Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1830
Chương 1830
Hơn nữa đó là lôi của anh , không có cách nào để phân minh.
Mặc kệ cô giấy dụa, Trần Phong Sinh đau khổ ôm cô vào lòng, một tay to xoa dịu lưng cô, bàn tay to còn lại ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi môi mỏng chạm nước mắt trên mi , khuôn mặt sát lại gần, hôn khô nước mắt của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, nước mắt của Trương Tiểu Du. càng chảy ra dữ dội hơn.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của mình rồi đập lên ngực anh Tuy rằng cô có vẻ có rất nhiều sức lực, nhưng thật ra cô cũng không muốn ra tay mạnh.
“Tên khốn nạn, anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không!” Trương Tiểu Du nức nở than thở: “Đã bao lần em lén rơi nước mắt kể từ khi biết anh mắc bệnh AIDS, nỗi sợ hãi mất đi anh . Em không biết ngày nào anh sẽ phát bệnh hay chết… Biết rằng sau khi chẩn đoán nhầm, anh còn giấu giếm em và cố tình không nói cho em biết, em luôn nghĩ rằng anh bị bệnh… Ngày nào em cũng lo sợ thế nhưng em không dám ở trước mặt anh biểu hiện ra. Đi ra, đồ cầm thú anh thật quá đáng! “
Đúng, anh thật quá đáng!
Trần Phong Sinh buồn bực đến chết đi sống lại, nhanh chóng hôn lên từng giọt nước mắt của cô muốn dỗ dành cô như một đứa bé cũng chỉ mong cô đừng khóc nữa.
Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay, đôi môi mỏng áp lên tai cô anh vô cùng ăn năn:’Bà Trần, anh đã sai!”
Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh: “Bà Trần của anh là ai?”
‘Tuy rằng giọng điệu vẫn kiêu ngạo nhưng trên thực tế không có bao nhiêu sát khí. Cô ôm tay anh khóc một hồi, mọi oán trách trong lòng đều được giải tỏa. Trong lòng nguôi ngoai bớt giận nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ rất tức giận.
Trần Phong Sinh nhướng cao mày tà khí trong đôi mắt đào hoa nói: “Khi còn ở Đồng Văn, anh suy nghĩ nếu thiếu em anh không sống được cho nên đời này anh không muốn mất đi em.”
“Anh không biết xấu hổ” Trương Tiểu Du đánh anh một cái.
“Đúng vậy, anh không biết xấu hổ” Trần Phong Sinh cong môi.
“Đồ lưu manh!” Trương Tiểu Du nhéo anh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đúng vậy, anh là đồ lưu manh” Trần Phong Sinh vui vẻ nhận lấy.
‘Sau đó nắm lấy tay cô trên đưa lên môi hôn nhẹ: “Em yêu người không biết xấu hổ lại còn lưu manh”
Trương Tiểu Du giật mình.
Khi nghe đến hai chữ cuối cùng cô không có phản ứng gì. Ngay khi cô còn băn khoăn không biết có phải là ảo giác thính giác của chính mình hay không, Trần Phong Sinh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thảm. Như có một vòng xoáy không đáy bên trong, vô cùng hấp dẫn: “Cá vàng nhỏ, anh yêu em”
Hơi thở đàn ông phả vào mắt và mũi cô rồi từ từ hạ xuống, Trương Tiểu Du ngơ ngác nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Trần Phong Sinh nói ra ba chữ này, cô đã từng nói điều đó một lần khi họ chia tay ở Nam Phi, nhưng anh chưa bao giờ nói điều đó. Đột nhiên nghe thấy lời này, hơi thở của Trương Tiểu Du dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo đến giống như một giấc mơ. Có thứ gì đó giống bông gòn dính vào tim và cổ họng cô, Trưởng Tiểu Du há miệng không biết nên nói cái gì, trông có chút ngốc nghếch. Trần Phong Sinh không cần cô nói gì cả, cứ thế nhéo cảm cô một cái. Hai người lặng lẽ hôn một hồi rồi khẽ ôm nhau, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng, không một ai lên tiếng, chỉ còn gian phòng với sáng bạc.
Một đêm không mộng mị.
Bởi vì khi Trần Phong Sinh hôm qua trở về, tâm tình khó chịu nên ngủ tương đối muộn, cho nên ngày hôm sau tự nhiên ngủ quên. Cả căn phòng dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, nhưng Trương Tiểu Du không bị ánh mặt trời đánh thức vào ngày hôm nay, mà đúng hơn là cô bị một nụ hôn đánh thức.
Khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt trước mặt mình. Các góc cạnh sắc nét, lông mày rậm cùng đôi mắt đào hoa lãng tử và sống mũi cao. Mọi thứ dường như đều được điêu khắc vô cùng hoàn hảo.
Hơn nữa đó là lôi của anh , không có cách nào để phân minh.
Mặc kệ cô giấy dụa, Trần Phong Sinh đau khổ ôm cô vào lòng, một tay to xoa dịu lưng cô, bàn tay to còn lại ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi môi mỏng chạm nước mắt trên mi , khuôn mặt sát lại gần, hôn khô nước mắt của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, nước mắt của Trương Tiểu Du. càng chảy ra dữ dội hơn.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của mình rồi đập lên ngực anh Tuy rằng cô có vẻ có rất nhiều sức lực, nhưng thật ra cô cũng không muốn ra tay mạnh.
“Tên khốn nạn, anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không!” Trương Tiểu Du nức nở than thở: “Đã bao lần em lén rơi nước mắt kể từ khi biết anh mắc bệnh AIDS, nỗi sợ hãi mất đi anh . Em không biết ngày nào anh sẽ phát bệnh hay chết… Biết rằng sau khi chẩn đoán nhầm, anh còn giấu giếm em và cố tình không nói cho em biết, em luôn nghĩ rằng anh bị bệnh… Ngày nào em cũng lo sợ thế nhưng em không dám ở trước mặt anh biểu hiện ra. Đi ra, đồ cầm thú anh thật quá đáng! “
Đúng, anh thật quá đáng!
Trần Phong Sinh buồn bực đến chết đi sống lại, nhanh chóng hôn lên từng giọt nước mắt của cô muốn dỗ dành cô như một đứa bé cũng chỉ mong cô đừng khóc nữa.
Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay, đôi môi mỏng áp lên tai cô anh vô cùng ăn năn:’Bà Trần, anh đã sai!”
Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh: “Bà Trần của anh là ai?”
‘Tuy rằng giọng điệu vẫn kiêu ngạo nhưng trên thực tế không có bao nhiêu sát khí. Cô ôm tay anh khóc một hồi, mọi oán trách trong lòng đều được giải tỏa. Trong lòng nguôi ngoai bớt giận nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ rất tức giận.
Trần Phong Sinh nhướng cao mày tà khí trong đôi mắt đào hoa nói: “Khi còn ở Đồng Văn, anh suy nghĩ nếu thiếu em anh không sống được cho nên đời này anh không muốn mất đi em.”
“Anh không biết xấu hổ” Trương Tiểu Du đánh anh một cái.
“Đúng vậy, anh không biết xấu hổ” Trần Phong Sinh cong môi.
“Đồ lưu manh!” Trương Tiểu Du nhéo anh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đúng vậy, anh là đồ lưu manh” Trần Phong Sinh vui vẻ nhận lấy.
‘Sau đó nắm lấy tay cô trên đưa lên môi hôn nhẹ: “Em yêu người không biết xấu hổ lại còn lưu manh”
Trương Tiểu Du giật mình.
Khi nghe đến hai chữ cuối cùng cô không có phản ứng gì. Ngay khi cô còn băn khoăn không biết có phải là ảo giác thính giác của chính mình hay không, Trần Phong Sinh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thảm. Như có một vòng xoáy không đáy bên trong, vô cùng hấp dẫn: “Cá vàng nhỏ, anh yêu em”
Hơi thở đàn ông phả vào mắt và mũi cô rồi từ từ hạ xuống, Trương Tiểu Du ngơ ngác nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Trần Phong Sinh nói ra ba chữ này, cô đã từng nói điều đó một lần khi họ chia tay ở Nam Phi, nhưng anh chưa bao giờ nói điều đó. Đột nhiên nghe thấy lời này, hơi thở của Trương Tiểu Du dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo đến giống như một giấc mơ. Có thứ gì đó giống bông gòn dính vào tim và cổ họng cô, Trưởng Tiểu Du há miệng không biết nên nói cái gì, trông có chút ngốc nghếch. Trần Phong Sinh không cần cô nói gì cả, cứ thế nhéo cảm cô một cái. Hai người lặng lẽ hôn một hồi rồi khẽ ôm nhau, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng, không một ai lên tiếng, chỉ còn gian phòng với sáng bạc.
Một đêm không mộng mị.
Bởi vì khi Trần Phong Sinh hôm qua trở về, tâm tình khó chịu nên ngủ tương đối muộn, cho nên ngày hôm sau tự nhiên ngủ quên. Cả căn phòng dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, nhưng Trương Tiểu Du không bị ánh mặt trời đánh thức vào ngày hôm nay, mà đúng hơn là cô bị một nụ hôn đánh thức.
Khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt trước mặt mình. Các góc cạnh sắc nét, lông mày rậm cùng đôi mắt đào hoa lãng tử và sống mũi cao. Mọi thứ dường như đều được điêu khắc vô cùng hoàn hảo.