• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (2 Viewers)

  • Chương 24: Đổ Bệnh

Ái Liên mỉm cười gật đầu. Ánh Dương là con gái riêng của bà Ánh Linh, đang làm việc và định cư bên Pháp, cô ấy nhỏ hơn Ái Liên bốn tuổi, cũng là bác sĩ.

“Vâng, thế vậy chị mau lấy chồng đi chị. Cô Quỳnh toàn bảo chị xinh với giỏi mà bị ế. Tối về em phải khoe với cô ấy là chị sắp lấy được chồng rồi cho cô Quỳnh tắt điện mới được.”

“Suỵt, chưa được nói.”

Ba người cả đàn ông lẫn trẻ nhỏ đều ngơ ngác nhìn Ái Liên, cô cúi thấp người thì thầm với Tuấn Kiệt cái gì đó, chỉ thấy nó mím môi gật đầu lia lịa.

Hai đứa trẻ nối đuôi nhau ra khỏi phòng, Khánh Huy và Ái Liên đi ngay phía sau, anh nhìn hai đứa trẻ lại quay sang nói với Ái Liên: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Tuấn Kiệt quấn em nhỉ?”

“Hồi bé Tuấn Kiệt hay ốm, mẹ lớn tuổi rồi mới sinh nó nên thằng bé cũng yếu như Ốc ấy. Lúc nhỏ hơn Ốc hay ốm vặt lắm, vào viện suốt. Em chăm nó suốt nên quấn em hơn mẹ.”

Khánh Huy vừa ăn sáng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Ái Liên và hai đứa trẻ đang hí hoáy nặn bánh bao. Trong lúc anh còn đang ngủ cô đã sang nhà đón được cả Ốc lẫn Tuấn Kiệt, cuối tuần nên thằng bé muốn đến nhà chị gái chơi, vừa hay có cả Ốc nên cô đón nó đến cùng.

“Mẹ ơi xem này, cái bánh của Ốc sao nó cứ méo méo ấy nhỉ? Lại còn lòi cả nhân ra bên ngoài nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Đâu mẹ xem nào.”

Ốc dơ nắm bột không ra hình hài trong lòng bàn tay đưa cho Ái Liên xem, cô chợt phì cười, bột với nhân cứ lẫn lộn hết cả lên với nhau. Cô dạy nó phải cán bột thật mỏng rồi đặt lên lòng bàn tay, nhón một ít nhân thả vào rồi mới bao bột lại.

Ái Liên cầm tay dạy Ốc từng tí một, Tuấn Kiệt lớn hơn nên cái bánh bao của nó nhìn ra hồn hơn của thằng bé. Ốc ở trong lòng cô chăm chú nhìn theo tay Ái Liên, thỉnh thoảng cô lại hỏi nó đã hiểu chưa. Ốc liền gật đầu cái rụp, vẻ mặt cầu thị vô cùng.

Khánh Huy ngồi yên một chỗ, chăm chú nhìn ba người, cảm giác như mình là người có gia đình thật sự, khóe miệng anh bất giác đẩy cao, gương mặt sáng láng ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Diễn đàn Vietwriter.vn

Sau bữa trưa, hai đứa trẻ ngoan ngoãn lên giường ngủ, Ái Liên ngồi bên cạnh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hai mươi bảy độ, thật may là giường cô rộng nên hai đứa tha hồ thả dáng. Tuấn Kiệt chỉ nằm một lúc mà cái chân nó đã quềnh quàng gác cả lên người Ốc.

“Hai đứa ngủ rồi à?”

“Vâng!”

Khánh Huy vừa sà xuống, Ái Liên đã nhăn mặt nhìn anh:

“Anh vừa đi hút thuốc đúng không?”

“Nửa điếu, em thính quá vậy?”

“Lại chẳng, anh cứ hút đi, hút thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng đấy nhé.”

Khánh Huy trợn mắt nhìn Ái Liên, thoắt cái đã leo lên ngồi kế bên cô. Sau phút kinh ngạc vì thông tin Ái Liên vừa cảnh báo đã vòng tay ôm cô vào lòng, gác cằm lên vai cô thản nhiên đáp:

“Anh sẽ cai từ từ, em sinh con cho anh.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ai mà sinh con cho anh chứ?”
“Em lật lọng à?”

“Này!!! Buồn, anh muốn chết không hả?”

Ái Liên bị cù vào eo thì giãy nhảy lên, ý thức được còn hai đứa trẻ đang ngủ thì một tay đẩy Khánh Huy ra một tay đưa lên che miệng nén cười. Anh nghịch dai bắt cô phải đồng ý sinh con cho mình mới dừng lại. Ái Liên bị chọc lét thì vừa tức vừa cười đến chảy cả nước mắt, cô gồng người lên để nén không bật ra tiếng nên cả cơ bụng cũng quặn thắt lại như vừa gập bụng cả chục cái. Ái Liên không hài lòng nhéo thật mạnh vào hông anh cho bõ tức.

“Hai đứa nó mà dậy là tại anh đấy.”

“Yên tâm, Ốc và Tuấn Kiệt nghe lời em thế cơ mà. Em giỏi thật đấy, bình thường ở nhà mẹ anh rát họng mới dụ được nó ngủ trưa, thằng nhóc này cứ tha thẩn làm cái gì ấy.”

“Trẻ con không thích bị kìm hãm, đặc biệt là anh muốn nó làm cái gì thì phải bù lại cho nó cái khác. Ai cũng thế thôi, đều thích được nhận quà.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Em có thích không?”

“Anh định tặng quà cho em à? Đưa đây coi.”

Khánh Huy tủm tỉm cười, mang hai tay Ái Liên vòng qua người mình. Cô khó hiểu ngước mắt nhìn lên, anh cũng cúi xuống cọ lên chóp mũi Ái Liên, hơi thở phảng phất mùi thuốc lá lởn vởn trước mặt cô.

“Tặng anh cho em được không?”

“Anh là của em từ hôm qua rồi, anh nghĩ mình còn có thể mang đi để tặng được nữa sao? Khôn lỏi.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Ái Liên bĩu môi, nguýt Khánh Huy một cái, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang vui như mở hội, tim trong lồng ngực không bị trêu mà cứ nhảy múa liên hồi. Khánh Huy tự động ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu Ái Liên lắc lư qua lại, trong đầu đã mường tượng ra cả một đám trẻ vây quanh hai người. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng mong muốn có một đứa con thật sự của mình điều mà Khánh Huy chưa bao giờ trải lòng với người nào khác.

Đến hẹn lại lên, cứ đúng ngày mười lăm hàng tháng là bà ngoại Ốc lại mang tiền và quà đến nhà thăm cháu. Đúng ra đây là nghĩa vụ của Hồng Ánh, nhưng từ lúc ly hôn cô ta chỉ thỉnh thoảng đến thăm con theo cảm hứng chứ việc chu cấp như tòa đã phân chia thì chưa từng, toàn là bà ngoại Ốc tự động mang tới.
Vừa nhìn thấy bà ngoại Ốc đã reo lên:

“Bà ngoại!”

“Cháu của bà, hôm nay Ốc ở nhà à?”

“Ốc nghỉ hè rồi mà bà ơi.”

Bà nội Ốc đóng cửa xong thì đi vào nhà, vừa ngồi xuống đã rót nước để trước mặt bà ngoại thằng bé. Bà đưa mắt nhìn sang túi lớn túi bé mà bà ngoại Ốc mang tới.

“Cô mua nhiều sữa thế? Xách cho chết mệt ra à?”

“Ôi giời xe nó xách chứ mình có phải xách đâu chị.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Nói xong với bà nội, bà ngoại lại tươi cười nói với Ốc:

“Bà mua nhiều sữa với kẹo cho Ốc lắm này, Ốc có thích không?”

Thằng bé đưa mắt nhìn túi đồ to đùng mà bà ngoại mang tới cho, nó với tay lật lật mấy hộp sữa, tiếp phía dưới là hai gói kẹo chíp chíp to. Ốc định nói gì đó nhưng mới há miệng, nhìn gương mặt tươi cười của bà ngoại thì ngậm luôn lại mà gật gật đầu:

“Ốc thích lắm bà ạ! Cảm ơn bà, hôm nay bà có ở lại nhà Ốc ăn cơm không hả bà?”

“Ốc mời bà à?”

“Vâng, bà nội ơi bà nội, cho bà ngoại ở nhà mình ăn cơm nhé bà!”

Bà nội Ốc mỉm cười xoa đầu cháu, lại đưa mắt nhìn bà ngoại thằng bé đang xúc động chăm chú nhìn cháu ngoại thì thấy thương. Dù không vừa lòng với con dâu, nhưng trong nhà ấy mẹ Hồng Ánh lại rất biết điều. Lúc hai người rục rịch ly hôn bà ấy cũng nhiều lần gặp riêng Khánh Huy để khuyên giải và vun vén cho con nhưng ý anh đã quyết, Hồng Ánh cũng không có ý hối cải quay đầu bởi vậy mới tan đàn xẻ nghé.

Hơn ai hết, mẹ Hồng Ánh rất vui mừng vì cô ta lấy được người chồng hiền lành tử tế, khác xa đám đàn ông chơi bời qua đường mà con gái từng qua lại, nên khi họ tan vỡ khiến bà ấy không khỏi sốc và đau lòng.

Bà ngoại Ốc nhìn cháu mà nén thở dài, bà nội thằng bé theo phản xạ đưa mắt nhìn sang. Bà ngoại lại bâng quơ,

“Giá mà con Ánh nó không dở chứng thì có phải gia đình đã êm đẹp hạnh phúc rồi không? Em tiếc con rể như Khánh Huy lắm chị ạ!”

“Qua rồi tiếc nuối cũng để làm cái gì, quyền quyết định là ở chúng nó. Mà con Ánh nó càng ngày càng quá đáng, dạo gần đây cứ đeo bám làm phiền thằng Huy. Cô xem mà khuyên giải nó, thằng Huy nhà này đủ cao thượng rồi, mong gia đình bên đấy liệu mà dạy bảo con cái đừng dây dưa nữa.”

“Nếu mà hai đứa nó quay lại được với nhau thì…”

“Không có chuyện ấy đâu, Khánh Huy nó có bạn gái mới rồi.”

Bị bà nội Ốc gắt, bà ngoại thằng bé chợt mím môi im bặt, vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng. Từng nghe con gái hậm hực chuyện chồng cũ có người mới, nhưng hôm nay bà ấy mới thật sự tin. Vậy là hai người họ không còn cơ hội hàn gắn nữa rồi, bà ngoại Ốc tiếc nuối thở dài.

Suốt thời gian còn làm rể nhà Hồng Ánh, Khánh Huy rất biết điều, tuy anh không có nhiều thời gian qua lại thăm nom, nhưng những dịp lễ tết hay nghỉ phép cũng đều quà cáp thăm biếu, bố mẹ vợ ốm đau cảm cúm cũng đều gọi điện hỏi thăm nên được lòng mẹ vợ. Còn người bố vợ mưu mô trục lợi kia thì không có gì để nhắc tới. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thấy bà ngoại tự nhiên trầm tư không cười nói gì Ốc liền ngước mắt lên nhìn,

“Bà ơi sao bà buồn thế? Ai làm bà buồn ạ?”

“Không, không ai làm bà buồn. Gặp Ốc là bà vui lắm, hôm nào bà đón Ốc sang nhà chơi nhé?”

Thằng bé mím môi lắc đầu, đôi mắt đen nhánh cứ chăm chú nhìn vào người phụ nữ với gương mặt phúc hậu nhưng lúc này đã thoáng vương nét buồn vì bị cháu trai từ chối. Ốc không thích sang nhà bà ngoại vì ở bên ấy ngoài bà ra thì không ai chơi với nó cả. Ông ngoại có nhìn thấy cháu thì cũng chỉ hỏi han mấy câu cho có lệ rồi bỏ lên phòng. Còn mẹ nó thì thấy con như thấy hủi, tỉ năm mới ôm nó một lần, lại còn lúc nào cũng ngào ngạt nước hoa nên Ốc ghét lắm, chả bao giờ tự đòi sang bên nhà đó cả.

“Thôi cô ngồi chơi với Ốc để tôi đi nấu cơm, nhà có hai bà cháu thôi nên cô ở lại ăn cùng cho vui nhé!”

“Chị chị cất đi đã.”

Bà nội Ốc hờ hững nhìn vào tấm phong bì mà bà ngoại thằng bé đẩy ra trước mặt, là tiền trợ cấp theo sự phân chia của tòa án khi giải quyết ly hôn của bố mẹ thằng bé. Khoản nào ra khoản ấy, đây là tiền của Ốc, là trách nhiệm của người làm mẹ đối với con mình nên bà nội thằng bé không từ chối. Cứ mỗi lần bà ngoại thằng bé mang tiền sang thì bà nội lại tự trích một khoản tương tự từ tài khoản lương hưu của mình chuyển sang tài khoản được lập riêng cho Ốc để dành.

“Cảm ơn cô.”

Bà nội Ốc đón lấy tấm phong bì rồi nhét đại vào túi quần mặc nhà sau đó đi thẳng về phía tủ lạnh bỏ đồ ăn ra chuẩn bị nấu cơm mời khách.

Cuối tuần mà Khánh Huy vẫn phải trực, gần mười giờ tối anh tranh thủ gọi điện hỏi han con trai rồi mới nhắn tin cho Ái Liên. Cô uể oải nhấc điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy tên Khánh Huy liền mỉm cười, nhưng hai mắt lại như muốn sụp xuống đến nơi. Ái Liên phát sốt từ tối, chỉ mới uống tạm viên thuốc hạ sốt chứ chưa kịp ăn gì, qua hai tiếng đồng hồ thì lại tiếp tục gai gai sốt trở lại. Ngay lúc này cả người cô đều đau ê ẩm, vùng lưng eo đau như muốn gãy làm đôi, thân nhiệt ngày càng tăng.

Nhận được tin nhắn hồi đáp của người yêu Khánh Huy liền gọi lại, nghe giọng Ái Liên khác lạ thì đoán là cô bị ốm rồi.

Ái Liên cứ luôn miệng nói không sao, nhưng Khánh Huy vẫn cảm thấy lo lắng.

“Em chụp ảnh nhiệt kế anh xem nào.”

“Hơi sốt một tí thôi mà, đây anh nhìn xem, mới có 38 độ 5.”

“Không chủ quan được, em đã ăn uống gì chưa thế?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ừm, em không đói lắm, một lát nữa em ăn tạm bánh ngọt là được. Anh tranh thủ chợp mắt một chút đi, em hơi đau đầu, em ngủ một tí.”

Khánh Huy nghe cô nói thế thì vội dặn dò Ái Liên nhớ phải ăn, còn bảo cô chợp mắt ba mươi phút nữa anh sẽ gọi dậy để ăn tối rồi giục Ái Liên tắt máy.

Cô lờ đờ nhìn điện thoại đã tắt tối thui, dù rất mệt nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ vì được quan tâm như thế.

Ái Liên cứ thế thiếp đi lúc nào chẳng hay, đúng ba mươi phút sau Khánh Huy gọi điện lại, nhưng chỉ thấy chuông đổ đều chứ không có ai bắt máy khiến anh đâm ra lo. Khánh Huy ngước nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ đến nơi, không biết có phải cô phát sốt mà ngất đi rồi không nữa thì lòng như lửa đốt. Anh muốn tới xem cô thế nào nhưng vừa lúc ấy có người đến báo án, có một vụ cướp giật ở đường Y, trong lúc tháo chạy tên cướp đã tông vào người dân gây ra tai nạn.

Khánh Huy siết chặt điện thoại trong tay, tâm tư chia làm hai nửa, một bên vì công việc một bên vì lo cho Ái Liên. Anh vội gọi điện cho Hoàng Bách nhờ anh ấy nhắn với bố cô là Ái Liên đang sốt, lại chỉ có một mình.
Hoàng Bách cà kê níu kéo nửa đùa nửa thật:

“Em gửi số trưởng khoa cho anh rồi đấy.”

“Cồng kềnh thế, cậu chạy sang nhắn chú ấy giúp anh cái đi, anh phải đi bây giờ, có án.”

“Anh gọi đi, tiện kết tình thân, vừa đi vừa gọi có sao đâu, anh đi bằng chân, bằng xe chứ có đi bằng mồm đâu. Thế nhé không dông dài làm lỡ việc của anh nữa.”

Hoàng Bách tắt phụt máy rồi khoái trí bật cười. Khánh Huy ở bên này không chậm trễ một giây nào liền gọi điện cho bố Ái Liên. Nghe giọng Khánh Huy, biết là anh gọi tới ông ấy đã không mặn mà mấy, nhưng nghe anh báo tin con gái đang bị sốt không liên lạc được thì lại bỏ qua mà hỏi han tình hình của cô. Ông Khải cũng đang bận ca trực nên đành gọi bà Ánh Linh đến xem con gái thế nào trước.

Bà Ánh Linh nhận được điện thoại của chồng thì không quản đêm hôm vội vàng chạy tới nhà Ái Liên. Bà sốt ruột nhấn chuông, nhưng phải đến sáu, bảy hồi mới đánh thức được cô. Nhìn con chồng trong tình trạng bơ phờ nhợt nhạt mà bà Ánh Linh phát xót, vừa đỡ cô vào phòng vừa hỏi han:

“Con cảm thấy thế nào? Ăn uống gì chưa?”

“Con mệt với đau đầu, chắc là bị cảm cúm bình thường thôi. Hôm kia dính một ít nước mưa.”

Bà để cô nằm xuống giường rồi kiểm tra nhiệt độ, lại sờ nắn cả người, chân và tay Ái Liên đều nóng như hòn than. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chết không, sốt cao quá thế này. Hay tới viện hả con?”

“Không cần đâu ạ! Con uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Sao mẹ lại tới ạ?”

“Bố gọi mẹ bảo là con bị sốt, bố con đang trong ca trực nên mẹ đến xem thế nào. Mẹ nấu tí cháo cho con ăn nhé!”

“Thôi mẹ, mẹ lấy cho con gói bánh con ăn tạm cũng được. Bánh ngon lắm, dễ ăn. Cháo để mai đi ạ!”

Bà Ánh Linh miễn cưỡng lấy bánh và sữa cho Ái Liên ăn tạm, trông cô mệt mỏi thế này cũng chẳng đợi được cháo của bà.

Sau khi ăn tạm chút bánh lót dạ Ái Liên mệt mỏi nằm xuống giường rồi thiếp đi lúc nào chẳng rõ. Bà Ánh Linh ở bên cạnh liên tục dùng khăn ấm lau mặt, lau chân tay giúp cô hạ sốt.

Nửa đêm Ái Liên mê sảng, cứ ú ở gọi mẹ. Bà Ánh Linh nằm kế bên bị giật mình thì ngồi phắt dậy, vừa nắm tay vừa lau mồ môi đã rịn ướt đầm đìa trên trán Ái Liên. Bà muốn xuống giường lấy nhiệt kế thì bị Ái Liên níu chặt lấy, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền nhưng mười đầu móng tay đã ghìm chặt không chịu buông như thể sợ bà đi mất.

Cô mê man gọi mẹ, hai hàng nước mắt không tự chủ ứa ra ướt hết thái dương.

“Mẹ! Mẹ ơi… mẹ…”

“Mẹ đây, Ái Liên mẹ ở đây.”

Cả người Ái Liên tự nhiên co quắp lại, đầu gối co ngang bụng, đầu rúc xuống, tay vẫn ôm lấy tay bà Ánh Linh, cả người run lên theo từng tiếng nấc. Cô lúc này cũng chẳng ý thức được hành động của mình thế nào nữa, Ái Liên giống như một đứa trẻ trong lúc đau ốm đều sẽ lần tìm mẹ. Bà Ánh Linh ôm mặt con chồng mà vuốt ve, bàn tay bà siết chặt lấy tay Ái Liên như người mẹ đang bảo vệ con mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mẹ đây rồi, không sao…”

Ái Liên như cảm nhận được sự an toàn thì thôi ú ớ, cũng ngừng khóc, hơi thở trở nên bớt loạn hơn, chỉ còn hơi run run bởi nhịp nấc chưa dứt hẳn. Cô lại chìm vào giấc ngủ, cả cơ thể cũng thả lỏng ra, nhưng bàn tay đang níu mẹ vẫn siết chặt không chịu buông. Nhìn cô thế này khiến bà thương mà ứa nước mắt, lại nghẹn giọng cảm thán:

“Khổ thân con, một thân một mình thế này…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom