Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Nhà cũ Tần gia.
Không gian tối tăm trong một căn phòng, có một cây đèn lớn, một người ngồi dựa lên giường, có chút suy tàn ngồi bệt dưới đất, nương theo ánh trăng có thể nhìn rõ người này, là Diêm Tử Diệp.
Chung quanh Diêm Tử Diệp đầy những bình rượu, chúng nó được đặt ngay ngắn, không ngã trái cũng không ngã phải, không có loạn lên, trong phòng ngoại trừ mùi rượu cũng không có mùi gì khác.
Đem giọt rượu cuối cùng của bình rượu uống hết, Diêm Tử Diệp đem bản thân nhào lên giường, hắn nằm trên giường hít một hơi thật sâu, nhưng không có mùi gì, không có mùi vị hắn muốn, không có mùi vị của một người hắn tâm niệm, cái gì cũng không có, đều không có...
Cánh tay hắn còn đang chảy máu, khi hắn hướng về phía Phó An Nhiên mà nổ súng, Tần Môn sẽ không xảy ra chuyện, mà vết thương trên người hắn cũng chưa tốt lên, người nọ không muốn mạng của hắn, nhưng người của hắn không ngừng chảy máu.
Diêm Tử Diệp vẫn không để ý tới cánh tay bị thương, hắn ngã nhào lên giường, hai tay ôm lấy bụng, dạ dày của hắn rất đau, cả khuôn mặt chôn ở gối làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng hắn lại run nhè nhẹ, nhìn dáng vẻ cực kì thống khổ.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người xinh đẹp đang đứng ở cửa, người nọ tuy nóng vội nhưng lại sợ hãi nhìn người đang run trên giường, không biết nên làm cái gì.
Khi người nọ sử dụng tất cả can đảm đi tới thì một giọng trầm thấp như dã thú rống lên làm cho cô ta đứng yên tại chỗ:
“Cút! Đây không phải là nơi cô nên tới!”
Người đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng “Tần Lam” có chút không biết làm sao đứng ở bên cửa, con ngươi thanh lãnh tẩm một tia khiếp sợ, mà sự sợ hãi nhiều hơn.
“Cút!” Diêm Tử Diệp không nghe được tiếng đóng cửa, hắn chịu đựng cơn đau, lạnh lùng nói.
Người nọ run run, sợ hãi đóng cửa lại, tay gắt gao nắm chặt tay nắm cửa, trên tay trắng nõn nỗi gân xanh.
Cô nắm tay nắm cửa, sau đó ngồi bệt xuống đất, bản thân dán chặt lên cánh cửa, sau đó quỳ gối, hai tay ôm hai chân, đầu vùi ở giữa hai gối, trong bóng đêm, có chút run run.
Trong phòng, vì bụng đau nhức làm Diêm Tử Diệp đổ mồ hôi đầy đầu, hắn ôm cái gối kê đầu, gắt gao ôm, hắn tựa hồ như nhỏ giọng nói cái gì, không người nào nghe rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được khi hắn nói một lần nữa:
“Gia, tôi sai rồi... Gia, tha thứ cho tôi, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi...”
Năm thứ hai của quân huấn bắt đầu, chuyện này đối với học sinh ở Ngân Dực là một tin dữ.
Tuy rằng hằng năm họ phải trải qua hai lần, hằng năm có mười lăm ngày học, không phân biệt nam nữ, như muốn lột hết da của bọn họ, mười lăm ngày này, không phân biệt ai là nam ai là nữ, không có kẻ yếu chỉ có người đào ngũ!
Một ngày này, An Nhiên mới bước vào Thất ban, chợt nghe âm thanh oán than đầy trời.
“Trời ạ, mười lăm ngày nay làm sao mà qua đây!” Người béo nhất Thất ban lớn tiếng hô, hắn một thân thịt nhưng không chỉ một lần bị huấn luyện viên xa lánh, hằng năm lại thế, hai lần.
Bất quá mọi người cũng hiếu kì, tên béo này khi bị quân huấn không thể để hắn ốm xuống, thịt trên người hắn tuyệt đối là chung tình với hắn a.
“Người anh em, yên tâm đi, bên cạnh cậu vẫn còn nhóm dự bị chúng tôi!” Một nam sinh trêu ghẹo nói.
“Đúng rồi, quên thông báo với mọi người, bởi vì chúng ta đã học cao hơn, cho nên thời gian quân huấn sẽ kéo dài.” Hứa Anh Thiến cầm tờ thông báo của Tống Vệ Hoa, biểu cảm cực kì bình tĩnh nói.
“Mẹ nó! Trời không thương tôi rồi!” Béo ca này cả người ngã trên bàn.
“Tớ nói này lớp trưởng đại nhân, cậu có thể chậm một chút rồi thông báo được không.” Bọn họ chưa từng nghe qua quân huấn ở Ngân Dực có đãi ngộ, năm rồi không phải là dù học đại học đều không phải chỉ mười lăm ngày hay sao?
Hứa Anh Thiến nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn nhau, duy chỉ có Phó An Nhiên cùng Cố Hữu không biểu hiện gì cả, xem ra hai người họ đã sớm biết.
“Tôi cũng không biết hiện tại là 30 ngày so với lúc trước 15 ngày, các người muốn kéo dài thời gian.” Hứa Anh Thiết cất dấu nội tâm phẫn nộ bình tĩnh tuyên bố.
Biểu cảm của cô tuy rằng bình tĩnh, nhưng nội tâm bốc hoả.
Khi lấy thông báo từ Tống Vệ Hoa, cô hận không thể xé bỏ tấm thông báo này.
Quân huấn tiến hành! Một tháng!
Điều này các nữ sinh phải sống thế nào!
“Nữ thần! Quân huấn kéo dài hơn mười lăm ngày, nữ thần không có lời gì muốn nói sao?” Béo ca nhìn An Nhiên đang bình tĩnh đọc sách, trong lòng cậu ta không bình tĩnh, đong đưa thân thể cao lớn, chạy đến bên An Nhiên, nhìn nhìn hỏi.
Béo ca này tuy béo nhưng so với Bàn gia còn kém xa, thịt trên người Bàn gia mới thực là thịt, còn anh chàng béo này cũng tính là béo, tuy mập mạp nhưng người thật đúng là không thịt nhiều.
“Rất tốt”
Khi An Nhiên lạnh nhạt trả lời, mọi người ngẩn người, mẹ nó, nữ thần chính là nữ thần, mặc kệ là chuyện gì cũng bình tĩnh như vậy.
Cái này kéo dài những mười lăm ngày! Không phải là 15 phút cũng không phải 15 giờ, nữ thần vậy mà chỉ nói hai chữ! Chẳng lẽ trong lòng cô không có bất mãn, không có chút oán hận sao?
Mặt Cố Hữu không biểu cảm, cậu chỉ chăm chú nhìn cuốn tài chính & kinh tế, vài năm nghĩ hè gần đây Cố Hữu bị Cố lão gia tử ném vào trong bộ đội, thao luyện, tuy rằng không thấy được An Nhiên, nhưng khi ở bộ đội, cậu nghe không ít truyền kì về An Nhiên.
An Nhiên rất lợi hại, cậu luôn luôn biết.
Tô Nặc tò mò, cô hoàn toàn không biết bọn họ nói gì, “Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, các người nói gì vậy?”
Ngẩng đầu, nhìn thấy một mặt đơn thuần của Tô Nặc, trong lòng An Nhiên nhất thời sinh ra lòng thương tiếc, đứa nhỏ này nếu bị ném vào bộ đội để huấn luyện một tháng... Trời ạ, đứa nhỏ này nhất định mỗi ngày đều khóc.
An Nhiên ngẫm lại hay là thôi đi, cuối cùng cũng nhắn cho Tô Kình Thiên một tin nhắn, làm anh ta đến lúc đó xin nghỉ phép cho đứa nhỏ này, từ nhỏ thân thể của đứa nhỏ này không tốt, nếu lúc đó mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định là không tốt.
“Không có việc gì, Tô Nặc cậu không liên quan.” An Nhiên không hoàn toàn nói dối.
Tô Nặc đối với An Nhiên cực kì tín nhiệm, cô nói không có việc gì chính là không có việc gì, cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tự bản thân chơi đùa.
“Quả bưởi nhỏ.” An Nhiên nhấc chân đá đá Cố Hữu.
Tầm mắt Cố Hữu chuyển từ quyển sách sang An Nhiên, biểu cảm bất động.
“Biết người ở chỗ nào không?” Cô không hỏi Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng đối với loại chuyện này không quan tâm, liên hệ với bộ đội cũng là người ở trên tầng trên, lão quản gia cũng đều mặc kệ, cô cũng không biết.
Cố Hữu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
An Nhiên nhún vai, đã không biết, vậy thì không có gì để nói.
“Này, tôi nói quả bưởi nhỏ này, cậu có thể để thân thể nhỏ bé của cậu trải qua một tháng huấn luyện hay sao?” Béo ca bị mọi người đùa giỡn, sau đó đi đến bên bàn của Cố Hữu vỗ vỗ bàn, một mặt trêu đùa.
Cái tên quả bưởi nhỏ này đã bị toàn bộ người Thất ban kêu, mọi người đều theo An Nhiên kêu, thấy Cố Hữu không phản đối, bọn họ cũng theo kêu, lúc đầu bọn họ thật sự không muốn thấy thiếu gia nhà giàu này, nhưng thấy cậu không có sĩ diện ảo, cũng không có chướng mắt bọn họ, bọn họ không ngượng ngùng mà gọi như vậy.
Khi bọn họ mới kêu, biểu cảm của Cố Hữu rất không tốt, rất không tốt, ngay sau đó bọn họ cũng hơi sợ nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không nói gì, nên bọn họ cũng kêu thành quen, trở thành tên lưu truyền ở Thất ban.
Nhưng lớp khác không dám gọi Cố Hữu như vậy.
Cố Hữu, một trong 3 gia đình lớn ở Đế Đô, các tiểu thư thiếu gia, làm sao dám gọi vị tiểu thiếu gia này như vậy? Quả bưởi nhỏ? Làm sao họ dám gọi như vậy? Trừ phi bọn họ không muốn sống.
Cố Hữu nâng nâng mí mắt, nhìn thoáng qua anh chàng béo, “Yên tâm, ít nhất có thể hơn cậu. Chỉ cần cậu có thể chống đỡ qua.”
Béo ca này tên là Viên Vĩ Kiệt, danh xưng Béo ca này không biết ai kêu đầu tiên, thế nên có nhiều người quên tên thật của cậu ta, chỉ nhớ rõ danh xưng béo ca.
Mọi người xung quanh cười phá lên, béo ca này buồn bực trừng Cố Hữu, nhưng Cố Hữu không có tâm tình để ý tới cậu ta, cậu (Cố Hữu) vẫn còn chưa xem xong quyển sách tài chính & kinh tế của cậu.
Tóm lại, ngày quân huấn mà mọi người oán hận cũng tới.
Quân huấn vào ngày 23 tháng 11, mọi người thay trang phục rằn ri, mang theo mũ, đứng thành hàng ở sân thể dục cùng với trên bãi đất trống, may mắn sân của Ngân đủ lớn, tuy rằng sỉ số của từng lớp đã được hạn chế, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chứa được hết.
Người phụ trách huấn luyện học sinh Ngân Dực nghe nói là bộ đội lục quân của đội Đặc Chiến, nam sinh đối với đội Đặc Chiến cảm thấy rất hứng thú, đối các nữ sinh thì nhìn nhiều anh trai mặc trang phục rằn ri lại thấy mê người.
An Nhiên đứng đầu hàng của lớp, chỗ đứng tướng đối khuất, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy đầu người.
Nghi thức được mở màng đơn giản, lãnh đạo bước lên, lên tiếng nhầm khuyến khích học sinh, làm cho học sinh kích thích cùng nhiệt huyết, sau đó phân vào trong đoàn bộ đội, ở Ngân Dực luôn lấy năm học ra phân chia, lớp An Nhiên được phân vào đội 3 đoàn 4.
Khi quân huấn được 1 ngày, Tô Kình Thiên trực tiếp đóng gói Tô Nặc mang đi, trước khi đi, Tô Nặc còn chạy lại chỗ ở của các cô, vẻ mặt uỷ khuất, nhưng vì luyến tiếc chú nhỏ nhà mình nên cũng đi theo chú nhỏ về nhà.
Gần đây An Nhiên có nhiều chuyện để xử lí, chỗ cấm quân mới của Vô Xá đã tìm được, nhưng cần một thời gian ngắn mới thành lập, mà muốn thành lập cần có một ít thời gian.
Khi còn trong thời gian quân huấn, An Nhiên bớt chút thời gian đi tìm Ngân Lang, hỏi xem hắn từng tiếp xúc qua ai, Ngân Lang một mặt mờ mịt, suy nghĩ, hắn cũng không biết bản thân hắn đã bị bại lộ, An Nhiên vốn muốn cho hắn ra khỏi Phó Quân Hoàng, thay người khác, nhưng Ngân Lang nói cho cô, hắn thích cuộc sống ở U Linh, thích ở bên cạnh những người anh em đó, mà hắn cũng không yên lòng đem việc huấn luyện giao cho người khác.
Bảo vệ huấn luyện viên là việc mà quân chủ đã mệnh lệnh cho hắn, hắn không th phụ sự tin tưởng của quân chủ.
An Nhiên cũng không nói gì thêm, nói thật, nếu đem an nguy lão soái ca giao vào tay người khác, cô cũng lo lắng, việc của cô cần làm là, bảo vệ Ngân Lang, tìm ra kẻ thực sự đang làm những việc này.
Sáng sớm, ở Ngân Dực không có nhàn hạ như lúc trước, mà là một mảnh nghiêm nghị tràn khắp.
Mọi người đều mặt chỉnh tề đứng thẳng tắp ở sân thể dục, chờ đợi huấn luyện viên đến.
An Nhiên đứng hàng đầu tiên, vóc người cô hơi cao, hơn nữa ngũ quan còn mĩ lệ, mặc trang phục rằn ri càng nhìn càng thấy đẹp.
“Mọi người! Lần này tôi là người chịu trách nhiệm huấn luyện cho các bạn, mọi người có thể gọi tôi là Ngốc Ưng, hoặc là huấn luyện viên!” Một người mặc quân phục huấn luyện chạy tới, mặt hắn nghiêm túc, với khuôn mặt ngâm đen làm cho mọi người ở Thất ban đứng thẳng người.
Huấn luyện viên này không biết có thể sinh hoạt tốt với nhau không đây.
“Khi chúng ta bắt đầu huấn luyện, tôi muốn nói trước vài chú ý.” Tiếng nói của Ngốc Ưng trầm thấp mạnh mẽ, khí khái mười phần, “Khi đang trong kì huấn luyện, tôi không hy vọng có người đào ngũ! Cái gì là đào ngũ! Chính là lấy cớ tìm tôi, chơi đùa dưới mắt của tôi! Khi Ngốc Ưng tôi ở nơi này không muốn xảy ra chuyện nói là thân thể khó chịu, không xỉu, phải tiếp tục kiên trì cho tôi!”
Lời Ngốc Ưng vừa dứt, nhất thời nữ sinh chịu không nỗi, nào có huấn luyện viên vô tình như vậy, các cô thật có vài chiêu để đối phó huấn luyện viên, cái này đã hết hữu dụng rồi sao?
Khi An Nhiên nghe Ngốc Ưng nói một tràn như vậy, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, khi ánh mắt của cô rơi trên người của Ngốc Ưng, đáy lòng nhất thời cả kinh.
Người của U Linh tại sao chạy đến Ngân Dực làm huấn luyện viên?
Khi nào mà bọn họ trở nên nhàn hạ như vậy?
“Mọi người đã than thở xong? Nếu đã xong, tôi nói tiếp.” Ngốc Ưng đứng thẳng ở trước mặt mọi người, dáng người như một cây thông lớn, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào, “Nếu đã ở trong đội của tôi, tôi hi vọng mọi người hãy nhớ kĩ một chuyện, là phải phục tùng mệnh lệnh! Khi tôi nói cái gì, mọi người tốt nhất phải nhớ cho kĩ, đừng đến lúc đó lại quên, sẽ là người chịu thiệt.”
Khi Ngốc Ưng đã nói xong tất cả lời muốn nói, vừa lòng nhìn những khuôn mặt giận dữ của nhóm học sinh, nhớ ngày mà bọn họ mới vừa tiến vào U Linh, khi đó huấn luyện viên huấn luyện mới gọi là tàn nhẫn, hắn vậy là mềm mỏng rồi.
Nhưng khi tầm mắt của hắn nhìn thấy một người trong đám người, tâm tình đang đắc ý bỗng chốc rơi xuống đáy cốc.
Hắn chắc đã nhìn lầm? Hẳn là nhìn lầm!
“Hiện tại bắt đầu báo tên.” Biểu cảm Ngốc Ưng không thay đổi tiếp túc lớn tiếng quát.
Mọi người sợ tới mức vội vàng khai báo tên cùng lớp học, khi đến phiên An Nhiên, Ngốc Ưng dựng thẳng lỗ tai.
“Phó An Nhiên, Thất ban năm nhất, mười tám tuổi.” (Ôi sao An Nhiên 18t nhỉ.. Ta nhớ là mới 16t thôi mà! Bản raw và conver đều dịch 18 nên ta để 18 nhá)
Oanh ầm ầm----
Sét đánh giữa trời quang!
Quả nhiên là huấn luyện viên này không phải là loại người nhà thân thiện a, quả nhiên những người kia sẽ giống Tiểu Quái Vật?
Hắn nhớ lại tại sao mà đám hỗn đản kia lại đột nhiên tốt bụng như vậy, đem cái gọi là lớp tốt nhất trong ban cho hắn, nguyên lai là vì trong ban này có Phật gia đang ở!
Cái này sao mà huấn luyện được! Khi thấy vị Phật gia, đầu tiên Ngốc Ưng nghĩ đến là không sợ hãi, mà là nóng lòng muốn thử, không muốn cô thoát khỏi địa ngục và quyền lực do hắn tạo ra! Làm cho cô phát điên! Hắn sẽ cho những đứa trẻ này một kì huấn luyện nhớ đời.
Từ khi bọn họ bị An Nhiên đánh ngã, bọn họ như nhận thấy kích thích giống nhau, điên cuồng tập luyện, khi đào tạo trong quá khứ, khi huấn luyện viên vắng mặt họ có thể lười biếng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, nhưng ngày sau lần đó, những người đó quả thực bị huấn luyện điên cuồng, Hầu tử cả ngày ôm lấy súng hướng về hắn (Ngốc Ưng) mà bắn tỉa, sau đó ngủ cả ngày, Ngân Lang mỗi ngày ở bộ đội tìm người đánh nhau...
Ngẫm lại, ngày ấy quả thật đủ kinh khủng!
Thấy bọn họ đã chịu muốn không nỗi, mới đem bọn họ ném tới Ngân Dực để huấn luyện cho học sinh, đây cũng coi là cho bọn hắn nghỉ phép.
Cố Hữu đứng phía sau An Nhiên rõ ràng thấy sự biến hoá của Ngốc Ưng, tuy rằng hắn che giấu tốt, nhưng Cố Hữu đã nhìn vô số người, hắn không thể không nhìn ra.
Dường như khi An Nhiên báo tên xong thì biểu cảm của hắn (Ngốc Ưng) khẽ biến? Nghĩ đến, danh tiếng của An Nhiên trong bộ đội đều truyền khắp.
Biểu cảm An Nhiên bình tĩnh, nhưng biểu cảm của Ngốc Ưng thì không, hiện tại hắn suy nghĩ, nên huấn luyện cái gì đầu tiên.
Thông thường các huấn luyện viên vừa tới sẽ cho đám người bị huấn luyện này một sự uy hiếp nếu không đám người này sẽ ăn cây táo rào cây sung.
Ngốc Ưng trở nên luống cuống, hắn nghĩ làm thế nào để ép buộc An Nhiên, chờ khi hắn khôi phục lại tinh thân, mọi người ở Thất ban đã đứng thẳng người, tự động đứng theo hàng ngũ, năm vừa rồi cũng làm như thế này, ngày đầu tiên cũng là đứng theo tư thế quân đội.
Ngốc Ưng mặc kệ nhóm người rất tự giác này!
“Ai cho các người đứng tư thế quân đội? Phạt, chạy mười vòng quanh sân!” Ngốc Ưng đã hoàn toàn biến thành người xấu.
Mọi người sủng sốt, ngay từ đầu đã chạy mười vòng sân? Sân thể dục là độ kích thước là 400m? 4.000m?!
Ngốc Ưng hơi xấu hổ, trực tiếp nắm một nam sinh trực tiếp đá, “Chạy cho tôi! Người đến cuối cùng, sẽ chạy thêm 10 vòng.”
Chết! Lời của Ngốc Ưng vừa dứt, mọi người đều chạy như điên, duy chỉ còn An Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt thanh lãnh nhìn Ngốc Ưng, lúc này còn đang mùa hạ, nhưng Ngốc Ưng toàn thân là mồ hôi lạnh.
An Nhiên cũng không nói gì, xoay người, chạy đi.
Người này đã vội đánh phủ đầu cô a.
Mọi người xung quanh đang đứng tư thế quân đội đều sủng sốt, sao người của Thất ban lại bị phạt chạy? Bất quá với họ mà nói, có lẻ chạy như vậy sẽ thoải mái hơn đứng tư thế quân đội này.
Hầu tử cùng báo đốm trêu ghẹo nhìn khuôn mặt rối rắm của Ngốc Ưng, khi bọn họ đến đây đã thăm dò xem tiểu quái vật đang học ở lớp nào, không chịu hậu hạ cho tốt mà còn ra oai phủ đầu, cái này là tự tìm chết.
Mặc dù tiểu quái vật không nói gì, nhưng không thể chắc rằng tiểu quái vật sẽ nói với huấn luyện viên của họ cái gì? Lần này, ắc hẳn là có kịch vui để xem.
Mười vòng đối với An Nhiên mà nói là không nhiều không ít, cô chạy đều đều, biểu cảm lạnh nhạt không giống như người đang chạy mười vòng, mà giống như đang đi bộ bình thường.
Thể chất của học sinh Ngân Dực không kém, ít nhất họ chạy năm vòng cũng được.
Cố Hữu luôn cùng An Nhiên chạy song song, lúc ban đầu không ít người chạy theo An Nhiên, nhưng dần dần bọn họ bị bỏ lại phía sau, béo ca thậm chí còn hô to nữ thần đợi tôi.
An Nhiên cùng Cố Hữu chạy đủ, trước đó là vài tên nam sinh, bọn họ chạy đến phía trước Ngốc Ưng, hô “xong”, liền ngã trên mặt đất, tay chân thả lỏng nằm trên mặt đất.
Khi An Nhiên cùng Cố Hữu đến, hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt so với ban đầu hơi tái nhợt, còn lại, cũng xem có bất thường gì.
An Nhiên đứng một bên, nhàn nhạt nhìn người ngã trên mặt đất sau đó nhìn Ngốc Ưng.
Lần này Ngốc Ưng không trực tiếp nhìn An Nhiên, trong lòng hơi hoảng.
Thế nào mà hắn lại phạt bọn họ chạy? Thân thể của tiểu quái vật, người U Linh làm sao không biết? Hắn vậy mà chơi chiêu này? Nghĩ đến khi tiểu quái vật nói nhỏ với huấn luyện viên nói cái gì đó, cả người hắn liền hơi lo.
Hắn hoàn toàn không biết lần này sẽ chết như thế nào a.
Béo ca của lớp không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành người cuối cùng.
Khi mọi người nhìn thấy béo ca hồng học chạy tới, cả người cậu ta muốn khóc, cậu ta trực tiếp đi đến bên người của Ngốc Ưng, liền đem thân thể nặng gần 200 cân (1cân = 0,5kg) bổ nhào tới chân của Ngốc Ưng, cậu ta không cần cái gì gọi là thể diện, ôm lấy chân của Ngốc Ưng nói:
“Huấn luyện viên, ngài anh minh thần võ, ngài từ bi tha cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để! Tôi về sau sẽ không đến lớp mà ngủ, cũng không mắng chửi ngài ở sao lưng, ngài tạm tha cho tôi! Sẽ chết người a!”
Những người còn nằm trên mặt đất nghe anh chàng béo nói những lời này, nhất thời tất cả ôm bụng mà cười nghiên ngả, ngay cả An Nhiên, đáy mắt cũng xẹt qua một tia nhàn nhạt cười.
Ngốc Ưng đang tính toán làm sau mà xuống đài đây, tên mập mạp này không làm hắn thất vọng, nhưng hắn vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, đá một cước cho tên béo này sang một bên, lạnh lùng nói:
“Đứng lên, tập hợp! Mọi người về đơn vị!”
Anh chàng béo từ trên mặt đất cuống cuồng đứng lên, lưu loát phủi sạch cát bụi ở tay chân cùng quần áo làm cho mọi người vỗ tay tán dương.
Tức cười, béo ca đây chính là tập luyện qua, cậu ta sợ hãi Ngốc Ưng cảm thấy khó chịu, sau đó cho cậu ta tiếp tục chạy.
Mọi người mới vừa chạy xong mười vòng tiếp tục đứng tư thế quân đội, thân thể thẳng tắp, nếu không nhìn thấy hai chân của bọn họ hơi run, thì thoạt nhìn bọn họ không khác lúc thường là bao.
Trong lòng béo ca hiện đang khóc, vừa rồi cậu ta chạy mười vòng chạy như điên, hiện tại lại đứng tư thế quân đội nữa.
Một bên khác, văn phòng hiệu trưởng.
Trên mặt hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn người đang mặc quân mục đứng ở cửa sổ, hiệu trưởng không dám đi về phía trước, liền nghiêm túc đứng phía sau lưng anh.
Ông đã gặp qua người đàn ông này một lần, là vào lần đón An Nhiên, người này là quản lý trong truyền thuyết, nhưng lại không nghĩ tới, ông dĩ nhiên không nghĩ tới huấn luyện viên trưởng trong quân đội lại đến đây, nhìn phù hiệu trên vai anh, ông không nhìn ra được quân hàm, nhưng ông cũng nghĩ ra được cấp bậc người này không nhỏ.
Văn phòng hiểu trưởng hướng ra sân thể dục, mà nơi của sổ hướng ra cũng chính là nơi An Nhiên đứng, ánh mắt như chim ưng nhìn nhanh nhóm người đang mặc quân phục lại tìm nhanh thấy bảo bối của anh.
Mặc dù lúc An Nhiên chạy, tầm mắt của An Nhiên luôn dừng lên người của An Nhiên, không chút di động.
Hiệu trưởng cũng không biết anh nhìn gì, chỉ là không ngừng cười cười.
Biểu cảm của tổng quản lý này tuy rằng nghiêm túc, nhưng hơi thở xung quanh thân trở nên hiền hoà rất nhiều.
Đột nhiên, quanh thân Phó Quân Hoàng phát ra hơi thở lạnh lùng, tầm mắt của anh nhìn chăm chú vào một góc ở sân thể dục, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, người nọ cũng nghiên đầu nhìn lại, chỉ mờ hồ thấy một thân người.
Hiệu trưởng cũng nhìn theo tầm mắt của Phó Quân Hoàng, thấy ở sân trường có vài người không mặc đồng phục của trường, bọn họ mặc tây trang thẳng thớm, mà bọn họ lại đứng trong đám người mặc quân phục, trở nên rất chói mắt.
Nhóm người này vào bằng cách nào!
Sắc mặt Hiệu trưởng bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Phó Quân Hoàng đứng ở cửa số, con ngươi ngày càng lạnh, nhìn thấy mấy người đó đi đến sân huấn luyện của học sinh, Phó Quân Hoàng bỗng chốc xoay người, xoải bước đi ra -----
Ngay khi Phó Quân Hoàng xuống lầu, mấy người kia cũng chạy tới chỗ của An Nhiên.
An Nhiên nhìn thấy người đứng đầu, sắc mặt lập tức biến đổi!
Diêm Tử Diệp! Hắn tới đây làm gì!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Không gian tối tăm trong một căn phòng, có một cây đèn lớn, một người ngồi dựa lên giường, có chút suy tàn ngồi bệt dưới đất, nương theo ánh trăng có thể nhìn rõ người này, là Diêm Tử Diệp.
Chung quanh Diêm Tử Diệp đầy những bình rượu, chúng nó được đặt ngay ngắn, không ngã trái cũng không ngã phải, không có loạn lên, trong phòng ngoại trừ mùi rượu cũng không có mùi gì khác.
Đem giọt rượu cuối cùng của bình rượu uống hết, Diêm Tử Diệp đem bản thân nhào lên giường, hắn nằm trên giường hít một hơi thật sâu, nhưng không có mùi gì, không có mùi vị hắn muốn, không có mùi vị của một người hắn tâm niệm, cái gì cũng không có, đều không có...
Cánh tay hắn còn đang chảy máu, khi hắn hướng về phía Phó An Nhiên mà nổ súng, Tần Môn sẽ không xảy ra chuyện, mà vết thương trên người hắn cũng chưa tốt lên, người nọ không muốn mạng của hắn, nhưng người của hắn không ngừng chảy máu.
Diêm Tử Diệp vẫn không để ý tới cánh tay bị thương, hắn ngã nhào lên giường, hai tay ôm lấy bụng, dạ dày của hắn rất đau, cả khuôn mặt chôn ở gối làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng hắn lại run nhè nhẹ, nhìn dáng vẻ cực kì thống khổ.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người xinh đẹp đang đứng ở cửa, người nọ tuy nóng vội nhưng lại sợ hãi nhìn người đang run trên giường, không biết nên làm cái gì.
Khi người nọ sử dụng tất cả can đảm đi tới thì một giọng trầm thấp như dã thú rống lên làm cho cô ta đứng yên tại chỗ:
“Cút! Đây không phải là nơi cô nên tới!”
Người đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng “Tần Lam” có chút không biết làm sao đứng ở bên cửa, con ngươi thanh lãnh tẩm một tia khiếp sợ, mà sự sợ hãi nhiều hơn.
“Cút!” Diêm Tử Diệp không nghe được tiếng đóng cửa, hắn chịu đựng cơn đau, lạnh lùng nói.
Người nọ run run, sợ hãi đóng cửa lại, tay gắt gao nắm chặt tay nắm cửa, trên tay trắng nõn nỗi gân xanh.
Cô nắm tay nắm cửa, sau đó ngồi bệt xuống đất, bản thân dán chặt lên cánh cửa, sau đó quỳ gối, hai tay ôm hai chân, đầu vùi ở giữa hai gối, trong bóng đêm, có chút run run.
Trong phòng, vì bụng đau nhức làm Diêm Tử Diệp đổ mồ hôi đầy đầu, hắn ôm cái gối kê đầu, gắt gao ôm, hắn tựa hồ như nhỏ giọng nói cái gì, không người nào nghe rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được khi hắn nói một lần nữa:
“Gia, tôi sai rồi... Gia, tha thứ cho tôi, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi...”
Năm thứ hai của quân huấn bắt đầu, chuyện này đối với học sinh ở Ngân Dực là một tin dữ.
Tuy rằng hằng năm họ phải trải qua hai lần, hằng năm có mười lăm ngày học, không phân biệt nam nữ, như muốn lột hết da của bọn họ, mười lăm ngày này, không phân biệt ai là nam ai là nữ, không có kẻ yếu chỉ có người đào ngũ!
Một ngày này, An Nhiên mới bước vào Thất ban, chợt nghe âm thanh oán than đầy trời.
“Trời ạ, mười lăm ngày nay làm sao mà qua đây!” Người béo nhất Thất ban lớn tiếng hô, hắn một thân thịt nhưng không chỉ một lần bị huấn luyện viên xa lánh, hằng năm lại thế, hai lần.
Bất quá mọi người cũng hiếu kì, tên béo này khi bị quân huấn không thể để hắn ốm xuống, thịt trên người hắn tuyệt đối là chung tình với hắn a.
“Người anh em, yên tâm đi, bên cạnh cậu vẫn còn nhóm dự bị chúng tôi!” Một nam sinh trêu ghẹo nói.
“Đúng rồi, quên thông báo với mọi người, bởi vì chúng ta đã học cao hơn, cho nên thời gian quân huấn sẽ kéo dài.” Hứa Anh Thiến cầm tờ thông báo của Tống Vệ Hoa, biểu cảm cực kì bình tĩnh nói.
“Mẹ nó! Trời không thương tôi rồi!” Béo ca này cả người ngã trên bàn.
“Tớ nói này lớp trưởng đại nhân, cậu có thể chậm một chút rồi thông báo được không.” Bọn họ chưa từng nghe qua quân huấn ở Ngân Dực có đãi ngộ, năm rồi không phải là dù học đại học đều không phải chỉ mười lăm ngày hay sao?
Hứa Anh Thiến nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn nhau, duy chỉ có Phó An Nhiên cùng Cố Hữu không biểu hiện gì cả, xem ra hai người họ đã sớm biết.
“Tôi cũng không biết hiện tại là 30 ngày so với lúc trước 15 ngày, các người muốn kéo dài thời gian.” Hứa Anh Thiết cất dấu nội tâm phẫn nộ bình tĩnh tuyên bố.
Biểu cảm của cô tuy rằng bình tĩnh, nhưng nội tâm bốc hoả.
Khi lấy thông báo từ Tống Vệ Hoa, cô hận không thể xé bỏ tấm thông báo này.
Quân huấn tiến hành! Một tháng!
Điều này các nữ sinh phải sống thế nào!
“Nữ thần! Quân huấn kéo dài hơn mười lăm ngày, nữ thần không có lời gì muốn nói sao?” Béo ca nhìn An Nhiên đang bình tĩnh đọc sách, trong lòng cậu ta không bình tĩnh, đong đưa thân thể cao lớn, chạy đến bên An Nhiên, nhìn nhìn hỏi.
Béo ca này tuy béo nhưng so với Bàn gia còn kém xa, thịt trên người Bàn gia mới thực là thịt, còn anh chàng béo này cũng tính là béo, tuy mập mạp nhưng người thật đúng là không thịt nhiều.
“Rất tốt”
Khi An Nhiên lạnh nhạt trả lời, mọi người ngẩn người, mẹ nó, nữ thần chính là nữ thần, mặc kệ là chuyện gì cũng bình tĩnh như vậy.
Cái này kéo dài những mười lăm ngày! Không phải là 15 phút cũng không phải 15 giờ, nữ thần vậy mà chỉ nói hai chữ! Chẳng lẽ trong lòng cô không có bất mãn, không có chút oán hận sao?
Mặt Cố Hữu không biểu cảm, cậu chỉ chăm chú nhìn cuốn tài chính & kinh tế, vài năm nghĩ hè gần đây Cố Hữu bị Cố lão gia tử ném vào trong bộ đội, thao luyện, tuy rằng không thấy được An Nhiên, nhưng khi ở bộ đội, cậu nghe không ít truyền kì về An Nhiên.
An Nhiên rất lợi hại, cậu luôn luôn biết.
Tô Nặc tò mò, cô hoàn toàn không biết bọn họ nói gì, “Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, các người nói gì vậy?”
Ngẩng đầu, nhìn thấy một mặt đơn thuần của Tô Nặc, trong lòng An Nhiên nhất thời sinh ra lòng thương tiếc, đứa nhỏ này nếu bị ném vào bộ đội để huấn luyện một tháng... Trời ạ, đứa nhỏ này nhất định mỗi ngày đều khóc.
An Nhiên ngẫm lại hay là thôi đi, cuối cùng cũng nhắn cho Tô Kình Thiên một tin nhắn, làm anh ta đến lúc đó xin nghỉ phép cho đứa nhỏ này, từ nhỏ thân thể của đứa nhỏ này không tốt, nếu lúc đó mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định là không tốt.
“Không có việc gì, Tô Nặc cậu không liên quan.” An Nhiên không hoàn toàn nói dối.
Tô Nặc đối với An Nhiên cực kì tín nhiệm, cô nói không có việc gì chính là không có việc gì, cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tự bản thân chơi đùa.
“Quả bưởi nhỏ.” An Nhiên nhấc chân đá đá Cố Hữu.
Tầm mắt Cố Hữu chuyển từ quyển sách sang An Nhiên, biểu cảm bất động.
“Biết người ở chỗ nào không?” Cô không hỏi Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng đối với loại chuyện này không quan tâm, liên hệ với bộ đội cũng là người ở trên tầng trên, lão quản gia cũng đều mặc kệ, cô cũng không biết.
Cố Hữu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
An Nhiên nhún vai, đã không biết, vậy thì không có gì để nói.
“Này, tôi nói quả bưởi nhỏ này, cậu có thể để thân thể nhỏ bé của cậu trải qua một tháng huấn luyện hay sao?” Béo ca bị mọi người đùa giỡn, sau đó đi đến bên bàn của Cố Hữu vỗ vỗ bàn, một mặt trêu đùa.
Cái tên quả bưởi nhỏ này đã bị toàn bộ người Thất ban kêu, mọi người đều theo An Nhiên kêu, thấy Cố Hữu không phản đối, bọn họ cũng theo kêu, lúc đầu bọn họ thật sự không muốn thấy thiếu gia nhà giàu này, nhưng thấy cậu không có sĩ diện ảo, cũng không có chướng mắt bọn họ, bọn họ không ngượng ngùng mà gọi như vậy.
Khi bọn họ mới kêu, biểu cảm của Cố Hữu rất không tốt, rất không tốt, ngay sau đó bọn họ cũng hơi sợ nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không nói gì, nên bọn họ cũng kêu thành quen, trở thành tên lưu truyền ở Thất ban.
Nhưng lớp khác không dám gọi Cố Hữu như vậy.
Cố Hữu, một trong 3 gia đình lớn ở Đế Đô, các tiểu thư thiếu gia, làm sao dám gọi vị tiểu thiếu gia này như vậy? Quả bưởi nhỏ? Làm sao họ dám gọi như vậy? Trừ phi bọn họ không muốn sống.
Cố Hữu nâng nâng mí mắt, nhìn thoáng qua anh chàng béo, “Yên tâm, ít nhất có thể hơn cậu. Chỉ cần cậu có thể chống đỡ qua.”
Béo ca này tên là Viên Vĩ Kiệt, danh xưng Béo ca này không biết ai kêu đầu tiên, thế nên có nhiều người quên tên thật của cậu ta, chỉ nhớ rõ danh xưng béo ca.
Mọi người xung quanh cười phá lên, béo ca này buồn bực trừng Cố Hữu, nhưng Cố Hữu không có tâm tình để ý tới cậu ta, cậu (Cố Hữu) vẫn còn chưa xem xong quyển sách tài chính & kinh tế của cậu.
Tóm lại, ngày quân huấn mà mọi người oán hận cũng tới.
Quân huấn vào ngày 23 tháng 11, mọi người thay trang phục rằn ri, mang theo mũ, đứng thành hàng ở sân thể dục cùng với trên bãi đất trống, may mắn sân của Ngân đủ lớn, tuy rằng sỉ số của từng lớp đã được hạn chế, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chứa được hết.
Người phụ trách huấn luyện học sinh Ngân Dực nghe nói là bộ đội lục quân của đội Đặc Chiến, nam sinh đối với đội Đặc Chiến cảm thấy rất hứng thú, đối các nữ sinh thì nhìn nhiều anh trai mặc trang phục rằn ri lại thấy mê người.
An Nhiên đứng đầu hàng của lớp, chỗ đứng tướng đối khuất, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy đầu người.
Nghi thức được mở màng đơn giản, lãnh đạo bước lên, lên tiếng nhầm khuyến khích học sinh, làm cho học sinh kích thích cùng nhiệt huyết, sau đó phân vào trong đoàn bộ đội, ở Ngân Dực luôn lấy năm học ra phân chia, lớp An Nhiên được phân vào đội 3 đoàn 4.
Khi quân huấn được 1 ngày, Tô Kình Thiên trực tiếp đóng gói Tô Nặc mang đi, trước khi đi, Tô Nặc còn chạy lại chỗ ở của các cô, vẻ mặt uỷ khuất, nhưng vì luyến tiếc chú nhỏ nhà mình nên cũng đi theo chú nhỏ về nhà.
Gần đây An Nhiên có nhiều chuyện để xử lí, chỗ cấm quân mới của Vô Xá đã tìm được, nhưng cần một thời gian ngắn mới thành lập, mà muốn thành lập cần có một ít thời gian.
Khi còn trong thời gian quân huấn, An Nhiên bớt chút thời gian đi tìm Ngân Lang, hỏi xem hắn từng tiếp xúc qua ai, Ngân Lang một mặt mờ mịt, suy nghĩ, hắn cũng không biết bản thân hắn đã bị bại lộ, An Nhiên vốn muốn cho hắn ra khỏi Phó Quân Hoàng, thay người khác, nhưng Ngân Lang nói cho cô, hắn thích cuộc sống ở U Linh, thích ở bên cạnh những người anh em đó, mà hắn cũng không yên lòng đem việc huấn luyện giao cho người khác.
Bảo vệ huấn luyện viên là việc mà quân chủ đã mệnh lệnh cho hắn, hắn không th phụ sự tin tưởng của quân chủ.
An Nhiên cũng không nói gì thêm, nói thật, nếu đem an nguy lão soái ca giao vào tay người khác, cô cũng lo lắng, việc của cô cần làm là, bảo vệ Ngân Lang, tìm ra kẻ thực sự đang làm những việc này.
Sáng sớm, ở Ngân Dực không có nhàn hạ như lúc trước, mà là một mảnh nghiêm nghị tràn khắp.
Mọi người đều mặt chỉnh tề đứng thẳng tắp ở sân thể dục, chờ đợi huấn luyện viên đến.
An Nhiên đứng hàng đầu tiên, vóc người cô hơi cao, hơn nữa ngũ quan còn mĩ lệ, mặc trang phục rằn ri càng nhìn càng thấy đẹp.
“Mọi người! Lần này tôi là người chịu trách nhiệm huấn luyện cho các bạn, mọi người có thể gọi tôi là Ngốc Ưng, hoặc là huấn luyện viên!” Một người mặc quân phục huấn luyện chạy tới, mặt hắn nghiêm túc, với khuôn mặt ngâm đen làm cho mọi người ở Thất ban đứng thẳng người.
Huấn luyện viên này không biết có thể sinh hoạt tốt với nhau không đây.
“Khi chúng ta bắt đầu huấn luyện, tôi muốn nói trước vài chú ý.” Tiếng nói của Ngốc Ưng trầm thấp mạnh mẽ, khí khái mười phần, “Khi đang trong kì huấn luyện, tôi không hy vọng có người đào ngũ! Cái gì là đào ngũ! Chính là lấy cớ tìm tôi, chơi đùa dưới mắt của tôi! Khi Ngốc Ưng tôi ở nơi này không muốn xảy ra chuyện nói là thân thể khó chịu, không xỉu, phải tiếp tục kiên trì cho tôi!”
Lời Ngốc Ưng vừa dứt, nhất thời nữ sinh chịu không nỗi, nào có huấn luyện viên vô tình như vậy, các cô thật có vài chiêu để đối phó huấn luyện viên, cái này đã hết hữu dụng rồi sao?
Khi An Nhiên nghe Ngốc Ưng nói một tràn như vậy, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, khi ánh mắt của cô rơi trên người của Ngốc Ưng, đáy lòng nhất thời cả kinh.
Người của U Linh tại sao chạy đến Ngân Dực làm huấn luyện viên?
Khi nào mà bọn họ trở nên nhàn hạ như vậy?
“Mọi người đã than thở xong? Nếu đã xong, tôi nói tiếp.” Ngốc Ưng đứng thẳng ở trước mặt mọi người, dáng người như một cây thông lớn, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào, “Nếu đã ở trong đội của tôi, tôi hi vọng mọi người hãy nhớ kĩ một chuyện, là phải phục tùng mệnh lệnh! Khi tôi nói cái gì, mọi người tốt nhất phải nhớ cho kĩ, đừng đến lúc đó lại quên, sẽ là người chịu thiệt.”
Khi Ngốc Ưng đã nói xong tất cả lời muốn nói, vừa lòng nhìn những khuôn mặt giận dữ của nhóm học sinh, nhớ ngày mà bọn họ mới vừa tiến vào U Linh, khi đó huấn luyện viên huấn luyện mới gọi là tàn nhẫn, hắn vậy là mềm mỏng rồi.
Nhưng khi tầm mắt của hắn nhìn thấy một người trong đám người, tâm tình đang đắc ý bỗng chốc rơi xuống đáy cốc.
Hắn chắc đã nhìn lầm? Hẳn là nhìn lầm!
“Hiện tại bắt đầu báo tên.” Biểu cảm Ngốc Ưng không thay đổi tiếp túc lớn tiếng quát.
Mọi người sợ tới mức vội vàng khai báo tên cùng lớp học, khi đến phiên An Nhiên, Ngốc Ưng dựng thẳng lỗ tai.
“Phó An Nhiên, Thất ban năm nhất, mười tám tuổi.” (Ôi sao An Nhiên 18t nhỉ.. Ta nhớ là mới 16t thôi mà! Bản raw và conver đều dịch 18 nên ta để 18 nhá)
Oanh ầm ầm----
Sét đánh giữa trời quang!
Quả nhiên là huấn luyện viên này không phải là loại người nhà thân thiện a, quả nhiên những người kia sẽ giống Tiểu Quái Vật?
Hắn nhớ lại tại sao mà đám hỗn đản kia lại đột nhiên tốt bụng như vậy, đem cái gọi là lớp tốt nhất trong ban cho hắn, nguyên lai là vì trong ban này có Phật gia đang ở!
Cái này sao mà huấn luyện được! Khi thấy vị Phật gia, đầu tiên Ngốc Ưng nghĩ đến là không sợ hãi, mà là nóng lòng muốn thử, không muốn cô thoát khỏi địa ngục và quyền lực do hắn tạo ra! Làm cho cô phát điên! Hắn sẽ cho những đứa trẻ này một kì huấn luyện nhớ đời.
Từ khi bọn họ bị An Nhiên đánh ngã, bọn họ như nhận thấy kích thích giống nhau, điên cuồng tập luyện, khi đào tạo trong quá khứ, khi huấn luyện viên vắng mặt họ có thể lười biếng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, nhưng ngày sau lần đó, những người đó quả thực bị huấn luyện điên cuồng, Hầu tử cả ngày ôm lấy súng hướng về hắn (Ngốc Ưng) mà bắn tỉa, sau đó ngủ cả ngày, Ngân Lang mỗi ngày ở bộ đội tìm người đánh nhau...
Ngẫm lại, ngày ấy quả thật đủ kinh khủng!
Thấy bọn họ đã chịu muốn không nỗi, mới đem bọn họ ném tới Ngân Dực để huấn luyện cho học sinh, đây cũng coi là cho bọn hắn nghỉ phép.
Cố Hữu đứng phía sau An Nhiên rõ ràng thấy sự biến hoá của Ngốc Ưng, tuy rằng hắn che giấu tốt, nhưng Cố Hữu đã nhìn vô số người, hắn không thể không nhìn ra.
Dường như khi An Nhiên báo tên xong thì biểu cảm của hắn (Ngốc Ưng) khẽ biến? Nghĩ đến, danh tiếng của An Nhiên trong bộ đội đều truyền khắp.
Biểu cảm An Nhiên bình tĩnh, nhưng biểu cảm của Ngốc Ưng thì không, hiện tại hắn suy nghĩ, nên huấn luyện cái gì đầu tiên.
Thông thường các huấn luyện viên vừa tới sẽ cho đám người bị huấn luyện này một sự uy hiếp nếu không đám người này sẽ ăn cây táo rào cây sung.
Ngốc Ưng trở nên luống cuống, hắn nghĩ làm thế nào để ép buộc An Nhiên, chờ khi hắn khôi phục lại tinh thân, mọi người ở Thất ban đã đứng thẳng người, tự động đứng theo hàng ngũ, năm vừa rồi cũng làm như thế này, ngày đầu tiên cũng là đứng theo tư thế quân đội.
Ngốc Ưng mặc kệ nhóm người rất tự giác này!
“Ai cho các người đứng tư thế quân đội? Phạt, chạy mười vòng quanh sân!” Ngốc Ưng đã hoàn toàn biến thành người xấu.
Mọi người sủng sốt, ngay từ đầu đã chạy mười vòng sân? Sân thể dục là độ kích thước là 400m? 4.000m?!
Ngốc Ưng hơi xấu hổ, trực tiếp nắm một nam sinh trực tiếp đá, “Chạy cho tôi! Người đến cuối cùng, sẽ chạy thêm 10 vòng.”
Chết! Lời của Ngốc Ưng vừa dứt, mọi người đều chạy như điên, duy chỉ còn An Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt thanh lãnh nhìn Ngốc Ưng, lúc này còn đang mùa hạ, nhưng Ngốc Ưng toàn thân là mồ hôi lạnh.
An Nhiên cũng không nói gì, xoay người, chạy đi.
Người này đã vội đánh phủ đầu cô a.
Mọi người xung quanh đang đứng tư thế quân đội đều sủng sốt, sao người của Thất ban lại bị phạt chạy? Bất quá với họ mà nói, có lẻ chạy như vậy sẽ thoải mái hơn đứng tư thế quân đội này.
Hầu tử cùng báo đốm trêu ghẹo nhìn khuôn mặt rối rắm của Ngốc Ưng, khi bọn họ đến đây đã thăm dò xem tiểu quái vật đang học ở lớp nào, không chịu hậu hạ cho tốt mà còn ra oai phủ đầu, cái này là tự tìm chết.
Mặc dù tiểu quái vật không nói gì, nhưng không thể chắc rằng tiểu quái vật sẽ nói với huấn luyện viên của họ cái gì? Lần này, ắc hẳn là có kịch vui để xem.
Mười vòng đối với An Nhiên mà nói là không nhiều không ít, cô chạy đều đều, biểu cảm lạnh nhạt không giống như người đang chạy mười vòng, mà giống như đang đi bộ bình thường.
Thể chất của học sinh Ngân Dực không kém, ít nhất họ chạy năm vòng cũng được.
Cố Hữu luôn cùng An Nhiên chạy song song, lúc ban đầu không ít người chạy theo An Nhiên, nhưng dần dần bọn họ bị bỏ lại phía sau, béo ca thậm chí còn hô to nữ thần đợi tôi.
An Nhiên cùng Cố Hữu chạy đủ, trước đó là vài tên nam sinh, bọn họ chạy đến phía trước Ngốc Ưng, hô “xong”, liền ngã trên mặt đất, tay chân thả lỏng nằm trên mặt đất.
Khi An Nhiên cùng Cố Hữu đến, hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt so với ban đầu hơi tái nhợt, còn lại, cũng xem có bất thường gì.
An Nhiên đứng một bên, nhàn nhạt nhìn người ngã trên mặt đất sau đó nhìn Ngốc Ưng.
Lần này Ngốc Ưng không trực tiếp nhìn An Nhiên, trong lòng hơi hoảng.
Thế nào mà hắn lại phạt bọn họ chạy? Thân thể của tiểu quái vật, người U Linh làm sao không biết? Hắn vậy mà chơi chiêu này? Nghĩ đến khi tiểu quái vật nói nhỏ với huấn luyện viên nói cái gì đó, cả người hắn liền hơi lo.
Hắn hoàn toàn không biết lần này sẽ chết như thế nào a.
Béo ca của lớp không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành người cuối cùng.
Khi mọi người nhìn thấy béo ca hồng học chạy tới, cả người cậu ta muốn khóc, cậu ta trực tiếp đi đến bên người của Ngốc Ưng, liền đem thân thể nặng gần 200 cân (1cân = 0,5kg) bổ nhào tới chân của Ngốc Ưng, cậu ta không cần cái gì gọi là thể diện, ôm lấy chân của Ngốc Ưng nói:
“Huấn luyện viên, ngài anh minh thần võ, ngài từ bi tha cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để! Tôi về sau sẽ không đến lớp mà ngủ, cũng không mắng chửi ngài ở sao lưng, ngài tạm tha cho tôi! Sẽ chết người a!”
Những người còn nằm trên mặt đất nghe anh chàng béo nói những lời này, nhất thời tất cả ôm bụng mà cười nghiên ngả, ngay cả An Nhiên, đáy mắt cũng xẹt qua một tia nhàn nhạt cười.
Ngốc Ưng đang tính toán làm sau mà xuống đài đây, tên mập mạp này không làm hắn thất vọng, nhưng hắn vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, đá một cước cho tên béo này sang một bên, lạnh lùng nói:
“Đứng lên, tập hợp! Mọi người về đơn vị!”
Anh chàng béo từ trên mặt đất cuống cuồng đứng lên, lưu loát phủi sạch cát bụi ở tay chân cùng quần áo làm cho mọi người vỗ tay tán dương.
Tức cười, béo ca đây chính là tập luyện qua, cậu ta sợ hãi Ngốc Ưng cảm thấy khó chịu, sau đó cho cậu ta tiếp tục chạy.
Mọi người mới vừa chạy xong mười vòng tiếp tục đứng tư thế quân đội, thân thể thẳng tắp, nếu không nhìn thấy hai chân của bọn họ hơi run, thì thoạt nhìn bọn họ không khác lúc thường là bao.
Trong lòng béo ca hiện đang khóc, vừa rồi cậu ta chạy mười vòng chạy như điên, hiện tại lại đứng tư thế quân đội nữa.
Một bên khác, văn phòng hiệu trưởng.
Trên mặt hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn người đang mặc quân mục đứng ở cửa sổ, hiệu trưởng không dám đi về phía trước, liền nghiêm túc đứng phía sau lưng anh.
Ông đã gặp qua người đàn ông này một lần, là vào lần đón An Nhiên, người này là quản lý trong truyền thuyết, nhưng lại không nghĩ tới, ông dĩ nhiên không nghĩ tới huấn luyện viên trưởng trong quân đội lại đến đây, nhìn phù hiệu trên vai anh, ông không nhìn ra được quân hàm, nhưng ông cũng nghĩ ra được cấp bậc người này không nhỏ.
Văn phòng hiểu trưởng hướng ra sân thể dục, mà nơi của sổ hướng ra cũng chính là nơi An Nhiên đứng, ánh mắt như chim ưng nhìn nhanh nhóm người đang mặc quân phục lại tìm nhanh thấy bảo bối của anh.
Mặc dù lúc An Nhiên chạy, tầm mắt của An Nhiên luôn dừng lên người của An Nhiên, không chút di động.
Hiệu trưởng cũng không biết anh nhìn gì, chỉ là không ngừng cười cười.
Biểu cảm của tổng quản lý này tuy rằng nghiêm túc, nhưng hơi thở xung quanh thân trở nên hiền hoà rất nhiều.
Đột nhiên, quanh thân Phó Quân Hoàng phát ra hơi thở lạnh lùng, tầm mắt của anh nhìn chăm chú vào một góc ở sân thể dục, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, người nọ cũng nghiên đầu nhìn lại, chỉ mờ hồ thấy một thân người.
Hiệu trưởng cũng nhìn theo tầm mắt của Phó Quân Hoàng, thấy ở sân trường có vài người không mặc đồng phục của trường, bọn họ mặc tây trang thẳng thớm, mà bọn họ lại đứng trong đám người mặc quân phục, trở nên rất chói mắt.
Nhóm người này vào bằng cách nào!
Sắc mặt Hiệu trưởng bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Phó Quân Hoàng đứng ở cửa số, con ngươi ngày càng lạnh, nhìn thấy mấy người đó đi đến sân huấn luyện của học sinh, Phó Quân Hoàng bỗng chốc xoay người, xoải bước đi ra -----
Ngay khi Phó Quân Hoàng xuống lầu, mấy người kia cũng chạy tới chỗ của An Nhiên.
An Nhiên nhìn thấy người đứng đầu, sắc mặt lập tức biến đổi!
Diêm Tử Diệp! Hắn tới đây làm gì!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook