Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245: Ăn mì, chúng tôi rất nghiêm túc!
"Có phải cao thủ hay không không quan trọng, quan trọng là... dù bọn mày kéo mấy trăm người tới thì cũng không phải là đối thủ của tao”.
Long Thiên Tiếu ăn miếng mì cuối cùng, gõ đũa lên mặt bàn, lắc đầu, thong thả nói.
"Giỏi. Mày cứ huênh hoang đi, anh Tam của bọn tao đang ở bên ngoài đều nghe thấy cả. Mày càng huênh hoang đi, tới lúc đó mày chỉ càng bị giằn vặt chết đi sống lại mà thôi”.
Tên tóc xanh nghe vậy, bày ra dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Con mẹ nó, mẹ kiếp, thằng ranh này cũng biết cách giả vờ quá, cũng để cho hắn giả vờ xong rồi, tên tóc xanh oán thầm trong lòng.
"Mẹ mày Thái Khôn, không phải mày muốn đánh một trận à? Mày ở đó so bì cái gì thế hả?"
Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn.
"Anh Tam, anh chờ chút, em sắp xong rồi đây. Mấy đứa bọn mày, bắt thằng ranh này lại đây”.
Tên tóc xanh chỉ vào mấy đứa đàn em bên cạnh mình rồi nói.
Chỉ là mấy đứa đàn em bên cạnh hắn ta nghe vậy thì đứa nào đứa nấy vô cùng thấp thỏm. Mấy đứa bọn nó còn có thể đứng đều là vì vừa rồi không bị Long Thiên Tiếu đánh quá nặng.
Nhưng bọn chúng tự biết thực lực của Long Thiên Tiếu. Mấy đứa bọn chúng chạy qua không phải là đang dâng đồ ăn lên cho Long Thiên Tiếu à?
"Tuyết Cầm, cô dẫn bọn họ ra phía sau tránh đi, tôi sẽ xử lý nhanh thôi”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rồi đưa mấy người Long Tiểu Tịch trốn về phía sau.
"Cô gái, tôi thấy hay là mình báo cảnh sát đi, nếu tiếp tục như vậy thì không được đâu, bọn chúng đông quá”.
Bà lão vẫn vô cùng lo lắng nói với Cố Tuyết Cầm, nghe âm thanh bên ngoài, chắc chắn có rất nhiều người, ít nhất cũng là mấy chục người, chàng trai kia thực sự có thể đối phó hết bọn chúng ư?
"Bà cứ yên tâm, anh ấy xử lý được”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
"Mấy đứa bọn mày, mẹ nó bị điếc à? Tao bảo bọn mày đi lên bắt thằng ranh đó lại”.
Tên tóc xanh nhìn mấy đứa đàn em bên cạnh vẫn không nhúc nhích, trong lòng vô cùng tức giận, bèn quát lên. Đám đàn em nghe vậy, đứa nào cũng mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Nhanh lên, có anh Tam ở đây chống lưng cho bọn mày mà, bọn mày còn sợ cái gì?"
Tên tóc xanh lại quát, dưới áp lực này, mấy gã côn đồ cuối cùng cũng xông lên, chỉ có thể liều chết mà tiến lên thôi.
"Bụp bụp bụp!"
Truyền đến ba tiếng thân thể va chạm vào nhau, ba người liền bay ra từ trong quán mì ra.
Lúc này, Vương Tam đứng ở bên ngoài, đang định xông vào, thì lại thấy mấy người bay ra, gã chỉ có thể dừng chân lại. Long Thiên Tiếu mạnh bạo như vậy liền dọa cho tên tóc xanh một trận, mẹ nó hắn cũng hung mãnh quá rồi.
Mẹ kiếp, người này có còn là người không? Nhẹ nhàng ném văng người như vậy, vậy thì phải có sức mạnh vô cùng lớn.
Tên tóc xanh thấy thế liền chạy nhanh lui ra ngoài.
"Người anh em bên trong bản lĩnh không tệ. Nhưng mà, đây là địa bàn của Vương Tam tôi, anh làm vậy ở trên địa bàn của tôi có phần huênh hoang quá rồi đấy”.
Vương Tam nhìn đàn em đang lăn lộn ở dưới đất, giọng điệu lạnh như băng, gã ở bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ nhìn không rõ diện mạo của người đàn ông, suy cho cùng thì có nhiều quá nhiều đồ vật chắn ngang.
"Ở địa bàn của ai thì tôi cũng hành động huênh hoang như vậy cả”.
Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Vương Tam hiển nhiên là vô cùng sửng sốt. Sao nghe giọng nói này lại quen như vậy? Hình như đã nghe được ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời, gã không nhớ ra được.
"Người anh em, anh đang không cho Vương Tam tôi chút thể diện nào à?"
Vương Tam hậm hực nói.
"Cho thì sao? Mà không cho thì sao?"
Giọng nói bên trong quán mì thản nhiên nói.
"Cho tao thể diện thì mày tự chặt đứt cánh tay rồi tự mình cút ra đây. Còn không cho tao thể diện thì tao chặt đứt hai tay của mày, sau đó ném mày ra ngoài”.
Vương Tam nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ở chỗ này, số người dám nói chuyện với gã như vậy không vượt qua một bàn tay. Người ở bên trong đã phạm phải điểm mấu chốt trong lòng gã.
"Vậy thì ông tự mình vào đây đi, tôi không có thói quen tự dâng mình tới tận cửa”.
Giọng nói lạnh lùng ở trong quán mì nói.
"Giỏi lắm, người đâu, vào trong với tao, tao muốn nhìn thử xem rốt cuộc mày là thần thánh phương nào”.
Vương Tam lạnh lùng thốt lên, dẫn theo một đám người đi vào.
Sau khi Vương Tam vừa bước vào trong, liền phát hiện xung quanh không có bao nhiêu người, mà ở trong quán mì lại có chút trống trải, chỉ là ở trong góc có một người đàn ông lẳng lặng ngồi đó, trong tay cầm đũa, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Khi gã nhìn thấy khuôn mặt của Long Thiên Tiếu liền khẽ nhíu mày, biểu cảm vô cùng đặc sắc, hai chân nhất thời có chút nhũn ra.
Mẹ nó chứ, đi đời nhà ma rồi, sao lại là vị ôn thần này vậy?
Mẹ kiếp, đây không phải gặp phải đinh sắt mà là gặp phải bảng sắt, sao lại gặp phải vị ôn thần này nữa?
Trong lòng Vương Tam nhất thời nghĩ tới nhiều thứ, thấp thỏm không yên.
"Anh Tam, chính là thằng khốn này đánh em, chính nó đánh gãy tay em, còn đánh què chân em, bây giờ em không thể hát lại cũng không thể nhảy, cũng không chơi bóng được nữa”.
Tên tóc xanh tên là Thái Khôn chỉ vào Long Thiên Tiếu, hung tợn nói.
"Hát con mẹ mày, nhảy thằng cha mày, còn đòi chơi bóng rổ? Ông đưa mày đến đây ăn mì, mẹ nó mày diễn gì lắm thế?"
Vương Tam đột nhiên tát lên mặt tên tóc xanh, tức giận nói, thằng chó, chọc ai không chọc lại chọc trúng tên ôn thần Long Thiên Tiếu này?
"Anh Tam, sao anh đánh em? Ăn mì cái gì? Không phải anh nói sẽ giúp em xử lý thằng chó này sao?"
Tên tóc xanh nghe vậy sắp khóc luôn rồi. Rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đánh hắn ta chứ?
"Xử lý thằng chó nào? Chỗ này trừ mày thì còn có ai là thằng chó chứ? Đây là cậu Long của tao, cậu Long có nghe thấy chưa? Mẹ nó mày mù mắt chó rồi, lại dám nói cậu Long của tao là thằng chó?"
Tốc độ lật mặt của Vương Tam vô cùng nhanh, lần trước số người gã dắt tới còn nhiều hơn lần này mà vẫn bị Long Thiên Tiếu ngược đãi chết đi sống lại.
"Cậu, cậu Long?"
Tên tóc xanh nghe vậy liền ngơ ngẫn luôn rồi, nhìn Long Thiên Tiếu với vẻ mặt ngơ ngác, hắn ta sững sờ tại chỗ.
"Diễn kịch xong chưa?"
Vốn dĩ Long Thiên Tiếu đang gõ mặt bàn bằng đầu còn lại của đũa, sau đó anh dừng lại, hỏi bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Cậu Long nói gì thế. Tôi chẳng qua, là đưa mấy chục anh em đến đây ăn mì, không ngờ lại trùng hợp gặp được cậu, duyên phận đúng là thần kỳ, ở đâu cũng có thể gặp được cậu, ha ha".
Vương Tam nói với vẻ mặt nịnh hót, chỉ là gã cười lên còn xấu hơn cả khóc, thực sự là bối rối quá mà.
"Ông chắc chắn các người đến đây ăn mì ư?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong lạnh lùng, anh nhìn về phía Vương Tam, thản nhiên nói.
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, phải chắc chắn. Chúng tôi ăn mì rất nghiêm túc. Ông chủ, cho mỗi người anh em của tôi một tô mì, không, mỗi người hai tô. Sức ăn của tôi lớn, tôi muốn ba tô!"
Vương Tam chính nghĩa trang nghiêm nói, vỗ mặt bàn quyết định thật nhanh nói với bác Hà.
Bác Hà nghe vậy, vẻ mặt cũng ngơ ngẩn luôn.
Muốn giở trò gì đây, vừa nãy không phải muốn đánh nhau sao? Sao giờ lại thành ăn mì rồi? Còn nói cái gì ăn mì rất nghiêm túc nữa, đúng là một đám người kì lạ!
Long Thiên Tiếu ăn miếng mì cuối cùng, gõ đũa lên mặt bàn, lắc đầu, thong thả nói.
"Giỏi. Mày cứ huênh hoang đi, anh Tam của bọn tao đang ở bên ngoài đều nghe thấy cả. Mày càng huênh hoang đi, tới lúc đó mày chỉ càng bị giằn vặt chết đi sống lại mà thôi”.
Tên tóc xanh nghe vậy, bày ra dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Con mẹ nó, mẹ kiếp, thằng ranh này cũng biết cách giả vờ quá, cũng để cho hắn giả vờ xong rồi, tên tóc xanh oán thầm trong lòng.
"Mẹ mày Thái Khôn, không phải mày muốn đánh một trận à? Mày ở đó so bì cái gì thế hả?"
Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn.
"Anh Tam, anh chờ chút, em sắp xong rồi đây. Mấy đứa bọn mày, bắt thằng ranh này lại đây”.
Tên tóc xanh chỉ vào mấy đứa đàn em bên cạnh mình rồi nói.
Chỉ là mấy đứa đàn em bên cạnh hắn ta nghe vậy thì đứa nào đứa nấy vô cùng thấp thỏm. Mấy đứa bọn nó còn có thể đứng đều là vì vừa rồi không bị Long Thiên Tiếu đánh quá nặng.
Nhưng bọn chúng tự biết thực lực của Long Thiên Tiếu. Mấy đứa bọn chúng chạy qua không phải là đang dâng đồ ăn lên cho Long Thiên Tiếu à?
"Tuyết Cầm, cô dẫn bọn họ ra phía sau tránh đi, tôi sẽ xử lý nhanh thôi”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rồi đưa mấy người Long Tiểu Tịch trốn về phía sau.
"Cô gái, tôi thấy hay là mình báo cảnh sát đi, nếu tiếp tục như vậy thì không được đâu, bọn chúng đông quá”.
Bà lão vẫn vô cùng lo lắng nói với Cố Tuyết Cầm, nghe âm thanh bên ngoài, chắc chắn có rất nhiều người, ít nhất cũng là mấy chục người, chàng trai kia thực sự có thể đối phó hết bọn chúng ư?
"Bà cứ yên tâm, anh ấy xử lý được”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
"Mấy đứa bọn mày, mẹ nó bị điếc à? Tao bảo bọn mày đi lên bắt thằng ranh đó lại”.
Tên tóc xanh nhìn mấy đứa đàn em bên cạnh vẫn không nhúc nhích, trong lòng vô cùng tức giận, bèn quát lên. Đám đàn em nghe vậy, đứa nào cũng mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Nhanh lên, có anh Tam ở đây chống lưng cho bọn mày mà, bọn mày còn sợ cái gì?"
Tên tóc xanh lại quát, dưới áp lực này, mấy gã côn đồ cuối cùng cũng xông lên, chỉ có thể liều chết mà tiến lên thôi.
"Bụp bụp bụp!"
Truyền đến ba tiếng thân thể va chạm vào nhau, ba người liền bay ra từ trong quán mì ra.
Lúc này, Vương Tam đứng ở bên ngoài, đang định xông vào, thì lại thấy mấy người bay ra, gã chỉ có thể dừng chân lại. Long Thiên Tiếu mạnh bạo như vậy liền dọa cho tên tóc xanh một trận, mẹ nó hắn cũng hung mãnh quá rồi.
Mẹ kiếp, người này có còn là người không? Nhẹ nhàng ném văng người như vậy, vậy thì phải có sức mạnh vô cùng lớn.
Tên tóc xanh thấy thế liền chạy nhanh lui ra ngoài.
"Người anh em bên trong bản lĩnh không tệ. Nhưng mà, đây là địa bàn của Vương Tam tôi, anh làm vậy ở trên địa bàn của tôi có phần huênh hoang quá rồi đấy”.
Vương Tam nhìn đàn em đang lăn lộn ở dưới đất, giọng điệu lạnh như băng, gã ở bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ nhìn không rõ diện mạo của người đàn ông, suy cho cùng thì có nhiều quá nhiều đồ vật chắn ngang.
"Ở địa bàn của ai thì tôi cũng hành động huênh hoang như vậy cả”.
Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Vương Tam hiển nhiên là vô cùng sửng sốt. Sao nghe giọng nói này lại quen như vậy? Hình như đã nghe được ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời, gã không nhớ ra được.
"Người anh em, anh đang không cho Vương Tam tôi chút thể diện nào à?"
Vương Tam hậm hực nói.
"Cho thì sao? Mà không cho thì sao?"
Giọng nói bên trong quán mì thản nhiên nói.
"Cho tao thể diện thì mày tự chặt đứt cánh tay rồi tự mình cút ra đây. Còn không cho tao thể diện thì tao chặt đứt hai tay của mày, sau đó ném mày ra ngoài”.
Vương Tam nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ở chỗ này, số người dám nói chuyện với gã như vậy không vượt qua một bàn tay. Người ở bên trong đã phạm phải điểm mấu chốt trong lòng gã.
"Vậy thì ông tự mình vào đây đi, tôi không có thói quen tự dâng mình tới tận cửa”.
Giọng nói lạnh lùng ở trong quán mì nói.
"Giỏi lắm, người đâu, vào trong với tao, tao muốn nhìn thử xem rốt cuộc mày là thần thánh phương nào”.
Vương Tam lạnh lùng thốt lên, dẫn theo một đám người đi vào.
Sau khi Vương Tam vừa bước vào trong, liền phát hiện xung quanh không có bao nhiêu người, mà ở trong quán mì lại có chút trống trải, chỉ là ở trong góc có một người đàn ông lẳng lặng ngồi đó, trong tay cầm đũa, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Khi gã nhìn thấy khuôn mặt của Long Thiên Tiếu liền khẽ nhíu mày, biểu cảm vô cùng đặc sắc, hai chân nhất thời có chút nhũn ra.
Mẹ nó chứ, đi đời nhà ma rồi, sao lại là vị ôn thần này vậy?
Mẹ kiếp, đây không phải gặp phải đinh sắt mà là gặp phải bảng sắt, sao lại gặp phải vị ôn thần này nữa?
Trong lòng Vương Tam nhất thời nghĩ tới nhiều thứ, thấp thỏm không yên.
"Anh Tam, chính là thằng khốn này đánh em, chính nó đánh gãy tay em, còn đánh què chân em, bây giờ em không thể hát lại cũng không thể nhảy, cũng không chơi bóng được nữa”.
Tên tóc xanh tên là Thái Khôn chỉ vào Long Thiên Tiếu, hung tợn nói.
"Hát con mẹ mày, nhảy thằng cha mày, còn đòi chơi bóng rổ? Ông đưa mày đến đây ăn mì, mẹ nó mày diễn gì lắm thế?"
Vương Tam đột nhiên tát lên mặt tên tóc xanh, tức giận nói, thằng chó, chọc ai không chọc lại chọc trúng tên ôn thần Long Thiên Tiếu này?
"Anh Tam, sao anh đánh em? Ăn mì cái gì? Không phải anh nói sẽ giúp em xử lý thằng chó này sao?"
Tên tóc xanh nghe vậy sắp khóc luôn rồi. Rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đánh hắn ta chứ?
"Xử lý thằng chó nào? Chỗ này trừ mày thì còn có ai là thằng chó chứ? Đây là cậu Long của tao, cậu Long có nghe thấy chưa? Mẹ nó mày mù mắt chó rồi, lại dám nói cậu Long của tao là thằng chó?"
Tốc độ lật mặt của Vương Tam vô cùng nhanh, lần trước số người gã dắt tới còn nhiều hơn lần này mà vẫn bị Long Thiên Tiếu ngược đãi chết đi sống lại.
"Cậu, cậu Long?"
Tên tóc xanh nghe vậy liền ngơ ngẫn luôn rồi, nhìn Long Thiên Tiếu với vẻ mặt ngơ ngác, hắn ta sững sờ tại chỗ.
"Diễn kịch xong chưa?"
Vốn dĩ Long Thiên Tiếu đang gõ mặt bàn bằng đầu còn lại của đũa, sau đó anh dừng lại, hỏi bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Cậu Long nói gì thế. Tôi chẳng qua, là đưa mấy chục anh em đến đây ăn mì, không ngờ lại trùng hợp gặp được cậu, duyên phận đúng là thần kỳ, ở đâu cũng có thể gặp được cậu, ha ha".
Vương Tam nói với vẻ mặt nịnh hót, chỉ là gã cười lên còn xấu hơn cả khóc, thực sự là bối rối quá mà.
"Ông chắc chắn các người đến đây ăn mì ư?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong lạnh lùng, anh nhìn về phía Vương Tam, thản nhiên nói.
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, phải chắc chắn. Chúng tôi ăn mì rất nghiêm túc. Ông chủ, cho mỗi người anh em của tôi một tô mì, không, mỗi người hai tô. Sức ăn của tôi lớn, tôi muốn ba tô!"
Vương Tam chính nghĩa trang nghiêm nói, vỗ mặt bàn quyết định thật nhanh nói với bác Hà.
Bác Hà nghe vậy, vẻ mặt cũng ngơ ngẩn luôn.
Muốn giở trò gì đây, vừa nãy không phải muốn đánh nhau sao? Sao giờ lại thành ăn mì rồi? Còn nói cái gì ăn mì rất nghiêm túc nữa, đúng là một đám người kì lạ!
Bình luận facebook