Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1842
Chương 1842
Mỗi ngày cô và anh xa nhau cũng không có cách nào xóa bỏ vị trí của người kia trong lòng. Một tảng đá khó hiểu trong lòng cũng rơi xuống. Biết cô không có tình cảm giữa nam nữ với Dịch Kỳ Nhiên, đối với anh như vậy là quá đủ rồi. Về việc Dịch Kỳ Nhiên có nghĩ như cô không, Trần Phong Sinh đặt ra một dấu chấm hỏi lớn.
Chàng trai đầy mưu mô đó. Nghĩ đến điều gì đó, Trần Phong Sinh đột nhiên nắm lấy vai cô nghiêm túc hỏi: “Anh ta nắm tay em chưa?”
“Chưa” Trương Tiểu Du lắc đầu ngờ vực.
Lông mày của Trần Phong Sinh hơi buông lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng anh nhíu mày tiếp tục hỏi: “Nhân cơ hội vòng tay qua vai em, hay cố ý làm một vài hành động vô tình để lợi dụng em?”
“Không? Trương Tiểu Du bất lực giải thích: “Đó chỉ là một bữa ăn. Không có bất kỳ va chạm thân thể nào. Cuối cùng em ăn thịt bò anh ấy gắp cho em. Lần này không phải anh lo lắng về nó chứ?” Trần Phong Sinh từ trong mũi hừ một tiếng, sắc mặt không còn u ám nữa.
Anh xoa xoa lòng bàn tay to trên đầu vẫn có chút không vui tự đắc nâng cảm lên.
“Nói cho anh nghe một chuyện hay ho” Trương Tiểu Du chớp chớp mắt Cũng may, lần này cô không làm cho anh mất vui như hai lần trước. Cô ngẩng.
đầu lên bên tai anh nhẹ nhàng nói: “Cá vàng nhỏ yêu cầm thú”
Con ngươi trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt tối sầm lại Anh ôm chặt lấy cô: “Nói thêm mấy câu nữa đi” Trương Tiểu Du nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của an. Trong phút chốc biến thành mây mù, ánh mắt mong chờ như thiêu đốt không khỏi nhếch khóe miệng. Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời tràn ngập tình cảm.
Cô vừa rồi nằm ở bên tai anh, giống như nữ nhân sỉ mê nhất thiên hạ tiếp tục ôn nhu nhìn anh nói: “Cá vàng nhỏ yêu cầm thú . Muốn kết hôn với anh, sinh một bé cá vàng nhỏ.”
Trong số những người yêu nhau nói chuyện ngọt ngào là nguy hiểm đến tính mạng nhất. Trần Phong Sinh đương nhiên không tránh khỏi trâm mê. Tâm trạng anh bỗng trở nên rất tốt, ánh mắt thâm thúy lẩm bẩm nói: “Thôi, chúng ta hãy quên những bé cá vàng đi. Cá vàng nhỏ tốt hơn”
Khi Trương Tiểu Du nghe vậy, cô đấm nhẹ vào ngực anh. Cũng giống như trước đây, .cô lại nghĩ về những đứa trẻ.
Trần Phong Sinh nhíu mày cản cô, sau khi hết đau lại chuyển sang hôn rất dịu dàng nhướng mày. Trong đôi mắt đào hoa tà ác: “Những gì em nói vừa rồi là sự thật. Không phải làm cho anh vui sao? “
“Trương Tiểu Du cười gật đầu”
Cô ấy yêu anh. Đây là một sự thật, hiện tại cô không có ham muốn gì. Cô chỉ muốn ở bên anh, sau đó sinh ra vài đứa nhỏ. Muốn lấy lại những gì họ đã từng đánh mất Trần Phong Sinh bóp chặt cái cắm nhỏ nhản của cô lười biếng: “Em muốn nghe anh nói gì đó hay không?”
Trương Tiểu Du hai mắt sáng lên nghĩ đến ba lời anh đã nói với chính mình lúc trước.
“Vâng” Cô gật đâu đầy chờ đợi Lông mày và đôi mắt Trần Phong Sinh lười biếng, đôi môi mỏng của anh mấp máy chậm “Đó là tốt hơn em nên ngủ với anh, đế có một đàn cá vàng nhỏ.”
“…Trương Tiểu Du vạch một đường đen trên trán”
Từ này đến từ đâu.
“Cái gì? Em muốn nghe thêm vài lời?” Trân Phong Sinh nhướng mày.
Cơ mặt của Trương Tiểu Du co giật. Trước khi cô kịp nói câu gì thì giọng trầm thấp của anh vang lên lần nữa: “Đó là cách nhanh nhất để có một đàn cá nhỏ’“
“Ngủ em gái anh!” Cô cáu kỉnh nhìn anh.
“Sai rồi, anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi” Trần Phong Sinh lười biếng sửa lại.
Trương Tiểu Du không muốn để ý đến anh. Nhưng anh lại đột nhiên lật người đè cô xuống ghế sô pha, hơi thở đàn ông bao trùm lấy cô: “Này cầm thú, nói chứ đừng làm vậy…”
Sau khi lang thang ở Nam Phi và Đồng Văn quá lâu. Trần Phong Sinh chỉ cảm thấy quen thuộc sau khi trở về Sài Gòn. Cuộc sống đã trở lại quỹ đạo của nó. Trần Phong Sinh chuẩn bị quay lại bệnh viện làm việc. Trương Tiểu Du cũng đã liên hệ với tổng biên tập, có thể đến đài truyền hình làm việc vào ngày hôm sau. Nhưng trước đó họ lái xe trở lại thị trấn thăm dì nhỏ và chú của cô đã.
Mỗi ngày cô và anh xa nhau cũng không có cách nào xóa bỏ vị trí của người kia trong lòng. Một tảng đá khó hiểu trong lòng cũng rơi xuống. Biết cô không có tình cảm giữa nam nữ với Dịch Kỳ Nhiên, đối với anh như vậy là quá đủ rồi. Về việc Dịch Kỳ Nhiên có nghĩ như cô không, Trần Phong Sinh đặt ra một dấu chấm hỏi lớn.
Chàng trai đầy mưu mô đó. Nghĩ đến điều gì đó, Trần Phong Sinh đột nhiên nắm lấy vai cô nghiêm túc hỏi: “Anh ta nắm tay em chưa?”
“Chưa” Trương Tiểu Du lắc đầu ngờ vực.
Lông mày của Trần Phong Sinh hơi buông lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng anh nhíu mày tiếp tục hỏi: “Nhân cơ hội vòng tay qua vai em, hay cố ý làm một vài hành động vô tình để lợi dụng em?”
“Không? Trương Tiểu Du bất lực giải thích: “Đó chỉ là một bữa ăn. Không có bất kỳ va chạm thân thể nào. Cuối cùng em ăn thịt bò anh ấy gắp cho em. Lần này không phải anh lo lắng về nó chứ?” Trần Phong Sinh từ trong mũi hừ một tiếng, sắc mặt không còn u ám nữa.
Anh xoa xoa lòng bàn tay to trên đầu vẫn có chút không vui tự đắc nâng cảm lên.
“Nói cho anh nghe một chuyện hay ho” Trương Tiểu Du chớp chớp mắt Cũng may, lần này cô không làm cho anh mất vui như hai lần trước. Cô ngẩng.
đầu lên bên tai anh nhẹ nhàng nói: “Cá vàng nhỏ yêu cầm thú”
Con ngươi trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt tối sầm lại Anh ôm chặt lấy cô: “Nói thêm mấy câu nữa đi” Trương Tiểu Du nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của an. Trong phút chốc biến thành mây mù, ánh mắt mong chờ như thiêu đốt không khỏi nhếch khóe miệng. Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời tràn ngập tình cảm.
Cô vừa rồi nằm ở bên tai anh, giống như nữ nhân sỉ mê nhất thiên hạ tiếp tục ôn nhu nhìn anh nói: “Cá vàng nhỏ yêu cầm thú . Muốn kết hôn với anh, sinh một bé cá vàng nhỏ.”
Trong số những người yêu nhau nói chuyện ngọt ngào là nguy hiểm đến tính mạng nhất. Trần Phong Sinh đương nhiên không tránh khỏi trâm mê. Tâm trạng anh bỗng trở nên rất tốt, ánh mắt thâm thúy lẩm bẩm nói: “Thôi, chúng ta hãy quên những bé cá vàng đi. Cá vàng nhỏ tốt hơn”
Khi Trương Tiểu Du nghe vậy, cô đấm nhẹ vào ngực anh. Cũng giống như trước đây, .cô lại nghĩ về những đứa trẻ.
Trần Phong Sinh nhíu mày cản cô, sau khi hết đau lại chuyển sang hôn rất dịu dàng nhướng mày. Trong đôi mắt đào hoa tà ác: “Những gì em nói vừa rồi là sự thật. Không phải làm cho anh vui sao? “
“Trương Tiểu Du cười gật đầu”
Cô ấy yêu anh. Đây là một sự thật, hiện tại cô không có ham muốn gì. Cô chỉ muốn ở bên anh, sau đó sinh ra vài đứa nhỏ. Muốn lấy lại những gì họ đã từng đánh mất Trần Phong Sinh bóp chặt cái cắm nhỏ nhản của cô lười biếng: “Em muốn nghe anh nói gì đó hay không?”
Trương Tiểu Du hai mắt sáng lên nghĩ đến ba lời anh đã nói với chính mình lúc trước.
“Vâng” Cô gật đâu đầy chờ đợi Lông mày và đôi mắt Trần Phong Sinh lười biếng, đôi môi mỏng của anh mấp máy chậm “Đó là tốt hơn em nên ngủ với anh, đế có một đàn cá vàng nhỏ.”
“…Trương Tiểu Du vạch một đường đen trên trán”
Từ này đến từ đâu.
“Cái gì? Em muốn nghe thêm vài lời?” Trân Phong Sinh nhướng mày.
Cơ mặt của Trương Tiểu Du co giật. Trước khi cô kịp nói câu gì thì giọng trầm thấp của anh vang lên lần nữa: “Đó là cách nhanh nhất để có một đàn cá nhỏ’“
“Ngủ em gái anh!” Cô cáu kỉnh nhìn anh.
“Sai rồi, anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi” Trần Phong Sinh lười biếng sửa lại.
Trương Tiểu Du không muốn để ý đến anh. Nhưng anh lại đột nhiên lật người đè cô xuống ghế sô pha, hơi thở đàn ông bao trùm lấy cô: “Này cầm thú, nói chứ đừng làm vậy…”
Sau khi lang thang ở Nam Phi và Đồng Văn quá lâu. Trần Phong Sinh chỉ cảm thấy quen thuộc sau khi trở về Sài Gòn. Cuộc sống đã trở lại quỹ đạo của nó. Trần Phong Sinh chuẩn bị quay lại bệnh viện làm việc. Trương Tiểu Du cũng đã liên hệ với tổng biên tập, có thể đến đài truyền hình làm việc vào ngày hôm sau. Nhưng trước đó họ lái xe trở lại thị trấn thăm dì nhỏ và chú của cô đã.
Bình luận facebook