Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Các anh muốn tặng tiền cho anh ta sao?+213 tới 217
“010 – 99985, đây là số điện thoại của trụ sở ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp, tôi có nên bắt máy không?”
Triệu Đại Phú nhìn số điện thoại và hỏi lại.
“Nhận đi, mở loa ngoài!”
Tần Viễn Lâm quả quyết dứt khoát nói, điều này cũng thật kỳ lạ, những ngân hàng này, rốt cuộc bị làm sao vậy? Long Thiên Tiếu rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào mới có thể khiến trụ sở của những ngân hàng này sùng bái đến như vậy?
Triệu Đại Phú nghe vậy lập tức bắt máy, đồng thời bật loa ngoài.
“Dạ chào anh, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của trung tâm môi giới khu biệt thự núi Vân Lan, thành phố Lâm Giang không ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rất hay.
“Phải, xin hỏi có việc gì không ạ?”
Triệu Đại Phú nghe xong nhanh chóng đáp lại, mọi người cũng nghe theo, im lặng không lên tiếng.
“Dạ, tôi gọi điện từ trụ sở của Ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp, vừa nhìn được thông tin đơn xin cho vay do đơn vị bên anh công bố. Sau cuộc họp khẩn cấp của ban lãnh đạo cấp cao ngân hàng bên tôi, ngân hàng bên tôi đã quyết định cung cấp cho anh Long một khoản vay không lãi suất trị giá 300 triệu tệ”.
Đầu dây bên kia điện thoại, cũng đề xuất kiến nghị giống với bên Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, chỉ khác là số tiền cho vay đã được nâng lên thêm 100 triệu.
Vãi lúa, cái ngân hàng này có phải điên rồi không? Tiền là lá mít hay gì? Thật không thể hiểu nổi, thật không tài nào hiểu nổi mà.
Trong lòng Triệu Đại Phú nghi hoặc.
“Điều kiện của bên anh là gì?”
Triệu Đại Phú hỏi.
“Nếu anh Long thấy tiện, giám đốc ngân hàng bên tôi muốn mời anh Long cùng dùng bữa ạ”.
Giọng nam truyền cảm của đầu dây bên kia đáp.
Lại là ăn cơm? Ăn một bữa cơm với Long Thiên Tiếu thôi, có cần thiết phải bỏ ra 300 triệu không? Điên rồi, thế giới này điên thật rồi.
Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh, Cố Tuyết Cầm đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, đều là cho vay không lãi suất, toàn bộ đều là cho vay không lãi suất, ai cũng muốn biếu không tiền cho Long Thiên Tiếu.
Trước đây Long Thiên Tiếu đã từng nói, trên đời này, có rất rất nhiều người sẵn sàng cho anh tiền, Cố Tuyết Cầm vẫn không tin, cho đến giây phút này thì cô tin rồi.
Trên đời này, quả nhiên có rất nhiều người sẵn sàng cho Long Thiên Tiếu tiền.
“Alo, xin anh chuyển lời, hỏi ý kiến của anh Long giúp tôi được không ạ? Nếu không tiện thì không sao hết ạ, thủ tục cho vay vẫn được tiến hành bình thường”.
Thấy Triệu Đại Phú hồi lâu không lên tiếng, đầu dây bên kia có chút lo lắng.
“Cái đó, không phải chứ! Cho vay không tính lãi, các anh đang muốn biếu không tiền cho anh Long sao? Rốt cuộc là vì cớ làm sao?”
Triệu Đại Phú không hiểu nổi, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi trong lòng, chuyện được trải nghiệm ngày hôm nay là chuyện mà cả đời này anh ta chưa từng trải qua.
“Những chuyện này, e là tôi không tiện tiết lộ cho với anh được ạ. Anh có thể tự mình hỏi anh Long, nếu anh Long bằng lòng ắt sẽ nói cho anh biết ạ!”
Đối phương không trả lời mà chỉ bàn công việc. Thật ra trong lòng Triệu Đại Phú cũng biết rõ, mình sẽ không thể nào có được đáp án.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện mà người bình thường không đủ tư cách để biết được.
“Cám ơn khoản vay mà bên anh cung cấp. Bên tôi đang cẩn trọng cân nhắc. Còn về chuyện cơm nước, thành thật xin lỗi, tôi không tiện!”
Lúc này, Long Thiên Tiếu lên tiếng, bởi vì mở loa ngoài nên đầu dây bên kia cũng có thể nghe thấy tiếng anh.
“Cậu là cậu Long ạ, tôi là tổng giám đốc ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp, nếu có thể, tôi hy vọng có thể được mời cậu Long một bữa làm quen”.
Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút lớn tuổi, nghe giống như của một người tầm 50 tuổi.
“Cám ơn đề nghị của quý ngân hàng, bên tôi vẫn đang trong quá trình cân nhắc. Còn về chuyện cùng dùng bữa, xin lỗi, thật sự là không tiện!”
Long Thiên Tiếu khéo léo từ chối.
“Vậy cũng không vấn đề gì, nếu cậu Long cần vay tiền thì cứ việc gọi điện thoại cho chúng tôi, còn phương diện hạn mức, chúng ta vẫn có thể tiếp tục trao đổi!”
Giọng nói dày dạn kinh nghiệm ở đầu dây bên kia vẫn tiếp lời, không hề có một chút tức giận nào vì bị Long Thiên Tiếu từ chối.
Thật là sốc quá mà! Tổng giám đốc của những ngân hàng này, người nào người nấy đều là sếp lớn, vậy mà nói chuyện với Long Thiên Tiếu lại có phần nể nang như vậy, hơn nữa còn có vẻ là đang cầu xin Long Thiên Tiếu hãy vay tiền của mình vậy.
“Cảm ơn!”
Long Thiên Tiếu đáp. Sau vài câu chào hỏi xã giao, cuối cùng anh ta cũng “xử lý” xong tổng giám đốc ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp.
“Reng reng reng!”
“Reng reng reng!”
“Reng reng reng!”
Triệu Đại Phú vừa cúp điện thoại, điện thoại cố định lại đổ chuông, nhiều điện thoại bàn cố định vang lên cùng lúc, thật là choáng! Nhìn vào những số điện thoại hiển thị, tất cả đều bắt đầu bằng 999, thật sự quá sốc! Đoán chừng là thấy một số điện thoại cố định đang bận, nên đối phương lập tức gọi sang một số điện thoại cố định khác.
“Chuyện này…”
Sắc mặt Triệu Đại Phú khổ sở, rõ ràng là anh ta không thể xử lý được, nhiều cuộc gọi như vậy, trả lời cái nào cũng không ổn, mà không trả lời thì càng không xong, khổ quá là khổ!
“Anh Long, trụ sở chính Ngân hàng Thương mại, tổng bộ Ngân hàng Lâm Giang, trụ sở Ngân hàng Xây dựng và Công nghiệp, vân vân... cùng mấy cái ngân hàng khác nữa, họ đồng loạt gọi đến rồi, giờ tính sao đây?”
Triệu Đại Phú vô cùng khổ não nói.
“Làm sao mới có thể ngăn bọn họ gọi đến đây?”
Long Thiên Tiếu cũng bất lực, rất nhiều điện thoại đồng loạt vang lên, anh thật sự cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
“Anh Long mau chóng quyết định vay tiền của ai đi, như vậy thì bọn họ mới không gọi đến nữa!”
Triệu Đại Phú vội vàng nói.
“Vậy thì chọn Ngân hàng trung tâm Đế Quốc đi!”
Long Thiên Tiếu chỉ thờ ơ đáp, suy cho cùng thì nếu xếp theo thứ tự gọi đến, Ngân hàng trung tâm Đế Quốc là bên gọi đến đầu tiên.
“Vậy được, giờ tôi sẽ rút đơn xin vay trên hệ thống xuống!”
Triệu Đại Phú nói giống như được đại xá, anh ta mở trang web và bắt đầu thao tác.
Ngoài ra, anh ta cũng sai những người ở bên dưới trả lời cuộc gọi của các ngân hàng lớn, những ngân hàng này quả thật rất đáng sợ, ngay cả Tần Viễn Lâm cũng không dám làm mất lòng bọn họ.
Sau khi rút đơn xin vay trên hệ thống xuống, Triệu Đại Phú cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tần suất mỗi tiếng chuông điện thoại trong văn phòng cũng giảm đi đáng kể.
“Anh Long, ổn thỏa rồi. Tôi đã đăng ký khoản vay bên Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, thời gian xét duyệt sẽ mất khoảng một tuần, đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ký kết hợp đồng thủ tục liên quan là được rồi”.
Lúc này, Triệu Đại Phú nói.
“Được, bên tôi không có vấn đề gì!”
Long Thiên Tiếu trả lời.
“Hoàn tất vấn đề hợp đồng trong hôm nay luôn đi nhé! Thầy Long là bạn của tôi, không cần thiết phải làm mấy cái thủ tục thông thường, hiện giờ thầy Long đang cần nhà gấp, nên thủ tục ký kết làm càng sớm càng tốt!”
Lúc này, Tần Viễn Lâm lên tiếng.
“Như vậy đi, thật ra cũng được thôi, chỉ là khoản vay vẫn chưa được xét duyệt, nếu giờ đi làm thủ tục thì không phù hợp với quy tắc lắm”.
Triệu Đại Phú có chút khó xử.
“Quy tắc gì cũng đều là do con người đặt ra. Nếu đã là do con người đặt ra, vậy thì cũng có thể thay đổi thôi”.
Tần Tiểu Manh cũng lên tiếng, cô bé biết rõ địa vị của Long Thiên Tiếu trong lòng bố mình, từ hôm nay có thể nhìn ra, thân phận của Long Thiên Tiếu rất khủng khiếp, hoàn toàn xứng đáng để bố cô bé xem trọng như vậy.
“Ting!”
Vào lúc này, máy tính của Triệu Đại Phú truyền đến một âm thanh trong trẻo.
“Ơ?”
Triệu Đại Phú có chút kinh ngạc, âm thanh này mới quen thuộc làm sao, anh ta nhìn trang web trong máy tính.
“Mẹ kiếp, chuyện này…”
Triệu Đại Phú lại một lần nữa kêu lên, kinh ngạc đến mức không thốt nổi nên lời.
“Triệu Đại Phú, lại sao thế? Sao lo lắng ghê vậy?
Tần Tiểu Manh có chút bất mãn nói. Cô không phải là người làm nghề bất động sản, thật ra cô cũng không hiểu được những đả kích mà hôm nay Triệu Đại Phú phải gánh chịu, nghe Tần Tiểu Manh nói như vậy, trong lòng Triệu Đại Phú cảm thấy rất oan ức.
“Cô cả, không phải là tôi lo lắng, mà là có một số chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Một số chuyện xảy ra với anh Long hoàn toàn vượt khỏi lẽ thường”.
Triệu Đại Phú có chút ấm ức nói.
“Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Cho vay rồi, ngân hàng trung tâm Đế Quốc đã cho vay 120 triệu tệ. Số tiền lớn như vậy, không ngờ lại cho vay trong vài giây”.
Triệu Đại Phú khó tin nói. Cách đây vài năm, việc cho vay cầm cố phải mất nửa năm, sau này cần ba tháng, rồi là một tháng, bây giờ các loại thủ tục đã được đơn giản hóa và thông tin hóa, về cơ bản, ngân hàng có thể cho vay trong vòng một tuần”.
Nhưng cho vay trong vài giây tính là gì? Hơn nữa còn là khoản vay hơn 100 triệu tệ, không tính lãi, vậy mà chỉ cho vay trong vòng vài giây, thân phận của Long Thiên Tiếu đáng kinh ngạc đến mức nào mới có thể khiến ngân hàng trung tâm yên tâm đến vậy?
Sau khi nghe những lời của Triệu Đại Phú, đám người hít một ngụm khí lạnh, làm việc kiểu gì vậy, thật lạ lùng, từ khi nào trụ sở ngân hàng trung tâm Đế Quốc lại có ngưỡng cho vay thấp như thế?
Có thể, đây chính là mỗi người mỗi khác trong truyền thuyết đúng không?
“Nếu đã thanh toán, vậy thì bắt đầu kí các loại thủ tục đi, trong tuần này cậu Long sẽ chuyển vào”.
Tần Viễn Lâm quả quyết nói, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài, dù sao ông ta cũng sống được nửa đời người rồi, còn chưa từng thấy qua chuyện lạ gì?
“Được, hiện tại hoàn toàn không có vấn đề gì”.
Triệu Đại Phú thẳng thắn nói.
“Đúng rồi, tiền hoa hồng của anh, để tôi thanh toán!”
Long Thiên Tiếu nhớ đến chuyện này, sau đó nói. Ngôi nhà đắt tiền như vậy, tiền hoa hồng không phải là một con số nhỏ.
“Không không không, anh Long, anh đang nói gì vậy, giúp anh làm việc, sao có thể lấy tiền phần trăm được, không cần không cần, tôi không cần đâu, anh Long chỉ cần nhớ đến Triệu Đại Phú tôi là được rồi”.
Triệu Đại Phú nghe xong, thấp thỏm nói, nhân vật như Long Thiên Tiếu, có thể khiến anh ta nợ mình một ân tình, còn có tác dụng hơn là tiền.
Tiền bạc có thể cân đo đong đếm, nhưng tình cảm là thứ vô giá, không thể định hình.
“Anh nên lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi”.
Long Thiên Tiếu vô cùng cương quyết.
“Cậu Long nói không sai, thực ra cậu Long không cần phải trả hoa hồng gì cả, bên tôi sẽ tính tiền phần trăm cho cậu ấy”.
Tần Viễn Lâm nói. Triệu Đại Phú nghe thấy thế, cũng không phản bác, nếu tiếp tục từ chối, vậy thì anh ta là người không biết điều rồi.
“Vậy được, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn anh Long. Sau này anh Long cần tôi làm gì, xin đừng khách sáo”.
Triệu Đại Phú kính cẩn nói, sự kính trọng của anh ta đối với Long Thiên Tiếu thậm chí còn vượt qua Tần Viễn Lâm, anh ta đã làm trong nghề nhiều năm, do vậy anh ta hiểu được bất động sản ở những vị trí đặc biệt có ý nghĩa như thế nào.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ gật đầu, sau đó trở lại phòng nghỉ, tiếp tục đợi Triệu Đại Phú làm xong thủ tục.
Ước chừng khoảng 30 phút sau, cuối cùng Triệu Đại Phú cũng mang các loại hợp đồng liên quan đến.
“Anh Long, thủ tục liên quan đã hoàn tất, chỉ cần anh Long kí tên vào các bản hợp đồng này thì căn biệt thự trên đỉnh núi sẽ chính thức trở thành nhà ở của anh Long. Anh xem hợp đồng có vấn đề gì không, nếu không có, anh kí vào đó là được rồi”.
Lúc này, Triệu Đại Phú kiên nhẫn nói.
“Cô xem này”.
Long Thiên Tiếu đẩy hợp đồng cho Cố Tuyết Cầm, nói. Anh không thạo xem hợp đồng. Cố Tuyết Cầm lại không giống, cô làm việc ở trong tập đoàn Cố Thị đã lâu, từng xử lý rất nhiều hợp đồng, hơn nữa còn là các loại hợp đồng khác nhau.
Cố Tuyết Cầm cũng không từ chối, người mà Long Thiên Tiếu có thể tin tưởng ở đây chính là cô.
Cầm hợp đồng lên, Cố Tuyết Cầm cẩn thận đối chiếu.
Cô không xem hết bản hợp đồng, chỉ chú ý đến một số điều khoản quan trọng, cùng với một số điều khoản dễ xảy ra vấn đề.
Khoảng 10 phút sau, Cố Tuyết Cầm mới đặt bản hợp đồng xuống.
“Về cơ bản không có vấn đề gì, anh kí được rồi”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy liền cầm bút lên, ký tên của mình lên tất cả những chỗ cần ký.
Ngòi bút rồng bay phượng múa, mạnh mẽ khỏe khoắn, chữ của Long Thiên Tiếu có chút đặc biệt.
“Chữ đẹp quá”.
Thấy Long Thiên Tiếu ký tên, Cố Tuyết Cầm khẽ hô lên.
“Cậu Long từng học thư pháp sao? Tinh thần trong nét chữ này quả là phi thường!”
Tần Viễn Lâm thấy Long Thiên Tiếu ký tên vào hợp đồng, nhìn chữ Long Thiên Tiếu viết, ông ta cảm khái nói. Ông ta thích thư pháp, cũng đã từng nghiên cứu qua, hơn nữa còn thích sưu tầm các kiệt tác về thư pháp.
“Không tính là đã học qua, tôi chỉ viết như bình thường mà thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, phì cười. Đúng là nét chữ nết người, anh quả thực khác với người thường.
“Chữ viết tay của cậu Long, mang ra ngoài có thể kiếm được tiền đó”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói.
“Có thể kiếm được tiền hay không khó nói, nhưng con cảm thấy khá đẹp, có loại cảm giác khí khái anh hùng”.
Tần Tiểu Manh nhìn chữ ký trên hợp đồng, nói. Cô không có hứng thú với thư pháp, nhưng sau khi nhìn thấy chữ của Long Thiên Tiếu, trong lòng liền có cảm giác thích những thứ đẹp đẽ hơn.
“Đây mới chỉ là chữ ký bằng bút mực, làm gì khoa trương như mọi người nói!”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, nói chữ anh đẹp, anh không phản đối, nhưng nói anh có thể bán chữ kiếm tiền, bản thân anh cũng không tin.
“Cậu Long nói như vậy, khiêm tốn quá rồi, cậu phải biết, tôi cũng coi như là một nhà thư pháp. Những gì tôi nói, có tính uy tín nhất định”.
Tần Viễn Lâm lại xua xua tay, sau đó nói với Long Thiên Tiếu.
“Ok rồi, đã ký xong. Nói thì như vậy, nhưng tôi rất ít khi viết bằng bút lông”.
Sau khi Long Thiên Tiếu ký hợp đồng xong, anh đặt bút xuống.
“Chúc mừng anh Long đã trở thành chủ nhân của ngôi biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan”.
Lúc này, Triệu Đại Phú mỉm cười nói.
“Cảm ơn”.
Long Thiên Tiếu cũng cười nói.
“Khoản tiền liên quan, Tuyết Cầm, cô và Tiểu Manh tính toán một chút, tiền hoa hồng của anh Triệu, phía chúng ta sẽ thanh toán”.
Long Thiên Tiếu đứng dậy, nói với Cố Tuyết Cầm.
“Không thành vấn đề”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói, hiện tại căn biệt thự cũng coi như là của cô, bởi vì nó tài sản chung sau khi kết hôn, cô cảm giác như mình đang nằm mơ, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống trong một khu biệt thự cao cấp như thế.
“Vậy thì cảm ơn anh Long nhiều nhé, cung kính không bằng tuân mệnh!”
Triệu Đại Phú cũng không từ chối, anh ta biết mình không thể thoái thác, chi bằng bình thản mà nhận khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh này đi.
“Cậu Long, nếu có thời gian, chúng ta có thể đến Tiểu Vũ Tiền Các uống trà, thảo luận về thư pháp, viết chữ”.
Tần Viễn Lâm thấy thứ mình thích liền hứng thú, ông ta cảm thấy Long Thiên Tiếu có khả năng là một thiên tài thư pháp.
Chương 213: Rồng bay phượng múa
“Chữ tôi viết, khó tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút khó xử nói, anh không có nghiên cứu nhiều về thư pháp, viết thì viết, chưa bao giờ anh nghĩ rằng chữ của mình có thể đạt tới trình độ viết thư pháp.
“Cậu Long khiêm tốn quá, đợi hai chúng ta có thời gian, nhất định tôi sẽ hẹn cậu”.
Tần Viễn Lâm cũng đứng dậy, nhiệt tình nói.
“Bố, bố dẹp đi, thư pháp, đó là thứ mà chỉ có người già như bố mới thích thôi”.
Tần Tiểu Manh nhịn không được ở một bên trêu chọc.
“Cái gì mà thứ người già thích? Thư pháp là bộ môn nghệ thuật, có thể phân theo tuổi tác sao?”
Tần Viễn Lâm có chút bất bình nói.
“Nếu không có chuyện gì nữa, chắc tôi phải về đây”.
Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, anh đã mất cả buổi chiều ở đây, lúc này, cũng đến giờ đón Long Tiểu Tịch tan học rồi.
“Vậy được, khi nào có thời gian gặp nhau sau nhé, đến lúc đó tôi mời cậu Long và cô Cố ăn bữa cơm”.
Tần Viễn Lâm vô cùng nhiệt tình nói.
“Cảm ơn chủ tịch Tần”.
Cố Tuyết Cầm nói, con người ta ấy mà, hoặc ít hoặc nhiều sẽ lòng hư vinh, chồng của cô được nhân vật như Tần Viễn Lâm coi trọng, đương nhiên trong lòng cô rất vui, thậm chí còn mừng thầm, hình tượng của Long Thiên Tiếu ở trong lòng của cô, bất tri bất giác cao hơn rất nhiều.
“Khách sáo rồi. Vậy cứ thế nhé?”
Tần Viễn Lâm nói, mấy người hàn huyên chào hỏi mấy câu rồi mới rời đi. Trước khi đi, Triệu Đại Phú sống chết đưa danh thiếp của mình cho Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng không tiện từ chối.
Trên tay ôm một xấp hợp đồng, Cố Tuyết Cầm ngồi trên chiếc Audi A6, giờ phút này, cô vẫn cảm thấy có chút viển vông, cô thực sự đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh núi, đây không phải nằm mơ, mà là sự thật!
“Sao thế?”
Long Thiên Tiếu thấy Cố Tuyết Cầm ngồi ngẩn người ra, sau đó bèn hỏi.
“Chúng ta thật sự đã mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan sao?”
Cố Tuyết Cầm vẫn có chút khó tin.
“Đúng vậy, mua được rồi, sao đó?”
Long Thiên Tiếu khởi động xe, có chút không nói nên lời.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy có chút không chân thực mà thôi”.
Cố Tuyết Cầm ngây người nói. Thật ra, hôm nay trong lòng cô đặt ra rất nhiều câu hỏi.
“Điều này có gì không thực chứ, rỗng túi mà lại có nhiều nhà như vậy, tôi cũng cảm thấy không quen lắm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, anh khẽ mỉm cười, nói xong liền lái xe rời đi.
“Cái này tôi đang muốn hỏi anh, ở Đế Đô anh thật sự có nhiều nhà như vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, nhưng sau khi hỏi, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, đây đã là sự thật chứ không phải là một câu hỏi nữa.
“Chắc vậy, tôi cũng không chắc chắn. Triệu Đại Phúc nói thế nào thì là thế đó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
“Nhiều nhà thế, chẳng phải là rất nhiều, rất nhiều tiền sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Trên lý thuyết là vậy, nhưng những ngôi nhà đó, bởi vì một số lý do, tôi không thể qua đó ở, cũng không thể bán chúng đi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, người bình thường không biết đó là tài sản của anh, nhưng luôn có một số người quyền cao chức trọng biết, trên thế giới này, căn bản không có bức tường nào hoàn toàn kín gió cả.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là để cho kẻ thù bí mật lộ nguyên hình, tìm ra hung thủ đã giết chết người anh yêu.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là muốn kẻ thù lơ là cảnh giác với anh.
Anh bặt vô âm tính suốt 5 năm, chính là muốn khiến cho tất cả mọi ngưởi nghĩ rằng anh đã chết.
Cho nên, nếu chưa đến nỗi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không để lộ thân phận của mình.
Đế đô là nơi cá rồng hỗn tạp, hiện tại anh vẫn chưa muốn đặt chân đến.
“Bởi vì sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô không nghe lời Triệu Đại Phú nói sao? Nếu nói ra một số chuyện, tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
Không phải là anh không muốn thành thật với Cố Tuyết Cầm, cũng không có ai muốn giấu giếm người đầu gối tay ấp bên cạnh mình cả, nhưng tình huống của anh phức tạp như vậy, điều này khiến anh không biết phải làm như thế nào.
“Vậy được, nếu anh không nói thì tôi không hỏi nữa”.
Cố Tuyết Cầm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó nói, cô cũng không tức giận, trước đây cô đoán được Long Thiên Tiếu cố ý che giấu mình.
Hiện tại, cô đã xác định năm năm qua, Long Thiên Tiếu trở nên như vậy, là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ.
“Sau này có cơ hội, khi đến thời điểm thích hợp, cô sẽ biết tất cả”.
Long Thiên Tiếu vừa nghe xong liền mỉm cười, thản nhiên nói.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm ngoan ngoãn nói.
“Đúng rồi. Lấy ra đây!”
Cố Tuyết Cầm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chìa tay ra, nói với Long Thiên Tiếu.
“Lấy gì?”
Long Thiên Tiếu sững sờ hỏi.
“Danh thiếp!”
Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Cô muốn danh thiếp của Triệu Đại Phú để làm gì?”
Long Thiên Tiếu khó hiểu hỏi, nói xong, anh lấy danh thiếp của Triệu Đại Phú từ trong túi ra, đưa cho Cố TUyết Cầm.
“Không phải cái này, là cái khác. Long Thiên Tiếu, thật ra anh biết ý của tôi mà, tôi muốn lấy danh thiếp của người phụ nữ đó, cái người tên là Tiểu Thúy vừa đi vừa vặn vẹo ấy, không phải cô ta đưa cho anh một tấm danh thiếp sao? Cần tôi nói rõ vậy hả?”
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói. Long Thiên Tiếu nghe xong, trên trán anh đầy vạch đen.
“Tôi thực sự không biết ý cô là gì! Tấm danh thiếp đó, chắc là tôi để ở túi áo bên trái, về nhà tôi đưa cho cô sau”.
Long Thiên Tiếu thẹn thùng nói, mặc dù trông người phụ nữ đó khá được, nhưng so với Cố Tuyết Cầm, vẫn còn kém xa.
Thân hình, dung mạo là vẻ bề ngoài, nhưng khí chất của một người lại được thể hiện ở sự hiểu biết và biết tiết chế suy nghĩ.
Xét về khí chất, cái người Tiểu Thúy đó thực sự thua xa Cố Tuyết Cầm, còn vẻ đẹp bên ngoài, Cố Tuyết Cầm không kém cô ta là bao, nói tóm lại, cô ta phải xách dép dài dài mới đuổi kịp Cố Tuyết Cầm.
“Hừ, anh giả ngốc đó hả, đàn ông các anh đều như vậy! Về nhà đưa? Không được, đưa ngay cho tôi, anh yên tâm lái xe đi, tôi tự lấy”.
Cố Tuyết Cầm xoay ngang người lại, vươn tay ta móc túi áo Long Thiên Tiếu, trước đó anh không biết Cố Tuyết Cầm có ý gì, nhưng bây giờ anh biết rồi, người phụ nữ này đôi khi thật nhỏ mọn.
“Chưa đến nỗi, tôi thật sự không để ý đến người phụ nữ đó đâu, trên phương diện nào cô ta cũng thua kém cô, thật đó. Tôi giống loại người hay thay lòng đổi dạ sao?”
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ.
“Anh không giống, bởi vì anh chính là người như vậy. Miệng đàn ông chuyên để lừa người. Hơn nữa, phụ nữ ấy mà, tắt đèn, bịt kín chăn lại, ai mà chẳng như ai?”
Cố Tuyết Cầm miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, thật ra, trong lòng cô cũng biết Long Thiên Tiếu không phải là loại người tùy tiện đó, nhưng loại chuyện này, vẫn nên đề phòng thì hơn.
Cơ thể của Cố Tuyết Cầm gần như hoàn toàn đè lên người Long Thiên Tiếu, lúc này anh có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ trên người cô, anh còn có thể cảm nhận được đường cong lồi lõm trước ngực Cố Tuyết Cầm, điều này khiến cả người anh nóng rực.
Dù sao, dáng người, dung mạo và khí chất của Cố Tuyết Cầm đều rất tuyệt vời, ai có thể chịu nổi chứ?
Chương 214: Bặt vô âm tín suốt 5 năm
“Cái đó, cô xong chưa”.
Long Thiên Tiếu có chút buồn bực, hỏi.
“Anh vội cái gì, sắp xong rồi”.
Cố Tuyết Cầm dường như không ý thức được hành động của mình quá đáng như thế nào, vẫn làm theo ý mình, hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy được thứ mình muốn.
“Chậc chậc chậc, người mẫu công ty thời trang đó, chân dài, thân hình gợi cảm, đi đường còn uốn a uốn éo chứ”.
Nhìn tấm danh tiếp trong tay, Cố Tuyết Cầm tấm tắc khen ngợi. Long Thiên Tiếu nghe xong, mặt anh đỏ bừng lên.
“Ơ kìa, sắc mặt anh có chút không đúng”.
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi,
“Cô không biết hả?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.
“Tôi biết gì chứ?”
Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.
“Khụ khụ, được rồi, bây giờ đi đón con bé về”.
Anh không có cách nào để giải thích chuyện này với Cố Tuyết Cầm, chỉ có thể đánh lạc hướng.
“Ừm, mau đi, mau đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cũng nói. Nói xong, chiếc xe bèn nghênh ngang rời đi.
“Bố, hợp tác với nhà họ Cố, con nên làm như thế nào đây, ban nãy bên phía nhà họ Cố gọi điện thoại đến, nói ngày mai muốn mời con ra ngoài ăn cơm”.
Tần Tiểu Manh lái xe Rolls Royce hỏi, lúc này, Tần Viễn Lâm đang ngồi ở phía sau.
“Con trả lời bọn họ như thế nào?”
Tần Viễn Lâm không trả lời Tần Tiểu Manh mà hỏi ngược lại.
“Con... con vẫn chưa trả lời, con nói phải xem lịch trình ngày mai đã, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng con sợ bố có cách sắp xếp khác nên mới trả lời mập mờ như vậy”.
Tiểu Tiểu Manh đáp lại.
“Ai hẹn gặp con?”
Tần Viễn Lâm hỏi.
“Hình như là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, tên là Cố Hiểu Huy gì gì đó. Anh ta còn nói là mình đang bị thương, nhưng rất coi trọng hợp tác với nhà họ Tần chúng ta, cho nên, anh ta mang theo thương tích đến hẹn gặp con, nghe vẻ rất có thành ý”.
Tần Tiểu Manh nói đúng sự thật.
“Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Hôm qua, sau khi nhà họ Cố thông báo với chúng ta rằng bọn họ đổi người phụ trách dự án, bố liền cho người điều tra Cố Hiểu Huy, đúng là anh ta đang bị thương, vốn cho rằng anh ta sẽ không hẹn con sớm như vậy, cho dù là hẹn con, cũng phải là những thành viên cao cấp khác của nhà họ Cố, bố không ngờ anh ta lại nôn nóng như vậy”.
Tần Viễn Lâm khinh thường nói, cái gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, mặc dù dự án với nhà họ Cố không phải là dự án quan trọng nhất, nhưng ông ta muốn biết thông tin gì, cơ bản trong vòng 3 giờ đồng hồ, các bộ phận chức năng có liên quan sẽ đặt đến trước mặt bàn ông ta.
Tư liệu về Cố Hiểu Huy, cũng không phải là ngoại lệ.
“Nói như thế nào?”
Tần Tiểu Manh hỏi, trên thương trường, cô còn kém xa bố cô, hơn nữa hiện tại cô không có sự lão luyện, từng trải như bố.
“Một kẻ dựa vào a dua nịnh nót để thăng tiến thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu nhà họ Cố rơi vào trong tay cậu ta, 100% sẽ bị diệt vong. Trước đây bố và ông cụ Cố cũng có quan hệ giao du, qua lại, ông cụ Cố là một người khá thông minh sáng suốt. Cho nên, người thừa kế mà ông ấy chọn là Cố Tuyết Cầm chứ không phải là Cố Hiểu Huy. Ông rất biết rõ, những đứa cháu trai cháu gái khác của mình đều tầm thường, chỉ có Cố Tuyết Cầm, đứa cháu gái này mới có thể gánh vác trách nhiệm”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, khi ông cụ Cố còn sống, thực ra nhà họ Cố cũng coi là có chút tiếng tăm ở thành phố Lâm Giang.
“Nhưng ông ấy lại gả Cố Tuyết Cầm cho Long Thiên Tiếu, hơn nữa là dùng hình thức dọa chết để ép Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh cong môi lên, sau đó nói.
“Con từng điều tra cậu Long hả?”
Tần Viễn Lâm hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
“Còn không phải là học theo bố sao, chú ấy cũng được coi là người bên cạnh chúng ta, con muốn biết một số thông tin về chú ấy. Như vậy không tính là quá đáng chứ, càng không tính là thiếu tôn trọng chú ấy?”
Tần Tiểu Manh khẽ mỉm cười nói.
“Con nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý”.
Tần Viễn Lâm gật đầu, sau đó nói.
“Trước đây chú ấy không ở thành phố Lâm Giang, mà là 5 năm trước đã trở lại thành phố này. Sau đó không biết vì sao, chú ấy quen ông cụ Cố, ông cụ không ngại chú ấy đã kết hôn và có con, gả đứa cháu gái mình yêu quý nhất cho chú ấy. Thời gian 5 năm, chú ấy mang cái mác xấu là thằng con ở rể, đồ vô dụng, kẻ bất lực, ăn trực v.v. Nhưng chú ấy chưa bao giờ than thở, dẫn theo con gái sống ở trong nhà họ Cố”.
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Người như vậy, mới thực sự đáng sợ. Họ có sức mạnh vượt trội và biết cách nhẫn nhịn. Đây giống như hổ dữ ẩn trong rừng sâu, cự long lặn dưới vực thẳm. Khi đến thời điểm thích hợp, hổ sẽ lao ra khỏi núi và rồng sẽ bay lên trời”.
Tần Viễn Lâm cảm thán nói, mọi người đều nói Long Thiên Tiếu là đồ vô dụng, bởi vì người trần coi thường, xem nhẹ, không hiểu anh.
“5 năm trước, trong hoàn cảnh của chú ấy, ông cụ Cố còn có thể bỏ qua lời bàn tán của mọi người, gả cháu gái của mình cho chú ấy, thật không dễ dàng gì”.
Tần Tiểu Manh cảm khái nói.
“Đây chính là điểm thông minh sáng suốt của ông cụ Cố, ông ấy đang đánh cược, thứ mà ông ấy biết, chắc chắn nhiều hơn chúng ta. Trong 5 năm, đây là một ván cờ lớn. Mọi người đều nói, ông cụ Cố chỉ chết sau một đêm, chưa kịp lót đường cho Cố Tuyết Cầm. Bố lại không nghĩ như vậy, bọn họ không hiểu được con đường mà ông cụ Cố đã mở ra cho Cố Tuyết Cầm. Trên thế giới này, nước cờ khôn khéo nhất, không phải ai cũng có thể nhìn ra”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, 5 năm trước, nếu như Long Thiên Tiếu tìm đến ông ta, có lẽ bây giờ sẽ là một tình huống khác.
Nhưng lúc đó, Tần Tiểu Manh mới có 14-15 tuổi, gả cho Long Thiên Tiếu, dường như không thích hợp lắm.
“Vậy mai con không gặp người nhà họ Cố nữa hả bố?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Không gặp. Nhưng để họ thấy được tầm quan trọng của Cố Tuyết Cầm. Thật ra, ban đầu khi kí hợp đồng, trong đó có một điều khoản vô cùng quan trọng, có thể đảm bảo quyền và lợi ích của cô ấy, cũng có thể bảo đảm quyền lợi của chính chúng ta. Cố Tuyết Cầm là người kí hợp đồng, người nhà họ Cố căn bản sẽ không xem kĩ tất cả các mục, đặc biệt là một số điều khoản bổ sung”.
Tần Viễn Lâm vô cùng chắc chắn nói.
“Con biết bản hợp đồng đó, người phụ trách dự án được chỉ định là Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh xác định nói.
“Đúng vậy. Đám người nhà họ Cố thậm chí còn không để ý đến điều khoản bổ sung này, có thể thấy bọn họ thực sự là một lũ tầm thường, có thể làm nên cơ đồ gì chứ? Một tập đoàn, một đội ngũ, nếu không phải là quản lý hỗn loạn, điều khoản bổ sung quan trọng như vậy, tại sao không có ai chú ý đến?”
Tần Viễn Lâm cũng gật gật đầu, hiển nhiên, ông ta rất hài lòng với mức độ cẩn thận của con gái, tuy rằng con gái của ông ta không phải là ưu tú nhất, nhưng mỗi ngày đều có sự tiến bộ, bề ngoài trông Tần Tiểu Manh nói cười ha ha như vậy thôi, nhưng khi làm việc khá là nghiêm túc.
“Hơn nữa, thông qua điều tra, con còn biết được, những năm gần đây, lợi nhuận của các công ty và công ty con nhà họ Cố liên tiếp giảm sút, không nằm ngoài dự đoán, chút vốn ít ỏi mà ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm dành dụm để lại, chẳng bao lâu nữa sẽ tan vào hư vô. Vì vậy, hợp tác với chúng ta vô cùng béo bở”.
Tần Tiểu Manh phân tích.
“Cho nên, cuối cùng nhà họ Cố cũng sẽ rơi vào tay Cố Tuyết Cầm. Quân cờ mà ông cụ Cố chơi vào 5 năm trước cuối cùng cũng phát huy tác dụng”.
Tần Viễn Lâm nói.
Chương 215: Chân dài đi đường còn ưỡn a ưỡn ẹo
“Quân cờ này chính là Long Thiên Tiếu”.
Tần Tiểu Manh thẳng thắn nói, năm năm trước, ai có thể ngờ được một người đàn ông đã từng kết hôn, mang theo một đứa con gái lại có sức mạnh kinh người như vậy, e rằng bây giờ mọi người đều vẫn chưa nhận ra Long Thiên Tiếu đang phát huy tác dụng?
Đặc biệt là những người muộn màng nhận ra trong nhà họ Cố, quả thực là có chút buồn.
“Một người như thầy ấy, ai cũng không thể dùng làm quân cờ, trừ phi thầy ấy cam tâm chịu làm quân cờ. Nói cách khác, ông cụ Cố là người chơi cờ. Nhưng Long Thiên Tiếu, thầy ấy vừa là quân cờ vừa là người chơi cờ. Cục diện chung là do thầy ấy kiểm soát”.
Tần Viễn Lâm vô cùng tỉnh táo nói, là người đã ở trên thương trường đã lâu, việc nhìn rõ tình hình đúng lúc chính là điều cơ bản nhất.
Thương trường như chiến trường, bất cẩn một chút sẽ không bao giờ quay lại được.
Ông ta nhận được sự giúp đỡ của Long Thiên Tiếu, nhưng sau khi nhận được sự giúp đỡ ấy, anh có thể đưa nhà họ Tần kinh doanh phát triển như bây giờ, đó không phải đã thể hiện năng lực của anh sao? Một người tầm thường như Cố Hiểu Huy, dù có được trao cơ hội tốt đến đâu, cậu ta cũng sẽ không thể vươn lên.
“Lai lịch thân phận của chú ấy rất bí ẩn, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ”.
Tần Tiểu Manh khá là nghiêm túc nói, cô ấy đang lái xe, lúc này cô ấy hoàn toàn không cười đùa như thường ngày.
“Đúng vậy. Vì vậy, con phải cố gắng kết bạn với thầy ấy”.
Tần Viễn Lâm nói.
“Chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên là được. Con nghĩ chú ấy là người tốt nhưng lại quá lạnh lùng. Có lẽ là vì chú ấy đã lớn tuổi rồi?”
Tần Tiểu Manh gật đầu, sau đó nói.
“Chăm chỉ học thêm từ người khác, dù là kỹ năng hay những nguyên tắc làm người thì đều đáng học hỏi. Xuất thân của thầy ấy, bố đại khái biết rằng thầy ấy sinh ra trong nghèo khó, lại có thể leo lên vị trí cao, một người như vậy nhất định không đơn giản như vậy”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Con hiểu rồi, bố yên tâm, con đã lớn rồi”.
Tần Tiểu Manh nghe xong liền đáp. Nghe vậy, Tần Viễn Lâm gật đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười nhẹ, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tâm trạng hôm nay của Cố Tuyết Cầm đặc biệt tốt cho nên đã mua rất nhiều đồ ăn.
“Chị Tuyết Cầm, hôm nay chị có vẻ hơi khác”.
Trên ghế sau của chiếc Audi a6, Long Tiểu Tịch ngồi trên đùi Cố Tuyết Cầm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, quan tâm hỏi.
“Khác thế nào?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Trở nên xinh đẹp rồi ạ”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Nhóc con nịnh nọt, có phải em học những thứ này từ bố em không hả?”
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền bật cười, nhéo cái mũi đáng yêu của Long Tiểu Tịch rồi nói.
“Không có, em nói thật đấy. Hôm nay chị với bố em đi đâu vậy?”
Long Tiểu Tịch lại hỏi.
“Đi xem nhà”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Đó có phải là một ngôi nhà vừa to vừa đẹp không ạ?”
“Chính xác”.
“Vậy sau này Tiểu Tịch muốn ở một phòng riêng, còn có ông nội, bà nội, và cô, cũng sẽ có một phòng riêng. Vì vậy, chị chỉ có thể ngủ với bố em thôi!”
Long Tiểu Tịch nói như chuyện hiển nhiên vậy. Cố Tuyết Cầm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cái gì mà chỉ có thể ngủ với bố em? Cô nhóc này, tuổi còn nhỏ mà đã biết tạo cơ hội cho bố rồi, đúng là tiểu quỷ.
“Có rất nhiều phòng, đủ cho mỗi người một phòng”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất lực nói.
“Vậy chắc chắn là không đủ, chị phải ngủ với bố. Nếu không thì sẽ không có chỗ ở cho khách đến chơi. Chị Tuyết Cầm, chị lớn như vậy rồi, không thể không hiểu chuyện như vậy được”.
Long Tiểu Tịch lắc chiếc đầu nhỏ, bộ dạng nghiêm túc quan tâm nói, trông cực kỳ đáng yêu.
“Được được được, nghe em hết”.
Cố Tuyết Cầm có cảm giác muốn ói ra máu, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, cô liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, phát hiện Long Thiên Tiếu có vẻ hoàn toàn không quan tâm. Tên xấu xa này sao lại bình tĩnh như vậy, không lẽ là cảm thấy cô đang dính lấy anh sao?
Hừ! Tên đàn ông già!
Cố Tuyết Cầm trong lòng không khỏi chửi một câu, là đàn ông vậy mà không biết chủ động một chút, ý thức còn kém hơn một cô nhóc, quá kém.
“Vậy thì tốt rồi! Vì chuyện của hai người mà em thật sự lo lắng”.
Long Tiểu Tịch thở dài, bộ dạng rất mệt mỏi.
“Bố nghĩ con là đang lo lắng bừa bãi”.
Long Thiên Tiếu nghe Long Tiểu Tịch nói nhăng nói cuội liền nhịn không được mà mắng.
“Cái gì mà lo lắng bừa bãi? Nếu hai người không ở chung thì khi nào con mới có em trai em gái? Thật là! Hừ hừ...”
Nghe Long Thiên Tiếu nói vậy, Long Tiểu Tịch rất bất mãn nói.
“Phụt…”
Cố Tuyết Cầm uống một ngụm nước, vừa nghe lời này liền trực tiếp phun ra. Ông bố xấu xa thì thôi đi, con gái cũng xấu xa như vậy, có thể coi như cô phục hai bố con nhà này rồi.
“Làm sao con biết nếu bố ở chung với chị Tuyết Cầm thì sẽ có em trai em gái? Chuyện này là ai dạy con?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, chuyện này là ai đã dạy vậy chứ, một đứa trẻ sáu tuổi, sao cái gì cũng biết như vậy?
“Dì Trương hàng xóm nói đó ạ, dì Trương nói, nếu bố và chị không ngủ chung, con sẽ không có em trai em gái”.
Long Tiểu Tịch thẳng thắn hùng hổ nói.
“Dì Trương đúng là nhiều chuyện, bao giờ rảnh bố phải nói chuyện với dì ấy!”
Long Thiên Tiếu có chút chán ghét nói.
“Hừ, dì Trương không thèm để ý đến bố đâu!”
Long Tiểu Tịch vô cùng khinh thường nói.
“Chuyện mua nhà không được để mẹ tôi biết đấy.”
Thấy sắp về nhà, Cố Tuyết Cầm lên tiếng nhắc nhở. Cô biết mẹ mình là người như thế nào, cô cũng không nghĩ điều đó là vi phạm đạo hiếu. Cô biết nếu như mẹ cô biết Long Thiên Tiếu có một căn nhà đắt tiền như vậy, bà nhất định sẽ tìm cách lấy đi.
Điều này đối với Long Thiên Tiếu vô cùng bất công.
“Ừm, nghe lời cô. Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng. Nếu mẹ cô làm phiền cô thì cứ đẩy việc cho tôi, đừng một mình chịu uất ức”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm nghe xong, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cảm giác được người khác chăm sóc, bảo vệ như thế này thật tốt.
Đời người phụ nữ mong muốn gì, chẳng phải là một người đàn ông biết nóng biết lạnh hay sao?
Đời người đàn ông mong muốn gì, chẳng phải là một người phụ nữ biết nóng biết lạnh hay sao?
“Cố Tuyết Cầm, ngày mai con ở nhà đi, bên phía tập đoàn, mẹ đã xin nghỉ phép cho con rồi”.
Vừa bước vào cửa, Vương Mỹ liền nói, Cố Tuyết Cầm nghe xong liền vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, sao mẹ lại xin nghỉ cho con?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ngày mai con trai của bạn học mẹ đến nhà ta chơi, con ở nhà tiếp đón bọn họ một chút đi?”
Vương Mỹ nói như điều hiển nhiên.
“Tiếp đón? Ý của mẹ là gì? Con căn bản không quen con trai của bạn học mẹ, tiếp đón cái gì chứ? Từ ‘tiếp đón’ này không thể dùng tùy tiện cho phụ nữ như vậy? Mẹ có thể đừng suốt ngày tìm mối xem mắt cho phụ nữ đã kết hôn như con được không? Điều này trái với luân thường đạo lý, mẹ có biết không?”
Cố Tuyết Cầm nghe xong những lời này liền có chút tức giận, cô vốn là người tính tình ngoan ngoãn, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, cô đều rất tức giận. Dù như thế nào, trước đây hay bây giờ, cô đều là người đã cùng đăng ký kết hôn với Long Thiên Tiếu.
Chương 216: Anh là quân cờ, cũng là người chơi cờ
"Cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý? Mẹ sắp xếp đối tượng cho con gái mẹ thì làm sao? Hôn nhân của con gái đều do mệnh lệnh của cha mẹ, mẹ muốn con gái có nơi tốt để gửi gắm, mẹ làm vậy có gì sai?"
Vương Mỹ nghe vậy liền phản bác nói.
"Mẹ là vì lòng hư vinh và giấc mơ trở thành quý phu nhân của mình hay là muốn con có nơi tốt để gửi gắm, trong lòng mẹ tự hiểu rõ. Mẹ không nên lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con mà ép con làm những việc con không thích. Mẹ còn như vậy nữa thì con thực sự sẽ rời khỏi căn nhà này đó”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng thất vọng với người mẹ này của mình, có chút chán nản nói.
"Được, nếu con muốn đi với thằng vô dụng này thì đừng trở về. Dù sao, dù thế nào đi nữa thì con trai bạn học mẹ ngày mai sẽ đến. Con còn chưa rời khỏi căn nhà này thì con phải nghe lời mẹ”.
Vương Mỹ có vài phần bá đạo nói.
"Mẹ…"
Cố Tuyết Cầm tức không nói nên lời.
"Trùng hợp quá, ngày mai tôi cũng xin nghỉ, đến lúc đó, tôi ở nhà với cô là được rồi”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu cười nói.
"Long Thiên Tiếu, cậu có ý gì, cậu muốn chống đối tôi đúng không?"
Vương Mỹ vừa nghe lời này, lập tức bùng nổ, chất vấn nói.
"Đúng, tôi muốn chống đối với bà đó. Bà đã sắp xếp đối tượng cho vợ tôi rồi, tôi có thể không chống đối bà hay sao? Cô ấy là vợ tôi, người mẹ vợ là bà đúng là tìm cách để vợ tôi cắm sừng tôi, có người mẹ vợ cực phẩm như vậy, tôi cũng là tăng thêm kiến thức”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói ra không kiêng kị gì, Cố Tuyết Cầm còn phải bận tâm tới tình cảm mẹ con với Vương Mỹ nhưng anh thì không cần, bởi vì anh và Vương Mỹ không có chút tình cảm gì cả.
Những năm gần đây, Vương Mỹ luôn nhìn anh không vừa mắt, Long Thiên Tiếu cũng nhìn bà ta không vừa mắt.
"Long Thiên Tiếu, không phải cậu nói cút khỏi nhà tôi sao? Lúc nào thì cút khỏi đây?"
Vương Mỹ quá tức giận, chỉ vào Long Thiên Tiếu nói.
"Rất nhanh, đến lúc đó, tôi sẽ đưa Tuyết Cầm đi. Từ đó về sau, chúng tôi không liên quan gì đến bà nữa”.
Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.
"Được, tốt lắm, Cố Tuyết Cầm, con quyết tâm đi theo nó, thì có đợi tới ngày lưu lạc đầu đường xó chợ đi. Một thằng vô dụng, ngay cả phòng thuê cũng không trả được thì con còn toan tính gì được gì chứ?"
Vương Mỹ tức không có chỗ nào trút, liền quát lên. Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền quay về phòng, không tiếp tục nói chuyện với Vương Mỹ nữa, cô cảm thấy nói với Vương Mỹ hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bà ta vẫn làm theo cách của mình, dằn vặt đủ điều.
"Không sao, có tôi ở đây, bây giờ đã có nhà rồi, mấy ngày nữa chúng ta liền dọn đi”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu bước vào phòng Cố Tuyết Cầm, ngồi ở bên giường nói với Cố Tuyết Cầm.
"Ừ”.
Cố Tuyết Cầm đáp, cô xoa xoa thái dương, tựa đầu vào bả vai của Long Thiên Tiếu, nhắm mắt lại, lòng cô vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ, chỉ có rời khỏi đây thì cô mới có thể thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này?
Long Thiên Tiếu thấy thế cũng không động đậy, chỉ ngồi im như vậy, mặc kệ Cố Tuyết Cầm dựa vào.
Năm năm nay, vẫn luôn chỉ có người phụ nữ này độc lập chống đỡ, vô cùng không dễ dàng, anh hiểu được cái khó của Cố Tuyết Cầm. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng thì lại bị người mẹ cực phẩm của mình ép làm đủ việc gài mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Tuyết Cầm ngủ quên luôn, Long Thiên Tiếu cũng ngồi như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhanh chóng đã trôi qua hơn nửa tiếng, Cố Tuyết Cầm thật sự ngủ rất ngon, hơn nữa còn ngủ theo tư thế ôm, tựa vào bả vai của Long Thiên Tiếu.
Nhìn Cố Tuyết Cầm ngủ say, Long Thiên Tiếu cảm giác có chút buồn cười, người phụ nữ này ngủ còn chảy nước miếng, đúng là hết chỗ nói mà.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Cố Tuyết Cầm mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Ơ? Đã qua bao lâu rồi?"
Cố Tuyết Cầm mơ mơ màng màng mở to mắt, xoa xoa mắt hỏi, nhìn chiếc chăn được đắp trên người mình, trong lòng cô có chút ấm áp.
"Gần một tiếng, cái này cho cô”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, đưa khăn tay cho Cố Tuyết Cầm.
"Để làm gì?"
Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu nói, người đàn ông xấu này thật kỳ lạ, đưa khăn tay cho cô làm gì?
"Cô ngủ chảy nước miếng, bả vai tôi đều bị cô chà hết lên!"
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm sau đó nói, lập tức đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm vừa nghe lời này, khuôn mặt lập tức đỏ lên muốn giãy dụa, lại phát hiện Long Thiên Tiếu lau nước miếng cho mình, động tác nhỏ này dường như lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất của trong lòng cô, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ muốn kháng cự của cô, mặc cho Long Thiên Tiếu giúp mình lau khóe miệng.
Lập tức, cô cũng cầm vài miếng khăn giấy, có chút sợ hãi giúp Long Thiên Tiếu lau vết bẩn trên vai, cô có chút ngại ngùng.
"Có phải anh cảm thấy con người tôi rất lôi thôi không?"
Cố Tuyết Cầm đỏ mặt hỏi.
"Không, cảm giác rất đáng yêu, một người lớn như vậy mà ngủ còn chảy nước miếng!"
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Tôi là…Tôi là bởi vì tựa vào người anh mới như vậy thôi có được không? Lúc bình thường sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Cố Tuyết Cầm đỏ mặt, bĩu môi, phản bác lời anh.
"Được, tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Anh qua loa lấy lệ với tôi!"
Cố Tuyết Cầm vô cùng chắc chắc nói.
"Thật sự không có. Ngủ chảy nước miếng không có gì không tốt cả”.
Long Thiên Tiếu yên lặng nói.
"Anh còn nói!"
Cố Tuyết Cầm đánh vào tay Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.
"Được, không nói nữa, tôi đi xuống dưới nấu cơm”.
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, đứng lên, sau đó đi ra bên ngoài.
"Anh chờ tôi một chút, tôi cũng xuống”.
Cố Tuyết Cầm bước từ trên giường xuống, cũng đi theo ra ngoài, sau khi giải tỏa áp lực ra, tâm trạng cô bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên phát hiện, người đàn ông này giống như tỏa sáng lên vậy, dù cho tâm trạng cô không tốt đến thế nào thì chỉ cần có anh ở đó, bản thân cô rất nhanh thoát ra khỏi áp lực.
Không thể phủ nhận, người đàn ông là một người đàn ông vô cùng thô tục, không biết an ủi người khác, nhưng cách thức an ủi người khác của anh lại vô cùng chân thành, vô cùng để ý, có chút ngốc nghếch.
Cô phát hiện mình có chút mê luyến loại cảm giác này…
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Manh vừa mới đến công ty thì điện thoại liền vang lên.
Tần Tiểu Manh nhìn nhìn số điện thoại, đó là số điện thoại nhà họ Tần bên kia gọi tới, cô ấy trầm ngâm một hồi rồi vẫn nhấc điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
Tần Tiểu Manh hỏi.
"Xin chào cô chủ Tần, tôi là Cố Hiểu Huy, là cậu cả nhà họ Cố, hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô!"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của Cố Hiểu Huy.
"À, là anh à, có chuyện gì không?"
Giọng điệu Tần Tiểu Manh có chút lạnh lùng nói.
Từ khi tiếp nhận hợp tác với nhà họ Tần, cô ấy đã không còn rảnh rỗi nữa, cô ấy cũng thật lòng muốn làm ra chút thành tựu. Suy cho cùng, bố cô ấy cũng chỉ có mình một cô con gái là cô.
"Cô Tần, không biết hôm nay cô có rảnh không? Nếu thuận tiện, có thể mời cô ra ngoài ăn một bữa cơm không? Chúng ta nói chuyện một chút về việc hợp tác”.
Cố Hiểu Huy lại vô cùng nhiệt tình nói, thậm chí trong lòng còn có chút hi vọng.
Anh ta nghe nói con gái của người giàu nhất thành phố Lâm Giang là Tần Viễn Lâm hiếm khi lộ diện, nhưng lại là một đại mỹ nhân.
Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng rơi vào tay anh ta, anh ta nghĩ, không biết bản thân có thể nảy sinh mối quan hệ nào khác với cô chủ nhà họ Tần ngoài quan hệ công việc không?
"Mặc dù hai nhà chúng ta có quan hệ hợp tác, nhưng hình như cũng không có gì để bàn cả”.
Nhưng không ngờ rằng, thứ chờ đợi Cố Hiểu Huy lại là lời cảnh tỉnh của Tần Tiểu Manh!
"Cái gì? Có ý gì chứ?"
Cố Hiểu Huy có chút ngơ ngác nói.
Chương 217: Tìm cách để vợ tôi cắm sừng tôi?
Triệu Đại Phú nhìn số điện thoại và hỏi lại.
“Nhận đi, mở loa ngoài!”
Tần Viễn Lâm quả quyết dứt khoát nói, điều này cũng thật kỳ lạ, những ngân hàng này, rốt cuộc bị làm sao vậy? Long Thiên Tiếu rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào mới có thể khiến trụ sở của những ngân hàng này sùng bái đến như vậy?
Triệu Đại Phú nghe vậy lập tức bắt máy, đồng thời bật loa ngoài.
“Dạ chào anh, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của trung tâm môi giới khu biệt thự núi Vân Lan, thành phố Lâm Giang không ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rất hay.
“Phải, xin hỏi có việc gì không ạ?”
Triệu Đại Phú nghe xong nhanh chóng đáp lại, mọi người cũng nghe theo, im lặng không lên tiếng.
“Dạ, tôi gọi điện từ trụ sở của Ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp, vừa nhìn được thông tin đơn xin cho vay do đơn vị bên anh công bố. Sau cuộc họp khẩn cấp của ban lãnh đạo cấp cao ngân hàng bên tôi, ngân hàng bên tôi đã quyết định cung cấp cho anh Long một khoản vay không lãi suất trị giá 300 triệu tệ”.
Đầu dây bên kia điện thoại, cũng đề xuất kiến nghị giống với bên Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, chỉ khác là số tiền cho vay đã được nâng lên thêm 100 triệu.
Vãi lúa, cái ngân hàng này có phải điên rồi không? Tiền là lá mít hay gì? Thật không thể hiểu nổi, thật không tài nào hiểu nổi mà.
Trong lòng Triệu Đại Phú nghi hoặc.
“Điều kiện của bên anh là gì?”
Triệu Đại Phú hỏi.
“Nếu anh Long thấy tiện, giám đốc ngân hàng bên tôi muốn mời anh Long cùng dùng bữa ạ”.
Giọng nam truyền cảm của đầu dây bên kia đáp.
Lại là ăn cơm? Ăn một bữa cơm với Long Thiên Tiếu thôi, có cần thiết phải bỏ ra 300 triệu không? Điên rồi, thế giới này điên thật rồi.
Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh, Cố Tuyết Cầm đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, đều là cho vay không lãi suất, toàn bộ đều là cho vay không lãi suất, ai cũng muốn biếu không tiền cho Long Thiên Tiếu.
Trước đây Long Thiên Tiếu đã từng nói, trên đời này, có rất rất nhiều người sẵn sàng cho anh tiền, Cố Tuyết Cầm vẫn không tin, cho đến giây phút này thì cô tin rồi.
Trên đời này, quả nhiên có rất nhiều người sẵn sàng cho Long Thiên Tiếu tiền.
“Alo, xin anh chuyển lời, hỏi ý kiến của anh Long giúp tôi được không ạ? Nếu không tiện thì không sao hết ạ, thủ tục cho vay vẫn được tiến hành bình thường”.
Thấy Triệu Đại Phú hồi lâu không lên tiếng, đầu dây bên kia có chút lo lắng.
“Cái đó, không phải chứ! Cho vay không tính lãi, các anh đang muốn biếu không tiền cho anh Long sao? Rốt cuộc là vì cớ làm sao?”
Triệu Đại Phú không hiểu nổi, cuối cùng cũng nói ra câu hỏi trong lòng, chuyện được trải nghiệm ngày hôm nay là chuyện mà cả đời này anh ta chưa từng trải qua.
“Những chuyện này, e là tôi không tiện tiết lộ cho với anh được ạ. Anh có thể tự mình hỏi anh Long, nếu anh Long bằng lòng ắt sẽ nói cho anh biết ạ!”
Đối phương không trả lời mà chỉ bàn công việc. Thật ra trong lòng Triệu Đại Phú cũng biết rõ, mình sẽ không thể nào có được đáp án.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện mà người bình thường không đủ tư cách để biết được.
“Cám ơn khoản vay mà bên anh cung cấp. Bên tôi đang cẩn trọng cân nhắc. Còn về chuyện cơm nước, thành thật xin lỗi, tôi không tiện!”
Lúc này, Long Thiên Tiếu lên tiếng, bởi vì mở loa ngoài nên đầu dây bên kia cũng có thể nghe thấy tiếng anh.
“Cậu là cậu Long ạ, tôi là tổng giám đốc ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp, nếu có thể, tôi hy vọng có thể được mời cậu Long một bữa làm quen”.
Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút lớn tuổi, nghe giống như của một người tầm 50 tuổi.
“Cám ơn đề nghị của quý ngân hàng, bên tôi vẫn đang trong quá trình cân nhắc. Còn về chuyện cùng dùng bữa, xin lỗi, thật sự là không tiện!”
Long Thiên Tiếu khéo léo từ chối.
“Vậy cũng không vấn đề gì, nếu cậu Long cần vay tiền thì cứ việc gọi điện thoại cho chúng tôi, còn phương diện hạn mức, chúng ta vẫn có thể tiếp tục trao đổi!”
Giọng nói dày dạn kinh nghiệm ở đầu dây bên kia vẫn tiếp lời, không hề có một chút tức giận nào vì bị Long Thiên Tiếu từ chối.
Thật là sốc quá mà! Tổng giám đốc của những ngân hàng này, người nào người nấy đều là sếp lớn, vậy mà nói chuyện với Long Thiên Tiếu lại có phần nể nang như vậy, hơn nữa còn có vẻ là đang cầu xin Long Thiên Tiếu hãy vay tiền của mình vậy.
“Cảm ơn!”
Long Thiên Tiếu đáp. Sau vài câu chào hỏi xã giao, cuối cùng anh ta cũng “xử lý” xong tổng giám đốc ngân hàng Đế Đô Long Nghiệp.
“Reng reng reng!”
“Reng reng reng!”
“Reng reng reng!”
Triệu Đại Phú vừa cúp điện thoại, điện thoại cố định lại đổ chuông, nhiều điện thoại bàn cố định vang lên cùng lúc, thật là choáng! Nhìn vào những số điện thoại hiển thị, tất cả đều bắt đầu bằng 999, thật sự quá sốc! Đoán chừng là thấy một số điện thoại cố định đang bận, nên đối phương lập tức gọi sang một số điện thoại cố định khác.
“Chuyện này…”
Sắc mặt Triệu Đại Phú khổ sở, rõ ràng là anh ta không thể xử lý được, nhiều cuộc gọi như vậy, trả lời cái nào cũng không ổn, mà không trả lời thì càng không xong, khổ quá là khổ!
“Anh Long, trụ sở chính Ngân hàng Thương mại, tổng bộ Ngân hàng Lâm Giang, trụ sở Ngân hàng Xây dựng và Công nghiệp, vân vân... cùng mấy cái ngân hàng khác nữa, họ đồng loạt gọi đến rồi, giờ tính sao đây?”
Triệu Đại Phú vô cùng khổ não nói.
“Làm sao mới có thể ngăn bọn họ gọi đến đây?”
Long Thiên Tiếu cũng bất lực, rất nhiều điện thoại đồng loạt vang lên, anh thật sự cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
“Anh Long mau chóng quyết định vay tiền của ai đi, như vậy thì bọn họ mới không gọi đến nữa!”
Triệu Đại Phú vội vàng nói.
“Vậy thì chọn Ngân hàng trung tâm Đế Quốc đi!”
Long Thiên Tiếu chỉ thờ ơ đáp, suy cho cùng thì nếu xếp theo thứ tự gọi đến, Ngân hàng trung tâm Đế Quốc là bên gọi đến đầu tiên.
“Vậy được, giờ tôi sẽ rút đơn xin vay trên hệ thống xuống!”
Triệu Đại Phú nói giống như được đại xá, anh ta mở trang web và bắt đầu thao tác.
Ngoài ra, anh ta cũng sai những người ở bên dưới trả lời cuộc gọi của các ngân hàng lớn, những ngân hàng này quả thật rất đáng sợ, ngay cả Tần Viễn Lâm cũng không dám làm mất lòng bọn họ.
Sau khi rút đơn xin vay trên hệ thống xuống, Triệu Đại Phú cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tần suất mỗi tiếng chuông điện thoại trong văn phòng cũng giảm đi đáng kể.
“Anh Long, ổn thỏa rồi. Tôi đã đăng ký khoản vay bên Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, thời gian xét duyệt sẽ mất khoảng một tuần, đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ký kết hợp đồng thủ tục liên quan là được rồi”.
Lúc này, Triệu Đại Phú nói.
“Được, bên tôi không có vấn đề gì!”
Long Thiên Tiếu trả lời.
“Hoàn tất vấn đề hợp đồng trong hôm nay luôn đi nhé! Thầy Long là bạn của tôi, không cần thiết phải làm mấy cái thủ tục thông thường, hiện giờ thầy Long đang cần nhà gấp, nên thủ tục ký kết làm càng sớm càng tốt!”
Lúc này, Tần Viễn Lâm lên tiếng.
“Như vậy đi, thật ra cũng được thôi, chỉ là khoản vay vẫn chưa được xét duyệt, nếu giờ đi làm thủ tục thì không phù hợp với quy tắc lắm”.
Triệu Đại Phú có chút khó xử.
“Quy tắc gì cũng đều là do con người đặt ra. Nếu đã là do con người đặt ra, vậy thì cũng có thể thay đổi thôi”.
Tần Tiểu Manh cũng lên tiếng, cô bé biết rõ địa vị của Long Thiên Tiếu trong lòng bố mình, từ hôm nay có thể nhìn ra, thân phận của Long Thiên Tiếu rất khủng khiếp, hoàn toàn xứng đáng để bố cô bé xem trọng như vậy.
“Ting!”
Vào lúc này, máy tính của Triệu Đại Phú truyền đến một âm thanh trong trẻo.
“Ơ?”
Triệu Đại Phú có chút kinh ngạc, âm thanh này mới quen thuộc làm sao, anh ta nhìn trang web trong máy tính.
“Mẹ kiếp, chuyện này…”
Triệu Đại Phú lại một lần nữa kêu lên, kinh ngạc đến mức không thốt nổi nên lời.
“Triệu Đại Phú, lại sao thế? Sao lo lắng ghê vậy?
Tần Tiểu Manh có chút bất mãn nói. Cô không phải là người làm nghề bất động sản, thật ra cô cũng không hiểu được những đả kích mà hôm nay Triệu Đại Phú phải gánh chịu, nghe Tần Tiểu Manh nói như vậy, trong lòng Triệu Đại Phú cảm thấy rất oan ức.
“Cô cả, không phải là tôi lo lắng, mà là có một số chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Một số chuyện xảy ra với anh Long hoàn toàn vượt khỏi lẽ thường”.
Triệu Đại Phú có chút ấm ức nói.
“Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Cho vay rồi, ngân hàng trung tâm Đế Quốc đã cho vay 120 triệu tệ. Số tiền lớn như vậy, không ngờ lại cho vay trong vài giây”.
Triệu Đại Phú khó tin nói. Cách đây vài năm, việc cho vay cầm cố phải mất nửa năm, sau này cần ba tháng, rồi là một tháng, bây giờ các loại thủ tục đã được đơn giản hóa và thông tin hóa, về cơ bản, ngân hàng có thể cho vay trong vòng một tuần”.
Nhưng cho vay trong vài giây tính là gì? Hơn nữa còn là khoản vay hơn 100 triệu tệ, không tính lãi, vậy mà chỉ cho vay trong vòng vài giây, thân phận của Long Thiên Tiếu đáng kinh ngạc đến mức nào mới có thể khiến ngân hàng trung tâm yên tâm đến vậy?
Sau khi nghe những lời của Triệu Đại Phú, đám người hít một ngụm khí lạnh, làm việc kiểu gì vậy, thật lạ lùng, từ khi nào trụ sở ngân hàng trung tâm Đế Quốc lại có ngưỡng cho vay thấp như thế?
Có thể, đây chính là mỗi người mỗi khác trong truyền thuyết đúng không?
“Nếu đã thanh toán, vậy thì bắt đầu kí các loại thủ tục đi, trong tuần này cậu Long sẽ chuyển vào”.
Tần Viễn Lâm quả quyết nói, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài, dù sao ông ta cũng sống được nửa đời người rồi, còn chưa từng thấy qua chuyện lạ gì?
“Được, hiện tại hoàn toàn không có vấn đề gì”.
Triệu Đại Phú thẳng thắn nói.
“Đúng rồi, tiền hoa hồng của anh, để tôi thanh toán!”
Long Thiên Tiếu nhớ đến chuyện này, sau đó nói. Ngôi nhà đắt tiền như vậy, tiền hoa hồng không phải là một con số nhỏ.
“Không không không, anh Long, anh đang nói gì vậy, giúp anh làm việc, sao có thể lấy tiền phần trăm được, không cần không cần, tôi không cần đâu, anh Long chỉ cần nhớ đến Triệu Đại Phú tôi là được rồi”.
Triệu Đại Phú nghe xong, thấp thỏm nói, nhân vật như Long Thiên Tiếu, có thể khiến anh ta nợ mình một ân tình, còn có tác dụng hơn là tiền.
Tiền bạc có thể cân đo đong đếm, nhưng tình cảm là thứ vô giá, không thể định hình.
“Anh nên lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi”.
Long Thiên Tiếu vô cùng cương quyết.
“Cậu Long nói không sai, thực ra cậu Long không cần phải trả hoa hồng gì cả, bên tôi sẽ tính tiền phần trăm cho cậu ấy”.
Tần Viễn Lâm nói. Triệu Đại Phú nghe thấy thế, cũng không phản bác, nếu tiếp tục từ chối, vậy thì anh ta là người không biết điều rồi.
“Vậy được, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn anh Long. Sau này anh Long cần tôi làm gì, xin đừng khách sáo”.
Triệu Đại Phú kính cẩn nói, sự kính trọng của anh ta đối với Long Thiên Tiếu thậm chí còn vượt qua Tần Viễn Lâm, anh ta đã làm trong nghề nhiều năm, do vậy anh ta hiểu được bất động sản ở những vị trí đặc biệt có ý nghĩa như thế nào.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ gật đầu, sau đó trở lại phòng nghỉ, tiếp tục đợi Triệu Đại Phú làm xong thủ tục.
Ước chừng khoảng 30 phút sau, cuối cùng Triệu Đại Phú cũng mang các loại hợp đồng liên quan đến.
“Anh Long, thủ tục liên quan đã hoàn tất, chỉ cần anh Long kí tên vào các bản hợp đồng này thì căn biệt thự trên đỉnh núi sẽ chính thức trở thành nhà ở của anh Long. Anh xem hợp đồng có vấn đề gì không, nếu không có, anh kí vào đó là được rồi”.
Lúc này, Triệu Đại Phú kiên nhẫn nói.
“Cô xem này”.
Long Thiên Tiếu đẩy hợp đồng cho Cố Tuyết Cầm, nói. Anh không thạo xem hợp đồng. Cố Tuyết Cầm lại không giống, cô làm việc ở trong tập đoàn Cố Thị đã lâu, từng xử lý rất nhiều hợp đồng, hơn nữa còn là các loại hợp đồng khác nhau.
Cố Tuyết Cầm cũng không từ chối, người mà Long Thiên Tiếu có thể tin tưởng ở đây chính là cô.
Cầm hợp đồng lên, Cố Tuyết Cầm cẩn thận đối chiếu.
Cô không xem hết bản hợp đồng, chỉ chú ý đến một số điều khoản quan trọng, cùng với một số điều khoản dễ xảy ra vấn đề.
Khoảng 10 phút sau, Cố Tuyết Cầm mới đặt bản hợp đồng xuống.
“Về cơ bản không có vấn đề gì, anh kí được rồi”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy liền cầm bút lên, ký tên của mình lên tất cả những chỗ cần ký.
Ngòi bút rồng bay phượng múa, mạnh mẽ khỏe khoắn, chữ của Long Thiên Tiếu có chút đặc biệt.
“Chữ đẹp quá”.
Thấy Long Thiên Tiếu ký tên, Cố Tuyết Cầm khẽ hô lên.
“Cậu Long từng học thư pháp sao? Tinh thần trong nét chữ này quả là phi thường!”
Tần Viễn Lâm thấy Long Thiên Tiếu ký tên vào hợp đồng, nhìn chữ Long Thiên Tiếu viết, ông ta cảm khái nói. Ông ta thích thư pháp, cũng đã từng nghiên cứu qua, hơn nữa còn thích sưu tầm các kiệt tác về thư pháp.
“Không tính là đã học qua, tôi chỉ viết như bình thường mà thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, phì cười. Đúng là nét chữ nết người, anh quả thực khác với người thường.
“Chữ viết tay của cậu Long, mang ra ngoài có thể kiếm được tiền đó”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói.
“Có thể kiếm được tiền hay không khó nói, nhưng con cảm thấy khá đẹp, có loại cảm giác khí khái anh hùng”.
Tần Tiểu Manh nhìn chữ ký trên hợp đồng, nói. Cô không có hứng thú với thư pháp, nhưng sau khi nhìn thấy chữ của Long Thiên Tiếu, trong lòng liền có cảm giác thích những thứ đẹp đẽ hơn.
“Đây mới chỉ là chữ ký bằng bút mực, làm gì khoa trương như mọi người nói!”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, nói chữ anh đẹp, anh không phản đối, nhưng nói anh có thể bán chữ kiếm tiền, bản thân anh cũng không tin.
“Cậu Long nói như vậy, khiêm tốn quá rồi, cậu phải biết, tôi cũng coi như là một nhà thư pháp. Những gì tôi nói, có tính uy tín nhất định”.
Tần Viễn Lâm lại xua xua tay, sau đó nói với Long Thiên Tiếu.
“Ok rồi, đã ký xong. Nói thì như vậy, nhưng tôi rất ít khi viết bằng bút lông”.
Sau khi Long Thiên Tiếu ký hợp đồng xong, anh đặt bút xuống.
“Chúc mừng anh Long đã trở thành chủ nhân của ngôi biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan”.
Lúc này, Triệu Đại Phú mỉm cười nói.
“Cảm ơn”.
Long Thiên Tiếu cũng cười nói.
“Khoản tiền liên quan, Tuyết Cầm, cô và Tiểu Manh tính toán một chút, tiền hoa hồng của anh Triệu, phía chúng ta sẽ thanh toán”.
Long Thiên Tiếu đứng dậy, nói với Cố Tuyết Cầm.
“Không thành vấn đề”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói, hiện tại căn biệt thự cũng coi như là của cô, bởi vì nó tài sản chung sau khi kết hôn, cô cảm giác như mình đang nằm mơ, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống trong một khu biệt thự cao cấp như thế.
“Vậy thì cảm ơn anh Long nhiều nhé, cung kính không bằng tuân mệnh!”
Triệu Đại Phú cũng không từ chối, anh ta biết mình không thể thoái thác, chi bằng bình thản mà nhận khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh này đi.
“Cậu Long, nếu có thời gian, chúng ta có thể đến Tiểu Vũ Tiền Các uống trà, thảo luận về thư pháp, viết chữ”.
Tần Viễn Lâm thấy thứ mình thích liền hứng thú, ông ta cảm thấy Long Thiên Tiếu có khả năng là một thiên tài thư pháp.
Chương 213: Rồng bay phượng múa
“Chữ tôi viết, khó tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút khó xử nói, anh không có nghiên cứu nhiều về thư pháp, viết thì viết, chưa bao giờ anh nghĩ rằng chữ của mình có thể đạt tới trình độ viết thư pháp.
“Cậu Long khiêm tốn quá, đợi hai chúng ta có thời gian, nhất định tôi sẽ hẹn cậu”.
Tần Viễn Lâm cũng đứng dậy, nhiệt tình nói.
“Bố, bố dẹp đi, thư pháp, đó là thứ mà chỉ có người già như bố mới thích thôi”.
Tần Tiểu Manh nhịn không được ở một bên trêu chọc.
“Cái gì mà thứ người già thích? Thư pháp là bộ môn nghệ thuật, có thể phân theo tuổi tác sao?”
Tần Viễn Lâm có chút bất bình nói.
“Nếu không có chuyện gì nữa, chắc tôi phải về đây”.
Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, anh đã mất cả buổi chiều ở đây, lúc này, cũng đến giờ đón Long Tiểu Tịch tan học rồi.
“Vậy được, khi nào có thời gian gặp nhau sau nhé, đến lúc đó tôi mời cậu Long và cô Cố ăn bữa cơm”.
Tần Viễn Lâm vô cùng nhiệt tình nói.
“Cảm ơn chủ tịch Tần”.
Cố Tuyết Cầm nói, con người ta ấy mà, hoặc ít hoặc nhiều sẽ lòng hư vinh, chồng của cô được nhân vật như Tần Viễn Lâm coi trọng, đương nhiên trong lòng cô rất vui, thậm chí còn mừng thầm, hình tượng của Long Thiên Tiếu ở trong lòng của cô, bất tri bất giác cao hơn rất nhiều.
“Khách sáo rồi. Vậy cứ thế nhé?”
Tần Viễn Lâm nói, mấy người hàn huyên chào hỏi mấy câu rồi mới rời đi. Trước khi đi, Triệu Đại Phú sống chết đưa danh thiếp của mình cho Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng không tiện từ chối.
Trên tay ôm một xấp hợp đồng, Cố Tuyết Cầm ngồi trên chiếc Audi A6, giờ phút này, cô vẫn cảm thấy có chút viển vông, cô thực sự đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh núi, đây không phải nằm mơ, mà là sự thật!
“Sao thế?”
Long Thiên Tiếu thấy Cố Tuyết Cầm ngồi ngẩn người ra, sau đó bèn hỏi.
“Chúng ta thật sự đã mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan sao?”
Cố Tuyết Cầm vẫn có chút khó tin.
“Đúng vậy, mua được rồi, sao đó?”
Long Thiên Tiếu khởi động xe, có chút không nói nên lời.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy có chút không chân thực mà thôi”.
Cố Tuyết Cầm ngây người nói. Thật ra, hôm nay trong lòng cô đặt ra rất nhiều câu hỏi.
“Điều này có gì không thực chứ, rỗng túi mà lại có nhiều nhà như vậy, tôi cũng cảm thấy không quen lắm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, anh khẽ mỉm cười, nói xong liền lái xe rời đi.
“Cái này tôi đang muốn hỏi anh, ở Đế Đô anh thật sự có nhiều nhà như vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, nhưng sau khi hỏi, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, đây đã là sự thật chứ không phải là một câu hỏi nữa.
“Chắc vậy, tôi cũng không chắc chắn. Triệu Đại Phúc nói thế nào thì là thế đó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
“Nhiều nhà thế, chẳng phải là rất nhiều, rất nhiều tiền sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Trên lý thuyết là vậy, nhưng những ngôi nhà đó, bởi vì một số lý do, tôi không thể qua đó ở, cũng không thể bán chúng đi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, người bình thường không biết đó là tài sản của anh, nhưng luôn có một số người quyền cao chức trọng biết, trên thế giới này, căn bản không có bức tường nào hoàn toàn kín gió cả.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là để cho kẻ thù bí mật lộ nguyên hình, tìm ra hung thủ đã giết chết người anh yêu.
Anh bặt vô âm tín suốt 5 năm, chính là muốn kẻ thù lơ là cảnh giác với anh.
Anh bặt vô âm tính suốt 5 năm, chính là muốn khiến cho tất cả mọi ngưởi nghĩ rằng anh đã chết.
Cho nên, nếu chưa đến nỗi vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không để lộ thân phận của mình.
Đế đô là nơi cá rồng hỗn tạp, hiện tại anh vẫn chưa muốn đặt chân đến.
“Bởi vì sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô không nghe lời Triệu Đại Phú nói sao? Nếu nói ra một số chuyện, tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.
Không phải là anh không muốn thành thật với Cố Tuyết Cầm, cũng không có ai muốn giấu giếm người đầu gối tay ấp bên cạnh mình cả, nhưng tình huống của anh phức tạp như vậy, điều này khiến anh không biết phải làm như thế nào.
“Vậy được, nếu anh không nói thì tôi không hỏi nữa”.
Cố Tuyết Cầm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó nói, cô cũng không tức giận, trước đây cô đoán được Long Thiên Tiếu cố ý che giấu mình.
Hiện tại, cô đã xác định năm năm qua, Long Thiên Tiếu trở nên như vậy, là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ.
“Sau này có cơ hội, khi đến thời điểm thích hợp, cô sẽ biết tất cả”.
Long Thiên Tiếu vừa nghe xong liền mỉm cười, thản nhiên nói.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm ngoan ngoãn nói.
“Đúng rồi. Lấy ra đây!”
Cố Tuyết Cầm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chìa tay ra, nói với Long Thiên Tiếu.
“Lấy gì?”
Long Thiên Tiếu sững sờ hỏi.
“Danh thiếp!”
Cố Tuyết Cầm trả lời.
“Cô muốn danh thiếp của Triệu Đại Phú để làm gì?”
Long Thiên Tiếu khó hiểu hỏi, nói xong, anh lấy danh thiếp của Triệu Đại Phú từ trong túi ra, đưa cho Cố TUyết Cầm.
“Không phải cái này, là cái khác. Long Thiên Tiếu, thật ra anh biết ý của tôi mà, tôi muốn lấy danh thiếp của người phụ nữ đó, cái người tên là Tiểu Thúy vừa đi vừa vặn vẹo ấy, không phải cô ta đưa cho anh một tấm danh thiếp sao? Cần tôi nói rõ vậy hả?”
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói. Long Thiên Tiếu nghe xong, trên trán anh đầy vạch đen.
“Tôi thực sự không biết ý cô là gì! Tấm danh thiếp đó, chắc là tôi để ở túi áo bên trái, về nhà tôi đưa cho cô sau”.
Long Thiên Tiếu thẹn thùng nói, mặc dù trông người phụ nữ đó khá được, nhưng so với Cố Tuyết Cầm, vẫn còn kém xa.
Thân hình, dung mạo là vẻ bề ngoài, nhưng khí chất của một người lại được thể hiện ở sự hiểu biết và biết tiết chế suy nghĩ.
Xét về khí chất, cái người Tiểu Thúy đó thực sự thua xa Cố Tuyết Cầm, còn vẻ đẹp bên ngoài, Cố Tuyết Cầm không kém cô ta là bao, nói tóm lại, cô ta phải xách dép dài dài mới đuổi kịp Cố Tuyết Cầm.
“Hừ, anh giả ngốc đó hả, đàn ông các anh đều như vậy! Về nhà đưa? Không được, đưa ngay cho tôi, anh yên tâm lái xe đi, tôi tự lấy”.
Cố Tuyết Cầm xoay ngang người lại, vươn tay ta móc túi áo Long Thiên Tiếu, trước đó anh không biết Cố Tuyết Cầm có ý gì, nhưng bây giờ anh biết rồi, người phụ nữ này đôi khi thật nhỏ mọn.
“Chưa đến nỗi, tôi thật sự không để ý đến người phụ nữ đó đâu, trên phương diện nào cô ta cũng thua kém cô, thật đó. Tôi giống loại người hay thay lòng đổi dạ sao?”
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ.
“Anh không giống, bởi vì anh chính là người như vậy. Miệng đàn ông chuyên để lừa người. Hơn nữa, phụ nữ ấy mà, tắt đèn, bịt kín chăn lại, ai mà chẳng như ai?”
Cố Tuyết Cầm miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, thật ra, trong lòng cô cũng biết Long Thiên Tiếu không phải là loại người tùy tiện đó, nhưng loại chuyện này, vẫn nên đề phòng thì hơn.
Cơ thể của Cố Tuyết Cầm gần như hoàn toàn đè lên người Long Thiên Tiếu, lúc này anh có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ trên người cô, anh còn có thể cảm nhận được đường cong lồi lõm trước ngực Cố Tuyết Cầm, điều này khiến cả người anh nóng rực.
Dù sao, dáng người, dung mạo và khí chất của Cố Tuyết Cầm đều rất tuyệt vời, ai có thể chịu nổi chứ?
Chương 214: Bặt vô âm tín suốt 5 năm
“Cái đó, cô xong chưa”.
Long Thiên Tiếu có chút buồn bực, hỏi.
“Anh vội cái gì, sắp xong rồi”.
Cố Tuyết Cầm dường như không ý thức được hành động của mình quá đáng như thế nào, vẫn làm theo ý mình, hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy được thứ mình muốn.
“Chậc chậc chậc, người mẫu công ty thời trang đó, chân dài, thân hình gợi cảm, đi đường còn uốn a uốn éo chứ”.
Nhìn tấm danh tiếp trong tay, Cố Tuyết Cầm tấm tắc khen ngợi. Long Thiên Tiếu nghe xong, mặt anh đỏ bừng lên.
“Ơ kìa, sắc mặt anh có chút không đúng”.
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi,
“Cô không biết hả?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.
“Tôi biết gì chứ?”
Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.
“Khụ khụ, được rồi, bây giờ đi đón con bé về”.
Anh không có cách nào để giải thích chuyện này với Cố Tuyết Cầm, chỉ có thể đánh lạc hướng.
“Ừm, mau đi, mau đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cũng nói. Nói xong, chiếc xe bèn nghênh ngang rời đi.
“Bố, hợp tác với nhà họ Cố, con nên làm như thế nào đây, ban nãy bên phía nhà họ Cố gọi điện thoại đến, nói ngày mai muốn mời con ra ngoài ăn cơm”.
Tần Tiểu Manh lái xe Rolls Royce hỏi, lúc này, Tần Viễn Lâm đang ngồi ở phía sau.
“Con trả lời bọn họ như thế nào?”
Tần Viễn Lâm không trả lời Tần Tiểu Manh mà hỏi ngược lại.
“Con... con vẫn chưa trả lời, con nói phải xem lịch trình ngày mai đã, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng con sợ bố có cách sắp xếp khác nên mới trả lời mập mờ như vậy”.
Tiểu Tiểu Manh đáp lại.
“Ai hẹn gặp con?”
Tần Viễn Lâm hỏi.
“Hình như là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, tên là Cố Hiểu Huy gì gì đó. Anh ta còn nói là mình đang bị thương, nhưng rất coi trọng hợp tác với nhà họ Tần chúng ta, cho nên, anh ta mang theo thương tích đến hẹn gặp con, nghe vẻ rất có thành ý”.
Tần Tiểu Manh nói đúng sự thật.
“Chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Hôm qua, sau khi nhà họ Cố thông báo với chúng ta rằng bọn họ đổi người phụ trách dự án, bố liền cho người điều tra Cố Hiểu Huy, đúng là anh ta đang bị thương, vốn cho rằng anh ta sẽ không hẹn con sớm như vậy, cho dù là hẹn con, cũng phải là những thành viên cao cấp khác của nhà họ Cố, bố không ngờ anh ta lại nôn nóng như vậy”.
Tần Viễn Lâm khinh thường nói, cái gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, mặc dù dự án với nhà họ Cố không phải là dự án quan trọng nhất, nhưng ông ta muốn biết thông tin gì, cơ bản trong vòng 3 giờ đồng hồ, các bộ phận chức năng có liên quan sẽ đặt đến trước mặt bàn ông ta.
Tư liệu về Cố Hiểu Huy, cũng không phải là ngoại lệ.
“Nói như thế nào?”
Tần Tiểu Manh hỏi, trên thương trường, cô còn kém xa bố cô, hơn nữa hiện tại cô không có sự lão luyện, từng trải như bố.
“Một kẻ dựa vào a dua nịnh nót để thăng tiến thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu nhà họ Cố rơi vào trong tay cậu ta, 100% sẽ bị diệt vong. Trước đây bố và ông cụ Cố cũng có quan hệ giao du, qua lại, ông cụ Cố là một người khá thông minh sáng suốt. Cho nên, người thừa kế mà ông ấy chọn là Cố Tuyết Cầm chứ không phải là Cố Hiểu Huy. Ông rất biết rõ, những đứa cháu trai cháu gái khác của mình đều tầm thường, chỉ có Cố Tuyết Cầm, đứa cháu gái này mới có thể gánh vác trách nhiệm”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, khi ông cụ Cố còn sống, thực ra nhà họ Cố cũng coi là có chút tiếng tăm ở thành phố Lâm Giang.
“Nhưng ông ấy lại gả Cố Tuyết Cầm cho Long Thiên Tiếu, hơn nữa là dùng hình thức dọa chết để ép Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh cong môi lên, sau đó nói.
“Con từng điều tra cậu Long hả?”
Tần Viễn Lâm hiển nhiên có chút ngạc nhiên.
“Còn không phải là học theo bố sao, chú ấy cũng được coi là người bên cạnh chúng ta, con muốn biết một số thông tin về chú ấy. Như vậy không tính là quá đáng chứ, càng không tính là thiếu tôn trọng chú ấy?”
Tần Tiểu Manh khẽ mỉm cười nói.
“Con nói như vậy, cũng hợp tình hợp lý”.
Tần Viễn Lâm gật đầu, sau đó nói.
“Trước đây chú ấy không ở thành phố Lâm Giang, mà là 5 năm trước đã trở lại thành phố này. Sau đó không biết vì sao, chú ấy quen ông cụ Cố, ông cụ không ngại chú ấy đã kết hôn và có con, gả đứa cháu gái mình yêu quý nhất cho chú ấy. Thời gian 5 năm, chú ấy mang cái mác xấu là thằng con ở rể, đồ vô dụng, kẻ bất lực, ăn trực v.v. Nhưng chú ấy chưa bao giờ than thở, dẫn theo con gái sống ở trong nhà họ Cố”.
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Người như vậy, mới thực sự đáng sợ. Họ có sức mạnh vượt trội và biết cách nhẫn nhịn. Đây giống như hổ dữ ẩn trong rừng sâu, cự long lặn dưới vực thẳm. Khi đến thời điểm thích hợp, hổ sẽ lao ra khỏi núi và rồng sẽ bay lên trời”.
Tần Viễn Lâm cảm thán nói, mọi người đều nói Long Thiên Tiếu là đồ vô dụng, bởi vì người trần coi thường, xem nhẹ, không hiểu anh.
“5 năm trước, trong hoàn cảnh của chú ấy, ông cụ Cố còn có thể bỏ qua lời bàn tán của mọi người, gả cháu gái của mình cho chú ấy, thật không dễ dàng gì”.
Tần Tiểu Manh cảm khái nói.
“Đây chính là điểm thông minh sáng suốt của ông cụ Cố, ông ấy đang đánh cược, thứ mà ông ấy biết, chắc chắn nhiều hơn chúng ta. Trong 5 năm, đây là một ván cờ lớn. Mọi người đều nói, ông cụ Cố chỉ chết sau một đêm, chưa kịp lót đường cho Cố Tuyết Cầm. Bố lại không nghĩ như vậy, bọn họ không hiểu được con đường mà ông cụ Cố đã mở ra cho Cố Tuyết Cầm. Trên thế giới này, nước cờ khôn khéo nhất, không phải ai cũng có thể nhìn ra”.
Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, 5 năm trước, nếu như Long Thiên Tiếu tìm đến ông ta, có lẽ bây giờ sẽ là một tình huống khác.
Nhưng lúc đó, Tần Tiểu Manh mới có 14-15 tuổi, gả cho Long Thiên Tiếu, dường như không thích hợp lắm.
“Vậy mai con không gặp người nhà họ Cố nữa hả bố?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Không gặp. Nhưng để họ thấy được tầm quan trọng của Cố Tuyết Cầm. Thật ra, ban đầu khi kí hợp đồng, trong đó có một điều khoản vô cùng quan trọng, có thể đảm bảo quyền và lợi ích của cô ấy, cũng có thể bảo đảm quyền lợi của chính chúng ta. Cố Tuyết Cầm là người kí hợp đồng, người nhà họ Cố căn bản sẽ không xem kĩ tất cả các mục, đặc biệt là một số điều khoản bổ sung”.
Tần Viễn Lâm vô cùng chắc chắn nói.
“Con biết bản hợp đồng đó, người phụ trách dự án được chỉ định là Cố Tuyết Cầm”.
Tần Tiểu Manh xác định nói.
“Đúng vậy. Đám người nhà họ Cố thậm chí còn không để ý đến điều khoản bổ sung này, có thể thấy bọn họ thực sự là một lũ tầm thường, có thể làm nên cơ đồ gì chứ? Một tập đoàn, một đội ngũ, nếu không phải là quản lý hỗn loạn, điều khoản bổ sung quan trọng như vậy, tại sao không có ai chú ý đến?”
Tần Viễn Lâm cũng gật gật đầu, hiển nhiên, ông ta rất hài lòng với mức độ cẩn thận của con gái, tuy rằng con gái của ông ta không phải là ưu tú nhất, nhưng mỗi ngày đều có sự tiến bộ, bề ngoài trông Tần Tiểu Manh nói cười ha ha như vậy thôi, nhưng khi làm việc khá là nghiêm túc.
“Hơn nữa, thông qua điều tra, con còn biết được, những năm gần đây, lợi nhuận của các công ty và công ty con nhà họ Cố liên tiếp giảm sút, không nằm ngoài dự đoán, chút vốn ít ỏi mà ông cụ Cố và Cố Tuyết Cầm dành dụm để lại, chẳng bao lâu nữa sẽ tan vào hư vô. Vì vậy, hợp tác với chúng ta vô cùng béo bở”.
Tần Tiểu Manh phân tích.
“Cho nên, cuối cùng nhà họ Cố cũng sẽ rơi vào tay Cố Tuyết Cầm. Quân cờ mà ông cụ Cố chơi vào 5 năm trước cuối cùng cũng phát huy tác dụng”.
Tần Viễn Lâm nói.
Chương 215: Chân dài đi đường còn ưỡn a ưỡn ẹo
“Quân cờ này chính là Long Thiên Tiếu”.
Tần Tiểu Manh thẳng thắn nói, năm năm trước, ai có thể ngờ được một người đàn ông đã từng kết hôn, mang theo một đứa con gái lại có sức mạnh kinh người như vậy, e rằng bây giờ mọi người đều vẫn chưa nhận ra Long Thiên Tiếu đang phát huy tác dụng?
Đặc biệt là những người muộn màng nhận ra trong nhà họ Cố, quả thực là có chút buồn.
“Một người như thầy ấy, ai cũng không thể dùng làm quân cờ, trừ phi thầy ấy cam tâm chịu làm quân cờ. Nói cách khác, ông cụ Cố là người chơi cờ. Nhưng Long Thiên Tiếu, thầy ấy vừa là quân cờ vừa là người chơi cờ. Cục diện chung là do thầy ấy kiểm soát”.
Tần Viễn Lâm vô cùng tỉnh táo nói, là người đã ở trên thương trường đã lâu, việc nhìn rõ tình hình đúng lúc chính là điều cơ bản nhất.
Thương trường như chiến trường, bất cẩn một chút sẽ không bao giờ quay lại được.
Ông ta nhận được sự giúp đỡ của Long Thiên Tiếu, nhưng sau khi nhận được sự giúp đỡ ấy, anh có thể đưa nhà họ Tần kinh doanh phát triển như bây giờ, đó không phải đã thể hiện năng lực của anh sao? Một người tầm thường như Cố Hiểu Huy, dù có được trao cơ hội tốt đến đâu, cậu ta cũng sẽ không thể vươn lên.
“Lai lịch thân phận của chú ấy rất bí ẩn, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ”.
Tần Tiểu Manh khá là nghiêm túc nói, cô ấy đang lái xe, lúc này cô ấy hoàn toàn không cười đùa như thường ngày.
“Đúng vậy. Vì vậy, con phải cố gắng kết bạn với thầy ấy”.
Tần Viễn Lâm nói.
“Chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên là được. Con nghĩ chú ấy là người tốt nhưng lại quá lạnh lùng. Có lẽ là vì chú ấy đã lớn tuổi rồi?”
Tần Tiểu Manh gật đầu, sau đó nói.
“Chăm chỉ học thêm từ người khác, dù là kỹ năng hay những nguyên tắc làm người thì đều đáng học hỏi. Xuất thân của thầy ấy, bố đại khái biết rằng thầy ấy sinh ra trong nghèo khó, lại có thể leo lên vị trí cao, một người như vậy nhất định không đơn giản như vậy”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Con hiểu rồi, bố yên tâm, con đã lớn rồi”.
Tần Tiểu Manh nghe xong liền đáp. Nghe vậy, Tần Viễn Lâm gật đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười nhẹ, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tâm trạng hôm nay của Cố Tuyết Cầm đặc biệt tốt cho nên đã mua rất nhiều đồ ăn.
“Chị Tuyết Cầm, hôm nay chị có vẻ hơi khác”.
Trên ghế sau của chiếc Audi a6, Long Tiểu Tịch ngồi trên đùi Cố Tuyết Cầm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, quan tâm hỏi.
“Khác thế nào?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Trở nên xinh đẹp rồi ạ”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Nhóc con nịnh nọt, có phải em học những thứ này từ bố em không hả?”
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền bật cười, nhéo cái mũi đáng yêu của Long Tiểu Tịch rồi nói.
“Không có, em nói thật đấy. Hôm nay chị với bố em đi đâu vậy?”
Long Tiểu Tịch lại hỏi.
“Đi xem nhà”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Đó có phải là một ngôi nhà vừa to vừa đẹp không ạ?”
“Chính xác”.
“Vậy sau này Tiểu Tịch muốn ở một phòng riêng, còn có ông nội, bà nội, và cô, cũng sẽ có một phòng riêng. Vì vậy, chị chỉ có thể ngủ với bố em thôi!”
Long Tiểu Tịch nói như chuyện hiển nhiên vậy. Cố Tuyết Cầm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cái gì mà chỉ có thể ngủ với bố em? Cô nhóc này, tuổi còn nhỏ mà đã biết tạo cơ hội cho bố rồi, đúng là tiểu quỷ.
“Có rất nhiều phòng, đủ cho mỗi người một phòng”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất lực nói.
“Vậy chắc chắn là không đủ, chị phải ngủ với bố. Nếu không thì sẽ không có chỗ ở cho khách đến chơi. Chị Tuyết Cầm, chị lớn như vậy rồi, không thể không hiểu chuyện như vậy được”.
Long Tiểu Tịch lắc chiếc đầu nhỏ, bộ dạng nghiêm túc quan tâm nói, trông cực kỳ đáng yêu.
“Được được được, nghe em hết”.
Cố Tuyết Cầm có cảm giác muốn ói ra máu, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, cô liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, phát hiện Long Thiên Tiếu có vẻ hoàn toàn không quan tâm. Tên xấu xa này sao lại bình tĩnh như vậy, không lẽ là cảm thấy cô đang dính lấy anh sao?
Hừ! Tên đàn ông già!
Cố Tuyết Cầm trong lòng không khỏi chửi một câu, là đàn ông vậy mà không biết chủ động một chút, ý thức còn kém hơn một cô nhóc, quá kém.
“Vậy thì tốt rồi! Vì chuyện của hai người mà em thật sự lo lắng”.
Long Tiểu Tịch thở dài, bộ dạng rất mệt mỏi.
“Bố nghĩ con là đang lo lắng bừa bãi”.
Long Thiên Tiếu nghe Long Tiểu Tịch nói nhăng nói cuội liền nhịn không được mà mắng.
“Cái gì mà lo lắng bừa bãi? Nếu hai người không ở chung thì khi nào con mới có em trai em gái? Thật là! Hừ hừ...”
Nghe Long Thiên Tiếu nói vậy, Long Tiểu Tịch rất bất mãn nói.
“Phụt…”
Cố Tuyết Cầm uống một ngụm nước, vừa nghe lời này liền trực tiếp phun ra. Ông bố xấu xa thì thôi đi, con gái cũng xấu xa như vậy, có thể coi như cô phục hai bố con nhà này rồi.
“Làm sao con biết nếu bố ở chung với chị Tuyết Cầm thì sẽ có em trai em gái? Chuyện này là ai dạy con?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, chuyện này là ai đã dạy vậy chứ, một đứa trẻ sáu tuổi, sao cái gì cũng biết như vậy?
“Dì Trương hàng xóm nói đó ạ, dì Trương nói, nếu bố và chị không ngủ chung, con sẽ không có em trai em gái”.
Long Tiểu Tịch thẳng thắn hùng hổ nói.
“Dì Trương đúng là nhiều chuyện, bao giờ rảnh bố phải nói chuyện với dì ấy!”
Long Thiên Tiếu có chút chán ghét nói.
“Hừ, dì Trương không thèm để ý đến bố đâu!”
Long Tiểu Tịch vô cùng khinh thường nói.
“Chuyện mua nhà không được để mẹ tôi biết đấy.”
Thấy sắp về nhà, Cố Tuyết Cầm lên tiếng nhắc nhở. Cô biết mẹ mình là người như thế nào, cô cũng không nghĩ điều đó là vi phạm đạo hiếu. Cô biết nếu như mẹ cô biết Long Thiên Tiếu có một căn nhà đắt tiền như vậy, bà nhất định sẽ tìm cách lấy đi.
Điều này đối với Long Thiên Tiếu vô cùng bất công.
“Ừm, nghe lời cô. Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng. Nếu mẹ cô làm phiền cô thì cứ đẩy việc cho tôi, đừng một mình chịu uất ức”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.
“Ừm”.
Cố Tuyết Cầm nghe xong, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cảm giác được người khác chăm sóc, bảo vệ như thế này thật tốt.
Đời người phụ nữ mong muốn gì, chẳng phải là một người đàn ông biết nóng biết lạnh hay sao?
Đời người đàn ông mong muốn gì, chẳng phải là một người phụ nữ biết nóng biết lạnh hay sao?
“Cố Tuyết Cầm, ngày mai con ở nhà đi, bên phía tập đoàn, mẹ đã xin nghỉ phép cho con rồi”.
Vừa bước vào cửa, Vương Mỹ liền nói, Cố Tuyết Cầm nghe xong liền vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, sao mẹ lại xin nghỉ cho con?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ngày mai con trai của bạn học mẹ đến nhà ta chơi, con ở nhà tiếp đón bọn họ một chút đi?”
Vương Mỹ nói như điều hiển nhiên.
“Tiếp đón? Ý của mẹ là gì? Con căn bản không quen con trai của bạn học mẹ, tiếp đón cái gì chứ? Từ ‘tiếp đón’ này không thể dùng tùy tiện cho phụ nữ như vậy? Mẹ có thể đừng suốt ngày tìm mối xem mắt cho phụ nữ đã kết hôn như con được không? Điều này trái với luân thường đạo lý, mẹ có biết không?”
Cố Tuyết Cầm nghe xong những lời này liền có chút tức giận, cô vốn là người tính tình ngoan ngoãn, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, cô đều rất tức giận. Dù như thế nào, trước đây hay bây giờ, cô đều là người đã cùng đăng ký kết hôn với Long Thiên Tiếu.
Chương 216: Anh là quân cờ, cũng là người chơi cờ
"Cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý? Mẹ sắp xếp đối tượng cho con gái mẹ thì làm sao? Hôn nhân của con gái đều do mệnh lệnh của cha mẹ, mẹ muốn con gái có nơi tốt để gửi gắm, mẹ làm vậy có gì sai?"
Vương Mỹ nghe vậy liền phản bác nói.
"Mẹ là vì lòng hư vinh và giấc mơ trở thành quý phu nhân của mình hay là muốn con có nơi tốt để gửi gắm, trong lòng mẹ tự hiểu rõ. Mẹ không nên lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con mà ép con làm những việc con không thích. Mẹ còn như vậy nữa thì con thực sự sẽ rời khỏi căn nhà này đó”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng thất vọng với người mẹ này của mình, có chút chán nản nói.
"Được, nếu con muốn đi với thằng vô dụng này thì đừng trở về. Dù sao, dù thế nào đi nữa thì con trai bạn học mẹ ngày mai sẽ đến. Con còn chưa rời khỏi căn nhà này thì con phải nghe lời mẹ”.
Vương Mỹ có vài phần bá đạo nói.
"Mẹ…"
Cố Tuyết Cầm tức không nói nên lời.
"Trùng hợp quá, ngày mai tôi cũng xin nghỉ, đến lúc đó, tôi ở nhà với cô là được rồi”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu cười nói.
"Long Thiên Tiếu, cậu có ý gì, cậu muốn chống đối tôi đúng không?"
Vương Mỹ vừa nghe lời này, lập tức bùng nổ, chất vấn nói.
"Đúng, tôi muốn chống đối với bà đó. Bà đã sắp xếp đối tượng cho vợ tôi rồi, tôi có thể không chống đối bà hay sao? Cô ấy là vợ tôi, người mẹ vợ là bà đúng là tìm cách để vợ tôi cắm sừng tôi, có người mẹ vợ cực phẩm như vậy, tôi cũng là tăng thêm kiến thức”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói ra không kiêng kị gì, Cố Tuyết Cầm còn phải bận tâm tới tình cảm mẹ con với Vương Mỹ nhưng anh thì không cần, bởi vì anh và Vương Mỹ không có chút tình cảm gì cả.
Những năm gần đây, Vương Mỹ luôn nhìn anh không vừa mắt, Long Thiên Tiếu cũng nhìn bà ta không vừa mắt.
"Long Thiên Tiếu, không phải cậu nói cút khỏi nhà tôi sao? Lúc nào thì cút khỏi đây?"
Vương Mỹ quá tức giận, chỉ vào Long Thiên Tiếu nói.
"Rất nhanh, đến lúc đó, tôi sẽ đưa Tuyết Cầm đi. Từ đó về sau, chúng tôi không liên quan gì đến bà nữa”.
Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.
"Được, tốt lắm, Cố Tuyết Cầm, con quyết tâm đi theo nó, thì có đợi tới ngày lưu lạc đầu đường xó chợ đi. Một thằng vô dụng, ngay cả phòng thuê cũng không trả được thì con còn toan tính gì được gì chứ?"
Vương Mỹ tức không có chỗ nào trút, liền quát lên. Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền quay về phòng, không tiếp tục nói chuyện với Vương Mỹ nữa, cô cảm thấy nói với Vương Mỹ hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bà ta vẫn làm theo cách của mình, dằn vặt đủ điều.
"Không sao, có tôi ở đây, bây giờ đã có nhà rồi, mấy ngày nữa chúng ta liền dọn đi”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu bước vào phòng Cố Tuyết Cầm, ngồi ở bên giường nói với Cố Tuyết Cầm.
"Ừ”.
Cố Tuyết Cầm đáp, cô xoa xoa thái dương, tựa đầu vào bả vai của Long Thiên Tiếu, nhắm mắt lại, lòng cô vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ, chỉ có rời khỏi đây thì cô mới có thể thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này?
Long Thiên Tiếu thấy thế cũng không động đậy, chỉ ngồi im như vậy, mặc kệ Cố Tuyết Cầm dựa vào.
Năm năm nay, vẫn luôn chỉ có người phụ nữ này độc lập chống đỡ, vô cùng không dễ dàng, anh hiểu được cái khó của Cố Tuyết Cầm. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng thì lại bị người mẹ cực phẩm của mình ép làm đủ việc gài mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Tuyết Cầm ngủ quên luôn, Long Thiên Tiếu cũng ngồi như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhanh chóng đã trôi qua hơn nửa tiếng, Cố Tuyết Cầm thật sự ngủ rất ngon, hơn nữa còn ngủ theo tư thế ôm, tựa vào bả vai của Long Thiên Tiếu.
Nhìn Cố Tuyết Cầm ngủ say, Long Thiên Tiếu cảm giác có chút buồn cười, người phụ nữ này ngủ còn chảy nước miếng, đúng là hết chỗ nói mà.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Cố Tuyết Cầm mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Ơ? Đã qua bao lâu rồi?"
Cố Tuyết Cầm mơ mơ màng màng mở to mắt, xoa xoa mắt hỏi, nhìn chiếc chăn được đắp trên người mình, trong lòng cô có chút ấm áp.
"Gần một tiếng, cái này cho cô”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, đưa khăn tay cho Cố Tuyết Cầm.
"Để làm gì?"
Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu nói, người đàn ông xấu này thật kỳ lạ, đưa khăn tay cho cô làm gì?
"Cô ngủ chảy nước miếng, bả vai tôi đều bị cô chà hết lên!"
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm sau đó nói, lập tức đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm vừa nghe lời này, khuôn mặt lập tức đỏ lên muốn giãy dụa, lại phát hiện Long Thiên Tiếu lau nước miếng cho mình, động tác nhỏ này dường như lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất của trong lòng cô, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ muốn kháng cự của cô, mặc cho Long Thiên Tiếu giúp mình lau khóe miệng.
Lập tức, cô cũng cầm vài miếng khăn giấy, có chút sợ hãi giúp Long Thiên Tiếu lau vết bẩn trên vai, cô có chút ngại ngùng.
"Có phải anh cảm thấy con người tôi rất lôi thôi không?"
Cố Tuyết Cầm đỏ mặt hỏi.
"Không, cảm giác rất đáng yêu, một người lớn như vậy mà ngủ còn chảy nước miếng!"
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Tôi là…Tôi là bởi vì tựa vào người anh mới như vậy thôi có được không? Lúc bình thường sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Cố Tuyết Cầm đỏ mặt, bĩu môi, phản bác lời anh.
"Được, tôi biết rồi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Anh qua loa lấy lệ với tôi!"
Cố Tuyết Cầm vô cùng chắc chắc nói.
"Thật sự không có. Ngủ chảy nước miếng không có gì không tốt cả”.
Long Thiên Tiếu yên lặng nói.
"Anh còn nói!"
Cố Tuyết Cầm đánh vào tay Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.
"Được, không nói nữa, tôi đi xuống dưới nấu cơm”.
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, đứng lên, sau đó đi ra bên ngoài.
"Anh chờ tôi một chút, tôi cũng xuống”.
Cố Tuyết Cầm bước từ trên giường xuống, cũng đi theo ra ngoài, sau khi giải tỏa áp lực ra, tâm trạng cô bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên phát hiện, người đàn ông này giống như tỏa sáng lên vậy, dù cho tâm trạng cô không tốt đến thế nào thì chỉ cần có anh ở đó, bản thân cô rất nhanh thoát ra khỏi áp lực.
Không thể phủ nhận, người đàn ông là một người đàn ông vô cùng thô tục, không biết an ủi người khác, nhưng cách thức an ủi người khác của anh lại vô cùng chân thành, vô cùng để ý, có chút ngốc nghếch.
Cô phát hiện mình có chút mê luyến loại cảm giác này…
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Manh vừa mới đến công ty thì điện thoại liền vang lên.
Tần Tiểu Manh nhìn nhìn số điện thoại, đó là số điện thoại nhà họ Tần bên kia gọi tới, cô ấy trầm ngâm một hồi rồi vẫn nhấc điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
Tần Tiểu Manh hỏi.
"Xin chào cô chủ Tần, tôi là Cố Hiểu Huy, là cậu cả nhà họ Cố, hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô!"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của Cố Hiểu Huy.
"À, là anh à, có chuyện gì không?"
Giọng điệu Tần Tiểu Manh có chút lạnh lùng nói.
Từ khi tiếp nhận hợp tác với nhà họ Tần, cô ấy đã không còn rảnh rỗi nữa, cô ấy cũng thật lòng muốn làm ra chút thành tựu. Suy cho cùng, bố cô ấy cũng chỉ có mình một cô con gái là cô.
"Cô Tần, không biết hôm nay cô có rảnh không? Nếu thuận tiện, có thể mời cô ra ngoài ăn một bữa cơm không? Chúng ta nói chuyện một chút về việc hợp tác”.
Cố Hiểu Huy lại vô cùng nhiệt tình nói, thậm chí trong lòng còn có chút hi vọng.
Anh ta nghe nói con gái của người giàu nhất thành phố Lâm Giang là Tần Viễn Lâm hiếm khi lộ diện, nhưng lại là một đại mỹ nhân.
Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng rơi vào tay anh ta, anh ta nghĩ, không biết bản thân có thể nảy sinh mối quan hệ nào khác với cô chủ nhà họ Tần ngoài quan hệ công việc không?
"Mặc dù hai nhà chúng ta có quan hệ hợp tác, nhưng hình như cũng không có gì để bàn cả”.
Nhưng không ngờ rằng, thứ chờ đợi Cố Hiểu Huy lại là lời cảnh tỉnh của Tần Tiểu Manh!
"Cái gì? Có ý gì chứ?"
Cố Hiểu Huy có chút ngơ ngác nói.
Chương 217: Tìm cách để vợ tôi cắm sừng tôi?
Last edited:
Bình luận facebook