Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Ngươi không có bộ y phục bình thường à?”
“Đây là ta không muốn người khác làm bẩn đồ của ta…”
“Im ngay.”
– Ngươi đứng yên đó đừng cử động, ta cài nút áo cho ngươi.
Tử Nguyệt nhắm mắt, tiến đến phía trước Bách Lý Hạo Thần. Hơi nóng trong mũi hắn phả vào tay nàng, ngón tay Tử Nguyệt hơi run run, vuốt ve chất vải quen thuộc của Kiêu Dạ. Quả thật đẹp đẽ khác thường, ngay cả thanh hoa thêu trên đó cũng rất dễ thấy.
– Nút áo thứ hai, là đây à?
– Lùi xuống thêm tý nữa.
– Hả?
Tử Nguyệt nhớ là người hắn cao hơn nàng, sao lại lùi xuống?
– Phía dưới…
Tử Nguyệt nhớ tới điều gì, lạnh lùng nói:
– Bách Lý Hạo Thần! Ngươi còn nói linh tinh nữa ta sẽ mặc kệ ngươi đấy.
– Gọi ta là Hạo Thần.
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn.
Tử Nguyệt biết đó là âm thanh của động dục nên nhanh chóng gọi Kiêu Dạ: “Tiêu Dạ, ngươi đâu rồi?”
“Là Kiêu Dạ.”
“Kiêu Dạ!”
Nàng cũng không muốn đánh ngất tên này rồi một mình cùng hồ ly đi tìm Tô đại công tử, không hiểu ngôn ngữ của nó là một khó khăn.
“Sờ dịch lên trên ba tấc.”
Sờ… Kiêu Dạ, ngươi dám nói là không phải ngươi đang trêu ta chứ?
– Soẹt!
Kiếm khí Tinh Khuyết đi vào nút áo thứ hai, bộ y phục tự động mặc lên người hắn.
Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần đang mặc bộ cẩm bào thanh hoa của Kiêu Dạ, mắt nàng sáng lên, y phục vừa khít, không chật không rộng.
Cũng không ngờ, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, mặc như vậy trông có khí chất hơn hẳn. Chỉ cần không nói gì, nhất định tôn quý hơn Thái tử điện hạ vô số lần. Nhưng hắn lại xấu hổ, ngượng ngùng, làm hỏng ý vị lẫm liệt của bộ cẩm bào thanh hoa của Kiêu Dạ.
– Hoa… hoa văn trên này, hình như ta… ta từng thấy rồi.
Hắn vuốt ve thanh hoa trên ống tay áo, nói.
“Người hỏi xem hắn từng thấy ở đâu.”
Kiêu Dạ lập tức nói với nàng, dường như đang rất sốt ruột.
Chuyện liên quan đến Kiêu Dạ, Tử Nguyệt cũng sẽ quan tâm, nàng hỏi:
– Ngươi…
Nàng cố tình tránh nói ra từ “sờ”:
– Thấy ở đâu?
Bách Lý Hạo Thần như nhận ra, cười với nàng rồi mới trả lời:
– Ở trong địa cung của Hoàng thành, có… có thời gian ta sẽ dẫn nàng đến chơi.
– Ở đó không dễ vào đâu.
– Ta… ta có cách.
Tử Nguyệt ngẩn người, ai nói Thần vương ngu ngốc, nàng là người đầu tiên phản đối ý kiến đó.
Trên sườn dốc phía Tây của núi Bích Linh có rắn Huyễn Bích, đội săn của Hoàng tộc sẽ không đến đó. Tử Nguyệt sắp xếp lại hành trang của hai người rồi ăn thịt thỏ nướng, lúc đấy đã là buổi chiều.
Hai người cưỡi con ngựa Tảo Hồng leo lên sườn dốc phía Tây. Hồ ly nghẹn ngào không dám nói lời nào, co lại như một cục thịt nhỏ, nằm im trong vòng tay của Bách Lý Hạo Thần.
Không vì lý do nào khác, chính vì con hồ ly này đã nhìn thấy Tử Nguyệt khoả thân, lại đúng lúc ăn trưa, Tử Nguyệt mài dao muốn nướng thịt hồ ly, may có Bách Lý Hạo Thần xin tha mạng cho nó, nó mới giữ được cái mạng nhỏ này.
Kết quả là nó không dám chui ra nữa, chỉ có thể nhìn thấy một nhúm lông trắng hở ra trong y phục của Bách Lý Hạo Thần.
– Sơn động phía trước, rắn Huyễn Bích, Lạc Vân nói, ba… ba ngàn năm.
Giọng nói của Bách Lý Hạo Thần cứ liên tục văng vẳng sau tai một cách bất ngờ, con ngươi Tử Nguyệt sâu thẳm. Đúng là không phụ lòng người, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Tô Lạc Vân có thể nói chuyện với hồ ly khế ước, thần trí hẳn còn tỉnh táo.
Phải làm sao đây?
Rắn ăn hồ ly chứ?
Nàng nhìn vào nhúm lông trắng trong lòng hắn, nói một cách xảo quyệt:
– Hay là chúng ta để hồ ly vào trước để nó dụ rắn ra ngoài?
Mẫu phi nói, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà quả không sai. Hồ ly của hắn, hơn nữa còn tặng cho Lạc Vân rồi, sao có thể đưa ra làm mồi nhử.
– Tuyệt đối… không được.
– Nó không đi, ngươi đi?
– Ta… ta đi!
Để cứu Lạc Vân, hắn dám đi chứ?
Nhìn hắn thật sự muốn đi vào trong, Tử Nguyệt đỡ trán, vội vàng tóm lấy cánh tay hắn, lôi hắn quay lại:
– Đợi ở đây, ta vào!
Không phải là giết rắn à? Nàng còn sợ ư?
Nàng cất bước đi, hắn đi theo sau.
– Quay lại.
– Ta lo cho nàng.
– Ta rất mạnh.
– Ta biết, nhưng ta vẫn lo.
Lo lắng sao… Sư huynh cũng hay nói như vậy.
– Vậy ngươi ngoan ngoãn theo sau ta.
Rắn ba ngàn năm, suy nghĩ một chút cũng cần giữ mạng.
Nhưng nàng không sợ rắn, đó là sự thật.
Sư huynh nói, rắn đánh bảy tấc; sư huynh nói, rắn sợ hùng hoàng; sư huynh nói, toàn thân rắn lạnh buốt, nhưng toàn thân là bảo vật, đặc biệt là rắn lớn có tuổi thọ cao.
Tử Nguyệt dùng sức để bỏ những thứ đó ra khỏi đầu, tập trung nghe sự chỉ dẫn của Bách Lý Hạo Thần.
Hồ ly đã ký kết khế ước với Tô Lạc Vân nên họ có thể kết nối với nhau, lại có Bách Lý Hạo Thần hiểu được tiếng hồ ly, vậy nên có thể nắm rõ tình hình trong động.
Tử Nguyệt bỗng nằm rạp xuống, giữ tên Bách Lý Hạo Thần đang muốn tìm đường chết ở phía sau lại. Nàng dùng tay ra hiệu bảo hắn đừng cử động, giương mắt nhìn về phía trước.
Một con rắn màu xanh lá cây đang uốn lượn trong tổ, lè lưỡi ra để bảo vệ một cây đại thụ. Thân cây đại thụ mọc thẳng tắp lên trời, ánh sáng mặt trời chiếu qua lỗ hổng lớn xuyên vào trong động.
Đây chính là cây Bích Linh sao?
Cây Bích Linh ngàn năm, nếu kết quả thì chỉ có một quả duy nhất, Tử Nguyệt đến thật đúng lúc, tận mắt thấy nó sắp chín. Nước miếng rắn Huyễn Bích chảy ròng ròng, nhìm chằm chằm vào quả Bích Linh.
Tô Lạc Vân đâu?
Bách Lý Hạo Thần như hiểu ra, chỉ vào góc khuất, Tử Nguyệt kinh ngạc!
Chiếc áo dài màu xanh đậm thấp thoáng trên cỏ khô, chân của hắn bị rắn cắn không cử động được. Hắn vẫn còn sống. Nhìn là biết con rắn kia muốn sau khi ăn quả Bích Linh để thăng cấp sẽ ăn thịt người kia để bổ sung…
Tử Nguyệt rút kiếm Tinh Khuyết ra, âm thầm tụ khí, lại bị người đè lại:
– Quả Bích Linh sắp chín rồi, đợi thêm lúc nữa đi.
Nàng phát hiện mình bị hút hồn bởi lời nói nghiêm túc của Bách Lý Hạo Thần, Tử Nguyệt ngẩn ra, khẽ gật đầu.
Có một khắc như vậy mà Bách Lý Hạo Thần suýt chút nữa không cảm nhận được hơi thở của Tử Nguyệt.
Nữ nhân hất nước lên người hắn tỏa ra khát vọng báo thù mạnh mẽ khi nãy đã không còn nữa, thay vào đó là một con dã thú đang ẩn nấp trong đêm tối, cho dù là hơi thở hay là động tác đều hết sức nhỏ bé. Nếu không phải là hắn ở gần nàng, lại có khả năng nghe đáng kinh ngạc, như vậy nhất định sẽ không chú ý đến sự tồn tại của nàng.
Viên ngọc bị bụi trần che lấp…
Nếu nói tới ẩn nấp không thể không kể đến sát thủ trong đêm trăng gió lớn.
– Vù vù vù!
Ánh sáng đỏ lan tỏa, quả Bích Linh chín rồi.
– Lộp bộp!
Quả Bích Linh rơi xuống
Rắn Huyễn Bích nhảy một cái, mặt đất chấn động, thân thể to lớn làm cát đá bay tứ tung. Ngay khi nó sắp thành công, một bàn tay thò ra, nhanh hơn nó, cướp lấy quả Bích Linh!
Rắn Huyễn Bích tức giận, đồng tử tràn đầy sát khí, phản chiếu lên bóng người kia. Bất ngờ là đó là “bằng hữu” ở cùng nó bảy ngày bảy đêm!
Bản thân nó canh giữ đồ vật đó mấy trăm năm mà lại bị con người lấy mất, nó giận không kiềm chế được, nhất thời làm đất rung núi chuyển. Đá vụn lăn xuống, Tô Lạc Vân không giữ vững được trọng tâm nên ngã xuống…
– Ai u!
Hồ ly nhảy lên, rời khỏi vòng tay của Bách Lý Hạo Thần, vạch một đường hoàn mỹ trong không trung, đỡ lấy chủ nhân.
Chợt thấy tiểu hồ ly biến thành to lớn , Tử Nguyệt quá kinh ngạc, tận mắt thấy đuôi rắn sắp quất vào con hồ ly khổng lồ dũng cảm cứu chủ nhân kia…
*********************************
“Ngươi không có bộ y phục bình thường à?”
“Đây là ta không muốn người khác làm bẩn đồ của ta…”
“Im ngay.”
– Ngươi đứng yên đó đừng cử động, ta cài nút áo cho ngươi.
Tử Nguyệt nhắm mắt, tiến đến phía trước Bách Lý Hạo Thần. Hơi nóng trong mũi hắn phả vào tay nàng, ngón tay Tử Nguyệt hơi run run, vuốt ve chất vải quen thuộc của Kiêu Dạ. Quả thật đẹp đẽ khác thường, ngay cả thanh hoa thêu trên đó cũng rất dễ thấy.
– Nút áo thứ hai, là đây à?
– Lùi xuống thêm tý nữa.
– Hả?
Tử Nguyệt nhớ là người hắn cao hơn nàng, sao lại lùi xuống?
– Phía dưới…
Tử Nguyệt nhớ tới điều gì, lạnh lùng nói:
– Bách Lý Hạo Thần! Ngươi còn nói linh tinh nữa ta sẽ mặc kệ ngươi đấy.
– Gọi ta là Hạo Thần.
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn.
Tử Nguyệt biết đó là âm thanh của động dục nên nhanh chóng gọi Kiêu Dạ: “Tiêu Dạ, ngươi đâu rồi?”
“Là Kiêu Dạ.”
“Kiêu Dạ!”
Nàng cũng không muốn đánh ngất tên này rồi một mình cùng hồ ly đi tìm Tô đại công tử, không hiểu ngôn ngữ của nó là một khó khăn.
“Sờ dịch lên trên ba tấc.”
Sờ… Kiêu Dạ, ngươi dám nói là không phải ngươi đang trêu ta chứ?
– Soẹt!
Kiếm khí Tinh Khuyết đi vào nút áo thứ hai, bộ y phục tự động mặc lên người hắn.
Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần đang mặc bộ cẩm bào thanh hoa của Kiêu Dạ, mắt nàng sáng lên, y phục vừa khít, không chật không rộng.
Cũng không ngờ, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, mặc như vậy trông có khí chất hơn hẳn. Chỉ cần không nói gì, nhất định tôn quý hơn Thái tử điện hạ vô số lần. Nhưng hắn lại xấu hổ, ngượng ngùng, làm hỏng ý vị lẫm liệt của bộ cẩm bào thanh hoa của Kiêu Dạ.
– Hoa… hoa văn trên này, hình như ta… ta từng thấy rồi.
Hắn vuốt ve thanh hoa trên ống tay áo, nói.
“Người hỏi xem hắn từng thấy ở đâu.”
Kiêu Dạ lập tức nói với nàng, dường như đang rất sốt ruột.
Chuyện liên quan đến Kiêu Dạ, Tử Nguyệt cũng sẽ quan tâm, nàng hỏi:
– Ngươi…
Nàng cố tình tránh nói ra từ “sờ”:
– Thấy ở đâu?
Bách Lý Hạo Thần như nhận ra, cười với nàng rồi mới trả lời:
– Ở trong địa cung của Hoàng thành, có… có thời gian ta sẽ dẫn nàng đến chơi.
– Ở đó không dễ vào đâu.
– Ta… ta có cách.
Tử Nguyệt ngẩn người, ai nói Thần vương ngu ngốc, nàng là người đầu tiên phản đối ý kiến đó.
Trên sườn dốc phía Tây của núi Bích Linh có rắn Huyễn Bích, đội săn của Hoàng tộc sẽ không đến đó. Tử Nguyệt sắp xếp lại hành trang của hai người rồi ăn thịt thỏ nướng, lúc đấy đã là buổi chiều.
Hai người cưỡi con ngựa Tảo Hồng leo lên sườn dốc phía Tây. Hồ ly nghẹn ngào không dám nói lời nào, co lại như một cục thịt nhỏ, nằm im trong vòng tay của Bách Lý Hạo Thần.
Không vì lý do nào khác, chính vì con hồ ly này đã nhìn thấy Tử Nguyệt khoả thân, lại đúng lúc ăn trưa, Tử Nguyệt mài dao muốn nướng thịt hồ ly, may có Bách Lý Hạo Thần xin tha mạng cho nó, nó mới giữ được cái mạng nhỏ này.
Kết quả là nó không dám chui ra nữa, chỉ có thể nhìn thấy một nhúm lông trắng hở ra trong y phục của Bách Lý Hạo Thần.
– Sơn động phía trước, rắn Huyễn Bích, Lạc Vân nói, ba… ba ngàn năm.
Giọng nói của Bách Lý Hạo Thần cứ liên tục văng vẳng sau tai một cách bất ngờ, con ngươi Tử Nguyệt sâu thẳm. Đúng là không phụ lòng người, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Tô Lạc Vân có thể nói chuyện với hồ ly khế ước, thần trí hẳn còn tỉnh táo.
Phải làm sao đây?
Rắn ăn hồ ly chứ?
Nàng nhìn vào nhúm lông trắng trong lòng hắn, nói một cách xảo quyệt:
– Hay là chúng ta để hồ ly vào trước để nó dụ rắn ra ngoài?
Mẫu phi nói, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà quả không sai. Hồ ly của hắn, hơn nữa còn tặng cho Lạc Vân rồi, sao có thể đưa ra làm mồi nhử.
– Tuyệt đối… không được.
– Nó không đi, ngươi đi?
– Ta… ta đi!
Để cứu Lạc Vân, hắn dám đi chứ?
Nhìn hắn thật sự muốn đi vào trong, Tử Nguyệt đỡ trán, vội vàng tóm lấy cánh tay hắn, lôi hắn quay lại:
– Đợi ở đây, ta vào!
Không phải là giết rắn à? Nàng còn sợ ư?
Nàng cất bước đi, hắn đi theo sau.
– Quay lại.
– Ta lo cho nàng.
– Ta rất mạnh.
– Ta biết, nhưng ta vẫn lo.
Lo lắng sao… Sư huynh cũng hay nói như vậy.
– Vậy ngươi ngoan ngoãn theo sau ta.
Rắn ba ngàn năm, suy nghĩ một chút cũng cần giữ mạng.
Nhưng nàng không sợ rắn, đó là sự thật.
Sư huynh nói, rắn đánh bảy tấc; sư huynh nói, rắn sợ hùng hoàng; sư huynh nói, toàn thân rắn lạnh buốt, nhưng toàn thân là bảo vật, đặc biệt là rắn lớn có tuổi thọ cao.
Tử Nguyệt dùng sức để bỏ những thứ đó ra khỏi đầu, tập trung nghe sự chỉ dẫn của Bách Lý Hạo Thần.
Hồ ly đã ký kết khế ước với Tô Lạc Vân nên họ có thể kết nối với nhau, lại có Bách Lý Hạo Thần hiểu được tiếng hồ ly, vậy nên có thể nắm rõ tình hình trong động.
Tử Nguyệt bỗng nằm rạp xuống, giữ tên Bách Lý Hạo Thần đang muốn tìm đường chết ở phía sau lại. Nàng dùng tay ra hiệu bảo hắn đừng cử động, giương mắt nhìn về phía trước.
Một con rắn màu xanh lá cây đang uốn lượn trong tổ, lè lưỡi ra để bảo vệ một cây đại thụ. Thân cây đại thụ mọc thẳng tắp lên trời, ánh sáng mặt trời chiếu qua lỗ hổng lớn xuyên vào trong động.
Đây chính là cây Bích Linh sao?
Cây Bích Linh ngàn năm, nếu kết quả thì chỉ có một quả duy nhất, Tử Nguyệt đến thật đúng lúc, tận mắt thấy nó sắp chín. Nước miếng rắn Huyễn Bích chảy ròng ròng, nhìm chằm chằm vào quả Bích Linh.
Tô Lạc Vân đâu?
Bách Lý Hạo Thần như hiểu ra, chỉ vào góc khuất, Tử Nguyệt kinh ngạc!
Chiếc áo dài màu xanh đậm thấp thoáng trên cỏ khô, chân của hắn bị rắn cắn không cử động được. Hắn vẫn còn sống. Nhìn là biết con rắn kia muốn sau khi ăn quả Bích Linh để thăng cấp sẽ ăn thịt người kia để bổ sung…
Tử Nguyệt rút kiếm Tinh Khuyết ra, âm thầm tụ khí, lại bị người đè lại:
– Quả Bích Linh sắp chín rồi, đợi thêm lúc nữa đi.
Nàng phát hiện mình bị hút hồn bởi lời nói nghiêm túc của Bách Lý Hạo Thần, Tử Nguyệt ngẩn ra, khẽ gật đầu.
Có một khắc như vậy mà Bách Lý Hạo Thần suýt chút nữa không cảm nhận được hơi thở của Tử Nguyệt.
Nữ nhân hất nước lên người hắn tỏa ra khát vọng báo thù mạnh mẽ khi nãy đã không còn nữa, thay vào đó là một con dã thú đang ẩn nấp trong đêm tối, cho dù là hơi thở hay là động tác đều hết sức nhỏ bé. Nếu không phải là hắn ở gần nàng, lại có khả năng nghe đáng kinh ngạc, như vậy nhất định sẽ không chú ý đến sự tồn tại của nàng.
Viên ngọc bị bụi trần che lấp…
Nếu nói tới ẩn nấp không thể không kể đến sát thủ trong đêm trăng gió lớn.
– Vù vù vù!
Ánh sáng đỏ lan tỏa, quả Bích Linh chín rồi.
– Lộp bộp!
Quả Bích Linh rơi xuống
Rắn Huyễn Bích nhảy một cái, mặt đất chấn động, thân thể to lớn làm cát đá bay tứ tung. Ngay khi nó sắp thành công, một bàn tay thò ra, nhanh hơn nó, cướp lấy quả Bích Linh!
Rắn Huyễn Bích tức giận, đồng tử tràn đầy sát khí, phản chiếu lên bóng người kia. Bất ngờ là đó là “bằng hữu” ở cùng nó bảy ngày bảy đêm!
Bản thân nó canh giữ đồ vật đó mấy trăm năm mà lại bị con người lấy mất, nó giận không kiềm chế được, nhất thời làm đất rung núi chuyển. Đá vụn lăn xuống, Tô Lạc Vân không giữ vững được trọng tâm nên ngã xuống…
– Ai u!
Hồ ly nhảy lên, rời khỏi vòng tay của Bách Lý Hạo Thần, vạch một đường hoàn mỹ trong không trung, đỡ lấy chủ nhân.
Chợt thấy tiểu hồ ly biến thành to lớn , Tử Nguyệt quá kinh ngạc, tận mắt thấy đuôi rắn sắp quất vào con hồ ly khổng lồ dũng cảm cứu chủ nhân kia…