Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 "Có ký không?"
Mẹ kiếp anh định vứt người ra khỏi cửa sổ thật! Đây là tầng hai mươi đấy!
"Đại ca, đừng thả tay ra! Xin đừng thả tay ra".
"Anh bình tĩnh chút đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, anh đừng làm liều!"
"Má, tôi ngất đây..."
Đám người kia sắp điên rồi, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn y dược Nhan Trạch lại bị vứt ra ngoài cửa sổ ngã chết, ngày hôm sau nhất định sẽ lên trang nhất cho mà xem.
Lâm Trạch không quan tâm đến bọn họ, chỉ tóm lấy một chân của Tần Binh, lạnh lùng nói: "Tôi không đánh lại được cả nhà họ Nhan, nhưng đánh mình anh thì được".
VietWriter
"Điên rồi! Cậu điên rồi!"
Tần Binh dựa vào bên ngoài cửa sổ hét lớn, cả mặt sợ hãi đến méo đi, quần bắt đầu chảy nước, chảy cả lên mặt hắn.
Gió thổi lất phất trên đầu Tần Binh, đây là cảm giác mới mẻ mà hắn chưa bao giờ được thử, còn kích thích hơn nhảy bungee cả trăm lần.
Tần Binh sợ đến mức không kìm được nước mắt, mẹ kiếp, trong tình cảnh này ai mà không khóc chứ, đây là tầng hai mươi đấy!
Gió điên cuồng thổi từ cửa sổ vào, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng của Lâm Trạch: "Có ký không?"
"Cậu... cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi không ký! Có chết cũng không ký!", Tần Binh hét lớn, nếu mà ký thì hắn cũng chẳng còn lại cái gì, như vậy chẳng khác gì chết!
Lâm Trạch thả tay ra, chỉ túm lấy ống quần của hắn, cả người Tần Binh lại tụt xuống một chút, điều này khiến hắn sợ đến mức hét lên: "Đại ca! Em có ký cũng không làm được gì! Em chỉ là bù nhìn, em chỉ là bù nhìn của nhà họ Nhan thôi!"
Hắn sắp sụp đổ rồi.
Tục ngữ nói cấm có sai, vua còn thua thằng liều, mẹ kiếp, bây giờ Lâm Trạch không màng tới mạng người nữa rồi!
"Có ký không?"
Lâm Trạch hỏi thêm lần nữa, tay lại thả ra, lần này chỉ túm lấy giày của Tần Binh, mà nó cũng dần dần tuột xuống khiến cả người hắn dần trượt xuống.
"Tôi ký, tôi ký! Cái gì tôi cũng ký!"
Tần Binh sợ rồi, hắn thực sự sợ rồi.
Đừng nói là hắn, ngay cả những người khác trong phòng họp cũng bị Lâm Trạch dọa sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, mấy người không chịu được áp lực thậm chí còn ngất.
Tận mắt thấy điều này còn kinh khủng hơn xem mấy bộ phim bom tấn sử dụng kỹ xảo đặc biệt.
Lâm Trạch dùng sức kéo, lôi Tần Binh lên vứt hắn xuống đất, hắn ngây ngô ngồi trên sàn, ánh mắt hoảng loạn, rõ ràng là bị dọa đến mức ngu người rồi.
"Học được chưa? Sau này muốn đối phó với ai, dùng bạo lực cũng vô dụng", Lâm Trạch ghét bỏ mà phủi tay, dạy bảo Tề Hắc: "Phải mềm mỏng, giảng đạo lý cho người ta".
"Đại ca, đừng thả tay ra! Xin đừng thả tay ra".
"Anh bình tĩnh chút đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, anh đừng làm liều!"
"Má, tôi ngất đây..."
Đám người kia sắp điên rồi, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn y dược Nhan Trạch lại bị vứt ra ngoài cửa sổ ngã chết, ngày hôm sau nhất định sẽ lên trang nhất cho mà xem.
Lâm Trạch không quan tâm đến bọn họ, chỉ tóm lấy một chân của Tần Binh, lạnh lùng nói: "Tôi không đánh lại được cả nhà họ Nhan, nhưng đánh mình anh thì được".
VietWriter
"Điên rồi! Cậu điên rồi!"
Tần Binh dựa vào bên ngoài cửa sổ hét lớn, cả mặt sợ hãi đến méo đi, quần bắt đầu chảy nước, chảy cả lên mặt hắn.
Gió thổi lất phất trên đầu Tần Binh, đây là cảm giác mới mẻ mà hắn chưa bao giờ được thử, còn kích thích hơn nhảy bungee cả trăm lần.
Tần Binh sợ đến mức không kìm được nước mắt, mẹ kiếp, trong tình cảnh này ai mà không khóc chứ, đây là tầng hai mươi đấy!
Gió điên cuồng thổi từ cửa sổ vào, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng của Lâm Trạch: "Có ký không?"
"Cậu... cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi không ký! Có chết cũng không ký!", Tần Binh hét lớn, nếu mà ký thì hắn cũng chẳng còn lại cái gì, như vậy chẳng khác gì chết!
Lâm Trạch thả tay ra, chỉ túm lấy ống quần của hắn, cả người Tần Binh lại tụt xuống một chút, điều này khiến hắn sợ đến mức hét lên: "Đại ca! Em có ký cũng không làm được gì! Em chỉ là bù nhìn, em chỉ là bù nhìn của nhà họ Nhan thôi!"
Hắn sắp sụp đổ rồi.
Tục ngữ nói cấm có sai, vua còn thua thằng liều, mẹ kiếp, bây giờ Lâm Trạch không màng tới mạng người nữa rồi!
"Có ký không?"
Lâm Trạch hỏi thêm lần nữa, tay lại thả ra, lần này chỉ túm lấy giày của Tần Binh, mà nó cũng dần dần tuột xuống khiến cả người hắn dần trượt xuống.
"Tôi ký, tôi ký! Cái gì tôi cũng ký!"
Tần Binh sợ rồi, hắn thực sự sợ rồi.
Đừng nói là hắn, ngay cả những người khác trong phòng họp cũng bị Lâm Trạch dọa sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, mấy người không chịu được áp lực thậm chí còn ngất.
Tận mắt thấy điều này còn kinh khủng hơn xem mấy bộ phim bom tấn sử dụng kỹ xảo đặc biệt.
Lâm Trạch dùng sức kéo, lôi Tần Binh lên vứt hắn xuống đất, hắn ngây ngô ngồi trên sàn, ánh mắt hoảng loạn, rõ ràng là bị dọa đến mức ngu người rồi.
"Học được chưa? Sau này muốn đối phó với ai, dùng bạo lực cũng vô dụng", Lâm Trạch ghét bỏ mà phủi tay, dạy bảo Tề Hắc: "Phải mềm mỏng, giảng đạo lý cho người ta".
Bình luận facebook