Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Những vụ kỳ án của Sherlock Holmes - Chương 06 - Phần 3
“Thưa ông Holmes, từ khi tôi hiểu rằng có cái gì đó trong căn phòng ấy thì tôi chỉ còn mơ tới chúng. Như đã nói, tôi là người vốn tò mò nên cảm giác xé được bức màn bao phủ, và không chừng sẽ làm được một việc gì tốt, làm tôi thật hạnh phúc. Tôi chú ý xem có cơ hội nào có thể đột nhập vào căn phòng cấm ấy không. Cơ hội tốt đã đến vào ngày hôm qua. Tôi có thể cho ông biết rằng, ngoài ông Rucastle, còn cả Toller và vợ ông ta cũng đến đó. Có lần tôi đã thấy Toller ôm một cái bọc đen to đùng từ căn phòng ấy đi ra. Gần đây Toller thường xuyên say xỉn. Tối qua, ông ta uống đến mức say khướt, không còn biết trời đất là gì nữa. Khi lên gác, tôi phát hiện chìa khóa vẫn cắm trong ổ, biết ngay là ông ta để quên. Lúc ấy ông Rucastle và vợ đều ở phòng dưới; thằng bé cũng đang ở cùng họ. Đúng là cơ hội nghìn năm có một. Tôi nhẹ nhàng xoay chìa khóa, mở cánh cửa đó ra, rồi lén bước vào trong. Còn Toller thì không biết gì, ông ta đang say xỉn.
“Trước mặt tôi xuất hiện một hành lang nhỏ, tường không bồi giấy, sàn cũng không trải thảm. Chỗ ngoặt cuối hành lang là một góc vuông. Sau chỗ ngoặt ấy có ba cánh cửa liên tiếp với nhau. Cửa thứ nhất và thứ ba mở toang, phía trong là một gian phòng trống, vừa bẩn vừa u ám. Trên cửa sổ, bụi bẩn bám dày từng lớp, khiến cho ánh sáng buổi chiều chiếu vào đó lại càng u ám hơn. Phòng giữa bị khóa, bên ngoài có một then sắt chặn ngang, một đầu móc gắn vào tường, còn đầu kia buộc chặt lên tường bằng một dây thừng rất to. Cánh cửa thì khóa lại, nhưng chìa khóa không ở đó. Căn phòng kín như bưng ấy là căn phòng có cửa kính bị bịt kín phía ngoài. Và rồi, qua khe cửa thấy có ánh sáng yếu ớt lọt vào, tôi có thể nhận ra gian phòng đó không tăm tối lắm. Rõ ràng là phòng có cửa sổ trên nóc; ánh sáng vào từ đó. Trong lúc tôi đang loay hoay trước căn phòng hắc ám đó và tự hỏi xem bên trong nó có bí mật gì thì thình lình nghe thấy có tiếng bước chân trong phòng. Qua những tia sáng yếu ớt từ phía dưới cánh cửa, tôi nhìn thấy có một bóng người đang đi đi lại lại. Cảnh tượng ấy làm cho tôi sợ hãi tột cùng. Thưa ông Holmes, lúc ấy thần kinh của tôi bị tê liệt, dường như mất hết mọi khả năng tự chủ, tôi liền quay đầu bỏ chạy. Tôi cứ men theo hành lang mà chạy thục mạng, qua cánh cửa, đâm sầm vào ông Rucastle, lúc đó đang đứng đợi bên ngoài.
- Không chệch đi đằng nào! - Ông ta vừa cười vừa nói - Quả nhiên là cô! Khi tôi thấy cửa mở, tôi đã nghĩ chắc chắn là cô.
- Ôi! Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! - Tôi vừa thở hổn hển vừa nói.
- Ồ, cô gái thân mến! Cô gái thân mến! Cái gì làm cô sợ hãi đến thế? - Giọng nói của ông ta quá mơn trớn, quá ngọt ngào làm tôi khựng lại ngay.
- Tôi đúng là ngu ngốc, đã dại dột mò vào chỗ mấy cái phòng trống ấy. Trong đó, sao mà tối tăm, bẩn thỉu thế, làm tôi sợ hết hồn, chạy thục mạng ra đây. Vắng lặng, đáng sợ như nơi ở của Tử thần vậy!
- Chỉ thế thôi ư! - Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. - Sao cơ? Theo ông thì thế nào? - Tôi vờ hỏi lại ông ta.
- Theo cô thì tôi khóa cái cửa này làm gì?
- Tôi quả thực không biết.
- Để những người rỗi hơi không vào được đó, cô hiểu không? - Ông ta vẫn cười nói thơn thớt hết sức thân mật.
- Nếu tôi sớm biết điều đó thì đã…
- Tốt lắm, giờ thì cô đã biết rồi! Nếu cô còn bước chân qua cửa này nữa thì… - Nói tới đây, nụ cười của ông ta trong giây lát trở thành cái nhếch mép hung dữ, và ông ta nhìn tôi từ đầu tới chân với bộ mặt của con quỷ - Tôi sẽ quẳng cô cho con chó ăn thịt đấy!
“Tôi kinh hoàng đến nỗi chẳng biết phải làm gì cả. Tôi nghĩ là tôi đã chạy một mạch về phòng. Tôi chẳng nhớ nổi chuyện gì nữa, cho đến khi phát hiện mình đang nằm trên giường, toàn thân run lẩy bẩy. Tất cả đều làm tôi sợ hãi: ngôi nhà, ông chồng, bà vợ, đứa con… Lúc ấy tôi đã nghĩ đến ông, ông Holmes ạ! Nếu không có người chỉ bảo, có lẽ tôi chẳng còn dám ở lại đây nữa. Nếu tôi có thể đưa các ông tới chỗ đó thì tốt quá. Đương nhiên tôi cũng có thể trốn thoát khỏi căn nhà đó, nhưng sự tò mò cũng mạnh mẽ như nỗi sợ hãi vậy. Do đó tôi đã quyết gửi điện báo cho ông. Tôi đội mũ, khoác áo, đi tới chỗ gửi điện báo ở cách đó nửa dặm. Lúc trở về, tôi mới thấy trong lòng nhẹ nhõm. Khi về tới nhà, một mối lo khủng khiếp lại nảy ra, nếu họ thả con chó ra thì sao? May là Toller đang say bí tỉ. Buổi tối, cứ nghĩ tới chuyện sắp được gặp các ông là tôi vui đến nỗi cứ nằm trên giường tới tận nửa đêm mà vẫn chưa ngủ. Sáng sớm nay, tôi dễ dàng xin nghỉ để đi tới Winchester. Nhưng trước 3 giờ tôi phải trở về, vợ chồng ông Rucastle chuẩn bị đi dự tiệc. Tối nay họ không có nhà, nên tôi phải trông thằng bé. Bây giờ, tôi đã kể xong toàn bộ câu chuyện rồi, ông Holmes ạ! Nếu ông có thể cho tôi biết tất cả những điều đó có ý nghĩa gì, thì tôi sẽ vô cùng vui sướng.”
Chúng tôi bị câu chuyện lạ lùng này bắt hết tâm trí. Holmes đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, hai tay đút túi quần, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trọng.
- Có phải gã Toller vẫn luôn say khướt? - Anh hỏi lại như muốn khẳng định điều gì.
- Tôi nghe vợ ông ta nói với bà Rucastle là bà ta chẳng còn cách gì với ông ta nữa.
- Vậy là rất tốt! Tối nay, vợ chồng Rucastle sẽ ra ngoài ư?
- Vâng.
- Ở đó có tầng hầm và một cái khóa chắc chắn không?
- Có một hầm chứa rượu.
- Cô Hunter, qua việc cô xử lý mọi chuyện, có thể nói cô là một cô gái rất mưu trí và dũng cảm đấy. Cô liệu có dám làm một chuyện động trời nữa không?
- Tôi sẽ cố. Ông muốn tôi làm gì?
- 7 giờ, tôi và bạn tôi sẽ tới “Những cây sồi đỏ”. Lúc ấy, ông bà Rucastle đã ra khỏi nhà rồi; còn Toller, chúng tôi hy vọng gã ta đang say khướt. Chỉ còn lại bà Toller; nếu cô dụ bà ta xuống hầm rượu và nhốt bà ta ở trong đó thì công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đấy!
- Tôi sẽ làm.
- Tốt quá rồi! Vậy thì chúng ta sẽ điều tra tận gốc rễ câu chuyện. Chỉ có một lời giải thích hợp lý trong trường hợp này: đó là cô được mời tới đây để thay thế một người nào đó, còn người đó thì lại đang bị nhốt trong căn nhà này. Người bị giam chính là tiểu thư Alice Rucastle, con gái ông ta. Nếu tôi nhớ không nhầm thì người ta bảo cô ấy đã tới Mỹ. Rõ ràng, sở dĩ cô được mời làm công việc này là vì chiều cao, vóc dáng và màu tóc của cô giống y hệt cô ấy. Tóc cô ấy bị cắt, có thể là do cô ấy từng mắc bệnh. Do đó, ông ta yêu cầu cô phải cắt bỏ mái tóc dài đẹp của mình. Cô nhìn thấy túm tóc của Alice hoàn toàn là do tình cờ. Người đàn ông đứng trên đường có thể là bạn bè hoặc chồng chưa cưới của Alice. Và cũng rất rõ ràng, chính vì cô mặc quần áo của Alice, lại giống nhau như hai giọt nước, nên khi anh ta nhìn thấy cô, từ nụ cười của cô, từ tư thế của cô, anh ta tin là cô Rucastle rất vui vẻ, do vậy mà cho rằng cô ấy không cần tới anh ta nữa. Con chó được thả ra hàng đêm là để đề phòng anh ta đến gặp cô ấy. Tất cả những điều đó đều rất rõ ràng. Nhưng điểm nghiêm trọng nhất trong vụ án này lại chính là ở tính cách của thằng bé!
- Có liên quan gì đến thằng bé chứ? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.
- Watson thân mến, chẳng lẽ anh không phát hiện ra tính cách thằng bé đó tàn nhẫn khác thường, đặc biệt là nó tàn nhẫn chỉ vì nó... thích thế. Dù tính cách ấy được thừa hưởng từ ông bố “thơn thớt nói cười”, hay bà mẹ u buồn của nó, thì cũng đều không tốt cho cô gái đáng thương đang nằm trong tay họ.
- Tôi tin là ông nói đúng, ông Holmes ạ! - Cô gái thốt lên - Bây giờ nhớ lại những sự việc đã xảy ra, tôi càng chắc chắn là ông đã tìm ra được điểm mấu chốt. Chúng ta không thể để lỡ một phút nào nữa, phải mau chóng đến cứu cô ấy thôi!
- Phải tuyệt đối cẩn trọng, vì chúng ta đang phải đối phó với một kẻ vô cùng xảo quyệt. Có điều, chúng ta sẽ mau chóng giải được điều bí ẩn này thôi.
7 giờ đúng, chúng tôi đã có mặt ở “Những cây sồi đỏ”. Cô Hunter đứng ở trên bậc tam cấp, tươi cười chào đón chúng tôi.
- Cô đã thu xếp mọi việc đâu vào đấy rồi chứ? - Holmes hỏi, không khỏi lo lắng đôi chút.
Đúng lúc ấy, có một tiếng động mơ hồ phát ra từ dưới tầng hầm.
- Đó là bà Toller; tiếng động do bà Toller phát ra dưới hầm rượu. Còn chồng bà ta đang ngáy như sấm trên tấm thảm trong bếp. Đây là chùm chìa khóa của ông ta, hoàn toàn giống chùm chìa khóa của ông Rucastle. - Cô Hunter giải thích cho chúng tôi.
- Cô làm tốt lắm! - Holmes reo lên phấn khích - Giờ cô hãy dẫn đường! Chúng ta sắp chứng kiến kết cục của cái trò xấu xa độc ác này rồi.
Chúng tôi lên gác, mở khóa cánh cửa “cấm”, đi theo hành lang, đến trước căn phòng mà cô Hunter đã miêu tả. Holmes cắt đứt dây thừng, gạt nhanh then sắt chặn cửa sang một bên, sau đó dùng từng chiếc chìa khóa trong chùm thử mở, nhưng không được. Bên trong hoàn toàn không có chút động tĩnh gì. Sự im lặng ấy làm Holmes tối sầm mặt lại:
- Chúng ta đã đến chậm mất rồi. - Anh tức giận nói - Bây giờ Watson sẽ dùng vai đẩy cửa với tôi, xem rốt cuộc chúng ta có vào được không.
Đây là cánh cửa cũ rích, đã bị mọt ăn rỗng nên hai chúng tôi hợp sức đẩy được ngay. Khi lao vào, chúng tôi chỉ thấy căn phòng rỗng không. Ngoài một cái giường cũ kỹ, một cái bàn mục nát và một giỏ quần áo bẩn thỉu ra, thì không có gì khác. Cửa sổ trên nóc mở toang, người bị nhốt đã mất tăm rồi.
- Hắn đã giở trò quỷ rồi. - Holmes nói - Có lẽ thằng cha này đã đoán được ý định của cô Hunter, nên đưa nạn nhân đi trước chúng ta một bước.
- Nhưng bằng cách nào?
- Có thể biết ngay là hắn đã đưa đi bằng cách nào. Ái chà! Là thế này đây. - Anh đu mình lên mái nhà nhanh như một con sóc và kêu lên - Ở đây có một cái thang dài đi xuống hầm rượu.
- Không thể thế được. - Cô Hunter thắc mắc - Lúc vợ chồng Rucastle đi, không có cái thang ở đó.
- Vậy thì hắn đã quay lại. Tôi đã nói với cô, hắn là một tên xảo quyệt và rất nguy hiểm cơ mà. Tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang đi lên cầu thang. Nếu không phải hắn mới là lạ. Watson, anh chuẩn bị lên đạn đi, hắn tới đấy!
Anh chưa dứt lời thì một người đàn ông đã xuất hiện trước cửa. Hắn ta béo khỏe, cao to chắc nịch, lăm lăm trong tay cái gậy to tướng. Cô Hunter vừa thấy hắn thì hét lên, nép mình vào sát tường. Nhưng Holmes đã nhảy tới, đối mặt với hắn một cách bình tĩnh.
- Đồ khốn! - Anh nói - Con gái ông đang ở đâu?
Gã béo nhìn ra xung quanh với ánh mắt nảy lửa, sau đó hắn nhìn cửa sổ trên nóc đang mở toang.
- Câu này phải hỏi các ngươi mới đúng! - Hắn gầm lên chói tai - Bọn do thám trộm cắp các ngươi! Ta đã bắt được các ngươi. Các ngươi đã rơi vào tay ta rồi! Được lắm, ta sẽ cho các ngươi lãnh đủ.
Nhanh như cắt, hắn quay người, chạy như bay xuống dưới nhà.
- Ông ta sẽ đem chó đến. - Cô Hunter sợ hãi kêu lên.
- Cô đừng lo, tôi có súng đây. - Tôi trấn an.
- Hãy đóng cửa lại! - Holmes hét ra lệnh.
Rồi chúng tôi cùng nhau chạy thẳng xuống cầu thang. Còn chưa tới đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó ngao, sau đó là những tiếng gào thét thảm thiết và tiếng vật lộn huỳnh huỵch nghe thật đáng sợ. Một người đứng tuổi mặt đỏ gay, chân tay lẩy bẩy, loạng choạng chạy từ cánh cửa bên ra:
- Trời ơi! - Ông ta hét lên - Ai thả chó ra vậy? Đã hai ngày nay nó chưa được ăn gì! Mau, mau lên kẻo trễ.
Holmes và tôi lao nhanh qua góc nhà, Toller theo sát phía sau. Con chó to đang ngoác cái mõm đen ngòm ra cắn chặt vào cổ họng ông Rucastle. Ông ta thì lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết. Tôi nhảy tới, bắn vỡ sọ con chó đang hung hăng cắn xé. Chúng tôi phải khó nhọc lắm mới lôi được ông ta ra khỏi hàm răng nhọn hoắt của con chó, rồi đưa vào nhà. Tuy còn sống, nhưng thân thể ông ta đã bị con chó cắn nát. Chúng tôi đặt ông ta nằm lên ghế salông trong phòng khách. Toller giờ cũng đã tỉnh rượu vì sợ hãi. Tôi bảo Toller thả vợ anh ta ra và chăm sóc ông Rucastle. Tôi cố hết sức nhẹ nhàng để giảm bớt đau đớn cho ông ta. Chúng tôi đứng vây quanh ông ta, bỗng cửa phòng bật mở, một người phụ nữ cao gầy với vẻ mặt dữ tợn bước vào.
- Bà Toller! - Cô Hunter kêu lên thảng thốt.
- Phải, cô Hunter, ông Rucastle đã thả tôi ra khi ông ấy vừa quay về, rồi mới lên tìm các ông. Đáng tiếc là cô lại không cho tôi biết dự định của cô. Nếu không tôi đã có thể cho cô biết sự thật và cô đâu phải phí sức như thế.
- Ồ! - Holmes quan sát bà ta bằng ánh mắt sắc sảo - Tôi thấy bà Toller biết rõ chuyện này hơn bất kỳ ai.
- Phải, thưa ông! Đúng là tôi biết rất rõ mọi chuyện. Giờ tôi đang sẵn sàng nói ra tất cả cho ông nghe đây!
- Vậy mời bà ngồi xuống và hãy kể cho chúng tôi nghe! Vì tôi phải thừa nhận rằng, trong chuyện này, vẫn còn một số điều tôi chưa hiểu.
- Tôi sẽ kể rõ cho các ông. - Bà ta nói - Tôi đã có thể kể cho các ông nghe sớm hơn nếu như tôi không bị kẹt trong hầm rượu. Nếu chuyện này bị đưa ra tòa, các ông hãy nhớ tôi là người duy nhất trong nhà này đứng về phía các ông. Vì tôi là bạn của cô Alice đáng thương.
“Cô ấy chưa bao giờ được hạnh phúc trong ngôi nhà này cả. Nhất là sau khi cha cô ấy tái giá, cô Alice luôn u uất. Ở nhà này, cô ấy bị đối xử lạnh nhạt và khinh rẻ, không có quyền tham gia bất cứ chuyện gì. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi hẳn khi cô Alice gặp anh Fowler ở nhà bạn bè. Theo tôi được biết thì cô Alice có một phần tài sản thừa kế do mẹ cô ấy để lại. Nhưng cô ấy luôn im lặng và nhẫn nhịn, chưa bao giờ nhắc đến số tài sản đó và giao tất cả cho ông Rucastle quản lý. Ông Rucastle biết rằng, khi cô ấy còn ở nhà thì ông ta còn được sử dụng số tài sản đó. Nhưng nếu cô ấy lấy chồng và khi chồng cô đòi hỏi quyền lợi về số tài sản thừa kế đó, thì ông ta sẽ trắng tay. Ông ta cho rằng, đã đến lúc phải ngăn cản chuyện này. Ông ta ép con gái phải ký vào một văn tự, nhượng hoàn toàn quyền thừa kế tài sản cho cha mình cả khi cô đã kết hôn.
“Khi cô ấy không chịu ký, ông ta đã hăm dọa khiến cô gái uất ức mà sinh trọng bệnh trong gần hai tháng, đến nỗi suýt bị chết. Cuối cùng, cô ấy cũng dần dần bình phục, nhưng từ đó chỉ còn như một cái bóng. Người cô gầy đét như que củi, mái tóc đẹp cũng bị cắt phăng đi. Nhưng những tai họa ấy cũng không làm người bạn trai trẻ trung của cô thay lòng đổi dạ! Anh ấy vẫn chung thủy hết mực với cô Alice.”
- Cám ơn bà có lòng tốt đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện một cách rành mạch. - Holmes tiếp lời bà Toller - Những phần còn lại tôi có thể đoán ra được. Tôi dám quả quyết rằng, ông Rucastle đã quyết định giam cô Alice trong tầng hầm, phải không bà?
- Thưa ông, đúng là như vậy!
- Và ông ta tìm cách đưa cô Hunter từ London về đây để nhằm tống khứ anh chàng Fowler cứng đầu cứng cổ phải không?
- Chính thế, thưa ông.
- Nhưng Fowler là một người thông minh và kiên trì, anh ta đã tiếp cận ngôi nhà này. Rồi sau khi gặp bà, anh ta đã thuyết phục được bà bằng những lời lẽ cảm động; hay bằng cách nào đó anh ta làm cho bà tin rằng, lợi ích của anh ta cũng chính là lợi ích của bà.
- Anh Fowler là một người rất thân thiện và thẳng thắn. - Bà Toller bình thản xác nhận.
- Anh ta đưa bà tiền để bà mua thật nhiều rượu cho chồng uống, như vậy ông Toller sẽ luôn luôn say khướt. Và bà còn phải chuẩn bị một cái thang vào lúc ông chủ vắng nhà. Tôi nói như vậy không sai chứ?
- Ông nói rất đúng. Thưa ông, mọi chuyện đúng như thế đấy!
- Chúng tôi phải cám ơn bà, bà Toller ạ! - Holmes chân thành nói - Vì bà đã làm sáng tỏ mọi chuyện khiến chúng tôi đau đầu. Bà Rucastle đã đưa bác sĩ tới rồi. Hãy để họ chăm sóc ông Rucastle, còn chúng ta thì trở về London. Tất nhiên là phải hộ tống cô Hunter về cùng. Vì cô ấy cũng có công rất lớn trong vụ án này.
Vậy là câu chuyện bí ẩn về trang trại “Những cây sồi đỏ” đã kết thúc một cách tốt lành. Ngay sau đó, cô Alice và Fowler lấy nhau rồi tới đảo Mauritius sinh sống. Họ rất hạnh phúc và khá giả.
Cô Hunter sau khi trở về London đã tiếp tục đi dạy, và sau đó trở thành hiệu trưởng một trường tư thục có tiếng ở thủ đô London. Với đầu óc thông minh nhanh nhẹn, chắc chắn cô sẽ thành công.
Câu chuyện chưa thể khép lại, nếu như chúng ta không nói đến số phận của Rucastle. Sau tai ách kinh hoàng đó, Rucastle vẫn không chết, nhưng ông ta chỉ còn là cái bóng vật vờ, phải sống nhờ vào sự chăm sóc của bà vợ. Mọi thứ ở trang trại “Những cây sồi đỏ” vẫn còn nguyên như trước khi cô Hunter tới đó.
“Trước mặt tôi xuất hiện một hành lang nhỏ, tường không bồi giấy, sàn cũng không trải thảm. Chỗ ngoặt cuối hành lang là một góc vuông. Sau chỗ ngoặt ấy có ba cánh cửa liên tiếp với nhau. Cửa thứ nhất và thứ ba mở toang, phía trong là một gian phòng trống, vừa bẩn vừa u ám. Trên cửa sổ, bụi bẩn bám dày từng lớp, khiến cho ánh sáng buổi chiều chiếu vào đó lại càng u ám hơn. Phòng giữa bị khóa, bên ngoài có một then sắt chặn ngang, một đầu móc gắn vào tường, còn đầu kia buộc chặt lên tường bằng một dây thừng rất to. Cánh cửa thì khóa lại, nhưng chìa khóa không ở đó. Căn phòng kín như bưng ấy là căn phòng có cửa kính bị bịt kín phía ngoài. Và rồi, qua khe cửa thấy có ánh sáng yếu ớt lọt vào, tôi có thể nhận ra gian phòng đó không tăm tối lắm. Rõ ràng là phòng có cửa sổ trên nóc; ánh sáng vào từ đó. Trong lúc tôi đang loay hoay trước căn phòng hắc ám đó và tự hỏi xem bên trong nó có bí mật gì thì thình lình nghe thấy có tiếng bước chân trong phòng. Qua những tia sáng yếu ớt từ phía dưới cánh cửa, tôi nhìn thấy có một bóng người đang đi đi lại lại. Cảnh tượng ấy làm cho tôi sợ hãi tột cùng. Thưa ông Holmes, lúc ấy thần kinh của tôi bị tê liệt, dường như mất hết mọi khả năng tự chủ, tôi liền quay đầu bỏ chạy. Tôi cứ men theo hành lang mà chạy thục mạng, qua cánh cửa, đâm sầm vào ông Rucastle, lúc đó đang đứng đợi bên ngoài.
- Không chệch đi đằng nào! - Ông ta vừa cười vừa nói - Quả nhiên là cô! Khi tôi thấy cửa mở, tôi đã nghĩ chắc chắn là cô.
- Ôi! Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! - Tôi vừa thở hổn hển vừa nói.
- Ồ, cô gái thân mến! Cô gái thân mến! Cái gì làm cô sợ hãi đến thế? - Giọng nói của ông ta quá mơn trớn, quá ngọt ngào làm tôi khựng lại ngay.
- Tôi đúng là ngu ngốc, đã dại dột mò vào chỗ mấy cái phòng trống ấy. Trong đó, sao mà tối tăm, bẩn thỉu thế, làm tôi sợ hết hồn, chạy thục mạng ra đây. Vắng lặng, đáng sợ như nơi ở của Tử thần vậy!
- Chỉ thế thôi ư! - Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. - Sao cơ? Theo ông thì thế nào? - Tôi vờ hỏi lại ông ta.
- Theo cô thì tôi khóa cái cửa này làm gì?
- Tôi quả thực không biết.
- Để những người rỗi hơi không vào được đó, cô hiểu không? - Ông ta vẫn cười nói thơn thớt hết sức thân mật.
- Nếu tôi sớm biết điều đó thì đã…
- Tốt lắm, giờ thì cô đã biết rồi! Nếu cô còn bước chân qua cửa này nữa thì… - Nói tới đây, nụ cười của ông ta trong giây lát trở thành cái nhếch mép hung dữ, và ông ta nhìn tôi từ đầu tới chân với bộ mặt của con quỷ - Tôi sẽ quẳng cô cho con chó ăn thịt đấy!
“Tôi kinh hoàng đến nỗi chẳng biết phải làm gì cả. Tôi nghĩ là tôi đã chạy một mạch về phòng. Tôi chẳng nhớ nổi chuyện gì nữa, cho đến khi phát hiện mình đang nằm trên giường, toàn thân run lẩy bẩy. Tất cả đều làm tôi sợ hãi: ngôi nhà, ông chồng, bà vợ, đứa con… Lúc ấy tôi đã nghĩ đến ông, ông Holmes ạ! Nếu không có người chỉ bảo, có lẽ tôi chẳng còn dám ở lại đây nữa. Nếu tôi có thể đưa các ông tới chỗ đó thì tốt quá. Đương nhiên tôi cũng có thể trốn thoát khỏi căn nhà đó, nhưng sự tò mò cũng mạnh mẽ như nỗi sợ hãi vậy. Do đó tôi đã quyết gửi điện báo cho ông. Tôi đội mũ, khoác áo, đi tới chỗ gửi điện báo ở cách đó nửa dặm. Lúc trở về, tôi mới thấy trong lòng nhẹ nhõm. Khi về tới nhà, một mối lo khủng khiếp lại nảy ra, nếu họ thả con chó ra thì sao? May là Toller đang say bí tỉ. Buổi tối, cứ nghĩ tới chuyện sắp được gặp các ông là tôi vui đến nỗi cứ nằm trên giường tới tận nửa đêm mà vẫn chưa ngủ. Sáng sớm nay, tôi dễ dàng xin nghỉ để đi tới Winchester. Nhưng trước 3 giờ tôi phải trở về, vợ chồng ông Rucastle chuẩn bị đi dự tiệc. Tối nay họ không có nhà, nên tôi phải trông thằng bé. Bây giờ, tôi đã kể xong toàn bộ câu chuyện rồi, ông Holmes ạ! Nếu ông có thể cho tôi biết tất cả những điều đó có ý nghĩa gì, thì tôi sẽ vô cùng vui sướng.”
Chúng tôi bị câu chuyện lạ lùng này bắt hết tâm trí. Holmes đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, hai tay đút túi quần, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm trọng.
- Có phải gã Toller vẫn luôn say khướt? - Anh hỏi lại như muốn khẳng định điều gì.
- Tôi nghe vợ ông ta nói với bà Rucastle là bà ta chẳng còn cách gì với ông ta nữa.
- Vậy là rất tốt! Tối nay, vợ chồng Rucastle sẽ ra ngoài ư?
- Vâng.
- Ở đó có tầng hầm và một cái khóa chắc chắn không?
- Có một hầm chứa rượu.
- Cô Hunter, qua việc cô xử lý mọi chuyện, có thể nói cô là một cô gái rất mưu trí và dũng cảm đấy. Cô liệu có dám làm một chuyện động trời nữa không?
- Tôi sẽ cố. Ông muốn tôi làm gì?
- 7 giờ, tôi và bạn tôi sẽ tới “Những cây sồi đỏ”. Lúc ấy, ông bà Rucastle đã ra khỏi nhà rồi; còn Toller, chúng tôi hy vọng gã ta đang say khướt. Chỉ còn lại bà Toller; nếu cô dụ bà ta xuống hầm rượu và nhốt bà ta ở trong đó thì công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đấy!
- Tôi sẽ làm.
- Tốt quá rồi! Vậy thì chúng ta sẽ điều tra tận gốc rễ câu chuyện. Chỉ có một lời giải thích hợp lý trong trường hợp này: đó là cô được mời tới đây để thay thế một người nào đó, còn người đó thì lại đang bị nhốt trong căn nhà này. Người bị giam chính là tiểu thư Alice Rucastle, con gái ông ta. Nếu tôi nhớ không nhầm thì người ta bảo cô ấy đã tới Mỹ. Rõ ràng, sở dĩ cô được mời làm công việc này là vì chiều cao, vóc dáng và màu tóc của cô giống y hệt cô ấy. Tóc cô ấy bị cắt, có thể là do cô ấy từng mắc bệnh. Do đó, ông ta yêu cầu cô phải cắt bỏ mái tóc dài đẹp của mình. Cô nhìn thấy túm tóc của Alice hoàn toàn là do tình cờ. Người đàn ông đứng trên đường có thể là bạn bè hoặc chồng chưa cưới của Alice. Và cũng rất rõ ràng, chính vì cô mặc quần áo của Alice, lại giống nhau như hai giọt nước, nên khi anh ta nhìn thấy cô, từ nụ cười của cô, từ tư thế của cô, anh ta tin là cô Rucastle rất vui vẻ, do vậy mà cho rằng cô ấy không cần tới anh ta nữa. Con chó được thả ra hàng đêm là để đề phòng anh ta đến gặp cô ấy. Tất cả những điều đó đều rất rõ ràng. Nhưng điểm nghiêm trọng nhất trong vụ án này lại chính là ở tính cách của thằng bé!
- Có liên quan gì đến thằng bé chứ? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.
- Watson thân mến, chẳng lẽ anh không phát hiện ra tính cách thằng bé đó tàn nhẫn khác thường, đặc biệt là nó tàn nhẫn chỉ vì nó... thích thế. Dù tính cách ấy được thừa hưởng từ ông bố “thơn thớt nói cười”, hay bà mẹ u buồn của nó, thì cũng đều không tốt cho cô gái đáng thương đang nằm trong tay họ.
- Tôi tin là ông nói đúng, ông Holmes ạ! - Cô gái thốt lên - Bây giờ nhớ lại những sự việc đã xảy ra, tôi càng chắc chắn là ông đã tìm ra được điểm mấu chốt. Chúng ta không thể để lỡ một phút nào nữa, phải mau chóng đến cứu cô ấy thôi!
- Phải tuyệt đối cẩn trọng, vì chúng ta đang phải đối phó với một kẻ vô cùng xảo quyệt. Có điều, chúng ta sẽ mau chóng giải được điều bí ẩn này thôi.
7 giờ đúng, chúng tôi đã có mặt ở “Những cây sồi đỏ”. Cô Hunter đứng ở trên bậc tam cấp, tươi cười chào đón chúng tôi.
- Cô đã thu xếp mọi việc đâu vào đấy rồi chứ? - Holmes hỏi, không khỏi lo lắng đôi chút.
Đúng lúc ấy, có một tiếng động mơ hồ phát ra từ dưới tầng hầm.
- Đó là bà Toller; tiếng động do bà Toller phát ra dưới hầm rượu. Còn chồng bà ta đang ngáy như sấm trên tấm thảm trong bếp. Đây là chùm chìa khóa của ông ta, hoàn toàn giống chùm chìa khóa của ông Rucastle. - Cô Hunter giải thích cho chúng tôi.
- Cô làm tốt lắm! - Holmes reo lên phấn khích - Giờ cô hãy dẫn đường! Chúng ta sắp chứng kiến kết cục của cái trò xấu xa độc ác này rồi.
Chúng tôi lên gác, mở khóa cánh cửa “cấm”, đi theo hành lang, đến trước căn phòng mà cô Hunter đã miêu tả. Holmes cắt đứt dây thừng, gạt nhanh then sắt chặn cửa sang một bên, sau đó dùng từng chiếc chìa khóa trong chùm thử mở, nhưng không được. Bên trong hoàn toàn không có chút động tĩnh gì. Sự im lặng ấy làm Holmes tối sầm mặt lại:
- Chúng ta đã đến chậm mất rồi. - Anh tức giận nói - Bây giờ Watson sẽ dùng vai đẩy cửa với tôi, xem rốt cuộc chúng ta có vào được không.
Đây là cánh cửa cũ rích, đã bị mọt ăn rỗng nên hai chúng tôi hợp sức đẩy được ngay. Khi lao vào, chúng tôi chỉ thấy căn phòng rỗng không. Ngoài một cái giường cũ kỹ, một cái bàn mục nát và một giỏ quần áo bẩn thỉu ra, thì không có gì khác. Cửa sổ trên nóc mở toang, người bị nhốt đã mất tăm rồi.
- Hắn đã giở trò quỷ rồi. - Holmes nói - Có lẽ thằng cha này đã đoán được ý định của cô Hunter, nên đưa nạn nhân đi trước chúng ta một bước.
- Nhưng bằng cách nào?
- Có thể biết ngay là hắn đã đưa đi bằng cách nào. Ái chà! Là thế này đây. - Anh đu mình lên mái nhà nhanh như một con sóc và kêu lên - Ở đây có một cái thang dài đi xuống hầm rượu.
- Không thể thế được. - Cô Hunter thắc mắc - Lúc vợ chồng Rucastle đi, không có cái thang ở đó.
- Vậy thì hắn đã quay lại. Tôi đã nói với cô, hắn là một tên xảo quyệt và rất nguy hiểm cơ mà. Tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang đi lên cầu thang. Nếu không phải hắn mới là lạ. Watson, anh chuẩn bị lên đạn đi, hắn tới đấy!
Anh chưa dứt lời thì một người đàn ông đã xuất hiện trước cửa. Hắn ta béo khỏe, cao to chắc nịch, lăm lăm trong tay cái gậy to tướng. Cô Hunter vừa thấy hắn thì hét lên, nép mình vào sát tường. Nhưng Holmes đã nhảy tới, đối mặt với hắn một cách bình tĩnh.
- Đồ khốn! - Anh nói - Con gái ông đang ở đâu?
Gã béo nhìn ra xung quanh với ánh mắt nảy lửa, sau đó hắn nhìn cửa sổ trên nóc đang mở toang.
- Câu này phải hỏi các ngươi mới đúng! - Hắn gầm lên chói tai - Bọn do thám trộm cắp các ngươi! Ta đã bắt được các ngươi. Các ngươi đã rơi vào tay ta rồi! Được lắm, ta sẽ cho các ngươi lãnh đủ.
Nhanh như cắt, hắn quay người, chạy như bay xuống dưới nhà.
- Ông ta sẽ đem chó đến. - Cô Hunter sợ hãi kêu lên.
- Cô đừng lo, tôi có súng đây. - Tôi trấn an.
- Hãy đóng cửa lại! - Holmes hét ra lệnh.
Rồi chúng tôi cùng nhau chạy thẳng xuống cầu thang. Còn chưa tới đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó ngao, sau đó là những tiếng gào thét thảm thiết và tiếng vật lộn huỳnh huỵch nghe thật đáng sợ. Một người đứng tuổi mặt đỏ gay, chân tay lẩy bẩy, loạng choạng chạy từ cánh cửa bên ra:
- Trời ơi! - Ông ta hét lên - Ai thả chó ra vậy? Đã hai ngày nay nó chưa được ăn gì! Mau, mau lên kẻo trễ.
Holmes và tôi lao nhanh qua góc nhà, Toller theo sát phía sau. Con chó to đang ngoác cái mõm đen ngòm ra cắn chặt vào cổ họng ông Rucastle. Ông ta thì lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết. Tôi nhảy tới, bắn vỡ sọ con chó đang hung hăng cắn xé. Chúng tôi phải khó nhọc lắm mới lôi được ông ta ra khỏi hàm răng nhọn hoắt của con chó, rồi đưa vào nhà. Tuy còn sống, nhưng thân thể ông ta đã bị con chó cắn nát. Chúng tôi đặt ông ta nằm lên ghế salông trong phòng khách. Toller giờ cũng đã tỉnh rượu vì sợ hãi. Tôi bảo Toller thả vợ anh ta ra và chăm sóc ông Rucastle. Tôi cố hết sức nhẹ nhàng để giảm bớt đau đớn cho ông ta. Chúng tôi đứng vây quanh ông ta, bỗng cửa phòng bật mở, một người phụ nữ cao gầy với vẻ mặt dữ tợn bước vào.
- Bà Toller! - Cô Hunter kêu lên thảng thốt.
- Phải, cô Hunter, ông Rucastle đã thả tôi ra khi ông ấy vừa quay về, rồi mới lên tìm các ông. Đáng tiếc là cô lại không cho tôi biết dự định của cô. Nếu không tôi đã có thể cho cô biết sự thật và cô đâu phải phí sức như thế.
- Ồ! - Holmes quan sát bà ta bằng ánh mắt sắc sảo - Tôi thấy bà Toller biết rõ chuyện này hơn bất kỳ ai.
- Phải, thưa ông! Đúng là tôi biết rất rõ mọi chuyện. Giờ tôi đang sẵn sàng nói ra tất cả cho ông nghe đây!
- Vậy mời bà ngồi xuống và hãy kể cho chúng tôi nghe! Vì tôi phải thừa nhận rằng, trong chuyện này, vẫn còn một số điều tôi chưa hiểu.
- Tôi sẽ kể rõ cho các ông. - Bà ta nói - Tôi đã có thể kể cho các ông nghe sớm hơn nếu như tôi không bị kẹt trong hầm rượu. Nếu chuyện này bị đưa ra tòa, các ông hãy nhớ tôi là người duy nhất trong nhà này đứng về phía các ông. Vì tôi là bạn của cô Alice đáng thương.
“Cô ấy chưa bao giờ được hạnh phúc trong ngôi nhà này cả. Nhất là sau khi cha cô ấy tái giá, cô Alice luôn u uất. Ở nhà này, cô ấy bị đối xử lạnh nhạt và khinh rẻ, không có quyền tham gia bất cứ chuyện gì. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi hẳn khi cô Alice gặp anh Fowler ở nhà bạn bè. Theo tôi được biết thì cô Alice có một phần tài sản thừa kế do mẹ cô ấy để lại. Nhưng cô ấy luôn im lặng và nhẫn nhịn, chưa bao giờ nhắc đến số tài sản đó và giao tất cả cho ông Rucastle quản lý. Ông Rucastle biết rằng, khi cô ấy còn ở nhà thì ông ta còn được sử dụng số tài sản đó. Nhưng nếu cô ấy lấy chồng và khi chồng cô đòi hỏi quyền lợi về số tài sản thừa kế đó, thì ông ta sẽ trắng tay. Ông ta cho rằng, đã đến lúc phải ngăn cản chuyện này. Ông ta ép con gái phải ký vào một văn tự, nhượng hoàn toàn quyền thừa kế tài sản cho cha mình cả khi cô đã kết hôn.
“Khi cô ấy không chịu ký, ông ta đã hăm dọa khiến cô gái uất ức mà sinh trọng bệnh trong gần hai tháng, đến nỗi suýt bị chết. Cuối cùng, cô ấy cũng dần dần bình phục, nhưng từ đó chỉ còn như một cái bóng. Người cô gầy đét như que củi, mái tóc đẹp cũng bị cắt phăng đi. Nhưng những tai họa ấy cũng không làm người bạn trai trẻ trung của cô thay lòng đổi dạ! Anh ấy vẫn chung thủy hết mực với cô Alice.”
- Cám ơn bà có lòng tốt đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện một cách rành mạch. - Holmes tiếp lời bà Toller - Những phần còn lại tôi có thể đoán ra được. Tôi dám quả quyết rằng, ông Rucastle đã quyết định giam cô Alice trong tầng hầm, phải không bà?
- Thưa ông, đúng là như vậy!
- Và ông ta tìm cách đưa cô Hunter từ London về đây để nhằm tống khứ anh chàng Fowler cứng đầu cứng cổ phải không?
- Chính thế, thưa ông.
- Nhưng Fowler là một người thông minh và kiên trì, anh ta đã tiếp cận ngôi nhà này. Rồi sau khi gặp bà, anh ta đã thuyết phục được bà bằng những lời lẽ cảm động; hay bằng cách nào đó anh ta làm cho bà tin rằng, lợi ích của anh ta cũng chính là lợi ích của bà.
- Anh Fowler là một người rất thân thiện và thẳng thắn. - Bà Toller bình thản xác nhận.
- Anh ta đưa bà tiền để bà mua thật nhiều rượu cho chồng uống, như vậy ông Toller sẽ luôn luôn say khướt. Và bà còn phải chuẩn bị một cái thang vào lúc ông chủ vắng nhà. Tôi nói như vậy không sai chứ?
- Ông nói rất đúng. Thưa ông, mọi chuyện đúng như thế đấy!
- Chúng tôi phải cám ơn bà, bà Toller ạ! - Holmes chân thành nói - Vì bà đã làm sáng tỏ mọi chuyện khiến chúng tôi đau đầu. Bà Rucastle đã đưa bác sĩ tới rồi. Hãy để họ chăm sóc ông Rucastle, còn chúng ta thì trở về London. Tất nhiên là phải hộ tống cô Hunter về cùng. Vì cô ấy cũng có công rất lớn trong vụ án này.
Vậy là câu chuyện bí ẩn về trang trại “Những cây sồi đỏ” đã kết thúc một cách tốt lành. Ngay sau đó, cô Alice và Fowler lấy nhau rồi tới đảo Mauritius sinh sống. Họ rất hạnh phúc và khá giả.
Cô Hunter sau khi trở về London đã tiếp tục đi dạy, và sau đó trở thành hiệu trưởng một trường tư thục có tiếng ở thủ đô London. Với đầu óc thông minh nhanh nhẹn, chắc chắn cô sẽ thành công.
Câu chuyện chưa thể khép lại, nếu như chúng ta không nói đến số phận của Rucastle. Sau tai ách kinh hoàng đó, Rucastle vẫn không chết, nhưng ông ta chỉ còn là cái bóng vật vờ, phải sống nhờ vào sự chăm sóc của bà vợ. Mọi thứ ở trang trại “Những cây sồi đỏ” vẫn còn nguyên như trước khi cô Hunter tới đó.
Bình luận facebook