Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379: Đây là cái trò quái quỷ gì vậy?
“Tôi có dự cảm mạnh mẽ, chắc chắn là cô ấy”.
Phương Thắng Thiên cau mày, hung dữ nói. Mọi người nghe thấy vậy thì nhất thời cũng không biết nói gì, ai cũng không chắc, không ai có thể nói chắc chắn không phải là cô bé này, dù sao thực lực của cô bé trước đó đã làm cho bọn họ quá kinh ngạc rồi.
Trong sân của một ngôi nhà sang trọng ở thành phố Lâm Giang, Lục Huyền Cơ cúp máy, có điều suy nghĩ.
“Lão thái gia, có cần gọi điện thoại cho cô chủ không? Tôi nghe ngữ khí của Phương Thắng Thiên thì cô chủ đúng là đang ở võ đài quyền anh ngầm Hongdaokou”, quản gia ở bên cạnh nói.
“Ông nói xem thực lực của Thanh Dao thế nào? Đã đủ để đứng trên võ đài quyền anh ngầm ở Hongdaokou chưa?”
Lục Huyền Cơ không trực tiếp trả lời ông quản gia mà hỏi ngược lại.
“Cái này, chắc là không thể, tuổi của cô chủ quá nhỏ, cho dù võ công hơn người nhưng thể lực quá kém, sẽ khiến sức mạnh tổng thể của cô ấy kém hơn”, quản gia nghe thấy vậy thì ngừng một lát rồi mới trả lời.
“Chỉ cần sở trường đủ giỏi thì có thể bù đắp lại những thiếu sót. Tôi cảm thấy cho dù con bé không thể đứng trên võ đài Hongdaokou nhưng ít nhất con bé cũng có thể có tác động lớn đến những gì đang xảy ra ở Hongdaokou, nếu không, tại sao Phương Thắng Thiên lại hoảng hốt như vậy?”, Lục Huyền Cơ lắc đầu và nói.
“Vậy sao lão thái gia còn không gọi điện thoại cho cô chủ? Phương Thắng Thiên không phải là người dễ trêu chọc”, quản gia có chút lo lắng nói.
“Nhà họ Lục chúng ta ở Đông Hải thì dễ trêu chọc sao?”, Lục Huyền Cơ cau mày và hỏi ngược lại.
“Thế ý của lão thái gia là?”, quản gia hỏi.
“Cây thông cao thì không thể trồng trong chậu cảnh, ngựa tốt không thể nuôi trong nhà. Có lẽ là Thanh Dao đến Hongdaokou cùng với cậu Long, điều con bé cần là sự tin tưởng và công nhận của cậu Long chứ không phải là sợ đắc tội với ai. Nhà họ Lục cũng vậy, chỉ cần có được sự công nhận của cậu Long thì lo gì đắc tội Phương Thắng Thiên?”, Lục Huyền Cơ cười lạnh và nói.
“Thế ngộ nhỡ cô chủ có chuyện gì thì sao?”
Quản gia vẫn có chút lo lắng, ông ấy nhìn Lục Thanh Dao lớn lên, Lục Thanh Dao cũng gọi ông ấy là ông, ông ấy cũng gần như là ông nội của cô bé rồi.
“Có cậu Long ở đó thì sẽ không có chuyện gì đâu. Con bé không thể sống mãi trong sự bảo bọc của chúng ta, may mắn thay con bé cũng là người mạnh mẽ, không phải là kiểu người muốn được bảo vệ”.
Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy thì vô cùng kiên quyết nói. Quản gia nghe thấy vậy thì cũng không biết nói gì.
“Lát nữa ông đi tìm Lôi Hổ, bảo hắn ta gửi video chiếu trực tiếp cảnh thi đấu, tôi muốn xem, nói với rõ ràng nguyên nhân với hắn ta, hắn ta không thể không nể mặt tôi”, Lục Huyền Cơ lại nói.
“Được”, quản gia đáp.
“Đúng rồi, đối với những nhân vật ngầm ở thành phố Lâm Giang thì tôi vẫn thích Lôi Hổ hơn Phương Thắng Thiên, thẳng thắn và bộc trực. Phương Thắng Thiên âm trầm, nói chuyện rất kì quái”, Lục Huyền Cơ lại nói một cách chắc chắn.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Lão thái gia còn chuyện gì muốn dặn dò nữa không?”, quản gia hỏi.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là lão thái gia, gọi tôi là ông chủ thôi, lão thái gia quá già. Tôi với ông cũng sấp sỉ tuổi nhau đấy biết không?”, Lục Huyền Cơ chán ghét nói.
“À à, bây giờ cậu chủ Khải Lương mới là người quản lý nhà họ Lục, tôi gọi cậu ấy là ông chủ thì đương nhiên phải gọi ông là lão thái gia rồi”, quản gia có chút khó xử nói.
“Gọi tôi là ông chủ già đi!”, Lục Huyền Cơ nói.
“Hả? Ông chủ già không phải là càng già sao?”, quản gia lẩm bẩm không nói nên lời, sau khi lẩm bẩm liền cùng Lục Huyền Cơ đi ra ngoài.
Võ đài quyền anh ngầm Hongdaokou, thành phố Lâm Giang.
Lục Thanh Dao đi lên sàn đấu, kèm theo những tiếng ngạc nhiên, đứa sau càng nhỏ hơn đứa trước. Lôi Hổ này định giở trò gì? Tại sao đều phái mấy cô bé con lên, đây là trò gì? Cô bé này nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, thật sự chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Trò quái quỷ gì vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ!”
“Lôi Hổ giở trò gì thế? Lại là một đứa trẻ lên, đây là coi thường người khác sao?”
“Không nói là không được phái trẻ con lên nhỉ?”
“Hình như thật sự không nói, nhưng mà đứa bé này mới mười mấy tuổi, thật sự có thể thắng được lão Kỳ sao?”
Những người xung quanh rất hoài nghi và bàn luận rôm rả. Trận đấu quyền anh kiểu này tạo cho bọn họ cảm giác lâu lắm mới được xem. Hành động này cũng quá khó chịu, cho dù coi thường người ta nhưng cũng đừng phái trẻ con lên chứ, ngộ nhỡ đánh chết đứa trẻ thì sao?
Tuy rằng mọi người nghi ngờ nhưng không ai dám khẳng định Lục Thanh Dao không có thực lực, dù sao thì cũng có bài học trước đó, một cô gái đã đánh bại hai gã cao thủ.
“Anh Long, thật sự có thể sao?”
Lôi Hổ cũng nuốt nước bọt, cứ cảm thấy đây là một bước đi mạo hiểm, phải biết rằng lão Kỳ này ra tay hiểm độc có tiếng, thực lực cũng mạnh mẽ có tiếng, mọi người đều biết lão Kỳ là một trong những thuộc hạ có tiếng của Phương Thắng Thiên.
“Có lẽ có thể”.
Long Thiên Tiếu không nói rõ ràng mà chỉ lãnh đạm nói thế.
“Lôi Hổ, đây là đang coi thường người khác sao?”
Phương Cận nhìn thấy tình hình như vậy thì nói lớn, con mẹ nó, đây là cái trò quái quỷ gì vậy? Nam giới dưới trướng Lôi Hổ anh chết hết rồi à? Nếu không phái phụ nữ lên thì lại phái trẻ con lên?
“Tôi coi thường anh đấy, anh định làm thế nào?”
Lôi Hổ cũng nói lớn, tuy rằng hắn ta cũng rất mơ hồ nhưng cũng không thể không lên giọng.
“Tôi nói cho anh biết, lão Kỳ sẽ không vì vậy mà thương hoa tiếc ngọc đâu, hay thấy cô ấy là một đứa trẻ mà không dám ra tay”.
Phương Cận nghe thấy vậy cũng không tức giận, chỉ nói như thế. Trong lòng hắn ta tin rằng lão Kỳ không thể nào không đánh bại được một đứa trẻ nhưng sâu trong lòng hắn ta lại có một dự cảm không lành.
“Chúng tôi đều biết rõ sự hèn hạ của các anh, không cần nói”.
Lôi Hổ phất phất tay, nói với vẻ mặt coi thường.
“Cô bé à, sao không đứng sang một bên mà chơi đồ hàng, đến chỗ này làm gì? Chỗ này là chốn sinh tử, tuổi cô còn nhỏ, vì sao không suy nghĩ cho kĩ?”
Lão Kỳ đi lên sàn đấu, nhìn Lục Thanh Dao và nói với giọng lạnh lùng.
“Người tới nơi này đương nhiên là muốn giết người, tôi nghe nói nơi này là chỗ có thể giết người, tôi muốn giết người. Ông muốn giết tôi, tại sao tôi lại không thể giết ông?”, Lục Thanh Dao lạnh lùng đáp lại.
“Cô chẳng qua chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi lại ngông cuồng nói muốn giết người. Cô đã nhìn thấy người chết chưa?”, lão Kỳ khinh thường nói.
“Tôi thấy rồi! Các bộ phận, tứ chi không đầy đủ, chính là bố và mẹ tôi, lúc tôi năm tuổi đã nhìn thấy. Năm tôi năm tuổi, tôi muốn gặp bọn họ lần cuối nhưng lại nhận ra bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, nhìn không rõ hình dạng nữa”, ánh mắt và giọng điệu của Lục Thanh Dao đều lạnh lùng.
Lão Kỳ nghe thấy vậy thì ánh mắt nhìn Lục Thanh Dao đã thay đổi. Ông ta vốn dĩ muốn trêu chọc cô bé này một chút nhưng không ngờ sự bình tĩnh của cô gái này thể hiện ra căn bản không giống biểu hiện của một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi nên có.
Ông ta nhìn Lục Thanh Dao, sắc mặt có chút ngưng trọng, cô bé này làm cho ông ta có một cảm giác nguy hiểm, tuổi còn nhỏ nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Phương Thắng Thiên cau mày, hung dữ nói. Mọi người nghe thấy vậy thì nhất thời cũng không biết nói gì, ai cũng không chắc, không ai có thể nói chắc chắn không phải là cô bé này, dù sao thực lực của cô bé trước đó đã làm cho bọn họ quá kinh ngạc rồi.
Trong sân của một ngôi nhà sang trọng ở thành phố Lâm Giang, Lục Huyền Cơ cúp máy, có điều suy nghĩ.
“Lão thái gia, có cần gọi điện thoại cho cô chủ không? Tôi nghe ngữ khí của Phương Thắng Thiên thì cô chủ đúng là đang ở võ đài quyền anh ngầm Hongdaokou”, quản gia ở bên cạnh nói.
“Ông nói xem thực lực của Thanh Dao thế nào? Đã đủ để đứng trên võ đài quyền anh ngầm ở Hongdaokou chưa?”
Lục Huyền Cơ không trực tiếp trả lời ông quản gia mà hỏi ngược lại.
“Cái này, chắc là không thể, tuổi của cô chủ quá nhỏ, cho dù võ công hơn người nhưng thể lực quá kém, sẽ khiến sức mạnh tổng thể của cô ấy kém hơn”, quản gia nghe thấy vậy thì ngừng một lát rồi mới trả lời.
“Chỉ cần sở trường đủ giỏi thì có thể bù đắp lại những thiếu sót. Tôi cảm thấy cho dù con bé không thể đứng trên võ đài Hongdaokou nhưng ít nhất con bé cũng có thể có tác động lớn đến những gì đang xảy ra ở Hongdaokou, nếu không, tại sao Phương Thắng Thiên lại hoảng hốt như vậy?”, Lục Huyền Cơ lắc đầu và nói.
“Vậy sao lão thái gia còn không gọi điện thoại cho cô chủ? Phương Thắng Thiên không phải là người dễ trêu chọc”, quản gia có chút lo lắng nói.
“Nhà họ Lục chúng ta ở Đông Hải thì dễ trêu chọc sao?”, Lục Huyền Cơ cau mày và hỏi ngược lại.
“Thế ý của lão thái gia là?”, quản gia hỏi.
“Cây thông cao thì không thể trồng trong chậu cảnh, ngựa tốt không thể nuôi trong nhà. Có lẽ là Thanh Dao đến Hongdaokou cùng với cậu Long, điều con bé cần là sự tin tưởng và công nhận của cậu Long chứ không phải là sợ đắc tội với ai. Nhà họ Lục cũng vậy, chỉ cần có được sự công nhận của cậu Long thì lo gì đắc tội Phương Thắng Thiên?”, Lục Huyền Cơ cười lạnh và nói.
“Thế ngộ nhỡ cô chủ có chuyện gì thì sao?”
Quản gia vẫn có chút lo lắng, ông ấy nhìn Lục Thanh Dao lớn lên, Lục Thanh Dao cũng gọi ông ấy là ông, ông ấy cũng gần như là ông nội của cô bé rồi.
“Có cậu Long ở đó thì sẽ không có chuyện gì đâu. Con bé không thể sống mãi trong sự bảo bọc của chúng ta, may mắn thay con bé cũng là người mạnh mẽ, không phải là kiểu người muốn được bảo vệ”.
Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy thì vô cùng kiên quyết nói. Quản gia nghe thấy vậy thì cũng không biết nói gì.
“Lát nữa ông đi tìm Lôi Hổ, bảo hắn ta gửi video chiếu trực tiếp cảnh thi đấu, tôi muốn xem, nói với rõ ràng nguyên nhân với hắn ta, hắn ta không thể không nể mặt tôi”, Lục Huyền Cơ lại nói.
“Được”, quản gia đáp.
“Đúng rồi, đối với những nhân vật ngầm ở thành phố Lâm Giang thì tôi vẫn thích Lôi Hổ hơn Phương Thắng Thiên, thẳng thắn và bộc trực. Phương Thắng Thiên âm trầm, nói chuyện rất kì quái”, Lục Huyền Cơ lại nói một cách chắc chắn.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Lão thái gia còn chuyện gì muốn dặn dò nữa không?”, quản gia hỏi.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là lão thái gia, gọi tôi là ông chủ thôi, lão thái gia quá già. Tôi với ông cũng sấp sỉ tuổi nhau đấy biết không?”, Lục Huyền Cơ chán ghét nói.
“À à, bây giờ cậu chủ Khải Lương mới là người quản lý nhà họ Lục, tôi gọi cậu ấy là ông chủ thì đương nhiên phải gọi ông là lão thái gia rồi”, quản gia có chút khó xử nói.
“Gọi tôi là ông chủ già đi!”, Lục Huyền Cơ nói.
“Hả? Ông chủ già không phải là càng già sao?”, quản gia lẩm bẩm không nói nên lời, sau khi lẩm bẩm liền cùng Lục Huyền Cơ đi ra ngoài.
Võ đài quyền anh ngầm Hongdaokou, thành phố Lâm Giang.
Lục Thanh Dao đi lên sàn đấu, kèm theo những tiếng ngạc nhiên, đứa sau càng nhỏ hơn đứa trước. Lôi Hổ này định giở trò gì? Tại sao đều phái mấy cô bé con lên, đây là trò gì? Cô bé này nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, thật sự chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Trò quái quỷ gì vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ!”
“Lôi Hổ giở trò gì thế? Lại là một đứa trẻ lên, đây là coi thường người khác sao?”
“Không nói là không được phái trẻ con lên nhỉ?”
“Hình như thật sự không nói, nhưng mà đứa bé này mới mười mấy tuổi, thật sự có thể thắng được lão Kỳ sao?”
Những người xung quanh rất hoài nghi và bàn luận rôm rả. Trận đấu quyền anh kiểu này tạo cho bọn họ cảm giác lâu lắm mới được xem. Hành động này cũng quá khó chịu, cho dù coi thường người ta nhưng cũng đừng phái trẻ con lên chứ, ngộ nhỡ đánh chết đứa trẻ thì sao?
Tuy rằng mọi người nghi ngờ nhưng không ai dám khẳng định Lục Thanh Dao không có thực lực, dù sao thì cũng có bài học trước đó, một cô gái đã đánh bại hai gã cao thủ.
“Anh Long, thật sự có thể sao?”
Lôi Hổ cũng nuốt nước bọt, cứ cảm thấy đây là một bước đi mạo hiểm, phải biết rằng lão Kỳ này ra tay hiểm độc có tiếng, thực lực cũng mạnh mẽ có tiếng, mọi người đều biết lão Kỳ là một trong những thuộc hạ có tiếng của Phương Thắng Thiên.
“Có lẽ có thể”.
Long Thiên Tiếu không nói rõ ràng mà chỉ lãnh đạm nói thế.
“Lôi Hổ, đây là đang coi thường người khác sao?”
Phương Cận nhìn thấy tình hình như vậy thì nói lớn, con mẹ nó, đây là cái trò quái quỷ gì vậy? Nam giới dưới trướng Lôi Hổ anh chết hết rồi à? Nếu không phái phụ nữ lên thì lại phái trẻ con lên?
“Tôi coi thường anh đấy, anh định làm thế nào?”
Lôi Hổ cũng nói lớn, tuy rằng hắn ta cũng rất mơ hồ nhưng cũng không thể không lên giọng.
“Tôi nói cho anh biết, lão Kỳ sẽ không vì vậy mà thương hoa tiếc ngọc đâu, hay thấy cô ấy là một đứa trẻ mà không dám ra tay”.
Phương Cận nghe thấy vậy cũng không tức giận, chỉ nói như thế. Trong lòng hắn ta tin rằng lão Kỳ không thể nào không đánh bại được một đứa trẻ nhưng sâu trong lòng hắn ta lại có một dự cảm không lành.
“Chúng tôi đều biết rõ sự hèn hạ của các anh, không cần nói”.
Lôi Hổ phất phất tay, nói với vẻ mặt coi thường.
“Cô bé à, sao không đứng sang một bên mà chơi đồ hàng, đến chỗ này làm gì? Chỗ này là chốn sinh tử, tuổi cô còn nhỏ, vì sao không suy nghĩ cho kĩ?”
Lão Kỳ đi lên sàn đấu, nhìn Lục Thanh Dao và nói với giọng lạnh lùng.
“Người tới nơi này đương nhiên là muốn giết người, tôi nghe nói nơi này là chỗ có thể giết người, tôi muốn giết người. Ông muốn giết tôi, tại sao tôi lại không thể giết ông?”, Lục Thanh Dao lạnh lùng đáp lại.
“Cô chẳng qua chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi lại ngông cuồng nói muốn giết người. Cô đã nhìn thấy người chết chưa?”, lão Kỳ khinh thường nói.
“Tôi thấy rồi! Các bộ phận, tứ chi không đầy đủ, chính là bố và mẹ tôi, lúc tôi năm tuổi đã nhìn thấy. Năm tôi năm tuổi, tôi muốn gặp bọn họ lần cuối nhưng lại nhận ra bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, nhìn không rõ hình dạng nữa”, ánh mắt và giọng điệu của Lục Thanh Dao đều lạnh lùng.
Lão Kỳ nghe thấy vậy thì ánh mắt nhìn Lục Thanh Dao đã thay đổi. Ông ta vốn dĩ muốn trêu chọc cô bé này một chút nhưng không ngờ sự bình tĩnh của cô gái này thể hiện ra căn bản không giống biểu hiện của một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi nên có.
Ông ta nhìn Lục Thanh Dao, sắc mặt có chút ngưng trọng, cô bé này làm cho ông ta có một cảm giác nguy hiểm, tuổi còn nhỏ nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Bình luận facebook