Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1841
Chương 1841
Rõ ràng, lúc tiễn anh ra ngoài trời đã là hoàng hôn. Trên thực tế trước sau gì cô cũng có thể ở nhà, không quá hai tiếng đồng hồ.
Trương Tiếu Du nghiêng người ngồi vào bên cạnh anh. Một tay chống căm, nhìn chäm chäm khuôn mặt tuấn tú một hồi mới chớp mắt kinh ngạc hỏi: “Cầm thú, anh không phải bị bệnh sao bị sốt sao?”
“À phải” Trân Phong Sinh ngượng ngùng.
Đôi mất của anh lóe lên một cách không tự nhiên. Sau khi đặt điều khiển xuống, anh ấy lập tức tỏ ra yếu ớt giả bộ ho một tiếng.
Trương Tiểu Du duỗi tay ra đặt ở trên trán của mình, sau đó tự tay dán lên trực tiếp lên trán anh: “Thật sao? Nhiệt độ thấp hơn cửa em”“
“Đó là bởi vì hạ sốt rồi” Trân Phong Sinh xấu hổ hét lên.
Trương Tiểu Du không thèm quan tâm đến anh liếc mắt nhìn về phía phòng ‘Cầm thú, tối nay ăn cơm chưa?”
“Rồi” Tân Sính khịt mũi “Anh ăn gì vậy?” Trương Tiểu Du hỏi.
“Mì ăn liền” Trần Phong Sinh lại khit mũi Sự phãn uất trong giọng điệu rất mạnh mẽ. Hèn chỉ vừa bước vào đã thoang thoảng mùi mì gói. Trương Tiểu Du trợn tròn mắt, hai tay xoa má lẩm bẩm nói: “Buổi tối em ăn một bàn các món ăn. Em nghĩ xem còn có món gì?
Sườn om cá hấp cua hoàng đế. Ồ đúng rồi, cũng là món canh rùa ăn ngon nhất Thật ra tất cả đều do cô ấy đọc một cách tình cờ . Mặc dù quả thực là một bàn đồ ăn, nhưng cô không thể nhớ chính xác nó là gì. Thực ra cô ấy cũng không ăn nhiều. Với mỗi món ăn mà cô nói, sắc mặt của Trần Phong Sinh đều trở nên ảm đạm. Trương Tiểu Du không nhịn được cười ra tiếng haha. Cho đến khi khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên u ám, cô mới chủ động rúc vào trong vòng tay anh. Dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, một tay ôm lấy vòng eo rằn chắc của anh. Thân thể cứng ngắc của Trần Phong Sinh dần dần thả lỏng, dưới vòng tay chủ động của cô.
Trương Tiếu Du áp mặt vào lòng anh, xoa xoa tìm một vị trí thoải mái mới nói: “Cầm thú, thật ra ban đầu em đã hứa sẽ làm hôn thê của anh ấy. Vì anh ấy đã tình cờ cứu em khi ở Nam Phi. “ Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vê vị hôn phu này, trước đây em đã hiểu lầm anh. Nên em mới nhân cơ hội này để nói chuyện kết hôn với anh ấy.
Trương Tiểu Du kể cho anh nghe cô và Dịch Kỳ Nhiên gặp nhau như thế nào. Vì một tai nạn và nói với anh tất cả mọi thứ mà họ trải qua, không giấu giếm. Bao gồm cả việc bên kia giải cứu cô khỏi tay buôn ma túy như thế nào.
“Anh ấy cần một người kết hôn, anh ấy cho rằng em rất thích hợp. Em đã hứa với anh ấy cũng nên coi như là muốn báo đáp anh ấy”
Nhìn thấy anh nheo lại đôi mắt đào hoa lãng mạn và đa tình kia, Trương Tiểu Du nhướng mày, hơi nâng căm lên rồi hừ lạnh: “Sao? Hồi đó anh cũng trả ơn bạn gái cũ, không phải sao?”
“Khụ khụ phải” Trần Phong Sinh biết mình sai. Cần chặt môi có chút cản rứt lương tâm.
“Còn có …” Trương Tiểu Du khẽ nhếch khóe miệng. Trực tiếp nhìn anh: ‘Sau thời điểm chúng ta tách ra khỏi nhau. Một người ở Nam Phi không được tốt lắm, em đã hứa rằng em muốn quên anh. Thoát khỏi mối quan hệ này và sống một cuộc sống bình thường mới. “
Trần Phong Sinh lười biếng nhìn cô giọng điệu tự hào: “Em trước đây nói với anh là em chưa quên anh”
“.. Trương Tiểu Du không nói nên lời Cô liếc nhìn anh tiếp tục: “Hai chúng em không có loại quan hệ như anh nghĩ. Chúng em chỉ coi nhau như bạn của nhau. Sẽ không có gánh nặng. Giống như bạn bè tốt. Hơn nữa nó giống như một loại đối tác. Ngay cả khi em và anh ấy thực sự đã kết hôn. Hồi đó thì em và anh ấy cũng sống như những người khách. Anh hiểu không? “
“Ừ” Trần Phong Sinh cong môi Anh hiểu ý định của cô. Ngay từ khi anh đuổi theo về Sài Gòn, nhìn thấy cô đang ở trong một khách sạn.
Nhưng bây giờ anh nghe được từ miệng của cô. Nó vẫn khiến anh cảm thấy sảng khoái. Bởi vì cô cũng giống như chính mình, cô không bao giờ quên anh.
Rõ ràng, lúc tiễn anh ra ngoài trời đã là hoàng hôn. Trên thực tế trước sau gì cô cũng có thể ở nhà, không quá hai tiếng đồng hồ.
Trương Tiếu Du nghiêng người ngồi vào bên cạnh anh. Một tay chống căm, nhìn chäm chäm khuôn mặt tuấn tú một hồi mới chớp mắt kinh ngạc hỏi: “Cầm thú, anh không phải bị bệnh sao bị sốt sao?”
“À phải” Trân Phong Sinh ngượng ngùng.
Đôi mất của anh lóe lên một cách không tự nhiên. Sau khi đặt điều khiển xuống, anh ấy lập tức tỏ ra yếu ớt giả bộ ho một tiếng.
Trương Tiểu Du duỗi tay ra đặt ở trên trán của mình, sau đó tự tay dán lên trực tiếp lên trán anh: “Thật sao? Nhiệt độ thấp hơn cửa em”“
“Đó là bởi vì hạ sốt rồi” Trân Phong Sinh xấu hổ hét lên.
Trương Tiểu Du không thèm quan tâm đến anh liếc mắt nhìn về phía phòng ‘Cầm thú, tối nay ăn cơm chưa?”
“Rồi” Tân Sính khịt mũi “Anh ăn gì vậy?” Trương Tiểu Du hỏi.
“Mì ăn liền” Trần Phong Sinh lại khit mũi Sự phãn uất trong giọng điệu rất mạnh mẽ. Hèn chỉ vừa bước vào đã thoang thoảng mùi mì gói. Trương Tiểu Du trợn tròn mắt, hai tay xoa má lẩm bẩm nói: “Buổi tối em ăn một bàn các món ăn. Em nghĩ xem còn có món gì?
Sườn om cá hấp cua hoàng đế. Ồ đúng rồi, cũng là món canh rùa ăn ngon nhất Thật ra tất cả đều do cô ấy đọc một cách tình cờ . Mặc dù quả thực là một bàn đồ ăn, nhưng cô không thể nhớ chính xác nó là gì. Thực ra cô ấy cũng không ăn nhiều. Với mỗi món ăn mà cô nói, sắc mặt của Trần Phong Sinh đều trở nên ảm đạm. Trương Tiểu Du không nhịn được cười ra tiếng haha. Cho đến khi khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên u ám, cô mới chủ động rúc vào trong vòng tay anh. Dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, một tay ôm lấy vòng eo rằn chắc của anh. Thân thể cứng ngắc của Trần Phong Sinh dần dần thả lỏng, dưới vòng tay chủ động của cô.
Trương Tiếu Du áp mặt vào lòng anh, xoa xoa tìm một vị trí thoải mái mới nói: “Cầm thú, thật ra ban đầu em đã hứa sẽ làm hôn thê của anh ấy. Vì anh ấy đã tình cờ cứu em khi ở Nam Phi. “ Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vê vị hôn phu này, trước đây em đã hiểu lầm anh. Nên em mới nhân cơ hội này để nói chuyện kết hôn với anh ấy.
Trương Tiểu Du kể cho anh nghe cô và Dịch Kỳ Nhiên gặp nhau như thế nào. Vì một tai nạn và nói với anh tất cả mọi thứ mà họ trải qua, không giấu giếm. Bao gồm cả việc bên kia giải cứu cô khỏi tay buôn ma túy như thế nào.
“Anh ấy cần một người kết hôn, anh ấy cho rằng em rất thích hợp. Em đã hứa với anh ấy cũng nên coi như là muốn báo đáp anh ấy”
Nhìn thấy anh nheo lại đôi mắt đào hoa lãng mạn và đa tình kia, Trương Tiểu Du nhướng mày, hơi nâng căm lên rồi hừ lạnh: “Sao? Hồi đó anh cũng trả ơn bạn gái cũ, không phải sao?”
“Khụ khụ phải” Trần Phong Sinh biết mình sai. Cần chặt môi có chút cản rứt lương tâm.
“Còn có …” Trương Tiểu Du khẽ nhếch khóe miệng. Trực tiếp nhìn anh: ‘Sau thời điểm chúng ta tách ra khỏi nhau. Một người ở Nam Phi không được tốt lắm, em đã hứa rằng em muốn quên anh. Thoát khỏi mối quan hệ này và sống một cuộc sống bình thường mới. “
Trần Phong Sinh lười biếng nhìn cô giọng điệu tự hào: “Em trước đây nói với anh là em chưa quên anh”
“.. Trương Tiểu Du không nói nên lời Cô liếc nhìn anh tiếp tục: “Hai chúng em không có loại quan hệ như anh nghĩ. Chúng em chỉ coi nhau như bạn của nhau. Sẽ không có gánh nặng. Giống như bạn bè tốt. Hơn nữa nó giống như một loại đối tác. Ngay cả khi em và anh ấy thực sự đã kết hôn. Hồi đó thì em và anh ấy cũng sống như những người khách. Anh hiểu không? “
“Ừ” Trần Phong Sinh cong môi Anh hiểu ý định của cô. Ngay từ khi anh đuổi theo về Sài Gòn, nhìn thấy cô đang ở trong một khách sạn.
Nhưng bây giờ anh nghe được từ miệng của cô. Nó vẫn khiến anh cảm thấy sảng khoái. Bởi vì cô cũng giống như chính mình, cô không bao giờ quên anh.
Bình luận facebook