Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
"Đừng hét, là anh." cái miệng nhỏ nhắn đang thét lên của cô được che lại bởi bàn tay to lớn, bên tai văng vẳng giọng nói trầm thấp ấm áp, thân thể đang căng cứng của Lăng Nhược Tịch lập tức trầm xuống, âm thanh này quá quen thuộc với cô, Lăng Nhược Tịch vừa mừng vừa sợ, trái tim không chịu nổi nhảy lên kịch liệt, là Cung Thụy Thần, đây đúng là Cung Thụy Thần.
Cung Thụy Thần thấy cô bình tĩnh, buông cái tay đang che miệng cô ra, Lăng Nhược Tịch chỉ kịp nói ra một chữ: "Anh...", Thì bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
"Nhược Tịch, Lăng Nhược Tịch cô làm sao vậy?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Mạc Viễn, anh ta nghe thấy tiếng thét của cô, sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn, khẩn trương xem cô đang bị gì.
Lăng Nhược Tịch hoảng sợ, quay đầu cách ván cửa nói:" Tôi không sao, lúc vào cửa không cẩn thận bị va vào."
"À, không sao là tốt, vậy cô ngủ sớm đi." Nghe thấy cô nói không sao, Mạc Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, anh cũng ngủ sớm." Lăng Nhược Tịch thuận miệng đáp lời, sau đó, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa rời đi, thần kinh bị buộc chặt bây giờ hơi thả lỏng.
"Em với anh ta quan hệ không tệ nha! Quan tâm em như vậy?" Cung Thụy Thần ép cô vào cánh cửa, cắn cắn tai cô, giọng nói có chút chua.
"Anh ta là..." Lăng Nhược Tịch vừa định giải thích, đột nhiên dừng lại, nhớ đến mấy ngày nay, ngay cả điện thoại anh cũng không có gọi, bây giờ xuất hiện thì tra hỏi cô. Cô giận không có chỗ trút, dùng sức đánh anh một trận, đem anh đẩy ra, sau đó trừng mắt liếc anh nói: "Em với anh ta quan hệ thế nào, có liên quan đến anh không? Tránh ra, em muốn đi tắm."
Cung Thụy Thần nghe vậy ánh mắt cũng đanh lại, một tay ôm eo cô kéo vào lòng mình, một tay nâng cằm cô lên, dùng ngón tay ve vuốt cánh môi mền mại, không giận mà nói: "Anh sẽ làm cho em biết có liên quan đến anh hay không."
Lăng Nhược Tịch thấy môi anh nhướn lên có chút xấu xa lại đầy mê hoặc, lập tức thầm kêu hỏng rồi, vùa định nói chịu thua xin tha, nhưng không đợi cô mở miệng, cả người đã bị anh ôm bổng lên.
"A..." Lăng Nhược Tịch không khỏi hét lên, mà hét chưa kịp xong thì người cũng bị ném lên giường, giây tiếp theo, thân hình to lớn của anh cũng đè ép cô bên dưới, cảm giác thật khó thở, anh đến gần tai cô, thở vào một hơi nóng nói đầy khiêu khích: " Hiện tại có liên quan đến anh không? Hử?" Đồng thời bàn tay to cũng không nhàn rỗi, chen lấn vào quần áo của cô, đẩy bra của cô lên, quấn quanh nơi đầy đặn đó rồi nhào nặn.
"Uhm... Có... Có..."
Dưới sự bao phủ bằng hơi thở đầy mùi vị đàn ông của anh, thân thể Lăng Nhược Tịch không thể chịu nổi liền run rẩy nhè nhẹ, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, nơi nào đó dưới thân cũng trở nên không đứng đắn.
" Có quan hệ gì? Hả?" Cung Thụy Thần một bên hỏi, một bên nhân cơ hội đưa tay kia chui vào thắt lưng của cô, phủ lấy nơi riêng tư đó, thuần thục tách hai phiếm hoa ra, ngón tay tìm được nhụy hoa mẫn cảm, kẹp lấy, sau đó nhẹ nhàng, rồi lại mạnh mẽ kéo ra.
Lăng Nhược Tịch bị anh tấn công trên dưới, từng đợt tê ngứa từ xương cốt toát ra, trêu chọc cô, làm cho cô không thể kiềm chế uốn éo thân thể, nửa như muốn hùa theo, nửa như muốn tránh xa ra. Cái miệng nhỏ nhắn cuối cùng cũng chịu không nổi nói lời lấy lòng anh: " Ưm, ông xã, anh là ông xã của em, em là của anh, tất cả đều là của anh, ưm..."
Cô trả lời như vậy, Cung Thụy Thần có phần hài lòng, nhưng anh cũng không định cứ vậy mà buông tha cho cô, vì thế tay bên dưới lại càng ra sức trêu chọc, lại còn cắn cắn lỗ tai cô, giọng nói ai oán trách móc:" Cô bé không có lương tâm, mấy ngày nay cũng không nhớ anh, lại nhẫn tâm cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh."
"A!"Một cảm giác khác thường mãnh liệt nơi hoa huy*t truyền đến, cái cảm giảm quen thuộc, trống rỗng thiếu thốn điều gì đó đang chậm chậm đến gần, Lăng Nhược Tịch khẽ giật mình, sau đó khép chặt hai chân, giữ chặt luôn cái tay hư hỏng của anh.
"Anh cũng không có gọi cho em lần nào cả! Hừ..." Nghe anh nhắc đến chuyện này, Lăng Nhược Tịch lại giận, đưa hai tay mình lên, chặn lấy móng vuốt sói đang lộn xộn trên người mình.
"Anh không có gọi cho em?" Cung Thụy Thần không khỏi nâng cao giọng hỏi:“Hai ngày nay anh đã gọi cho em không biết bao nhiêu lần, điện thoại của em hư em còn không biết, gửi phí điện thoại cho em thì em lại tắt máy, em muốn làm anh tức chết đúng không?"
"Ấy..." Lăng Nhược Tịch nghe anh nói mà kinh ngạc, có chút không tin đẩy anh xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem thì thấy đúng là điện thoại tắt nguồn, bèn nhớ vì giận anh không gọi điện thoại đến, cho nên ném luôn vào túi không thèm dùng tới, cũng quên nạp sạc, cho nên điện thoại không biết đã tự động cúp nguồn khi nào. Nhận thấy mình đã đổ oan cho anh, mặt cô lại nóng lên, nhưng thấy anh vì mình lo lắng, trong lòng rất vui, nhanh lấy sạc cắm điện thoại, mở máy lên.
Đợi xong mọi thứ, quay đầu lại thì thấy ánh mắt ai oán của ông xã đang trừng mình, cô không khỏi chột dạ, chạy nhanh qua, hai tay vòng ôm lấy cổ anh, chui vào lỗ tai anh mềm mại lấy lòng “Ông xã, em sai rồi, di động hết pin, em không để ý!"
"Hừ, không để ý? Có phải em đi chơi với gã kia vui đến mức quên trời quên đất, cho nên cắn chặt răng cũng không chịu gọi cho anh? Hử?" Cung Thụy Thần nghĩ đến khi nãy còn nghe thấy người kia hẹn cô sáng mai đi ăn cá gì đó ngoài cửa, trong lòng không nhịn được dấm chua đổ cả vò, này đi công tác gì chứ, đi chơi thì có.
"Làm gì có, người ta là đi công tác mà, nào có đi chơi đâu." Lăng Nhược Tịch bất mãn nói lại. Tuy là cô có đi xem mặt trời mọc với Mạc Viễn một lần, nhưng thời gian còn lại đều đi làm việc mà, không thể gộp chung được. Trong lòng cô tự giải thích như vậy.
"Không đi chơi? Vậy em hẹn với anh ta 5 giờ sáng mai là đi làm hả?" Càng nghĩ càng giận, anh ai oán cắn môi cô một cái, nhưng cũng để ý sức lực chỉ cắn cho cô đau chứ không cắn nát môi cô.
Không đề phòng cho nên Lăng Nhược Tịch bị anh cắn cho đau, cô nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, sẵng giọng " Ui...Đau...Ghét ~~"
"Ghét?" Ánh mắt Cung Thụy Thần lập tức trở nên nguy hiểm, lạnh lùng nhìn cô hỏi:"Vậy là không ghét anh ta? Em thích anh ta?"
"Cái đó..." Lúc này Lăng Nhược Tịch mới nhận ra ông xã nhà mình đang ghen, tuy rằng cô biết mình không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh tự dưng đáng sợ như vậy, kết quả chính mình sẽ không được tốt, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng hôn lên môi anh, nịnh nọt nói:" Không có ghét, không có ghét, ông xã, em thương nhất là anh mà."
"Thật?" Cung Thụy Thần nghe vậy, lạnh lẽo trên mặt có chút tan ra, nhíu mày nhìn cô.
"Ừm, thật mà, thật mà ~~" Lăng Nhược Tịch sợ anh không tin nên gật đầu liên tục.
"Vậy, chứng minh cho anh thấy đi!" Cung Thụy Thần nâng khóe môi cười tà, nhìn cô bằng đôi mắt lửa dục bừng cháy.
"Chứng, chứng minh, ưm... Nhưng chứng minh bằng cách nào?" Nhìn thấy mắt anh đang đốt lửa, nóng đến nỗi muốn đốt cháy cô, Lăng Nhược Tịch nuốt nước miếng sợ hãi.
"Muốn chứng minh à, ngoan, cởi quần áo ra đi." Cung Thụy Thần liếm liếm môi cô dụ dỗ.
Cung Thụy Thần thấy cô bình tĩnh, buông cái tay đang che miệng cô ra, Lăng Nhược Tịch chỉ kịp nói ra một chữ: "Anh...", Thì bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
"Nhược Tịch, Lăng Nhược Tịch cô làm sao vậy?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Mạc Viễn, anh ta nghe thấy tiếng thét của cô, sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn, khẩn trương xem cô đang bị gì.
Lăng Nhược Tịch hoảng sợ, quay đầu cách ván cửa nói:" Tôi không sao, lúc vào cửa không cẩn thận bị va vào."
"À, không sao là tốt, vậy cô ngủ sớm đi." Nghe thấy cô nói không sao, Mạc Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, anh cũng ngủ sớm." Lăng Nhược Tịch thuận miệng đáp lời, sau đó, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa rời đi, thần kinh bị buộc chặt bây giờ hơi thả lỏng.
"Em với anh ta quan hệ không tệ nha! Quan tâm em như vậy?" Cung Thụy Thần ép cô vào cánh cửa, cắn cắn tai cô, giọng nói có chút chua.
"Anh ta là..." Lăng Nhược Tịch vừa định giải thích, đột nhiên dừng lại, nhớ đến mấy ngày nay, ngay cả điện thoại anh cũng không có gọi, bây giờ xuất hiện thì tra hỏi cô. Cô giận không có chỗ trút, dùng sức đánh anh một trận, đem anh đẩy ra, sau đó trừng mắt liếc anh nói: "Em với anh ta quan hệ thế nào, có liên quan đến anh không? Tránh ra, em muốn đi tắm."
Cung Thụy Thần nghe vậy ánh mắt cũng đanh lại, một tay ôm eo cô kéo vào lòng mình, một tay nâng cằm cô lên, dùng ngón tay ve vuốt cánh môi mền mại, không giận mà nói: "Anh sẽ làm cho em biết có liên quan đến anh hay không."
Lăng Nhược Tịch thấy môi anh nhướn lên có chút xấu xa lại đầy mê hoặc, lập tức thầm kêu hỏng rồi, vùa định nói chịu thua xin tha, nhưng không đợi cô mở miệng, cả người đã bị anh ôm bổng lên.
"A..." Lăng Nhược Tịch không khỏi hét lên, mà hét chưa kịp xong thì người cũng bị ném lên giường, giây tiếp theo, thân hình to lớn của anh cũng đè ép cô bên dưới, cảm giác thật khó thở, anh đến gần tai cô, thở vào một hơi nóng nói đầy khiêu khích: " Hiện tại có liên quan đến anh không? Hử?" Đồng thời bàn tay to cũng không nhàn rỗi, chen lấn vào quần áo của cô, đẩy bra của cô lên, quấn quanh nơi đầy đặn đó rồi nhào nặn.
"Uhm... Có... Có..."
Dưới sự bao phủ bằng hơi thở đầy mùi vị đàn ông của anh, thân thể Lăng Nhược Tịch không thể chịu nổi liền run rẩy nhè nhẹ, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, nơi nào đó dưới thân cũng trở nên không đứng đắn.
" Có quan hệ gì? Hả?" Cung Thụy Thần một bên hỏi, một bên nhân cơ hội đưa tay kia chui vào thắt lưng của cô, phủ lấy nơi riêng tư đó, thuần thục tách hai phiếm hoa ra, ngón tay tìm được nhụy hoa mẫn cảm, kẹp lấy, sau đó nhẹ nhàng, rồi lại mạnh mẽ kéo ra.
Lăng Nhược Tịch bị anh tấn công trên dưới, từng đợt tê ngứa từ xương cốt toát ra, trêu chọc cô, làm cho cô không thể kiềm chế uốn éo thân thể, nửa như muốn hùa theo, nửa như muốn tránh xa ra. Cái miệng nhỏ nhắn cuối cùng cũng chịu không nổi nói lời lấy lòng anh: " Ưm, ông xã, anh là ông xã của em, em là của anh, tất cả đều là của anh, ưm..."
Cô trả lời như vậy, Cung Thụy Thần có phần hài lòng, nhưng anh cũng không định cứ vậy mà buông tha cho cô, vì thế tay bên dưới lại càng ra sức trêu chọc, lại còn cắn cắn lỗ tai cô, giọng nói ai oán trách móc:" Cô bé không có lương tâm, mấy ngày nay cũng không nhớ anh, lại nhẫn tâm cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh."
"A!"Một cảm giác khác thường mãnh liệt nơi hoa huy*t truyền đến, cái cảm giảm quen thuộc, trống rỗng thiếu thốn điều gì đó đang chậm chậm đến gần, Lăng Nhược Tịch khẽ giật mình, sau đó khép chặt hai chân, giữ chặt luôn cái tay hư hỏng của anh.
"Anh cũng không có gọi cho em lần nào cả! Hừ..." Nghe anh nhắc đến chuyện này, Lăng Nhược Tịch lại giận, đưa hai tay mình lên, chặn lấy móng vuốt sói đang lộn xộn trên người mình.
"Anh không có gọi cho em?" Cung Thụy Thần không khỏi nâng cao giọng hỏi:“Hai ngày nay anh đã gọi cho em không biết bao nhiêu lần, điện thoại của em hư em còn không biết, gửi phí điện thoại cho em thì em lại tắt máy, em muốn làm anh tức chết đúng không?"
"Ấy..." Lăng Nhược Tịch nghe anh nói mà kinh ngạc, có chút không tin đẩy anh xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem thì thấy đúng là điện thoại tắt nguồn, bèn nhớ vì giận anh không gọi điện thoại đến, cho nên ném luôn vào túi không thèm dùng tới, cũng quên nạp sạc, cho nên điện thoại không biết đã tự động cúp nguồn khi nào. Nhận thấy mình đã đổ oan cho anh, mặt cô lại nóng lên, nhưng thấy anh vì mình lo lắng, trong lòng rất vui, nhanh lấy sạc cắm điện thoại, mở máy lên.
Đợi xong mọi thứ, quay đầu lại thì thấy ánh mắt ai oán của ông xã đang trừng mình, cô không khỏi chột dạ, chạy nhanh qua, hai tay vòng ôm lấy cổ anh, chui vào lỗ tai anh mềm mại lấy lòng “Ông xã, em sai rồi, di động hết pin, em không để ý!"
"Hừ, không để ý? Có phải em đi chơi với gã kia vui đến mức quên trời quên đất, cho nên cắn chặt răng cũng không chịu gọi cho anh? Hử?" Cung Thụy Thần nghĩ đến khi nãy còn nghe thấy người kia hẹn cô sáng mai đi ăn cá gì đó ngoài cửa, trong lòng không nhịn được dấm chua đổ cả vò, này đi công tác gì chứ, đi chơi thì có.
"Làm gì có, người ta là đi công tác mà, nào có đi chơi đâu." Lăng Nhược Tịch bất mãn nói lại. Tuy là cô có đi xem mặt trời mọc với Mạc Viễn một lần, nhưng thời gian còn lại đều đi làm việc mà, không thể gộp chung được. Trong lòng cô tự giải thích như vậy.
"Không đi chơi? Vậy em hẹn với anh ta 5 giờ sáng mai là đi làm hả?" Càng nghĩ càng giận, anh ai oán cắn môi cô một cái, nhưng cũng để ý sức lực chỉ cắn cho cô đau chứ không cắn nát môi cô.
Không đề phòng cho nên Lăng Nhược Tịch bị anh cắn cho đau, cô nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, sẵng giọng " Ui...Đau...Ghét ~~"
"Ghét?" Ánh mắt Cung Thụy Thần lập tức trở nên nguy hiểm, lạnh lùng nhìn cô hỏi:"Vậy là không ghét anh ta? Em thích anh ta?"
"Cái đó..." Lúc này Lăng Nhược Tịch mới nhận ra ông xã nhà mình đang ghen, tuy rằng cô biết mình không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh tự dưng đáng sợ như vậy, kết quả chính mình sẽ không được tốt, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng hôn lên môi anh, nịnh nọt nói:" Không có ghét, không có ghét, ông xã, em thương nhất là anh mà."
"Thật?" Cung Thụy Thần nghe vậy, lạnh lẽo trên mặt có chút tan ra, nhíu mày nhìn cô.
"Ừm, thật mà, thật mà ~~" Lăng Nhược Tịch sợ anh không tin nên gật đầu liên tục.
"Vậy, chứng minh cho anh thấy đi!" Cung Thụy Thần nâng khóe môi cười tà, nhìn cô bằng đôi mắt lửa dục bừng cháy.
"Chứng, chứng minh, ưm... Nhưng chứng minh bằng cách nào?" Nhìn thấy mắt anh đang đốt lửa, nóng đến nỗi muốn đốt cháy cô, Lăng Nhược Tịch nuốt nước miếng sợ hãi.
"Muốn chứng minh à, ngoan, cởi quần áo ra đi." Cung Thụy Thần liếm liếm môi cô dụ dỗ.
Bình luận facebook