Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 602: Vì bước chân trái vào trước nên được thưởng
“Thật sự khiến người ta thấy khó hiểu, người ưu tú như cậu Thượng Quan tại sao cô chủ lại không thích nhỉ. Cô ấy rốt cuộc thích người đàn ông như thế nào?”
Tiểu Thanh sải bước về phía ngoài khuôn viên, vừa đi vừa lầm bẩm.
Trong lòng cô ta người như Thượng Quan Bác Văn giống như kim cương cao cấp vậy. Không những có tiền, tướng mạo cũng rất được. Phụ nữ bình thường có thể tìm được người đàn ông giống anh ta, thật sự không còn gì để mong ước nữa.
Tiểu Thanh có chút thắc mắc, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa cô ta và cô chủ đi.
“Tiểu Thanh, sao rồi?”
Lúc Tiểu Thanh bước ra, Thượng Quan Bác Văn vui vẻ chào đón, có chút sốt ruột hỏi han.
“Cậu Thượng Quan, cô chủ nói cô ấy đang ngủ, lần sau anh lại đến vậy!”
Copy từ web τaмlinh247.com
Tiểu Thanh bước tới nghiêm túc nói.
“Cô Lăng nói cô ấy vẫn đang ngủ sao?”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Thượng Quan Bác Văn giật giật.
“Ồ, không phải, cô chủ thật sự vẫn đang ngủ”.
Tiểu Thanh vừa nghe thấy vậy, lập tức phát hiện mình nói sai, nhanh chóng sửa lại nhưng có vẻ không thể cứu vãn được nữa rồi.
Xấu hổ, xấu hổ chết mất.
“Vậy được, khi nào rảnh tôi lại tới”.
Thượng Quan Bác Văn không nói gì thêm, anh ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị vũ nhục, đồng thời trong lòng cũng chịu đả kích trầm trọng, không muốn gặp anh ta thì nói là không muốn gặp, lại còn kiếm cớ đang ngủ, khiến người khác tổn thương sâu sắc.
“Ồ, vâng, cậu Thượng Quan đi thong thả, tôi quay về đây”.
Tiểu Thanh nghe vậy liền đáp, cô ta biết bản thân đã lỡ lời, vì vậy giờ phút này chỉ muốn tìm cách rời đi.
Bên trong khuôn viên, trên tầng hai yên tĩnh.
Tiểu Thanh hai chân vội vã chạy vào trong.
“Cô chủ, tôi quay lại rồi”.
Tiểu Thanh lớn giọng nói.
“Ừm, anh ta đi chưa?”
Lăng Khuynh Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
“Đi rồi ạ, vừa mời đi, nói là lần sau lại đến”.
Tiểu Thanh trả lời.
“Đi rồi? Không đúng, sao lại dễ dàng đi vậy được?”
Lăng Khuynh Tuyết có chút bất ngờ hỏi.
“Cô chủ, do tôi lỡ lời, mong cô chủ đừng trách tội, tất cả là do tôi quá ngốc nghếch”.
Tiểu Thanh lo sợ nói.
“Nói sai thế nào?”
Lăng Khuynh Tuyết đột nhiên hào hứng, vì Tiểu Thanh nói sai mới dẫn đến việc Thượng Quan Bác Văn nghe thấy liền trực tiếp quay về. Cô ta rất tò mò muốn biết Tiểu Thanh đã nói gì, có thể khiến anh ta lập tức rời đi như vậy.
“Ài, não tôi bị ngập nước rồi mới đi nói với anh ta rằng: Cô chủ nói cô ấy vẫn đang ngủ. Cô chủ rõ ràng nếu đang ngủ thì sao có thể tự mình nói đang ngủ được, tôi quả thật ngốc chết mất!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thanh hiện lên nét khổ sở, cô ta bắt đầu nghi ngờ đầu óc mình, chỉ truyền đi câu nói mà cũng sai được, thật sự quá ngu ngốc.
“Hự!”
Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy, đột nhiên bật cười.
“Cô chủ cứ trách phạt tôi đi, tôi ngốc quá mà!”
Tiểu Thanh lại nói.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
“Cô không phạm lỗi, ngược lại còn lập được công lớn, lát nữa tôi sẽ nói với bên tài vụ đưa cho cô tiền thưởng tháng này!”
Lăng Khuynh Tuyết cười cười nói.
“Dạ? Tại sao ạ?”
Tiểu Thanh có chút khó hiểu.
“Không cần lo việc đó, cô cũng không cần biết làm gì”, Lăng Khuynh Tuyết lãnh đạm nói, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô ta chợt nghĩ ra việc gì đó, liền nói: “Có điều, đúng là phải có một lý do, không thể nói vì cô nói sai nên được thưởng tiền đúng không?”
“Nói sai lại được nhận tiền thưởng, có chút kỳ lạ”.
Tiểu Thanh nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, có chút không hiểu.
“Thay vì nói cô phạm lỗi mà được thưởng tiền chi bằng nói thưởng cô tiền là do sáng nay bước chân trái vào cửa trước tiên”.
Lăng Khuynh Tuyết sau một hồi nghĩ ngợi liền chỉ ra.
“Dạ? Bước chân trái vào cửa cũng có thể lĩnh tiền thưởng ạ? Nhưng mà hôm nay rõ ràng tôi bước chân phải vào cửa trước mà?”
Tiểu Thanh vô cùng khó hiểu, cô chủ đúng là cô chủ, thứ mà cô ta nghĩ đến quả nhiên Tiểu Thanh không thể nghĩ được, trong lòng Tiểu Thanh có chút cảm thán.
“Tôi nói cô bước vào bằng chân trái thì chính là như vậy, bất luận bước bằng chân phải hay chân trái, cũng đều biến thành bước chân trái bước vào trước, hiểu chưa?”
Lăng Khuynh Tuyết cường thế nói.
“Vâng, cảm ơn cô chủ, chuyện này tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài”.
Tiểu Thanh ngoan ngoãn vâng lời.
“Ừm, tốt lắm, giúp tôi pha một tách trà, hoa cúc vàng ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ rồi!”
Lăng Khuynh Tuyết nói.
“Vâng, cô chủ đợi một lát!”
Tiểu Thanh vâng lời rồi lập tức đi làm việc.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, Long Thiên Tiếu từ sớm đã tới công ty.
Thực chất, anh đến công ty chỉ để hướng dẫn cho Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao rèn luyện, ngoài việc đó ra anh không còn chuyện nào khác.
Lục Thanh Dao tập luyện vô cùng chăm chỉ, hơn nữa khả năng lĩnh hội cũng rất tốt, bất kể học cái gì chỉ cần dạy một lần là có thể nắm bắt được ngay.
Về phần Tần Tiểu Manh, dưới sự giám sát của Lục Thanh Dao cũng không ngừng nỗ lực rèn luyện.
Lúc này, Long Thiên Tiếu đang ngả lưng trên ghế tại văn phòng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Long Thiên Tiếu cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, nhìn vào màn hình, là điện thoại của Phương Thắng Thiên.
“Anh có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long, vừa rồi Phong Cẩu tới chỗ tôi”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phương Thắng Thiên.
“Ừm? Thì sao?”
Phương Thắng Thiên nghe vậy liền đáp.
“Anh giúp tôi chuẩn bị chút tài liệu về Phong Cẩu, nếu như hắn ta không biết điều, tôi cảm thấy chúng ta nên chấn chỉnh hắn ta một chút”.
Sau một hồi trầm ngâm, Long Thiên Tiếu nói.
Tiểu Thanh sải bước về phía ngoài khuôn viên, vừa đi vừa lầm bẩm.
Trong lòng cô ta người như Thượng Quan Bác Văn giống như kim cương cao cấp vậy. Không những có tiền, tướng mạo cũng rất được. Phụ nữ bình thường có thể tìm được người đàn ông giống anh ta, thật sự không còn gì để mong ước nữa.
Tiểu Thanh có chút thắc mắc, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa cô ta và cô chủ đi.
“Tiểu Thanh, sao rồi?”
Lúc Tiểu Thanh bước ra, Thượng Quan Bác Văn vui vẻ chào đón, có chút sốt ruột hỏi han.
“Cậu Thượng Quan, cô chủ nói cô ấy đang ngủ, lần sau anh lại đến vậy!”
Copy từ web τaмlinh247.com
Tiểu Thanh bước tới nghiêm túc nói.
“Cô Lăng nói cô ấy vẫn đang ngủ sao?”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Thượng Quan Bác Văn giật giật.
“Ồ, không phải, cô chủ thật sự vẫn đang ngủ”.
Tiểu Thanh vừa nghe thấy vậy, lập tức phát hiện mình nói sai, nhanh chóng sửa lại nhưng có vẻ không thể cứu vãn được nữa rồi.
Xấu hổ, xấu hổ chết mất.
“Vậy được, khi nào rảnh tôi lại tới”.
Thượng Quan Bác Văn không nói gì thêm, anh ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị vũ nhục, đồng thời trong lòng cũng chịu đả kích trầm trọng, không muốn gặp anh ta thì nói là không muốn gặp, lại còn kiếm cớ đang ngủ, khiến người khác tổn thương sâu sắc.
“Ồ, vâng, cậu Thượng Quan đi thong thả, tôi quay về đây”.
Tiểu Thanh nghe vậy liền đáp, cô ta biết bản thân đã lỡ lời, vì vậy giờ phút này chỉ muốn tìm cách rời đi.
Bên trong khuôn viên, trên tầng hai yên tĩnh.
Tiểu Thanh hai chân vội vã chạy vào trong.
“Cô chủ, tôi quay lại rồi”.
Tiểu Thanh lớn giọng nói.
“Ừm, anh ta đi chưa?”
Lăng Khuynh Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
“Đi rồi ạ, vừa mời đi, nói là lần sau lại đến”.
