• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố chiến thần (4 Viewers)

  • Chương 247: Không có gì quan trọng hơn mạng chó

"Ăn hết mì đi! Tính xong tiền mì rồi đi. Hơn nữa, mì hôm nay tăng giá!"

Long Thiên Tiếu nhìn mì để đầy trên bàn nói với Vương Tam. Tốc độ của bác Hà vô cùng nhanh, mới mười phút đã làm hơn mười tô mì, còn nóng hổi.

"Thằng nhóc họ Long, cháu nói lung tung cái gì đó? Mì hôm nay không tăng giá, mì ruột già vẫn là một tô mười tám tệ”.

Bác Hà nghe vậy, có chút sững sờ nói. Bác Hà không hiểu ý của Long Thiên Tiếu, nhưng Vương Tam là ai, gã là tên giảo hoạt, vừa nghe là gã đã hiểu ý của Long Thiên Tiếu.

"Xin hỏi cậu Long, mì hôm nay tăng bao nhiêu?"

Vương Tam hỏi một cách gian xảo.

"Ít nhất là gấp ba lần, ông không biết thịt heo giờ đắt lắm sao? Mì ruột già này lại còn nhiều ruột già nữa, tăng ba lần rất bình thường đúng không?"

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua tô mì trên bàn, thản nhiên nói.

"Bình thường, bình thường, rất bình thường. Bình thường một tô mì mười tám tệ, bây giờ tăng gấp ba là năm mươi bốn tệ đúng không?"

Vương Tam gập tay tính toán nói.

"Ông học toán của thầy thể dục à? Là tăng gấp ba!"

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút không biết nói gì, Vương Tam có chút sững sờ, trong lúc nhất thời não có chút không tải kịp.

"Anh Tam, là tăng gấp ba, không phải gấp ba lần của nguyên giá, cho nên là bảy mươi hai tệ mới đúng”.

Lúc này, tên đồ đệ phía sau Vương Tam nhỏ giọng nhắc nhở.

"Khụ khụ khụ, thật ngại quá, là bảy mươi hai tệ một tô. Mọi người mau tới ăn mì đi, hôm nay mời mọi người ăn mì tính tiền cho tôi, bảy mươi hai tệ một tô mì ruột già”.

Vương Tam có chút xấu hổ nói. Mẹ kiếp, bảy mươi hai tệ một tô mì ruột già, còn hơn cả cướp ngân hàng nữa.

Anh à, anh muốn cướp tiền thì cứ việc nói thẳng, vẽ lắm trò như vậy làm gì?

Vương Tam chào mọi người rồi bắt đầu ăn mì, rưng rưng nước mắt ăn hết tô mì, mẹ kiếp, lớn đến tuổi này, từ trước đến giờ chưa ăn tô mì nào đắt như vậy.

Sau khi ăn xong mì, Long Thiên Tiếu mới thả cho bọn họ chạy.

"Thằng nhóc họ Long, mấy người này nhìn không giống người tốt, cháu đối xử với bọn họ như vậy, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?"

Bác Hà có chút lo lắng nói.

"Sẽ không, bác yên tâm, mấy tên hề mà thôi”.

Long Thiên Tiếu khoát tay, sau đó nói.

"Chàng trai, tôi thực sự không thể lấy số tiền này được, nó quá nhiều”.

Bà lão lại nói.

"Bà à, không có gì đâu, số tiền này vốn dĩ là của bà, bà cứ mua quần áo mới cho con bé, mua đồ ăn ngon. Bà yên tâm, những người đó sau này không dám làm gì bà đâu”.

Cố Tuyết Cầm lại trấn an nói.

"Sao có thể như vậy được, các cháu đúng là người tốt, lại đối xử với con bé tốt như vậy, bây giờ còn giúp tôi, tôi nên cảm ơn các cháu thế nào đây?"

Bà lão có chút xúc động nói.

"Bà lão, tôi thấy cũng sắp đến giờ vào học rồi, cứ đưa bọn trẻ đi học đã, sau đó tôi đưa bà về chỗ ở, thế nào?"

Long Thiên Tiếu lại nói với bà lão.

"Được được được, không thể để bọn trẻ trễ giờ học được”.

Bà lão nghe vậy liền đáp lại.

Sau khi ăn xong, Long Thiên Tiếu kiên quyết trả tiền nhưng bác Hà lại nhất quyết không chịu lấy. Mấy chục người này đến ăn mì đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, sao ông ấy có thể lấy tiền của Long Thiên Tiếu.

Bên ngoài tiệm mì, trên một con đường cách tiệm mì khá xa.

"Anh Tam, người đó rốt cuộc là ai mà ngay cả anh cũng sợ?"

Tên tóc xanh đi bên cạnh Vương Tam, tủi thân nói, bây giờ trên đầu hắn ta lại quấn thêm mấy lớp băng gạc nữa.

"Hắn là ai thì tao không biết, nhưng tao biết, dù là đại ca Mặt Sẹo thì nhìn thấy hắn cũng phải đi đường vòng”.

Vương Tam lạnh lùng nói.

"Ngay cả đại ca Mặt Sẹo cũng sợ hắn ư?"

Tên tóc xanh có chút sững sờ, lần này đúng là đụng phải đinh.

"Về sau bọn mày nhìn thấy hắn thì cứ đi đường vòng cho tao là được”.

Vương Tam nhìn thoáng qua mọi người, vô cùng nghiêm túc nói.

"Anh Tam, dù gì đây cũng là địa bàn của chúng ta, bị bắt nạt như vậy, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Chúng ta không cần thể diện gì ư?"

Tên tóc xanh nói với vẻ mặt khổ sở, trong lòng hắn ta cảm thấy thực sự bị đè nén, bị người ta đánh, bị đánh xong lại bị Vương Tam đánh, bị Vương Tam đánh xong, vừa bước ra khỏi cửa lại không cẩn thận rơi xuống mương, cuộc sống đúng là khó khăn quá mà.

"Không bỏ qua thì còn có thể làm gì? Lần trước chúng ta cũng kéo đến hơn trăm người còn không làm được gì hắn. Hắn ném chúng ta xuống còn dễ hơn giẫm cọng hành! Mặt mũi với không mặt mũi gì cũng phải dẹp hết, mặt mũi quan trọng hay là mạng chó quan trọng?"

Vương Tam sắc mặt lạnh như băng, nhìn mọi người xung quanh, trong giọng nói mang theo chút cảnh giác.

Trong số những người này, có không ít người đã tham gia lần bao vây Long Thiên Tiếu trước đó, hồi tưởng cảnh tượng lúc đó, bây giờ bọn họ vẫn có chút run rẩy, quá tàn nhẫn.

"Mạng chó quan trọng!"

"Đương nhiên là mạng chó quan trọng!"

"Đúng, không có gì quan trọng hơn mạng chó!"

Mọi người nghe vậy, đều lần lượt đáp lại, Vương Tam nghe vậy, đối với câu trả lời của đám đông cũng vừa lòng đôi chút.

"Vậy được, đi thôi!"

Vương Tam nghe vậy liền nói, dẫn theo một đám người, chậm rãi rời đi.

Sau khi Long Tiểu Tịch và cô bé mập đến trường mẫu giáo.

Chuyện Long Tiểu Tịch với cô bé mập mất tích ngày hôm qua, Lương Tuyết Oánh vô cùng lo lắng, tuy biết đã tìm thấy Long Tiểu Tịch và cô bé mập nhưng khi nhìn thấy Long Tiểu Tịch và cô bé mập, cô ấy vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Dù sao thì nếu như hai cô bé xảy ra chuyện gì thì cô ấy khó mà trốn tránh trách nhiệm.

Sau khi dặn dò Lương Tuyết Oánh vài câu, Long Thiên Tiếu đưa bà lão rời đi, định đưa bà lão về chỗ ở.

"Bà lão, bà nói cô bé không phải là cháu gái ruột của bà sao?"

Long Thiên Tiếu hỏi, lúc ở tiệm mì, mặc dù bà lão chỉ tiết lộ một câu liên quan đến thân thế của cô bé mập, nhưng Long Thiên Tiếu lại nhớ rất kỹ.

"Con bé ấy à, lúc tôi đang ở Nam Cảnh tránh nạn thì có một thanh niên giao con bé lại cho tôi. Nhiều năm như vậy, nếu như không phải còn có một đứa trẻ ở bên cạnh thì bà lão này đã không còn muốn sống nữa rồi. Con bé là do tôi nhặt được, nhưng con bé chính là cháu gái ruột của tôi”.

Bà lão nghe vậy, ánh mắt trở nên tang thương khi nhớ lại chuyện trước kia.

"Năm sáu năm trước, có mấy trăm ngàn quân Đông Khấu từ bờ biển phía Nam kéo đến, trừ tôi ra thì cả nhà tôi đều chết trong tay của quân Đông Khấu. Bọn chúng nhìn thấy người liền giết, vừa vào thành phố liền đốt nhà cướp bóc, hoàn toàn không xem người Đại Hạ chúng tôi là người. Tôi may mắn trốn thoát khỏi thành phố rồi chạy đến Lâm Giang, trên đường đâu đâu cũng là thi thể.

Tiểu Đường là do một người trẻ tuổi giao cho tôi trên đường, chàng trai trẻ đó bị thương rất nặng, nhìn dáng vẻ chắc không thể qua khỏi. Phía sau lại có quân Đông Khấu truy sát, cậu ta nói mình không thoát nữa rồi, nhờ tôi mang đứa trẻ đi, còn nói đứa trẻ này rất quan trọng, cầu xin tôi nhất định không được để con bé xảy ra chuyện.

Vốn dĩ tôi muốn đưa chàng trai đáng thương đó cùng đi, nhưng chàng trai đó lại không nghe lời tôi, còn nói nếu tôi mang theo cậu ta thì không ai có thể trốn thoát được. Vì để cắt đứt suy nghĩ của tôi mà cậu ta đã nhảy xuống từ trên vách đá”.

Bà lão nói xong liền lắc đầu, xúc động nói.

Nói đến Nam Cảnh yên bình, phải bắt đầu từ trận đại chiến kinh thiên động địa năm năm trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom