Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219: Cô chỉ tham tài sản của nhà họ Cố, cô thật hèn hạ
"Vâng, thưa cậu chủ, xin cậu chờ một chút”.
Nghe vậy, trợ lý của anh ta đi ra ngoài, ngay sau đó, anh ta trở lại với một chiếc điện thoại di động trong tay.
"Cậu chủ, đây là phương thức liên lạc của Cố Tuyết Cầm”.
Trên điện thoại di động là số điện thoại của Cố Tuyết Cầm, Cố Hiểu Huy liền lấy điện thoại qua và bấm số điện thoại của Cố Tuyết Cầm.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của Cố Tuyết Cầm.
"Cố Tuyết Cầm, cô đúng là thủ đoạn mà!"
Điện thoại vừa được kết nối, Cố Hiểu Huy liền hung tợn nói.
"Alo? Anh là ai vậy?"
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
"Cố Tuyết Cầm, cô còn giả vờ nữa à, tôi là Cố Hiểu Huy, ngay cả giọng của tôi mà cô còn không nghe ra sao? Tôi không phải là người mà cô hận nhất sao?"
Trong lòng Cố Hiểu Huy cực kỳ tức giận, nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
"Hóa ra là anh họ Hiểu Huy à! Sao tôi lại hận anh chứ, anh nghĩ nhiều rồi? Cả ngày suy nghĩ người khác hận mình, đây là một loại bệnh tâm lý, tâm lý học gọi là chứng ảo tưởng áp bức, có bệnh phải chữa! Hi vọng anh họ Hiểu Huy phối hợp điều trị với bác sĩ, sớm ngày có cuộc sống bình thường”.
Cố Tuyết Cầm hiển nhiên là có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh liền ý thức điều không lành, nên thuận thế nói móc Cố Hiểu Huy.
"Cố Tuyết Cầm, cô bớt nói những lời này với tôi đi!"
Cố Hiểu Huy mới bị Tần Tiểu Manh chọc giận, ôm cục lửa giận, giờ nghe Cố Tuyết Cầm nói móc mình, trong lòng càng tức giận hơn, người phụ nữ hèn hạ này đúng là muốn lên trời rồi.
Ông nội cảm thấy mình thua kém người phụ nữ hèn hạ này, bây giờ ngay cả nhà họ Tần cũng cảm thấy không thể so sánh với người phụ nữ hèn hạ này, cô ta rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người chứ? Cố Hiểu Huy quả thực sắp tức chết rồi.
"Vậy tôi nên nói gì đây?"
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt.
"Cố Tuyết Cầm, bản thân cô làm chuyện tốt gì trong lòng cô không biết sao? Hợp đồng với nhà họ Tần, điều khoản bảy chương ba của hợp đồng bổ sung là gì?"
Cố Hiểu Huy thở phì phò nói.
"Điều khoản bảy chương ba có nội dung gì tôi quên mất rồi. Hợp đồng đã giao cho anh rồi, tôi đương nhiên quên mất nội dung hợp đồng, điều này liên quan đến nguyên tắc và đạo đức nghề nghiệp cơ bản của tôi”.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô phải giả vờ là mình không biết. Thương trường như chiến trường, ai thông minh thì có thể sống đến cuối cùng, ai có thể giấu kĩ phục bút* thì có thể cười đến cuối cùng, ai ngả bài trước thì phần thắng sẽ nhỏ lại.
Phục bút*: là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra.
Cô biết rất rõ đạo lý này và cảm nhận nó sâu sắc hơn bất cứ ai khác.
"Cố Tuyết Cầm, cô thực sự biết cách giả vờ! Điều khoản bảy chương ba quy định rằng người phụ trách dự án này chỉ có thể là cô, lúc tiếp nhận hợp đồng sao cô không nói?"
Cố Hiểu Huy sắp tức điên người, một tay nắm lấy chiếc xe lăn, nếu không phải hai chân không nhanh nhẹn thì giờ này anh ta đã đứng dậy khỏi xe lăn rồi.
"Các anh cũng đâu có hỏi tôi, tại sao tôi phải nói? Sau khi ký kết hợp đồng, tôi sẽ duyệt lại, sau khi duyệt lại thì sẽ giao cho bộ phận pháp vụ, bộ phận pháp vụ đều là người của anh, người của anh không cẩn thận kiểm tra nghiêm túc, chẳng lẽ trách tôi sao? Người dưới tay anh họ Hiểu Huy chẳng lẽ chỉ là cái túi rỗng tuếch sao? Ngay cả điều khoản quan trọng như vậy mà cũng không nhìn thấy. Nếu như như vậy thì tôi thấy anh thực sự không ổn! Mọi khía cạnh đều không ổn, chẳng trách năm đó ông nội không xem trọng anh”.
Cố Tuyết Cầm vẫn nói với một giọng lãnh đạm, giống như căn bản không bị cơn giận của Cố Hiểu Huy ảnh hưởng.
"Cố Tuyết Cầm, cô!"
Cố Hiểu Huy tức giận đến không nói được lời nào, chưa từng phát hiện ra người phụ nữ hèn hạ này lại có tài hùng biện như vậy, cho dù trước đó đã kéo cô ta xuống khỏi vị trí của của người thừa kế tương lai xuống thì cô ta cũng không nói nửa câu, bây giờ lại mồm miệng sắc bén như thế.
"Vết thương trên người anh họ Hiểu Huy rất nặng, đừng tức giận, anh chết rồi thì đám lính dưới tay anh phải làm gì?"
Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng nói.
"Cố Tuyết Cầm, cô bớt giả vờ thanh cao đi, nói cho cùng cô chỉ tham tài sản của nhà họ Cố thôi, cô đúng là hèn hạ!"
Cố Hiểu Huy tức giận nói.
"Đúng vậy, giờ anh mới phát hiện ra sao? Anh đúng là biết quá muộn rồi? Còn nữa, đừng nói anh không tham tài sản của nhà họ Cố nữa. Nếu như ai cũng không phải người tốt lành gì thì đừng giả vờ thanh cao nữa có được không?"
Cố Tuyết Cầm bình thản nói, không biết tại sao, lúc này trong lòng cô cảm thấy thoải mái, năm năm qua, cô đã phải chịu quá nhiều tức giận trong nhà họ Cố, giờ phút này, cô đã có chút nở mày nở mặt rồi.
"Được, hay lắm, tôi sẽ chuyển lời của cô cho bà nội, xem bà nội xử lý cô như thế nào!"
Cố Hiểu Huy tức không chỗ nào để xả, chỉ đành tức giận cúp điện thoại.
"Cảm giác thế nào?"
Phía sau, Long Thiên Tiếu ngồi phịch trên giường Cố Tuyết Cầm, trong tay cầm điện thoại xem gì đó, vô tình như cố ý hỏi.
"Thoải mái!"
Cố Tuyết Cầm đặt điện thoại di động xuống, đáp lại như bản năng. Mấy năm nay chịu nhiều uất ức, cho đến ngày bọn họ cướp đi hợp đồng trong tay mình thì cô vẫn phải chịu uất ức như cũ. Giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể thở ra một hơi.
"Ha ha, cô có cần phải nói trắng ra như vậy không, lời này của cô cũng quá đáng lắm rồi. Trên người Cố Hiểu Huy còn đang bị thương, hơn nữa còn là nội thương”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhịn không được bật cười, lần đầu tiên anh thấy Cố Tuyết Cầm nói chuyện đơn giản thô bạo như vậy, khiến người khác tức giận.
"Còn không phải anh dạy à. Long Thiên Tiếu, tôi cảm thấy con người anh thực sự quá xấu rồi, lúc trước kí hợp đồng, người để tôi lén lút bổ sung thêm điều khoản vào hợp đồng làm biện pháp dự phòng không phải là anh sao? Người quá đáng là anh mới đúng?"
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.
Người này bình thường nhìn qua có chút ngờ nghệch, thời khắc mấu chốt thì tinh ranh giống như khỉ vậy.
"Nói đến tôi thì thôi, cô còn không chuẩn bị biện pháp dự phòng như vậy sao, chẳng lẽ cô không biết đức tính của bọn họ sao?"
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Cố Tuyết Cầm một cái, sau đó nói. Nếu lúc kí hợp đồng, cô không nghĩ tới thành quả của bản thân lại giúp người khác thì ông cụ Cố cũng sẽ không xem Cố Tuyết Cầm trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
"Hừ, được, coi như anh lợi hại, được rồi chứ!"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, hừ một tiếng nói. Long Thiên Tiếu quả thật nói đúng, cô không thể không chuẩn bị biện pháp dự phòng, qua nhiều năm như vậy, là do bà cụ Cố căn bản không cho cô nhúng tay vào việc của nhà họ Cố, nếu không cô cũng không lâm vào tình trạng bị chèn ép mãi.
Việc hợp tác với nhà họ Tần rõ ràng là cơ hội ngàn vàng với cô, làm sao cô có thể buông tha cho được.
"Đám người nhà họ Cố, ngay cả một cái hợp đồng cũng xem không kĩ, thật là...."
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, một điều khoản quan trọng như vậy, mà cả nhà họ Cố đều lơ là.
"Nếu bọn họ thật sự là người dụng tâm làm việc, chỉ về phần chi tiết của bản hợp đồng này, cũng sẽ không lơ là như vậy. Bọn họ không dễ dàng lơ là thì tôi cũng sẽ không thiết kế một nét phục bút đơn giản như vậy”.
Cố Tuyết Cầm gật đầu, thản nhiên nói, cô cảm thấy cô vẫn đánh giá cao đám người nhà họ Cố này.
"Đúng là như vậy!"
Long Thiên Tiếu tỏ vẻ đồng ý, đám người nhà họ Cố này, trừ việc cả ngày làm dáng. Trên thực tế chỉ là một đám vô dụng không có tác dụng gì.
Nghe vậy, trợ lý của anh ta đi ra ngoài, ngay sau đó, anh ta trở lại với một chiếc điện thoại di động trong tay.
"Cậu chủ, đây là phương thức liên lạc của Cố Tuyết Cầm”.
Trên điện thoại di động là số điện thoại của Cố Tuyết Cầm, Cố Hiểu Huy liền lấy điện thoại qua và bấm số điện thoại của Cố Tuyết Cầm.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của Cố Tuyết Cầm.
"Cố Tuyết Cầm, cô đúng là thủ đoạn mà!"
Điện thoại vừa được kết nối, Cố Hiểu Huy liền hung tợn nói.
"Alo? Anh là ai vậy?"
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
"Cố Tuyết Cầm, cô còn giả vờ nữa à, tôi là Cố Hiểu Huy, ngay cả giọng của tôi mà cô còn không nghe ra sao? Tôi không phải là người mà cô hận nhất sao?"
Trong lòng Cố Hiểu Huy cực kỳ tức giận, nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
"Hóa ra là anh họ Hiểu Huy à! Sao tôi lại hận anh chứ, anh nghĩ nhiều rồi? Cả ngày suy nghĩ người khác hận mình, đây là một loại bệnh tâm lý, tâm lý học gọi là chứng ảo tưởng áp bức, có bệnh phải chữa! Hi vọng anh họ Hiểu Huy phối hợp điều trị với bác sĩ, sớm ngày có cuộc sống bình thường”.
Cố Tuyết Cầm hiển nhiên là có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh liền ý thức điều không lành, nên thuận thế nói móc Cố Hiểu Huy.
"Cố Tuyết Cầm, cô bớt nói những lời này với tôi đi!"
Cố Hiểu Huy mới bị Tần Tiểu Manh chọc giận, ôm cục lửa giận, giờ nghe Cố Tuyết Cầm nói móc mình, trong lòng càng tức giận hơn, người phụ nữ hèn hạ này đúng là muốn lên trời rồi.
Ông nội cảm thấy mình thua kém người phụ nữ hèn hạ này, bây giờ ngay cả nhà họ Tần cũng cảm thấy không thể so sánh với người phụ nữ hèn hạ này, cô ta rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người chứ? Cố Hiểu Huy quả thực sắp tức chết rồi.
"Vậy tôi nên nói gì đây?"
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt.
"Cố Tuyết Cầm, bản thân cô làm chuyện tốt gì trong lòng cô không biết sao? Hợp đồng với nhà họ Tần, điều khoản bảy chương ba của hợp đồng bổ sung là gì?"
Cố Hiểu Huy thở phì phò nói.
"Điều khoản bảy chương ba có nội dung gì tôi quên mất rồi. Hợp đồng đã giao cho anh rồi, tôi đương nhiên quên mất nội dung hợp đồng, điều này liên quan đến nguyên tắc và đạo đức nghề nghiệp cơ bản của tôi”.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô phải giả vờ là mình không biết. Thương trường như chiến trường, ai thông minh thì có thể sống đến cuối cùng, ai có thể giấu kĩ phục bút* thì có thể cười đến cuối cùng, ai ngả bài trước thì phần thắng sẽ nhỏ lại.
Phục bút*: là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra.
Cô biết rất rõ đạo lý này và cảm nhận nó sâu sắc hơn bất cứ ai khác.
"Cố Tuyết Cầm, cô thực sự biết cách giả vờ! Điều khoản bảy chương ba quy định rằng người phụ trách dự án này chỉ có thể là cô, lúc tiếp nhận hợp đồng sao cô không nói?"
Cố Hiểu Huy sắp tức điên người, một tay nắm lấy chiếc xe lăn, nếu không phải hai chân không nhanh nhẹn thì giờ này anh ta đã đứng dậy khỏi xe lăn rồi.
"Các anh cũng đâu có hỏi tôi, tại sao tôi phải nói? Sau khi ký kết hợp đồng, tôi sẽ duyệt lại, sau khi duyệt lại thì sẽ giao cho bộ phận pháp vụ, bộ phận pháp vụ đều là người của anh, người của anh không cẩn thận kiểm tra nghiêm túc, chẳng lẽ trách tôi sao? Người dưới tay anh họ Hiểu Huy chẳng lẽ chỉ là cái túi rỗng tuếch sao? Ngay cả điều khoản quan trọng như vậy mà cũng không nhìn thấy. Nếu như như vậy thì tôi thấy anh thực sự không ổn! Mọi khía cạnh đều không ổn, chẳng trách năm đó ông nội không xem trọng anh”.
Cố Tuyết Cầm vẫn nói với một giọng lãnh đạm, giống như căn bản không bị cơn giận của Cố Hiểu Huy ảnh hưởng.
"Cố Tuyết Cầm, cô!"
Cố Hiểu Huy tức giận đến không nói được lời nào, chưa từng phát hiện ra người phụ nữ hèn hạ này lại có tài hùng biện như vậy, cho dù trước đó đã kéo cô ta xuống khỏi vị trí của của người thừa kế tương lai xuống thì cô ta cũng không nói nửa câu, bây giờ lại mồm miệng sắc bén như thế.
"Vết thương trên người anh họ Hiểu Huy rất nặng, đừng tức giận, anh chết rồi thì đám lính dưới tay anh phải làm gì?"
Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng nói.
"Cố Tuyết Cầm, cô bớt giả vờ thanh cao đi, nói cho cùng cô chỉ tham tài sản của nhà họ Cố thôi, cô đúng là hèn hạ!"
Cố Hiểu Huy tức giận nói.
"Đúng vậy, giờ anh mới phát hiện ra sao? Anh đúng là biết quá muộn rồi? Còn nữa, đừng nói anh không tham tài sản của nhà họ Cố nữa. Nếu như ai cũng không phải người tốt lành gì thì đừng giả vờ thanh cao nữa có được không?"
Cố Tuyết Cầm bình thản nói, không biết tại sao, lúc này trong lòng cô cảm thấy thoải mái, năm năm qua, cô đã phải chịu quá nhiều tức giận trong nhà họ Cố, giờ phút này, cô đã có chút nở mày nở mặt rồi.
"Được, hay lắm, tôi sẽ chuyển lời của cô cho bà nội, xem bà nội xử lý cô như thế nào!"
Cố Hiểu Huy tức không chỗ nào để xả, chỉ đành tức giận cúp điện thoại.
"Cảm giác thế nào?"
Phía sau, Long Thiên Tiếu ngồi phịch trên giường Cố Tuyết Cầm, trong tay cầm điện thoại xem gì đó, vô tình như cố ý hỏi.
"Thoải mái!"
Cố Tuyết Cầm đặt điện thoại di động xuống, đáp lại như bản năng. Mấy năm nay chịu nhiều uất ức, cho đến ngày bọn họ cướp đi hợp đồng trong tay mình thì cô vẫn phải chịu uất ức như cũ. Giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể thở ra một hơi.
"Ha ha, cô có cần phải nói trắng ra như vậy không, lời này của cô cũng quá đáng lắm rồi. Trên người Cố Hiểu Huy còn đang bị thương, hơn nữa còn là nội thương”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhịn không được bật cười, lần đầu tiên anh thấy Cố Tuyết Cầm nói chuyện đơn giản thô bạo như vậy, khiến người khác tức giận.
"Còn không phải anh dạy à. Long Thiên Tiếu, tôi cảm thấy con người anh thực sự quá xấu rồi, lúc trước kí hợp đồng, người để tôi lén lút bổ sung thêm điều khoản vào hợp đồng làm biện pháp dự phòng không phải là anh sao? Người quá đáng là anh mới đúng?"
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.
Người này bình thường nhìn qua có chút ngờ nghệch, thời khắc mấu chốt thì tinh ranh giống như khỉ vậy.
"Nói đến tôi thì thôi, cô còn không chuẩn bị biện pháp dự phòng như vậy sao, chẳng lẽ cô không biết đức tính của bọn họ sao?"
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Cố Tuyết Cầm một cái, sau đó nói. Nếu lúc kí hợp đồng, cô không nghĩ tới thành quả của bản thân lại giúp người khác thì ông cụ Cố cũng sẽ không xem Cố Tuyết Cầm trở thành người thừa kế của nhà họ Cố.
"Hừ, được, coi như anh lợi hại, được rồi chứ!"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, hừ một tiếng nói. Long Thiên Tiếu quả thật nói đúng, cô không thể không chuẩn bị biện pháp dự phòng, qua nhiều năm như vậy, là do bà cụ Cố căn bản không cho cô nhúng tay vào việc của nhà họ Cố, nếu không cô cũng không lâm vào tình trạng bị chèn ép mãi.
Việc hợp tác với nhà họ Tần rõ ràng là cơ hội ngàn vàng với cô, làm sao cô có thể buông tha cho được.
"Đám người nhà họ Cố, ngay cả một cái hợp đồng cũng xem không kĩ, thật là...."
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, một điều khoản quan trọng như vậy, mà cả nhà họ Cố đều lơ là.
"Nếu bọn họ thật sự là người dụng tâm làm việc, chỉ về phần chi tiết của bản hợp đồng này, cũng sẽ không lơ là như vậy. Bọn họ không dễ dàng lơ là thì tôi cũng sẽ không thiết kế một nét phục bút đơn giản như vậy”.
Cố Tuyết Cầm gật đầu, thản nhiên nói, cô cảm thấy cô vẫn đánh giá cao đám người nhà họ Cố này.
"Đúng là như vậy!"
Long Thiên Tiếu tỏ vẻ đồng ý, đám người nhà họ Cố này, trừ việc cả ngày làm dáng. Trên thực tế chỉ là một đám vô dụng không có tác dụng gì.
Bình luận facebook