Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601: Thích góc nghiêng của anh ấy
“Haha cháu thật sự biết cách khiến ông vui mà! Cháu gái ông ưu tú như vậy, sợ rằng Thượng Quan Bác Văn nhà Thượng Quan không xứng với cháu”.
Lăng Giang Hà nghe vậy liền cười lớn.
“Cháu với anh ta rất nhiều năm rồi không liên lạc, cùng lắm cũng chỉ coi nhau như bạn bè thôi. Ông sẽ không giống mấy ông già bảo thủ trong các gia đình lớn khác bày ra chuyện hôn nhân giữa mấy nhà giàu, môn đăng hộ đối đúng không?”
Lăng Khuynh Tuyết như nhìn ra được điều gì liền nói.
“Ài, tất nhiên không có chuyện đó rồi. Ông chỉ có độc nhất một cô cháu gái là cháu, nếu như hôn nhân và hạnh phúc của chính mình mà cháu còn không được lựa chọn, vậy thì thành ra cái gì nữa? Cùng Thượng Quan Bác Văn kết thành một đôi là ý của bố cháu. Nhưng người làm ông nội này không ủng hộ cũng không phản đối”.
Lăng Giang Hà nghe vậy khoát khoát tay rồi nói.
Copy từ web τaмlinh247.com
“Cháu cảm ơn ông, về phía bố cháu, cháu sẽ nói chuyện lại với bố”.
Lăng Khuynh Tuyết đáp.
“Nhưng mà Khuynh Tuyết này, cháu hiện giờ cũng 25 tuổi rồi. Con gái tuổi tác lớn cũng là một vấn đề lớn đấy. Giờ là độ tuổi thích hợp để kết hôn, ông nội cũng kỳ vọng được bế chắt trai chắt gái, nếu như có thể nhìn thấy cháu lấy được một người chồng như ý, hạnh phúc mỹ mãn, ông nội có chết cũng yên tâm nhắm mắt”.
Lăng Giang Hà có chút cảm khái nói.
“Ông nội nói gì vậy, ông bây giờ mới 70 tuổi, còn phải sống thọ thêm nhiều năm nữa!”
Lăng Khuynh Tuyết có chút trách móc và nói.
“Nói là như vậy, ông cũng muốn sống lâu trăm tuổi, nhưng giờ tuổi đã cao, vẫn mong mỏi con cháu đầy nhà. Cháu nói thật cho ông nghe, cháu không thích Thượng Quan Bác Văn có phải do trong lòng đã có người khác rồi không?”
Lăng Giang Hà hỏi dò, Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì.
“Cháu không cần phải ngượng ngùng, có thì nói có, không thì nói không”.
Lăng Giang Hà động viên cô ta.
“Coi như có đi ạ!”
Lăng Khuynh Tuyết cắn cắn môi, đỏ mặt nói.
“Ài, không ngờ rằng cô công chúa kiêu ngạo nhà họ Lăng chúng ta cũng đã có người thương. Rốt cuộc là người đàn ông ưu tú nào có thể lọt được vào mắt xanh của cô công chúa nhà ta vậy? Mau nói cho ông biết, là thiếu gia hay cậu ấm nhà nào?”
Lăng Giang Hà có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy không phải thiếu gia, cũng không phải cậu ấm nhà nào hết, cháu với anh ấy chỉ có duyên gặp mặt một lần, cháu thậm chí còn không biết tên anh ấy, đối với anh ấy mà nói cháu chỉ là một người xa lạ thôi”.
Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy chỉ lắc đầu đáp. Cô ta biết lời này của mình sẽ mang lại cho người khác cảm giác không đáng tin lắm, nhưng sự thật chính là như vậy, cô ta chỉ là có gì nói nấy.
“Cháu như này!”
Lăng Giang Hà nghe xong không biết nói gì.
“Cháu nói vậy không đáng tin lắm, chỉ gặp mặt một lần, đến tên còn không biết, vậy mà cháu lại đi thích người ta, cháu thích cậu ta ở điểm nào?”
Lăng Giang Hà cảm thấy bản thân ngày càng mông lung, không lẽ thanh niên bây giờ thích chơi đùa kiểu này sao?
“Phương diện để thích thì có nhiều lắm! Ví dụ, thích bóng hình của anh ấy, chỉ cần anh ấy đứng trước mặt cháu, có thể vì cháu mà che chắn cả một vùng trời mưa to gió lớn, cháu thích góc nghiêng này, kiên nghị, thần bí lại góc cạnh rõ ràng. Thích tính cách của anh ấy, tàn nhẫn lại nhân từ”.
Trong đôi mắt Lăng Khuynh Tuyết tràn ngập hồi ức, tựa hồ như đang chìm đắm trong một trạng thái mơ hồ nào đó.
“Được, được, được, có thể nói cụ thể hơn một chút không? Ví dụ như, cháu và cậu ta gặp nhau ở đâu, gặp cậu ta vào thời điểm nào, cháu rốt cuộc vì sao lại thích cậu ta?”
Lăng Giang Hà lập tức ngắt lời Lăng Khuynh Tuyết, ông ta có cảm giác càng nghe càng mơ hồ.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
“Ước chừng 8 9 năm về trước đi, ở Châu Phi, lúc đó rất nhiều công ty của thành phố Lâm Giang qua đó khảo sát một hạng mục đang sốt. Cháu lúc đó tuy rằng còn trẻ nhưng cũng tham gia vào. Ông cũng biết rồi, Châu Phi vô cùng hỗn loạn, trùng hợp một lần, công ty khảo sát hạng mục của chúng cháu gặp nguy hiểm, có thể từ chỗ chết trở về chính là nhờ có sự xuất hiện của anh ấy”.
“Vào thời khắc sinh tử, có một người đàn ông trùng hợp xuất hiện, kéo cháu từ cõi chết trở về, giúp cháu ngăn chặn mọi hiểm nguy. Cháu tin rằng người đàn ông đó chính là định mệnh của đời mình. Năm đó cháu 15 tuổi, kể từ lúc đó anh ấy đã chiếm giữ gần như toàn bộ thời thanh xuân của cháu. Từ đó, tất cả những bức tranh trong bầu trời ký ức của cháu đều liên quan đến anh ấy”.
Ánh mắt Lăng Khuynh Tuyết có chút thương nhớ, lại có chút động tình nói.
“Tại sao càng nghe càng khó tin như vậy? Đây khác nào cháu kể cho ông nghe truyện anh hùng thiếu niên từ trên trời giáng xuống, nắm giữ sức mạnh vô song chỉ huy vạn quân sao?”
Lăng Giang Hà không nói nên lời.
“Đây không phải truyện cổ tích đâu, đây là do đích thân cháu trải qua”.
Long Khuynh Tuyết kiên định nói.
“Được rồi, cháu cái gì cũng tốt, chỉ là xem quá nhiều rồi. Đây đều là mấy truyện linh tinh đầy trên mạng, đừng xem nhiều không tốt cho não bộ”.
Lăng Giang Hà bất đắc dĩ nói.
“Việc này đâu có liên quan. Cháu có cảm giác mãnh liệt rằng anh ấy đang ở ngay cạnh cháu, anh ấy chắc chắn sẽ một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cháu”.
Lăng Khuynh Tuyết tiếp tục nói.
“Cho dù có xuất hiện thì thế nào? Thanh niên rồi cũng sẽ trở thành ông chú lớn tuổi, thậm chí còn có cả con rồi cũng nên, cháu thích thì làm được gì?”
Lăng Giang Hà lại nói.
“Thích và hôn nhân là hai việc khác nhau, tình yêu và hôn nhân lại càng không giống”.
Lăng Khuynh Tuyết lãnh đạm nói.
“Đừng nói nữa. Ông bây giờ cảm thấy Thượng Quan Bác Văn cũng không tồi, cháu thực sự có thể để mắt tới cậu ta. Đừng có cả ngày suy nghĩ viển vông nữa!”
Lăng Giang Hà khoát khoát tay rồi nói.
“Cháu và Thượng Quan Bác Văn không có khả năng đâu, cháu không thích người như anh ta”.
Lăng Khuynh Tuyết mím môi nói.
“Ông cũng không thích cậu ta, cả gia đình đó chỉ nhăm nhe gia sản nhà họ Lăng này, hừ! Dù sao, cháu cũng nghĩ cách đi, nếu đến 27 tuổi mà cháu vẫn không đưa được ai về, ông sốt ruột lắm!”
Lăng Giang Hà khạc một tiếng rồi nói. Tâm tư của nhà Thượng Quan, ông ta sao lại không thể nhìn ra chứ? Chỉ là ngoài mặt không nói gì mà thôi.
“Vậy đành đợi thêm chút nữa, cháu cho rằng không đến 2 năm đâu”.
Lăng Khuynh Tuyết thản nhiên đáp.
“Người đâu, giữ nguyên bố cục bàn cờ cho tôi, nói với gia đình cầu hôn bên đó, thằng bé muốn lấy cháu gái tôi trước tiên phải giải được ván cờ này đã!”
Cô bé người làm có chút khổ ở nói.
“Cô cứ nói vậy, anh ta đi hay không là việc của anh ta”.
Lăng Khuynh Tuyết lạnh nhạt nói.
“Vâng ạ, Tiểu Thanh sẽ đi nói với anh ta”.
Tiểu Thanh nói xong khẽ cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Lăng Giang Hà nghe vậy liền cười lớn.
“Cháu với anh ta rất nhiều năm rồi không liên lạc, cùng lắm cũng chỉ coi nhau như bạn bè thôi. Ông sẽ không giống mấy ông già bảo thủ trong các gia đình lớn khác bày ra chuyện hôn nhân giữa mấy nhà giàu, môn đăng hộ đối đúng không?”
Lăng Khuynh Tuyết như nhìn ra được điều gì liền nói.
“Ài, tất nhiên không có chuyện đó rồi. Ông chỉ có độc nhất một cô cháu gái là cháu, nếu như hôn nhân và hạnh phúc của chính mình mà cháu còn không được lựa chọn, vậy thì thành ra cái gì nữa? Cùng Thượng Quan Bác Văn kết thành một đôi là ý của bố cháu. Nhưng người làm ông nội này không ủng hộ cũng không phản đối”.
Lăng Giang Hà nghe vậy khoát khoát tay rồi nói.
Copy từ web τaмlinh247.com
“Cháu cảm ơn ông, về phía bố cháu, cháu sẽ nói chuyện lại với bố”.
Lăng Khuynh Tuyết đáp.
“Nhưng mà Khuynh Tuyết này, cháu hiện giờ cũng 25 tuổi rồi. Con gái tuổi tác lớn cũng là một vấn đề lớn đấy. Giờ là độ tuổi thích hợp để kết hôn, ông nội cũng kỳ vọng được bế chắt trai chắt gái, nếu như có thể nhìn thấy cháu lấy được một người chồng như ý, hạnh phúc mỹ mãn, ông nội có chết cũng yên tâm nhắm mắt”.
Lăng Giang Hà có chút cảm khái nói.
“Ông nội nói gì vậy, ông bây giờ mới 70 tuổi, còn phải sống thọ thêm nhiều năm nữa!”
Lăng Khuynh Tuyết có chút trách móc và nói.
“Nói là như vậy, ông cũng muốn sống lâu trăm tuổi, nhưng giờ tuổi đã cao, vẫn mong mỏi con cháu đầy nhà. Cháu nói thật cho ông nghe, cháu không thích Thượng Quan Bác Văn có phải do trong lòng đã có người khác rồi không?”
Lăng Giang Hà hỏi dò, Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì.
“Cháu không cần phải ngượng ngùng, có thì nói có, không thì nói không”.
Lăng Giang Hà động viên cô ta.
“Coi như có đi ạ!”
Lăng Khuynh Tuyết cắn cắn môi, đỏ mặt nói.
“Ài, không ngờ rằng cô công chúa kiêu ngạo nhà họ Lăng chúng ta cũng đã có người thương. Rốt cuộc là người đàn ông ưu tú nào có thể lọt được vào mắt xanh của cô công chúa nhà ta vậy? Mau nói cho ông biết, là thiếu gia hay cậu ấm nhà nào?”
Lăng Giang Hà có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy không phải thiếu gia, cũng không phải cậu ấm nhà nào hết, cháu với anh ấy chỉ có duyên gặp mặt một lần, cháu thậm chí còn không biết tên anh ấy, đối với anh ấy mà nói cháu chỉ là một người xa lạ thôi”.
Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy chỉ lắc đầu đáp. Cô ta biết lời này của mình sẽ mang lại cho người khác cảm giác không đáng tin lắm, nhưng sự thật chính là như vậy, cô ta chỉ là có gì nói nấy.
“Cháu như này!”
Lăng Giang Hà nghe xong không biết nói gì.
“Cháu nói vậy không đáng tin lắm, chỉ gặp mặt một lần, đến tên còn không biết, vậy mà cháu lại đi thích người ta, cháu thích cậu ta ở điểm nào?”
Lăng Giang Hà cảm thấy bản thân ngày càng mông lung, không lẽ thanh niên bây giờ thích chơi đùa kiểu này sao?
“Phương diện để thích thì có nhiều lắm! Ví dụ, thích bóng hình của anh ấy, chỉ cần anh ấy đứng trước mặt cháu, có thể vì cháu mà che chắn cả một vùng trời mưa to gió lớn, cháu thích góc nghiêng này, kiên nghị, thần bí lại góc cạnh rõ ràng. Thích tính cách của anh ấy, tàn nhẫn lại nhân từ”.
Trong đôi mắt Lăng Khuynh Tuyết tràn ngập hồi ức, tựa hồ như đang chìm đắm trong một trạng thái mơ hồ nào đó.
“Được, được, được, có thể nói cụ thể hơn một chút không? Ví dụ như, cháu và cậu ta gặp nhau ở đâu, gặp cậu ta vào thời điểm nào, cháu rốt cuộc vì sao lại thích cậu ta?”
Lăng Giang Hà lập tức ngắt lời Lăng Khuynh Tuyết, ông ta có cảm giác càng nghe càng mơ hồ.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
“Ước chừng 8 9 năm về trước đi, ở Châu Phi, lúc đó rất nhiều công ty của thành phố Lâm Giang qua đó khảo sát một hạng mục đang sốt. Cháu lúc đó tuy rằng còn trẻ nhưng cũng tham gia vào. Ông cũng biết rồi, Châu Phi vô cùng hỗn loạn, trùng hợp một lần, công ty khảo sát hạng mục của chúng cháu gặp nguy hiểm, có thể từ chỗ chết trở về chính là nhờ có sự xuất hiện của anh ấy”.
“Vào thời khắc sinh tử, có một người đàn ông trùng hợp xuất hiện, kéo cháu từ cõi chết trở về, giúp cháu ngăn chặn mọi hiểm nguy. Cháu tin rằng người đàn ông đó chính là định mệnh của đời mình. Năm đó cháu 15 tuổi, kể từ lúc đó anh ấy đã chiếm giữ gần như toàn bộ thời thanh xuân của cháu. Từ đó, tất cả những bức tranh trong bầu trời ký ức của cháu đều liên quan đến anh ấy”.
Ánh mắt Lăng Khuynh Tuyết có chút thương nhớ, lại có chút động tình nói.
“Tại sao càng nghe càng khó tin như vậy? Đây khác nào cháu kể cho ông nghe truyện anh hùng thiếu niên từ trên trời giáng xuống, nắm giữ sức mạnh vô song chỉ huy vạn quân sao?”
Lăng Giang Hà không nói nên lời.
“Đây không phải truyện cổ tích đâu, đây là do đích thân cháu trải qua”.
Long Khuynh Tuyết kiên định nói.
“Được rồi, cháu cái gì cũng tốt, chỉ là xem quá nhiều rồi. Đây đều là mấy truyện linh tinh đầy trên mạng, đừng xem nhiều không tốt cho não bộ”.
Lăng Giang Hà bất đắc dĩ nói.
“Việc này đâu có liên quan. Cháu có cảm giác mãnh liệt rằng anh ấy đang ở ngay cạnh cháu, anh ấy chắc chắn sẽ một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cháu”.
Lăng Khuynh Tuyết tiếp tục nói.
“Cho dù có xuất hiện thì thế nào? Thanh niên rồi cũng sẽ trở thành ông chú lớn tuổi, thậm chí còn có cả con rồi cũng nên, cháu thích thì làm được gì?”
Lăng Giang Hà lại nói.
“Thích và hôn nhân là hai việc khác nhau, tình yêu và hôn nhân lại càng không giống”.
Lăng Khuynh Tuyết lãnh đạm nói.
“Đừng nói nữa. Ông bây giờ cảm thấy Thượng Quan Bác Văn cũng không tồi, cháu thực sự có thể để mắt tới cậu ta. Đừng có cả ngày suy nghĩ viển vông nữa!”
Lăng Giang Hà khoát khoát tay rồi nói.
“Cháu và Thượng Quan Bác Văn không có khả năng đâu, cháu không thích người như anh ta”.
Lăng Khuynh Tuyết mím môi nói.
“Ông cũng không thích cậu ta, cả gia đình đó chỉ nhăm nhe gia sản nhà họ Lăng này, hừ! Dù sao, cháu cũng nghĩ cách đi, nếu đến 27 tuổi mà cháu vẫn không đưa được ai về, ông sốt ruột lắm!”
Lăng Giang Hà khạc một tiếng rồi nói. Tâm tư của nhà Thượng Quan, ông ta sao lại không thể nhìn ra chứ? Chỉ là ngoài mặt không nói gì mà thôi.
“Vậy đành đợi thêm chút nữa, cháu cho rằng không đến 2 năm đâu”.
Lăng Khuynh Tuyết thản nhiên đáp.
“Người đâu, giữ nguyên bố cục bàn cờ cho tôi, nói với gia đình cầu hôn bên đó, thằng bé muốn lấy cháu gái tôi trước tiên phải giải được ván cờ này đã!”
Cô bé người làm có chút khổ ở nói.
“Cô cứ nói vậy, anh ta đi hay không là việc của anh ta”.
Lăng Khuynh Tuyết lạnh nhạt nói.
“Vâng ạ, Tiểu Thanh sẽ đi nói với anh ta”.
Tiểu Thanh nói xong khẽ cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Bình luận facebook