Tiểu Thanh trả lời.
“Đi rồi? Không đúng, sao lại dễ dàng đi vậy được?”
Lăng Khuynh Tuyết có chút bất ngờ hỏi.
“Cô chủ, do tôi lỡ lời, mong cô chủ đừng trách tội, tất cả là do tôi quá ngốc nghếch”.
Tiểu Thanh lo sợ nói.
“Nói sai thế nào?”
Lăng Khuynh Tuyết đột nhiên hào hứng, vì Tiểu Thanh nói sai mới dẫn đến việc Thượng Quan Bác Văn nghe thấy liền trực tiếp quay về. Cô ta rất tò mò muốn biết Tiểu Thanh đã nói gì, có thể khiến anh ta lập tức rời đi như vậy.
“Ài, não tôi bị ngập nước rồi mới đi nói với anh ta rằng: Cô chủ nói cô ấy vẫn đang ngủ. Cô chủ rõ ràng nếu đang ngủ thì sao có thể tự mình nói đang ngủ được, tôi quả thật ngốc chết mất!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thanh hiện lên nét khổ sở, cô ta bắt đầu nghi ngờ đầu óc mình, chỉ truyền đi câu nói mà cũng sai được, thật sự quá ngu ngốc.
“Hự!”
Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy, đột nhiên bật cười.
“Cô chủ cứ trách phạt tôi đi, tôi ngốc quá mà!”
Tiểu Thanh lại nói.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
“Cô không phạm lỗi, ngược lại còn lập được công lớn, lát nữa tôi sẽ nói với bên tài vụ đưa cho cô tiền thưởng tháng này!”
Lăng Khuynh Tuyết cười cười nói.
“Dạ? Tại sao ạ?”
Tiểu Thanh có chút khó hiểu.
“Không cần lo việc đó, cô cũng không cần biết làm gì”, Lăng Khuynh Tuyết lãnh đạm nói, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô ta chợt nghĩ ra việc gì đó, liền nói: “Có điều, đúng là phải có một lý do, không thể nói vì cô nói sai nên được thưởng tiền đúng không?”
“Nói sai lại được nhận tiền thưởng, có chút kỳ lạ”.
Tiểu Thanh nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, có chút không hiểu.
“Thay vì nói cô phạm lỗi mà được thưởng tiền chi bằng nói thưởng cô tiền là do sáng nay bước chân trái vào cửa trước tiên”.
Lăng Khuynh Tuyết sau một hồi nghĩ ngợi liền chỉ ra.
“Dạ? Bước chân trái vào cửa cũng có thể lĩnh tiền thưởng ạ? Nhưng mà hôm nay rõ ràng tôi bước chân phải vào cửa trước mà?”
Tiểu Thanh vô cùng khó hiểu, cô chủ đúng là cô chủ, thứ mà cô ta nghĩ đến quả nhiên Tiểu Thanh không thể nghĩ được, trong lòng Tiểu Thanh có chút cảm thán.
“Tôi nói cô bước vào bằng chân trái thì chính là như vậy, bất luận bước bằng chân phải hay chân trái, cũng đều biến thành bước chân trái bước vào trước, hiểu chưa?”
Lăng Khuynh Tuyết cường thế nói.
“Vâng, cảm ơn cô chủ, chuyện này tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài”.
Tiểu Thanh ngoan ngoãn vâng lời.
“Ừm, tốt lắm, giúp tôi pha một tách trà, hoa cúc vàng ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ rồi!”
Lăng Khuynh Tuyết nói.
“Vâng, cô chủ đợi một lát!”
Tiểu Thanh vâng lời rồi lập tức đi làm việc.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, Long Thiên Tiếu từ sớm đã tới công ty.
Thực chất, anh đến công ty chỉ để hướng dẫn cho Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao rèn luyện, ngoài việc đó ra anh không còn chuyện nào khác.
Lục Thanh Dao tập luyện vô cùng chăm chỉ, hơn nữa khả năng lĩnh hội cũng rất tốt, bất kể học cái gì chỉ cần dạy một lần là có thể nắm bắt được ngay.
Về phần Tần Tiểu Manh, dưới sự giám sát của Lục Thanh Dao cũng không ngừng nỗ lực rèn luyện.
Lúc này, Long Thiên Tiếu đang ngả lưng trên ghế tại văn phòng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Long Thiên Tiếu cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, nhìn vào màn hình, là điện thoại của Phương Thắng Thiên.
“Anh có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long, vừa rồi Phong Cẩu tới chỗ tôi”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phương Thắng Thiên.
“Ừm? Thì sao?”
Phương Thắng Thiên nghe vậy liền đáp.
“Anh giúp tôi chuẩn bị chút tài liệu về Phong Cẩu, nếu như hắn ta không biết điều, tôi cảm thấy chúng ta nên chấn chỉnh hắn ta một chút”.
Sau một hồi trầm ngâm, Long Thiên Tiếu nói.
Bình luận facebook