Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-327
Chương 326: Cầu hôn
Editor: Thơ Thơ
Thời gian, một khắc này dường như dừng lại.
Bộ dáng Hoàng Phủ Minh giục ngựa giơ roi tiêu sái soái khí như vậy. Trong nháy mắt, Tuyết Vi giống như cái gì đều nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông hiên ngang lẫm liệt trên lưng con ngựa trắng này, giục ngựa khiếu gió tây!
"Dụ.."
Khi còn thiếu vài bước xa, Hoàng Phủ Minh dùng sức túm dây cương. Con ngựa trắng dừng chân, tiêu sái dừng ở Trước mặt Tuyết Vi..
"Minh, anh?"
"Nha đầu, từ hôm nay trở đi, em không cần vất vả, anh sẽ cho em một cái tương lai, một cái thế giới không có mưa gió chỉ có cầu vồng.."
Khoảnh khắc, trái tim Tuyết Vi dường như ngừng nhảy lên, đôi mắt cô đen trắng rõ ràng không ngừng, không ngừng mở lớn..
Hoàng Phủ Minh vậy mà..
Vậy mà nhớ rõ lời cô nói qua?
Anh vậy mà.. Còn nhớ rõ?
"Tôi từ nhỏ đến lớn, luôn mơ một giấc mộng như vậy.. Trong mộng, có một người đàn ông cao lớn cưỡi con ngựa trắng đi đến trước mặt tôi, nói với tôi.." nha đầu, từ hôm nay trở đi, em không cần vất vả, anh sẽ cho em một cái tương lai, một cái thế giới không có mưa gió chỉ có cầu vồng."
"Chính là, tôi chờ.. Chờ.. Người đàn ông này vẫn chưa có xuất hiện qua. Tôi biết, mộng ảo, chung quy chính là mộng, chính là giả. Bất quá sau khi gặp được anh, tôi cảm thấy mộng kia.. cách tôi cũng không phải xa xôi như vậy.."
"Tôi mệt mỏi.. Thật sự mệt mỏi.. Đã.. Mệt đến.. Sắp duy trì không được!"
Tay nhỏ, không thể tưởng tượng bưng kín miệng, vành mắt Tuyết Vi bất ngờ đỏ lên.
Lời Nói kia, cô thậm chí đều sắp quên mất.
Cái mộng kia, cô thậm chí đã không còn mong đợi.
Lại không nghĩ..
Người đàn ông này, cô chờ đợi người đàn ông này, thật sự cưỡi con ngựa trắng, đi tới trước mặt cô, cũng nói ra..
Cho cô lời hứa " không có mưa gió, chỉ có cầu vồng "!
"Gả cho anh đi, Vi." Hoàng Phủ Minh ưu nhã cười, xoay người xuống ngựa. Chậm rãi móc ra một cái hộp từ trong túi, lấy ra một cái nhẫn, quỳ một gối ở Trước mặt Tuyết Vi.
"Gả cho anh! Gả cho anh! Gả cho anh.." Đúng lúc này, đoàn phù rể cùng với đoàn phù dâu đứng ở phía sau Tuyết Vi tay khoác tay hò reo.
Tuyết Vi xem như biết hôm nay bọn họ vì sao cả đám đều mặc long trọng như vậy, chính là.. Là chờ đợi giờ khắc này hả?
Chính là..
"Không phải chúng ta đã kết hôn sao?" Nuốt xuống nước mắt kích động, Tuyết Vi xoay đầu, khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh quỳ gối trước mắt mình.
"..."
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Người phụ nữ này.. Thật đúng là đặc biệt khó hiểu phong tình!"
Mẹ nó!
Bị một người đàn ông nói khó hiểu phong tình, cô thật đúng là không có mặt mũi.
"Mặc dù, chúng ta đã kết hôn. Nhưng mà, có chút ký ức.. anh tất yếu để em có được!" Hoàng Phủ Minh nhàn nhạt cười cười. Nụ cười kia mê người như vậy.
"Mặc dù, chúng ta đã kết hôn. Nhưng mà, có chút ký ức.. anh phải để em có được!"
Bên tai, không ngừng quanh quẩn giọng anh dễ nghe. Tuyết Vi không khỏi nở nụ cười nhu tình.
Cô vẫn Nói, người đàn ông này không đủ lãng mạn, khó hiểu phong tình.
Xem ra quả nhiên khó hiểu phong tình chính là cô mới đúng.
Tinh tế nghĩ trở về, con đường tình cảm bọn họ thật đúng là thác loạn.
Trước lên giường, sau biến thành đối thủ một mất một còn, lại lên giường, đang mang thai, lúc sau kết hôn, sinh ra tình cảm, cầu hôn. Không có giống như là dựa theo lẽ thường an bài.
Nhưng..
Hoàng Phủ Minh lại có thể cho cô, giống như cho cô không ít.
Trong loạn, lại mang theo mọi thứ.
Thực sự làm người.. khắc sâu vào ký ức.
"Nhận nhẫn."
"Đúng vậy, Tuyết Vi, nhận nhẫn!" " khán giả " không kiên nhẫn giục lên.
Tuyết Vi ngoái đầu nhìn lại, ngượng ngùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu, mắt nhìn nhẫn Hoàng Phủ Minh cầm trong tay: "Nhỏ như vậy sao?"
"..."
Thảo!
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Minh chính là muốn mắng người, nhẫn này đã ba cara, cô vậy mà oán giận nhỏ sao? Nếu không phải không muốn phá hư không khí, anh thật muốn đương trường bóp chết người phụ nữ thúi này!
"Thôi vậy, em miễn cưỡng tiếp nhận cho rồi đi." Nói xong, Tuyết Vi chu chu môi, ra vẻ khó xử vươn tay.
Nhìn bộ dáng người phụ nữ này như nữ vương kiêu ngạo, Hoàng Phủ Minh oán hận nghiến răng.
Người phụ nữ nhà anh, chính là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng!
Oán giận thì oán giận, trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Minh mang nhẫn lên cho Tuyết Vi, vẻ mặt lại chăm chú như vậy..
Đợi cái nhẫn kim cương lớn lấp lánh tỏa sáng tròng lên ngón tay Tuyết Vi trong nháy mắt.. "Nga nga nga nga nga.." Mọi người chạy tới vây quanh, đẩy Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi ở cùng nhau.
"Quân Trường phu nhân.." mọi binh lính " bá " một tiếng, động tác nhất trí kính một cái chào theo nghi thức quân đội với Tuyết Vi. Khí thế miễn bàn nhiều khổng lồ.
Ngay sau đó..
"Đùng đùng đùng.." tiếng pháo mừng vang lên. Pháo hoa sáng ở kia bay múa đầy trời.
Đứng ở dưới tuyết quang đầy trời.
Hoàng Phủ Minh gắt gao ôm người phụ nữ trong lòng ngực, cười mê người. Môi, chậm rãi khắc ở trên môi cô..
Này hết thảy, thoạt nhìn lãng mạn như vậy.
Thời gian cũng dường như ngừng lại trong giờ này khắc này. Tin tưởng, nhất định là màn cầu hôn lãng mạn nhất hoàng thành.
Quân đội, pháo mừng, pháo hoa, con ngựa trắng, cũng chỉ có vị bá chủ hoàng thành này mới có thể khởi động quân đoàn huy hoàng như thế cầu hôn với người phụ nữ mình yêu thương.
Nhưng mà..
Đối với Tuyết Vi mà Nói, trước mắt, người đàn ông soái khí lại uy nghiêm này cũng không phải Quân Trường gì, anh bất quá chính là một người đàn ông, một người bình thường, một người đàn ông chăm chú với cô. Này, đối với cô mà nói vậy là đủ rồi..
"Hả? Nơi này là?" Sắc trời dần tối, đợi sau khi quân đội dạo chơi công viên về, Hoàng Phủ Minh tự lái xe thể thao mang theo Tuyết Vi tới nơi bọn họ lần đầu tương ngộ.
"Tới rồi."
Hoàng Phủ Minh nhanh chóng cởi quân trang trên người ra, lôi kéo Tuyết Vi trực tiếp ngồi trên thang máy lên khách sạn.
Lúc thang máy đến lầu mười sáu.
Tuyết Vi đã dự cảm tới dãy số phòng bọn họ rồi..
Hai người ăn ý tay cầm tay, đi tới cửa phòng số 1606.
Đây là nơi bọn họ, cũng là nơi cô và Diệp Triết Hạo hết duyên..
Bây giờ trở về nơi lúc trước đi nhầm phòng kia, cô cảm thấy có lẽ là ý trời gây ra đi!
Cửa phòng mở ra.
Tuyết Vi vừa muốn duỗi tay đi bật đèn, Hoàng Phủ Minh đã gấp không chờ nổi từ phía sau ôm eo cô.
"Minh, bật đèn."
"Bật đèn làm gì? Yên tâm, lần này sẽ không làm sai rồi." Hai mảnh môi lửa nóng, theo cổ cô một đường hôn lên môi cô.
"Ưm.." Tuyết Vi ỡm ờ xô đẩy hai cái liền dần dần đáp lại anh hôn.
Hai người một đường, từ huyền quan hôn tới trên giường.
Có thể cảm giác đến, đêm nay Hoàng Phủ Minh dị thường kích động, hô hấp đã trở nên thô nặng lên.
Tuyết Vi cũng mê say hưởng thụ nhu tình của người đàn ông mang cho mình, chỉ một lát, thân mình cô liền trở nên sí năng vô cùng..
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: Thơ Thơ
Thời gian, một khắc này dường như dừng lại.
Bộ dáng Hoàng Phủ Minh giục ngựa giơ roi tiêu sái soái khí như vậy. Trong nháy mắt, Tuyết Vi giống như cái gì đều nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông hiên ngang lẫm liệt trên lưng con ngựa trắng này, giục ngựa khiếu gió tây!
"Dụ.."
Khi còn thiếu vài bước xa, Hoàng Phủ Minh dùng sức túm dây cương. Con ngựa trắng dừng chân, tiêu sái dừng ở Trước mặt Tuyết Vi..
"Minh, anh?"
"Nha đầu, từ hôm nay trở đi, em không cần vất vả, anh sẽ cho em một cái tương lai, một cái thế giới không có mưa gió chỉ có cầu vồng.."
Khoảnh khắc, trái tim Tuyết Vi dường như ngừng nhảy lên, đôi mắt cô đen trắng rõ ràng không ngừng, không ngừng mở lớn..
Hoàng Phủ Minh vậy mà..
Vậy mà nhớ rõ lời cô nói qua?
Anh vậy mà.. Còn nhớ rõ?
"Tôi từ nhỏ đến lớn, luôn mơ một giấc mộng như vậy.. Trong mộng, có một người đàn ông cao lớn cưỡi con ngựa trắng đi đến trước mặt tôi, nói với tôi.." nha đầu, từ hôm nay trở đi, em không cần vất vả, anh sẽ cho em một cái tương lai, một cái thế giới không có mưa gió chỉ có cầu vồng."
"Chính là, tôi chờ.. Chờ.. Người đàn ông này vẫn chưa có xuất hiện qua. Tôi biết, mộng ảo, chung quy chính là mộng, chính là giả. Bất quá sau khi gặp được anh, tôi cảm thấy mộng kia.. cách tôi cũng không phải xa xôi như vậy.."
"Tôi mệt mỏi.. Thật sự mệt mỏi.. Đã.. Mệt đến.. Sắp duy trì không được!"
Tay nhỏ, không thể tưởng tượng bưng kín miệng, vành mắt Tuyết Vi bất ngờ đỏ lên.
Lời Nói kia, cô thậm chí đều sắp quên mất.
Cái mộng kia, cô thậm chí đã không còn mong đợi.
Lại không nghĩ..
Người đàn ông này, cô chờ đợi người đàn ông này, thật sự cưỡi con ngựa trắng, đi tới trước mặt cô, cũng nói ra..
Cho cô lời hứa " không có mưa gió, chỉ có cầu vồng "!
"Gả cho anh đi, Vi." Hoàng Phủ Minh ưu nhã cười, xoay người xuống ngựa. Chậm rãi móc ra một cái hộp từ trong túi, lấy ra một cái nhẫn, quỳ một gối ở Trước mặt Tuyết Vi.
"Gả cho anh! Gả cho anh! Gả cho anh.." Đúng lúc này, đoàn phù rể cùng với đoàn phù dâu đứng ở phía sau Tuyết Vi tay khoác tay hò reo.
Tuyết Vi xem như biết hôm nay bọn họ vì sao cả đám đều mặc long trọng như vậy, chính là.. Là chờ đợi giờ khắc này hả?
Chính là..
"Không phải chúng ta đã kết hôn sao?" Nuốt xuống nước mắt kích động, Tuyết Vi xoay đầu, khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh quỳ gối trước mắt mình.
"..."
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Người phụ nữ này.. Thật đúng là đặc biệt khó hiểu phong tình!"
Mẹ nó!
Bị một người đàn ông nói khó hiểu phong tình, cô thật đúng là không có mặt mũi.
"Mặc dù, chúng ta đã kết hôn. Nhưng mà, có chút ký ức.. anh tất yếu để em có được!" Hoàng Phủ Minh nhàn nhạt cười cười. Nụ cười kia mê người như vậy.
"Mặc dù, chúng ta đã kết hôn. Nhưng mà, có chút ký ức.. anh phải để em có được!"
Bên tai, không ngừng quanh quẩn giọng anh dễ nghe. Tuyết Vi không khỏi nở nụ cười nhu tình.
Cô vẫn Nói, người đàn ông này không đủ lãng mạn, khó hiểu phong tình.
Xem ra quả nhiên khó hiểu phong tình chính là cô mới đúng.
Tinh tế nghĩ trở về, con đường tình cảm bọn họ thật đúng là thác loạn.
Trước lên giường, sau biến thành đối thủ một mất một còn, lại lên giường, đang mang thai, lúc sau kết hôn, sinh ra tình cảm, cầu hôn. Không có giống như là dựa theo lẽ thường an bài.
Nhưng..
Hoàng Phủ Minh lại có thể cho cô, giống như cho cô không ít.
Trong loạn, lại mang theo mọi thứ.
Thực sự làm người.. khắc sâu vào ký ức.
"Nhận nhẫn."
"Đúng vậy, Tuyết Vi, nhận nhẫn!" " khán giả " không kiên nhẫn giục lên.
Tuyết Vi ngoái đầu nhìn lại, ngượng ngùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu, mắt nhìn nhẫn Hoàng Phủ Minh cầm trong tay: "Nhỏ như vậy sao?"
"..."
Thảo!
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Minh chính là muốn mắng người, nhẫn này đã ba cara, cô vậy mà oán giận nhỏ sao? Nếu không phải không muốn phá hư không khí, anh thật muốn đương trường bóp chết người phụ nữ thúi này!
"Thôi vậy, em miễn cưỡng tiếp nhận cho rồi đi." Nói xong, Tuyết Vi chu chu môi, ra vẻ khó xử vươn tay.
Nhìn bộ dáng người phụ nữ này như nữ vương kiêu ngạo, Hoàng Phủ Minh oán hận nghiến răng.
Người phụ nữ nhà anh, chính là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng!
Oán giận thì oán giận, trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Minh mang nhẫn lên cho Tuyết Vi, vẻ mặt lại chăm chú như vậy..
Đợi cái nhẫn kim cương lớn lấp lánh tỏa sáng tròng lên ngón tay Tuyết Vi trong nháy mắt.. "Nga nga nga nga nga.." Mọi người chạy tới vây quanh, đẩy Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi ở cùng nhau.
"Quân Trường phu nhân.." mọi binh lính " bá " một tiếng, động tác nhất trí kính một cái chào theo nghi thức quân đội với Tuyết Vi. Khí thế miễn bàn nhiều khổng lồ.
Ngay sau đó..
"Đùng đùng đùng.." tiếng pháo mừng vang lên. Pháo hoa sáng ở kia bay múa đầy trời.
Đứng ở dưới tuyết quang đầy trời.
Hoàng Phủ Minh gắt gao ôm người phụ nữ trong lòng ngực, cười mê người. Môi, chậm rãi khắc ở trên môi cô..
Này hết thảy, thoạt nhìn lãng mạn như vậy.
Thời gian cũng dường như ngừng lại trong giờ này khắc này. Tin tưởng, nhất định là màn cầu hôn lãng mạn nhất hoàng thành.
Quân đội, pháo mừng, pháo hoa, con ngựa trắng, cũng chỉ có vị bá chủ hoàng thành này mới có thể khởi động quân đoàn huy hoàng như thế cầu hôn với người phụ nữ mình yêu thương.
Nhưng mà..
Đối với Tuyết Vi mà Nói, trước mắt, người đàn ông soái khí lại uy nghiêm này cũng không phải Quân Trường gì, anh bất quá chính là một người đàn ông, một người bình thường, một người đàn ông chăm chú với cô. Này, đối với cô mà nói vậy là đủ rồi..
"Hả? Nơi này là?" Sắc trời dần tối, đợi sau khi quân đội dạo chơi công viên về, Hoàng Phủ Minh tự lái xe thể thao mang theo Tuyết Vi tới nơi bọn họ lần đầu tương ngộ.
"Tới rồi."
Hoàng Phủ Minh nhanh chóng cởi quân trang trên người ra, lôi kéo Tuyết Vi trực tiếp ngồi trên thang máy lên khách sạn.
Lúc thang máy đến lầu mười sáu.
Tuyết Vi đã dự cảm tới dãy số phòng bọn họ rồi..
Hai người ăn ý tay cầm tay, đi tới cửa phòng số 1606.
Đây là nơi bọn họ, cũng là nơi cô và Diệp Triết Hạo hết duyên..
Bây giờ trở về nơi lúc trước đi nhầm phòng kia, cô cảm thấy có lẽ là ý trời gây ra đi!
Cửa phòng mở ra.
Tuyết Vi vừa muốn duỗi tay đi bật đèn, Hoàng Phủ Minh đã gấp không chờ nổi từ phía sau ôm eo cô.
"Minh, bật đèn."
"Bật đèn làm gì? Yên tâm, lần này sẽ không làm sai rồi." Hai mảnh môi lửa nóng, theo cổ cô một đường hôn lên môi cô.
"Ưm.." Tuyết Vi ỡm ờ xô đẩy hai cái liền dần dần đáp lại anh hôn.
Hai người một đường, từ huyền quan hôn tới trên giường.
Có thể cảm giác đến, đêm nay Hoàng Phủ Minh dị thường kích động, hô hấp đã trở nên thô nặng lên.
Tuyết Vi cũng mê say hưởng thụ nhu tình của người đàn ông mang cho mình, chỉ một lát, thân mình cô liền trở nên sí năng vô cùng..
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook