• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ông bố chiến thần (3 Viewers)

  • Chương 380: Quyết định thắng bại

“Vậy thì lên đi, để tôi xem thử rốt cuộc cô có bao nhiêu bản lĩnh”.

Ánh mắt Lão Kỳ thâm trầm, ngữ khí lạnh lùng nói.

Sau hiệu lệnh của trọng tài, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, sau khi trải qua tình huống tự vả vào mặt trước đó, khán giả hiện trường không ai dám gáy to nữa, ai dám đảm bảo cô bé trông nhỏ tuổi trước mặt này không phải là một cao thủ chứ?

Phương Cận nhìn thấy thế trận trong sân, nhíu mày thật sâu, trong sân hai người bắt đầu đấu qua lại, hắn ta cảm thấy cô bé kia không hề đơn giản, Tần Tiểu Manh trước đó đã mang lại cho hắn ta quá nhiều bất ngờ rồi.

“Khá lắm, khá lắm, tuổi còn nhỏ mà thân thủ đã tốt như vậy, nhìn sức lực này, trình độ khổ luyện này không thua kém Lão Kỳ kia chút nào, haha!”

Nhìn cảnh mở màn, Lôi Hổ đã cười ha hả, thấy tình cảnh này hắn ta càng thêm tin tưởng cô bé đã mạnh vậy rồi thì Long Thiên Tiếu và mỹ nữ họ Lâm kia chỉ sợ sẽ còn mạnh hơn!

Cho dù Lục Thanh Dao bị loại thì bọn họ cũng chỉ bị loại 6 người, muốn thắng chỉ cần một trong hai người Long Thiên Tiếu và Lâm Hi lên, thân thủ của hai người đều trên cơ Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao, cho nên để thắng Lão Kỳ hoàn toàn không thành vấn đề.

Trong lòng Lôi Hổ vô cùng an tâm, không thể tưởng tượng được sự tình lại phát triển đến bước này, rốt cuộc trở tay không kịp!

“Không thể không nói, cô quả thật có chút bản lĩnh, so với cô gái vừa rồi nền tảng của cô vững chắc hơn, thể lực bên trong cũng mạnh hơn, hơn nữa võ công cô học cũng giống cô gái kia đều rất vi diệu. Tôi rất tò mò về thân phận của cô và người đã dạy cho cô những công phu này, rốt cuộc là ai?”

Hơn chục đòn qua lại, vậy mà không thể phân cao thấp, Lão Kỳ đối với cô gái trước mặt này đã có vài phần kính trọng.

Xét về mức độ tinh vi của chiêu thức mà nói, ông ta thậm chí còn kém hơn cô bé trước mặt, nếu không phải có thể lực bên trong và kinh nghiệm chiến đấu hơn thì ông ta không chắc chắn mình có thể đánh lại cô bé này không.

Thật đúng là tài không đợi tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thân thủ kinh khủng đến thế, rất khó tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ trở nên đáng sợ thế nào.

“Ông là người của Bắc Thành, chuyện sau này các ông có thể điều tra ra, nếu ông có thể an toàn rời khỏi nơi này, ông có thể biết được thân phận của tôi”.

Lục Thanh Dao thản nhiên nói, thân phận của cô cũng không phải quá bí mật, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được.

“Vậy ông già này chỉ có thể cố gắng từ nơi này bước ra ngoài, dù sao ông già này vẫn vô cùng tò mò về thân phận của cô và người đứng sau cô”.

Lão Kỳ nói với ngữ khí lạnh lùng, nói xong, lại phát động công kích về phía Lục Thanh Dao.

Thành phố Lâm Giang, trong phòng giám sát, Phương Thắng Thiên tức giận đến ném loạn đồ đạc.

Quả nhiên là cô bé này lên võ đài, không chỉ lên võ đài mà thực lực lại kinh người như vậy, thế mà có thể bất phân thắng bại với Lão Kỳ.

“Lão già Lục Huyền Cơ kia đúng thật đáng chết!”

Phương Thắng Thiên đập mạnh lên bàn, vô cùng buồn bực nói.

“Hắt xì!”

Cũng vào lúc này, bên trong một sân vườn của thành phố Lâm Giang, Lục Huyền Cơ hắt hơi một cái!

“Ai nói xấu sau lưng tôi vậy?”

Sau khi ông ta hắt hơi một cái, thì thào tự hỏi.

“Ông chủ, thời tiết lạnh rồi, tôi mang ra cho ông cái áo khoác ngoài”.

Lúc này, truyền đến giọng nói của lão quản gia, Lục Huyền Cơ nghe vậy, cũng không đáp lời, chỉ tiếp tục ngồi trên ghế thái sư, nhẹ nhàng lắc lư.

“Thắng Thiên, cô bé này không đơn giản, sao tôi chưa từng nghe nói qua cô cháu gái nhà họ Lục ở Đông Hải lại giỏi như vậy, tuổi cô bé còn nhỏ nhưng thân thủ lại mạnh như vậy, vì sao vẫn mãi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt?”

Lúc này, trưởng lão đứng sau Phương Thắng Thiên đứng dậy, sắc mặt trầm xuống nói.

“Có cao nhân chỉ dạy, nhất định là có cao nhân chỉ dạy!”

Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ tự thì thào nói, hắn ta vô cùng lo lắng, một ải trước mắt Lão Kỳ có thể vượt qua hay không cũng rất khó nói. Phương Thắng Thiên hắn đã hạ được hơn một nửa ván cờ, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại không tính đến chuyện đối thủ đột nhiên đi đến bước này.

Con tốt qua sông, thế mà lại thành con cờ quan trọng quyết định thắng bại.

“Các người điều tra cho tôi, nhất định phải tra ra, rốt cuộc là ai, có thể chỉ dạy cho Lục Thanh Dao được như vậy”.

Phương Thắng Thiên lại nói, hắn nhìn vào video, điều chỉnh lại hình ảnh, trên hình chính là Long Thiên Tiếu.

“Thắng Thiên, cậu nghi ngờ là anh ta?”

Trưởng lão lại hỏi.

“Không phải nghi ngờ, mà chính là anh ta!”

Phương Thắng Thiên lắc đầu, sau đó nói.

“Nhìn anh ta không giống như người luyện võ”.

“Nhưng tiếp xúc với cô bé này chính là anh ta, ông cũng không nhìn xem, khi Lôi Hổ nói chuyện với anh ta bày ra bộ dạng khom lưng uốn gối. Nếu anh ta là người bình thường, Lôi Hổ có cần phải tôn kính với anh ta thế không?”

Phương Thắng Thiên vô cùng bình tĩnh nói, mọi người nghe thấy vậy đều khẽ gật đầu, cảm thấy lời Phương Thắng Thiên nói vô cùng có lý.

“Các người dựa theo những gì Thắng Thiên nói bằng cách nhanh nhất điều tra tất cả tư liệu thân phận của người này, càng nhanh càng tốt!”

Trưởng lão phân phó người đứng sau.

Trong đấu trường ngầm Hongdaokou, tình hình giao đấu lúc này rất căng thẳng, hai người đã đánh nhau trăm hiệp mà vẫn như cũ không phân cao thấp, không ai có thể áp chế được đối phương.

Nhưng hiện trường khán giả lại phấn khích hơn nhiều, không ngờ sau bao nhiêu trận đấu, cuối cùng cũng có được một trận đấu bình thường.

Đây là cuộc quyết đấu giữa võ công Đại Hạ với nhau, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, những khán giả ở hiện trường còn hoài nghi mình đang xem phim, thì ra võ công Đại Hạ chân chính lại kinh khủng đến vậy.

“Như này cũng quá mạnh rồi, vậy mà có thể bất phân thắng bại với Lão Kỳ!”

“Cô bé chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nếu như lớn hơn chút chắc chắn là đỉnh cao”.

“Không biết lai lịch của cô bé đấy thế nào, lại mạnh như vậy, sẽ không phải là cao thủ xuất thân trong gia đình võ đạo chứ?”

Mọi người đều tán thưởng, đưa ra rất nhiều phán đoán, lại càng tò mò về thân phận của Lục Thanh Dao. Phía trên khán đài, vẻ mặt Phương Cận vô cùng lo lắng, đây là muốn đánh tới khi nào, vì sao đánh lâu như vậy vẫn không phân thắng bại được.

Trận chiến này càng kéo dài đối với bọn họ lại càng không có lợi, Lão Kỳ cần cấp tốc chiến thắng mới có thể duy trì thể lực của mình.

Trên thực tế, trong lòng Lão Kỳ cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng không còn cách nào khác, thực lực của cô bé trước mắt đã mạnh ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

“Không bằng cô dùng hết toàn bộ sức lực, quyết một lần thắng bại, cứ thế này không ai có lợi hết”.

Sau một phen so đấu, giọng điệu của Lão Kỳ lạnh như băng nói.

“Là bất lợi với ông, chứ không phải với tôi. Ông liên tục tác chiến, trận trước đã tiêu hao phần lớn sức lực. Hơn nữa, trận này cho dù tôi có thua, ông vẫn phải đối mặt với lượt trận thứ ba, đối thủ của ông ở trận thứ ba có thể còn mạnh hơn tôi, cho nên, trong lòng ông gấp gáp muốn tốc chiến tốc thắng, tranh thủ thời gian cho chính mình, đồng thời tận dụng khả năng bảo toàn kĩ năng và sức lực của mình. Trên thực tế, tôi hết cách với ông, ông cũng không hạ được tôi, không biết tôi lập luận thế có đúng không?”

Lục Thanh Dao nghe vậy, không chút hoang mang mà nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom