Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-278
Chương 277: Có một loại bảo hộ kêu bám riết không tha
Editor: Thơ Thơ
Những hắc y nhân đó thấy đại thế đã mất, sôi nổi vứt bỏ chủy thủ trong tay, đôi tay giơ qua đỉnh đầu.
“Minh, cậu không sao chứ?” Mộ Thần Hiên thở hổn hển chạy tới.
“Không có việc gì.” Anh lạnh lùng lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới Trước mặt Tuyết Vi: “Xem em lần sau còn dám đuổi anh đi!” Ngón tay thon dài sủng nịch chọc chọc cái trán Tuyết Vi.
Cô chẳng hề để ý nhún vai: “Chính là đuổi anh đi, anh không làm theo, lúc tôi yêu cầu anh liền xuất hiện sao?”
Hoàng Phủ Minh hiện thân là chuyện bên trong Tuyết Vi dự kiến!
Lúc cô thấy mấy hắc y nhân kia, trước tiên liền gởi Hoàng Phủ Minh một cái tin nhắn trống. Cô sở dĩ cùng những hắc y nhân đó nói nhảm nhiều như vậy, chính là ý đồ kéo dài thời gian, chờ đến khi Hoàng Phủ Minh hiện thân!!
“em không thể hiểu được đã phát tin nhắn trống cho anh, không sợ anh không hiểu ý của em sao?” Hoàng Phủ Minh giảo hoạt nở nụ cười.
Tuyết Vi lại trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt.
Cô nên nói cái gì đây? Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
A……
Chẳng qua là cô gởi một cái ‘ tiền đặt cược ’ mà thôi.
Hãy còn nhớ rõ, vị nữ tác gia nói qua ‘ có một loại yêu gọi là, tôi làm anh thương tích đầy mình, nhưng khi tâm tình tôi hơi có một chút không tốt, anh lại có thể xa xôi vạn dặm, bỏ xuống hết thảy xuất hiện ở trước mặt tôi. ’
Cô cũng bất quá chính là muốn thử xem Hoàng Phủ Minh có thể thật sự lại đây hay không. Nhưng…… Anh thật sự tới!
Đương nhiên, anh sẽ qua tới có một phần lớn là bởi vì anh cơ trí, anh nhất định cảm giác được một cái tin tức này không tầm thường; mà một phần khác ……
Tuyết Vi không muốn đi tìm hiểu sâu, cho dù tìm ra đáp án, cô cũng vô lực đi tiếp nhận.
“Nhưng không phải là anh đã tới sao?” Tuyết Vi cười ngọt ngào, lấy nhu hòa trả lời Hoàng Phủ Minh. “Đúng rồi, Mộ tướng quân, làm sao anh sẽ qua tới?” Tầm mắt, nhìn về phía Mộ Thần Hiên.
“Hừ, còn không phải bởi vì các cô!” Mộ Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ ba người An Tĩnh đứng ở cách đó không xa.
Ba người kia đến địa điểm cắm trại dã ngoại một hồi liền khẩn trương, anh lập tức liền nhìn ra không thích hợp, sau khi trải qua dò hỏi, liền biết được Tuyết Vi gặp nạn.
“Xin, xin lỗi, Tuyết Vi, những người đó thật không phải do chúng tôi phái tới giết cô, chúng tôi vừa mới chính là, chính là…… Chính là cùng cô đùa giỡn mà thôi.” Đám người An Tĩnh chạy bộ tới Trước mặt Tuyết Vi, không ngừng nói tự trách.
Tuyết Vi đương nhiên biết đám người kia không có khả năng là các cô phái tới, các cô cũng không có lá gan này!
“Đùa giỡn?!” Hoàng Phủ Minh lập tức liền từ trong miệng ba người phụ nữ nghe ra một tia manh mối. Mắt chợt lóe, anh vừa muốn hạ lệnh Mộ Thần Hiên làm ra xử trí đối với các cô. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Liền bị Tuyết Vi ý bảo chặn lại ……
“chị Tĩnh, cảm ơn các người đem chuyện tôi gặp nạn thông báo Mộ tướng quân, lúc này mới làm tôi đại nạn không chết. Các người là ân nhân cứu mạng của tôi, về sau, các người yêu cầu tôi giúp các người cái gì cứ việc mở miệng.”
“Hả……” đám người An Tĩnh không thể tưởng tượng mở to hai mắt. “được…… được …… Tuyết, Tuyết Vi cô…… cô…… Thực xin lỗi.” Ba chữ cuối cùng, là phát ra từ đáy lòng các cô, các cô hoàn toàn được Tuyết Vi lấy ơn báo oán làm cảm động. “Nội cái gì, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân, chúng tôi liền không quấy rầy.”
Ba người phụ nữ lưng đeo áy náy biến mất ở trước mặt bọn họ.
Mộ Thần Hiên khinh thường liếc mắt: “Tuyết Vi, cô thật ra rất đại lượng, sợ là loại người phụ nữ này nếu không cho các cô chút giáo huấn, về sau các cô còn sẽ tìm cô phiền toái đi?”
“Sẽ không……” Tuyết Vi ở trong nở nụ cười chứa thâm ý: “Thả người khác một con đường sống, chẳng khác nào cho chính mình một con đường sống. Bây giờ tôi hai mặt thụ địch, bất luận là ngoài sáng hay là trong tối, đều không thể lại tạo địch nhân mới!!”
Nếu An Tĩnh có thể nói cho Mộ Thần Hiên tin tức cô chịu khổ trước tiên, có lẽ đều không cần Hoàng Phủ Minh hiện thân địch nhân cũng đã bị giải quyết.
Bởi vậy có thể thấy được, bây giờ cô cần thiết muốn mượn sức chính mình nhân mạch, như vậy mới có thể…… bình an Lâu dài!!!
“thật ra cô giác ngộ rất cao!” Hoàng Phủ Minh lập tức liền thấy rõ Tuyết Vi về điểm này Tiểu Cửu chín.
Mắt phượng cô vừa chuyển: “A, là anh kéo tôi xuống vũng nước đục này, nếu tôi không giác ngộ cao điểm, sao có thể sống lâu?”
“Tuyết Vi!!! Ý của cô là……??” Mộ Thần Hiên mơ hồ ở trong giọng nói cô nghe ra một tia thuyết minh.
Tuyết Vi trầm mặc rũ xuống đôi mắt.
Cô ý tứ là cái gì? Chính cô cũng không biết, là đã chậm rãi tiếp thu đoạn hôn nhân này sao?
Không rõ ràng lắm…… Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Ít nhất, cô biết, bây giờ kêu Hoàng Phủ Minh buông tay là không có khả năng, như vậy…… Cô cũng chỉ có thể trước lưng đeo đoạn hôn nhân không nên xuất hiện đi một đoạn thời gian.
Con ngươi nghi nan theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh một bên trầm mặc. “Minh, tay anh?!” Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện, vừa mới đánh nhau, Hoàng Phủ Minh bị thương!
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Đối với thình lình xảy ra phục kích, nhưng thật ra cũng không có ảnh hưởng lớn đến tâm tình cắm trại dã ngoại. Mộ Thần Hiên liên lạc bộ đội mang đám sát thủ kia đi thẩm vấn. Còn thừa người sôi nổi mang lều trại nghênh đón tập thể bọn họ đóng quân dã ngoại.
Trong vòng màn chật hẹp, Tuyết Vi nương ánh đèn u ám cẩn thận thế Hoàng Phủ Minh xử lý đao thương trên tay.
Miệng vết thương kia ước chừng dài hơn một tấc, bị cắt rất sâu. Cô liền nghĩ không rõ, thương nghiêm trọng như vậy, vậy mà anh không rên một tiếng, người đàn ông này không biết cảm giác đau hay là sao vậy?
“tốt.” Băng bó miệng vết thương, Tuyết Vi sửa sang lại đồ dùng y thuốc rơi rụng trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh nhìn vết thương của mình, lại nhìn Tuyết Vi, bàn tay to thình lình xoa cái trán của cô: “Còn phát sốt.”
Thân mình nhỏ ngẩn ra.
Đến lúc này, người đàn ông này còn nhớ bệnh tình của cô sao?
Mi mắt nâng lên, Tuyết Vi chậm rãi bắt lấy tay Hoàng Phủ Minh, nhàn nhạt nói: “Là Dạ Phi Nhã Lệ làm đi?!”
“Chuyện này, không cần em sốt ruột. Anh đã phân phó người, từ hôm nay trở đi, sẽ bảo hộ em hai mươi bốn giờ.” Mặt Hoàng Phủ Minh tuấn mỹ ở trong ánh đèn tối tăm chiếu rọi có chút u lạnh.
Có thể cảm giác đến, anh hẳn là cực kỳ không hy vọng cô đi nhúng tay tranh đấu Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng mà……
Sao cô có thể thật sự không để ý tới?!
“Minh, trong lòng anh hẳn là hiểu rõ, cho dù anh phái người bảo hộ tôi hai mươi bốn giờ cũng là chuyện không làm nên. Nếu một ngày anh không trở về Nhà họ Hoàng Phủ, Dạ Phi Nhã Lệ liền sẽ tiếp tục không chỗ nào cố kỵ. Hơn nữa, Vị trí Quân Trường của anh cũng vô cùng có khả năng bị lay động, kết quả cuối cùng chỉ biết kêu giữa cha con các người lưỡng bại câu thương!”
Tuyết Vi vẫn luôn không muốn đi để ý tới đấu tranh chính trị ở Quân Khu Bạch Hổ. Nhưng ngọn lửa vô danh đấu tranh chính trị này đã thiêu về phía cô.
Thử nghĩ một chút, tranh đấu giữa cha con bọn họ người được tiện nghi sẽ là ai?
Dạ Phi Nhã Lệ nương lúc này sao có thể không diệt trừ một chút dị kỷ?!
Hiện thực vấn đề này, cô hiểu, cô tin tưởng Hoàng Phủ Minh so với cô còn muốn rõ ràng hơn!
!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: Thơ Thơ
Những hắc y nhân đó thấy đại thế đã mất, sôi nổi vứt bỏ chủy thủ trong tay, đôi tay giơ qua đỉnh đầu.
“Minh, cậu không sao chứ?” Mộ Thần Hiên thở hổn hển chạy tới.
“Không có việc gì.” Anh lạnh lùng lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới Trước mặt Tuyết Vi: “Xem em lần sau còn dám đuổi anh đi!” Ngón tay thon dài sủng nịch chọc chọc cái trán Tuyết Vi.
Cô chẳng hề để ý nhún vai: “Chính là đuổi anh đi, anh không làm theo, lúc tôi yêu cầu anh liền xuất hiện sao?”
Hoàng Phủ Minh hiện thân là chuyện bên trong Tuyết Vi dự kiến!
Lúc cô thấy mấy hắc y nhân kia, trước tiên liền gởi Hoàng Phủ Minh một cái tin nhắn trống. Cô sở dĩ cùng những hắc y nhân đó nói nhảm nhiều như vậy, chính là ý đồ kéo dài thời gian, chờ đến khi Hoàng Phủ Minh hiện thân!!
“em không thể hiểu được đã phát tin nhắn trống cho anh, không sợ anh không hiểu ý của em sao?” Hoàng Phủ Minh giảo hoạt nở nụ cười.
Tuyết Vi lại trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt.
Cô nên nói cái gì đây? Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
A……
Chẳng qua là cô gởi một cái ‘ tiền đặt cược ’ mà thôi.
Hãy còn nhớ rõ, vị nữ tác gia nói qua ‘ có một loại yêu gọi là, tôi làm anh thương tích đầy mình, nhưng khi tâm tình tôi hơi có một chút không tốt, anh lại có thể xa xôi vạn dặm, bỏ xuống hết thảy xuất hiện ở trước mặt tôi. ’
Cô cũng bất quá chính là muốn thử xem Hoàng Phủ Minh có thể thật sự lại đây hay không. Nhưng…… Anh thật sự tới!
Đương nhiên, anh sẽ qua tới có một phần lớn là bởi vì anh cơ trí, anh nhất định cảm giác được một cái tin tức này không tầm thường; mà một phần khác ……
Tuyết Vi không muốn đi tìm hiểu sâu, cho dù tìm ra đáp án, cô cũng vô lực đi tiếp nhận.
“Nhưng không phải là anh đã tới sao?” Tuyết Vi cười ngọt ngào, lấy nhu hòa trả lời Hoàng Phủ Minh. “Đúng rồi, Mộ tướng quân, làm sao anh sẽ qua tới?” Tầm mắt, nhìn về phía Mộ Thần Hiên.
“Hừ, còn không phải bởi vì các cô!” Mộ Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ ba người An Tĩnh đứng ở cách đó không xa.
Ba người kia đến địa điểm cắm trại dã ngoại một hồi liền khẩn trương, anh lập tức liền nhìn ra không thích hợp, sau khi trải qua dò hỏi, liền biết được Tuyết Vi gặp nạn.
“Xin, xin lỗi, Tuyết Vi, những người đó thật không phải do chúng tôi phái tới giết cô, chúng tôi vừa mới chính là, chính là…… Chính là cùng cô đùa giỡn mà thôi.” Đám người An Tĩnh chạy bộ tới Trước mặt Tuyết Vi, không ngừng nói tự trách.
Tuyết Vi đương nhiên biết đám người kia không có khả năng là các cô phái tới, các cô cũng không có lá gan này!
“Đùa giỡn?!” Hoàng Phủ Minh lập tức liền từ trong miệng ba người phụ nữ nghe ra một tia manh mối. Mắt chợt lóe, anh vừa muốn hạ lệnh Mộ Thần Hiên làm ra xử trí đối với các cô. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Liền bị Tuyết Vi ý bảo chặn lại ……
“chị Tĩnh, cảm ơn các người đem chuyện tôi gặp nạn thông báo Mộ tướng quân, lúc này mới làm tôi đại nạn không chết. Các người là ân nhân cứu mạng của tôi, về sau, các người yêu cầu tôi giúp các người cái gì cứ việc mở miệng.”
“Hả……” đám người An Tĩnh không thể tưởng tượng mở to hai mắt. “được…… được …… Tuyết, Tuyết Vi cô…… cô…… Thực xin lỗi.” Ba chữ cuối cùng, là phát ra từ đáy lòng các cô, các cô hoàn toàn được Tuyết Vi lấy ơn báo oán làm cảm động. “Nội cái gì, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân, chúng tôi liền không quấy rầy.”
Ba người phụ nữ lưng đeo áy náy biến mất ở trước mặt bọn họ.
Mộ Thần Hiên khinh thường liếc mắt: “Tuyết Vi, cô thật ra rất đại lượng, sợ là loại người phụ nữ này nếu không cho các cô chút giáo huấn, về sau các cô còn sẽ tìm cô phiền toái đi?”
“Sẽ không……” Tuyết Vi ở trong nở nụ cười chứa thâm ý: “Thả người khác một con đường sống, chẳng khác nào cho chính mình một con đường sống. Bây giờ tôi hai mặt thụ địch, bất luận là ngoài sáng hay là trong tối, đều không thể lại tạo địch nhân mới!!”
Nếu An Tĩnh có thể nói cho Mộ Thần Hiên tin tức cô chịu khổ trước tiên, có lẽ đều không cần Hoàng Phủ Minh hiện thân địch nhân cũng đã bị giải quyết.
Bởi vậy có thể thấy được, bây giờ cô cần thiết muốn mượn sức chính mình nhân mạch, như vậy mới có thể…… bình an Lâu dài!!!
“thật ra cô giác ngộ rất cao!” Hoàng Phủ Minh lập tức liền thấy rõ Tuyết Vi về điểm này Tiểu Cửu chín.
Mắt phượng cô vừa chuyển: “A, là anh kéo tôi xuống vũng nước đục này, nếu tôi không giác ngộ cao điểm, sao có thể sống lâu?”
“Tuyết Vi!!! Ý của cô là……??” Mộ Thần Hiên mơ hồ ở trong giọng nói cô nghe ra một tia thuyết minh.
Tuyết Vi trầm mặc rũ xuống đôi mắt.
Cô ý tứ là cái gì? Chính cô cũng không biết, là đã chậm rãi tiếp thu đoạn hôn nhân này sao?
Không rõ ràng lắm…… Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Ít nhất, cô biết, bây giờ kêu Hoàng Phủ Minh buông tay là không có khả năng, như vậy…… Cô cũng chỉ có thể trước lưng đeo đoạn hôn nhân không nên xuất hiện đi một đoạn thời gian.
Con ngươi nghi nan theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh một bên trầm mặc. “Minh, tay anh?!” Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện, vừa mới đánh nhau, Hoàng Phủ Minh bị thương!
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Đối với thình lình xảy ra phục kích, nhưng thật ra cũng không có ảnh hưởng lớn đến tâm tình cắm trại dã ngoại. Mộ Thần Hiên liên lạc bộ đội mang đám sát thủ kia đi thẩm vấn. Còn thừa người sôi nổi mang lều trại nghênh đón tập thể bọn họ đóng quân dã ngoại.
Trong vòng màn chật hẹp, Tuyết Vi nương ánh đèn u ám cẩn thận thế Hoàng Phủ Minh xử lý đao thương trên tay.
Miệng vết thương kia ước chừng dài hơn một tấc, bị cắt rất sâu. Cô liền nghĩ không rõ, thương nghiêm trọng như vậy, vậy mà anh không rên một tiếng, người đàn ông này không biết cảm giác đau hay là sao vậy?
“tốt.” Băng bó miệng vết thương, Tuyết Vi sửa sang lại đồ dùng y thuốc rơi rụng trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh nhìn vết thương của mình, lại nhìn Tuyết Vi, bàn tay to thình lình xoa cái trán của cô: “Còn phát sốt.”
Thân mình nhỏ ngẩn ra.
Đến lúc này, người đàn ông này còn nhớ bệnh tình của cô sao?
Mi mắt nâng lên, Tuyết Vi chậm rãi bắt lấy tay Hoàng Phủ Minh, nhàn nhạt nói: “Là Dạ Phi Nhã Lệ làm đi?!”
“Chuyện này, không cần em sốt ruột. Anh đã phân phó người, từ hôm nay trở đi, sẽ bảo hộ em hai mươi bốn giờ.” Mặt Hoàng Phủ Minh tuấn mỹ ở trong ánh đèn tối tăm chiếu rọi có chút u lạnh.
Có thể cảm giác đến, anh hẳn là cực kỳ không hy vọng cô đi nhúng tay tranh đấu Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng mà……
Sao cô có thể thật sự không để ý tới?!
“Minh, trong lòng anh hẳn là hiểu rõ, cho dù anh phái người bảo hộ tôi hai mươi bốn giờ cũng là chuyện không làm nên. Nếu một ngày anh không trở về Nhà họ Hoàng Phủ, Dạ Phi Nhã Lệ liền sẽ tiếp tục không chỗ nào cố kỵ. Hơn nữa, Vị trí Quân Trường của anh cũng vô cùng có khả năng bị lay động, kết quả cuối cùng chỉ biết kêu giữa cha con các người lưỡng bại câu thương!”
Tuyết Vi vẫn luôn không muốn đi để ý tới đấu tranh chính trị ở Quân Khu Bạch Hổ. Nhưng ngọn lửa vô danh đấu tranh chính trị này đã thiêu về phía cô.
Thử nghĩ một chút, tranh đấu giữa cha con bọn họ người được tiện nghi sẽ là ai?
Dạ Phi Nhã Lệ nương lúc này sao có thể không diệt trừ một chút dị kỷ?!
Hiện thực vấn đề này, cô hiểu, cô tin tưởng Hoàng Phủ Minh so với cô còn muốn rõ ràng hơn!
!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook