Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382: Chiến thắng chung cuộc
“Muốn quyết chiến đến cùng à?”
“Có vẻ là vậy, lâu lắm rồi tôi mới được xem một trận đấu quyền anh hấp dẫn như thế”.
“30 phút đã trôi qua, sao tôi cảm thấy vẫn chưa xem đủ nhỉ?”
Thấy tình thế trong sân, đám người nhao nhao tán thưởng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hiệp đấu đắc sặc nhất ngày hôm nay, cũng có thể là hiệp cuối cùng, cho dù không phải là cuối cùng, đó cũng là sự dị thường đặc sắc nhất, bởi vì mọi người đều hiểu rõ, bây giờ Lão Kỳ đã bị thương.
Ngay cả khi Lão Kỳ thắng hiệp cuối cùng thì ông ta cũng không thể thắng hiệp sau, xem ra nếu không có gì bất ngờ, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Lôi Hổ, sau này phường 13 Bắc Thành phải đổi thành họ Lôi rồi.
Cũng vào đúng lúc này, hiện trường lại được một phen kinh hãi.
Chỉ thấy Lục Thanh Dao tìm được sơ hở trong cuộc chiến, một cước đấm thẳng vào chỗ hiểm nơi yết hầu của Lão Kỳ, ông ta bị ép phải lùi về phía sau, nhưng vẫn quay người lại đá vào bụng Lục Thanh Dao.
Lục Thanh Dao bị hất tung lên, cô phun ra một ngụm máu, nhưng tình hình của Lão Kỳ cũng rất tệ, ông ta ôm chặt cổ và lăn lộn trên mặt đất, trông như thể sắp chết.
“Làm sao thế, fuck, đứa trẻ này ra tay thật tàn nhẫn, không có đạo đức nghề nghiệp gì cả”.
Thấy cảnh này, Phương Cận gần như phát điên, hắn ta rống lên, cái quỷ gì vậy? Lão Kỳ bị thương hai lần, điều này có nghĩa rằng bọn họ căn bản không có hy vọng giành được thắng lợi cuối cùng, hắn ta kìm nén lửa giận trong lòng.
Phương Cận gầm gừ nhưng chẳng ai thèm để ý đến hắn ta, trên đấu trường, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi nhận thua, sống chết có số chứ không phải là nói đùa.
“Hay lắm, lợi hại, anh Long, sau chuyện lần này, tôi phải cảm ơn các anh thật hẫu hĩnh mới được”.
Thấy thế, Lôi Hổ vô cùng kích động đứng dậy, hiển nhiên vết thương của hai người trên sân rất nghiêm trọng, không cần biết ai là người giành được chiến thắng cuối cùng, phần thắng trong đấu trường quyền anh đã thuộc về phe Lôi Hổ.
Bởi vì lúc này, Lão Kỳ căn bản không thể duy trì đến hiệp đấu tiếp theo.
Sau một hồi giãy dụa tê tâm liệt phế, cuối cùng Lão Kỳ cũng tỉnh lại, ông ta cố gắng bò dậy, một chân quỳ, một tay chống xuống đất, nhưng sắc mặt ông ta rất xấu, khóe miệng dính máu tươi, cả người yếu ớt đến cực điểm, ông ta tuổi đã cao, vì vậy bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là nội thương!
“Tốt, rất tốt, tôi thật sự nhìn không ra, cô còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Lúc này, giọng của Lão Kỳ đã trở nên khàn đục, bị Lục Thanh Dao đánh trúng vào yết hầu, ông ta nói chuyện rất khó khăn.
“Như nhau cả thôi, lượt cuối cùng này, chúng ta sẽ phân được thắng bại”.
Lục Thanh Dao đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói, trong mắt cô vẫn lộ ra vẻ khát máu.
“Được”.
Lão Kỳ hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực toàn thân để đứng lên, khó khăn lắm ông ta mới đứng dậy được.
Nhưng khoảnh khắc đứng lên, thân thể ông ta khẽ đung đưa, cả người ngã về phía sau.
“Bịch!”
Cơ thể Lão Kỳ ngã nhào xuống đất, hai mắt trắng dã, ông ta bất lực nhắm mắt lại.
“Woa, Lão Kỳ thua rồi, ông ta không đứng dậy được nữa”.
“Trời ơi, Lão Kỳ ngã rồi, cô gái nhỏ vô địch, vậy mà đánh bại cả Lão Kỳ”.
“Điên thật rồi, Lão Kỳ nổi tiếng đã lâu, thế mà lại bại trong tay một đứa trẻ!”
“Cao thủ, đúng là cao thủ, tuổi còn nhỏ mà thân thủ quá kinh khủng”.
Hiện trường dấy lên làn sóng ồn ào, tiếng bàn tán hoan hô cổ vũ xen lẫn nhau, Lục Thanh Dao đứng ở đó, tình trạng của cô cũng khá tệ, trận chiến gần một tiếng đồng hồ đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, bây giờ vẫn chưa ngã xuống, là cô đang cố gắng chống đỡ.
Lúc này, trọng tài bắt đầu đếm ngược, bởi vì Lão Kỳ căn bản không thể đứng dậy.
“Lão Kỳ, con mẹ nó, ông làm trò gì vậy, ông đứng dậy cho tôi, đây là quyền sở hữu mấy chục tỷ đó, ông không được ngã”.
Phương Cận sắp phát điên lên rồi, cái quái quỷ gì thế này? Bọn họ cứ như vậy mà thua sao?
Cũng vào đúng lúc này, Lão Kỳ dường như nghe thấy tiếng gọi, ông ta đột nhiên mở to hai mắt ra, thân thể đứng thẳng dậy, tấn công với tốc độ nhanh như chớp.
Lục Thanh Dao cũng phản ứng rất nhanh, để tránh đòn tấn công, cô lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị đánh trúng.
“Phốc!”
Lục Thanh Dao lại phun ra một ngụm máu, cố gắng ổn định để chống trả.
“Ông không thắng được đâu”.
Lục Thanh Dao lạnh lùng nói, cô bám víu vào chiếc cột, dùng hết sức lực của cơ thể, một chân đạp lên ngực Lão Kỳ, Lão Kỳ nôn ra máu, bấu vào sợi dây mới có thể đứng vững không rơi khỏi sàn đấu, nhưng Lục Thanh Dao đâu có phạm phải sai lầm lần thứ hai? Cô lại tung ra một đòn tấn công khác, hoàn toàn đánh bật cơ thể Lão Kỳ ra khỏi phạm vi sàn đấu.
“Ôi fuck, quá hèn hạ, giả chết đánh lén sao?”
“Thật đánh khinh, không có chút đạo đức võ thuật nào cả”.
“Rác rưởi, dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó với một đứa trẻ”.
Đám người bắt đầu lên án Lão Kỳ, lúc này đây, Phương Cận đã hoàn toàn thất vọng, thua rồi, thua thật rồi, thua triệt để rồi.
“Chiến thắng chung cuộc thuộc về phía Lôi Hổ”.
Lúc này, trọng tài giơ tay Lục Thanh Dao lên, ý bảo cô bé đã giành được chiến thắng cuối cùng, nghe thấy vậy, khóe miệng Lục Thanh Dao khẽ cong lên, nhưng trong lúc vô thức, máu tươi chảy ra từ khóe miệng cô, rõ ràng vết thương của cô cũng rất nghiêm trọng.
Cô cố gắng để cho vết máu bớt rõ bằng cách lau đi, nhưng cô cảm thấy toàn thân kiệt sức, bàn chân mềm nhũn ra, cô như thể sắp ngã xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay có lực đỡ lấy Lục Thanh Dao.
“Đi, chị đưa em xuống”.
Không biết Lâm Hi đi lên từ lúc nào, cô dìu Lục Thanh Dao xuống, nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao chỉ khẽ gật đầu.
“Thầy”.
Đến trước mặt Long Thiên Tiếu, Lục Thanh Dao nói.
“Cháu thật bất cẩn”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Vâng, nhất định sẽ không có lần sau đâu ạ”.
Nghe thấy thế, Lục Thanh Dao thoát khỏi sự dìu đỡ của Lâm Hi, nghiêm túc nói.
“Trên chiến trường, không có lần sau”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Vâng, Thanh Dao sẽ nhớ kĩ lời thầy dạy”.
Lục Thanh Dao lại cúi đầu nói.
“Haizz, anh Long, không nên yêu cầu trẻ con cao như vậy, cô bé mới mười lăm tuổi, nó đã rất mạnh rồi”.
Lôi Hổ ở một bên vội vàng khuyên giải, hắn ta cảm thấy biểu hiện của Lục Thanh Dao không thể chê vào đâu được, chỉ là, yêu cầu của Long Thiên Tiếu cũng cao quá.
“Có vẻ là vậy, lâu lắm rồi tôi mới được xem một trận đấu quyền anh hấp dẫn như thế”.
“30 phút đã trôi qua, sao tôi cảm thấy vẫn chưa xem đủ nhỉ?”
Thấy tình thế trong sân, đám người nhao nhao tán thưởng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hiệp đấu đắc sặc nhất ngày hôm nay, cũng có thể là hiệp cuối cùng, cho dù không phải là cuối cùng, đó cũng là sự dị thường đặc sắc nhất, bởi vì mọi người đều hiểu rõ, bây giờ Lão Kỳ đã bị thương.
Ngay cả khi Lão Kỳ thắng hiệp cuối cùng thì ông ta cũng không thể thắng hiệp sau, xem ra nếu không có gì bất ngờ, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Lôi Hổ, sau này phường 13 Bắc Thành phải đổi thành họ Lôi rồi.
Cũng vào đúng lúc này, hiện trường lại được một phen kinh hãi.
Chỉ thấy Lục Thanh Dao tìm được sơ hở trong cuộc chiến, một cước đấm thẳng vào chỗ hiểm nơi yết hầu của Lão Kỳ, ông ta bị ép phải lùi về phía sau, nhưng vẫn quay người lại đá vào bụng Lục Thanh Dao.
Lục Thanh Dao bị hất tung lên, cô phun ra một ngụm máu, nhưng tình hình của Lão Kỳ cũng rất tệ, ông ta ôm chặt cổ và lăn lộn trên mặt đất, trông như thể sắp chết.
“Làm sao thế, fuck, đứa trẻ này ra tay thật tàn nhẫn, không có đạo đức nghề nghiệp gì cả”.
Thấy cảnh này, Phương Cận gần như phát điên, hắn ta rống lên, cái quỷ gì vậy? Lão Kỳ bị thương hai lần, điều này có nghĩa rằng bọn họ căn bản không có hy vọng giành được thắng lợi cuối cùng, hắn ta kìm nén lửa giận trong lòng.
Phương Cận gầm gừ nhưng chẳng ai thèm để ý đến hắn ta, trên đấu trường, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi nhận thua, sống chết có số chứ không phải là nói đùa.
“Hay lắm, lợi hại, anh Long, sau chuyện lần này, tôi phải cảm ơn các anh thật hẫu hĩnh mới được”.
Thấy thế, Lôi Hổ vô cùng kích động đứng dậy, hiển nhiên vết thương của hai người trên sân rất nghiêm trọng, không cần biết ai là người giành được chiến thắng cuối cùng, phần thắng trong đấu trường quyền anh đã thuộc về phe Lôi Hổ.
Bởi vì lúc này, Lão Kỳ căn bản không thể duy trì đến hiệp đấu tiếp theo.
Sau một hồi giãy dụa tê tâm liệt phế, cuối cùng Lão Kỳ cũng tỉnh lại, ông ta cố gắng bò dậy, một chân quỳ, một tay chống xuống đất, nhưng sắc mặt ông ta rất xấu, khóe miệng dính máu tươi, cả người yếu ớt đến cực điểm, ông ta tuổi đã cao, vì vậy bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là nội thương!
“Tốt, rất tốt, tôi thật sự nhìn không ra, cô còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Lúc này, giọng của Lão Kỳ đã trở nên khàn đục, bị Lục Thanh Dao đánh trúng vào yết hầu, ông ta nói chuyện rất khó khăn.
“Như nhau cả thôi, lượt cuối cùng này, chúng ta sẽ phân được thắng bại”.
Lục Thanh Dao đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói, trong mắt cô vẫn lộ ra vẻ khát máu.
“Được”.
Lão Kỳ hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực toàn thân để đứng lên, khó khăn lắm ông ta mới đứng dậy được.
Nhưng khoảnh khắc đứng lên, thân thể ông ta khẽ đung đưa, cả người ngã về phía sau.
“Bịch!”
Cơ thể Lão Kỳ ngã nhào xuống đất, hai mắt trắng dã, ông ta bất lực nhắm mắt lại.
“Woa, Lão Kỳ thua rồi, ông ta không đứng dậy được nữa”.
“Trời ơi, Lão Kỳ ngã rồi, cô gái nhỏ vô địch, vậy mà đánh bại cả Lão Kỳ”.
“Điên thật rồi, Lão Kỳ nổi tiếng đã lâu, thế mà lại bại trong tay một đứa trẻ!”
“Cao thủ, đúng là cao thủ, tuổi còn nhỏ mà thân thủ quá kinh khủng”.
Hiện trường dấy lên làn sóng ồn ào, tiếng bàn tán hoan hô cổ vũ xen lẫn nhau, Lục Thanh Dao đứng ở đó, tình trạng của cô cũng khá tệ, trận chiến gần một tiếng đồng hồ đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, bây giờ vẫn chưa ngã xuống, là cô đang cố gắng chống đỡ.
Lúc này, trọng tài bắt đầu đếm ngược, bởi vì Lão Kỳ căn bản không thể đứng dậy.
“Lão Kỳ, con mẹ nó, ông làm trò gì vậy, ông đứng dậy cho tôi, đây là quyền sở hữu mấy chục tỷ đó, ông không được ngã”.
Phương Cận sắp phát điên lên rồi, cái quái quỷ gì thế này? Bọn họ cứ như vậy mà thua sao?
Cũng vào đúng lúc này, Lão Kỳ dường như nghe thấy tiếng gọi, ông ta đột nhiên mở to hai mắt ra, thân thể đứng thẳng dậy, tấn công với tốc độ nhanh như chớp.
Lục Thanh Dao cũng phản ứng rất nhanh, để tránh đòn tấn công, cô lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bị đánh trúng.
“Phốc!”
Lục Thanh Dao lại phun ra một ngụm máu, cố gắng ổn định để chống trả.
“Ông không thắng được đâu”.
Lục Thanh Dao lạnh lùng nói, cô bám víu vào chiếc cột, dùng hết sức lực của cơ thể, một chân đạp lên ngực Lão Kỳ, Lão Kỳ nôn ra máu, bấu vào sợi dây mới có thể đứng vững không rơi khỏi sàn đấu, nhưng Lục Thanh Dao đâu có phạm phải sai lầm lần thứ hai? Cô lại tung ra một đòn tấn công khác, hoàn toàn đánh bật cơ thể Lão Kỳ ra khỏi phạm vi sàn đấu.
“Ôi fuck, quá hèn hạ, giả chết đánh lén sao?”
“Thật đánh khinh, không có chút đạo đức võ thuật nào cả”.
“Rác rưởi, dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó với một đứa trẻ”.
Đám người bắt đầu lên án Lão Kỳ, lúc này đây, Phương Cận đã hoàn toàn thất vọng, thua rồi, thua thật rồi, thua triệt để rồi.
“Chiến thắng chung cuộc thuộc về phía Lôi Hổ”.
Lúc này, trọng tài giơ tay Lục Thanh Dao lên, ý bảo cô bé đã giành được chiến thắng cuối cùng, nghe thấy vậy, khóe miệng Lục Thanh Dao khẽ cong lên, nhưng trong lúc vô thức, máu tươi chảy ra từ khóe miệng cô, rõ ràng vết thương của cô cũng rất nghiêm trọng.
Cô cố gắng để cho vết máu bớt rõ bằng cách lau đi, nhưng cô cảm thấy toàn thân kiệt sức, bàn chân mềm nhũn ra, cô như thể sắp ngã xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay có lực đỡ lấy Lục Thanh Dao.
“Đi, chị đưa em xuống”.
Không biết Lâm Hi đi lên từ lúc nào, cô dìu Lục Thanh Dao xuống, nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao chỉ khẽ gật đầu.
“Thầy”.
Đến trước mặt Long Thiên Tiếu, Lục Thanh Dao nói.
“Cháu thật bất cẩn”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Vâng, nhất định sẽ không có lần sau đâu ạ”.
Nghe thấy thế, Lục Thanh Dao thoát khỏi sự dìu đỡ của Lâm Hi, nghiêm túc nói.
“Trên chiến trường, không có lần sau”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Vâng, Thanh Dao sẽ nhớ kĩ lời thầy dạy”.
Lục Thanh Dao lại cúi đầu nói.
“Haizz, anh Long, không nên yêu cầu trẻ con cao như vậy, cô bé mới mười lăm tuổi, nó đã rất mạnh rồi”.
Lôi Hổ ở một bên vội vàng khuyên giải, hắn ta cảm thấy biểu hiện của Lục Thanh Dao không thể chê vào đâu được, chỉ là, yêu cầu của Long Thiên Tiếu cũng cao quá.
Bình luận facebook