• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất (7 Viewers)

  • Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 25 - Phần 2

Công tố viên nhìn Per-Gunnar Gerdin nghi ngờ.


- Chúng tôi có một băng ghi âm, như Benny Ljungberg đã phỏng đoán. Trong đó, ông gọi Gunilla Björklund là một “con mụ” và sau đó, trong cuộc trò chuyện ông còn chửi thề nữa. Liệu Chúa nghĩ sao về điều đó?


- À, Chúa sẽ tha thứ ngay, ông sẽ thấy thế nếu mở cuốn sách mà ông vừa nhận được kia.


- “Ai tội lỗi gì cũng được tha thứ” Chúa Giêsu đã phán thế, - Bosse chen vào.


- Kinh Phúc Âm, lời thánh John? - Chánh Thanh tra Aronsson nói, ông nhận ra câu này mình đã đọc tối qua, lúc ngồi hàng tiếng trong góc của quán bar khách sạn.


- Ông đọc Kinh Thánh à? - Công tố viên Ranelid ngạc nhiên hỏi.


Chánh Thanh tra Aronsson không đáp, chỉ mỉm cười ngoan đạo với Công tố viên Ranelid. Per-Gunnar Gerdin tiếp tục:


- Tôi cố ý nói theo kiểu đó vì muốn Thùng Gỗ nhận ra phong cách hồi trước, tôi nghĩ nó có thể khiến anh ta nghe lời tôi, - Per-Gunnar Gerdin giải thích.


- Thế anh ta có nghe không? - Công tố viên hỏi.


- Có và không. Tôi không muốn anh ta ra mắt Allan, Julius, Benny và bạn gái anh ấy, vì sợ cung cách thô lỗ của anh ta gây mất cảm tình với nhóm.


- Và đúng thế thật đấy, - Người Đẹp thêm vào.


- Sao lại thế? - Công tố viên Ranelid hỏi.


- Chà, anh ta xông vào trang trại của tôi, hút thuốc, chửi thề và đòi uống rượu... Tôi cũng dễ tính lắm, nhưng tôi không thể chịu nổi kẻ mở mồm ra là văng tục.


Chánh Thanh tra Aronsson suýt nghẹn miếng bánh. Mới tối qua, Người Đẹp đã ngồi ngoài hiên và chửi thề gần như không dừng lại để thở. Aronsson mỗi lúc một cảm thấy mình không hề muốn tìm ra sự thật trong đống lộn xộn này. Kệ nó thế thì tốt hơn. Người Đẹp tiếp tục:


- Tôi khá chắc chắn là khi đến, anh ta say xỉn, mà lại còn lái xe hơi nữa chứ, ông nghĩ xem! Rồi anh ta đi vòng vòng, vung vẩy khẩu súng lục diễu võ dương oai, rằng anh ta sẽ buôn ma túy ở... Riga, hình như thế. Thế là, tôi gầm lên, vâng, ông Công tố ạ, tôi gầm lên rằng “Không được mang vũ khí trên đất của tôi!” và buộc anh ta đặt khẩu súng xuống hiên. Tôi chưa từng gặp ai nóng tính và khó chịu hơn...


- Có lẽ tại mấy quyển kinh thánh khiến anh ta mất bình tĩnh, - Allan thắc mắc. - Tôn giáo có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của người ta. Một lần, hồi tôi ở Teheran...


- Teheran ư? - Công tố viên buột miệng.


- Vâng, một vài năm trước đây, chắc chắn thế. Hồi đó còn có chút trật tự, Churchill bảo tôi thế khi chúng tôi bay khỏi đó bằng máy bay.


- Churchill á? - Công tố viên hỏi.


- Vâng, ông Thủ tướng ấy. Có lẽ hồi đó ông ấy không phải là Thủ tướng Chính phủ mà là trước đó. Và sau đó, thực tế là vậy.


- Mẹ nó, tôi thừa biết Churchill là ai chứ, tôi chỉ... ông và Churchill đi Teheran cùng nhau?


- Đừng chửi thề, ông công tố! - Người Đẹp thốt lên.


- Chà, không hẳn là cùng nhau. Tôi đã sống một thời gian với một nhà truyền giáo. Ông ấy có biệt tài khiến mọi người chung quanh phát điên lên.


Và công tố viên Ranelid cũng sắp phát điên đến nơi. Ông vừa nhận ra mình đã cố gắng moi sự thật từ một cụ già trăm tuổi, người ngồi đó tuyên bố rằng cụ đã gặp Franco, Truman, Mao Trạch Đông và Churchill. Nhưng Allan chẳng lấy làm phiền nếu Ranelid mất bình tĩnh. Ngược lại thì có. Cho nên cụ cứ tiếp tục:


- Suốt thời gian ở Trang trại Bên Hồ, anh Thùng Gỗ cứ như một đám mây dông. Anh ấy chỉ tươi tỉnh đúng một lần, đó là khi cuối cùng anh ấy bỏ đi. Lúc đó, anh ta hạ cửa sổ xe xuống và gào lên: “Latvia, tôi đến đây!” Chúng tôi hiểu là anh ta định nói mình đang trên đường đến Latvia, nhưng ông công tố giàu kinh nghiệm trong ngành cảnh sát hơn chúng tôi nên có lẽ sẽ giải thích khác?


- Đồ ngu! - Công tố viên nói.


- Đồ ngu? - Allan hỏi. - Tôi chưa bao giờ được gọi như thế cả. Đồ chó và chuột thì có, Stalin buột ra hai từ đó trong lúc giận dữ nhất, nhưng chưa bao giờ là ngu cả.


- Thế thì nó là thời chó chết, - công tố viên Ranelid nói.


Per-Gunnar Gerdin phản ứng lại:


- Nào nào, đừng có nổi nóng chỉ vì ông không thể còng tay bất cứ ai ông muốn, ông công tố ạ. Ông có muốn nghe phần còn lại của câu chuyện hay không?


Có, công tố viên muốn nghe, vì vậy ông lẩm bẩm một lời xin lỗi. Mà có lẽ “muốn” không phải là từ chính xác... ông đơn giản là “phải” nghe. Vì vậy, ông để Per-Gerdin tiếp tục:


- Thế thì, về tổ chức Never Again, có thể nói Ốc Vít đã đến châu Phi đăng lính Lê dương Pháp, Thùng Gỗ đến Latvia để buôn ma túy, và Caracas về quê để... chà, anh ta về quê. Còn lại chỉ mình tôi, hoàn toàn trơ trọi, dù tôi có Chúa Giêsu ở bên cạnh, tất nhiên.


- Ồ, phải, lôi kéo thêm đi, - công tố viên lầm bầm. - Tiếp tục nào!


- Tôi tìm xuống Trang trại Bên Hồ để gặp Gunilla, bạn gái của Benny. Ít nhất thì Thùng Gỗ đã gọi điện và cho tôi địa chỉ trước khi rời khỏi đất nước. Dù bất lương nhưng anh ta còn chút tử tế đấy.


- Ừm, tôi có một số câu hỏi về điều đó, - Công tố viên Ranelid hỏi. - Đầu tiên với cô, Gunilla Björklund. Vì sao vài ngày trước khi bỏ đi, cô lại ra ngoài mua một chiếc xe tải - và tại sao cô bỏ đi nhỉ?


Tối hôm trước, nhóm bạn đã quyết định giữ Sonya đứng ngoài chuyện này. Cũng giống như Allan, nó đang trên đường chạy trốn, nhưng khác với cụ, nó không có quyền công dân. Có thể nó sẽ không được coi là người Thụy Điển và ở Thụy Điển, cũng như hầu hết các nước khác, người nước ngoài chẳng được coi trọng lắm. Sonya có thể sẽ bị trục xuất hoặc bị giam trong vườn thú. Hoặc có lẽ là cả hai.


- Vâng, đúng là chiếc xe được mua dưới tên tôi, - Người Đẹp đáp, - nhưng thực sự là Benny và tôi đã mua nó cùng nhau và chúng tôi mua cho anh Bosse của Benny.


- Và anh ta sẽ dùng nó chở sách kinh? - Công tố viên Ranelid hỏi, không còn giữ nổi thái độ bình tĩnh.


- Không, để chở dưa hấu, - Bosse trả lời. - Ông có muốn nếm vị dưa hấu ngọt ngào nhất thế giới không, ông công tố?


- Không, tôi không muốn, - công tố viên Ranelid đáp. - Tôi muốn làm rõ những gì còn lại rồi về nhà và làm xong cuộc họp báo, sau đó thì tôi muốn đi nghỉ. Tôi chỉ muốn thế thôi. Và bây giờ tôi muốn chúng ta tiếp tục. Vì cái quái quỉ gì... ừm, vì lẽ gì mà anh rời khỏi Trang trại Bên Hồ đúng lúc Per-Gunnar Gerdin đến?


- Nhưng họ có biết tôi đang đến đâu, - Per-Gunnar Gerdin nói. - Ông thấy khó hiểu à, ông công tố?


- Vâng, tôi thấy thế, - Công tố viên Ranelid đáp. - Einstein cũng khó mà hiểu nổi nếu nghe câu chuyện vô nghĩa này.


- Ông nói đến Einstein thì..., - Allan nói.


- Không, cụ Karlsson ạ, - công tố viên Ranelid nói với giọng chắc nịch. - Tôi không muốn nghe cụ và Einstein đã làm với nhau những trò gì. Thay vào đó, tôi muốn ông Gerdin giải thích vì sao ‘người Nga’ dính líu vào đây.


- Người Nga ư? - Per-Gunnar Gerdin hỏi.


- Phải, người Nga. Thùng Gỗ, đồng nghiệp quá cố của ông đã nhắc tới ‘người Nga’ trong cuộc trò chuyện bị nghe lén qua điện thoại. Ông trách cứ Thùng Gỗ đã không gọi điện đến sim rác của ông, và Thùng Gỗ trả lời anh ta tưởng chỉ cần làm thế khi ông làm ăn với người Nga.


- Tôi không muốn nói về chuyện đó, - Per-Gunnar Gerdin đáp, vì chẳng biết phải nói gì.


- Nhưng tôi muốn, - công tố viên Ranelid đáp.


Quanh bàn, mọi người im lặng trong khoảnh khắc. Báo chí không đề cập đến thông tin về người Nga trong cuộc điện đàm của Gerdin, và Gerdin cũng không nhớ ra. Nhưng rồi Benny nói:


- Jesli tjelovek kurit, on plocho igrajet v futbol.


Mọi người quay hết lại nhìn Benny, trố mắt lên.


- ‘Người Nga’ là tôi và anh trai tôi, - Benny giải thích. - Cha chúng tôi và bác Frasse - cầu cho họ yên nghỉ - thuộc phe tả khuynh, có thể nói như thế. Vì vậy, họ bắt anh em tôi học tiếng Nga suốt thời thơ ấu, làm chúng tôi bị bạn bè và người quen đặt cho biệt hiệu là “người Nga”. Tôi vừa nói thế, tất nhiên bằng tiếng Nga.


Trong buổi sáng đặc biệt này, hầu hết những gì Benny nói đều là bịa cả. Bác chỉ định cứu nguy cho Pike Gerdin. Benny đã suýt có bằng cử nhân tiếng Nga (còn nợ bài tiểu luận tốt nghiệp) nhưng nó đã lâu rồi và trong lúc vội vàng Benny chỉ nhớ độc một câu là:


“Nếu hút thuốc, bạn sẽ không đá bóng giỏi được.”


Nhưng nó lại được việc. Trong số mọi người ngồi quanh bàn tại Trang trại Bellringer, Allan là người duy nhất hiểu được những gì Benny đã nói.


Giờ thì nó bắt đầu trở nên quá tải với công tố viên Ranelid. Thoạt tiên là những chuyện vớ vẩn với các nhân vật lịch sử, rồi thì mọi người bắt đầu nói tiếng Nga... và tất cả cùng với thực tế không thể giải thích rằng Bolt được tìm thấy đã chết ở Djibouti còn Thùng Gỗ ở Riga - không, không phải hơi mà là thực sự quá tải.


Cuối cùng, liệu ông có thể giải thích cho tôi, ông Gerdin, vì sao mà thoạt tiên bạn bè lại đâm xe và giết chết ông, rồi làm thế nào ông trở về từ cõi chết và bây giờ đang ngồi đây... ăn dưa hấu? Nhân tiện, tôi có thể nếm miếng dưa không?


- Tất nhiên rồi, - Bosse nói. - Nhưng công thức pha chế là bí mật đấy! Hay như người ta thường nói: “Muốn ăn ngon đừng dòm vào bếp.”


Câu này cả Chánh Thanh tra Aronsson lẫn Công tố viên Ranelid chưa nghe qua. Nhưng Aronsson đã định giữ im lặng từ đầu đến cuối, còn Ranelid bây giờ chẳng muốn gì hơn là có một cái kết luận... kiểu gì cũng được... rồi biến khỏi đây. Vì thế, ông không đòi giải thích gì. Thay vào đó, ông nhận xét chưa bao giờ ăn dưa hấu ngon như quả này.


Trong khi công tố viên Ranelid nhai nốt miếng dưa hấu, Per-Gunnar Gerdin giải thích mình đã đến trang trại Bên Hồ đúng lúc chiếc xe tải đi ra, ông đã quay lại, nhìn quanh rồi nhận ra trên xe có đám bạn mà mình đang tìm, thế là ông bắt đầu đuổi theo, vượt qua cái xe tải, bị trượt mất lái - và, chà, hẳn là ông công tố đã xem hết các bức ảnh chụp chiếc xe bị đâm.


- Chẳng có gì lạ khi anh ấy bắt kịp chúng tôi, - Allan nói thêm, sau một hồi im lặng. - Xe anh ấy những hơn ba trăm mã lực. Nó khác hẳn với hồi tôi đi bằng chiếc Volvo PV444 từ Bromma đến chỗ Thủ tướng Erlander. Bốn mươi tư mã lực! Ngày ấy đã là ghê lắm. Tôi cứ thắc mắc khi Gustavsson chạy vào nhầm sân nhà tôi thì xe anh ta bao nhiêu mã lực...


- Im đi... xin cụ Karlsson, trước khi cụ làm tôi phát quẫn, - công tố viên Ranelid nói.


Chủ tịch câu lạc bộ Never Again tiếp tục câu chuyện của mình. Tất nhiên, ông đã mất ít máu trong cái xe bị đâm, thực ra là khá nhiều, nhưng ông đã được băng bó ngay và thấy không cần thiết phải đi bệnh viện vì vết thương xoàng, một cánh tay gãy, bị choáng và vài rẻ xương sườn gãy.


- Hơn nữa, Benny còn nghiên cứu cả văn học nữa đấy, - Allan nói.


- Văn học á? - Công tố viên Ranelid hỏi.


- Tôi nói văn học à? - Ý tôi là Y học ấy.


- Tôi cũng nghiên cứu cả văn học nữa, - Benny nói. - Tôi thích nhất có lẽ là Camilo José Cela, đặc biệt là cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông ấy, năm 1947, La familia de...


- Đừng bắt đầu như cụ Karlsson, - công tố viên nói. - Anh quay lại với chuyện chính đi.


Công tố viên khẩn khoản và tình cờ nhìn sang Allan, thế là cụ nói:


- Xin ông thứ lỗi cho, ông công tố ạ, chuyện kể thế là hết rồi. Nhưng nếu ông thật sự muốn nghe chúng tôi kể thêm thì có lẽ tôi còn nhớ một hai cuộc phiêu lưu hồi tôi còn là nhân viên CIA. Hay thú vị hơn là lúc tôi vượt qua dãy Himalaya. À, ông có muốn công thức làm rượu vodka từ sữa dê không? Chỉ cần mỗi củ cải đường và chút nắng mặt trời. Và tất nhiên, một ít sữa dê nữa.


Đôi khi não không vận động mà miệng cứ thế tự tuôn ra, với công tố viên Ranelid cũng thế - trái với những gì vừa quyết định, ông buột mồm nhận xét về chuyện khó tin mới nhất của cụ Allan:


- Cụ đã vượt qua dãy Himalaya ư? Một cụ già trăm tuổi?


- Không, đừng ngớ ngẩn thế, - Allan nói. - Ông thấy đấy, ông công tố ạ, có phải cả đời tôi lúc nào cũng trăm tuổi đâu. Không, chỉ mới đây thôi.


- Chúng ta có thể nói tiếp về...


- Chúng ta đều lớn lên và già đi, - Allan tiếp tục. - Có thể ông không nghĩ thế khi còn là một đứa trẻ... ví dụ như cậu Kim Jong Il chẳng hạn. Cậu bé tội nghiệp ngồi khóc trên đùi tôi, nhưng bây giờ cậu ta là người đứng đầu nhà nước, về mọi phương tiện...


- Bỏ qua chuyện đó đi cụ Karlsson, và...


- Vâng, tôi xin lỗi. Ông muốn nghe chuyện tôi vượt qua dãy Himalaya, ông công tố nhỉ. Vâng, đầu tiên suốt vài tháng tôi không có ai bầu bạn ngoài một con lạc đà, mà đi cùng bọn lạc đà thì có gì vui...


- Không! - Công tố viên Ranelid kêu lên. - Tôi không muốn nghe chuyện đó. Tôi chỉ... tôi không biết... cụ có thể chỉ...


Rồi công tố viên Ranelid đực ra một lúc, trước khi lẩm bẩm rằng mình không có câu hỏi nào nữa... có lẽ trừ việc ông không thể hiểu tại sao nhóm bạn lại ẩn trốn nhiều tuần ở đồng bằng Västgöta nếu không có gì phải che giấu.


- Mọi người vô tội cơ mà, đúng không?


- Nhưng vô tội có nhiều nghĩa khác nhau tùy thuộc vào quan điểm mà người ta áp dụng, - Benny nói.


- Tôi cũng nghĩ thế đấy, - Allan nói. - Ví dụ như tổng thống Johnson và de Gaulle chẳng hạn. Quan hệ xấu giữa họ là do lỗi ở ai nào? Ông biết cho là không phải tại tôi nhé, khi gặp nhau, chúng tôi đã nói về những chuyện khác, nhưng...


- Xin cụ, cụ Karlsson, - Công tố viên Ranelid nói. - Nếu tôi quỳ xuống van xin thì cụ sẽ im miệng chứ?


- Ông không cần phải quỳ, ông công tố ạ. Tôi sẽ câm như hến từ bây giờ, hứa với ông thế. Trong suốt trăm năm sống của tôi, tôi chỉ nhỡ miệng có hai lần. Lần đầu tiên là tôi nói với phía Tây cách tạo bom nguyên tử, và lần sau, tôi nói y như thế với phía Đông.


Công tố viên Ranelid thầm nghĩ bom nguyên tử có thể giải quyết một số vấn đề, nhất là nếu cụ Karlsson ngồi ở đó khi nó nổ. Nhưng ông không nói gì. Ông không còn sức đâu để nói nữa. Câu hỏi tại sao nhóm bạn không lộ diện trong suốt ba tuần có lệnh truy nã đã không có trả lời, trừ vài gợi ý triết học rằng pháp luật có nhiều hình thái khác nhau ở các nước và thời điểm khác nhau.


Thế là công tố viên Conny Ranelid từ từ đứng dậy, gật đầu lặng lẽ cảm ơn nhóm bạn ở trang trại Bellringer đã tiếp đãi, mời ăn dưa, uống cà phê và bánh ngọt,... trò chuyện... và thật sự đã… hợp tác đến như vậy.


Rồi ông rời khỏi nhà bếp, leo lên xe và đi.


- Cuộc gặp cũng trôi chảy đấy chứ nhỉ, - Julius nói.


- Đúng thế, - Allan nói. - Tôi nghĩ mình đã nói đủ thứ.


*


Ngồi trong xe, trên đường E20 đi về hướng đông bắc, đầu óc công tố viên Ranelid bớt mụ mị đi. Ông bắt đầu ôn lại những chuyện đã nghe, thêm bớt chỗ này chỗ kia (chủ yếu là bớt), cắt dán và đánh bóng cho đến khi ông thấy mình có một câu chuyện sáng sủa hợp lý. Về độ tin cậy của câu chuyện, điều duy nhất mà công tố viên thực sự lo lắng là chất vấn của báo chí, các nhà báo cũng không tin rằng cụ Allan Karlsson trăm tuổi có mùi người chết.


Công tố viên Ranelid nảy ra một ý. Con chó cảnh sát chết tiệt... Liệu có thể đổ riệt mọi lỗi lầm lên con chó chết tiệt đó?


Vì nếu Ranelid có thể chứng minh rằng, hóa ra con chó ấy bị điên thì biết đâu công tố viên vẫn giữ được thể diện. Chuyện sẽ là chẳng hề có xác chết nào trên cái xe goòng trong rừng Södermanland hết. Nhưng công tố viên đã bị đánh lạc hướng nên tin vào điều ngược lại, từ đó mà có một số kết luận và quyết định hợp lý - tất nhiên, hóa ra nó bị chệch hướng hoàn toàn, nhưng không thể đổ lỗi cho công tố viên được mà đó là lỗi của con chó.


Sáng kiến thật, công tố viên Ranelid nghĩ. Chỉ cần có người xác nhận là con chó đã bị mất khứu giác và... Kicki... có phải tên nó thế không nhỉ?... và Kicki xong đời, nhanh như chớp. Không cần phải chứng minh khả năng của nó sau khi công tố viên đã đưa ra lời giải thích của mình.


Cong tố viên Ranelid có ảnh hưởng với người trông giữ Kicki từ vài năm trước, khi ông đã lờ đi trường hợp một sĩ quan cảnh sát bị tình nghi ăn cắp tại cửa hàng Seven-Eleven. Ông thấy không đáng phải chấm dứt sự nghiệp của viên cảnh sát chỉ vì một cái bánh muffin quên trả tiền. Nhưng bây giờ đã đến lúc người giữ chó phải trả ơn.


- Vĩnh biệt Kicki, - công tố viên Ranelid nói và lần đầu tiên cứ tủm tỉm cười một mình suốt dọc đường E20 theo hướng đông bắc về phía Eskilstuna.


Ngay sau đó, điện thoại của ông reo. Là tỉnh trưởng cảnh sát gọi, cho biết mình đã có bản khám nghiệm tử thi và báo cáo xác nhận danh tính từ Riga.


- Họ xác nhận rằng cái xác bị nghiền chết ở bãi xe phế thải chính là Henrik Hulten, - cảnh sát trưởng nói.


- Tốt lắm, - công tố viên Ranelid đáp. - Ông gọi đúng lúc quá! Ông có thể nối máy cho tôi với lễ tân không? Tôi cần gặp Ronny Backman. Người giữ chó, ông biết đấy...


*


Nhóm bạn ở trang trại Bellringer vẫy tay chào tạm biệt công tố viên Ranelid rồi trở lại bàn ăn theo đề nghị của Allan. Cụ bảo có một vấn đề cần được giải quyết.


Allan mở đầu cuộc họp bằng cách hỏi liệu ông Chánh Thanh tra Aronsson có gì để nói về những chuyện đã kể với công tố viên Ranelid không. Hay có lẽ ông Chánh Thanh tra thích đi dạo một chút trong lúc nhóm bạn họp với nhau?


Aronsson đáp ông nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng và nghe khá hợp lý. Theo Chánh Thanh tra thì vụ này đã được đóng lại, và ông sẽ rất vui nếu vẫn được phép ngồi tại bàn. Nếu không, Aronsson nói, ông cũng chẳng phải vô tội gì và sẽ không ném viên đá đầu tiên hay thứ hai trong vụ này.


- Nhưng xin các bạn đừng nói với tôi những điều tôi thực sự không nên biết. Ý tôi là, nếu cần có đáp án khác thay thế những chuyện các bạn vừa kể với Ranelid...


Allan hứa là ông và mọi người sẽ làm thế, rồi nói thêm mời anh bạn Aronsson cứ ngồi ở bàn.


Anh bạn Aronsson, Aronsson nghĩ. Bao năm hành nghề, Aronsson đã có rất nhiều kẻ thù trong giới xã hội đen của cả nước nhưng chưa hề có một người bạn nào. Ông nghĩ giờ đã đến lúc rồi! Và thế là ông đáp mình rất tự hào và vui sướng nếu Allan và mọi người muốn xem ông là bạn.


Allan đáp rằng trong cuộc đời rất dài của cụ, cụ đã bầu bạn với cả các tổng thống và linh mục, nhưng cũng chưa bao giờ với một cảnh sát. Và vì anh bạn Aronsson không muốn biết quá nhiều, nhân danh tình bạn, Allan hứa sẽ không nói gì về nguồn gốc của đống tiền..


- Đống tiền ư? - Chánh Thanh tra Aronsson hỏi.


- Vâng, anh biết cái vali ấy chứ? Trước khi đựng kinh thánh bìa da thật, nó đã chứa đầy đến miệng toàn tờ năm trăm crown. Khoảng năm mươi triệu crown.


- Chết tiệt thật..., - Chánh Thanh tra Aronsson thốt lên.


- Phải, ông cứ chửi thề thỏa thích, - Người Đẹp nói.


- Nếu ông định viện ai ra để thề thì theo tôi nên là Chúa Giêsu, - Bosse nói. - Có, hoặc không có mặt công tố viên ở đó.


- Năm mươi triệu? - Chánh Thanh tra Aaronson hỏi.


- Trừ đi vài chi phí trong chuyến đi của chúng tôi, - Allan nói. - Và bây giờ nhóm phải giải quyết xem tiền thuộc về ai. Tôi mời anh Pike nói trước.


Per-Gunnar Pike Gerdin gãi tai, suy nghĩ một lúc. Rồi gã nói mình muốn nhóm bạn và chỗ bạc triệu gắn với nhau, họ có thể cùng nhau đi nghỉ, vì bây giờ Pike chẳng ao ước gì hơn là được phục vụ ly đồ uống có cắm cái ô nho nhỏ, dưới bóng dù, ở đâu đó xa thật xa. Thêm nữa, Pike biết rằng cụ Allan cũng có ý na ná như thế.


- Nhưng mà không cần ô đâu, - Allan bảo.


Julius nói ông đồng ý với Allan rằng che mưa cho vodka không phải là nhu cầu cần thiết gì, nhất là nếu mình đang nằm dài dưới một cây dù, mặt trời luôn tỏa sáng trên bầu trời xanh trong. Nhưng ông nghĩ nhóm bạn hà tất phải tranh cãi về điều đó. Một kì nghỉ chung có vẻ rất tuyệt!


Chánh Thanh tra Aaronson mỉm cười bẽn lẽn với ý tưởng này, chẳng dám tin mình cũng được ở trong nhóm. Benny để ý thấy thế bèn choàng tay lên vai Chánh Thanh tra và tinh quái hỏi đại diện lực lượng cảnh sát thích đồ uống trong kì nghỉ của mình được phục vụ thế nào. Chánh Thanh tra toét miệng cười và định trả lời thì Người Đẹp trút một gáo nước lạnh:


- Tôi sẽ không đi một bước nếu không có Sonya và Buster!


Rồi cô im lặng một giây trước khi nói thêm:


- Trời đánh thánh vật cũng không!


Vì Benny về phần mình không thể đi đâu một bước thiếu Người Đẹp nên nhiệt tình của bác nhanh chóng xẹp xuống.


- Ngoài ra, tôi sợ là rằng một nửa trong chúng ta thậm chí không có hộ chiếu hợp lệ, bác thở dài.


Nhưng Allan bình tĩnh cám ơn Pike vì sự hào phóng trong cách chia vali tiền. Cụ thấy đi nghỉ là một ý hay, nhất là xa Xơ Alice hàng ngàn dặm thì càng tốt. Nếu các thành viên khác trong nhóm đồng ý, chắc chắn họ có thể giải quyết vấn đề về phương tiện và điểm đến, nơi không quá khắt khe về thị thực cho cả người và thú.


- Nhưng làm sao mà đưa được một con voi năm tấn đi cùng máy bay? - Benny tuyệt vọng hỏi.


- Tôi không biết, - Allan đáp. - Nhưng miễn là chúng ta suy nghĩ tích cực, tôi chắc chắn sẽ có cách.


- Còn vấn đề nhiều người trong chúng ta thậm chí không có hộ chiếu hợp lệ?


- Miễn là chúng ta suy nghĩ tích cực, như tôi đã nói.


- Tôi không nghĩ Sonya nặng hơn bốn tấn nhiều đâu, có lẽ chỉ bốn tấn rưỡi là cùng, - Người Đẹp nói.


- Anh thấy đấy, Benny, - Allan nói. - Suy nghĩ tích cực là như thế. Vấn đề ngay lập tức đã nhẹ hẳn đi một tấn.


- Có lẽ tôi có một ý này, - Người Đẹp tiếp tục.


- Tôi cũng thế, - Allan nói. - Cho tôi mượn điện thoại của cô nhé?


*
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom