Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Còn không mau ngất?
Nơi đây lặng im như tờ, không ai dám nói năng gì cả.
Dường như chỉ cần có tiếng động thì đều có thể kích động đến kẻ trông như ác quỷ kia.
“Là... Lâm Trạch thật sao!”
Lý Văn Hạo trốn trong đám đông, vừa kích động vừa sốc.
Người đàn ông mạnh mẽ này chính là bạn học đại học cũ của anh ấy sao!
Ở trong đại sảnh, nhìn thấy Lâm Trạch anh dũng rời đi, cả hai nhà Trịnh Nhan đều đỏ mặt tía tai nhưng không thể làm gì khác.
“Gia chủ, chúng ta cứ tha cho cậu ta như vậy sao!?”, mọi người phẫn nộ.
Ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể bỏ qua cho Lâm Trạch được? Thể diện của hai gia tộc có cần nữa không đây?
“Đi điều tra tên Lâm Trạch đó trước, rốt cuộc năm năm qua cậu ta đã trải qua những gì!”, gia chủ hai bên đồng thanh nói.
Người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như thế tuyệt đối không phải kẻ tầm thường!
...
“Mẹ!”
Lâm Tiểu Nguyệt nhào vào lòng Nhan Khinh Nguyên ôm chầm lấy cô, chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé há to rồi khóc lên vô cớ.
Từ năm bốn tuổi cô bé đã luôn phải chịu ấm ức, lần này cuối cùng cũng đã được giải tỏa rồi, Lâm Tiểu Nguyệt khóc đến xé ruột xé gan.
“Tiểu thư...”, Tống Nhã cũng cảm thấy sống mũi hơi cay, cô nhìn sang Lâm Trạch với vẻ khó tin.
Lâm Trạch thật sự đã đem Nhan Khinh Nguyên nguyên vẹn trở về sao!
Mặc dù trông Lâm Trạch khá điềm tĩnh, nhưng cô biết Lâm Trạch có thể đem Nhan Khinh Nguyên về đây thì đã phải chịu không ít tội rồi!
Tống Nhã hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch với vẻ nghiêm trọng rồi cúi người với anh.
“Tôi thu lại lời nói anh vô dụng lúc trước!”
Lâm Trạch thực sự đã thay đổi, anh đã không còn là kẻ vô dụng của năm năm trước nữa rồi!
“Không sao, lúc cô nói thì tôi cũng đâu có nghe”, Lâm Trạch nhún vai.
Anh ôm lấy Nhan Khinh Nguyên và Lâm Tiểu Nguyệt, bản thân cũng không thể kiềm được nước mắt: “Khinh Nguyên, Tiểu Nguyệt, cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ rồi...”
Tống Nhã lau khóe mắt rồi rời khỏi phòng, để lại không gian cho ba người bọn họ.
Sau mười phút đứng đợi trước cổng, lúc này Lâm Trạch mới đi ra.
“Tiểu Nguyệt và tiểu thư không sao chứ?”, Tống Nhã hỏi, dù gì thì Nhan Khinh Nguyên vẫn còn đang hôn mê.
“Không sao, cô ấy ngủ thiếp đi rồi”, Lâm Trạch gật đầu.
Do Nhan Khinh Nguyên đã quá kiệt sức, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi là được.
“Vậy đành trông cậy vào anh, có lẽ tôi phải rời khỏi đây rồi”, Tống Nhã khẽ mỉm cười.
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không an tâm để cho Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Khinh Nguyên ở cùng Lâm Trạch đâu, để cho hai mẹ con ở cùng kẻ vô dụng đó chính là đang hại bọn họ.
Nhưng bây giờ Lâm Trạch lại mạo hiểm tính mạng với hai nhà Trịnh Nhan để cướp Nhan Khinh Nguyên trở về, điều này đã đủ để chứng minh bản lĩnh của anh!
“Đi đâu thế? Chẳng phải cô là trợ lý của Khinh Nguyên sao?”, Lâm Trạch tò mò.
Anh có thể nhìn ra được trong ánh mắt của Tống Nhã có chút không nỡ.
“Về thôn xem mắt, bố mẹ tôi đã sắp xếp một mối hôn sự cho tôi, đối phương là con trai trưởng thôn, gia cảnh cũng không tệ”.
“Là loại ngơ ngơ ngác ngác à?”
“Phụt”.
Tống Nhã phụt cười, sao người này có thể nói như vậy được chứ.
Sau khi có cách nhìn khác về Lâm Trạch thì cô thấy anh khá thú vị.
“Xem mắt thôi mà, đâu phải cưới gấp đâu, nhưng nếu về nhà thì cũng không thể quay lại đây ngay được”, Tống Nhã có chút buồn rầu.
“Mọi chuyện cứ đợi Khinh Nguyên tỉnh dậy rồi nói, tôi cảm thấy cô xứng đáng có được những thứ tốt hơn thế”, Lâm Trạch đút tay vào túi.
Nhìn lên bầu trời đêm trong vắt, lòng anh lại thoáng tĩnh lặng.
Mấy nghìn năm rồi, cuối cùng anh cũng đã quay trở lại cuộc sống chốn thị thành.
“Cũng được”, Tống Nhã gật đầu, cô muốn nói lời từ biệt và hỏi ý kiến của Nhan Khinh Nguyên trước khi rời đi.
Đêm nay Lâm Trạch không tu luyện, hiếm khi mới được ở cạnh Nhan Khinh Nguyên và Lâm Tiểu Nguyệt nên anh đã ngủ một mạch tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, khi Nhan Khinh Nguyên vẫn chưa tỉnh dậy, Lâm Trạch đã bắt mạch cho cô.
“Chú Lâm, mẹ cháu không sao chứ?”, Lâm Tiểu Nguyệt ôm lấy Nhan Khinh Nguyên, nũng nịu hỏi.
“Chỉ đang ngủ thôi”, Lâm Trạch đưa tay búng lên trán Lâm Tiểu Nguyệt một cái, anh dở cười: “Con bé ranh này, còn gọi chú à, gọi bố”.
“Không gọi đâu, lêu lêu!”, Lâm Tiểu Nguyệt thè lưỡi rồi bày ra bộ mặt trêu chọc đáng yêu.
Lâm Trạch nấu đồ ăn sáng, chừa lại cho Nhan Khinh Nguyên một phần, sau đó đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường mẫu giáo rồi mới quay về công ty.
“Chào buổi sáng, anh Lâm!”
Ngay khi Lâm Trạch bước vào, mấy cô gái đứng ở quầy lễ tân đã chào hỏi anh.
Lâm Thanh Tuyết đã trở thành phó tổng giám đốc, với thân phận là em trai họ nên đương nhiên danh tiếng của Lâm Trạch cũng được tăng lên.
“Xin chào, phòng làm việc của Thanh Tuyết ở đâu?”
“Phòng làm việc của phó tổng Lâm ở lầu ba, cạnh phòng họp cuối cùng”, mấy cô gái cười nói.
“Cảm ơn nhé”.
Lâm Trạch lập tức đi đến phòng làm việc của Lâm Thanh Tuyết, đến nơi anh gõ cửa, bên trong vọng ra giọng của Lâm Thanh Tuyết.
“Vào đi”.
Anh đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang ngồi ngay chỗ của cô, bất lực véo trán của mình.
Nhìn thấy đó là Lâm Trạch, cô bèn nở nụ cười: “Thằng nhóc này, mấy ngày qua chạy đi đâu thế, điện thoại của chị cũng không nghe”.
“Đi đưa vợ về nhà”.
“Chỉ giỏi phét”.
Lâm Thanh Tuyết trợn tròn mắt, Nhan Khinh Nguyên là người nhà họ Nhan ở thành phố J đó, Lâm Trạch mà có thể đem về được mới là lạ.
“Chị đang buồn phiền chuyện gì vậy?”, Lâm Trạch ngồi trên sô pha cười toe toét, sau đó tự rót trà cho mình, anh cũng lười giải thích.
“Chẳng phải là do khách hàng sao, cứ đòi chị phải đến khách sạn bàn hợp đồng, phải đi thì mới ký”, Lâm Thanh Tuyết buồn bã thở dài.
Đây là lần hợp tác lớn đầu tiên của cô kể từ khi đảm nhận vị trí này, cô không thể làm hỏng được.
“Đây rõ ràng là có ý đồ xấu mà”, Lâm Trạch uống một ngụm trà, làm gì có chuyện bàn chuyện làm ăn thì cứ phải đi đến khách sạn chứ: “Chị mà đi thì người cũng mất luôn đấy”.
Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy ánh mắt của Lâm Thanh Tuyết dường như đang nóng lên, anh nhìn sang Lâm Thanh Tuyết, sau đó bối rối lùi lại: “Chị nhìn em làm gì?”
Lâm Thanh Tuyết nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch, ánh mắt cứ như sói đang rình cừu vậy.
“Hi hi”.
Lâm Thanh Tuyết bỗng đi về phía Lâm Trạch, đặt hai tay sau lưng anh, cười nham hiểm: “Một mình chị đương nhiên sẽ nguy hiểm, nhưng nếu có thêm trợ lý đi cùng thì không vấn đề gì nữa rồi”.
Lâm Trạch dở khóc dở cười, bà chị này tính bắt mình làm vệ sĩ đấy à.
Vừa hay anh cũng đang rảnh: “Được thôi”.
“Vậy chú chuẩn bị một lát đi, để chị đi liên lạc với khách hàng”, Lâm Thanh Tuyết vỗ mạnh vào vai Lâm Trạch rồi cười hi hi: “Có công cụ chạy bằng cơm giúp rồi, à không, em trai của chị là nhất!”
Lâm Trạch nhất thời cạn lời.
...
Khách sạn Thiên Tường là một khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố Hoa Hải, ngay khi lái xe đến nơi, Lâm Thanh Tuyết liền dẫn theo Lâm Trạch đến trước cửa một căn phòng.
“Lát nữa chú đừng ăn nói bậy bạ, đối phương là ông chủ lớn đó”, Lâm Thanh Tuyết nhắc nhở, nhưng Lâm Trạch cũng không phải người có tính cách như vậy.
“Vậy phải coi tâm trạng rồi”, Lâm Trạch nhún vai.
Lâm Thanh Tuyết trợn tròn mắt, sau đó gõ cửa.
“Ai thế?”, giọng một người đàn ông vọng ra từ bên trong.
“Tổng giám đốc Phương, tôi là Lâm Thanh Tuyết, tôi đến để bàn chuyện hợp tác”.
Cửa phòng vừa mở ra, bỗng có một người đàn ông để đầu undercut bước ra, cảnh tượng đó đúng là làm cho người khác kinh ngạc.
Người đàn ông đang cởi trần, bên dưới chỉ quấn độc mỗi cái khăn ngắn, trên tay còn cầm ly rượu vang đỏ.
Phương Binh cười toe toét khi nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đến, hắn đã đợi cô rất lâu rồi.
“Thanh Tuyết à, vào đây... đi”.
Sau khi bước vào, Phương Binh mới phát hiện ra Lâm Thanh Tuyết có dẫn theo một người đàn ông, sắc mặt hắn lập tức trở nên cứng đờ.
“Cậu ta là ai?”, Phương Binh nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui: “Lẽ ra tôi nên để cô đến một mình mới phải”.
“Tổng giám đốc Phương đừng giận, cậu ấy là trợ lý của tôi, đây chẳng phải là đang để cậu ấy học hỏi kinh nghiệm hay sao”, Lâm Thanh Tuyết mỉm cười nịnh nọt, nhưng nắm tay lại khẽ siết lại.
Nhìn thấy Phương Binh chỉ quấn mỗi khăn thì cô cũng đã hiểu rồi, hôm nay nếu như không dắt Lâm Trạch theo thì cô coi như xong đời.
“Xin chào tổng giám đốc Phương, tôi là Lâm Trạch, trợ lý của sếp Lâm”, Lâm Trạch vội vàng tiến đến bắt tay với Phương Binh.
“Lau tay!”
Phương Binh hất mạnh tay Lâm Trạch ra, vừa lau tay vừa tỏ ra chán ghét: “Cái thứ gì thế này? Cậu có tư cách để nắm tay tôi sao?”
Lâm Trạch vội rụt cổ lại, lúc này Phương Binh mới hừ một tiếng: “Phó tổng giám đốc Lâm, trợ lý của cô có vẻ không được thông minh cho lắm”.
Lâm Thanh Tuyết lập tức hiểu ra, nhanh chóng mắng: “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Phương!”
“He he, xin lỗi”, Lâm Trạch vội cúi đầu.
“Lần sau phải thông minh lên, không phải loại chó mèo nào cũng có thể đi bàn chuyện làm ăn được đâu”, Phương Binh khinh thường nhìn Lâm Trạch, lúc này hắn mới chịu tránh đường cho cả hai vào phòng.
Sau khi vào trong, Phương Binh đã cố tình rót đầy rượu vang đỏ vào ly của Lâm Thanh Tuyết.
“Uống chút đi, uống xong chúng ta sẽ bàn chuyện kinh doanh”.
“Chuyện này...”
Lâm Thanh Tuyết có hơi do dự, cô đâu phải kẻ ngốc, tên Phương Binh này vừa nhìn liền nhận ra được hắn đâu có ý định bàn chuyện làm ăn một cách nghiêm túc.
Có khi uống hết ly rượu này thì cô sẽ xảy ra chuyện cũng nên.
“Nếu không nể mặt tôi mà uống thì đừng tính đến việc bàn chuyện kinh doanh”, Phương Binh đẩy ly rượu đến trước mặt Lâm Thanh Tuyết, trong mắt hắn có chút giễu cợt. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Con đàn bà ngốc, nghĩ rằng đem một tên không ra gì đến đây là có thể an toàn à?
Hắn đã sớm cho thuốc liều mạnh vào rượu rồi, chỉ cần đợi Lâm Thanh Tuyết uống, chắc chắn trong vòng ba phút sẽ ngã xuống.
“Vậy được...”, Lâm Thanh Tuyết cắn răng, dù sao Lâm Trạch cũng đang ở cạnh, đành liều vậy!
“Cảm ơn tổng giám đốc Phương”.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết định cầm ly rượu lên, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra rồi cướp lấy ly rượu trong tay cô, một hơi uống cạn.
“Cậu làm trò gì đó!”
Phương Binh lập tức nổi điên, ngay lập tức đứng phắt dậy: “Nhổ ra mau! Cậu có biết chai rượu này bao nhiêu tiền không hả, loại người như cậu cũng xứng để uống sao!”
“Lâm Trạch! Mau xin lỗi tổng giám đốc Phương đi”.
Lâm Thanh Tuyết giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Xin lỗi cái quái gì? Mau kêu cậu ta cút khỏi đây!”, Phương Binh xua tay, tỏ ra khinh thường.
Chỉ là một tên trở lý cỏn con mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của hắn!
“Tổng giám đốc Phương, anh đừng giận, cậu ấy có lòng thôi mà”, Lâm Thanh Tuyết vội vàng xin lỗi: “Bàn xong hợp đồng thì lát nữa tôi sẽ uống đủ với anh mà”.
“Phó tổng giám đốc Lâm, nếu như cô thiếu trợ lý thì tôi có thể giới thiệu người cho cô, không cần thiết phải mời cái loại ngu ngốc không biết điều này đâu”.
Phương Binh hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại chỗ của mình, khinh thường liếc sang Lâm Trạch.
Đúng là một tên ngốc, nghĩ rằng giúp Lâm Thanh Tuyết uống rượu là xong à?
Nếu như Lâm Trạch đã uống rồi thì trong vòng ba phút sẽ gục, đến lúc đó Lâm Thanh Tuyết có bị gì thì hắn nói là xong, không phải sao?
Một tên trợ lý quèn mà thôi, làm gì có chút uy hiếp nào chứ, căn bản hắn còn không thèm coi anh ra gì.
“Đúng đúng đúng, chúng ta bàn chuyện hợp tác trước”.
Lâm Thanh Tuyết cười mỉm, sau đó lấy hợp đồng ra bàn bạc với Phương Binh.
Phương Binh thầm cười khẩy, từng giây từng phút dần trôi qua... hai phút, rồi đến ba phút.
Nhìn thấy Lâm Trạch vẫn ngồi lì đó, chưa có dấu hiệu ngất đi, sắc mặt Phương Binh lại càng thêm cứng đờ.
Khóe miệng hắn hơi giật giật.
Má nó, sao nó vẫn chưa ngất chứ?
Dường như chỉ cần có tiếng động thì đều có thể kích động đến kẻ trông như ác quỷ kia.
“Là... Lâm Trạch thật sao!”
Lý Văn Hạo trốn trong đám đông, vừa kích động vừa sốc.
Người đàn ông mạnh mẽ này chính là bạn học đại học cũ của anh ấy sao!
Ở trong đại sảnh, nhìn thấy Lâm Trạch anh dũng rời đi, cả hai nhà Trịnh Nhan đều đỏ mặt tía tai nhưng không thể làm gì khác.
“Gia chủ, chúng ta cứ tha cho cậu ta như vậy sao!?”, mọi người phẫn nộ.
Ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể bỏ qua cho Lâm Trạch được? Thể diện của hai gia tộc có cần nữa không đây?
“Đi điều tra tên Lâm Trạch đó trước, rốt cuộc năm năm qua cậu ta đã trải qua những gì!”, gia chủ hai bên đồng thanh nói.
Người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như thế tuyệt đối không phải kẻ tầm thường!
...
“Mẹ!”
Lâm Tiểu Nguyệt nhào vào lòng Nhan Khinh Nguyên ôm chầm lấy cô, chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé há to rồi khóc lên vô cớ.
Từ năm bốn tuổi cô bé đã luôn phải chịu ấm ức, lần này cuối cùng cũng đã được giải tỏa rồi, Lâm Tiểu Nguyệt khóc đến xé ruột xé gan.
“Tiểu thư...”, Tống Nhã cũng cảm thấy sống mũi hơi cay, cô nhìn sang Lâm Trạch với vẻ khó tin.
Lâm Trạch thật sự đã đem Nhan Khinh Nguyên nguyên vẹn trở về sao!
Mặc dù trông Lâm Trạch khá điềm tĩnh, nhưng cô biết Lâm Trạch có thể đem Nhan Khinh Nguyên về đây thì đã phải chịu không ít tội rồi!
Tống Nhã hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch với vẻ nghiêm trọng rồi cúi người với anh.
“Tôi thu lại lời nói anh vô dụng lúc trước!”
Lâm Trạch thực sự đã thay đổi, anh đã không còn là kẻ vô dụng của năm năm trước nữa rồi!
“Không sao, lúc cô nói thì tôi cũng đâu có nghe”, Lâm Trạch nhún vai.
Anh ôm lấy Nhan Khinh Nguyên và Lâm Tiểu Nguyệt, bản thân cũng không thể kiềm được nước mắt: “Khinh Nguyên, Tiểu Nguyệt, cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ rồi...”
Tống Nhã lau khóe mắt rồi rời khỏi phòng, để lại không gian cho ba người bọn họ.
Sau mười phút đứng đợi trước cổng, lúc này Lâm Trạch mới đi ra.
“Tiểu Nguyệt và tiểu thư không sao chứ?”, Tống Nhã hỏi, dù gì thì Nhan Khinh Nguyên vẫn còn đang hôn mê.
“Không sao, cô ấy ngủ thiếp đi rồi”, Lâm Trạch gật đầu.
Do Nhan Khinh Nguyên đã quá kiệt sức, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi là được.
“Vậy đành trông cậy vào anh, có lẽ tôi phải rời khỏi đây rồi”, Tống Nhã khẽ mỉm cười.
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không an tâm để cho Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Khinh Nguyên ở cùng Lâm Trạch đâu, để cho hai mẹ con ở cùng kẻ vô dụng đó chính là đang hại bọn họ.
Nhưng bây giờ Lâm Trạch lại mạo hiểm tính mạng với hai nhà Trịnh Nhan để cướp Nhan Khinh Nguyên trở về, điều này đã đủ để chứng minh bản lĩnh của anh!
“Đi đâu thế? Chẳng phải cô là trợ lý của Khinh Nguyên sao?”, Lâm Trạch tò mò.
Anh có thể nhìn ra được trong ánh mắt của Tống Nhã có chút không nỡ.
“Về thôn xem mắt, bố mẹ tôi đã sắp xếp một mối hôn sự cho tôi, đối phương là con trai trưởng thôn, gia cảnh cũng không tệ”.
“Là loại ngơ ngơ ngác ngác à?”
“Phụt”.
Tống Nhã phụt cười, sao người này có thể nói như vậy được chứ.
Sau khi có cách nhìn khác về Lâm Trạch thì cô thấy anh khá thú vị.
“Xem mắt thôi mà, đâu phải cưới gấp đâu, nhưng nếu về nhà thì cũng không thể quay lại đây ngay được”, Tống Nhã có chút buồn rầu.
“Mọi chuyện cứ đợi Khinh Nguyên tỉnh dậy rồi nói, tôi cảm thấy cô xứng đáng có được những thứ tốt hơn thế”, Lâm Trạch đút tay vào túi.
Nhìn lên bầu trời đêm trong vắt, lòng anh lại thoáng tĩnh lặng.
Mấy nghìn năm rồi, cuối cùng anh cũng đã quay trở lại cuộc sống chốn thị thành.
“Cũng được”, Tống Nhã gật đầu, cô muốn nói lời từ biệt và hỏi ý kiến của Nhan Khinh Nguyên trước khi rời đi.
Đêm nay Lâm Trạch không tu luyện, hiếm khi mới được ở cạnh Nhan Khinh Nguyên và Lâm Tiểu Nguyệt nên anh đã ngủ một mạch tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, khi Nhan Khinh Nguyên vẫn chưa tỉnh dậy, Lâm Trạch đã bắt mạch cho cô.
“Chú Lâm, mẹ cháu không sao chứ?”, Lâm Tiểu Nguyệt ôm lấy Nhan Khinh Nguyên, nũng nịu hỏi.
“Chỉ đang ngủ thôi”, Lâm Trạch đưa tay búng lên trán Lâm Tiểu Nguyệt một cái, anh dở cười: “Con bé ranh này, còn gọi chú à, gọi bố”.
“Không gọi đâu, lêu lêu!”, Lâm Tiểu Nguyệt thè lưỡi rồi bày ra bộ mặt trêu chọc đáng yêu.
Lâm Trạch nấu đồ ăn sáng, chừa lại cho Nhan Khinh Nguyên một phần, sau đó đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường mẫu giáo rồi mới quay về công ty.
“Chào buổi sáng, anh Lâm!”
Ngay khi Lâm Trạch bước vào, mấy cô gái đứng ở quầy lễ tân đã chào hỏi anh.
Lâm Thanh Tuyết đã trở thành phó tổng giám đốc, với thân phận là em trai họ nên đương nhiên danh tiếng của Lâm Trạch cũng được tăng lên.
“Xin chào, phòng làm việc của Thanh Tuyết ở đâu?”
“Phòng làm việc của phó tổng Lâm ở lầu ba, cạnh phòng họp cuối cùng”, mấy cô gái cười nói.
“Cảm ơn nhé”.
Lâm Trạch lập tức đi đến phòng làm việc của Lâm Thanh Tuyết, đến nơi anh gõ cửa, bên trong vọng ra giọng của Lâm Thanh Tuyết.
“Vào đi”.
Anh đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang ngồi ngay chỗ của cô, bất lực véo trán của mình.
Nhìn thấy đó là Lâm Trạch, cô bèn nở nụ cười: “Thằng nhóc này, mấy ngày qua chạy đi đâu thế, điện thoại của chị cũng không nghe”.
“Đi đưa vợ về nhà”.
“Chỉ giỏi phét”.
Lâm Thanh Tuyết trợn tròn mắt, Nhan Khinh Nguyên là người nhà họ Nhan ở thành phố J đó, Lâm Trạch mà có thể đem về được mới là lạ.
“Chị đang buồn phiền chuyện gì vậy?”, Lâm Trạch ngồi trên sô pha cười toe toét, sau đó tự rót trà cho mình, anh cũng lười giải thích.
“Chẳng phải là do khách hàng sao, cứ đòi chị phải đến khách sạn bàn hợp đồng, phải đi thì mới ký”, Lâm Thanh Tuyết buồn bã thở dài.
Đây là lần hợp tác lớn đầu tiên của cô kể từ khi đảm nhận vị trí này, cô không thể làm hỏng được.
“Đây rõ ràng là có ý đồ xấu mà”, Lâm Trạch uống một ngụm trà, làm gì có chuyện bàn chuyện làm ăn thì cứ phải đi đến khách sạn chứ: “Chị mà đi thì người cũng mất luôn đấy”.
Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy ánh mắt của Lâm Thanh Tuyết dường như đang nóng lên, anh nhìn sang Lâm Thanh Tuyết, sau đó bối rối lùi lại: “Chị nhìn em làm gì?”
Lâm Thanh Tuyết nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch, ánh mắt cứ như sói đang rình cừu vậy.
“Hi hi”.
Lâm Thanh Tuyết bỗng đi về phía Lâm Trạch, đặt hai tay sau lưng anh, cười nham hiểm: “Một mình chị đương nhiên sẽ nguy hiểm, nhưng nếu có thêm trợ lý đi cùng thì không vấn đề gì nữa rồi”.
Lâm Trạch dở khóc dở cười, bà chị này tính bắt mình làm vệ sĩ đấy à.
Vừa hay anh cũng đang rảnh: “Được thôi”.
“Vậy chú chuẩn bị một lát đi, để chị đi liên lạc với khách hàng”, Lâm Thanh Tuyết vỗ mạnh vào vai Lâm Trạch rồi cười hi hi: “Có công cụ chạy bằng cơm giúp rồi, à không, em trai của chị là nhất!”
Lâm Trạch nhất thời cạn lời.
...
Khách sạn Thiên Tường là một khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố Hoa Hải, ngay khi lái xe đến nơi, Lâm Thanh Tuyết liền dẫn theo Lâm Trạch đến trước cửa một căn phòng.
“Lát nữa chú đừng ăn nói bậy bạ, đối phương là ông chủ lớn đó”, Lâm Thanh Tuyết nhắc nhở, nhưng Lâm Trạch cũng không phải người có tính cách như vậy.
“Vậy phải coi tâm trạng rồi”, Lâm Trạch nhún vai.
Lâm Thanh Tuyết trợn tròn mắt, sau đó gõ cửa.
“Ai thế?”, giọng một người đàn ông vọng ra từ bên trong.
“Tổng giám đốc Phương, tôi là Lâm Thanh Tuyết, tôi đến để bàn chuyện hợp tác”.
Cửa phòng vừa mở ra, bỗng có một người đàn ông để đầu undercut bước ra, cảnh tượng đó đúng là làm cho người khác kinh ngạc.
Người đàn ông đang cởi trần, bên dưới chỉ quấn độc mỗi cái khăn ngắn, trên tay còn cầm ly rượu vang đỏ.
Phương Binh cười toe toét khi nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đến, hắn đã đợi cô rất lâu rồi.
“Thanh Tuyết à, vào đây... đi”.
Sau khi bước vào, Phương Binh mới phát hiện ra Lâm Thanh Tuyết có dẫn theo một người đàn ông, sắc mặt hắn lập tức trở nên cứng đờ.
“Cậu ta là ai?”, Phương Binh nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui: “Lẽ ra tôi nên để cô đến một mình mới phải”.
“Tổng giám đốc Phương đừng giận, cậu ấy là trợ lý của tôi, đây chẳng phải là đang để cậu ấy học hỏi kinh nghiệm hay sao”, Lâm Thanh Tuyết mỉm cười nịnh nọt, nhưng nắm tay lại khẽ siết lại.
Nhìn thấy Phương Binh chỉ quấn mỗi khăn thì cô cũng đã hiểu rồi, hôm nay nếu như không dắt Lâm Trạch theo thì cô coi như xong đời.
“Xin chào tổng giám đốc Phương, tôi là Lâm Trạch, trợ lý của sếp Lâm”, Lâm Trạch vội vàng tiến đến bắt tay với Phương Binh.
“Lau tay!”
Phương Binh hất mạnh tay Lâm Trạch ra, vừa lau tay vừa tỏ ra chán ghét: “Cái thứ gì thế này? Cậu có tư cách để nắm tay tôi sao?”
Lâm Trạch vội rụt cổ lại, lúc này Phương Binh mới hừ một tiếng: “Phó tổng giám đốc Lâm, trợ lý của cô có vẻ không được thông minh cho lắm”.
Lâm Thanh Tuyết lập tức hiểu ra, nhanh chóng mắng: “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Phương!”
“He he, xin lỗi”, Lâm Trạch vội cúi đầu.
“Lần sau phải thông minh lên, không phải loại chó mèo nào cũng có thể đi bàn chuyện làm ăn được đâu”, Phương Binh khinh thường nhìn Lâm Trạch, lúc này hắn mới chịu tránh đường cho cả hai vào phòng.
Sau khi vào trong, Phương Binh đã cố tình rót đầy rượu vang đỏ vào ly của Lâm Thanh Tuyết.
“Uống chút đi, uống xong chúng ta sẽ bàn chuyện kinh doanh”.
“Chuyện này...”
Lâm Thanh Tuyết có hơi do dự, cô đâu phải kẻ ngốc, tên Phương Binh này vừa nhìn liền nhận ra được hắn đâu có ý định bàn chuyện làm ăn một cách nghiêm túc.
Có khi uống hết ly rượu này thì cô sẽ xảy ra chuyện cũng nên.
“Nếu không nể mặt tôi mà uống thì đừng tính đến việc bàn chuyện kinh doanh”, Phương Binh đẩy ly rượu đến trước mặt Lâm Thanh Tuyết, trong mắt hắn có chút giễu cợt. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Con đàn bà ngốc, nghĩ rằng đem một tên không ra gì đến đây là có thể an toàn à?
Hắn đã sớm cho thuốc liều mạnh vào rượu rồi, chỉ cần đợi Lâm Thanh Tuyết uống, chắc chắn trong vòng ba phút sẽ ngã xuống.
“Vậy được...”, Lâm Thanh Tuyết cắn răng, dù sao Lâm Trạch cũng đang ở cạnh, đành liều vậy!
“Cảm ơn tổng giám đốc Phương”.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết định cầm ly rượu lên, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra rồi cướp lấy ly rượu trong tay cô, một hơi uống cạn.
“Cậu làm trò gì đó!”
Phương Binh lập tức nổi điên, ngay lập tức đứng phắt dậy: “Nhổ ra mau! Cậu có biết chai rượu này bao nhiêu tiền không hả, loại người như cậu cũng xứng để uống sao!”
“Lâm Trạch! Mau xin lỗi tổng giám đốc Phương đi”.
Lâm Thanh Tuyết giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Xin lỗi cái quái gì? Mau kêu cậu ta cút khỏi đây!”, Phương Binh xua tay, tỏ ra khinh thường.
Chỉ là một tên trở lý cỏn con mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của hắn!
“Tổng giám đốc Phương, anh đừng giận, cậu ấy có lòng thôi mà”, Lâm Thanh Tuyết vội vàng xin lỗi: “Bàn xong hợp đồng thì lát nữa tôi sẽ uống đủ với anh mà”.
“Phó tổng giám đốc Lâm, nếu như cô thiếu trợ lý thì tôi có thể giới thiệu người cho cô, không cần thiết phải mời cái loại ngu ngốc không biết điều này đâu”.
Phương Binh hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại chỗ của mình, khinh thường liếc sang Lâm Trạch.
Đúng là một tên ngốc, nghĩ rằng giúp Lâm Thanh Tuyết uống rượu là xong à?
Nếu như Lâm Trạch đã uống rồi thì trong vòng ba phút sẽ gục, đến lúc đó Lâm Thanh Tuyết có bị gì thì hắn nói là xong, không phải sao?
Một tên trợ lý quèn mà thôi, làm gì có chút uy hiếp nào chứ, căn bản hắn còn không thèm coi anh ra gì.
“Đúng đúng đúng, chúng ta bàn chuyện hợp tác trước”.
Lâm Thanh Tuyết cười mỉm, sau đó lấy hợp đồng ra bàn bạc với Phương Binh.
Phương Binh thầm cười khẩy, từng giây từng phút dần trôi qua... hai phút, rồi đến ba phút.
Nhìn thấy Lâm Trạch vẫn ngồi lì đó, chưa có dấu hiệu ngất đi, sắc mặt Phương Binh lại càng thêm cứng đờ.
Khóe miệng hắn hơi giật giật.
Má nó, sao nó vẫn chưa ngất chứ?
Bình luận facebook