Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Tôi đến báo thù
Đồng tử người đàn ông đột nhiên co lại, những lời ông ta định nói lập tức bị nghẹn trong cổ họng, cơ thể ông ta bị nhấc lên!
"Cút ra!", Lâm Trạch giơ tay lên, cổ người đàn ông co lại, càng ngày càng lên cao!
"Mau… mau ra tay!", người đàn ông vừa giãy dụa vừa gào thét, đúng là một lũ ngu!
"Mọi người lên đi! Đánh chết hắn!"
Mười mấy người kia cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn chúng gầm thét rồi đồng loạt xông lên, giơ cây gậy sắt trong tay lên định đập vào đầu Lâm Trạch!
Bọn họ đã được dặn trước nếu gặp Lâm Trạch thì phải đánh chết anh, tuyệt đối không để anh gặp được Nhan Khinh Nguyên!
"Chết đi cho tao!", một tên cao to lực lưỡng gào lên rồi đập cây gậy sắt xuống, thấy Lâm Trạch giơ tay đỡ hắn nhếch mép cười độc ác.
Thằng ngu, dám dùng tay để đỡ gậy sắt của tao sao?
Tên cao to lực lưỡng đã tưởng tượng tới cảnh cánh tay của Lâm Trạch bị hắn đập gãy rồi gào thét thảm thiết, nhưng cây gậy vừa giáng xuống, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Lâm Trạch dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy cây gậy sắt của hắn, sau đó anh bẻ cây gậy sắt thành một cục sắt vụn méo mó.
Tên cao to lực lưỡng nhìn ngây người, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên thấy Lâm Trạch phất mạnh tay áo về hai bên.
"Bịch!"
Hai người liên tiếp bị thương nặng, đập thẳng người vào bức tường hai bên máu me be bét, cả cơ thể không có chỗ nào lành nặn.
Những người xung quanh đều ngây người, đây… đây có phải là người không vậy?
Dùng một tay bẻ cong gậy sắt, hai chưởng đánh bay hai người, Lâm Trạch còn là con người không vậy! ?
"Mọi người đừng sợ hắn! Hắn sắp không chịu nổi rồi! Long thiếu gia nói! Ai giết được hắn thì sẽ thưởng cho người đó một trăm nghìn!", đúng lúc này người đàn ông trung niên hét lên.
Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, ánh mắt những người còn lại đỏ rực, một trăm nghìn tệ đó!
"Xông lên!"
"Giết hắn!"
"Hắn chỉ biết làm ảo thuật thôi! Mọi người đừng sợ hắn!"
Đám trai tráng lực lưỡng cùng xông lên, nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lập tức nở một nụ cười tàn nhẫn, Lâm Trạch, mày có lợi hại hơn cũng không đối phó được nhiều người như vậy…
Trời đất ơi! !
Con mắt người đàn ông như muốn rớt ra ngoài, không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.
Chỉ thấy Lâm Trạch giống như thần tiên giáng trần, khủng khiếp không thể tưởng tượng được, giáng một chưởng vào mặt một tên khiến hắn phun trào máu tươi, ngã rầm phát vào bước tường bao.
Một chưởng, một quyền, một đá, tất cả đều chỉ cần dùng một chiêu!
Tất cả mọi người đều ngã dúi vào bờ tường, máu tươi nhuốm đỏ cả khoảng sân!
Không thể để cho tên nhóc này đi vào, tuyệt đối không thể!
"Alo? Là anh Bưu sao? Mau đưa người ở bên trong đó ra ngoài sân đi! Đúng rồi! Mấy chục người đưa hết ra đây! Mẹ nhà nó, ở đây đang có tên Lữ Bố tái thế đây này!"
Người đàn ông vội vàng gọi điện thoại gọi người đến, vẻ mặt sợ hãi của ông ta nhăn nhó.
Mẹ nhà nó, ai mà có ngờ Lâm Trạch lại khủng khiếp như vậy!
…
Nhan Khinh Long đứng ở cửa cung điện, bên cạnh còn có hai người đàn ông trung niên mặc trường bào.
"Ngại quá, chúng tôi đến muộn rồi, mong Nhan thiếu gia không trách", hai người đàn ông mặc trường bào nói có vẻ khiêm tốn nhưng lại ngẩng cao đầu tỏ vẻ là bề trên.
"Không dám, không dám, hai vị là đại sư võ thuật của nhà họ Trịnh, tôi nào dám trách cứ gì".
Nhan Khinh Long cười rồi chắp tay thành quyền, vẻ mặt cung kính: "Tôi còn phải cảm ơn hai vị đại sư đã đồng ý đến đây nữa kìa".
Hai người này là đại sư võ thuật của nhà họ Trịnh, anh ta đâu dám vô lễ?
"Vậy xin mời đưa chúng tôi vào trong", hai người vội vàng xua tay.
Nhan Khinh Long gật đầu, đang định mở cửa thì điện thoại trong tay kêu lên.
"Xử lý xong thằng nhóc đó rồi sao?", Nhan Khinh Long hỏi, lúc này gọi điện thoại cho anh thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến Lâm Trạch.
"Không xong rồi Long thiếu gia! Tên nhóc đó vào bên trong rồi!"
"Vào bên trong rồi?", Nhan Khinh Long bật cười giống như đang nghe một câu chuyện rất buồn cười vậy.
"Là tên nhóc trói gà không chặt đó sao? Mười mấy người tôi giao cho ông đâu?"
"Bị hắn đánh bay vào bờ tường hết rồi!"
Nhan Khinh Long ngây người, đánh bay vào bờ tường là cái mẹ gì vậy?
"Mấy chục người A Bưu mang đến đâu?"
"Cũng bị đánh bay vào bờ tường rồi! Long thiếu gia mau rút lui! Tên nhóc đó đang đuổi giết mười mấy người còn lại vào bên trong rồi!"
"Tên nhóc đó mang bao nhiêu người theo?"
"Một mình! Chỉ một mình hắn thôi, một mình hắn đuổi giết mấy chục người bọn tôi đó!"
Điện thoại cũng ngắt kết nối, Nhan Khinh Long hoang mang, trong đầu cứ ong ong.
Một mình Lâm Trạch đuổi giết mấy chục người bọn họ? Anh ta không nghe nhầm đó chứ?
Đúng lúc này, Nhan Khinh Long thấy mấy chục người xông vào bên trong, vẻ mặt ai cũng sợ hãi như vừa gặp ma.
"Mau chạy đi! Mau chạy đi!"
"A!!"
Mấy bóng người la hét thảm thiết bay từ bên ngoài vào rồi ngã rầm cái xuống đất.
Nhan Khinh Long và hai đại sư võ thuật ngây người, hoang mang nhìn ra phía cửa, một người đàn ông tóc dài chắp tay sau lưng dung dung bước vào.
"Nhan thiếu gia, lâu rồi không gặp", Lâm Trạch chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
"Thằng phế vật, mày còn dám quay lại?", Nhan Khinh Long cười lạnh, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại chui vào!
"Chẳng phải là tôi bị anh đẩy xuống núi chưa chết hẳn, quay lại lấy mạng của anh sao?", Lâm Trạch bước từng bước một, khí thế khiến người ta sợ hãi.
Nhan Khinh Long vô thức lùi lại nửa bước.
Kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta lại sợ Lâm Trạch?
Lúc này một âm thanh vang lên bên cạnh anh ta: "Đây chẳng phải là con rể vô dụng trước đây của nhà họ Nhan hay sao? Xem ra em gái cậu gả cho Trịnh thiếu gia nhà chúng tôi là đúng người rồi đó".
"Đúng, chính là hắn, hai vị đại sư, làm phiền hai vị rồi!", bây giờ Nhan Khinh Long mới phản ứng lại, vội chắp tay thành quyền, nở nụ cười lạnh lùng nhìn Lâm Trạch: "Tôi muốn hắn phải mở to mắt nhìn em gái tôi lấy người khác mà không làm được gì!"
Hai vị này đều là cao thủ võ thuật! Lâm Trạch có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của bọn họ?
"Đơn giản", hai người cười sảng khoái, lập tức nhảy từ trên bậc thang xuống nhà đến chỗ Lâm Trạch: "Tên nhóc, chịu chết đi!"
"Lắm mồm".
Lâm Trạch vẫy hai tay, một luồng lực mạnh mẽ phun ra, hai người còn đang trên không trung chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị sét đánh, lập tức phun ra máu rồi bay ngược trở lại.
"Không thể như vậy được, sao hắn có thể lợi hại đến vậy!?", hai người kinh ngạc rồi quay người muốn bỏ chạy!
Hai người họ biết bản thân không phải là đối thủ của Lâm Trạch.
"Cao thủ?", Nhan Khinh Long biến sắc, anh ta quay đầu lại đã thấy Lâm Trạch đã đến trước mặt mình rồi.
"Nhan thiếu gia, tôi đến báo thù đây!", giọng nói của Lâm Trạch lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
"Cút ra!", Lâm Trạch giơ tay lên, cổ người đàn ông co lại, càng ngày càng lên cao!
"Mau… mau ra tay!", người đàn ông vừa giãy dụa vừa gào thét, đúng là một lũ ngu!
"Mọi người lên đi! Đánh chết hắn!"
Mười mấy người kia cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn chúng gầm thét rồi đồng loạt xông lên, giơ cây gậy sắt trong tay lên định đập vào đầu Lâm Trạch!
Bọn họ đã được dặn trước nếu gặp Lâm Trạch thì phải đánh chết anh, tuyệt đối không để anh gặp được Nhan Khinh Nguyên!
"Chết đi cho tao!", một tên cao to lực lưỡng gào lên rồi đập cây gậy sắt xuống, thấy Lâm Trạch giơ tay đỡ hắn nhếch mép cười độc ác.
Thằng ngu, dám dùng tay để đỡ gậy sắt của tao sao?
Tên cao to lực lưỡng đã tưởng tượng tới cảnh cánh tay của Lâm Trạch bị hắn đập gãy rồi gào thét thảm thiết, nhưng cây gậy vừa giáng xuống, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Lâm Trạch dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy cây gậy sắt của hắn, sau đó anh bẻ cây gậy sắt thành một cục sắt vụn méo mó.
Tên cao to lực lưỡng nhìn ngây người, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên thấy Lâm Trạch phất mạnh tay áo về hai bên.
"Bịch!"
Hai người liên tiếp bị thương nặng, đập thẳng người vào bức tường hai bên máu me be bét, cả cơ thể không có chỗ nào lành nặn.
Những người xung quanh đều ngây người, đây… đây có phải là người không vậy?
Dùng một tay bẻ cong gậy sắt, hai chưởng đánh bay hai người, Lâm Trạch còn là con người không vậy! ?
"Mọi người đừng sợ hắn! Hắn sắp không chịu nổi rồi! Long thiếu gia nói! Ai giết được hắn thì sẽ thưởng cho người đó một trăm nghìn!", đúng lúc này người đàn ông trung niên hét lên.
Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, ánh mắt những người còn lại đỏ rực, một trăm nghìn tệ đó!
"Xông lên!"
"Giết hắn!"
"Hắn chỉ biết làm ảo thuật thôi! Mọi người đừng sợ hắn!"
Đám trai tráng lực lưỡng cùng xông lên, nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lập tức nở một nụ cười tàn nhẫn, Lâm Trạch, mày có lợi hại hơn cũng không đối phó được nhiều người như vậy…
Trời đất ơi! !
Con mắt người đàn ông như muốn rớt ra ngoài, không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.
Chỉ thấy Lâm Trạch giống như thần tiên giáng trần, khủng khiếp không thể tưởng tượng được, giáng một chưởng vào mặt một tên khiến hắn phun trào máu tươi, ngã rầm phát vào bước tường bao.
Một chưởng, một quyền, một đá, tất cả đều chỉ cần dùng một chiêu!
Tất cả mọi người đều ngã dúi vào bờ tường, máu tươi nhuốm đỏ cả khoảng sân!
Không thể để cho tên nhóc này đi vào, tuyệt đối không thể!
"Alo? Là anh Bưu sao? Mau đưa người ở bên trong đó ra ngoài sân đi! Đúng rồi! Mấy chục người đưa hết ra đây! Mẹ nhà nó, ở đây đang có tên Lữ Bố tái thế đây này!"
Người đàn ông vội vàng gọi điện thoại gọi người đến, vẻ mặt sợ hãi của ông ta nhăn nhó.
Mẹ nhà nó, ai mà có ngờ Lâm Trạch lại khủng khiếp như vậy!
…
Nhan Khinh Long đứng ở cửa cung điện, bên cạnh còn có hai người đàn ông trung niên mặc trường bào.
"Ngại quá, chúng tôi đến muộn rồi, mong Nhan thiếu gia không trách", hai người đàn ông mặc trường bào nói có vẻ khiêm tốn nhưng lại ngẩng cao đầu tỏ vẻ là bề trên.
"Không dám, không dám, hai vị là đại sư võ thuật của nhà họ Trịnh, tôi nào dám trách cứ gì".
Nhan Khinh Long cười rồi chắp tay thành quyền, vẻ mặt cung kính: "Tôi còn phải cảm ơn hai vị đại sư đã đồng ý đến đây nữa kìa".
Hai người này là đại sư võ thuật của nhà họ Trịnh, anh ta đâu dám vô lễ?
"Vậy xin mời đưa chúng tôi vào trong", hai người vội vàng xua tay.
Nhan Khinh Long gật đầu, đang định mở cửa thì điện thoại trong tay kêu lên.
"Xử lý xong thằng nhóc đó rồi sao?", Nhan Khinh Long hỏi, lúc này gọi điện thoại cho anh thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến Lâm Trạch.
"Không xong rồi Long thiếu gia! Tên nhóc đó vào bên trong rồi!"
"Vào bên trong rồi?", Nhan Khinh Long bật cười giống như đang nghe một câu chuyện rất buồn cười vậy.
"Là tên nhóc trói gà không chặt đó sao? Mười mấy người tôi giao cho ông đâu?"
"Bị hắn đánh bay vào bờ tường hết rồi!"
Nhan Khinh Long ngây người, đánh bay vào bờ tường là cái mẹ gì vậy?
"Mấy chục người A Bưu mang đến đâu?"
"Cũng bị đánh bay vào bờ tường rồi! Long thiếu gia mau rút lui! Tên nhóc đó đang đuổi giết mười mấy người còn lại vào bên trong rồi!"
"Tên nhóc đó mang bao nhiêu người theo?"
"Một mình! Chỉ một mình hắn thôi, một mình hắn đuổi giết mấy chục người bọn tôi đó!"
Điện thoại cũng ngắt kết nối, Nhan Khinh Long hoang mang, trong đầu cứ ong ong.
Một mình Lâm Trạch đuổi giết mấy chục người bọn họ? Anh ta không nghe nhầm đó chứ?
Đúng lúc này, Nhan Khinh Long thấy mấy chục người xông vào bên trong, vẻ mặt ai cũng sợ hãi như vừa gặp ma.
"Mau chạy đi! Mau chạy đi!"
"A!!"
Mấy bóng người la hét thảm thiết bay từ bên ngoài vào rồi ngã rầm cái xuống đất.
Nhan Khinh Long và hai đại sư võ thuật ngây người, hoang mang nhìn ra phía cửa, một người đàn ông tóc dài chắp tay sau lưng dung dung bước vào.
"Nhan thiếu gia, lâu rồi không gặp", Lâm Trạch chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
"Thằng phế vật, mày còn dám quay lại?", Nhan Khinh Long cười lạnh, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại chui vào!
"Chẳng phải là tôi bị anh đẩy xuống núi chưa chết hẳn, quay lại lấy mạng của anh sao?", Lâm Trạch bước từng bước một, khí thế khiến người ta sợ hãi.
Nhan Khinh Long vô thức lùi lại nửa bước.
Kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta lại sợ Lâm Trạch?
Lúc này một âm thanh vang lên bên cạnh anh ta: "Đây chẳng phải là con rể vô dụng trước đây của nhà họ Nhan hay sao? Xem ra em gái cậu gả cho Trịnh thiếu gia nhà chúng tôi là đúng người rồi đó".
"Đúng, chính là hắn, hai vị đại sư, làm phiền hai vị rồi!", bây giờ Nhan Khinh Long mới phản ứng lại, vội chắp tay thành quyền, nở nụ cười lạnh lùng nhìn Lâm Trạch: "Tôi muốn hắn phải mở to mắt nhìn em gái tôi lấy người khác mà không làm được gì!"
Hai vị này đều là cao thủ võ thuật! Lâm Trạch có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của bọn họ?
"Đơn giản", hai người cười sảng khoái, lập tức nhảy từ trên bậc thang xuống nhà đến chỗ Lâm Trạch: "Tên nhóc, chịu chết đi!"
"Lắm mồm".
Lâm Trạch vẫy hai tay, một luồng lực mạnh mẽ phun ra, hai người còn đang trên không trung chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị sét đánh, lập tức phun ra máu rồi bay ngược trở lại.
"Không thể như vậy được, sao hắn có thể lợi hại đến vậy!?", hai người kinh ngạc rồi quay người muốn bỏ chạy!
Hai người họ biết bản thân không phải là đối thủ của Lâm Trạch.
"Cao thủ?", Nhan Khinh Long biến sắc, anh ta quay đầu lại đã thấy Lâm Trạch đã đến trước mặt mình rồi.
"Nhan thiếu gia, tôi đến báo thù đây!", giọng nói của Lâm Trạch lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
Bình luận facebook