó rồi!" Ông cụ Từ tức giận đến dùng gậy gõ gõ bàn trà, "Con từ nhỏ thích thi từ ca phú, không phải lo đến vấn đề kiếm sống, cũng không phải bởi vì tác phong của con như vậy thì rất cao quý tao nhã, mà là điều kiện gia đình chúng ta tốt, có thể cung cấp chi phí sinh hoạt cho con. Nếu là gia đình bình thường, con như vậy gọi là không chăm chỉ, dựa vào con kiếm cơm, chỉ sợ chỉ có thể ăn không khí. Con gái đứng đứng đắn đắn nghiêm túc chăm chỉ làm việc thì gọi là xuất đầu lộ diện, con như vậy thì gọi là gì? Không việc làm, ăn rồi chờ chết sao?!"
"Ba." Nguyên Á Sâm thấy ba vợ phát giận với vợ mình, lập tức đau lòng, "Nhã Nhã cũng là có ý tốt, ba không nên tức giận."
"Ta giáo dục dạy bảo con gái, cũng không được hả?" Ông cụ Từ quay đầu nhìn Nguyên Á Sâm, "Thế nào, bây giờ là ghét bỏ ta già rồi, nói không nghe nữa sao?"
Nghe nói như thế, Nguyên Á Sâm đau cả đầu, mấy ngày hôm trước ba vợ là dùng những lời này mà mở đầu, sau đó mắng ông gần một tiếng, bây giờ ông nghe đến câu này, theo phản xạ mà thấy sợ hãi.
"Ba, ba nói, con nghe mà." Từ Nhã sợ ông cụ không khỏe, vội vàng vỗ lưng ông, "Ba từ từ nói."
"Ta biết các con cũng không phải bất mãn với thân phận của Nhan Khê, mà là bất mãn với việc Bánh Trôi nhỏ không nghe theo sự sắp xếp của các con, cảm thấy Bánh Trôi nhỏ thoát khỏi tay hai đứa, mới có thể thẹn quá thành giận, để sự bất mãn phát tiết lên người một cô bé vô tội." Ông cụ Từ thở dài, "Nhã Nhã, con được người cưng chiều cả đời, tùy hứng cả đời, tuy nhiên đã đến tuổi phải làm bà rồi, mà tính tình mười năm vẫn như một ngày. Á Sâm đối tốt với con, ta thấy vui cho con, nhưng con có từng tự hỏi, con là một người mẹ đúng nghĩa chưa?"
Sắc mặt Từ Nhã sợ hãi nhìn ông cụ Từ, không rõ vì sao ông lại nói như vậy: "Ba."
"Đều do ta, không dạy con cách gánh vác trách nhiệm, mới khiến cho con biến thành như vậy." Ông cụ Từ áy náy không thôi, "Năm đó Bánh Trôi nhỏ bị bảo mẫu ngược đãi, bị các con bỏ mặt, thời thiếu niên nó cố ý làm ra việc phản nghịch, là vì muốn gây sự chú ý của hai đứa, nhưng hai đứa đã làm gì?"
"Chỉ lo cho thế giới hai người của mình không thể chứa thêm con cái, đúng là con do hai đứa sinh, nó không có quyền lợi lựa chọn nguyện ý hay không." vẻ mặt ông cụ Từ ngưng trọng, "Không có đứa bé nào là dư thừa hết, chỉ có ba mẹ không chịu trách nhiệm mới đúng là đáng giận."
"Ba, những thứ này không liên quan đến Nhã Nhã, đều là con sai." Nguyên Á Sâm vội vàng mở miệng, "Ba không nên trách cô ấy."
"Ta biết không có thể trách một người, nó là con gái ta, ta chỉ có thể giáo dục nó. Còn anh..." Ông cụ Từ rũ mắt xuống, trầm mặc một chút, "Ta đối với hai đứa đã không có yêu cầu gì nữa, hai mươi năm trước hai đứa dùng thái độ đó đối đãi với con cái, bây giờ dùng loại thái độ này đối đãi chúng, hai đứa nó đã trưởng thành, không cần các con làm trách nhiệm ba mẹ khoa tay múa chân với hai đứa nó."
Nghe ba vợ nói mình sai đến như vậy, ông hơi giận lại xấu hổ, đúng là đối mặt với đôi mắt nhìn thấu sự đời của ông cụ, ông không thể nói được một lời biện giải nào cho mình.
"Ba." Vành mắt Từ Nhã đỏ lên nói, "Con đều yêu thương hai đứa."
Ông cụ Từ nhìn con gái trước mắt, con bé đã sống yên ấm cả đời, vĩnh viễn luôn được người khác đối tốt với mình, nhưng lại không học được cách đối tốt với người khác. Thật lâu sau, ông cụ Từ thở dài một tiếng, "Con và Á Sâm cứ sống cho tốt đi."
Từ Nhã hoảng loạn nhìn ông cụ Từ.
"Hôm nay coi như ta một lần cậy già lên mặt, lão già chọc người chán ghét, tình cảm của Bánh Trôi nhỏ các con đừng nhúng tay vào nữa." Lúc ông cụ Từ nói những lời này, nhìn Nguyên Á Sâm, "Nếu các con còn xem ta là ba, thì nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Làm ba mẹ không thể so sánh, làm con cũng không thể lựa chọn xuất thân cho mình, mọi việc phải một vừa hai phải."
Mặt Từ Nhã trắng xanh nhìn Nguyên Á Sâm, Nguyên Á Sâm nắm tay Từ Nhã, nhẹ nhàng mà gật đầu.
Thừa nhận mình là người ba không thích con mình, ông cảm thấy mình giống như là bị lấy hết áo khoác, cảm thấy thẹn đến cùng cực.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Nhan Khê và Nguyên Dịch đỡ Tống Hải uống đến say khước ngồi lên xe, rốt cục kết thúc trận náo nhiệt này.
Có một số người sau khi uống rượu, sẽ nói nhiều hơn so với bình thường, Tống Hải là người như vậy.
Ông vỗ vỗ vai Nguyên Dịch, cảm khái nói: "Nói thật, ngay từ đầu tôi thực không muốn để cho Nhan Nhan nhà tôi quen với cậu."
"Tại sao ạ?" Nguyên Dịch thật không ngờ mình vậy mà còn từng bị ba vợ tương lai ghét bỏ, người đẹp trai lại nhiều tiền, giao thiệp rộng, rốt cuộc chỗ nào không tốt chứ?
"Có thể là bởi vì cậu có mọi thứ?" Tống Hải còn chưa quá say đến mờ mịt đầu óc, cho nên vẫn biết tìm từ nói chuyện, "Tôi sợ cậu ở cùng với con gái tôi không tốt, có mâu thuẫn gì sẽ động thủ đánh người. Nhưng nhớ lại con gái nhà mình biết thuật phòng thân, tôi mới an tâm một chút. Trải qua sự thực chứng minh, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, cậu là đứa bé ngoan kiên định lại ổn trọng, Nhan Nhan nhà tôi ở cùng với cậu, tôi cũng có thể yên tâm rồi."
Nguyên Dịch: Thật sự không là vì Nhan Tiểu Khê biết thuật phòng thân?
"Ba." Nhan Khê thấy vẻ mặt ngây thơ của Nguyên Dịch, nhịn không được nở nụ cười, nói với Tống Hải: "Ba say rồi, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Đầu óc ba còn rất tỉnh táo." Tống Hải xoa huyệt thái dương, "Ba đã đồng ý với mẹ con, phải chăm sóc tốt cho con, phải cho con được hạnh phúc. Nếu con ở ngay bên cạnh ba, gặp phải người đàn ông không tốt, trăm năm sau ba không mặt mũi nào xuống gặp mẹ con nữa."
Nhan Khê trầm mặc xuống, cô không ngờ ba còn có tình cảm sâu đậm với mẹ cô như vậy. Trong trí nhớ của cô, khi ba mẹ ký đơn ly hôn, cô với mẹ chuyển đến thành phố biển, hàng năm ba đều tới thăm cô nhiều lần, thậm chí có đôi khi trường học họp phụ huynh, ông cũng sẽ ngồi máy bay suốt đêm mà tới, khi đó bạn học cơ hồ không tin nhà cô là gia đình ly hôn.
Sau khi hai người ly hôn, đều không tìm đối tượng, hàng năm đều gặp mặt vài lần, cũng không tái hợp với nhau.
Có lẽ như là mẹ nói như vậy, hai người yêu nhau, không nhất định phải sống cùng với nhau, biết được tất cả thói quen xấu của đối phương, chịu được mọi thói quen xấu của họ, là khiêu chiến lớn nhất của đời sống hôn nhân.
Cô không biết lựa chọn trong hôn nhân của ba mẹ, cũng không có quyền phỏng đoán điều này, sau khi thấy ba cô say rượu lại nói về mẹ cô, trong lòng cô vẫn như cũ nhịn không được mà động lòng.
"Ba, hạnh phúc của con là ở bản thân con, không phải do người khác cho." Nhan Khê nở nụ cười, "Ba yên tâm đi, con sẽ sống tốt, sẽ không để cho mình chịu thiệt điều gì."
"Tính tình này cũng giống mẹ con." Tống Hải nho nhỏ nói thầm, dựa vào lưng ghế dựa đã có chút thần chí không rõ.
Nguyên Dịch vụng trộm nhìn Nhan Khê một cái, Nhan Khê trừng mắt nhìn anh, bật cười. Nhìn đến nụ cười này, trong đầu Nguyên Dịch nghĩ, dáng vẻ Nhan Tiểu Khê cười lên, thật là đẹp.
Xe chạy đến biệt thự Tống gia, Nhan Khê và Nguyên Dịch phải dùng hết sức, mới đỡ được Tống Hải lên giường.
Nhan Khê tháo dép lê cho Tống Hải, Nguyên Dịch ở bên cạnh bưng trà rót nước, hai người lo cho Tống Hải xong hết mọi thứ, mới lui ra khỏi phòng.
"Hôm nay uống rượu hả?" Nhan Khê ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Nguyên Dịch.
"Mời bác trai hai ly, không nhiều lắm." Nguyên Dịch cúi đầu ngửi trên người mình, cũng không có ngửi được mùi khác.
"Lần sau ba em có gọi anh uống rượu, anh cũng đừng đồng ý với ông." Nhan Khê vào phòng bếp rót ly nước cho Nguyên Dịch, "Dạ dày anh không tốt, uống rượu sẽ hại đến dạ dày."
"Không phải chỉ hai ly rượu thôi sao, nếu anh không uống, bác trai còn tưởng anh không có bản lĩnh đàn ông." Nguyên Dịch một hơi uống hết nửa ly nước, "Việc nhỏ."
"Việc nhỏ?" Nhan Khê nhíu mày, "Thật sự là việc nhỏ?"
Bị Nhan Khê nhìn chăm chú đến có chút chột dạ, giọng Nguyên Dịch từ từ nhỏ đi, "Lần sau anh không uống được chưa."
Đàn ông tốt không cãi nhau với phụ nữ, thắng là thua, thua vẫn sẽ là thua.
"Ừm." Nhan Khê gật gật đầu, đối với thái độ biết sai thì sửa của Nguyên Dịch cực kỳ vừa ý, mở ti vi, nhưng không xem, cô biết chương trình kỳ này liên quan đến quan hệ gia đình, Nguyên Dịch nhất định sẽ xem được, cô không biết Nguyên Dịch đối với chuyện này sẽ suy nghĩ thế nào.
"Nguyên Tiểu Nhị, sắp tới em tính làm một kỳ chương trình về quan hệ giữa ba mẹ và con cái." Nhan Khê cẩn thận quan sát sắc mặt Nguyên Dịch, "Sẽ đề cập đến vấn đề ba mẹ cưng chiều con cái, gần gũi, lạnh nhạt, bạo lực bên trong nội dung. Biên tập cảm thấy kỳ chương trình này, sẽ gây ra tranh luận rất lớn, có khả năng sẽ có ảnh hưởng xấu đến em, nhưng em muốn làm chút gì đó cho những người con..."
"Không sao, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh cùng với một số đài truyền hình đều có quan hệ hợp tác, em không cần lo không có công việc làm." Nguyên Dịch thập phần ngay thẳng, "Anh cảm thấy nội dung này rất có ý nghĩa, nếu em lo vấp phải nhiều ý kiến trái chiều, chỉ cần bỏ tiền thuê người nói tốt ủng hộ cho nó thôi, trong tay anh có đội quan hệ xã hội, ứng đối với internet, có rất nhiều kinh nghiệm."
Không ngờ một phen lo lắng lại thành là ông nói gà bà nói vịt, Nhan Khê sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Nguyên Tiểu Nhị, sao anh lại đáng yêu như vậy."
"Anh cảm thấy em nên khen anh có bản lĩnh, chứ đáng yêu thì có quan hệ gì?" Thôi, bạn gái mình dùng từ không thích đáng cũng không nên ghét bỏ. Nguyên Dịch đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái sau gáy Nhan Khê, "Muốn làm gì anh cũng sẽ chống đỡ giúp em, người khác đều nói anh là hậu đài phía sau em, ý tốt em cũng không cần sao?"
"Này không phải tạm thời không dùng được sao?" Nhan Khê ôm cổ anh cọ xát trên người anh, "Anh cần phải cố lên, để cho hậu đài của em càng ngày càng cao, càng ngày càng vững chắc."
"Yên tâm đi, anh sẽ không để người khác cho rằng, em là mắt bị mù mới tìm kiểu đàn ông như anh."
"Ừm..." Nhan Khê cười tít mắt hôn một cái lên cằm anh, "Có phải em cũng nên cố gắng làm việc, không để người khác cảm thấy, anh là mắt bị mù mới gặp phải cô gái như em không."
"Có thể nói một nhân tài thành như vậy là mắt bị mù." Nguyên Dịch cười nhạo nói, "Tuy ngực em hơi nhỏ, cũng hơi bẻm mép một chút, nhưng ở phương diện khác vẫn khá tốt."
"Anh, xác định, đây là, khen ngợi em?" Nhan Khê ngoài cười nhưng trong không cười kéo hai má Nguyên Dịch, "Nào, em cho anh cơ hội nói lại lần nữa đó."
"Anh là nói, bạn gái của anh có một không hai trên đời, vì bạn gái nhà mình, anh muốn làm việc thật tốt, kiếm tiền nhiều hơn, cố gắng trở thành một cái hậu đài vững mạnh." Trong nhà không có những người khác, chịu thua cũng không sợ dọa người, anh là đàn ông, anh nhịn.
"Ngoan lắm." Nhan Khê buông tay ra, phát hiện đôi má Nguyên Dịch bị mình kéo đến đỏ lên, lại duỗi tay xoa xoa cho anh, "Lần sau còn xấu miệng vậy nữa, em sẽ vặn tai anh, có biết không?"
Nguyên Dịch: "Em là phụ nữ, do em định đoạt!"
Đàn ông tốt, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
Hai người cười đùa qua lại, Nhan Khê nhắc tới việc chính: "Thứ ba tuần sau anh chuẩn bị đưa trò chơi di động ra thị trường hả?"
Nguyên Dịch gật đầu: "Anh chuẩn bị cho em một thứ trong đó, có thời gian em có thể tải xuống điện thoại chơi một chút."
"Được." Nhan Khê nhớ tới mấy người bạn trên weibo của mình, cảm thấy có thể tuyên truyền trên internet, cô có thể nhờ những người bạn này cùng làm, "Khi trò chơi chính thức login, em sẽ nhờ một số người bạn nổi tiếng trên weibo giúp anh tuyên truyền."
Nguyên Dịch lúc này mới nhớ tới, bạn gái nhà mình không chỉ là người dẫn chương trình lợi hại, mà còn là họa sĩ có chút danh tiếng trên internet.
Không hiểu sao cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Bình luận facebook