Khánh Huy và con trai đến tìm Ái Liên nhưng không gặp được cô nên đành tới thăm Tép trước, bố mẹ con bé khá bất ngờ khi thấy anh xuất hiện. Thái độ của họ không khác trước là mấy, vẫn hồ hởi, không tiếc lời cảm ơn người đàn ông tốt bụng đã ra tay giúp đỡ giữa đường. Ốc thì cứ chăm chăm nhìn bé Tép đang chống tay nửa bò nửa trườn trên giường, con bé chưa biết nói cứ u ơ trong miệng, cái môi mỏng dính hồng hào lúc nào cũng dính ướt vì nước dãi chảy ra. Ốc thấy thế thì tự động đi đến bên, kéo khăn xô buộc ở cổ con bé lên lau miệng cho Tép.
Tép thích thú nằm ếp xuống, tay bám lấy tay Ốc đưa vào miệng gặm gặm khiến thằng bé giật mình thảng thốt quay ra nhìn bố, “Bố ơi cứu, em này cắn Ốc.”
Mẹ Tép thấy thế thì đi đến bên, cười cười nói với nó:
“Không phải đâu, em ngứa lợi nên gặm đấy. Nào Tép ra mẹ bế.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Con bé bị bế lên thì co người quắp chân như con khỉ nhỏ, miệng vẫn không thôi u oa. Khánh Huy nhìn nó tặc lưỡi, Tép thích chí bật cười thành tiếng, cứ mỗi lần anh tặc lưỡi là nó lại phá lên cười hớn hơn, khiến bố mẹ Tép cũng phải kinh ngạc.
Ốc leo lẻo reo lên:
“Em bé này thích bố ghê.”
“Tép thích chú công an lắm, hôm nay chú còn cho Tép ăn được nữa cơ.”
Mẹ Tép hớn hở khoe, Khánh Huy lại chỉ cười, Tép thì đã nhao ra, hai cánh tay ngắn cũn vời anh muốn được bế. Chị Chi tươi cười nói đùa:
“Ý, nó còn biết theo nữa này, Tép muốn chú Huy bế này.”
Khánh Huy không ngại liền đưa tay ra đón lấy con bé, nó sang tay anh thì hai cái chân đã đạp đạp loạn trên không trung, miệng dính nước dãi toét ra cười khiến đôi mắt to tròn trong veo cũng như ánh lên nét cười trong trẻo. Vừa được Khánh Huy ôm vào lòng con bé liền ngước mắt, bám cổ áo anh mà đẩy người muốn trườn lên. Khánh Huy dơ cao cánh tay mang Tép kề gần ngang mặt mình. Hành động tiếp theo của nó khiến cả bố mẹ lẫn người nãy giờ vẫn đứng ở bên ngoài nhìn vào trong qua ô cửa sổ đều lấy làm kinh ngạc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Con bé ôm lấy mặt Khánh Huy, ghé miệng gặm gặm cằm anh, u ơ phấn khích như tìm được thứ đồ chơi vừa ý. Mùi sữa công thức còn vương trong miệng nó, mùi con trẻ dìu dịu đưa vào cánh mũi Khánh Huy khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng, cảm giác giống như ngày trước lúc bế Ốc mới mấy tháng tuổi trên tay, nó cũng thích thú ôm mặt anh, gặm xương gò má, rồi gặm cằm như thế này.
Ông Khải không vào nữa mà lặng lẽ quay đi, một màn tình cảm của bố con anh khiến lồng ngực ông chợt đau tức. Máu mủ ruột già, nói không ngoa dù bị chia cắt vẫn cứ dễ dàng cảm nhận được nhau khi ở gần kề.
Ông Khải trở về nhà cũng vừa kịp bữa tối bắt đầu, trong bữa ăn bà Ánh Linh đều thấy chồng có vẻ trầm lắng thì cứ ý nhị quan sát suốt. Đợi lúc trở về phòng mới hỏi han:
“Tép thế nào hả anh?”
“Sốt mọc răng thôi, cắt sốt rồi.”
“Thế… Anh để mẹ con nó gặp nhau là muốn cho con bé nhận mẹ đúng không ạ?”
Đáp lại sự hồ hởi của vợ là sự thinh lặng của ông Khải, bà Ánh Linh nhận thấy có biến thì e dè lên tiếng:
“Không lẽ là do em nghĩ nhiều?”
“Chưa đến lúc, không chỉ gặp Ái Liên, con bé còn gặp cậu ta rồi.”
“Khánh Huy?”
“Ừm.”
“Anh không nghĩ đó là số phận hay sao? Cũng chẳng thể cứ ngăn cản bọn trẻ được. Nếu đã là của nhau rồi sẽ có ngày chúng tự tìm về với nhau thôi. Em tôn trọng quyết định của anh, nhưng không đồng tình với việc anh đang làm đâu ạ! Chia cắt một đứa trẻ sơ sinh với mẹ của nó thật sự ác lắm.”
“Anh phải làm thế nào? Nếu không có nó con bé đã tỉnh lại từ lâu rồi chứ không phải chịu đựng đến tận nửa năm sau? Giữ lại đứa trẻ nó không phải là đã qua nhân từ rồi hay sao? Ái Liên mới là con gái của anh.”
Ông Khải chợt gắt lên khiến bà Ánh Linh sững sờ đến câm lặng, lần đầu tiên vì chuyện của Ái Liên mà ông lớn tiếng với bà như vậy. Bà khẽ nuốt khan xuống, dù biết nói thêm sẽ khiến vợ chồng bất hòa, nhưng bà là mẹ, là người hiểu rõ nhất một người mẹ bị chia cắt với đứa con của mình nó đau đớn như thế nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh yêu con anh như thế nào thì Ái Liên và Khánh Huy cũng yêu con nó như thế. Nếu con bé biết con nó đang lưu lạc ở ngoài để cho người khác nuôi dưỡng nó sẽ thế nào? Anh có chắc là Ái Liên sẽ không tự dằn vặt bản thân không?”
“Bởi vậy mới không để cho con bé biết.”
“Anh nghĩ có giấu được mãi không? Leo cũng nói Ái Liên chỉ tạm thời mất đi một phần ký ức, nó có thể sẽ nhớ lại bất cứ lúc nào. Anh, em biết anh cho phép Tép xuất hiện, lại chỉ định Ái Liên khám cho con bé cũng là muốn con được gần gũi con mình đúng không? Anh không thật sự ghét Tép mà?”
Bị vợ nói trúng tim đen, ông Khải liền ngoảnh mặt quay đi. Bà Ánh Linh lại bám tay chồng, ép đối diện với mình:
“Anh không ra mặt, nhưng luôn đặt quần áo, đồ tốt nhất rồi cho người đưa đến cho con bé không phải sao? Lúc con bé bám anh, anh cũng không từ chối nó không phải sao? Dù thế nào thì nó cũng là máu mủ nhà mình, không thể cứ để ở nhà người khác được. Anh cho em đón cháu về…”
“Không được, chưa phải lúc. Em đừng làm càn nữa.”
Lời ông Khải gắt lên khiến bà Ánh Linh giật thót cả mình, nhìn vào đáy mắt hằn lên tia giận dữ của ông làm tim bà rơi cái thịch, lời muốn nói bỗng nghẹn lại nơi cuống họng không sao thốt được ra. Ông Khải không dây dưa đôi co với vợ nữa mà đùng đùng rời khỏi phòng của hai vợ chồng đi sang phòng sách và ở lì bên đó.
…
Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện về đoạn ký ức mà mình đã đánh mất, Ái Liên đi một mạch về phòng mình, nắm tay run rẩy bấu chặt vào nhau. Cô và Khánh Huy đã từng yêu nhau đến như vậy nhưng tại sao anh lại chẳng hề xuất hiện trong trí não của cô? Hóa ra cô không phải là người thứ ba hay kẻ thế thân nào đó, mà chính là người mẹ luôn ở trong tim bố con anh bấy lâu nay. Ái Liên khổ sở đưa tay ôm lấy ngực mình, cảm giác đau thắt cứ dội lên không ngừng khiến cô muốn ngạt thở.
Nguyên buổi tối ngày hôm ấy cô cố ý trốn tránh bố con anh, Ái Liên sợ gặp họ sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Ngay lúc này thật sự chưa dám đối mặt với Khánh Huy và Ốc.
Ốc không gặp được mẹ thì buồn lắm, nhưng lại được gặp một em bé nhỏ xíu đáng yêu thì cũng bớt đòi Ái Liên. Khánh Huy nhìn hai đứa trẻ chơi với nhau thì đã mường tượng ra sau này nếu có em, Ốc cũng sẽ cưng em của nó như vậy. Lại nghĩ đến việc con trai đi xin quần áo cho em bé nhà nó thì thoáng chạnh lòng. Nếu như đứa con của anh và Ái Liên không bị người đàn bà độc ác kia hại thì có lẽ cũng bằng Tép bây giờ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc ôm nó anh cảm thấy thân thuộc lắm, cứ muốn ôm mãi không thả ra, con bé cũng chẳng khó chịu cứ u ơ nghịch rồi gặm cằm, gặm vai Khánh Huy như người quen biết lâu lắm rồi ấy mặc dù nó và anh mới chỉ gặp nhau mấy tiếng đồng hồ trước mà thôi.
…
Hoàng Bách chỉ kể cho Ái Liên nghe về chuyện tình của cô và Khánh Huy, lý do vì sao cô bị tai nạn nhưng chưa dám nói cho cô biết về đứa trẻ mà Ái Liên từng mang thai. Anh chưa xác định được nó còn hay mất nên không dám nói bừa, sợ sẽ kích động cô. Việc Ái Liên còn không nhớ ra được Khánh Huy đã đủ làm khó cô rồi.
Mấy ngày cuối tháng mười thời tiết giao mùa cứ ẩm ương, hôm nắng hôm mưa lạnh thất thường. Đoạn đường nhà Ái Liên đang sửa lại nên cô không tự đi xe tới bệnh viện mà đi bộ ra đầu đường bắt taxi rồi lại về bằng taxi. Càng về cuối ngày thời tiết càng lạnh. Bên ngoài trời mưa lâm thâm, gió bấc đầu mùa khô lạnh lùa qua ống tay áo, qua cổ thổi vào khiến da thịt lạnh buốt. Mái tóc ngắn màu đen nhánh bị gió tạt bay tứ tung, Ái Liên vừa đưa tay vuốt sang mang tai thì đã lại bị thổi tán loạn.
Cô run rẩy so vai bước thật nhanh về hướng chung cư nhà mình, về được tới nơi thì mưa đã ngấm đầy chiếc vest mỏng, mái tóc bồng bềnh suôn mượt cũng dính rệp xuống nhìn như lâu ngày chưa gội. Bị ngấm chút mưa khiến cả người Ái Liên ớn lạnh, thời tiết giao mùa cô rất dễ bị cảm lạnh.
Cô run run mở vội cửa chạy vào nhà cho ấm, chóp mũi ửng hồng dính nước đã lạnh toát cả đi. Trong lúc đợi nước nóng để tắm, Ái Liên pha tạm cốc trà gừng. Nhưng xem ra cơ thể cô yếu hơn hẳn so với một năm trước. Dù đã thay rửa và sưởi ấm nhưng vẫn phát sốt.
Khánh Huy có hẹn đi uống với bọn Hoàng Vũ, nhưng vừa ra tới cửa thì nhận được điện thoại của Hoàng Bách bảo anh đừng đến bar nữa, hình như Ái Liên ốm rồi, nói anh đây là cơ hội tốt để Khánh Huy tiếp cận cô.
Nghe nói cô ốm anh liền sốt sắng hỏi han:
“Em gọi cô ấy à?”
“Vâng, lúc nãy em gọi hỏi mấy chuyện ở viện thấy giọng thều thào lắm, hỏi ra thì khoe bị dính mưa hay sao ấy, còn thấy hắt hơi liên tục. Anh tranh thủ đến xem thế nào đi chứ gì nữa.”
“Được không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao không? Không tranh thủ thì đến lúc đừng trách anh em không bật đèn xanh cho nhé. Nếu anh ngại Ái Liên suy nghĩ lung tung thì dắt Ốc theo, có thằng bé cô ấy sẽ không có cớ nói anh đâu mà.”
Khánh Huy được mách nước thì như mở cờ trong bụng, liền cảm ơn Hoàng Bách rồi ngược trở lại đi lên phòng tìm con trai.
Hoàng Bách đăm chiêu nhìn điện thoại rồi thở dài đánh thượt. Nam My đang mặc quần áo cho con trai thấy lạ thì nhìn sang:
“Sao anh thở dài thế ?”
“Sếp em đấy, chẳng ai hiền lành thật thà như anh ấy.”
“Như nào cơ?”
“Ái Liên bảo anh ấy đừng làm phiền cô ấy nữa Khánh Huy liền sợ cô ấy phiền thật thì cứ lén lút lảng vảng nhìn người ta từ xa. Cứ thế này thì làm sao mà tán được vợ, chán kinh.”
“Anh giúp anh ấy đi chứ còn gì nữa. Mà bố chị Ái Liên cũng cấm anh Huy cơ. Anh ấy tôn trọng bác ấy nên mới giữ kẽ thế chứ. Em thấy anh ấy tội lắm luôn, người đàn ông tốt như anh Huy trên đời chỉ có một người duy nhất. Tiếc thật.”
Nam My cao giọng cảm thán, Hoàng Bách lại trố mắt nhìn cô, “Em tiếc cái gì anh ấy?”
“Thì anh Huy là đàn ông đích thực.”
“Còn anh thì không đích thực?”
Hoàng Bách vừa nói vừa dí sát cái bản mặt hằm hằm ganh tị vào mặt vợ, Nam My nhìn vẻ mặt đó của anh thì cười giả lả xu nịnh:
“Anh thì quá đích thực rồi, không đích thực mà một phát trúng ngay thằng bé kháu khỉnh đáng yêu như thế này à?”
Cô ôm con trai nghiêng nghiêng đầu nhịn cười nhìn chồng, Bát nhỏ cũng hấp háy cái mắt mà líu lo phụ họa:
“Bố Bắt là đàn ông đít thựt đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách cười cười nhéo má con trai hỏi lại:
“Gì cơ?”
“Bố Bắt là đàn ông đít thựt đấy.”
“Bố Bách là đàn ông đích thực đấy. Phải không con trai?”
Nam My vừa phiên dịch vừa ôm con rồi rúc mặt vào người nó cười mãi không thôi, ông con phát ngôn xong thì cũng cười toe toét. Mà cái mặt nó từ lúc sinh ra có lúc nào không cười đâu, gặp ai cũng toét miệng nhìn đến là đáng yêu.
…
Bố con Khánh Huy đến nhà Ái Liên mà nhấn chuông mấy lần cũng không thấy cô ra mở cửa. Anh sốt ruột chẳng đợi hết hồi chuông đã lại nhấn tiếp. Ốc ở bên thì cũng nhấp nhổm ngước mắt hỏi bố:
“Sao lâu thế hả bố?”
“Bố cũng không biết nữa.”
“Hay mình phá cửa đi bố.”
Ốc thẳng thắn đưa ra ý kiến. Khánh Huy cau mày nhìn con trai, tay đã đưa ra bấm mật khẩu mở khóa cửa.
“Ui, bố giỏi quá vậy? Mở được cửa luôn.”
Ốc sung sướng reo lên, bố vừa mở cửa nó đã lách qua chạy vào trước, giày cũng chỉ kịp tụt ra rồi vứt chỏng chơ trước cửa để bố tự xếp lại.
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Ốc nhẹ nhàng mở cửa phòng Ái Liên, lại thều thào gọi cô, trong phòng không bật điện nên tối om chả thấy gì. Khánh Huy lần tay tìm công tắc bật điện sáng lên. Ái Liên nằm im trên giường, chăn trùm qua vai, người xoay vào trong cũng không hề hay biết bố con họ xuất hiện.
Khánh Huy kiểm tra cô, Ốc lo lắng cứ nhìn theo rồi lại hỏi han:
“Mẹ sao rồi hả bố?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ sốt rồi.”
“Phải làm sao bây giờ bố? Có cần đi bệnh viện không bố?”
“Không, nhỏ miệng thôi để mẹ ngủ. Bố đi lấy khăn ấm đắp cho mẹ.”
Khánh Huy vừa thu tay đang sờ trên trán Ái Liên về thì cô cũng cựa quậy, mi mắt nặng trĩu động đậy muốn mở ra. Khánh Huy đi tới cửa phòng vệ sinh thì Ốc đã reo lên:
“A mẹ dậy rồi. Mẹ có mệt không hả mẹ?”
Ái Liên mơ màng nhíu chặt mày nhìn thằng bé, trong đầu cô vẫn nghĩ chắc chỉ là giấc mơ thì khép mắt lại, nhưng rất nhanh đã bị giọng nói trầm ấm làm giật mình buộc phải mở mắt ra.
“Ốc nhỏ miệng thôi, mẹ chưa tỉnh hẳn đâu.”
“Ốc??? Khánh Huy???”
“Anh đây!”
Đáp lại sự thảng thốt của cô là nụ cười hiền dịu của anh, mắt Ái Liên đảo liên tục, nhìn theo bàn tay to lớn đang mang khăn đắp lên trán mình. Thấy bố con họ xuất hiện ở đây như thế này khiến cô ngạc nhiên lắm.
“Sao anh vào được nhà tôi vậy?”
Bị hỏi bất ngờ, Khánh Huy đâm ra lúng túng, “Ờ thì…”
“Bố Ốc là cảnh sát mà mẹ, à nhầm cô. Cần gì phải mật khẩu mới vào được nhà đâu ạ.”
“Vậy là phá cửa nhà cô à?”
“Ơ không phải, bố Ốc hô biến một cái là cửa nó tự mở ấy cô.”
Ốc leo lẻo khua môi bốc phét, Ái Liên lại đưa mắt nhìn bố thằng bé săm soi. Khánh Huy chỉ biết nhăn nhở phụ họa theo thằng bé rồi cười trừ với cô.
“Xin lỗi đã tự ý vào nhà mà chưa được sự cho phép của em. Tại Hoàng Bách bảo em bị ốm nên anh… lúc gọi cửa mãi em không ra nên là anh đã tự ý vào nhà.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên không nói gì chỉ chăm chú nhìn vẻ lúng túng của Khánh Huy mà tâm tình trở nên phức tạp vô cùng. Sao cô chẳng nhớ chút nào về bố con anh vậy chứ? Khánh Huy vào được nhà chính tỏ anh rất quen thuộc với nơi này, nếu không phải người thân quen Ái Liên không bao giờ tiết lộ cho biết. Ái Liên có thể chắc chắn là Hoàng Bách không nói dối cô về mối quan hệ của hai người.
Hơn mười một giờ, mà bố con Khánh Huy vẫn chưa có ý định rời khỏi Ái Liên liền lên tiếng đánh động:
“Hơi muộn rồi đấy, anh cho Ốc về ngủ đi mai còn phải tới trường nữa chứ.”
“Ơ không, mai thứ bảy mà mẹ… à nhầm cô.”
“Thì cũng muộn rồi, trẻ con không nên thức muộn đâu Ốc.”
Ốc mím môi gật gù, thoắt cái nó đã đứng dậy khỏi vị trí, liêu xiêu bước trên đệm mà đến bên cạnh Ái Liên rồi chui vào chăn ngồi an vị khiến cả bố lẫn cô đều kinh ngạc chăm chú nhìn theo,
“Sao lại chui vào đây?”
“Cô bị ốm mà, nhỡ bố con Ốc về đêm lại lăn đùng ra sốt xong ngất mà không có ai cứu thì làm sao hả cô?”
“Thế Ốc định làm gì?”
Ốc bám tay Ái Liên, cái mặt nó đã bày ra vẻ xu nịnh đầy lém lỉnh:
“Cô cho bố con Ốc ngủ ở đây trông cô đi. Ngoài kia mưa lạnh lắm, giờ mà đi về là Ốc cũng bị ốm đấy cô ạ! Khụ… khụ… đấy Ốc ho rồi đây này… khụ…”
Nó vừa vuốt họng, vừa xị mặt ra cảm thán như thật:
“Khổ lắm cơ, ốm thì lại phải nằm viện, mà nằm viện thì lại phải nghỉ học. Chán thật cô ạ!”
Khách Huy nhìn cái mặt tỉnh bơ diễn trò của nó không nhịn được mà phải đưa tay che miệng để cười. Ái Liên cũng phải nhịn để không phì cười theo, thằng nhóc này lém lỉnh thật sự. Thấy cô không ý ới gì, nó liền kéo tay năn nỉ:
“Đi mà cô, giờ mà hai bố con Ốc bỏ cô ở đây đi về là bà nội chửi chết toi luôn ấy.”
Ái Liên ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, Ốc sung sướng cười tít cả mắt. Khánh Huy chỉ lẳng lặng nhìn hai người, mỗi lúc họ cười anh cũng vô thức nhếch nhẹ khóe môi khiến gương mặt đàn ông trở nên tươi sáng và hạnh phúc vô cùng. Ái Liên đưa mắt nhìn sang, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng đầy yêu thương ấy của anh thì bất giác đỏ mặt, tim trong lồng ngực cũng đánh trống liên hồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Từ lúc Hoàng Bách nói hai người từng yêu nhau thì cô cũng phần nào buông xuống được sự cảnh giác và hoài nghi với động cơ tiếp cận mình của Khánh Huy. Lúc ấy Ái Liên mới dám tự buông thả cảm xúc của mình để cảm nhận anh, cô không ghét bỏ người đàn ông này, sự dè chừng hình thành bởi không tin vào thứ gọi là vừa gặp đã yêu nên mới không dám đặt hy vọng vào Khánh Huy.
…
Nửa đêm, Khánh Huy giật mình tỉnh dậy, anh rón rén đưa tay sờ trán Ái Liên kiểm tra, nhưng vừa thu lại đã bị cô tóm lấy. Cả người vừa nhổm lên chợt căng cứng bất động, đến thở cũng phải ngưng lại mất mấy giây. Tay Ái Liên mềm mại, ấm áp cứ bám chặt tay anh không chịu buông.
Bình luận facebook