-
CHƯƠNG 16: TÌNH Ý NHƯ TƠ
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thật ra thì khi đó Thanh Hoàn nghĩ, nếu phụ thân không đồng ý gả cho Diệp công tử, nàng trước hết bỏ trốn. Sau khi thành thân rồi thất thân sẽ có bầu, đến lúc đó dẫn một con nít, nếu phụ thân còn bức bách mình thì sẽ khóc náo. Chỉ cần vừa khóc vừa náo, bảo đảm phụ thân cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng không dám nói.
Nàng kéo Huyền Diệp đi kinh thành, bái đường thành thân trước mặt đại sư trong Đào Hoa Tự.
Huyền Diệp cảm thấy mình điên rồi mới có thể chơi với nàng trò chơi như vậy, giống như mấy đứa trẻ con tầm thường trong đám bách tính bái thiên địa thành thân.
Lúc ấy quỷ thần xui khiến đồng ý đi Đào Hoa Tự. Một đám tùy tùng đi theo vội vội vàng vàng tới trước khiến cho mọi người đi hết, bọn họ còn treo đầy kết đồng tâm để cầu phúc lên cái cây bái đường.
Có một khắc hắn không muốn nói cho nàng biết thân phận thật của mình. Chỉ là khi yêu, người con gái giống như phát điên, đừng nói là hoàng đế muốn nàng vào cung làm hoàng phi, kể cả cùng nhau đứng ở dọc phố làm tên ăn mày nàng cũng nguyện ý. Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không hỏi, luôn miệng đồng ý.
Lăn qua lăn lại đã hơn nửa đêm, tế bào buồn ngủ đã nhao nhao vận động. Sau khi kết thúc, không gian yên lặng khiến Thanh Hoàn trở nên tỉnh táo.
Thanh Hoàn lẳng lặng nhìn Huyền Diệp, khóe miệng lộ ra nụ cười. Cuối cùng đứng dậy nhào vào trên người hắn, nam tử cực kì buồn ngủ, máy móc vươn tay ôm hông nàng. Sau đó lại từ trên người hắn, lăn ra chỗ khác, lẩn ra đằng xa.
Huyền Diệp cực kì mệt mỏi, ôm thân thể mềm mại của Thanh Hoàn, dần dần ngủ.
Sáng sớm tỉnh táo lại nghiêng đầu nhìn người trên giường, vẻ mặt tươi cười minh mẫn im lặng nhìn hắn.
"Nụ cười này của nàng có thể giải thích là rất hài lòng hay sao?"
Hoàng thượng nói bậy bạ khiến Thanh Hoàn không kịp phản ứng kịp, lặng lẽ di chuyển đến trước mặt hắn.
"Công tử, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề?"
Hắn không có ý định vừa sáng sớm đã nói chuyện kỳ quái.
Thanh Hoàn cau mày: "Làm sao ngươi không hỏi ta có vấn đề gì?"
Huyền Diệp đứng dậy mặc quần áo nói: "Trẫm không nghĩ hỏi dục vọng."
Thanh Hoàn đứng dậy, nhoài người về phía mép giường nơi Huyền Diệp ngồi mặc quần áo, cố gắng nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười không thể ngọt ngào hơn: "Hoàng đế bệ hạ, ta phát hiện nơi này của ngươi có dấu răng."
Huyền Diệp đầu đầy vạch đen, Thanh Hoàn lập tức ngã xuống, kéo chăn đắp lên đầu, núp ở bên trong khanh khách cười.
Ai bảo hắn vẫn không ngừng làm đau nàng, một hàng dấu răng kia sâu như vậy, có thể thấy được tình hình lúc ấy hỗn loạn cỡ nào.
Huyền Diệp cực kì thích Thanh Hoàn, thích đến mức chuyện gì cũng có thể tha thứ.
May mắn là đã sang mùa đông, y phục rất dày nên che đậy được.
Lúc trở lại, nàng đã thức dậy, trong nhà ấm áp, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng.
"Ah ~ tại sao hôm nay lại không có cháo đậu đỏ?"
