Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Nhật Bản.
Tập đoàn “Hành Hương”
Một người mặc kimono ngồi ở vị trí cao nhất trong phong, ánh mắt lạnh nhìn một người đàn ông trung niên “Ông dựa vào cái gì mà muốn hợp tác cùng tôi?”
“Tiểu Dã Long, tôi nghe nói, chuyện gần đây của cậu bị người họ Phó ở Hoa Hạ làm cho rối tung? Hiện tại, người của cậu còn đang bị nhốt. Họ Phó rất khó đối phó, cậu và tôi đều biết, chỉ cần chúng tôi hợp tác, sẽ...”
“Sẽ cùng đối phó họ Phó, tôi Tiểu Dã Long” cần “hợp tác với ông?” Tiểu Dã Long cười lạnh, “Kim Ân Thánh, đừng tưởng rằng tôi không biết ông muốn gì, con trai của ông bị người Hoa Hạ đánh bị tàn phế, trong lòng ông không vui, liền đi đến chỗ tôi muốn tìm sự giúp đỡ?”
Kim Ân Thánh, người có võ thuật lão luyện ở Đại hàn dân quốc, người họ Kim ở Đại Hàn có địa vị cực kì cao.
Nhưng, thời gian trước, ông ta nói ông ta có con trai là thiên tài võ thuật bị người Hoa Hạ đánh bị tàn phế! Về sau, hắn (con trai ông ta) chỉ có thể sống dựa vào xe lăn, tuy rằng là nói bảo vệ, nhưng đôi chân không còn cảm giác, hiện tại Kim Mẫn Tích cùng người tàn tật không khác nhau.
Kim Mẫn Tích, đúng là con của ông ta!
Ông ta đã truyền cho Kim Mẫn Tích không ít công phu, ông ta hi vọng con ông ta thành rồng, hi vọng con trai có thể làm cho bản thân siêu việt, nhưng, người Hoa Hạ lại làm cho con trai ông ta trở thành người tàn phế.
Kim Ân Thánh sao có thể nuốt cái này xuống được?
Khi ông ta biết người hại con trai bảo bối của ông ta chính là một học sinh trung học, ông ta suýt chút nữa bị ngất, ông ta đã điều tra thân phận của Phó An Nhiên, mà điều tra cũng không tra được thân phận của Phó An Nhiên, ông ta càng nghi ngờ thân phận thật sự của Phó An Nhiên.
Thân phận của Phó An Nhiên quả nhiên không bình thường, cô là con cháu của họ Phó, ông không thể đụng tới, vậy cũng không được.
Khi ông ta biết được chuyện của Tập đoàn “Hành Hương” cũng bị Phó An Nhiên nhúng tay vào, chuyện đầu tiên ông ta làm đó chính là đi đến Nhật Bản tìm người đứng đầu của Hành Hương -----Tiểu Dã Long.
Nhưng lại không nghĩ tới, Tiểu Dã Long vậy mà không đồng ý cùng ông ta hợp tác.
“Bởi vì tôi biết, cậu cũng sẽ đối họ nhà họ Phó.” Kim Ân Thanh thẳng thắn nói, “Tiểu Dã Long, cậu có thể từ từ suy nghĩ lời của tôi nói, tôi đi trước.”
Con người Tiểu Dã Long hơi nheo lại, nhìn Kim Ân Thánh rời đi, đáy mắt càng ngày càng lạnh.
“Đại nhân, chúng ta có nên hay không...” Người đứng phía sau mặc trang phục võ sĩ đi đến bên Tiểu Dã Long, hắn dùng tay để trên cổ làm động tác diệt khẩu, ánh mắt nhìn hướng Kim Ân Thánh rời đi.
Tiểu Dã Long lắc đầu, “Người này, trước tiên nên lưu lại.” Không biết chừng sau này có thể còn sử dụng tới.
Một ngày nay, An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng không trở lại nhà lớn của họ Phó mà ở trong nhà trọ của Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiểu, An Nhiên ngồi trong thư phòng nghe Tần Vũ Triết báo cáo.
“Gia, ngài nói tư liệu của tổ chức Hành Hương không nhiều, tựa như thành lập không bao lâu, nhưng có quy mô không nhỏ, còn tư liệu cụ thể tôi sẽ trực tiếp gửi vào hộp thư của ngài. Còn chuyện mắt điện tử, nhóm khách cũ không có mua lại điện tử mắt, thuộc hạ của bọn họ, trừ những người ở bên ngoài, thuộc hạ không còn lại bao nhiêu người.”
Tần Vũ Triết ngồi trong phòng làm việc của bản thân, hai chân gác trên bàn làm việc, nhìn báo cáo rồi nói lại với An Nhiên.
An Nhiên nhíu mày, “Không tra được.” Không có chuyện là không có, nhất định là có lỗi nơi nào.
“Gia, ngài có thể vũ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể vũ nhục nhân cách của tôi!” Bàn gia nói lớn.
“Tiếp tục tra! Gia tăng điều tra!”
Tần Vũ Triết không nói nữa, vừa rồi hắn nói lớn tiếng như vậy, cả người hắn lưu luyến nói “Gia”
“Tôi cho thời gian là ba ngày.”. Khi An Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Vũ Triết nhìn điện thoại bị cúp, không biết nói gì, việc hắn có thể làm đó chính là tiếp tục thăm dò.
Gia đời này cũng như đời trước không có chút khác biệt nào.
An Nhiên mới vừa cúp điện thoại, Phó Quân Hoàng đang mặc tạp dề đẩy cửa bước vào.
Phó Quân Hoàng đã thay quân trang ra, trên người anh là bộ quần áo màu đen bằng tơ tằm, trang phục trên người rất thoải mái, nhưng khi nhìn đến cái tạp dề màu xanh có hình con cừu nhỏ được mặc trên người anh, ánh mắt của An Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức cuối đầu xuống bàn nở nụ cười.
Cái tạp dề này chính là lần đi siêu thị đó, An Nhiên đột nhiên muốn mua, những năm gần đây, bọn họ chưa từng lấy ra sử dụng, khi thấy ở siêu thị An Nhiên thuận tay cầm lấy, nhưng lại không nghĩ tới, Lão soái ca lại mặc vào, nhưng không biết tại sao lại thấy... Thích hợp?
Ô, nhưng cái tạp dề màu xanh có hình con cừu nhỏ vậy mà lại thích hợp với Lão soái ca.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng không thay đổi đi đến bên ngời Phó An Nhiên, một tay ôm lấy Phó An Nhiên đang cười, sải bước tới phòng ăn.
An Nhiên thuận thể ôm cổ anh, trực tiếp nằm trong lòng anh cười lớn.
Đến khi Phó Quân Hoàng đặt An Nhiên vào ghế, An Nhiên không thể trở lại bình thường.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, “Buồn cười?”
An Nhiên rất muốn ngừng cười, nhưng không hiểu tại sao nhìn thấy Phó Quân Hoàng với bộ mặt nghiêm túc với cái tạp dề, lại không thể ngừng cười được.
An Nhiên khoát tay, ý muốn là chờ cô cười xong.
Đáy mắt tối đen xẹt qua một tia nhàn nhạt cười, Phó Quân Hoàng đứng dậy, đi vào trong bếp xem hai chén chè hạt sen đã nấu chín, anh mới cởi tạp dề, rồi treo nó trong phòng bếp, rồi mới đi ra phòng bếp.
Khi anh nhìn thấy An Nhiên, cô đã không còn cười nhiều như lúc đầu, hai tay cô đặt chỉnh tề trên bàn an, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Lão soái ca, um.. Có anh, thật là tốt.”
Sắc mặt dần đỏ lên, Phó Quân Hoàng ho nhẹ một tiếng, đặt đôi đũa bên cạnh tay An Nhiên, mới nhẹ nói, “Vâng.”
An Nhiên cảm thấy Phó Quân Hoàng như vậy là đáng yêu nhất, anh thoả mãn dễ dàng, anh yêu cầu không nhiều lắm, có đôi khi cô chỉ nói một câu rất bình thường mà mặt anh cũng đỏ, có lẽ anh cho rằng bản thân mình giỏi che giấu, nhưng lão soái ca như vậy làm cho cô yêu thích đến nỗi không buông tay.
Một người đối với cô bằng lòng yêu thích đơn thuần nhất, thì cô có thể nào buông tay được?
“Lão soái ca, bên chỗ người Nhật ra sao?” An Nhiên không tính tiếp túc nháo nữa, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Phó Quân Hoàng gắp cho cô một ít khoai tây, “Còn đang giao thiệp.”
An Nhiên gật đầu, lúc này, người Hoa Hạ cũng không chịu nhượng bộ, mặc kệ là người Nhật muốn nói như thế nào, người Hoa Hạ chỉ cần người Nhật cho họ một cái công đạo, thậm chí yêu cầu người Nhật đem hung thủ giao cho Hoa Hạ, để cho Hoa Hạ xử lí.
An Nhiên biết, bối cảnh của những học sinh trao đổi Nhật Bản không nhỏ, nhưng cô lại không rõ, với cái gia thế không nhỏ đó của bọn họ, thì làm sao lại bị ép buộc tiến vào cái tổ chức “Hành Hương.”
“Có anh.” Nhìn An Nhiên nhíu mày, mày của Phó Quân Hoàng hơi nhíu lại, “Không cần suy nghĩ nhiều.”
Đáy lòng An Nhiên ấm áp, “Đã biết.”
“Một lát nữa anh đem cho em xem tư liệu.”
An Nhiên hơi kinh ngạc, “Tư liệu gì?”
“Hành Hương.” Mày Phó Quân Hoàng nhíu càng lợi hại, gắp nhiều khoai tay đặt vào trong chén của Phó An Nhiên, “Ăn cơm, không nghĩ nữa.”
Nhìn khoai tây trong chén, An Nhiên không biết phải nói gì thêm, sự quan tâm của Lão soái ca thật sự rất... Khụ, rất đáng yêu.
Nhưng cô sao có thể quên, mạng lưới tình báo của Lão soái xa so với mạng lưới tình báo của cô hoàn thiện hơn, cô thế nào quên lão soái ca muốn biết gì cũng có thể?
An Nhiên mỉm cười gật đầu, “Được không nghĩ nữa.”
Đáy lòng cô ấm áp ăn cơm, trong lúc đang ăn, khi cô muốn mở miệng hỏi thì bị Phó Quân Hoàng trừng mắt nên nuốt trở về.
Khi ăn xong, Phó Quân Hoàng tự động dọn dẹp chén đũa, đi vào phòng bếp, An Nhiên muốn đi theo nhưng bị Phó Quân Hoàng cản lại, mày nhíu nhíu, “Tư liệu nằm trong ngăn kéo thứ hai, cái bàn trong thư phòng, em tự đi xem đi.”
“Tư liệu có thể chậm rãi mà xem, em muốn cùng Lão soái ca dọn dẹp.”
“Xem tư liệu.” Ở phương diện này, Phó Quân Hoàng không chút nhượng bộ.
An Nhiên thoả hiệp, mỉm cười xoay người, đi tới thư phòng.
An Nhiên mặc kệ là đời trước hay đời này, cơ hồ là cô không có đi vào phòng bếp, khi cô cùng Phó Quân Hoàng bước vào nhà trọ, mọi chuyện đều do Phó Quân Hoàng xử lí, bao gồm việc giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm, anh không để cô nhúng tay vào, nếu không để cho cô bên cạnh nhìn, thì cũng để cô đi đâu đó.
Anh không cho cô tiếp xúc bất cứ chuyện gì, nguyên tắc của anh đều là vậy.
An Nhiên trở lại thư phòng, tìm đến tư liệu mà Phó Quân Hoàng nói, thấy một xấp tư liệu kia, đáy lòng An Nhiên xẹt qua một tia khiếp sợ, ở trong hồ sơ điều tra ra được toàn bộ tổ chức của Hành Hương, thậm chí ngay cả Bàn tử không điều tra ra được Tiểu Dã Long này, nhưng tư liệu lại rành mạch đến vậy.
Mạng lưới tình báo của Lão soái ca này có bao nhiêu lợi hại?
Khi Phó Quân Hoàng bước vào, thì An Nhiên đã xem xong tư liệu, trong xấp tư liệu đó có đề cập đến một người tên là Tá Đằng.
“Thế nào?” Phó Quân Hoàng đi đến bên người của Phó An Nhiên, đặt li nước mật ong trên bàn, anh nhìn thấy cô đã đổi quần áo, trên người là áo ngủ màu đen.
Ánh mắt của An Nhiên luôn nhìn ảnh chụp của Tá Đằng, trên ảnh Tá Đằng mặc trang phục võ sĩ, bên hông là một cây kiếm Nhật Bản, ngũ quan thoạt nhìn bình thường, nếu đứng trong một nhóm người thì hoàn toàn không nhận ra, nhưng một người như vậy, An Nhiên lại cảm thấy rất quỷ dị.
“Người này...”
“Em đã phát hiện ra?” Phó Quân Hoàng ôm lấy An Nhiên, đem cô sát người, bản thân ngồi trên ghế dựa, “Tư liệu của hắn ta khá lộn xộn, việc điều tra trở nên chậm.”
An Nhiên gật đầu, “Tá Đằng này, không bình thường.”
“Đúng.” Tư liệu này anh đã xem qua, tự nhiên cũng biết đến, “Uống nước trước đi.”
An Nhiên liền nắm tay của Phó Quân Hoàng, uống hết nửa li, thấy cô uống không hết, biểu cảm của Phó Quân Hoàng cực kì lạnh nhạt đem nữa li nước còn lại uống hết.
“A đúng rồi, lão soái ca, chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện vào mùa đông.” An Nhiên giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, nhìn Phó Quân Hoàng nói.
Phó Quân Hoàng gật đầu.
Từ khi vào Ngân Dực học đến nay, trừ bỏ hai năm không đi huấn luyện dã ngoại, thì nằm thứ ba đã bắt đầu, hằng năm có hai lần huấn luyện, một lần là tháng sáu, một lần là tháng mười hai, cách nhau sáu tháng, mỗi lẫn huấn luyện là mười lăm ngày.
Hằng năm, có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của An Nhiên trương trương thống khổ, mà điều này là một trong những lạc thú của cô.
“Không biết người nào trong đội sẽ đến.” An Nhiên cười.
U Linh không có khả năng lãng phí thời gian đến Ngân Dực để cùng học sinh vui đùa, thời gian khi U Linh đến rất căng thẳng, mà cô là phó đội trưởng cũng quá nhàn hạ, không quản chuyện gì hết, cho nên rất nhiều người không biết phó đội trưởng của U Linh, cũng không biết đội trưởng nhìn ra sao.
Phó Quân Hoàng không trả lời vấn đề của An Nhiên, mà sâu thẳm trong con người xẹt qua một tia khác thường, “Nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Tư liệu không xem không khác biệt lắm, biết nên ra tay ở đâu rồi.
Phó Quân Hoàng lúc này đem An Nhiên vào phòng tắm, nước trong bồn đã được xả ấm, thậm chí quần áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn đặt trong phòng, An Nhiên chỉ cần cởi áo của bản thân ra đi tắm là được.
Phó Quân Hoàng đã tắm rửa qua, sau đó tiến vào thư phòng, động tác của anh luôn nhanh chóng, tốc độ của An Nhiên không chậm, chờ lúc cô trong phòng tắm đi ra, Phó Quân Hoàng đứng ở cửa đem cái khăn lớn quấn An Nhiên lại, hiện tại nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng Phó Quân Hoàng cũng sợ An Nhiên lạnh.
Lấy máy sấy, chỉnh lượng nhiệt độ ở mức vừa phải, cử chỉ nhẹ nhàng trên tóc An Nhiên, đến khi tóc đã khô, mới đem máy sấy tắt đi, ôm cô đặt trên giường, chỉnh máy điều hoà ở nhiệt độ thích hợp, đem cô ôm vào lòng, sau đó ngủ.
Đang lúc ngủ An Nhiên có tỉnh lại một lần, nương theo ánh trăng mà cô nhìn Phó Quân Hoàng giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ, cô hơi rụt người, giấc ngủ của Phó Quân Hoàng rất nông, cô mới vừa động anh liền tỉnh lại.
Thấy An Nhiên không có chuyện gì, anh lại ôm cô chặt hơn, đến khi không còn một khe hở, anh gắt gao ôm chặt cô, an ổn ngủ, mà An Nhiên nằm trong lòng anh khoe môi nhếch lên, luôn luôn mang theo ý cười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Tập đoàn “Hành Hương”
Một người mặc kimono ngồi ở vị trí cao nhất trong phong, ánh mắt lạnh nhìn một người đàn ông trung niên “Ông dựa vào cái gì mà muốn hợp tác cùng tôi?”
“Tiểu Dã Long, tôi nghe nói, chuyện gần đây của cậu bị người họ Phó ở Hoa Hạ làm cho rối tung? Hiện tại, người của cậu còn đang bị nhốt. Họ Phó rất khó đối phó, cậu và tôi đều biết, chỉ cần chúng tôi hợp tác, sẽ...”
“Sẽ cùng đối phó họ Phó, tôi Tiểu Dã Long” cần “hợp tác với ông?” Tiểu Dã Long cười lạnh, “Kim Ân Thánh, đừng tưởng rằng tôi không biết ông muốn gì, con trai của ông bị người Hoa Hạ đánh bị tàn phế, trong lòng ông không vui, liền đi đến chỗ tôi muốn tìm sự giúp đỡ?”
Kim Ân Thánh, người có võ thuật lão luyện ở Đại hàn dân quốc, người họ Kim ở Đại Hàn có địa vị cực kì cao.
Nhưng, thời gian trước, ông ta nói ông ta có con trai là thiên tài võ thuật bị người Hoa Hạ đánh bị tàn phế! Về sau, hắn (con trai ông ta) chỉ có thể sống dựa vào xe lăn, tuy rằng là nói bảo vệ, nhưng đôi chân không còn cảm giác, hiện tại Kim Mẫn Tích cùng người tàn tật không khác nhau.
Kim Mẫn Tích, đúng là con của ông ta!
Ông ta đã truyền cho Kim Mẫn Tích không ít công phu, ông ta hi vọng con ông ta thành rồng, hi vọng con trai có thể làm cho bản thân siêu việt, nhưng, người Hoa Hạ lại làm cho con trai ông ta trở thành người tàn phế.
Kim Ân Thánh sao có thể nuốt cái này xuống được?
Khi ông ta biết người hại con trai bảo bối của ông ta chính là một học sinh trung học, ông ta suýt chút nữa bị ngất, ông ta đã điều tra thân phận của Phó An Nhiên, mà điều tra cũng không tra được thân phận của Phó An Nhiên, ông ta càng nghi ngờ thân phận thật sự của Phó An Nhiên.
Thân phận của Phó An Nhiên quả nhiên không bình thường, cô là con cháu của họ Phó, ông không thể đụng tới, vậy cũng không được.
Khi ông ta biết được chuyện của Tập đoàn “Hành Hương” cũng bị Phó An Nhiên nhúng tay vào, chuyện đầu tiên ông ta làm đó chính là đi đến Nhật Bản tìm người đứng đầu của Hành Hương -----Tiểu Dã Long.
Nhưng lại không nghĩ tới, Tiểu Dã Long vậy mà không đồng ý cùng ông ta hợp tác.
“Bởi vì tôi biết, cậu cũng sẽ đối họ nhà họ Phó.” Kim Ân Thanh thẳng thắn nói, “Tiểu Dã Long, cậu có thể từ từ suy nghĩ lời của tôi nói, tôi đi trước.”
Con người Tiểu Dã Long hơi nheo lại, nhìn Kim Ân Thánh rời đi, đáy mắt càng ngày càng lạnh.
“Đại nhân, chúng ta có nên hay không...” Người đứng phía sau mặc trang phục võ sĩ đi đến bên Tiểu Dã Long, hắn dùng tay để trên cổ làm động tác diệt khẩu, ánh mắt nhìn hướng Kim Ân Thánh rời đi.
Tiểu Dã Long lắc đầu, “Người này, trước tiên nên lưu lại.” Không biết chừng sau này có thể còn sử dụng tới.
Một ngày nay, An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng không trở lại nhà lớn của họ Phó mà ở trong nhà trọ của Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiểu, An Nhiên ngồi trong thư phòng nghe Tần Vũ Triết báo cáo.
“Gia, ngài nói tư liệu của tổ chức Hành Hương không nhiều, tựa như thành lập không bao lâu, nhưng có quy mô không nhỏ, còn tư liệu cụ thể tôi sẽ trực tiếp gửi vào hộp thư của ngài. Còn chuyện mắt điện tử, nhóm khách cũ không có mua lại điện tử mắt, thuộc hạ của bọn họ, trừ những người ở bên ngoài, thuộc hạ không còn lại bao nhiêu người.”
Tần Vũ Triết ngồi trong phòng làm việc của bản thân, hai chân gác trên bàn làm việc, nhìn báo cáo rồi nói lại với An Nhiên.
An Nhiên nhíu mày, “Không tra được.” Không có chuyện là không có, nhất định là có lỗi nơi nào.
“Gia, ngài có thể vũ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể vũ nhục nhân cách của tôi!” Bàn gia nói lớn.
“Tiếp tục tra! Gia tăng điều tra!”
Tần Vũ Triết không nói nữa, vừa rồi hắn nói lớn tiếng như vậy, cả người hắn lưu luyến nói “Gia”
“Tôi cho thời gian là ba ngày.”. Khi An Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Vũ Triết nhìn điện thoại bị cúp, không biết nói gì, việc hắn có thể làm đó chính là tiếp tục thăm dò.
Gia đời này cũng như đời trước không có chút khác biệt nào.
An Nhiên mới vừa cúp điện thoại, Phó Quân Hoàng đang mặc tạp dề đẩy cửa bước vào.
Phó Quân Hoàng đã thay quân trang ra, trên người anh là bộ quần áo màu đen bằng tơ tằm, trang phục trên người rất thoải mái, nhưng khi nhìn đến cái tạp dề màu xanh có hình con cừu nhỏ được mặc trên người anh, ánh mắt của An Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức cuối đầu xuống bàn nở nụ cười.
Cái tạp dề này chính là lần đi siêu thị đó, An Nhiên đột nhiên muốn mua, những năm gần đây, bọn họ chưa từng lấy ra sử dụng, khi thấy ở siêu thị An Nhiên thuận tay cầm lấy, nhưng lại không nghĩ tới, Lão soái ca lại mặc vào, nhưng không biết tại sao lại thấy... Thích hợp?
Ô, nhưng cái tạp dề màu xanh có hình con cừu nhỏ vậy mà lại thích hợp với Lão soái ca.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng không thay đổi đi đến bên ngời Phó An Nhiên, một tay ôm lấy Phó An Nhiên đang cười, sải bước tới phòng ăn.
An Nhiên thuận thể ôm cổ anh, trực tiếp nằm trong lòng anh cười lớn.
Đến khi Phó Quân Hoàng đặt An Nhiên vào ghế, An Nhiên không thể trở lại bình thường.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, “Buồn cười?”
An Nhiên rất muốn ngừng cười, nhưng không hiểu tại sao nhìn thấy Phó Quân Hoàng với bộ mặt nghiêm túc với cái tạp dề, lại không thể ngừng cười được.
An Nhiên khoát tay, ý muốn là chờ cô cười xong.
Đáy mắt tối đen xẹt qua một tia nhàn nhạt cười, Phó Quân Hoàng đứng dậy, đi vào trong bếp xem hai chén chè hạt sen đã nấu chín, anh mới cởi tạp dề, rồi treo nó trong phòng bếp, rồi mới đi ra phòng bếp.
Khi anh nhìn thấy An Nhiên, cô đã không còn cười nhiều như lúc đầu, hai tay cô đặt chỉnh tề trên bàn an, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Lão soái ca, um.. Có anh, thật là tốt.”
Sắc mặt dần đỏ lên, Phó Quân Hoàng ho nhẹ một tiếng, đặt đôi đũa bên cạnh tay An Nhiên, mới nhẹ nói, “Vâng.”
An Nhiên cảm thấy Phó Quân Hoàng như vậy là đáng yêu nhất, anh thoả mãn dễ dàng, anh yêu cầu không nhiều lắm, có đôi khi cô chỉ nói một câu rất bình thường mà mặt anh cũng đỏ, có lẽ anh cho rằng bản thân mình giỏi che giấu, nhưng lão soái ca như vậy làm cho cô yêu thích đến nỗi không buông tay.
Một người đối với cô bằng lòng yêu thích đơn thuần nhất, thì cô có thể nào buông tay được?
“Lão soái ca, bên chỗ người Nhật ra sao?” An Nhiên không tính tiếp túc nháo nữa, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Phó Quân Hoàng gắp cho cô một ít khoai tây, “Còn đang giao thiệp.”
An Nhiên gật đầu, lúc này, người Hoa Hạ cũng không chịu nhượng bộ, mặc kệ là người Nhật muốn nói như thế nào, người Hoa Hạ chỉ cần người Nhật cho họ một cái công đạo, thậm chí yêu cầu người Nhật đem hung thủ giao cho Hoa Hạ, để cho Hoa Hạ xử lí.
An Nhiên biết, bối cảnh của những học sinh trao đổi Nhật Bản không nhỏ, nhưng cô lại không rõ, với cái gia thế không nhỏ đó của bọn họ, thì làm sao lại bị ép buộc tiến vào cái tổ chức “Hành Hương.”
“Có anh.” Nhìn An Nhiên nhíu mày, mày của Phó Quân Hoàng hơi nhíu lại, “Không cần suy nghĩ nhiều.”
Đáy lòng An Nhiên ấm áp, “Đã biết.”
“Một lát nữa anh đem cho em xem tư liệu.”
An Nhiên hơi kinh ngạc, “Tư liệu gì?”
“Hành Hương.” Mày Phó Quân Hoàng nhíu càng lợi hại, gắp nhiều khoai tay đặt vào trong chén của Phó An Nhiên, “Ăn cơm, không nghĩ nữa.”
Nhìn khoai tây trong chén, An Nhiên không biết phải nói gì thêm, sự quan tâm của Lão soái ca thật sự rất... Khụ, rất đáng yêu.
Nhưng cô sao có thể quên, mạng lưới tình báo của Lão soái xa so với mạng lưới tình báo của cô hoàn thiện hơn, cô thế nào quên lão soái ca muốn biết gì cũng có thể?
An Nhiên mỉm cười gật đầu, “Được không nghĩ nữa.”
Đáy lòng cô ấm áp ăn cơm, trong lúc đang ăn, khi cô muốn mở miệng hỏi thì bị Phó Quân Hoàng trừng mắt nên nuốt trở về.
Khi ăn xong, Phó Quân Hoàng tự động dọn dẹp chén đũa, đi vào phòng bếp, An Nhiên muốn đi theo nhưng bị Phó Quân Hoàng cản lại, mày nhíu nhíu, “Tư liệu nằm trong ngăn kéo thứ hai, cái bàn trong thư phòng, em tự đi xem đi.”
“Tư liệu có thể chậm rãi mà xem, em muốn cùng Lão soái ca dọn dẹp.”
“Xem tư liệu.” Ở phương diện này, Phó Quân Hoàng không chút nhượng bộ.
An Nhiên thoả hiệp, mỉm cười xoay người, đi tới thư phòng.
An Nhiên mặc kệ là đời trước hay đời này, cơ hồ là cô không có đi vào phòng bếp, khi cô cùng Phó Quân Hoàng bước vào nhà trọ, mọi chuyện đều do Phó Quân Hoàng xử lí, bao gồm việc giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm, anh không để cô nhúng tay vào, nếu không để cho cô bên cạnh nhìn, thì cũng để cô đi đâu đó.
Anh không cho cô tiếp xúc bất cứ chuyện gì, nguyên tắc của anh đều là vậy.
An Nhiên trở lại thư phòng, tìm đến tư liệu mà Phó Quân Hoàng nói, thấy một xấp tư liệu kia, đáy lòng An Nhiên xẹt qua một tia khiếp sợ, ở trong hồ sơ điều tra ra được toàn bộ tổ chức của Hành Hương, thậm chí ngay cả Bàn tử không điều tra ra được Tiểu Dã Long này, nhưng tư liệu lại rành mạch đến vậy.
Mạng lưới tình báo của Lão soái ca này có bao nhiêu lợi hại?
Khi Phó Quân Hoàng bước vào, thì An Nhiên đã xem xong tư liệu, trong xấp tư liệu đó có đề cập đến một người tên là Tá Đằng.
“Thế nào?” Phó Quân Hoàng đi đến bên người của Phó An Nhiên, đặt li nước mật ong trên bàn, anh nhìn thấy cô đã đổi quần áo, trên người là áo ngủ màu đen.
Ánh mắt của An Nhiên luôn nhìn ảnh chụp của Tá Đằng, trên ảnh Tá Đằng mặc trang phục võ sĩ, bên hông là một cây kiếm Nhật Bản, ngũ quan thoạt nhìn bình thường, nếu đứng trong một nhóm người thì hoàn toàn không nhận ra, nhưng một người như vậy, An Nhiên lại cảm thấy rất quỷ dị.
“Người này...”
“Em đã phát hiện ra?” Phó Quân Hoàng ôm lấy An Nhiên, đem cô sát người, bản thân ngồi trên ghế dựa, “Tư liệu của hắn ta khá lộn xộn, việc điều tra trở nên chậm.”
An Nhiên gật đầu, “Tá Đằng này, không bình thường.”
“Đúng.” Tư liệu này anh đã xem qua, tự nhiên cũng biết đến, “Uống nước trước đi.”
An Nhiên liền nắm tay của Phó Quân Hoàng, uống hết nửa li, thấy cô uống không hết, biểu cảm của Phó Quân Hoàng cực kì lạnh nhạt đem nữa li nước còn lại uống hết.
“A đúng rồi, lão soái ca, chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện vào mùa đông.” An Nhiên giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, nhìn Phó Quân Hoàng nói.
Phó Quân Hoàng gật đầu.
Từ khi vào Ngân Dực học đến nay, trừ bỏ hai năm không đi huấn luyện dã ngoại, thì nằm thứ ba đã bắt đầu, hằng năm có hai lần huấn luyện, một lần là tháng sáu, một lần là tháng mười hai, cách nhau sáu tháng, mỗi lẫn huấn luyện là mười lăm ngày.
Hằng năm, có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của An Nhiên trương trương thống khổ, mà điều này là một trong những lạc thú của cô.
“Không biết người nào trong đội sẽ đến.” An Nhiên cười.
U Linh không có khả năng lãng phí thời gian đến Ngân Dực để cùng học sinh vui đùa, thời gian khi U Linh đến rất căng thẳng, mà cô là phó đội trưởng cũng quá nhàn hạ, không quản chuyện gì hết, cho nên rất nhiều người không biết phó đội trưởng của U Linh, cũng không biết đội trưởng nhìn ra sao.
Phó Quân Hoàng không trả lời vấn đề của An Nhiên, mà sâu thẳm trong con người xẹt qua một tia khác thường, “Nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Tư liệu không xem không khác biệt lắm, biết nên ra tay ở đâu rồi.
Phó Quân Hoàng lúc này đem An Nhiên vào phòng tắm, nước trong bồn đã được xả ấm, thậm chí quần áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn đặt trong phòng, An Nhiên chỉ cần cởi áo của bản thân ra đi tắm là được.
Phó Quân Hoàng đã tắm rửa qua, sau đó tiến vào thư phòng, động tác của anh luôn nhanh chóng, tốc độ của An Nhiên không chậm, chờ lúc cô trong phòng tắm đi ra, Phó Quân Hoàng đứng ở cửa đem cái khăn lớn quấn An Nhiên lại, hiện tại nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng Phó Quân Hoàng cũng sợ An Nhiên lạnh.
Lấy máy sấy, chỉnh lượng nhiệt độ ở mức vừa phải, cử chỉ nhẹ nhàng trên tóc An Nhiên, đến khi tóc đã khô, mới đem máy sấy tắt đi, ôm cô đặt trên giường, chỉnh máy điều hoà ở nhiệt độ thích hợp, đem cô ôm vào lòng, sau đó ngủ.
Đang lúc ngủ An Nhiên có tỉnh lại một lần, nương theo ánh trăng mà cô nhìn Phó Quân Hoàng giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ, cô hơi rụt người, giấc ngủ của Phó Quân Hoàng rất nông, cô mới vừa động anh liền tỉnh lại.
Thấy An Nhiên không có chuyện gì, anh lại ôm cô chặt hơn, đến khi không còn một khe hở, anh gắt gao ôm chặt cô, an ổn ngủ, mà An Nhiên nằm trong lòng anh khoe môi nhếch lên, luôn luôn mang theo ý cười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook