Sáng ngày hôm sau lúc Ái Liên thức dậy thì đã chỉ còn mình cô, sau một đêm được nghỉ ngơi thoải mái tinh thần cũng dần ổn định. Khánh Huy đã đi công việc từ lúc nào, nghe nhân viên y tế bảo anh mua sẵn cháo cho cô rồi, còn dặn họ có vấn đề gì thì liên lạc, hiện tại anh là người thân duy nhất của cô ở đây.
Ái Liên ngơ ngẩn nhìn vào hộp cháo, lại mơ hồ nhớ lại nụ hôn trong cơn mơ đêm qua thì vô thức đưa tay chạm lên môi mình, rồi khẽ mím lại.
Gương mặt đã có chút tươi tỉnh tự nhiên nóng bừng. Cô đã mơ thấy cái quái gì thế này? Chả lẽ lại biến thái đến thế sao mà đi mơ thấy bản thân hôn Khánh Huy vậy?
Sau khi ăn cháo, Ái Liên hỏi thăm nhân viên y tế về tình hình của bé Lâm rồi đi về phòng bệnh của nó. Lâm bị biến chứng thủy đậu gây viêm tai giữa và viêm thanh quản, đã được tích cực cấp cứu và sử dụng thuốc nên tình hình đã khá hơn. Mẹ đứa trẻ nhìn thấy Ái Liên thì cúi gằm mặt xuống, những người có mặt trong vụ việc bắt người cúng ma rừng của tào Xứng hiện tại đều chưa được thả về, có nguy cơ bị truy tố liên đới, chỉ riêng mẹ bé Lâm được tạm thời tại ngoại để chăm sóc con cấp cứu ở bệnh viện dưới sự giám sát của cơ quan chức năng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ngày hôm sau Ái Liên được ra viện, Khánh Huy cũng kết thúc đợt thanh tra, anh không đi theo xe của đoàn mà cùng Ái Liên đi xe của cô trở về.
Ái Liên vẫn thắc mắc về những người có liên đới đến vụ thiêu người vừa rồi thì quay sang hỏi:
“Lão thầy kia chết rồi còn những người liên quan với bố mẹ Lâm thì thế nào?”
“Có thể không bị truy tố vì em không kiện, nhưng chắc chắn sẽ bị phạt hành chính.”
“Hử? Họ làm gì có tiền?”
“Em thương xót cho họ à?”
Ái Liên không trả lời, nghĩ tới chuyện bản thân và đứa trẻ suýt bị thiêu chết thì lại dấy lên sự căm phẫn, nhưng suy cho cùng họ cũng chỉ là bị xúi bẩy. Họ nghèo như vậy, cuộc sống mưu sinh chật vật mà còn phải đóng phạt, cô không biết đám người đó sẽ làm cách nào. Nhiều lúc Ái Liên cảm thấy pháp luật nghiêm minh thật, nhưng đôi lúc lại bị thiếu tình người.
Khánh Huy bảo với cô đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó, đã có cơ quan chức năng xử lý không cần Ái Liên phải lo. Cô khẽ thở hắt ra, cố gạt nó ra khỏi đầu.
Bẵng đi một thời gian, Ái Liên trở lại với công việc ở bệnh viện, Khánh Huy cũng khá bận rộn với việc ở cơ quan nên ngoài thời gian buổi tối khi con trai nói chuyện điện thoại với cô, anh có đá đưa vài câu hỏi thăm bâng quơ thì cũng không tương tác hay gặp nhau.
Chiều thứ sáu, Ái Liên hứa hết ca trực sẽ tới trường đón Ốc làm nó vui cả một ngày, đúng giờ tan học, Ốc hớn hởn chạy ra cửa lớp chờ đợi. Cô giáo trả trẻ vừa nói chuyện với ai đó rồi đi vào gọi:
“Ốc - Huy Khánh ra mẹ đón nhé! Dép của con ở kệ số hai.”
"Vâng!"
Ốc hớn hở cười híp cả mặt, thằng bé chạy ào ra hành lang, nhón chân lấy dép đi vào chân rồi nhận cặp đựng đồ của mình từ tay cô giáo.
“Con trai, chúng ta về thôi!”
Ốc đang hớn hở, nhìn mặt người phụ nữ trước mặt thì ngẩn tò te, mẹ này không phải người mà nó mong. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh thì hớn hở cười híp cả mắt đưa tay ra muốn đón con trai, cô giáo chủ nhiệm cũng đi ra, nhìn thấy cô ta thì có chút lạ lẫm, đang định lên tiếng hỏi thì phía cầu thang bộ có bóng người đi lên. Ốc liếc thấy, sắc mặt liền thay đổi, hai tay bám quai cặp, hớn hở reo lên:
“Mẹ!”
Hồng Ánh tưởng thằng bé gọi mình thì cười tít:
“Mẹ đây!”
Thằng bé chạy ùa ra, Hồng Ánh vừa cúi xuống dang tay đón con thì Ốc lại né mà chạy ào về phía người đang bước tới mà ôm chầm lấy chân cô. Ái Liên cúi người vừa ôm Ốc vừa xoa đầu thằng bé, cô giáo chủ nhiệm đứng bên cạnh cô trả trẻ trông theo,
“Mẹ Ốc đẹp nhỉ, nghe nói là bác sĩ. Mà hiện đại lắm.”
“Thật á chị, bác sĩ viện nào thế ạ?”
“Đa khoa Quốc tế thành phố Biển đấy. Giỏi lắm, thôi trả trẻ đi.”
“Vâng!”
Họ cứ thế nói chuyện với nhau, cô giáo chủ nhiệm lớp của Ốc phớt lờ người đang đứng đầy bực dọc ở đó mà đi về phía Ái Liên và Ốc, tươi cười chào hỏi hai cô cháu họ. Hồng Ánh cay cú cứ trân mắt nhìn theo, Ái Liên tíu tít trò chuyện với Ốc và chào hỏi cô giáo nên không để ý thấy cô ta.
Hai cô cháu vừa dắt nhau xuống đến sân trường thì bất người bị kéo lại, Ái Liên cau mày ngoảnh sang, bắt gặp người phụ nữ mắt xanh mỏ đỏ là Hồng Ánh thì đưa tay gạt tay cô ta vừa bám vai mình ra.
“Có chuyện gì?”
“Ai cho mày đến trường đón con tao?”
“Tôi xin phép bà nội và bố Ốc, và thằng bé mong muốn như vậy.”
“Tao đã cho phép chưa?”
Hồng Ánh sấn lại gần, Ái Liên vội kéo Ốc nép ra sau lưng mình rồi cúi xuống bảo nó đi ra chỗ cầu trượt đợi cô. Nhưng Ốc lại lắc đầu, mím môi ngước mắt nhìn mẹ đẻ. Hồng Ánh chẳng buồn quan tâm mà hung hăng chất vấn Ái Liên, cô không muốn để con trẻ thấy cảnh người lớn cãi cọ. Đặc biệt là người phụ nữ này, những lời từ miệng cô ta đều chẳng hay ho gì. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đây là trường của Ốc, trước mặt Ốc, tôi không muốn cãi qua lại với chị.”
Ái Liên đanh mặt ghé sát tai Hồng Ánh, thấp giọng cảnh cáo:
“Chị đừng dại mà làm loạn, ở đây từ cô giáo chủ nhiệm đến hiệu trưởng đều biết tôi là mẹ của Ốc, còn chị chưa từng xuất hiện, nếu không muốn bị bảo vệ tống cổ ra khỏi đây thì cứ việc.”
“Mày…”
“Đi thôi Ốc.”
Ái Liên sau khi để lại cho Hồng Ánh một nụ cười “thân thiện” thì nắm tay Ốc dắt đi, thằng bé nhanh chóng đã quên luôn sự có mặt của người mẹ vô hình kia mà leo lẻo nói chuyện với cô. Hồng Ánh cay cú siết chặt nắm tay nheo mắt gườm gườm nhìn theo bóng lưng hai cô cháu.
Gần sáu giờ tối, Khánh Huy mới tan tầm, anh có hẹn với hội Hoàng Vũ gặp nhau. Nhưng vừa phóng xe ra khỏi cổng cơ quan đã bị chặn lại, Hồng Ánh kéo vai áo vừa tuột xuống rồi bám lấy cửa xe của Khánh Huy, anh khó chịu hạ thấp kính:
“Có chuyện gì?”
“Chúng ta nói chuyện một chút. Sang bên đường được không?”
“Nói luôn đi, tôi còn có việc.”
Khánh Huy đánh xe đến bên vệ đường. Hồng Ánh vừa chạm vào cửa anh đã ngăn lại:
“Đợi tôi xuống, Ốc không thích mùi nước hoa.”
Hồng Ánh khó chịu thì đứng lùi lại, Khánh Huy không thích nhập nhằng với vợ cũ, càng không muốn để cô ta có cơ hội ở chung một không gian chật hẹp với mình. Mà mùi nước hoa của Hồng Ánh rất nồng, sẽ vương lại, anh không thích.
“Có chuyện gì nói nhanh đi.”
“Sao anh phải vội vàng như vậy? Hẹn với con hồ ly tinh kia à?”
“Ăn nói cho cẩn thận, nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi.”
“Khánh Huy, anh thật sự không còn chút tình cảm nào với em sao? Chúng ta quay lại như trước đây được không? Em hứa sẽ làm một người vợ, một người mẹ tốt. Chỉ cần anh cho em cơ hội.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhìn vẻ cố tỏ ra khụy lụy của vợ cũ khiến Khánh Huy chán ghét, nếu cô ta biết vì lý do gì khiến anh không bao giờ chấp nhận tha thứ cho mình thì chắc là Hồng Ánh sẽ không mặt dày hết lần này đến lần khác đeo bám như thế này đâu nhỉ? Nhưng Khánh Huy sẽ không bao giờ cho cô ta biết sự thật đó. Anh phũ phàng hất tay đang vợ cũ đang bám trên người mình ra rồi thu tay về, dim mắt cảnh cáo:
“Đừng để tôi phải nhắc lại, chúng ta không bao giờ có cơ hội tái hợp.”
“Anh, vì con hồ ly tinh kia nên anh mới từ chối tôi đúng không?”
“Không có cô ấy thì cô cũng không có cơ hội. Đừng làm phiền tôi, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi đấy.”
“Anh…”
Hồng Ánh cố níu kéo, cô ta nắm trượt nên đầu móng tay cào thành một vệt đỏ au trên da thịt màu nắng của Khánh Huy, anh khẽ cau mày nhìn lại nhưng rất nhanh đã bày ra vẻ chán ghét bỏ vào xe. Hồng Ánh điên cuồng chạy theo, tức tối níu Khánh Huy lại nói chuyện:
“Ai cho phép anh tự ý để con đó đến trường đón con trai?”
“Sau này Ái Liên sẽ trở thành mẹ Ốc, cô thử nói xem có quyền đó không?”
“Anh… tôi không đồng ý.”
“Tôi không hỏi ý kiến cô.”
Kính xe từ từ đẩy lên, Hồng Ánh dù cay cú nhưng cũng vội thu tay của mình về, cô ta tức không làm gì được thì túm chặt túi xách đập bùm bụp lên thành xe ô tô. Khánh Huy chẳng buồn quan tâm đến người đàn bà điên rồ đó. Hạng phụ nữ mèo mả gà đồng, lẳng lơ quên lối về ấy, anh không tiếc. Chỉ thương con trai khi chung dòng máu với người mẹ tệ hại như vậy.
Lúc Khánh Huy trở về thì Ái Liên cũng vừa tắm xong cho Ốc, bà nội thằng bé cứ nài ở lại ăn cơm mà cô còn đang lưỡng lự. Ốc thấy bố về thì hớn hở chạy ra bám chân. Nhưng khi anh vừa bế nó lên, thằng bé đã chun mũi khụt khịt.
“Ốc sao thế?”
“Người bố có mùi hôi.”
“Đâu có đâu?”
Ái Liên đứng trong phòng khách, nheo mắt nhìn hai bố con bế nhau vào, Khánh Huy vừa kéo áo lên ngửi mới phát hiện có vương mùi nước hoa của Hồng Ánh trên ấy.
“Chào anh.”
“Ừ, hôm nay em đón Ốc à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừm, tôi hứa với nó từ tối qua, với cả mẹ anh cũng đồng ý rồi.”
Khánh Huy gật gật đầu, anh thả con trai xuống muốn đi lên tầng thay đồ nhưng lại bị nó bóc mẽ:
“Bố có mùi hôi giống mẹ.”
Bước chân Khánh Huy chợt khựng lại, anh khẽ nuốt khan nhưng vẫn cố tình bước lên. Ốc lại ngẩng mặt nhìn Ái Liên nói tiếp:
“Hôm nay mẹ đến trường Ốc đấy bố ạ!”
Lần này anh không làm thinh được nữa mà quay xuống anh trân chối nhìn con trai, vẻ mặt Khánh Huy lúc này đích thị là muốn nói "con ơi mày giết bố đi". Khánh Huy đi đến trước mặt Ái Liên, cô nheo mắt nhìn vào vết xước đỏ mờ mờ trên cẳng tay Khánh Huy.
Anh không để tâm lắm mà hỏi chuyện ở trường của Ốc:
“Em gặp Hồng Ánh à?”
Ái Liên không đáp, chỉ bình thản gật đầu.
“Bảo sao hôm nay cô ta tới tận cơ quan tìm tôi.”
Ái Liên vẫn im lặng chỉ nghiêng đầu dim mắt nghe Khánh Huy nói, cô muốn xem xem anh định giải thích cái gì tiếp theo. Thái độ dửng dưng này của Ái Liên làm Khánh Huy lại tưởng cô giận dỗi thì nói tiếp:
“Tôi và cô ta chỉ đứng nói chuyện ở ngoài đường.”
“...”
“Lúc cô ta cáu nên…”
“Thôi tôi về đây, chào bà nội Ốc giúp nhé!”
“Ơ, sao cô lại về. Cô không ở lại nhà Ốc ăn cơm à cô?”
“Thôi cô về thôi, cô sợ bị cào lắm. Ốc tối ăn ngoan nhé, mấy bát nhỉ?”
“Hai bát!”
“Oke! Hôn tạm biệt cô nào.”
Ái Liên đưa mặt thấp xuống để cho Ốc thơm lên má, cô cũng hôn lại nó một cái vào trán rồi đứng lên lấy túi xách, mặc kệ người nào đó cứ đứng đực ra đấy mà không biết mình lại làm sai ở đoạn nào rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng ong một mạch đi thẳng ra khỏi cửa, Ốc thì lon ton chạy theo tạm biệt bạn gái của nó. Phụ nữ thật sự rất khó hiểu, thái độ kia là thế nào? Rốt cuộc là coi như không có gì hay là giận dỗi ngầm với anh vậy?
…
Chín giờ tối, Khánh Huy vác xác đến chỗ hẹn, vừa ngồi xuống đã bị mấy con mắt nhìn vào. Anh lười biếng lia mắt nhìn một vòng thì rơi trúng kẻ đang ngồi uống nước hoa quả ở giữa Hoàng Vũ và Tuấn Trung, Hoàng Bách cũng đưa mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh Huy thì cười cười,
“Sao anh nhìn em đắm đuối vậy?”
“Cậu không uống rượu đến đây làm gì? Về trông con cho Nam My đi.”
“Ơ kìa, gần năm tháng rồi em mới đi một lần, Nam My bảo em đi đấy chứ chứ em có muốn đi đâu.”
Anh vừa dứt câu đã bị cánh phải cánh trái găm cho ánh nhìn hình viên đạn. Hoàng Vũ khinh khỉnh liếc em rể một cái:
“Cái thằng bám váy vợ này.”
“Ơ vợ em không mặc váy, toàn mặc quần.”
Một lời của Hoàng Bách khiến đám đàn ông bật cười ngất ngưởng, Tuấn Trung lắc lắc đầu lại châm thêm rượu cho hai người còn lại. Từ hồi Hoàng Bách tái ghép gan, họ không dám ép anh uống, gọi đến cùng gọi là cho đủ hội.
“Thế làm sao mà khi nãy ở cơ quan còn thấy mặt mày hớn hở, giờ đi gặp anh em đã u ám sầm sì. Lại bị cắm sừng à?”
Hoàng Bách nhanh miệng đế thêm:
“Anh Huy, Ái Liên cắm sừng anh à?”
Khánh Huy cau mày lườm anh em họ một cái, Hoàng Vũ nhăn nhở gác tay lên vai em rể hất hàm:
“Thế như nào, không bị cắm sừng thì bị hắt hủi hả? Hay làm sao? Phải nói thì người ta mới biết còn hiến kế chứ?”
“Chắc là hiến được kế?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuấn Trung đế mang ly của mình cụng vào ly của Hoàng Vũ rồi hất hàm:
“Anh có kinh nghiệm bị cắm sừng bằng anh ấy không mà đòi hiến kế.”
Anh ta vừa dứt lời đã ăn ngay cái lườm rách mắt của Khánh Huy.
Hoàng Bách cố nghiêm túc hỏi han:
“Chắc anh lại làm gì chọc giận Ái Liên đúng không? Mà anh đã tán đổ được cô ấy chưa ấy nhỉ? Dạo này em thấy lão Đức hay lảng vảng xum xoe bên chỗ Ái Liên lắm. Mà anh yên tâm, Ái Liên ghét lão từ ngày xưa rồi.”
“Liên quan gì chứ mà cậu cứ Ái Liên, Ái Liên, cậu lại giống thằng Ốc rồi đấy. Mở miệng là cô Ái Liên, đi ngủ cũng phải gọi cô Ái Liên, đi học cũng phải cô Ái Liên đón. Rồi ai mới là bố nó?”
Nhìn vẻ bực dọc của Khánh Huy, ba người kia không những không đồng cảm mà còn phì cười, thế nào cũng giống như người đàn ông này đang rất cay cú và ghen tị với cô gái vừa được nhắc đến. Hoàng Vũ chuyển chỗ cầm theo ly của mình ngồi phịch xuống bên cạnh Khánh Huy, gác tay lên vai anh, ghé sát lại gần tỏ vẻ quan tâm:
“Rồi chốt hạ là ông với cái cô Ái Liên kia là mối quan hệ thế nào?”
“Em từng nghe con trai anh ấy bảo Ái Liên là bạn gái của bố con nó.”
Cả Tuấn Trung và Hoàng Vũ nghe được câu đó của Hoàng Bách thì chẳng hẹn mà cùng phì cười, cái khái niệm bạn gái của hai bố con, nó mới lạ lẫm làm sao?
“Chẳng qua là thằng bố muốn tán con gái nhà người ta nên đẩy cho thằng con chứ gì? Tôi lại còn lạ. Ông mà không thích lại để dây dưa đến bây giờ chắc? Thế nào, rơi vào lưới tình rồi chứ gì? Khai thật ra thì anh em còn biết bệnh mà kê đơn thuốc cho. Bảo rồi, muốn nói chuyện hay giải quyết vấn đề gì thì lên giường nói, cứ quần nhau một trận ra bã sau đó dễ nói chuyện hẳn. Tin tôi đi.”
Khánh Huy cau có, mặt mày u ám hất tay Hoàng Vũ ra khỏi người mình rồi với tay rót rượu, một hơi tu sạch ly vừa rót, mắt đăm chiêu nhìn vào mặt bàn nhưng không suy nghĩ gì nhiều. Mấy lời Hoàng Vũ nói anh không để tâm đâu. Cách giải quyết của anh và anh ta không giống nhau. Khánh Huy không buông thả như Hoàng Vũ, mà nói chuyện với đám người này thì chỉ giống như mang thân mình ra làm trò mua vui cho họ, cứ ba câu thì đến hai câu rưỡi là thiếu nghiêm túc rồi.
Thấy vẻ âm trầm đó của anh, thì xem ra là có tâm trạng thật. Tuấn Trung đá mắt với Hoàng Vũ nhắc anh nghiêm túc lại. Mà cái ông Vũ vẫn cứ nhơn nhơn ra, nhưng sau khi uống cạn ly rượu của mình thì cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút:
“Ông hỏi thằng Bách cách ngày trước nó tán cái My ấy.”
“Em có tán đâu, em gái anh yêu em trước mà. Anh đừng lấy em làm ví dụ, trường hợp của anh Huy không giống em đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ, rồi thằng nào khóc hết nước mắt cua lại vợ bầu đấy? Thôi thôi các ông chỉ được cái mồm. Mà nhà ông phức tạp bỏ mẹ, có phải lúc chiều con bé vợ cũ của ông nó đến cơ quan tìm không?”
Khánh Huy có chút ngạc nhiên nhướng mắt nhìn Hoàng Vũ, thế mà cũng bị anh ta nhìn ra là Hồng Ánh đến tìm anh luôn. Đã bảo Lê Hoàng Vũ cứ như con ma xó trong cái Phòng ảnh sát hình sự này mà lại, cái gì cũng biết, chẳng qua mặt được anh ta bao giờ.
Khánh Huy khẽ thở hắt ra gật đầu.
“Hôm nay Ái Liên đến trường đón Ốc, Hồng Ánh cũng dở chứng đến đón con.”
“Ồ, hai con hổ cái chạm mặt nhau? Mà sao con bé vợ cũ ông lại đến đón con vậy? Nó biết trường thằng bé ở đâu luôn cơ à?”
“Ai mà biết.”
Khánh Huy thiểu não, Hoàng Vũ chép miệng lắc đầu, xem ra có vẻ căng, theo tình hình hiện tại thì anh ta mười mươi có thể phán một câu rằng vợ cũ Khánh Huy muốn nối lại tình xưa.
“Mệt cho ông rồi đấy, đàn bà đáng sợ lắm. Ông cứ coi chừng rồi có ngày nó xông vào phòng hiếp ông để nối lại tình xưa đấy.”
Bình luận facebook