Huyền Diệp cười nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày tới đây cũng uống thứ đó, nàng không thấy ngán à? Về sau không ăn nữa, trẫm đặc biệt bảo Ngự Thiện Phòng làm canh vưu ngư hạnh hoa (đại khái là món ăn làm từ cá mực và hoa hạnh )), nàng nếm thử xem mùi vị thế nào, món này cực kì bổ, nàng sẽ thích đấy."
Đối phương không nói lời nào, Huyền Diệp ngẩng đầu lên, thấy Thanh Hoàn mất hồn nhìn hắn: "Lại vờ ngớ ngẩn rồi, mau nếm thử một chút, ăn không ngon ngày mai đổi lại."
Thanh Hoàn lúc này mới tỉnh lại, bưng lên nhẹ nhàng nếm thử một miếng: "A ~ ngọt?"
"Canh cá mực vốn mặn nhưng trẫm biết nàng không thích vị nặng nên cho làm thành vị ngọt, thế nào, không ngon sao?"
"Không phải, ăn rất ngon đấy, chỉ là có chút không quen."
Hoàng đế coi như không nghe thấy, múc canh cho Thanh Hoàn, không mặn không nhạt nói: "Đúng là không biết Hoàn nhi còn biết giả bộ, trẫm quyết định phạt nàng về sau không được ăn thứ kia nữa."
"Đâu có đâu." Nhét cái bánh bao vào trong miệng, Thanh Hoàn nức nở nghẹn ngào nói, "Không phải là trước không thấy được nhiều đồ ăn ngon như vậy nên sinh lòng oán hận sao."
Huyền Diệp vỗ nhè nhẹ lưng Thanh Hoàn: "Nếu thật sự nàng oán hận thì tí hãy viết những thứ muốn ăn, ngày nào trẫm cũng phân phó Ngự Thiện Phòng làm thật nhiều món ăn cho nàng.”
Thanh Hoàn uống miếng nước, thở phào một cái: "Được rồi được rồi, về sau ta theo hoàng thượng, cái gì tốt cũng đều được ăn."
"Được, mấy ngày này nàng cũng không cần đi, ở lại Càn Thanh cung."
Thanh Hoàn nhìn sắc mặt hắn, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ngươi nói thật?"
Huyền Diệp hết sức vui vẻ, nói: "Giả – là không thể nào, pháp sư trong cung nói địa thế Tịnh Thục cung không tốt, vào ngày đông quá mức âm u lạnh lẽo, trước đây nàng bị cảm lạnh, nếu còn tái phát sẽ rất nghiêm trọng.”
"Khi còn bé?" Thanh Hoàn ngẹo đầu nhìn hắn, rất lạ hỏi "Hoàng thượng có thể thấy ‘nô tì’ lúc còn bé sao?"
Hắn mỉm cười: "Lúc ái phi của trẫm còn bé, rất là ngốc nghếch, đã từng nằm trong đống tuyết."
Trong nháy mắt nhớ lại hồi ức, nghe kể là lúc Thanh Hoàn sáu, bảy tuổi cùng ca ca vàm ấy người bạn trong vương phủ chơi trốn tìm, vì thế nàng vùi mình trong đống tuyết để trốn. dien.dan.le.quy.don Thanh Hoàn chỉ lờ mờ nhớ chuyện này, nhưng không biết rằng danh tiếng vang xa đến hoàng đế cũng biết, thật là mắc cỡ chết người.
"Ai ~ tại sao phải hỏi thăm chuyện này, khẳng định trong lòng hoàng đế bệ hạ cười ta chết thôi."
"Còn muốn nghe chuyện mất mặt hơn sao?"
Thanh Hoàn nháy mắt nhìn hắn, ra vẻ vô tội.
Huyền Diệp tiến tới trước mặt nàng nói: "Có người vừa tỉnh lại liền lôi kéo tay trẫm gọi phu quân."
". . . . . ."
Chuyện này rất lạ lùng, Thanh Hoàn rốt cuộc có chút không ngồi yên.
Theo cách nói của hoàng thượng, lúc ấy nàng sắp chết rét, được ôm lên giường. Mở mắt nhìn thấy hắn, rõ ràng lúc trước chơi trốn tìm, câu đầu tiên không phải là: ta bắt được ngươi rồi. Mà lại là: phu quân, ngươi không được đi.
Chuyện này nửa thật nửa giả, tại sao từ nhỏ nàng đã muốn hắn? Cho nên buổi tối Huyền Diệp trở lại, Thanh Hoàn lập tức bắt cánh tay hắn lại, rất nghiêm túc phân tích: "Công tử, ta cảm thấy ngưới nói không đúng, bình thường lúc ta hôn mê sẽ không nói mớ, từ trước đến giờ gặp ác mộng đều ngậm miệng, đầu đầy mồ hôi nhưng không nói ra lời. dien,dan,.lequydon Lại nói lúc ta còn bé, căn bản cũng không hiểu phu quân là có ý gì, làm sao có thể thấy ngươi liền kêu phu quân được? Còn nữa, khi còn bé ta cũng không nói chuyện cùng nam tử xa lạ."
Hắn cười lôi kéo tay nàng, đi lấy y phục phủ thêm cho nàng: "Ngày lạnh như thế còn mặc mỏng manh như vậy."
"A ~~" dường như Thanh Hoàn đã hiểu, gật đầu một cái: "Ngươi lừa ta đúng không?"
Huyền Diệp mặc quần áo tử tế cho nàng, nhỏ giọng nói: "Quân vô hí ngôn, không tin hãy hỏi Nạp Lan công tử."
Nhỡ đến lúc ý thật sự hỏi, Nạp Lan sao nhớ được chuyện như vậy, cũng là chuyện mười năm trước rồi, hoàng đế diệt trừ Ngao Bái sau đó đến nhà nàng thương nghị quyết sách. Vừa đúng lúc Thanh Hoàn bị bệnh nặng, tướng quân một tấc cũng không rời, hắn nhân tiện đi tới nhìn một chút. Chuyện kế tiếp đều quên.
Nạp Lan có chút hàm hồ nói: "Nương nương, thần không nhớ gì cả."
"Ha ha, Nạp Lan công tử cùng Diệp công tử các ngươi liên hiệp lừa ta sao."
Nạp Lan khẽ cười nói: "Chuyện đã lâu nên không nhớ gì cả, nhưng mà chuyện Kỵ phi nương nương cùng hoàng thượng lúc trước ngược lại thần có biết một chút." Một bộ dáng như có điều suy nghĩ, sờ cằm suy tư.
Thanh Hoàn bĩu môi quay đầu nhìn Huyền Diệp: "Ban đầu lúc ta theo đuổi ngươi, cũng là ngươi đồng ý."
"Được rồi được rồi, nếu ngươi nói nàng thì nàng cũng rất giỏi già mồm át lẽ phải, ngươi chưa chắc là đối thủ của nàng."
Nàng ôm cánh tay của hắn, bắt đầu làm nũng, chui vào người hắn núp, cười lộ lúm đồng tiền, không nói lời nào.
Đã lâu không luyện chữ làm thơ, hôm nay có hứng thú liền cùng hắn tới Càn Thanh cung.
Hoàng đế đọc thuộc thi thư lại cực kì hiểu rõ Hán thư, Nạp Lan công tử cũng là người nhiều chữ, hoàng thượng vốn không có hứng thú gì với thi từ thế tục, duy chỉ có Nạp Lan mới khiến hắn muốn cùng bàn luận. Ngày trước chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Diệp viết gì là bởi vì thơ tình uyển chuyển hàm xúc không phải khẩu vị của hắn. Nhưng mà Huyền Diệp vô cùng yêu thích nghiên cứu học tập ít thứ, đối với người tài hoa hơn người cũng rất là tán thưởng nên liền mời tới đây.
Thanh Hoàn đứng ở một bên mài mực không lây nhiễm được chút hơi thở văn học nào, hoàn toàn khác biệt với phu quân, không có tí lòng cầu tiến nào.
Tự mình ngồi ở một bên len lén học sách thiếu nhi, nàng không biết nhiều chữ, chủ yếu vì khi còn bé nhìn thấy giáo viên dạy học liền chán ghét không chịu được, đọc thuộc lòng một bài thơ cũng không muốn nói gì đến việc nghiên cứu học thuật thưởng thức thơ từ. Chỉ có thể xem sách thiếu nhi, không nhận biết được nét chữ nhưng cũng có thể phỏng đoán. dien.dan{lequydon} Dù là điểm này cũng là huynh trưởng dạy, tuy nhiên chữ của nàng cũng rất được, dùng giọng của Huyền Diệp biểu đạt, thật nhìn không ra chữ viết cùng dáng dấp không khác nhau nhiều lắm. Về phần có phải khích lệ hay không, nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Cho nên ba người vô cùng tự nhiên làm việc của mình. Một người úp mặt lên mặt bàn, tay lật sách vùn vụt, hai người còn lại cùng thưởng thức danh họa thi từ lỗi thời.
"Hoàng thượng, Nguyên quý nhân cầu kiến."
Thanh âm Tề Đức Thuận cực nhỏ, Huyền Diệp ngẩng mặt nhìn Kỵ phi đang chống cằm đọc sách, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi thưa thớt, nàng lại có thai, rất hào phóng nói: "Để cho nàng đi vào."
Nguyên quý nhân ăn mặc thật dầy, đồ trang sức màu trắng hồng, cộng thêm hoa mai nhàn nhạt trên y phục màu đỏ, hiển nhiên là một băng mỹ nhân.
Nguyên quý nhân càng ngày càng hiểu chuyện, hành lễ với hoàng đế xong lại xoay người thỉnh an Kỵ phi. Lúc này Nguyên quý nhân mới hoàn hồn lại, thấy là nàng.
Từ từ bước đến bên cạnh Huyền Diệp, lôi kéo tay của hắn như tuyên bố chủ quyền.
Nguyên quý nhân hơi mỉm cười nói: "Nô tì nghe nói hoàng thượng thân thể không dễ cảm lạnh nhưng hôm nay vẫn muốn tự tay nấu bát canh. Không ngờ Kỵ phi nương nương cũng ở đây, nếu không ghét bỏ, Kỵ phi nương nương cũng nếm thử một chút."
Thanh Hoàn nhìn Nguyên quý nhân sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, vẻ mặt Huyền Diệp ôn hoà, đi tới bên người Nguyên quý nhân, nhẹ giọng nói: "Trời lạnh như vậy, nàng lại có thai, thứ này gọi hạ nhân làm là được rồi."
"Hạ nhân làm khó tránh khỏi không hợp khẩu vị hoàng thượng, nô tì tự mình chọn nguyên liệu, lại vừa yên tâm."
"Khó được nàng có lòng, hôm nay trẫm sẽ nếm thử một chút."
"Thơm quá." Thanh Hoàn ngửi một cái, "Ta không biết làm những thứ này."
Huyền Diệp nhỏ giọng cười nói: "Nàng biết ăn là tốt rồi, không cần phải làm những thứ đồ này."
Lời này khiến trái tim Nguyên quý nhân căng thẳng, chính mình tìm sách lại chọn nguyên liệu làm cả một buổi chiều, trước mặt một nữ nhân khác lại nói như vậy, không nói được là tư vị gì.
Nhiều ngày không gặp, hoàng đế có thời gian cũng không đến thăm nàng, trong lòng nghĩ muốn mỗi ngày đều nằm mơ, hiện tại cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Nạp Lan Tính Đức dường như nhìn ra nét đau lòng dưới nụ cười của Nguyên quý nhân, nhẹ nhàng nói: "Ở Dương Châu xưa nay hỏi Dương Châu tam mỹ, tài hoa hơn người, đọc đủ thứ thi thư, chỉ nghe một vị vào cung làm phi, chắc hẳn Nguyên quý nhân chính là người đứng đầu trong Dương Châu tam mỹ, thiên kim nhà Ngự sử đại nhân."
Nguyên quý nhân tới cung đã lâu, sớm không còn nghe người ta nhắc tới chuyện này, hôm nay đổi lại có chút xa lạ.
Thật ra thì khi đó Thanh Hoàn nghĩ, nếu phụ thân không đồng ý gả cho Diệp công tử, nàng trước hết bỏ trốn. Sau khi thành thân rồi thất thân sẽ có bầu, đến lúc đó dẫn một con nít, nếu phụ thân còn bức bách mình thì sẽ khóc náo. Chỉ cần vừa khóc vừa náo, bảo đảm phụ thân cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng không dám nói.
Nàng kéo Huyền Diệp đi kinh thành, bái đường thành thân trước mặt đại sư trong Đào Hoa Tự.
Huyền Diệp cảm thấy mình điên rồi mới có thể chơi với nàng trò chơi như vậy, giống như mấy đứa trẻ con tầm thường trong đám bách tính bái thiên địa thành thân.
Lúc ấy quỷ thần xui khiến đồng ý đi Đào Hoa Tự. Một đám tùy tùng đi theo vội vội vàng vàng tới trước khiến cho mọi người đi hết, bọn họ còn treo đầy kết đồng tâm để cầu phúc lên cái cây bái đường.
Có một khắc hắn không muốn nói cho nàng biết thân phận thật của mình. Chỉ là khi yêu, người con gái giống như phát điên, đừng nói là hoàng đế muốn nàng vào cung làm hoàng phi, kể cả cùng nhau đứng ở dọc phố làm tên ăn mày nàng cũng nguyện ý. Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không hỏi, luôn miệng đồng ý.
Lăn qua lăn lại đã hơn nửa đêm, tế bào buồn ngủ đã nhao nhao vận động. Sau khi kết thúc, không gian yên lặng khiến Thanh Hoàn trở nên tỉnh táo.
Thanh Hoàn lẳng lặng nhìn Huyền Diệp, khóe miệng lộ ra nụ cười. Cuối cùng đứng dậy nhào vào trên người hắn, nam tử cực kì buồn ngủ, máy móc vươn tay ôm hông nàng. Sau đó lại từ trên người hắn, lăn ra chỗ khác, lẩn ra đằng xa.
Huyền Diệp cực kì mệt mỏi, ôm thân thể mềm mại của Thanh Hoàn, dần dần ngủ.
Sáng sớm tỉnh táo lại nghiêng đầu nhìn người trên giường, vẻ mặt tươi cười minh mẫn im lặng nhìn hắn.
"Nụ cười này của nàng có thể giải thích là rất hài lòng hay sao?"
Hoàng thượng nói bậy bạ khiến Thanh Hoàn không kịp phản ứng kịp, lặng lẽ di chuyển đến trước mặt hắn.
"Công tử, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề?"
Hắn không có ý định vừa sáng sớm đã nói chuyện kỳ quái.
Thanh Hoàn cau mày: "Làm sao ngươi không hỏi ta có vấn đề gì?"
Huyền Diệp đứng dậy mặc quần áo nói: "Trẫm không nghĩ hỏi dục vọng."
Thanh Hoàn đứng dậy, nhoài người về phía mép giường nơi Huyền Diệp ngồi mặc quần áo, cố gắng nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười không thể ngọt ngào hơn: "Hoàng đế bệ hạ, ta phát hiện nơi này của ngươi có dấu răng."
Huyền Diệp đầu đầy vạch đen, Thanh Hoàn lập tức ngã xuống, kéo chăn đắp lên đầu, núp ở bên trong khanh khách cười.
Ai bảo hắn vẫn không ngừng làm đau nàng, một hàng dấu răng kia sâu như vậy, có thể thấy được tình hình lúc ấy hỗn loạn cỡ nào.
Huyền Diệp cực kì thích Thanh Hoàn, thích đến mức chuyện gì cũng có thể tha thứ.
May mắn là đã sang mùa đông, y phục rất dày nên che đậy được.
Lúc trở lại, nàng đã thức dậy, trong nhà ấm áp, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng.
"Ah ~ tại sao hôm nay lại không có cháo đậu đỏ?"
Huyền Diệp cười nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày tới đây cũng uống thứ đó, nàng không thấy ngán à? Về sau không ăn nữa, trẫm đặc biệt bảo Ngự Thiện Phòng làm canh vưu ngư hạnh hoa (đại khái là món ăn làm từ cá mực và hoa hạnh )), nàng nếm thử xem mùi vị thế nào, món này cực kì bổ, nàng sẽ thích đấy."
Đối phương không nói lời nào, Huyền Diệp ngẩng đầu lên, thấy Thanh Hoàn mất hồn nhìn hắn: "Lại vờ ngớ ngẩn rồi, mau nếm thử một chút, ăn không ngon ngày mai đổi lại."
Thanh Hoàn lúc này mới tỉnh lại, bưng lên nhẹ nhàng nếm thử một miếng: "A ~ ngọt?"
"Canh cá mực vốn mặn nhưng trẫm biết nàng không thích vị nặng nên cho làm thành vị ngọt, thế nào, không ngon sao?"
"Không phải, ăn rất ngon đấy, chỉ là có chút không quen."
Hoàng đế coi như không nghe thấy, múc canh cho Thanh Hoàn, không mặn không nhạt nói: "Đúng là không biết Hoàn nhi còn biết giả bộ, trẫm quyết định phạt nàng về sau không được ăn thứ kia nữa."
"Đâu có đâu." Nhét cái bánh bao vào trong miệng, Thanh Hoàn nức nở nghẹn ngào nói, "Không phải là trước không thấy được nhiều đồ ăn ngon như vậy nên sinh lòng oán hận sao."
Huyền Diệp vỗ nhè nhẹ lưng Thanh Hoàn: "Nếu thật sự nàng oán hận thì tí hãy viết những thứ muốn ăn, ngày nào trẫm cũng phân phó Ngự Thiện Phòng làm thật nhiều món ăn cho nàng.”
Thanh Hoàn uống miếng nước, thở phào một cái: "Được rồi được rồi, về sau ta theo hoàng thượng, cái gì tốt cũng đều được ăn."
"Được, mấy ngày này nàng cũng không cần đi, ở lại Càn Thanh cung."
Thanh Hoàn nhìn sắc mặt hắn, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ngươi nói thật?"
Huyền Diệp hết sức vui vẻ, nói: "Giả – là không thể nào, pháp sư trong cung nói địa thế Tịnh Thục cung không tốt, vào ngày đông quá mức âm u lạnh lẽo, trước đây nàng bị cảm lạnh, nếu còn tái phát sẽ rất nghiêm trọng.”
"Khi còn bé?" Thanh Hoàn ngẹo đầu nhìn hắn, rất lạ hỏi "Hoàng thượng có thể thấy ‘nô tì’ lúc còn bé sao?"
Hắn mỉm cười: "Lúc ái phi của trẫm còn bé, rất là ngốc nghếch, đã từng nằm trong đống tuyết."
Trong nháy mắt nhớ lại hồi ức, nghe kể là lúc Thanh Hoàn sáu, bảy tuổi cùng ca ca vàm ấy người bạn trong vương phủ chơi trốn tìm, vì thế nàng vùi mình trong đống tuyết để trốn. dien.dan.le.quy.don Thanh Hoàn chỉ lờ mờ nhớ chuyện này, nhưng không biết rằng danh tiếng vang xa đến hoàng đế cũng biết, thật là mắc cỡ chết người.
"Ai ~ tại sao phải hỏi thăm chuyện này, khẳng định trong lòng hoàng đế bệ hạ cười ta chết thôi."
"Còn muốn nghe chuyện mất mặt hơn sao?"
Thanh Hoàn nháy mắt nhìn hắn, ra vẻ vô tội.
Huyền Diệp tiến tới trước mặt nàng nói: "Có người vừa tỉnh lại liền lôi kéo tay trẫm gọi phu quân."
". . . . . ."
Chuyện này rất lạ lùng, Thanh Hoàn rốt cuộc có chút không ngồi yên.
