-
CHƯƠNG 11: QUYẾT ĐỊNH XÓA BỎ CÁI GAI TRONG LÒNG
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Nhữ Văn càng khóc, thanh âm càng lớn, sức nàng rất tốt, nức nở liên tiếp mấy canh giờ. Mãi đến lúc trời mờ mờ tối, Tề Đức Thuận đưa bánh trung thu đến.
"Nương nương, hoàng thượng hôm nay thiết gia yến không thể tới thăm, đây đều là bánh trung thu thượng hạng, ngài cũng nếm thử một chút đi."
Thanh Hoàn nhận lấy, mở ra nhìn, làm quả thật tinh xảo. Tề công công hỏi Thanh Hoàn có muốn nói gì với hoàng thượng hay không.
Nàng nghe được tên của hắn, ngây ngô hỏi "Cha ta cùng mẹ ta hôm nay đến cung không?"
Tề Đức Thuận cũng không tham dự sự kiện này, nói: "Nương nương, nô tài thật sự không biết chuyện này, hiện tại gia yến còn chưa bắt đầu, chỉ có hoàng thượng cùng đại thần tới đây, nô tài không tiện hỏi thăm."
Chỉ đơn giản mấy câu nàng liền không hỏi thêm nhiều nữa.
Lúc Tề Đức Thuận trở về phục mệnh, bữa tiệc đã bắt đầu.
Mặc dù địa vị Nguyên quý nhân không cao nhưng bởi vì mang bầu nên được hoàng đế cưng chiều, hoàng thượng lại có ý muốn an ủi chuyện của nàng mấy ngày trước nên để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình. Một bên khác là Ôn quý phi, nàng có địa vị cao nhất lại có hoàng tử.
Gia yến chính là tử tôn, vương tôn trong hoàng thất, còn có họ hàng thân thiết của các đại thần.
Hôm nay gia yến rất khác so với quá khứ, cũng không phải nói hình thức bất đồng, mà cả cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.
Hoàng thượng cao cao tại thượng giống như giám sát, không nói một câu nào. Trước mắt là ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người đều nói lời khách sáo.
Huyền Diệp đang nhìn thì Tề Đức Thuận trở lại, nhấp ly rượu nhỏ giọng hỏi hắn: "Có nháo không?”
"Bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ hỏi cha mẹ có tới đây không, nô tài rồi nô tài quay về, không nói gì nữa."
Chuyện này đúng là ngoài dự đoán. Nửa năm trước, hắn đã đồng ý để nàng gặp cha mẹ vào trung thu, hôm nay thất hứa mà nàng lại không có cảm xúc gì, vốn là chuẩn bị nếu nàng giận, nửa đêm sẽ sang thăm một chút, bây giờ không có việc gì là tốt rồi.
Thời gian hai người tiếp xúc với nhau vẫn quá ngắn, thật ra, hắn không chút nào hiểu rõ nàng.
"Hoàng thượng, lúc thần tới đây dự tiệc nghe thấy thái tử đọc sách, nhớ lúc thần bằng tuổi thái tử mà lại không biết một chữ nào." Nói chuyện là Phí Dương Cổ, là đại tướng đương triều, có tỷ tỷ là sủng phi Đổng Ngạc phi của Thuận Trị hoàng đế tiền triều, sau khi bình định ngoại tộc được Huyền Diệp trọng dụng.
Lời nói này đã điều hòa không khí trong bữa tiệc. Sắc mặt hoàng đế bất động, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, chuyển trọng điểm vào thái tử, hoàng thượng để ý nhất đúng là Thái tử.
Quả nhiên sắc mặt hoàng đế khẽ đổi, lộ ra nụ cười, ánh mắt của hắn dời về phía Dận Nhưng. Dận Nhưng mới 5, 6 tuổi, khuôn mặt non nớt, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Huyền Diệp khoát khoát tay với thái tử, nói: "Dận Nhưng, tới đây."
Thái tử đứng dậy giữ lễ tiết, đi tới bên cạnh hắn.
Ứng tiếng trả lời: "Phụ hoàng."
Huyền Diệp không nghiêm khắc với thái tử như thường ngày, vô cùng từ ái ôm thái tử ngồi xuống.
"Dận Nhưng, đi gặp qua Phí Tướng quân."
Phí Dương Cổ hơn ba mươi tuổi là người khiêm tốn, thái tử chắp tay thi lễ, hắn vội vã đứng lên đáp lễ.
Hoàng thượng để mắt Phí Dương Cổ mới chịu để thái tử tự mình hành lễ, chỉ là lễ này chính là có chuyện trọng đại rồi, võ tướng ở đây cũng ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Trong lúc ngắm trăng cũng nói chút việc nhà, sau đó lôi kéo quan hệ với những người ít gặp mặt. Bình thường chính là như thế, sau đó Ngũ Ngung Thanh bắt đầu làm thơ, mọi người cũng nói chút thi thư nguyệt từ.
Cả quá trình Huyền Diệp cũng không tham dự, hắn một mực nhỏ giọng cùng thái tử nói chuyện. Từng vị tần phi ngồi bên cạnh đều không dám tiến lên quấy rầy.
Cứ như vậy đã qua hơn nửa canh giờ, không khí thật sự quỷ dị, không thú vị chút nào, sau khi phóng pháo hoa mới làm dịu đi không khí lạnh lẽo. Huyền Diệp tự biết mình ở nơi này làm ảnh hưởng đến một đám người liền dắt Dận Nhưng rời đi.
Lúc toàn gia đoàn tụ, pháo hoa bay múa, hắn có chút đứng ngồi không yên, cũng không phải bởi vì chuyện này làm không ổn, mà là xử lý người này như thế nào.
Trong Càn Thanh cung hắn chắp tay sau lưng từ từ dạo bước, thái tử bên cạnh chẳng dám thở mạnh nhìn hắn.
"Dận Nhưng, con nói có người phản bội theo địch, cầm quyền không nhả, trẫm nên xử lý như thế nào?"
Thái tử bé như vậy, dường như phản bội theo địch là gì cũng không biết.
Giọng nói ngây thơ lại vô cùng rõ ràng nói: "Phụ hoàng dạy nhi thần thân ái hiền thần, tránh xa tiểu nhân, phản bội theo địch chính là tiểu nhân."
Huyền Diệp cười, xoa đầu Dận Nhưng rồi ôm vào trong ngực.
"Dận Nhưng, con nói đúng, làm đế vương cần tránh xa tiểu nhân, coi như tiểu nhân này lợi hại hơn nữa cũng không được phép uy hiếp hoàng quyền của, thứ trẫm muốn trên thế gian này không được lấy đi."
Trung thu, hoàng đế rất coi trọng đại tướng quân trong hoàng cung, hắn rất tín nhiệm văn thần ở Nam thư phòng dạy thái tử, tất cả mọi người trong cung đều thả lỏng uống rượu, không ai cảnh giác, không ai nghĩ đến ông, ai cũng không thể.
Cho nên lúc Khố Nỗ Nhĩ bị bắt vào thiên lao, cả triều đình nổi sóng to gió lớn!
Làn sóng lớn này còn ảnh hưởng trực tiếp đến hậu cung, thứ nhất ông là cha của Kỵ phi, thứ hai thúc thúc của Định phi cũng bị dính líu, kể cả huynh trưởng, sư phụ của Ôn quý phi cũng bị liên lụy.
Mấy người này là những tần phi quan trọng nhất trong hậu cung, nếu như toàn bộ ngã xuống, sẽ có một lần thay máu toàn bộ địa vị phía trên.
Nhưng khiếp sợ nhất là hoàng đế ra quyết sách cải cách, hủy bỏ ba đội quân bảo hộ triều đình. Trong đêm trung thu, lúc mọi người không chú ý, hoàng thượng đã nhanh chóng bắt một thủ lĩnh tam đại binh quyền trong triều đi.
Hoàng đế là trẻ tuổi, nhưng cũng gần hai mươi năm làm hoàng đế, thân tín hầu vệ tai mắt nhiều đếm không hết, còn có người dám cầm binh quyền không buông tay. dien.dan,le.quy,don. Năm đó Ngao Bái bị bắt hắn mới mười sáu tuổi, hôm nay còn có người dám dẫm lên vết xe đổ, đây không phải là muốn chết sao?
Tất cả quân đội Chính Hoàng Kì từng bước đan xen bị bắt nhốt trong vòng một đêm, một lưới bắt hết, không có một người nào lưu lại. Tin tức lớn như vậy không thể phong bế dễ dàng được, hậu cung không che được tin tức, vậy thì chỉ phong tỏa một địa phương.
Buổi sáng, Nhữ Văn thăm dò cửa cung một chút, dường như đã tăng thêm một tầng quan binh. Bọn họ lãnh khốc không nói gì, ưỡn thẳng lưng không nói câu nào.
Thái giám trong Vân Phù Hiên cũng thay đổi một nhóm.
Đúng, là một nhóm, mười hai người.
Thanh Hoàn chưa bao giờ chú ý tới người bên cạnh, từ hôm nay toàn bộ người đến đều lạ hoắc, mọi người như bị trúng tà, đứng nghiêm, ánh mắt xiết chặt. Nàng đi qua trại lính, vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện.
Chỉ là chuyện này cũng không dẫn tới chú ý của nàng. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều lên lầu, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. diedanle.quy.don. Thời gian đó thật gian nan, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tội thần không có tư cách nhìn thấy hoàng đế, nhưng Huyền Diệp lại khoác áo choàng xuất cung, chuẩn bị gặp nhạc phụ hắn một chút.
Tất cả người chung quanh đều là đại nội cao thủ, võ công cao cường.
Tướng quân từ trước uy phong chí cực giờ này đầu tóc rối bời trong tù, đôi tay bị xích sắt còng lại.
Nhìn thấy hoàng đế, hoàn toàn không ương ngạnh, vênh váo tự đắc như trong dĩ vãng mà trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Hoàng thượng, tội thần đáng chết, nhưng tiểu nữ hoàn toàn không liên quan, xin hoàng thượng khai ân không giết nó."
Huyền Diệp lạnh lùng nhìn ông, hừ một tiếng, một cước đá vào trên vai ông, Khố Nỗ Nhĩ té xuống đất.
Hắn cao cao tại thượng mắt nhìn xuống, cười lạnh nói: "Khố ái khanh, trẫm có một chuyện không rõ ái khanh có thể cho biết hay không. Chuẩn Cách Nhĩ đã cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi bán mạng như thế, ngươi bước ra một bước kia có nghĩ tới Chính Hoàng Kì cùng toàn bộ gia tộc sẽ phải chết trong tay ngươi không?"
Hoàng đế làm việc không nắm chắc tuyệt đối chắc chắn sẽ không bao giờ nói tư thông với địch phản quốc cái gì. Hắn đã từng mấy lần ý bảo thu hồi binh quyền nhưng Khố Nỗ Nhĩ không thèm để ý chút nào. Tất cả quyền lực trên một tấc đất quốc gia Đại Thanh kia ai dám làm trái hắn?
Người quỳ trên đất hồi lâu nói: "Tội thần hồ đồ."
"Ngươi cũng không hồ đồ!" Hoàng đế giận dữ mắng mỏ, "Phía nam còn có dư nghiệt tiền Minh, Sa Hoàng phương bắc không ngừng nhiễu loạn, ngươi nghĩ nhân cơ hội đoạt chút đất đai cùng Cát Nhĩ Đan phân chia sao, nghĩ thật giỏi! Khố Nỗ Nhĩ, ban đầu tiên hoàng phó thác binh quyền cho ngươi vì sao? Bởi vì đầu óc ngươi không đủ! Thiên hạ của trẫm còn không có một người dám phân chia, trẫm không vội vàng qua phương bắc tiêu diệt Chuẩn Cách Nhĩ. Bây giờ ngươi chết hay sau này chết cũng như nhau, bây giờ chết chẳng bằng ngươi vì gia quyến suy nghĩ, ta sẽ không diệt cửu tộc ngươi!"
Khố Nỗ Nhĩ tung hoành sa trường cả đời, con trai ông một lòng tận tâm với tổ quốc, hoàng thượng đáy lòng nhân từ, ông không cần quan tâm nhiều. Chỉ còn nữ nhi mà mình yêu thương nhất, cưng chiều từ nhỏ, tính tình quật cường thân thiết với ông nhất. Vừa tròn 16 tuổi, tự tay ông bỏ thuốc giả bệnh tránh khỏi vào cung.
Có thể trốn được nhất thời nhưng không tránh được thiên mệnh.
"Tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề không thể tha thứ, xin hoàng thượng vì sự tận tâm của cựu thần mà tha cho Kỵ phi nương nương. Tội thần cam nguyện chết để báo hoàng ân!"
"Tận tâm? Ái khanh tận tâm cái gì? Lúc tiên hoàng đoạt quyền Đa Nhĩ Cổn cũng không phải ngươi mật báo?! Lúc trẫm đăng cơ ngươi không tận lực trông coi thái tử tiền Minh, còn thả hắn ra! Lúc trẫm bắt Ngao Bái ngươi ở đâu? Lúc Ngô Tam Quế, Phí Dương Cổ cầm binh bình định phương Nam ra sống vào chết, ngươi vui vẻ ở Tiêu Dao cho là trẫm không biết sao? Tay cầm binh quyền mà không làm gì, chẳng quan tâm chiến sự phía Bắc. Trẫm một lòng muốn làm rạng rỡ Mãn Thanh, còn ngươi có biết mình làm cái gì!"
Khố Nỗ Nhĩ là người thô kệch, thường ngày đối với thủ hạ tuỳ tiện nhưng nữ nhi kia là bảo bối ông yêu thương nhất, yêu quý đến mức quên cả cách cư xử vua tôi, giận dữ đứng thẳng dậy, xiềng xích lay động rầm rầm, bộ dáng rõ ràng muốn hành thích vua.
Thời khắc nguy hiểm, không cần thị vệ phía sau bước lên, Huyền Diệp đã một cước đá xuống, 12 tầng sức lực khiến người đàn ông ngã vào trên tường rồi trượt xuống.
Một nhóm người rút đao vây quanh, hắn tự tay ý bảo rời đi, nhìn ông cười lạnh nói: "Thế nào? Muốn hành thích trẫm? Chớ quên con gái của ngươi vẫn còn trong tay trẫm! Trẫm muốn giết nàng tùy tiện cho một lý do! Chỉ là trẫm không giết ngươi, cũng sẽ không giết Kỵ phi, chờ chính ngươi chết, để cho nữ nhi của ngươi biết cha nàng là hạng người gì."
Chuyện bắt Khố Nỗ Nhĩ Tướng quân khiến thiên hạ nghị luận ầm ĩ. Nói Huyền Diệp nhốt hắn trong tù là không đúng vì có thể ngồi lên vị trí tướng quân, có người nào là ngu ngốc. Cái này không khỏi làm cho người ta cảm thấy hoàng đế trẻ tuổi tru diệt công thần để ổn định hoàng quyền, chỉ là hôm nay chuyện trong lao truyền ra lại một lần gây nên sóng to gió lớn.
Làm hạ thần muốn ám sát hoàng đế bất luận cái gì đều là trọng tội.
Hắn không vì chuyện gì mà vạ lây đến người khác, tình cảm của hoàng đế với Định phi và Ôn quý phi không vì một chút mà ảnh hưởng, nhưng hai người cũng đã quỳ một ngày trong Noãn Tâm điện.
Nhữ Văn càng khóc, thanh âm càng lớn, sức nàng rất tốt, nức nở liên tiếp mấy canh giờ. Mãi đến lúc trời mờ mờ tối, Tề Đức Thuận đưa bánh trung thu đến.
"Nương nương, hoàng thượng hôm nay thiết gia yến không thể tới thăm, đây đều là bánh trung thu thượng hạng, ngài cũng nếm thử một chút đi."
Thanh Hoàn nhận lấy, mở ra nhìn, làm quả thật tinh xảo. Tề công công hỏi Thanh Hoàn có muốn nói gì với hoàng thượng hay không.
Nàng nghe được tên của hắn, ngây ngô hỏi "Cha ta cùng mẹ ta hôm nay đến cung không?"
Tề Đức Thuận cũng không tham dự sự kiện này, nói: "Nương nương, nô tài thật sự không biết chuyện này, hiện tại gia yến còn chưa bắt đầu, chỉ có hoàng thượng cùng đại thần tới đây, nô tài không tiện hỏi thăm."
Chỉ đơn giản mấy câu nàng liền không hỏi thêm nhiều nữa.
Lúc Tề Đức Thuận trở về phục mệnh, bữa tiệc đã bắt đầu.
Mặc dù địa vị Nguyên quý nhân không cao nhưng bởi vì mang bầu nên được hoàng đế cưng chiều, hoàng thượng lại có ý muốn an ủi chuyện của nàng mấy ngày trước nên để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình. Một bên khác là Ôn quý phi, nàng có địa vị cao nhất lại có hoàng tử.
Gia yến chính là tử tôn, vương tôn trong hoàng thất, còn có họ hàng thân thiết của các đại thần.
Hôm nay gia yến rất khác so với quá khứ, cũng không phải nói hình thức bất đồng, mà cả cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.
Hoàng thượng cao cao tại thượng giống như giám sát, không nói một câu nào. Trước mắt là ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người đều nói lời khách sáo.
Huyền Diệp đang nhìn thì Tề Đức Thuận trở lại, nhấp ly rượu nhỏ giọng hỏi hắn: "Có nháo không?”
"Bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ hỏi cha mẹ có tới đây không, nô tài rồi nô tài quay về, không nói gì nữa."
Chuyện này đúng là ngoài dự đoán. Nửa năm trước, hắn đã đồng ý để nàng gặp cha mẹ vào trung thu, hôm nay thất hứa mà nàng lại không có cảm xúc gì, vốn là chuẩn bị nếu nàng giận, nửa đêm sẽ sang thăm một chút, bây giờ không có việc gì là tốt rồi.
Thời gian hai người tiếp xúc với nhau vẫn quá ngắn, thật ra, hắn không chút nào hiểu rõ nàng.
"Hoàng thượng, lúc thần tới đây dự tiệc nghe thấy thái tử đọc sách, nhớ lúc thần bằng tuổi thái tử mà lại không biết một chữ nào." Nói chuyện là Phí Dương Cổ, là đại tướng đương triều, có tỷ tỷ là sủng phi Đổng Ngạc phi của Thuận Trị hoàng đế tiền triều, sau khi bình định ngoại tộc được Huyền Diệp trọng dụng.
Lời nói này đã điều hòa không khí trong bữa tiệc. Sắc mặt hoàng đế bất động, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, chuyển trọng điểm vào thái tử, hoàng thượng để ý nhất đúng là Thái tử.
Quả nhiên sắc mặt hoàng đế khẽ đổi, lộ ra nụ cười, ánh mắt của hắn dời về phía Dận Nhưng. Dận Nhưng mới 5, 6 tuổi, khuôn mặt non nớt, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Huyền Diệp khoát khoát tay với thái tử, nói: "Dận Nhưng, tới đây."
Thái tử đứng dậy giữ lễ tiết, đi tới bên cạnh hắn.
Ứng tiếng trả lời: "Phụ hoàng."
Huyền Diệp không nghiêm khắc với thái tử như thường ngày, vô cùng từ ái ôm thái tử ngồi xuống.
"Dận Nhưng, đi gặp qua Phí Tướng quân."
Phí Dương Cổ hơn ba mươi tuổi là người khiêm tốn, thái tử chắp tay thi lễ, hắn vội vã đứng lên đáp lễ.
Hoàng thượng để mắt Phí Dương Cổ mới chịu để thái tử tự mình hành lễ, chỉ là lễ này chính là có chuyện trọng đại rồi, võ tướng ở đây cũng ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Trong lúc ngắm trăng cũng nói chút việc nhà, sau đó lôi kéo quan hệ với những người ít gặp mặt. Bình thường chính là như thế, sau đó Ngũ Ngung Thanh bắt đầu làm thơ, mọi người cũng nói chút thi thư nguyệt từ.
Cả quá trình Huyền Diệp cũng không tham dự, hắn một mực nhỏ giọng cùng thái tử nói chuyện. Từng vị tần phi ngồi bên cạnh đều không dám tiến lên quấy rầy.
Cứ như vậy đã qua hơn nửa canh giờ, không khí thật sự quỷ dị, không thú vị chút nào, sau khi phóng pháo hoa mới làm dịu đi không khí lạnh lẽo. Huyền Diệp tự biết mình ở nơi này làm ảnh hưởng đến một đám người liền dắt Dận Nhưng rời đi.
Lúc toàn gia đoàn tụ, pháo hoa bay múa, hắn có chút đứng ngồi không yên, cũng không phải bởi vì chuyện này làm không ổn, mà là xử lý người này như thế nào.
Trong Càn Thanh cung hắn chắp tay sau lưng từ từ dạo bước, thái tử bên cạnh chẳng dám thở mạnh nhìn hắn.
"Dận Nhưng, con nói có người phản bội theo địch, cầm quyền không nhả, trẫm nên xử lý như thế nào?"
Thái tử bé như vậy, dường như phản bội theo địch là gì cũng không biết.
Giọng nói ngây thơ lại vô cùng rõ ràng nói: "Phụ hoàng dạy nhi thần thân ái hiền thần, tránh xa tiểu nhân, phản bội theo địch chính là tiểu nhân."
Huyền Diệp cười, xoa đầu Dận Nhưng rồi ôm vào trong ngực.
"Dận Nhưng, con nói đúng, làm đế vương cần tránh xa tiểu nhân, coi như tiểu nhân này lợi hại hơn nữa cũng không được phép uy hiếp hoàng quyền của, thứ trẫm muốn trên thế gian này không được lấy đi."
Trung thu, hoàng đế rất coi trọng đại tướng quân trong hoàng cung, hắn rất tín nhiệm văn thần ở Nam thư phòng dạy thái tử, tất cả mọi người trong cung đều thả lỏng uống rượu, không ai cảnh giác, không ai nghĩ đến ông, ai cũng không thể.
Cho nên lúc Khố Nỗ Nhĩ bị bắt vào thiên lao, cả triều đình nổi sóng to gió lớn!
Làn sóng lớn này còn ảnh hưởng trực tiếp đến hậu cung, thứ nhất ông là cha của Kỵ phi, thứ hai thúc thúc của Định phi cũng bị dính líu, kể cả huynh trưởng, sư phụ của Ôn quý phi cũng bị liên lụy.
Mấy người này là những tần phi quan trọng nhất trong hậu cung, nếu như toàn bộ ngã xuống, sẽ có một lần thay máu toàn bộ địa vị phía trên.
Nhưng khiếp sợ nhất là hoàng đế ra quyết sách cải cách, hủy bỏ ba đội quân bảo hộ triều đình. Trong đêm trung thu, lúc mọi người không chú ý, hoàng thượng đã nhanh chóng bắt một thủ lĩnh tam đại binh quyền trong triều đi.
Hoàng đế là trẻ tuổi, nhưng cũng gần hai mươi năm làm hoàng đế, thân tín hầu vệ tai mắt nhiều đếm không hết, còn có người dám cầm binh quyền không buông tay. dien.dan,le.quy,don. Năm đó Ngao Bái bị bắt hắn mới mười sáu tuổi, hôm nay còn có người dám dẫm lên vết xe đổ, đây không phải là muốn chết sao?
Tất cả quân đội Chính Hoàng Kì từng bước đan xen bị bắt nhốt trong vòng một đêm, một lưới bắt hết, không có một người nào lưu lại. Tin tức lớn như vậy không thể phong bế dễ dàng được, hậu cung không che được tin tức, vậy thì chỉ phong tỏa một địa phương.
Buổi sáng, Nhữ Văn thăm dò cửa cung một chút, dường như đã tăng thêm một tầng quan binh. Bọn họ lãnh khốc không nói gì, ưỡn thẳng lưng không nói câu nào.
Thái giám trong Vân Phù Hiên cũng thay đổi một nhóm.
Đúng, là một nhóm, mười hai người.
Thanh Hoàn chưa bao giờ chú ý tới người bên cạnh, từ hôm nay toàn bộ người đến đều lạ hoắc, mọi người như bị trúng tà, đứng nghiêm, ánh mắt xiết chặt. Nàng đi qua trại lính, vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện.
Chỉ là chuyện này cũng không dẫn tới chú ý của nàng. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều lên lầu, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. diedanle.quy.don. Thời gian đó thật gian nan, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tội thần không có tư cách nhìn thấy hoàng đế, nhưng Huyền Diệp lại khoác áo choàng xuất cung, chuẩn bị gặp nhạc phụ hắn một chút.
Tất cả người chung quanh đều là đại nội cao thủ, võ công cao cường.
Tướng quân từ trước uy phong chí cực giờ này đầu tóc rối bời trong tù, đôi tay bị xích sắt còng lại.
Nhìn thấy hoàng đế, hoàn toàn không ương ngạnh, vênh váo tự đắc như trong dĩ vãng mà trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Hoàng thượng, tội thần đáng chết, nhưng tiểu nữ hoàn toàn không liên quan, xin hoàng thượng khai ân không giết nó."
Huyền Diệp lạnh lùng nhìn ông, hừ một tiếng, một cước đá vào trên vai ông, Khố Nỗ Nhĩ té xuống đất.
Hắn cao cao tại thượng mắt nhìn xuống, cười lạnh nói: "Khố ái khanh, trẫm có một chuyện không rõ ái khanh có thể cho biết hay không. Chuẩn Cách Nhĩ đã cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi bán mạng như thế, ngươi bước ra một bước kia có nghĩ tới Chính Hoàng Kì cùng toàn bộ gia tộc sẽ phải chết trong tay ngươi không?"
Hoàng đế làm việc không nắm chắc tuyệt đối chắc chắn sẽ không bao giờ nói tư thông với địch phản quốc cái gì. Hắn đã từng mấy lần ý bảo thu hồi binh quyền nhưng Khố Nỗ Nhĩ không thèm để ý chút nào. Tất cả quyền lực trên một tấc đất quốc gia Đại Thanh kia ai dám làm trái hắn?
Người quỳ trên đất hồi lâu nói: "Tội thần hồ đồ."
"Ngươi cũng không hồ đồ!" Hoàng đế giận dữ mắng mỏ, "Phía nam còn có dư nghiệt tiền Minh, Sa Hoàng phương bắc không ngừng nhiễu loạn, ngươi nghĩ nhân cơ hội đoạt chút đất đai cùng Cát Nhĩ Đan phân chia sao, nghĩ thật giỏi! Khố Nỗ Nhĩ, ban đầu tiên hoàng phó thác binh quyền cho ngươi vì sao? Bởi vì đầu óc ngươi không đủ! Thiên hạ của trẫm còn không có một người dám phân chia, trẫm không vội vàng qua phương bắc tiêu diệt Chuẩn Cách Nhĩ. Bây giờ ngươi chết hay sau này chết cũng như nhau, bây giờ chết chẳng bằng ngươi vì gia quyến suy nghĩ, ta sẽ không diệt cửu tộc ngươi!"
Khố Nỗ Nhĩ tung hoành sa trường cả đời, con trai ông một lòng tận tâm với tổ quốc, hoàng thượng đáy lòng nhân từ, ông không cần quan tâm nhiều. Chỉ còn nữ nhi mà mình yêu thương nhất, cưng chiều từ nhỏ, tính tình quật cường thân thiết với ông nhất. Vừa tròn 16 tuổi, tự tay ông bỏ thuốc giả bệnh tránh khỏi vào cung.
Có thể trốn được nhất thời nhưng không tránh được thiên mệnh.
"Tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề không thể tha thứ, xin hoàng thượng vì sự tận tâm của cựu thần mà tha cho Kỵ phi nương nương. Tội thần cam nguyện chết để báo hoàng ân!"
"Tận tâm? Ái khanh tận tâm cái gì? Lúc tiên hoàng đoạt quyền Đa Nhĩ Cổn cũng không phải ngươi mật báo?! Lúc trẫm đăng cơ ngươi không tận lực trông coi thái tử tiền Minh, còn thả hắn ra! Lúc trẫm bắt Ngao Bái ngươi ở đâu? Lúc Ngô Tam Quế, Phí Dương Cổ cầm binh bình định phương Nam ra sống vào chết, ngươi vui vẻ ở Tiêu Dao cho là trẫm không biết sao? Tay cầm binh quyền mà không làm gì, chẳng quan tâm chiến sự phía Bắc. Trẫm một lòng muốn làm rạng rỡ Mãn Thanh, còn ngươi có biết mình làm cái gì!"
Khố Nỗ Nhĩ là người thô kệch, thường ngày đối với thủ hạ tuỳ tiện nhưng nữ nhi kia là bảo bối ông yêu thương nhất, yêu quý đến mức quên cả cách cư xử vua tôi, giận dữ đứng thẳng dậy, xiềng xích lay động rầm rầm, bộ dáng rõ ràng muốn hành thích vua.
Thời khắc nguy hiểm, không cần thị vệ phía sau bước lên, Huyền Diệp đã một cước đá xuống, 12 tầng sức lực khiến người đàn ông ngã vào trên tường rồi trượt xuống.
Một nhóm người rút đao vây quanh, hắn tự tay ý bảo rời đi, nhìn ông cười lạnh nói: "Thế nào? Muốn hành thích trẫm? Chớ quên con gái của ngươi vẫn còn trong tay trẫm! Trẫm muốn giết nàng tùy tiện cho một lý do! Chỉ là trẫm không giết ngươi, cũng sẽ không giết Kỵ phi, chờ chính ngươi chết, để cho nữ nhi của ngươi biết cha nàng là hạng người gì."
Chuyện bắt Khố Nỗ Nhĩ Tướng quân khiến thiên hạ nghị luận ầm ĩ. Nói Huyền Diệp nhốt hắn trong tù là không đúng vì có thể ngồi lên vị trí tướng quân, có người nào là ngu ngốc. Cái này không khỏi làm cho người ta cảm thấy hoàng đế trẻ tuổi tru diệt công thần để ổn định hoàng quyền, chỉ là hôm nay chuyện trong lao truyền ra lại một lần gây nên sóng to gió lớn.
Làm hạ thần muốn ám sát hoàng đế bất luận cái gì đều là trọng tội.
Hắn không vì chuyện gì mà vạ lây đến người khác, tình cảm của hoàng đế với Định phi và Ôn quý phi không vì một chút mà ảnh hưởng, nhưng hai người cũng đã quỳ một ngày trong Noãn Tâm điện.
Bình luận facebook