Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Lăng Nhược Tịch ngủ say sưa, Mạc Viễn sợ mình cầm lòng không được lại lợi dụng người ta, cho nên không dám ở gần cô, ngồi trên ghế đằng xa chỉnh sửa lại bảng thiết kế, thuận tiện cũng mang linh cảm đang không ngừng tuôn tràn ồ ạt trong đầu vẽ lại.
Lăng Nhược Tịch ngủ thẳng đến chín giờ mới tỉnh dậy, nằm trên giường cũng có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, làm cho cô thoải mái không muốn ra khỏi giường, cô ôm lấy chăn cọ qua cọ lại, giống như một chú mèo nhỏ.
Mạc Viễn nghe được động tĩnh bên kia, ngẩng đầu lên thì thấy cô vừa thức dậy, lại thấy dáng vẻ ôm chăn của cô trong quá đáng yêu, để cô lầm bầm một lát, thật sự chịu không nổi nên lên tiếng.
“Cô thức rồi à?"
"A! A!" đang yên ắng lại có người đột ngột lên tiếng làm cho Lăng Nhược Tịch giật mình một cái,ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Viễn đang đứng bên giường nhìn cô đầy hứng thú, trong chốc lát cô hoảng hốt, không rỏ đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn xuống người mình, quần áo vẫn còn,bèn âm thầm thở ra, chắc chắn chưa có chuyện gì ngoài ý muốn.
Mạc Viễn nhìn cô thức dậy nhìn thấy anh thì phản ứng đầu tiên là kiểm tra quần áo của mình, sau đó còn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thấy buồn bực trong lòng, không lẽ cô cho anh là loại người tiểu nhân thừa dịp cô ngủ mà chiếm tiện nghi, tuy rằng thiếu chút nữa anh đã làm như vậy, thấy cô không tin tưởng mình khiến anh không thoải mái, nói ra thì anh có làm gì cô thì cũng chứng tỏ anh có ý tứ với cô, cô vừa thấy anh lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ, vậy sao cô có vẻ như bị dọa cho hoảng sợ như vậy.
Mạc Viễn trong lòng không thoải mái, sắc mặt chùng xuống nổi giận nói: "Cô yên tâm đi, dáng người của cô tôi không có hứng thú. Tỉnh ngủ rồi chứ? Tỉnh ngủ thì nhanh đứng lên, chúng ta nên đi làm việc rồi."
"A." Lăng Nhược Tịch nghe vậy nhanh chóng rời khỏi giường, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi cũng có nói gì đâu." Nói xong còn rất cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Viễn.
Mạc Viễn không để ý đến cô, đi thẳng đến bàn, lại tiếp tục chỉnh sửa bảng thiết kế. Lăng Nhược Tịch xấu hổ, thuận tay kéo chăn trên giường chuẩn bị gấp lại, đột nhiên cô dừng lại, đầu óc lộn xộn cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh, trí nhớ từ từ quay lại, buổi sáng hình như cô với Mạc Viễn đi xem mặt trời mọc, sau đó, sau đó, cô có lẽ do quá mệt, nên ngủ quên, á, cô ngủ quên, rồi chuyện sau đó cô không biết, thế cho nên cô không nhớ được làm sao mình về được khách sạn, hơn nữa chỗ này cũng không phải là phòng của cô.
Chẳng lẽ Mạc Viễn đưa cô về, còn về chuyện về bằng cách nào thì cô không nhớ. Cô nên cảm ơn anh ta nhưng vừa rồi lại còn hoài nghi người ta đã làm gì mình, thật sự không nên.
Ưu điểm lớn nhất của Lăng Nhược Tịch là biết sai biết sửa, nếu biết mình sai, liền nhanh chóng nhận sai, vì vậy vội vàng gấp chăn lại, sau đó đi đến chỗ Mạc Viễn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, do tôi ngủ quên, gây phiền phức cho anh, cảm ơn anh."
"Hừ, cô biết là được rồi." cô vừa ngủ dậy, giọng nói mềm mại nên khi nghe vào tai, Mạc Viễn ngỡ như được rót mật nên không biết phải làm sao, khóe miệng cũng lặng lẽ cong lên.
Mạc Viễn cho cô nửa giờ về phòng sửa soạn bản thân, sau đó hai người lái xe đi đến nơi định sẵn, hôm nay họ dự định sẽ đi gặp một thợ thiêu nổi danh, do xuất phát có chút trễ nên bữa ăn sáng cũng ăn trực tiếp trên xe với vài cái bánh quy.
Cuộc hẹn hôm nay đối với Lăng Nhược Tịch được lợi không ít, cũng đối với thiêu thùa sinh ra hứng thú dạt dào, khi hai người trở về, cầm khăn thêu Hà Hoa được bậc thầy thiêu đó tặng, Lăng Nhược Tịch vô cùng vui vẻ.
Mạc Viễn nhìn cô vui vẻ như đứa bé thì tâm trạng cũng tốt theo, cứ cười mãi, gần đến cửa phòng, cũng không quên dặn dò:"Ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đưa cô đi ăn món cá nấu ống trúc." Đây chính là món ăn nổi tiếng nhất của thành phố S.
"Phải đi lúc sáng sớm sao?" Lăng Nhược Tịch không muốn giống sáng nay, cô sợ mình lại ngủ quên không biết gì.
"Buổi sáng đi ăn mới thấy đủ vị, vừa câu vừa làm, nên tươi ngon vô cùng, lại thêm đủ nguyên chất, mùi vị kia thật tuyệt, chậc chậc. Hơn nữa nghe nói một ngày họ chỉ mở cửa có năm tiếng đồng hồ, nếu đi trễ sẽ không ăn được, cô không muốn đi sao?" Mạc Viễn nhận ra cô đang đề phòng, vì thế lấy đồ ăn ra dụ dỗ cô.
"Đi, đi, nhất định là đi. Sáng mai chúng ta mấy giờ thì đi?” Con sâu tham ăn trong lòng Lăng Nhược Tịch đã bị anh đánh thức.
"Ừ, 5h đi, tôi đến gọi cô." Mạc Viễn nhìn đến vẻ mặt tham ăn của cô, trong lòng cười thầm.
"Được, sáng mai gặp." Lăng Nhược Tịch trả lời, mở cửa đi vào, nhưng cô vừa vào phòng vài bước thì đã bị nắm chặt cổ tay lôi kéo thật mạnh.
"A..." Lăng Nhược Tịch hoảng sợ lập tức hét lên.
Lăng Nhược Tịch ngủ thẳng đến chín giờ mới tỉnh dậy, nằm trên giường cũng có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời. Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, làm cho cô thoải mái không muốn ra khỏi giường, cô ôm lấy chăn cọ qua cọ lại, giống như một chú mèo nhỏ.
Mạc Viễn nghe được động tĩnh bên kia, ngẩng đầu lên thì thấy cô vừa thức dậy, lại thấy dáng vẻ ôm chăn của cô trong quá đáng yêu, để cô lầm bầm một lát, thật sự chịu không nổi nên lên tiếng.
“Cô thức rồi à?"
"A! A!" đang yên ắng lại có người đột ngột lên tiếng làm cho Lăng Nhược Tịch giật mình một cái,ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Viễn đang đứng bên giường nhìn cô đầy hứng thú, trong chốc lát cô hoảng hốt, không rỏ đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn xuống người mình, quần áo vẫn còn,bèn âm thầm thở ra, chắc chắn chưa có chuyện gì ngoài ý muốn.
Mạc Viễn nhìn cô thức dậy nhìn thấy anh thì phản ứng đầu tiên là kiểm tra quần áo của mình, sau đó còn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thấy buồn bực trong lòng, không lẽ cô cho anh là loại người tiểu nhân thừa dịp cô ngủ mà chiếm tiện nghi, tuy rằng thiếu chút nữa anh đã làm như vậy, thấy cô không tin tưởng mình khiến anh không thoải mái, nói ra thì anh có làm gì cô thì cũng chứng tỏ anh có ý tứ với cô, cô vừa thấy anh lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ, vậy sao cô có vẻ như bị dọa cho hoảng sợ như vậy.
Mạc Viễn trong lòng không thoải mái, sắc mặt chùng xuống nổi giận nói: "Cô yên tâm đi, dáng người của cô tôi không có hứng thú. Tỉnh ngủ rồi chứ? Tỉnh ngủ thì nhanh đứng lên, chúng ta nên đi làm việc rồi."
"A." Lăng Nhược Tịch nghe vậy nhanh chóng rời khỏi giường, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi cũng có nói gì đâu." Nói xong còn rất cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Viễn.
Mạc Viễn không để ý đến cô, đi thẳng đến bàn, lại tiếp tục chỉnh sửa bảng thiết kế. Lăng Nhược Tịch xấu hổ, thuận tay kéo chăn trên giường chuẩn bị gấp lại, đột nhiên cô dừng lại, đầu óc lộn xộn cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh, trí nhớ từ từ quay lại, buổi sáng hình như cô với Mạc Viễn đi xem mặt trời mọc, sau đó, sau đó, cô có lẽ do quá mệt, nên ngủ quên, á, cô ngủ quên, rồi chuyện sau đó cô không biết, thế cho nên cô không nhớ được làm sao mình về được khách sạn, hơn nữa chỗ này cũng không phải là phòng của cô.
Chẳng lẽ Mạc Viễn đưa cô về, còn về chuyện về bằng cách nào thì cô không nhớ. Cô nên cảm ơn anh ta nhưng vừa rồi lại còn hoài nghi người ta đã làm gì mình, thật sự không nên.
Ưu điểm lớn nhất của Lăng Nhược Tịch là biết sai biết sửa, nếu biết mình sai, liền nhanh chóng nhận sai, vì vậy vội vàng gấp chăn lại, sau đó đi đến chỗ Mạc Viễn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, do tôi ngủ quên, gây phiền phức cho anh, cảm ơn anh."
"Hừ, cô biết là được rồi." cô vừa ngủ dậy, giọng nói mềm mại nên khi nghe vào tai, Mạc Viễn ngỡ như được rót mật nên không biết phải làm sao, khóe miệng cũng lặng lẽ cong lên.
Mạc Viễn cho cô nửa giờ về phòng sửa soạn bản thân, sau đó hai người lái xe đi đến nơi định sẵn, hôm nay họ dự định sẽ đi gặp một thợ thiêu nổi danh, do xuất phát có chút trễ nên bữa ăn sáng cũng ăn trực tiếp trên xe với vài cái bánh quy.
Cuộc hẹn hôm nay đối với Lăng Nhược Tịch được lợi không ít, cũng đối với thiêu thùa sinh ra hứng thú dạt dào, khi hai người trở về, cầm khăn thêu Hà Hoa được bậc thầy thiêu đó tặng, Lăng Nhược Tịch vô cùng vui vẻ.
Mạc Viễn nhìn cô vui vẻ như đứa bé thì tâm trạng cũng tốt theo, cứ cười mãi, gần đến cửa phòng, cũng không quên dặn dò:"Ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đưa cô đi ăn món cá nấu ống trúc." Đây chính là món ăn nổi tiếng nhất của thành phố S.
"Phải đi lúc sáng sớm sao?" Lăng Nhược Tịch không muốn giống sáng nay, cô sợ mình lại ngủ quên không biết gì.
"Buổi sáng đi ăn mới thấy đủ vị, vừa câu vừa làm, nên tươi ngon vô cùng, lại thêm đủ nguyên chất, mùi vị kia thật tuyệt, chậc chậc. Hơn nữa nghe nói một ngày họ chỉ mở cửa có năm tiếng đồng hồ, nếu đi trễ sẽ không ăn được, cô không muốn đi sao?" Mạc Viễn nhận ra cô đang đề phòng, vì thế lấy đồ ăn ra dụ dỗ cô.
"Đi, đi, nhất định là đi. Sáng mai chúng ta mấy giờ thì đi?” Con sâu tham ăn trong lòng Lăng Nhược Tịch đã bị anh đánh thức.
"Ừ, 5h đi, tôi đến gọi cô." Mạc Viễn nhìn đến vẻ mặt tham ăn của cô, trong lòng cười thầm.
"Được, sáng mai gặp." Lăng Nhược Tịch trả lời, mở cửa đi vào, nhưng cô vừa vào phòng vài bước thì đã bị nắm chặt cổ tay lôi kéo thật mạnh.
"A..." Lăng Nhược Tịch hoảng sợ lập tức hét lên.
Bình luận facebook