Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Những vụ kỳ án của Sherlock Holmes - Chương 06 - Phần 1
Chương 6. Điền trang “Những cây sồi đỏ”
Buổi sáng, sương mù dày đặc lơ lửng giữa những dãy nhà cũ kỹ và xám xịt. Cửa sổ căn nhà đối diện chỉ hiện ra những vết đen lờ mờ.
Ngọn đèn chiếu ánh sáng yếu ớt lên mấy chiếc đĩa sứ và bộ đồ ăn còn để trên bàn. Sherlock Holmes ngồi im lặng, lật hết trang báo này đến trang báo khác ra xem. Không biết là vì nguyên nhân gì mà tâm trạng của Holmes có vẻ như hơi suy sụp. Cuối cùng, anh không xem báo nữa, mà ngồi ngó trân trân vào ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.
- Watson yêu quý, bây giờ những kẻ phạm tội hình sự đã không còn dám liều lĩnh và mạo hiểm như trước kia nữa. Cái công việc bé mọn của tôi dường như cũng thay đổi hẳn. Tôi giờ cứ như một công ty chuyên tìm đồ thất lạc, chỉ lo vài việc vớ vẩn như là tìm kiếm những đồ vật bị mất, hay khuyên bảo, chỉ dẫn cho các cô gái trẻ sống ở ký túc xá mà thôi. Sự nghiệp của tôi giờ đây đã hết thời, như đang rơi xuống vực sâu mà không thể nào cứu vãn được nữa. Bức thư tôi nhận được sáng nay chứng tỏ điều đó. Đây, anh đọc đi.
Holmes vo bức thư lại ném qua cho tôi. Nội dung của nó như sau:
“Thưa ông Holmes kính mến!
Tôi rất tha thiết muốn được gặp và xin ý kiến ông để quyết định xem có nên nhận lời mời làm gia sư cho một gia đình hay không. Nếu không phiền, 10 giờ 30 phút ngày mai tôi sẽ tới gặp ông. Chúc ông mạnh khỏe!
Violet Hunter” - Anh quen cô gái trẻ này à?
- Ồ, không. Tôi đâu có quen biết gì cô ta.
- Bây giờ là 10 rưỡi rồi, có lẽ cô ta đang đến đấy.
- Ừ, đúng là cô ta đang ấn chuông.
- Việc này có thể đáng quan tâm hơn anh tưởng đấy. Anh còn nhớ vụ con ngỗng không? Lúc đầu dường như chỉ là một trò đùa, sau đó trở thành một cuộc điều tra công phu. Và cuối cùng, như anh thấy đấy, chúng ta đã nhận được trên một nghìn bảng. Tôi có linh cảm rằng vụ này cũng sẽ như vậy!
Tôi chưa dứt lời thì cửa phòng đã bật mở, một cô gái trẻ bước nhanh vào. Cô ta mặc bộ váy áo giản dị mà gọn gàng, mặt lấm tấm tàn nhang. Đặc biệt, cô có bộ tóc màu hạt dẻ rất đẹp. Hoạt bát lanh lợi, cử chỉ nhanh nhẹn, xem ra cô ta là cô gái khá tháo vát. Khi Holmes đứng lên chào, cô ta lập tức nói ngay sau khi đáp lễ:
- Tôi chắc là ông sẽ tha lỗi cho tôi vì đã đến làm phiền ông. Nhưng tôi vừa gặp phải một chuyện rất lạ lùng. Mà tôi thì lại không có cha mẹ hoặc người thân nào để có thể hỏi ý kiến, nên tôi nghĩ có lẽ ông sẽ vui lòng chỉ bảo cho tôi.
- Chào cô, mời cô ngồi, cô Hunter! Tôi rất vui khi được giúp đỡ cô.
Tôi thấy Holmes có ấn tượng rất tốt về cách ăn nói chân thật cũng như những cử chỉ đường hoàng của cô Hunter. Anh quan sát cô gái theo thói quen xưa nay, rồi trấn tĩnh ngồi xuống, các ngón tay đan vào nhau, chăm chú lắng nghe cô gái kể.
- Tôi làm gia sư cho gia đình đại tá Spence Munro trong suốt năm năm trời. Nhưng thật không may cho tôi hai tháng trước, đại tá được điều đến Nova Scotia. Ông ta đem theo cả mấy đứa con đến đó, nên tôi bị thất nghiệp. Tôi đã đăng báo tìm việc, đi phỏng vấn theo các mục quảng cáo tuyển việc làm đăng trên báo, nhưng đều không đạt kết quả. Cuối cùng thì số tiền dành dụm được cũng sắp cạn kiệt, tôi không còn biết phải làm sao nữa.
“Ở khu West End có một cơ sở Westaway chuyên giới thiệu việc làm cho những người dạy trẻ. Tuần nào tôi cũng tới đó thăm dò xem có việc gì thích hợp với mình không.
“Cô Stoper phụ trách cơ sở này, cô ấy làm việc trong một căn phòng nhỏ. Các cô gái đến tìm việc ngồi đợi trong phòng khách phía trước, sau đó lần lượt từng người một được dẫn vào văn phòng. Cô Stoper nghiên cứu các hồ sơ, rồi sẽ tìm xem có công việc nào hợp với họ không.
“Tuần trước, như thường lệ tôi lại đến văn phòng. Nhưng lần này, ở trong phòng không chỉ có một mình cô Stoper. Một người đàn ông to béo khác thường đã chờ ở đó từ bao giờ. Từng ngấn, từng ngấn thịt cằm vừa bự vừa dày chồng lên nhau, dính xuống tận cổ. Với bộ mặt tươi cười, ông ta thản nhiên ngồi bên cạnh cô Stoper. Mắt đeo cặp kính to tướng, ông ta nhìn chăm chăm những cô gái đi vào. Khi vừa thấy tôi, ông ta lập tức nhảy dựng lên, quay sang cô Stoper, hớn hở:
- Cô này. Đúng cô này! Tôi thật không dám mơ ước gì hơn nữa! Tuyệt quá! Tuyệt quá!
Ông ta rất nhiệt tình, xoa xoa tay vào nhau đầy mừng rỡ.
- Cô đến tìm việc phải không? - Ông ta sốt sắng hỏi.
- Vâng, thưa ông.
- Cô là người dạy trẻ?
- Thưa ông, vâng!
- Cô muốn mức lương bao nhiêu?
- Lương của tôi trước đây là bốn bảng một tháng.
- Ôi chao! Thật là ki bo quá… - Ông ta vừa kêu lên, vừa vung vẩy hai tay, tỏ thái độ rất giận dữ - Sao lại có những kẻ có thể trả lương rẻ mạt như vậy cho một cô gái vừa quyến rũ vừa có học vấn như cô?
- Học vấn của tôi có lẽ không tốt như ngài tưởng đâu ạ! Tôi chỉ biết một chút tiếng Pháp, một chút tiếng Đức, âm nhạc và hội họa…
- Ồ không! Đó không phải là vấn đề chủ yếu, quan trọng là cô có cử chỉ và phong thái của một tiểu thư đài các và có giáo dục. Nếu không được thế, cô sẽ không xứng đáng làm người dạy dỗ cho một đứa trẻ mà tương lai sẽ có vai trò rất lớn đối với lịch sử của Anh quốc. Nhưng nếu cô có phong thái như vậy thì sao lại có kẻ nhẫn tâm trả cho cô khoản lương rẻ mạt đó? Thưa cô, mức lương khởi điểm mà tôi có thể trả cho cô là một trăm bảng một năm.
“Cơ hội đãi ngộ hậu hĩnh như thế, thưa ông Holmes, dường như là một điều khó tin đối với cô gái nghèo không một xu dính túi như tôi. Có lẽ vì thấy vẻ hoài nghi trên mặt tôi nên ông ta đã mở ví, hào phóng rút ra một tờ giấy bạc:
- Tôi có thói quen ứng trước một nửa lương cho các cô gái trẻ, để họ có thể chi trả tiền đi lại và mua sắm áo quần.
“Ông ta mỉm cười thân thiện đến nỗi hai con mắt nhỏ tít lại, mất tăm trên khuôn mặt như một khối mỡ trắng bệch. Tôi chưa bao giờ gặp một người nào nhiệt thành và lịch thiệp với người khác như ông ta. Lúc ấy, tôi còn đang mắc nợ, số tiền ứng trước này thật là đúng lúc. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có một sự bất thường nào đó. Tôi quyết định phải tìm hiểu rõ thêm tình hình trước khi quyết định.
- Tôi có thể biết ông ở đâu không, thưa ông?
- Vùng nông thôn đáng yêu thuộc quận Hampshire. “Những cây sồi đỏ” là trang trại đẹp nhất ở đó. Thưa cô, đó là một xứ sở đẹp mê hồn. Và nhà của tôi là ngôi nhà cổ kính và đáng yêu nhất ở Hampshire đấy.
- Vậy công việc của tôi là gì thưa ông? Tôi rất tò mò muốn tìm hiểu.
- Một đứa trẻ, một chú nhóc tinh nghịch dễ thương vừa tròn sáu tuổi. Ôi, nếu cô có thể chứng kiến cảnh nó dùng dép để đập những con gián! Tét! Tét! Tét! Cô còn chưa kịp chớp mắt thì ba con đã đi tong rồi! - Ông ta ngả vào ghế, cười đến mức híp tịt cả mắt lại.
“Cái trò chơi ấy của đứa bé làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tiếng cười của ông ta lại khiến tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta chỉ đùa mà thôi.
- Tôi chỉ phải trông nom một mình chú bé thôi chứ? - Tôi gặng hỏi thêm.
- Ồ không, không chỉ có vậy, cô gái thân mến ạ! - Ông ta nói to, như muốn tôi nghe rõ hơn - Cô còn có một nhiệm vụ nữa là tuân lệnh vợ tôi. Tôi dám chắc rằng bộ óc thông minh của cô sẽ ý thức được điều này. Tất nhiên, đó là những mệnh lệnh mà một thiếu nữ có phẩm hạnh có thể tuân theo. Đâu có gì là khó, phải không cô?
- Tôi rất hy vọng mình sẽ phục vụ tốt cho gia đình ông bà!
- Vậy thì tốt quá rồi! Nhân tiện đây tôi cũng xin nói rõ về trang phục, như vấn đề quần áo chẳng hạn. Chúng tôi rất quan tâm đến mốt thời thượng. Nếu như chúng tôi có yêu cầu cô mặc một bộ quần áo vào một ngày nào đó thì cô cũng không phản đối chứ?
- Không, thưa ông. - Tôi đáp, nhưng lấy làm ngạc nhiên khi nghe ông ta nói vậy.
- Hoặc bảo cô ngồi chỗ này hay ngồi chỗ kia thì cũng sẽ không làm cô thấy khó chịu chứ?
- Ồ, không đâu !
- Hoặc là yêu cầu cô cắt tóc ngắn trước khi đến, cũng được chứ?
“Tôi thật không dám tin vào tai mình nữa. Tóc của tôi, thưa ông Holmes, như ông thấy đấy, có màu hạt dẻ, rất dày và óng mượt. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ cắt bỏ nó đi một cách tùy tiện như thế.
- Điều này e là tôi không thể làm được, thưa ông. - Tôi đáp một cách thận trọng, vì vẫn còn nghĩ đến món tiền công hậu hĩnh.
Khi trả lời như vậy, tôi nhận thấy mặt ông ta tối sầm lại.
- Tôi e là điều này rất cần thiết đấy. Đây là sở thích nho nhỏ của vợ tôi. Cô biết đấy, cô gái ơi, cũng phải chiều theo sở thích của các bà ấy mà. Vậy cô không định cắt tóc ngắn ư?
- Thưa ông, quả thực tôi không thể! - Tôi đáp lại một cách kiên quyết.
- Ồ, thế thì thật đáng tiếc. Vậy chúng ta sẽ không bàn tới chuyện này nữa. Rất tiếc, vì tất cả các mặt khác cô đều rất thích hợp. Cô Stoper, tốt nhất là tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm một cô gái khác.
“Trong suốt thời gian chúng tôi trao đổi với nhau thì cô Stoper cứ chúi mũi vào đống hồ sơ, không hề mở miệng nói một câu nào. Nhưng giờ thì cô ta nhìn tôi với vẻ rất khó chịu, thù ghét ra mặt, khiến tôi hiểu ngay ra là việc tôi từ chối có lẽ sẽ làm cô ta mất một khoản hoa hồng kha khá.
- Cô có muốn chúng tôi giữ lại tên cô trong sổ đăng ký không? - Cô ta khó chịu hỏi.
- Nếu cô vui lòng, thưa cô Stoper.
- Ôi dào! Thực ra, cô đừng mong chúng tôi sẽ mất thời giờ tìm cho cô một công việc khác. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời mà chúng tôi tìm được cho cô đấy. - Cô ta nói một cách cay nghiệt - Cô đừng hy vọng nữa. Tạm biệt cô, cô Hunter!
“Cô ta ấn chuông và người ta đưa tôi ra. Thưa ông Holmes, khi tôi về nhà, vào bếp, thì thấy chẳng còn chút thực phẩm nào nữa. Trên bàn có vài tờ hóa đơn đang chờ thanh toán. Lúc ấy tôi mới tự hỏi, có phải mình đã làm một việc hết sức ngu ngốc không? Nếu những người đó có những sở thích quái gở và họ lại hy vọng người khác sẽ phục tùng những yêu cầu kỳ cục của họ, thì ít nhất họ cũng phải chuẩn bị để trả tiền cho những sở thích kỳ cục đó rồi. Ở Anh, một cô giáo dạy trẻ kiếm được một trăm bảng một năm là vô cùng hiếm. Hơn nữa, bộ tóc của tôi thì có giúp gì cho tôi đâu. Nhiều người cắt tóc ngắn xong trông còn đẹp hơn. Có lẽ tôi cũng nên cắt ngắn tóc đi. Ngày hôm sau, tôi đã tự coi mình là một con ngốc. Khi tôi định bỏ cái thói kiêu ngạo của mình, quay lại cơ sở giới thiệu việc làm Westaway để hỏi xem chỗ đó có còn trống hay không, thì tôi nhận được thư của ông ta. Tôi có đem theo nó đến đây và xin đọc cho ông nghe:
“Thân gửi cô Hunter!
Cô Stoper đã có nhã ý cho tôi địa chỉ của cô, nên tôi viết thư này cho cô, hỏi xem cô có nghĩ lại không. Vợ tôi rất mong cô tới, vì qua sự mô tả của tôi, bà ấy rất thích cô. Chúng tôi sẵn sàng trả cô ba mươi bảng một quý, tức là một trăm hai mươi bảng một năm, để bù đắp cho những bất tiện nho nhỏ mà cô phải gánh chịu do những sở thích kỳ quặc của chúng tôi gây ra. Dù sao thì những yêu cầu này cũng không phải là quá đáng đối với cô. Nhà tôi rất thích màu xanh đậm và hy vọng cô sẽ mặc bộ váy màu này mỗi buổi sáng. Tuy nhiên cô không cần phải bỏ tiền ra sắm, vì chúng tôi đã có sẵn một bộ như thế mà trước đây là của Alice, con gái chúng tôi (giờ cháu đang ở tận Philadelphia, Mỹ). Theo tôi, bộ váy áo đó rất vừa với cô. Thêm nữa, vấn đề ngồi chỗ này hay chỗ kia, hoặc tiêu khiển theo những phương pháp được chỉ định cũng sẽ không đến nỗi gây bất tiện cho cô. Về bộ tóc của cô, tôi rất tiếc, đặc biệt là đã không kịp khen ngợi vẻ đẹp của nó trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vừa qua. Nhưng e là tôi vẫn cương quyết giữ nguyên yêu cầu của mình. Tôi hy vọng mức lương tăng thêm sẽ đủ để bù đắp được sự mất mát mà cô phải chịu. Còn về việc trông nom thằng bé, thì công việc sẽ rất nhẹ nhàng. Mong cô cố gắng đến với chúng tôi. Tôi sẽ đem xe đến Winchester đón. Hãy báo cho tôi biết giờ khởi hành của chuyến tàu cô sẽ đi.
Jephro Rucastle
Trang trại “Những cây sồi đỏ” gần Winchester”
“Đây là bức thư tôi mới nhận được, thưa ông Holmes. Tôi đã quyết định nhận công việc này. Tuy vậy, tôi nghĩ tốt nhất nên kể lại cho ông nghe toàn bộ câu chuyện, và mong ông cho một lời khuyên.”
- Ồ! Cô Hunter, cô đã quyết định rồi thì cứ làm thế đi, đâu còn vấn đề gì nữa. - Holmes mỉm cười đáp - Tuy phải nói thật là nếu có em gái, tôi sẽ không cho cô ấy làm việc này.
- Điều đó có nghĩa gì, thưa ông Holmes?
- À, giờ tôi chưa có gì để nói rõ cả. Nhưng có lẽ cô cũng có suy nghĩ của riêng mình.
- Hừm, tôi chỉ có một lời giải thích duy nhất. Rucastle có vẻ là người tốt và lịch thiệp, nhưng vợ ông ta có lẽ có những sở thích ngông cuồng. Vì thế mà ông ta muốn giữ bí mật, để bà ấy khỏi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Rucastle phải tìm mọi cách để thỏa mãn những sở thích kỳ cục của vợ, để cho căn bệnh đó không phát tác.
- Có lẽ là vậy. Nhưng dù thế nào thì đối với một cô gái trẻ, đó không phải là một nơi dễ chịu.
- Nhưng bù lại thì lương lại cao! Thưa ông Holmes, mức lương ông ta đưa ra khá cao đấy!
- Đúng vậy! Tiền lương cao… Rất cao là đằng khác. Đây chính là nguyên nhân làm tôi lo lắng. Tại sao ông ta muốn trả cô một trăm hai mươi bảng một năm? Trong khi họ chỉ cần bỏ ra bốn mươi bảng là có thể thuê bất cứ một người nào cũng được. Đằng sau chuyện này chắc chắn có một nguyên nhân sâu xa nào đó.
- Tôi đã kể mọi chuyện cho ông. Nếu sau này phải nhờ tới sự giúp đỡ của ông, tôi tin rằng ông sẽ hiểu đó là chuyện gì. Hơn nữa, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi biết ông ủng hộ tôi.
- Tôi ủng hộ cô! Tôi sẽ quan tâm đến chuyện của cô. Tôi có thể hỏi thêm rằng, thật lòng cô có cảm thấy bất an hay nguy hiểm gì không?
- Nguy hiểm? Ông dự đoán sẽ có nguy hiểm gì?
Holmes lắc đầu với vẻ nghiêm trọng:
- Nếu chúng ta có thể nhận diện được nó thì đã không còn nguy hiểm nữa rồi. Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần cô gửi điện báo là tôi sẽ lập tức đến ngay.
- Vậy là tôi yên tâm rồi. - Cô gái đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt rạng rỡ tươi cười - Giờ thì tôi đã có thể vui vẻ đến Hampshire. Tôi sẽ viết thư trả lời ông Rucastle ngay, và tối nay đi cắt mái tóc đẹp như mơ của mình.
Cô nói lời cám ơn Holmes, chúc chúng tôi ngủ ngon rồi vội vã ra về.
- Ít ra thì cô ấy cũng có vẻ là một cô gái tháo vát, rất biết xoay xở… - Tôi nói khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn của cô đi trên cầu thang.
- Cô ấy cần phải thế. - Holmes nói rất nghiêm túc - Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, cô ấy sẽ phải cầu cứu chúng ta.
Buổi sáng, sương mù dày đặc lơ lửng giữa những dãy nhà cũ kỹ và xám xịt. Cửa sổ căn nhà đối diện chỉ hiện ra những vết đen lờ mờ.
Ngọn đèn chiếu ánh sáng yếu ớt lên mấy chiếc đĩa sứ và bộ đồ ăn còn để trên bàn. Sherlock Holmes ngồi im lặng, lật hết trang báo này đến trang báo khác ra xem. Không biết là vì nguyên nhân gì mà tâm trạng của Holmes có vẻ như hơi suy sụp. Cuối cùng, anh không xem báo nữa, mà ngồi ngó trân trân vào ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.
- Watson yêu quý, bây giờ những kẻ phạm tội hình sự đã không còn dám liều lĩnh và mạo hiểm như trước kia nữa. Cái công việc bé mọn của tôi dường như cũng thay đổi hẳn. Tôi giờ cứ như một công ty chuyên tìm đồ thất lạc, chỉ lo vài việc vớ vẩn như là tìm kiếm những đồ vật bị mất, hay khuyên bảo, chỉ dẫn cho các cô gái trẻ sống ở ký túc xá mà thôi. Sự nghiệp của tôi giờ đây đã hết thời, như đang rơi xuống vực sâu mà không thể nào cứu vãn được nữa. Bức thư tôi nhận được sáng nay chứng tỏ điều đó. Đây, anh đọc đi.
Holmes vo bức thư lại ném qua cho tôi. Nội dung của nó như sau:
“Thưa ông Holmes kính mến!
Tôi rất tha thiết muốn được gặp và xin ý kiến ông để quyết định xem có nên nhận lời mời làm gia sư cho một gia đình hay không. Nếu không phiền, 10 giờ 30 phút ngày mai tôi sẽ tới gặp ông. Chúc ông mạnh khỏe!
Violet Hunter” - Anh quen cô gái trẻ này à?
- Ồ, không. Tôi đâu có quen biết gì cô ta.
- Bây giờ là 10 rưỡi rồi, có lẽ cô ta đang đến đấy.
- Ừ, đúng là cô ta đang ấn chuông.
- Việc này có thể đáng quan tâm hơn anh tưởng đấy. Anh còn nhớ vụ con ngỗng không? Lúc đầu dường như chỉ là một trò đùa, sau đó trở thành một cuộc điều tra công phu. Và cuối cùng, như anh thấy đấy, chúng ta đã nhận được trên một nghìn bảng. Tôi có linh cảm rằng vụ này cũng sẽ như vậy!
Tôi chưa dứt lời thì cửa phòng đã bật mở, một cô gái trẻ bước nhanh vào. Cô ta mặc bộ váy áo giản dị mà gọn gàng, mặt lấm tấm tàn nhang. Đặc biệt, cô có bộ tóc màu hạt dẻ rất đẹp. Hoạt bát lanh lợi, cử chỉ nhanh nhẹn, xem ra cô ta là cô gái khá tháo vát. Khi Holmes đứng lên chào, cô ta lập tức nói ngay sau khi đáp lễ:
- Tôi chắc là ông sẽ tha lỗi cho tôi vì đã đến làm phiền ông. Nhưng tôi vừa gặp phải một chuyện rất lạ lùng. Mà tôi thì lại không có cha mẹ hoặc người thân nào để có thể hỏi ý kiến, nên tôi nghĩ có lẽ ông sẽ vui lòng chỉ bảo cho tôi.
- Chào cô, mời cô ngồi, cô Hunter! Tôi rất vui khi được giúp đỡ cô.
Tôi thấy Holmes có ấn tượng rất tốt về cách ăn nói chân thật cũng như những cử chỉ đường hoàng của cô Hunter. Anh quan sát cô gái theo thói quen xưa nay, rồi trấn tĩnh ngồi xuống, các ngón tay đan vào nhau, chăm chú lắng nghe cô gái kể.
- Tôi làm gia sư cho gia đình đại tá Spence Munro trong suốt năm năm trời. Nhưng thật không may cho tôi hai tháng trước, đại tá được điều đến Nova Scotia. Ông ta đem theo cả mấy đứa con đến đó, nên tôi bị thất nghiệp. Tôi đã đăng báo tìm việc, đi phỏng vấn theo các mục quảng cáo tuyển việc làm đăng trên báo, nhưng đều không đạt kết quả. Cuối cùng thì số tiền dành dụm được cũng sắp cạn kiệt, tôi không còn biết phải làm sao nữa.
“Ở khu West End có một cơ sở Westaway chuyên giới thiệu việc làm cho những người dạy trẻ. Tuần nào tôi cũng tới đó thăm dò xem có việc gì thích hợp với mình không.
“Cô Stoper phụ trách cơ sở này, cô ấy làm việc trong một căn phòng nhỏ. Các cô gái đến tìm việc ngồi đợi trong phòng khách phía trước, sau đó lần lượt từng người một được dẫn vào văn phòng. Cô Stoper nghiên cứu các hồ sơ, rồi sẽ tìm xem có công việc nào hợp với họ không.
“Tuần trước, như thường lệ tôi lại đến văn phòng. Nhưng lần này, ở trong phòng không chỉ có một mình cô Stoper. Một người đàn ông to béo khác thường đã chờ ở đó từ bao giờ. Từng ngấn, từng ngấn thịt cằm vừa bự vừa dày chồng lên nhau, dính xuống tận cổ. Với bộ mặt tươi cười, ông ta thản nhiên ngồi bên cạnh cô Stoper. Mắt đeo cặp kính to tướng, ông ta nhìn chăm chăm những cô gái đi vào. Khi vừa thấy tôi, ông ta lập tức nhảy dựng lên, quay sang cô Stoper, hớn hở:
- Cô này. Đúng cô này! Tôi thật không dám mơ ước gì hơn nữa! Tuyệt quá! Tuyệt quá!
Ông ta rất nhiệt tình, xoa xoa tay vào nhau đầy mừng rỡ.
- Cô đến tìm việc phải không? - Ông ta sốt sắng hỏi.
- Vâng, thưa ông.
- Cô là người dạy trẻ?
- Thưa ông, vâng!
- Cô muốn mức lương bao nhiêu?
- Lương của tôi trước đây là bốn bảng một tháng.
- Ôi chao! Thật là ki bo quá… - Ông ta vừa kêu lên, vừa vung vẩy hai tay, tỏ thái độ rất giận dữ - Sao lại có những kẻ có thể trả lương rẻ mạt như vậy cho một cô gái vừa quyến rũ vừa có học vấn như cô?
- Học vấn của tôi có lẽ không tốt như ngài tưởng đâu ạ! Tôi chỉ biết một chút tiếng Pháp, một chút tiếng Đức, âm nhạc và hội họa…
- Ồ không! Đó không phải là vấn đề chủ yếu, quan trọng là cô có cử chỉ và phong thái của một tiểu thư đài các và có giáo dục. Nếu không được thế, cô sẽ không xứng đáng làm người dạy dỗ cho một đứa trẻ mà tương lai sẽ có vai trò rất lớn đối với lịch sử của Anh quốc. Nhưng nếu cô có phong thái như vậy thì sao lại có kẻ nhẫn tâm trả cho cô khoản lương rẻ mạt đó? Thưa cô, mức lương khởi điểm mà tôi có thể trả cho cô là một trăm bảng một năm.
“Cơ hội đãi ngộ hậu hĩnh như thế, thưa ông Holmes, dường như là một điều khó tin đối với cô gái nghèo không một xu dính túi như tôi. Có lẽ vì thấy vẻ hoài nghi trên mặt tôi nên ông ta đã mở ví, hào phóng rút ra một tờ giấy bạc:
- Tôi có thói quen ứng trước một nửa lương cho các cô gái trẻ, để họ có thể chi trả tiền đi lại và mua sắm áo quần.
“Ông ta mỉm cười thân thiện đến nỗi hai con mắt nhỏ tít lại, mất tăm trên khuôn mặt như một khối mỡ trắng bệch. Tôi chưa bao giờ gặp một người nào nhiệt thành và lịch thiệp với người khác như ông ta. Lúc ấy, tôi còn đang mắc nợ, số tiền ứng trước này thật là đúng lúc. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có một sự bất thường nào đó. Tôi quyết định phải tìm hiểu rõ thêm tình hình trước khi quyết định.
- Tôi có thể biết ông ở đâu không, thưa ông?
- Vùng nông thôn đáng yêu thuộc quận Hampshire. “Những cây sồi đỏ” là trang trại đẹp nhất ở đó. Thưa cô, đó là một xứ sở đẹp mê hồn. Và nhà của tôi là ngôi nhà cổ kính và đáng yêu nhất ở Hampshire đấy.
- Vậy công việc của tôi là gì thưa ông? Tôi rất tò mò muốn tìm hiểu.
- Một đứa trẻ, một chú nhóc tinh nghịch dễ thương vừa tròn sáu tuổi. Ôi, nếu cô có thể chứng kiến cảnh nó dùng dép để đập những con gián! Tét! Tét! Tét! Cô còn chưa kịp chớp mắt thì ba con đã đi tong rồi! - Ông ta ngả vào ghế, cười đến mức híp tịt cả mắt lại.
“Cái trò chơi ấy của đứa bé làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tiếng cười của ông ta lại khiến tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta chỉ đùa mà thôi.
- Tôi chỉ phải trông nom một mình chú bé thôi chứ? - Tôi gặng hỏi thêm.
- Ồ không, không chỉ có vậy, cô gái thân mến ạ! - Ông ta nói to, như muốn tôi nghe rõ hơn - Cô còn có một nhiệm vụ nữa là tuân lệnh vợ tôi. Tôi dám chắc rằng bộ óc thông minh của cô sẽ ý thức được điều này. Tất nhiên, đó là những mệnh lệnh mà một thiếu nữ có phẩm hạnh có thể tuân theo. Đâu có gì là khó, phải không cô?
- Tôi rất hy vọng mình sẽ phục vụ tốt cho gia đình ông bà!
- Vậy thì tốt quá rồi! Nhân tiện đây tôi cũng xin nói rõ về trang phục, như vấn đề quần áo chẳng hạn. Chúng tôi rất quan tâm đến mốt thời thượng. Nếu như chúng tôi có yêu cầu cô mặc một bộ quần áo vào một ngày nào đó thì cô cũng không phản đối chứ?
- Không, thưa ông. - Tôi đáp, nhưng lấy làm ngạc nhiên khi nghe ông ta nói vậy.
- Hoặc bảo cô ngồi chỗ này hay ngồi chỗ kia thì cũng sẽ không làm cô thấy khó chịu chứ?
- Ồ, không đâu !
- Hoặc là yêu cầu cô cắt tóc ngắn trước khi đến, cũng được chứ?
“Tôi thật không dám tin vào tai mình nữa. Tóc của tôi, thưa ông Holmes, như ông thấy đấy, có màu hạt dẻ, rất dày và óng mượt. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ cắt bỏ nó đi một cách tùy tiện như thế.
- Điều này e là tôi không thể làm được, thưa ông. - Tôi đáp một cách thận trọng, vì vẫn còn nghĩ đến món tiền công hậu hĩnh.
Khi trả lời như vậy, tôi nhận thấy mặt ông ta tối sầm lại.
- Tôi e là điều này rất cần thiết đấy. Đây là sở thích nho nhỏ của vợ tôi. Cô biết đấy, cô gái ơi, cũng phải chiều theo sở thích của các bà ấy mà. Vậy cô không định cắt tóc ngắn ư?
- Thưa ông, quả thực tôi không thể! - Tôi đáp lại một cách kiên quyết.
- Ồ, thế thì thật đáng tiếc. Vậy chúng ta sẽ không bàn tới chuyện này nữa. Rất tiếc, vì tất cả các mặt khác cô đều rất thích hợp. Cô Stoper, tốt nhất là tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm một cô gái khác.
“Trong suốt thời gian chúng tôi trao đổi với nhau thì cô Stoper cứ chúi mũi vào đống hồ sơ, không hề mở miệng nói một câu nào. Nhưng giờ thì cô ta nhìn tôi với vẻ rất khó chịu, thù ghét ra mặt, khiến tôi hiểu ngay ra là việc tôi từ chối có lẽ sẽ làm cô ta mất một khoản hoa hồng kha khá.
- Cô có muốn chúng tôi giữ lại tên cô trong sổ đăng ký không? - Cô ta khó chịu hỏi.
- Nếu cô vui lòng, thưa cô Stoper.
- Ôi dào! Thực ra, cô đừng mong chúng tôi sẽ mất thời giờ tìm cho cô một công việc khác. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời mà chúng tôi tìm được cho cô đấy. - Cô ta nói một cách cay nghiệt - Cô đừng hy vọng nữa. Tạm biệt cô, cô Hunter!
“Cô ta ấn chuông và người ta đưa tôi ra. Thưa ông Holmes, khi tôi về nhà, vào bếp, thì thấy chẳng còn chút thực phẩm nào nữa. Trên bàn có vài tờ hóa đơn đang chờ thanh toán. Lúc ấy tôi mới tự hỏi, có phải mình đã làm một việc hết sức ngu ngốc không? Nếu những người đó có những sở thích quái gở và họ lại hy vọng người khác sẽ phục tùng những yêu cầu kỳ cục của họ, thì ít nhất họ cũng phải chuẩn bị để trả tiền cho những sở thích kỳ cục đó rồi. Ở Anh, một cô giáo dạy trẻ kiếm được một trăm bảng một năm là vô cùng hiếm. Hơn nữa, bộ tóc của tôi thì có giúp gì cho tôi đâu. Nhiều người cắt tóc ngắn xong trông còn đẹp hơn. Có lẽ tôi cũng nên cắt ngắn tóc đi. Ngày hôm sau, tôi đã tự coi mình là một con ngốc. Khi tôi định bỏ cái thói kiêu ngạo của mình, quay lại cơ sở giới thiệu việc làm Westaway để hỏi xem chỗ đó có còn trống hay không, thì tôi nhận được thư của ông ta. Tôi có đem theo nó đến đây và xin đọc cho ông nghe:
“Thân gửi cô Hunter!
Cô Stoper đã có nhã ý cho tôi địa chỉ của cô, nên tôi viết thư này cho cô, hỏi xem cô có nghĩ lại không. Vợ tôi rất mong cô tới, vì qua sự mô tả của tôi, bà ấy rất thích cô. Chúng tôi sẵn sàng trả cô ba mươi bảng một quý, tức là một trăm hai mươi bảng một năm, để bù đắp cho những bất tiện nho nhỏ mà cô phải gánh chịu do những sở thích kỳ quặc của chúng tôi gây ra. Dù sao thì những yêu cầu này cũng không phải là quá đáng đối với cô. Nhà tôi rất thích màu xanh đậm và hy vọng cô sẽ mặc bộ váy màu này mỗi buổi sáng. Tuy nhiên cô không cần phải bỏ tiền ra sắm, vì chúng tôi đã có sẵn một bộ như thế mà trước đây là của Alice, con gái chúng tôi (giờ cháu đang ở tận Philadelphia, Mỹ). Theo tôi, bộ váy áo đó rất vừa với cô. Thêm nữa, vấn đề ngồi chỗ này hay chỗ kia, hoặc tiêu khiển theo những phương pháp được chỉ định cũng sẽ không đến nỗi gây bất tiện cho cô. Về bộ tóc của cô, tôi rất tiếc, đặc biệt là đã không kịp khen ngợi vẻ đẹp của nó trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vừa qua. Nhưng e là tôi vẫn cương quyết giữ nguyên yêu cầu của mình. Tôi hy vọng mức lương tăng thêm sẽ đủ để bù đắp được sự mất mát mà cô phải chịu. Còn về việc trông nom thằng bé, thì công việc sẽ rất nhẹ nhàng. Mong cô cố gắng đến với chúng tôi. Tôi sẽ đem xe đến Winchester đón. Hãy báo cho tôi biết giờ khởi hành của chuyến tàu cô sẽ đi.
Jephro Rucastle
Trang trại “Những cây sồi đỏ” gần Winchester”
“Đây là bức thư tôi mới nhận được, thưa ông Holmes. Tôi đã quyết định nhận công việc này. Tuy vậy, tôi nghĩ tốt nhất nên kể lại cho ông nghe toàn bộ câu chuyện, và mong ông cho một lời khuyên.”
- Ồ! Cô Hunter, cô đã quyết định rồi thì cứ làm thế đi, đâu còn vấn đề gì nữa. - Holmes mỉm cười đáp - Tuy phải nói thật là nếu có em gái, tôi sẽ không cho cô ấy làm việc này.
- Điều đó có nghĩa gì, thưa ông Holmes?
- À, giờ tôi chưa có gì để nói rõ cả. Nhưng có lẽ cô cũng có suy nghĩ của riêng mình.
- Hừm, tôi chỉ có một lời giải thích duy nhất. Rucastle có vẻ là người tốt và lịch thiệp, nhưng vợ ông ta có lẽ có những sở thích ngông cuồng. Vì thế mà ông ta muốn giữ bí mật, để bà ấy khỏi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Rucastle phải tìm mọi cách để thỏa mãn những sở thích kỳ cục của vợ, để cho căn bệnh đó không phát tác.
- Có lẽ là vậy. Nhưng dù thế nào thì đối với một cô gái trẻ, đó không phải là một nơi dễ chịu.
- Nhưng bù lại thì lương lại cao! Thưa ông Holmes, mức lương ông ta đưa ra khá cao đấy!
- Đúng vậy! Tiền lương cao… Rất cao là đằng khác. Đây chính là nguyên nhân làm tôi lo lắng. Tại sao ông ta muốn trả cô một trăm hai mươi bảng một năm? Trong khi họ chỉ cần bỏ ra bốn mươi bảng là có thể thuê bất cứ một người nào cũng được. Đằng sau chuyện này chắc chắn có một nguyên nhân sâu xa nào đó.
- Tôi đã kể mọi chuyện cho ông. Nếu sau này phải nhờ tới sự giúp đỡ của ông, tôi tin rằng ông sẽ hiểu đó là chuyện gì. Hơn nữa, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi biết ông ủng hộ tôi.
- Tôi ủng hộ cô! Tôi sẽ quan tâm đến chuyện của cô. Tôi có thể hỏi thêm rằng, thật lòng cô có cảm thấy bất an hay nguy hiểm gì không?
- Nguy hiểm? Ông dự đoán sẽ có nguy hiểm gì?
Holmes lắc đầu với vẻ nghiêm trọng:
- Nếu chúng ta có thể nhận diện được nó thì đã không còn nguy hiểm nữa rồi. Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần cô gửi điện báo là tôi sẽ lập tức đến ngay.
- Vậy là tôi yên tâm rồi. - Cô gái đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt rạng rỡ tươi cười - Giờ thì tôi đã có thể vui vẻ đến Hampshire. Tôi sẽ viết thư trả lời ông Rucastle ngay, và tối nay đi cắt mái tóc đẹp như mơ của mình.
Cô nói lời cám ơn Holmes, chúc chúng tôi ngủ ngon rồi vội vã ra về.
- Ít ra thì cô ấy cũng có vẻ là một cô gái tháo vát, rất biết xoay xở… - Tôi nói khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn của cô đi trên cầu thang.
- Cô ấy cần phải thế. - Holmes nói rất nghiêm túc - Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, cô ấy sẽ phải cầu cứu chúng ta.
Bình luận facebook