Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1847
Chương 1847
Sau bữa trưa ngày hôm sau, họ lái xe trên đường cao tốc trở về Sài Gòn.
Trần Phong Sinh còn đang lười biếng đi ra sau khi đổ xăng ở trạm xăng được nửa đường. Sau khi xe khởi động lại, trên mặt anh hiện lên dòng chữ: “Anh đang rất khó chịu”.
Trương Tiểu Du lặng lẽ nâng trán cố gắng vuốt tóc: “Dù gì thì em cũng nợ Dịch Kỳ Nhiên việc hủy hôn. Bây giờ em nên giúp anh ấy. Cầm thú đừng làm như vậy”
“Còn gì nữa?” Trân Phong Sinh ảm đạm về phía cô. Trương Tiểu Du phải tiến vào nháy mắt ra hiệu cho dễ thương “Em đã nói rồi. Em chỉ giúp anh ấy che tạm thôi. Vài ngày nữa anh ấy trở lại quân đội và tìm được cơ hội thích hợp anh ấy sẽ nói rõ với gia đình. Anh hy sinh thêm một lần nữa. “
Trần Phong Sinh rống lên giống như ai oán “Khi nào thì anh ta trở lại quân doanh”
“Cái này..Em cũng không biết nữa” Trương Tiểu Du do dự vén mái tóc dài theo mũi tên lạnh lùng bay ra khỏi mắt “Cũng phải sớm thôi”
Trần Phong Sinh vẻ mặt ủ rũ nhìn chăm chẵm phía trước. Trương Tiểu Du giống như đang dỗ dành một đứa trẻ thì thào nói nhỏ suýt chút nữa đưa tay lên sờ đầu anh: “Đồ cầm thú, em chỉ là đang cùng gia đình anh ấy xem một buổi hòa nhạc…”
“Vậy thì anh cùng đi” Trần Phong Sinh đề nghị. “Đừng còn bố mẹ và bà của anh ấy ở đây. Anh không thể đi được. Nếu phát hiện ra chuyện trước đây họ sẽ hụt hãng” Trương Tiểu Du nhanh chóng läc đầu thuyết phục “Hơn nữa đừng hôm nay anh muốn về à? Bệnh viện có thấy trưởng khoa nói về việc đi làm lại không? Anh đã hẹn trước rồi”
Thấy vẻ mặt anh lừ đừ cô vừa an ủi nói: “Vậy anh sau đó anh đến đón em đi”
“Ừ” Trần Phong Sinh rốt cục miễn cưỡng gật đầu. Trong thành phố đôi Cayenne màu đen vụt sáng và dừng lại bên đường.
Trương Tiếu Du bị anh đè lên người sau ghế phụ mà hôn kịch liệt. Đến khi đầu óc choáng váng môi sưng đỏ lên anh mới hài lòng đưa cô ra khỏi xe.
Sau khi nhìn cô lên taxi Trần Phong Sinh châm một điếu thuốc. Lấy thoại di động từ ngăn chứa đồ ra bấm một dãy số chậm rãi phun ra khói “Này anh…”
Trong xe taxi Trương Tiểu Du nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong gương.
nhỏ. Người đàn ông này. Cô biết anh cố tình làm vậy. Trương Tiểu Du không biết nên khóc hay nên cười cho hành vi ngây thơ của anh. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên đột ngột. Kiếng chân nghĩ cũng biết ai. Người nhắn tin dù chỉ là tin nhắn thôi giữa dòng cô cũng ngửi thấy mùi chua chua của dấm già.
“Hãy cẩn thận bảo vệ chính mình đừng để cho tên nhóc đa mưu túc trí có cơ hội” Tất cả những thứ này nghĩa là sao. Trương Tiểu Du cảm thấy anh đã quá cường điệu. Cây son mà cô mang ra khỏi túi đã được chụp lại sau khi thoa và nó hầu như không che được nhiều. Nhưng suy cho cùng đêm nay phải dỗ cầm thú thật tốt…
Nghĩ đến đây hai má cô hơi nóng cách cửa kính xe một cái khe hở để hạ nhiệt. Chiếc taxi dừng lại ở lối vào của phòng hòa nhạc. Rất nhiều thính giả đã bước vào bên trong. Trong đám đông cũng có bóng dáng của Dịch Kỳ Nhiên.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của anh ấy với đôi lông mày rậm và đôi mắt to và anh ấy ấm áp như một ngọc bích. “Cá vàng nhỏ” Đẳng xa vẫy gọi cô.
Trương Tiểu Du nhìn thấy anh liền chạy nhanh tới “Em đến muộn à?”
Dịch Kỳ Nhiên mỉm cười lắc đầu và giải thích “Không là anh đến sớm. Bố mẹ và bà của anh đang mua sảm gần đây. Họ đã đến chúng ta cũng vào đi”
“Tốt” Trương Tiểu Du vội vàng gật đầu.
Đại nhạc hội là tour du lịch do các nhạc sĩ nước ngoài thực hiện. Có một điểm dừng là Sài Gòn có thế nói là chật kín cả hội trường.
Sau bữa trưa ngày hôm sau, họ lái xe trên đường cao tốc trở về Sài Gòn.
Trần Phong Sinh còn đang lười biếng đi ra sau khi đổ xăng ở trạm xăng được nửa đường. Sau khi xe khởi động lại, trên mặt anh hiện lên dòng chữ: “Anh đang rất khó chịu”.
Trương Tiểu Du lặng lẽ nâng trán cố gắng vuốt tóc: “Dù gì thì em cũng nợ Dịch Kỳ Nhiên việc hủy hôn. Bây giờ em nên giúp anh ấy. Cầm thú đừng làm như vậy”
“Còn gì nữa?” Trân Phong Sinh ảm đạm về phía cô. Trương Tiểu Du phải tiến vào nháy mắt ra hiệu cho dễ thương “Em đã nói rồi. Em chỉ giúp anh ấy che tạm thôi. Vài ngày nữa anh ấy trở lại quân đội và tìm được cơ hội thích hợp anh ấy sẽ nói rõ với gia đình. Anh hy sinh thêm một lần nữa. “
Trần Phong Sinh rống lên giống như ai oán “Khi nào thì anh ta trở lại quân doanh”
“Cái này..Em cũng không biết nữa” Trương Tiểu Du do dự vén mái tóc dài theo mũi tên lạnh lùng bay ra khỏi mắt “Cũng phải sớm thôi”
Trần Phong Sinh vẻ mặt ủ rũ nhìn chăm chẵm phía trước. Trương Tiểu Du giống như đang dỗ dành một đứa trẻ thì thào nói nhỏ suýt chút nữa đưa tay lên sờ đầu anh: “Đồ cầm thú, em chỉ là đang cùng gia đình anh ấy xem một buổi hòa nhạc…”
“Vậy thì anh cùng đi” Trần Phong Sinh đề nghị. “Đừng còn bố mẹ và bà của anh ấy ở đây. Anh không thể đi được. Nếu phát hiện ra chuyện trước đây họ sẽ hụt hãng” Trương Tiểu Du nhanh chóng läc đầu thuyết phục “Hơn nữa đừng hôm nay anh muốn về à? Bệnh viện có thấy trưởng khoa nói về việc đi làm lại không? Anh đã hẹn trước rồi”
Thấy vẻ mặt anh lừ đừ cô vừa an ủi nói: “Vậy anh sau đó anh đến đón em đi”
“Ừ” Trần Phong Sinh rốt cục miễn cưỡng gật đầu. Trong thành phố đôi Cayenne màu đen vụt sáng và dừng lại bên đường.
Trương Tiếu Du bị anh đè lên người sau ghế phụ mà hôn kịch liệt. Đến khi đầu óc choáng váng môi sưng đỏ lên anh mới hài lòng đưa cô ra khỏi xe.
Sau khi nhìn cô lên taxi Trần Phong Sinh châm một điếu thuốc. Lấy thoại di động từ ngăn chứa đồ ra bấm một dãy số chậm rãi phun ra khói “Này anh…”
Trong xe taxi Trương Tiểu Du nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong gương.
nhỏ. Người đàn ông này. Cô biết anh cố tình làm vậy. Trương Tiểu Du không biết nên khóc hay nên cười cho hành vi ngây thơ của anh. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên đột ngột. Kiếng chân nghĩ cũng biết ai. Người nhắn tin dù chỉ là tin nhắn thôi giữa dòng cô cũng ngửi thấy mùi chua chua của dấm già.
“Hãy cẩn thận bảo vệ chính mình đừng để cho tên nhóc đa mưu túc trí có cơ hội” Tất cả những thứ này nghĩa là sao. Trương Tiểu Du cảm thấy anh đã quá cường điệu. Cây son mà cô mang ra khỏi túi đã được chụp lại sau khi thoa và nó hầu như không che được nhiều. Nhưng suy cho cùng đêm nay phải dỗ cầm thú thật tốt…
Nghĩ đến đây hai má cô hơi nóng cách cửa kính xe một cái khe hở để hạ nhiệt. Chiếc taxi dừng lại ở lối vào của phòng hòa nhạc. Rất nhiều thính giả đã bước vào bên trong. Trong đám đông cũng có bóng dáng của Dịch Kỳ Nhiên.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của anh ấy với đôi lông mày rậm và đôi mắt to và anh ấy ấm áp như một ngọc bích. “Cá vàng nhỏ” Đẳng xa vẫy gọi cô.
Trương Tiểu Du nhìn thấy anh liền chạy nhanh tới “Em đến muộn à?”
Dịch Kỳ Nhiên mỉm cười lắc đầu và giải thích “Không là anh đến sớm. Bố mẹ và bà của anh đang mua sảm gần đây. Họ đã đến chúng ta cũng vào đi”
“Tốt” Trương Tiểu Du vội vàng gật đầu.
Đại nhạc hội là tour du lịch do các nhạc sĩ nước ngoài thực hiện. Có một điểm dừng là Sài Gòn có thế nói là chật kín cả hội trường.
Bình luận facebook