Theo cách nói của hoàng thượng, lúc ấy nàng sắp chết rét, được ôm lên giường. Mở mắt nhìn thấy hắn, rõ ràng lúc trước chơi trốn tìm, câu đầu tiên không phải là: ta bắt được ngươi rồi. Mà lại là: phu quân, ngươi không được đi.
Chuyện này nửa thật nửa giả, tại sao từ nhỏ nàng đã muốn hắn? Cho nên buổi tối Huyền Diệp trở lại, Thanh Hoàn lập tức bắt cánh tay hắn lại, rất nghiêm túc phân tích: "Công tử, ta cảm thấy ngưới nói không đúng, bình thường lúc ta hôn mê sẽ không nói mớ, từ trước đến giờ gặp ác mộng đều ngậm miệng, đầu đầy mồ hôi nhưng không nói ra lời. dien,dan,.lequydon Lại nói lúc ta còn bé, căn bản cũng không hiểu phu quân là có ý gì, làm sao có thể thấy ngươi liền kêu phu quân được? Còn nữa, khi còn bé ta cũng không nói chuyện cùng nam tử xa lạ."
Hắn cười lôi kéo tay nàng, đi lấy y phục phủ thêm cho nàng: "Ngày lạnh như thế còn mặc mỏng manh như vậy."
"A ~~" dường như Thanh Hoàn đã hiểu, gật đầu một cái: "Ngươi lừa ta đúng không?"
Huyền Diệp mặc quần áo tử tế cho nàng, nhỏ giọng nói: "Quân vô hí ngôn, không tin hãy hỏi Nạp Lan công tử."
Nhỡ đến lúc ý thật sự hỏi, Nạp Lan sao nhớ được chuyện như vậy, cũng là chuyện mười năm trước rồi, hoàng đế diệt trừ Ngao Bái sau đó đến nhà nàng thương nghị quyết sách. Vừa đúng lúc Thanh Hoàn bị bệnh nặng, tướng quân một tấc cũng không rời, hắn nhân tiện đi tới nhìn một chút. Chuyện kế tiếp đều quên.
Nạp Lan có chút hàm hồ nói: "Nương nương, thần không nhớ gì cả."
"Ha ha, Nạp Lan công tử cùng Diệp công tử các ngươi liên hiệp lừa ta sao."
Nạp Lan khẽ cười nói: "Chuyện đã lâu nên không nhớ gì cả, nhưng mà chuyện Kỵ phi nương nương cùng hoàng thượng lúc trước ngược lại thần có biết một chút." Một bộ dáng như có điều suy nghĩ, sờ cằm suy tư.
Thanh Hoàn bĩu môi quay đầu nhìn Huyền Diệp: "Ban đầu lúc ta theo đuổi ngươi, cũng là ngươi đồng ý."
"Được rồi được rồi, nếu ngươi nói nàng thì nàng cũng rất giỏi già mồm át lẽ phải, ngươi chưa chắc là đối thủ của nàng."
Nàng ôm cánh tay của hắn, bắt đầu làm nũng, chui vào người hắn núp, cười lộ lúm đồng tiền, không nói lời nào.
Đã lâu không luyện chữ làm thơ, hôm nay có hứng thú liền cùng hắn tới Càn Thanh cung.
Hoàng đế đọc thuộc thi thư lại cực kì hiểu rõ Hán thư, Nạp Lan công tử cũng là người nhiều chữ, hoàng thượng vốn không có hứng thú gì với thi từ thế tục, duy chỉ có Nạp Lan mới khiến hắn muốn cùng bàn luận. Ngày trước chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Diệp viết gì là bởi vì thơ tình uyển chuyển hàm xúc không phải khẩu vị của hắn. Nhưng mà Huyền Diệp vô cùng yêu thích nghiên cứu học tập ít thứ, đối với người tài hoa hơn người cũng rất là tán thưởng nên liền mời tới đây.
Thanh Hoàn đứng ở một bên mài mực không lây nhiễm được chút hơi thở văn học nào, hoàn toàn khác biệt với phu quân, không có tí lòng cầu tiến nào.
Tự mình ngồi ở một bên len lén học sách thiếu nhi, nàng không biết nhiều chữ, chủ yếu vì khi còn bé nhìn thấy giáo viên dạy học liền chán ghét không chịu được, đọc thuộc lòng một bài thơ cũng không muốn nói gì đến việc nghiên cứu học thuật thưởng thức thơ từ. Chỉ có thể xem sách thiếu nhi, không nhận biết được nét chữ nhưng cũng có thể phỏng đoán. dien.dan{lequydon} Dù là điểm này cũng là huynh trưởng dạy, tuy nhiên chữ của nàng cũng rất được, dùng giọng của Huyền Diệp biểu đạt, thật nhìn không ra chữ viết cùng dáng dấp không khác nhau nhiều lắm. Về phần có phải khích lệ hay không, nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Cho nên ba người vô cùng tự nhiên làm việc của mình. Một người úp mặt lên mặt bàn, tay lật sách vùn vụt, hai người còn lại cùng thưởng thức danh họa thi từ lỗi thời.
"Hoàng thượng, Nguyên quý nhân cầu kiến."
Thanh âm Tề Đức Thuận cực nhỏ, Huyền Diệp ngẩng mặt nhìn Kỵ phi đang chống cằm đọc sách, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi thưa thớt, nàng lại có thai, rất hào phóng nói: "Để cho nàng đi vào."
Nguyên quý nhân ăn mặc thật dầy, đồ trang sức màu trắng hồng, cộng thêm hoa mai nhàn nhạt trên y phục màu đỏ, hiển nhiên là một băng mỹ nhân.
Nguyên quý nhân càng ngày càng hiểu chuyện, hành lễ với hoàng đế xong lại xoay người thỉnh an Kỵ phi. Lúc này Nguyên quý nhân mới hoàn hồn lại, thấy là nàng.
Từ từ bước đến bên cạnh Huyền Diệp, lôi kéo tay của hắn như tuyên bố chủ quyền.
Nguyên quý nhân hơi mỉm cười nói: "Nô tì nghe nói hoàng thượng thân thể không dễ cảm lạnh nhưng hôm nay vẫn muốn tự tay nấu bát canh. Không ngờ Kỵ phi nương nương cũng ở đây, nếu không ghét bỏ, Kỵ phi nương nương cũng nếm thử một chút."
Thanh Hoàn nhìn Nguyên quý nhân sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, vẻ mặt Huyền Diệp ôn hoà, đi tới bên người Nguyên quý nhân, nhẹ giọng nói: "Trời lạnh như vậy, nàng lại có thai, thứ này gọi hạ nhân làm là được rồi."
"Hạ nhân làm khó tránh khỏi không hợp khẩu vị hoàng thượng, nô tì tự mình chọn nguyên liệu, lại vừa yên tâm."
"Khó được nàng có lòng, hôm nay trẫm sẽ nếm thử một chút."
"Thơm quá." Thanh Hoàn ngửi một cái, "Ta không biết làm những thứ này."
Huyền Diệp nhỏ giọng cười nói: "Nàng biết ăn là tốt rồi, không cần phải làm những thứ đồ này."
Lời này khiến trái tim Nguyên quý nhân căng thẳng, chính mình tìm sách lại chọn nguyên liệu làm cả một buổi chiều, trước mặt một nữ nhân khác lại nói như vậy, không nói được là tư vị gì.
Nhiều ngày không gặp, hoàng đế có thời gian cũng không đến thăm nàng, trong lòng nghĩ muốn mỗi ngày đều nằm mơ, hiện tại cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Nạp Lan Tính Đức dường như nhìn ra nét đau lòng dưới nụ cười của Nguyên quý nhân, nhẹ nhàng nói: "Ở Dương Châu xưa nay hỏi Dương Châu tam mỹ, tài hoa hơn người, đọc đủ thứ thi thư, chỉ nghe một vị vào cung làm phi, chắc hẳn Nguyên quý nhân chính là người đứng đầu trong Dương Châu tam mỹ, thiên kim nhà Ngự sử đại nhân."
Nguyên quý nhân tới cung đã lâu, sớm không còn nghe người ta nhắc tới chuyện này, hôm nay đổi lại có chút xa lạ.
Bình luận facebook